Nhân Vật Phản Diện Tôi Nuôi Đều Ngoẻo

Chương 118: Luôn là mèo của cậu 13

/165


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bạch Sùng nghe xong lời này của Diệp Trần, trong lòng thấy ấm áp.

Tuy cô nàng vừa kỳ lạ lại vừa kiêu ngạo nhưng vào thời khắc mấu chốt, cô sẽ đứng ra không chút chần chừ, nói những lời rất mực dịu dàng.

Trong lòng cô có một cán cân, biết làm thế nào bắt nạt anh ta mà lại khiến anh ta cam tâm tình nguyện bị bắt nạt, biết lúc nào có thể nói ác khẩu, lúc nào thì không.

Bạch Sùng chu miệng thơm cô, Diệp Trần giơ chân lên, dùng đệm thịt cản lại.

Bạch Sùng phớt lờ cô, tiếp tục thơm, Diệp Trần tiếp tục đẩy.

“Anh muốn làm gì! Cái đồ biến thái này!”

Bạch Sùng bị mắng lại còn cười khì khì, mặc kệ sự ngăn cản của cô, vẫn cố sống cố chết hôn một cái. Diệp Trần bị thơm xong cái đầu tiên thì không buồn ngăn nữa, mang bộ mặt kiểu như tâm như tro tàn để cho Bạch Sùng hôn tiếp cái thứ hai, cái thứ ba.

Hôn một hồi, Bạch Sùng đưa cô đi rửa mặt rồi ôm cô đi ra ngoài.

Dương Quốc Vĩ tới tìm Bạch Sùng, nói với anh ta: “Cậu Bạch này, sau này cậu có dự tính gì chưa?”

Bạch Sùng nghĩ rồi đáp: “Tôi muốn tới thành phố B.”

Dương Quốc Vĩ tỏ vẻ thất vọng ra mặt nhưng cũng không có gì bất ngờ, gật gù bảo: “Cũng phải, giờ người có tài đều tới thành phố B, bên thành phố B cũng đã nghe nói về cậu rồi, ra lệnh cho chúng tôi phải khuyên cậu qua đó.”

Nói xong, Dương Quốc Vĩ thở dài: “Nhân tài đều bị thành phố B lấy đi hết, cái căn cứ nhỏ này thực sự không cầm cự nổi, không biết sau này còn có gặp lại nữa không.”

Bạch Sùng không nói gì, trong lòng cân nhắc, trong bốn chỉ tiêu của nhiệm vụ, tiền tài, danh vọng, mỹ nhân, địa vị, ở thành phố B, anh ta có thể trở thành người mạnh nhất thế giới nhưng rất khó trở thành người có được bốn điều này cao nhất thế giới.

Trong thế giới gốc, Trần Lâm làm lính chiến một thời gian ở thành phố B, sau khi được thăng lên làm thiếu tướng thì tiến hành chính biến, trở thành người lãnh đạo của một số căn cứ, sau đó dần hoàn thành bốn chỉ tiêu. Anh ta vốn cũng định đi theo con đường này nhưng lời Dương Quốc Vĩ nói đã khiến anh ta nảy sinh một ý tưởng mới.

Nếu ngay từ đầu anh ta đã có một căn cứ của riêng mình rồi thì sao?

Lời của Dương Quốc Vĩ chính là nguyên nhân sau này rất nhiều căn cứ ly khai quyền kiểm soát của thành phố B, một căn cứ nhỏ vốn đã khó tồn tại, còn phải bơm máu cho căn cứ lớn, bị ép đến đường cùng, không còn cách nào nữa thì chỉ còn lại một con đường duy nhất là phản kháng.

Anh ta ngẫm nghĩ rồi thử thăm dò Dương Quốc Vĩ: “Nếu các ông không cầm cự được nữa thì sẽ làm thế nào?”

“Còn có thể làm thế nào?”

Dương Quốc Vĩ ngẩng đầu nhìn anh ta đầy vẻ sâu xa: “Chỉ còn đường chết.”

“Dương trạm trưởng,” Bạch Sùng ôm mèo, vuốt lông Diệp Trần, Diệp Trần kêu grừ grừ buồn ngủ, Bạch Sùng cúi xuống nhìn Diệp Trần, hờ hững nói: “Sống khổ như vậy, chi bằng giả vờ như không tồn tại, sau này lại tính?”

Giờ thông tin liên lạc bất tiện, xác suất gặp phải đợt tấn công ồ ạt quy mô cực lớn của zombie của căn cứ nhỏ gần như bằng không. Một căn cứ bị mất liên lạc sẽ bị coi là không còn tồn tại. Dương Quốc Vĩ nghe cậu ta nói vậy, mắt sáng hẳn lên nhưng vẫn kiềm chế bản thân: “Giả vờ như không tồn tại sẽ mất hẳn sự trợ giúp từ thành phố B, căn cứ không có lực lượng nòng cốt, thực sự… khó mà cầm cự được!”

Bạch Sùng cười cười, hiểu ý Dương Quốc Vĩ, bèn nói trắng ra: “Đều là người thông minh, không cần phải vòng vo nữa. Ông thực sự cam lòng để mọi thứ tốt nhất đều dâng cho thành phố B sao? Cùng với sự tiến hóa của zombie, các căn cứ loại nhỏ hiện giờ gần như không còn năng lực đánh trả nữa. Mỗi lần zombie tiến hóa là lại xuất hiện một cuộc tấn công ồ ạt quy mô cực lớn của zombie. Chuyện ngày hôm qua ông cho là ngẫu nhiên sao? Thực tế, trên đường đến đây, chúng tôi đã gặp một zombie vừa tiến hóa lên cấp bốn. Phải đối mặt với zombie cấp bốn, mà tất cả những người có dị năng mạnh lại đều đã chuyển tới thành phố B, thành phố B lại khó lòng trợ giúp nhanh cho căn cứ, chuyện này có công bằng không?”

Dương Quốc Vĩ không trả lời. Ông ta trầm tư rất lâu, cuối cùng hỏi: “Cậu muốn thế nào?”

Bạch Sùng ôm mèo, dựa lưng vào ghế: “Tôi làm quân vương ông làm thủ tướng, hành chính do ông quản, quyền quyết định và quân đội thuộc về tôi.”

Dương Quốc Vĩ cười mỉa mai: “Cậu thấy dị năng của mình giỏi lắm hay sao?”

“Tôi là toàn hệ dị năng.”

Bