Edit by Link
Beta by Hy
⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Về đến nhà, việc đầu tiên Hứa Mân làm là nhuộm lại tóc.
Cô cũng không biết làm sao để nhuộm thật tỉ mỉ nên sau khi nhuộm, phần lớn tóc màu đen, số ít còn lại hiện lên sắc xanh.
"Muốn cuộc sống không trở ngại, trên đầu phải có chút màu xanh."
Hứa Mân lạc quan nghĩ, như thế này cũng tốt.
Hiện tại, nhiệm vụ chính của cô vẫn là học khiêu vũ.
Trước kia đọc tiểu thuyết, ai xuyên sách cũng đều kế thừa ký ức của nguyên chủ kèm đủ loại kỹ năng. Còn cô thì hay rồi, ký ức lúc có lúc không, kỹ năng cũng chẳng dám ôm hi vọng xa vời gì.
Lên mạng tìm kiếm vũ đạo căn bản, Hứa Mân trợn tròn mắt.
Đương nhiên, cô biết học tốt vũ đạo tại nhà là rất khó nhưng so với hi vọng xa vời học được khiêu vũ phổ thông cũng không phải là quá khó khăn. Dù sao các bác gái ở quảng trường cũng có thể nhảy được.
Yêu cầu của Hứa Mân cũng không cao, chỉ cần không bị đuổi học là được.
Nhưng, xem những kết quả vừa tìm được, từ đầu đến cuối, chỗ nào vũ đạo cũng có yêu cầu: nào là phải đuổi theo cảm xúc thần thái, nào là các loại động tác: giạng, đá, ép, câu, vòng... Có quá nhiều động tác khiến cô không thể nhớ nổi tên.
Hứa Mân đau cả đầu.
Nửa ngày sau, cô mới buông máy tính ra. Hứa Mân định thử độ mềm dẻo của thân thể này trước.
Hồi trước, thân thể và tứ chi cô rất cứng, cảm giác cân bằng lực vô cùng kém. Hy vọng lúc xuyên sách sẽ không mang theo những khuyết điểm này.
Đầu tiên là giạng thẳng chân và hạ eo... Tốt, cũng có vẻ dễ dàng.
Trong sách đã đề cập, mẹ của nguyên chủ là diễn viên múa, nguyên chủ rất có thiên phú về vũ đạo.
Dù sao đây cũng là thân thể của nguyên chủ. Đã luyện vũ đạo nhiều năm, tố chất chắc chắn không tồi.
Chỉ là Hứa Mân vẫn chưa sử dụng được. Ý thức của cô không theo kịp thân thể, không thể nhớ nổi động tác vũ đạo.
Không còn cách nào khác, chỉ có thể luyện thêm.
Hứa Mân không có tiền đi đăng ký lớp huấn luyện, chỉ có thể tìm kiếm video đơn giản nhất trên mạng, học theo từng động tác.
Cả một buổi trưa, Hứa Mân luyện tập hơn bốn tiếng nhưng gần như không thấy được hiệu quả. Cuối cùng, quá mệt mỏi, cô ngã xuống mặt đất, quần áo ướt đẫm.
Vấn đề rất đơn giản, ý thức và phản ứng của thân thể không thể đồng bộ. Thậm chí Hứa Mân còn cảm nhận được thân thể này ghét bỏ mình.
Vấn đề này còn khó hơn trong tưởng tượng.
Hứa Mân uể oải nằm nhoài trên mặt thảm, nhìn máu ứ đọng trên đùi và cánh tay. Nửa ngày sau, cô mới có thể đứng lên tắm rửa.
Dù khó hơn nữa cũng phải tiến về phía trước.
Tắm rửa xong, Hứa Mân đã đói đến mức ngực dán vào lưng.
Diễn viên múa cần phải giữ gìn dáng người. Ban đêm, Hứa Mân không dám ăn thịt cá, đành đi vào bếp tự nấu cháo Bát Bảo. Sau đó, cô đập mấy quả trứng, đánh tan, chuẩn bị làm chút đồ ăn vặt cho mình.
Cô cũng là người có trạng thái tâm lý không tệ. Càng là nghịch cảnh, cô càng có thể buông lỏng.
Hôm qua, lúc thu dọn phòng, cô phát hiện mặc dù Hứa Trọng Á không đến ở nhưng đồ vật cần thiết đều chuẩn bị rất đầy đủ.
Phòng bếp còn rộng hơn cả nhà trước kia của cô, có các loại nồi niêu và đồ điện cô chưa từng thấy bao giờ. Phần lớn đồ còn sử dụng được đã được rửa sạch.
Cho nên buổi sáng, đi siêu thị, Hứa Mân đã mua một ít nguyên liệu làm đồ ăn vặt.
Bất kể ở tình huống nào cũng phải đối tốt với mình một chút. Đây là nguyên tắc sinh tồn của Hứa Mân.
Cô chuẩn bị nhân bánh kỹ càng, vỏ bánh cũng đã làm xong. Trong lúc chờ nướng bánh trứng, cơm cũng đã chín.
Nói là giữ gìn dáng người, phải ăn ít nhưng hôm nay Hứa Mân thật sự vừa mệt vừa đói, không ý thức được mà ăn ba chén cháo lớn.
Bánh trứng đã nướng chín cũng ăn không vô.
Sau khi ăn no, sức lực lại dồi dào. Hứa Mân thay quần áo luyện tập, mở ti vi, phát video, tiếp tục liều chết khiêu vũ.
Thời tiết mùa hè vẫn luôn thay đổi thất thường.
Đột nhiên, một tia sét xẹt qua. Hứa Mân mới để ý trời lại muốn mưa.
Cô vừa bị phân tâm, động tác không khớp khiến chân trái vấp chân phải một cái, cả người ngã xuống tấm thảm trên sàn.
Cú ngã lần này khá nghiêm trọng. Đầu cô đập xuống đất, đập trúng chỗ trước đó bị Hứa Trọng Á đánh bị thương.
Hứa Mân ôm đầu, ý thức cũng mơ hồ vài giây.
Mẹ nó, quá đau!
"A a a a a a!"
Hứa Mân mượn tiếng sấm ầm ầm để che đậy, rống lên một hơi, trút hết toàn bộ uất ức hai ngày nay.
Dù sao đây cũng là khu biệt thự, cách xa thật xa mới có người ở, hẳn sẽ không quấy nhiễu mọi người xung quanh.
Hứa Mân đã quên mất cô còn có một người hàng xóm.
Phó Thư Dạng uống xong bình rượu cuối cùng, đang chuẩn bị tắm rửa đi ngủ thì nghe thấy một tiếng thét xen lẫn tiếng sấm xuyên qua cửa sổ.
Tiếng thét chói tai có vẻ quen thuộc, hình như là của cô gái sát vách kia.
Nhưng lúc nghe kỹ thì lại không thấy gì nữa.
Sợ sét đánh?
Hay là... gặp phải chuyện gì đó?
Phó Thư Dạng đứng bên cửa sổ. Gió lớn trút xuống cùng mưa to khiến cây cối trong viện điên cuồng nhảy múa, như thể giây tiếp theo sẽ bị chặn ngang bẻ gãy.
Sấm sét cũng không chịu yếu thế, thay nhau rền vang.
Bên ngoài kia, cách mấy trăm mét, ánh đèn vẫn sáng trong màn đêm lộ ra vẻ cô đơn vô cùng.
Phó Thư Dạng buông thõng mí mắt mỏng, im lặng một hồi, quay người cầm dù đi ra ngoài.
——
Sau khi thét lên, phát tiết xong cảm xúc, Hứa Mân lại tiếp tục đứng lên luyện múa.
Đột nhiên, cô nghe thấy tiếng đập cửa ầm ầm.
Dường như người bên ngoài rất gấp, sức lực cũng không tồi. Như thể nếu cô không mở cửa thì người bên ngoài sẽ phá cửa đi vào.
Toàn thân Hứa Mân vừa mới đổ mồ hôi đã lập tức trở nên lạnh lẽo. Cô rùng mình một cái.
Ban đêm mưa to gió lớn thế này, ai lại đến gõ cửa?
Hứa Mân hít sâu một hơi, đi đến trước màn hình giám sát.
Trong màn ảnh, Phó Thư Dạng che dù đen lớn, quần áo bị mưa to làm ướt một nửa, sắc mặt còn đen hơn cả sắc trời. Nếu như anh ta muốn bạo phát, đoán chừng mưa to gió lớn sẽ biến thành mưa đá.
Tốt xấu gì cũng là người quen biết, lại vừa giúp đỡ mình, Hứa Mân hơi trấn tĩnh lại một chút, nhanh chóng mặc áo khoác lên, thuận tay vớ lấy cái bình hoa rồi mới đi mở cửa.
Cửa mở ra một khe nhỏ, Hứa Mân thò nửa đầu ra, vừa lúc nhìn thấy Phó Thư Dạng giơ tay lên, bị dọa giật mình: "Phó ca? Có, có chuyện gì sao?"
Phó Thư Dạng chuẩn bị gõ cửa, thấy cô liền rút tay về, sắc mặt cũng thoáng hòa hoãn: "Có muối không?"
"Hả?"
Hứa Mân bối rối.
Đêm hôm khuya khoắt, sấm sét vang dội thế này, một nam nhân chạy tới hỏi có muối hay không?
Hứa Mân hoài nghi mình nghe lầm.
"Tôi muốn làm cơm, trong nhà không có muối."
Dường như Phó Thư Dạng rất không muốn nói chuyện nhưng lại không thể không nhẫn nại. Anh giải thích: "Mưa to, tôi không tiện đi ra ngoài. Vừa vặn hôm nay nhìn thấy cô mua, có thể cho tôi mượn một chút không?"
Hóa ra là mượn muối.
Hứa Mân nhẹ nhàng thở ra, lặng lẽ giấu bình hoa ở sau cửa, cười nói: "Không thành vấn đề, anh chờ một chút nhé."
Cô hơi chần chừ. Cuối cùng, cô không đóng cửa lại nhưng cũng không mở ra, vẫn để một khe nhỏ.
Dù sao Phó Thư Dạng cũng thuộc dạng tàn nhẫn, Hứa Mân không biết động tác đóng cửa của mình có thể chọc giận anh hay không.
Bây giờ, anh vẫn tính là bạn tốt, không cần thiết phải mạo hiểm đóng cửa đắc tội với anh.
Nếu như anh thật sự có ác ý thì lúc nãy đã xông vào.
Hứa Mân cầm chiếc bình nhỏ đựng muối. Ánh mắt cô chạm tới chỗ bánh trứng mà mình nướng xong vẫn chưa ăn, dứt khoát bọc lại.
Lúc cô đi ra cửa, Phó Thư Dạng vẫn lễ phép đứng ở ngoài, không nhúc nhích một bước, mắt cũng không nhìn lộn xộn.
Nhìn thấy cái túi trong tay Hứa Mân, gương mặt Phó Thư Dạng mới lộ ra vẻ nghi hoặc.
"Đây là bánh trứng tôi nướng. Muộn vậy rồi anh còn chưa ăn cơm, ăn lót dạ trước đi."
Hứa Mân đưa hết đồ ra: "Cảm ơn anh hôm nay đã ra mặt giúp tôi."
Phó Thư Dạng chần chờ phút chốc nhưng vẫn nhận lấy cái túi. Ánh mắt anh nhanh chóng quét qua người cô: "Cảm ơn."
Hứa Mân mặc áo khoác dài nhưng cũng không thể hoàn toàn che khuất quần áo bên trong. Phó Thư Dạng nhận ra cô đang mặc quần áo luyện tập, TV trong phòng khách cũng đang phát nhạc.
Chẳng lẽ là... đang luyện múa?
Không phải là vì sợ quỷ hoặc sợ trời mưa sét đánh?
"Đừng khách khí."
Hứa Mân mỉm cười, khóe miệng lộ ra nét cười.
Phó Thư Dạng gật gật đầu, khẽ xoay người liếc vào phòng khách một cái, vừa lúc nhìn thấy tấm thảm bị Hứa Mân chuyển đến giữa phòng.
Rõ ràng là đang luyện múa.
Đời trước có vẻ như cô là diễn viên múa.
Anh không nói gì, xoay người đi.
"À, này này."
Hứa Mân nhớ ra gì đó, lại mở miệng.
Phó Thư Dạng quay đầu lại, nghi hoặc nhìn Hứa Mân.
"Hôm nay tôi nhìn thấy có người đến gần nhà anh nhìn trộm."
Hứa Mân nói ra chuyện hồi sáng, còn miêu tả một chút tướng mạo của nam nhân kia: "Tôi thấy phản ứng của hắn không giống như là bạn của anh. Phải chú ý một chút."
Phó Thư Dạng ngừng một lúc, nói: "Tôi không biết hắn ta. Cảm ơn cô."
"Không đắc tội với bạn của anh là được rồi."
Hứa Mân nhẹ nhàng thở ra, tiếp tục trở lại liều chết nhảy múa.
Mấy ngày sau, quả nhiên Hứa Lang không tiếp tục đến kiếm chuyện nữa. Hứa Mân gần như đều ở nhà luyện múa, chỉ ra ngoài để mua chút thức ăn.
Bây giờ là mùa hè, không mặc quá nhiều quần áo nên Hứa Mân không thể che giấu được vài vết máu ứ đọng trên cơ thể.
Có một lần, cô bị bảo vệ nhìn thấy khi ra ngoài. Bảo vệ cũng tốt bụng hỏi cô có cần giúp đỡ hay không.
Còn có một lần, Hứa Mân kéo gân không để ý sức lực, dùng sức quá mạnh khiến bước đi khập khiễng. Phó Thư Dạng đang ngồi trong viện nhà mình uống rượu thì nhìn thấy cô.
Chỉ là Phó Thư Dạng không nhiệt tình như bảo vệ, không tò mò, cũng không quan tâm.
Hứa Mân tuyệt đối không để ý. Anh quan tâm còn đáng sợ hơn.
May mắn tiểu khu này ít người ở, nếu không ngày nào cô cũng như thế này, không chừng đã xuất hiện lời đồn gì đó rồi.
Vài ngày sau, cuối cùng Hứa Mân cũng học xong một điệu nhảy, cô cảm thấy rất thành công. Nhưng vì mình nhảy, không thể thấy được hiệu quả toàn diện nên Hứa Mân quay lại một đoạn, mở trên máy tính để xem.
Sau đó cô bị đả kích đến sụp đổ. Vốn dĩ cô cho rằng mình luyện tập rất tốt, động tác nào cũng gần giống trong video nhưng lúc nhảy, dường như động tác nào cũng biến dạng, không còn lại một chút thẩm mỹ nào.
Cưỡng ép nhớ kỹ động tác cũng vô dụng, cảm giác khổ cực những ngày nay đều vô ích.
Làm sao bây giờ?
Lúc cô còn đang thất thần, điện thoại bỗng nhiên reo lên.
Mấy ngày nay cô xuyên qua, ngoại trừ thức ăn ngoài thì đây là lần đầu tiên có người gọi điện thoại đến, chỉ có điều là dãy số lạ.
"Xin chào."
Hứa Mân nhận điện thoại.
Một giọng nữ ngọt ngào cất lên: "Xin chào, xin hỏi có phải là bạn học Hứa Mân không? Đây là trung tâm huấn luyện vũ đạo Vũ Chi Linh."
Hứa Mân nghe thấy mấy chữ "huấn luyện vũ đạo", vô thức ngồi thẳng dậy: "Chào cô, xin hỏi có chuyện gì sao?"
"Là thế này. Để tăng thêm danh tiếng, chúng tôi tổ chức một cuộc thi. Hạng nhất một đối một có thể nhận được tư cách huấn luyện miễn phí ở chỗ chúng tôi."
Đối phương kiên nhẫn giải thích: "Không biết bạn học Hứa có hứng thú không?"
Beta by Hy
⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Về đến nhà, việc đầu tiên Hứa Mân làm là nhuộm lại tóc.
Cô cũng không biết làm sao để nhuộm thật tỉ mỉ nên sau khi nhuộm, phần lớn tóc màu đen, số ít còn lại hiện lên sắc xanh.
"Muốn cuộc sống không trở ngại, trên đầu phải có chút màu xanh."
Hứa Mân lạc quan nghĩ, như thế này cũng tốt.
Hiện tại, nhiệm vụ chính của cô vẫn là học khiêu vũ.
Trước kia đọc tiểu thuyết, ai xuyên sách cũng đều kế thừa ký ức của nguyên chủ kèm đủ loại kỹ năng. Còn cô thì hay rồi, ký ức lúc có lúc không, kỹ năng cũng chẳng dám ôm hi vọng xa vời gì.
Lên mạng tìm kiếm vũ đạo căn bản, Hứa Mân trợn tròn mắt.
Đương nhiên, cô biết học tốt vũ đạo tại nhà là rất khó nhưng so với hi vọng xa vời học được khiêu vũ phổ thông cũng không phải là quá khó khăn. Dù sao các bác gái ở quảng trường cũng có thể nhảy được.
Yêu cầu của Hứa Mân cũng không cao, chỉ cần không bị đuổi học là được.
Nhưng, xem những kết quả vừa tìm được, từ đầu đến cuối, chỗ nào vũ đạo cũng có yêu cầu: nào là phải đuổi theo cảm xúc thần thái, nào là các loại động tác: giạng, đá, ép, câu, vòng... Có quá nhiều động tác khiến cô không thể nhớ nổi tên.
Hứa Mân đau cả đầu.
Nửa ngày sau, cô mới buông máy tính ra. Hứa Mân định thử độ mềm dẻo của thân thể này trước.
Hồi trước, thân thể và tứ chi cô rất cứng, cảm giác cân bằng lực vô cùng kém. Hy vọng lúc xuyên sách sẽ không mang theo những khuyết điểm này.
Đầu tiên là giạng thẳng chân và hạ eo... Tốt, cũng có vẻ dễ dàng.
Trong sách đã đề cập, mẹ của nguyên chủ là diễn viên múa, nguyên chủ rất có thiên phú về vũ đạo.
Dù sao đây cũng là thân thể của nguyên chủ. Đã luyện vũ đạo nhiều năm, tố chất chắc chắn không tồi.
Chỉ là Hứa Mân vẫn chưa sử dụng được. Ý thức của cô không theo kịp thân thể, không thể nhớ nổi động tác vũ đạo.
Không còn cách nào khác, chỉ có thể luyện thêm.
Hứa Mân không có tiền đi đăng ký lớp huấn luyện, chỉ có thể tìm kiếm video đơn giản nhất trên mạng, học theo từng động tác.
Cả một buổi trưa, Hứa Mân luyện tập hơn bốn tiếng nhưng gần như không thấy được hiệu quả. Cuối cùng, quá mệt mỏi, cô ngã xuống mặt đất, quần áo ướt đẫm.
Vấn đề rất đơn giản, ý thức và phản ứng của thân thể không thể đồng bộ. Thậm chí Hứa Mân còn cảm nhận được thân thể này ghét bỏ mình.
Vấn đề này còn khó hơn trong tưởng tượng.
Hứa Mân uể oải nằm nhoài trên mặt thảm, nhìn máu ứ đọng trên đùi và cánh tay. Nửa ngày sau, cô mới có thể đứng lên tắm rửa.
Dù khó hơn nữa cũng phải tiến về phía trước.
Tắm rửa xong, Hứa Mân đã đói đến mức ngực dán vào lưng.
Diễn viên múa cần phải giữ gìn dáng người. Ban đêm, Hứa Mân không dám ăn thịt cá, đành đi vào bếp tự nấu cháo Bát Bảo. Sau đó, cô đập mấy quả trứng, đánh tan, chuẩn bị làm chút đồ ăn vặt cho mình.
Cô cũng là người có trạng thái tâm lý không tệ. Càng là nghịch cảnh, cô càng có thể buông lỏng.
Hôm qua, lúc thu dọn phòng, cô phát hiện mặc dù Hứa Trọng Á không đến ở nhưng đồ vật cần thiết đều chuẩn bị rất đầy đủ.
Phòng bếp còn rộng hơn cả nhà trước kia của cô, có các loại nồi niêu và đồ điện cô chưa từng thấy bao giờ. Phần lớn đồ còn sử dụng được đã được rửa sạch.
Cho nên buổi sáng, đi siêu thị, Hứa Mân đã mua một ít nguyên liệu làm đồ ăn vặt.
Bất kể ở tình huống nào cũng phải đối tốt với mình một chút. Đây là nguyên tắc sinh tồn của Hứa Mân.
Cô chuẩn bị nhân bánh kỹ càng, vỏ bánh cũng đã làm xong. Trong lúc chờ nướng bánh trứng, cơm cũng đã chín.
Nói là giữ gìn dáng người, phải ăn ít nhưng hôm nay Hứa Mân thật sự vừa mệt vừa đói, không ý thức được mà ăn ba chén cháo lớn.
Bánh trứng đã nướng chín cũng ăn không vô.
Sau khi ăn no, sức lực lại dồi dào. Hứa Mân thay quần áo luyện tập, mở ti vi, phát video, tiếp tục liều chết khiêu vũ.
Thời tiết mùa hè vẫn luôn thay đổi thất thường.
Đột nhiên, một tia sét xẹt qua. Hứa Mân mới để ý trời lại muốn mưa.
Cô vừa bị phân tâm, động tác không khớp khiến chân trái vấp chân phải một cái, cả người ngã xuống tấm thảm trên sàn.
Cú ngã lần này khá nghiêm trọng. Đầu cô đập xuống đất, đập trúng chỗ trước đó bị Hứa Trọng Á đánh bị thương.
Hứa Mân ôm đầu, ý thức cũng mơ hồ vài giây.
Mẹ nó, quá đau!
"A a a a a a!"
Hứa Mân mượn tiếng sấm ầm ầm để che đậy, rống lên một hơi, trút hết toàn bộ uất ức hai ngày nay.
Dù sao đây cũng là khu biệt thự, cách xa thật xa mới có người ở, hẳn sẽ không quấy nhiễu mọi người xung quanh.
Hứa Mân đã quên mất cô còn có một người hàng xóm.
Phó Thư Dạng uống xong bình rượu cuối cùng, đang chuẩn bị tắm rửa đi ngủ thì nghe thấy một tiếng thét xen lẫn tiếng sấm xuyên qua cửa sổ.
Tiếng thét chói tai có vẻ quen thuộc, hình như là của cô gái sát vách kia.
Nhưng lúc nghe kỹ thì lại không thấy gì nữa.
Sợ sét đánh?
Hay là... gặp phải chuyện gì đó?
Phó Thư Dạng đứng bên cửa sổ. Gió lớn trút xuống cùng mưa to khiến cây cối trong viện điên cuồng nhảy múa, như thể giây tiếp theo sẽ bị chặn ngang bẻ gãy.
Sấm sét cũng không chịu yếu thế, thay nhau rền vang.
Bên ngoài kia, cách mấy trăm mét, ánh đèn vẫn sáng trong màn đêm lộ ra vẻ cô đơn vô cùng.
Phó Thư Dạng buông thõng mí mắt mỏng, im lặng một hồi, quay người cầm dù đi ra ngoài.
——
Sau khi thét lên, phát tiết xong cảm xúc, Hứa Mân lại tiếp tục đứng lên luyện múa.
Đột nhiên, cô nghe thấy tiếng đập cửa ầm ầm.
Dường như người bên ngoài rất gấp, sức lực cũng không tồi. Như thể nếu cô không mở cửa thì người bên ngoài sẽ phá cửa đi vào.
Toàn thân Hứa Mân vừa mới đổ mồ hôi đã lập tức trở nên lạnh lẽo. Cô rùng mình một cái.
Ban đêm mưa to gió lớn thế này, ai lại đến gõ cửa?
Hứa Mân hít sâu một hơi, đi đến trước màn hình giám sát.
Trong màn ảnh, Phó Thư Dạng che dù đen lớn, quần áo bị mưa to làm ướt một nửa, sắc mặt còn đen hơn cả sắc trời. Nếu như anh ta muốn bạo phát, đoán chừng mưa to gió lớn sẽ biến thành mưa đá.
Tốt xấu gì cũng là người quen biết, lại vừa giúp đỡ mình, Hứa Mân hơi trấn tĩnh lại một chút, nhanh chóng mặc áo khoác lên, thuận tay vớ lấy cái bình hoa rồi mới đi mở cửa.
Cửa mở ra một khe nhỏ, Hứa Mân thò nửa đầu ra, vừa lúc nhìn thấy Phó Thư Dạng giơ tay lên, bị dọa giật mình: "Phó ca? Có, có chuyện gì sao?"
Phó Thư Dạng chuẩn bị gõ cửa, thấy cô liền rút tay về, sắc mặt cũng thoáng hòa hoãn: "Có muối không?"
"Hả?"
Hứa Mân bối rối.
Đêm hôm khuya khoắt, sấm sét vang dội thế này, một nam nhân chạy tới hỏi có muối hay không?
Hứa Mân hoài nghi mình nghe lầm.
"Tôi muốn làm cơm, trong nhà không có muối."
Dường như Phó Thư Dạng rất không muốn nói chuyện nhưng lại không thể không nhẫn nại. Anh giải thích: "Mưa to, tôi không tiện đi ra ngoài. Vừa vặn hôm nay nhìn thấy cô mua, có thể cho tôi mượn một chút không?"
Hóa ra là mượn muối.
Hứa Mân nhẹ nhàng thở ra, lặng lẽ giấu bình hoa ở sau cửa, cười nói: "Không thành vấn đề, anh chờ một chút nhé."
Cô hơi chần chừ. Cuối cùng, cô không đóng cửa lại nhưng cũng không mở ra, vẫn để một khe nhỏ.
Dù sao Phó Thư Dạng cũng thuộc dạng tàn nhẫn, Hứa Mân không biết động tác đóng cửa của mình có thể chọc giận anh hay không.
Bây giờ, anh vẫn tính là bạn tốt, không cần thiết phải mạo hiểm đóng cửa đắc tội với anh.
Nếu như anh thật sự có ác ý thì lúc nãy đã xông vào.
Hứa Mân cầm chiếc bình nhỏ đựng muối. Ánh mắt cô chạm tới chỗ bánh trứng mà mình nướng xong vẫn chưa ăn, dứt khoát bọc lại.
Lúc cô đi ra cửa, Phó Thư Dạng vẫn lễ phép đứng ở ngoài, không nhúc nhích một bước, mắt cũng không nhìn lộn xộn.
Nhìn thấy cái túi trong tay Hứa Mân, gương mặt Phó Thư Dạng mới lộ ra vẻ nghi hoặc.
"Đây là bánh trứng tôi nướng. Muộn vậy rồi anh còn chưa ăn cơm, ăn lót dạ trước đi."
Hứa Mân đưa hết đồ ra: "Cảm ơn anh hôm nay đã ra mặt giúp tôi."
Phó Thư Dạng chần chờ phút chốc nhưng vẫn nhận lấy cái túi. Ánh mắt anh nhanh chóng quét qua người cô: "Cảm ơn."
Hứa Mân mặc áo khoác dài nhưng cũng không thể hoàn toàn che khuất quần áo bên trong. Phó Thư Dạng nhận ra cô đang mặc quần áo luyện tập, TV trong phòng khách cũng đang phát nhạc.
Chẳng lẽ là... đang luyện múa?
Không phải là vì sợ quỷ hoặc sợ trời mưa sét đánh?
"Đừng khách khí."
Hứa Mân mỉm cười, khóe miệng lộ ra nét cười.
Phó Thư Dạng gật gật đầu, khẽ xoay người liếc vào phòng khách một cái, vừa lúc nhìn thấy tấm thảm bị Hứa Mân chuyển đến giữa phòng.
Rõ ràng là đang luyện múa.
Đời trước có vẻ như cô là diễn viên múa.
Anh không nói gì, xoay người đi.
"À, này này."
Hứa Mân nhớ ra gì đó, lại mở miệng.
Phó Thư Dạng quay đầu lại, nghi hoặc nhìn Hứa Mân.
"Hôm nay tôi nhìn thấy có người đến gần nhà anh nhìn trộm."
Hứa Mân nói ra chuyện hồi sáng, còn miêu tả một chút tướng mạo của nam nhân kia: "Tôi thấy phản ứng của hắn không giống như là bạn của anh. Phải chú ý một chút."
Phó Thư Dạng ngừng một lúc, nói: "Tôi không biết hắn ta. Cảm ơn cô."
"Không đắc tội với bạn của anh là được rồi."
Hứa Mân nhẹ nhàng thở ra, tiếp tục trở lại liều chết nhảy múa.
Mấy ngày sau, quả nhiên Hứa Lang không tiếp tục đến kiếm chuyện nữa. Hứa Mân gần như đều ở nhà luyện múa, chỉ ra ngoài để mua chút thức ăn.
Bây giờ là mùa hè, không mặc quá nhiều quần áo nên Hứa Mân không thể che giấu được vài vết máu ứ đọng trên cơ thể.
Có một lần, cô bị bảo vệ nhìn thấy khi ra ngoài. Bảo vệ cũng tốt bụng hỏi cô có cần giúp đỡ hay không.
Còn có một lần, Hứa Mân kéo gân không để ý sức lực, dùng sức quá mạnh khiến bước đi khập khiễng. Phó Thư Dạng đang ngồi trong viện nhà mình uống rượu thì nhìn thấy cô.
Chỉ là Phó Thư Dạng không nhiệt tình như bảo vệ, không tò mò, cũng không quan tâm.
Hứa Mân tuyệt đối không để ý. Anh quan tâm còn đáng sợ hơn.
May mắn tiểu khu này ít người ở, nếu không ngày nào cô cũng như thế này, không chừng đã xuất hiện lời đồn gì đó rồi.
Vài ngày sau, cuối cùng Hứa Mân cũng học xong một điệu nhảy, cô cảm thấy rất thành công. Nhưng vì mình nhảy, không thể thấy được hiệu quả toàn diện nên Hứa Mân quay lại một đoạn, mở trên máy tính để xem.
Sau đó cô bị đả kích đến sụp đổ. Vốn dĩ cô cho rằng mình luyện tập rất tốt, động tác nào cũng gần giống trong video nhưng lúc nhảy, dường như động tác nào cũng biến dạng, không còn lại một chút thẩm mỹ nào.
Cưỡng ép nhớ kỹ động tác cũng vô dụng, cảm giác khổ cực những ngày nay đều vô ích.
Làm sao bây giờ?
Lúc cô còn đang thất thần, điện thoại bỗng nhiên reo lên.
Mấy ngày nay cô xuyên qua, ngoại trừ thức ăn ngoài thì đây là lần đầu tiên có người gọi điện thoại đến, chỉ có điều là dãy số lạ.
"Xin chào."
Hứa Mân nhận điện thoại.
Một giọng nữ ngọt ngào cất lên: "Xin chào, xin hỏi có phải là bạn học Hứa Mân không? Đây là trung tâm huấn luyện vũ đạo Vũ Chi Linh."
Hứa Mân nghe thấy mấy chữ "huấn luyện vũ đạo", vô thức ngồi thẳng dậy: "Chào cô, xin hỏi có chuyện gì sao?"
"Là thế này. Để tăng thêm danh tiếng, chúng tôi tổ chức một cuộc thi. Hạng nhất một đối một có thể nhận được tư cách huấn luyện miễn phí ở chỗ chúng tôi."
Đối phương kiên nhẫn giải thích: "Không biết bạn học Hứa có hứng thú không?"
/68
|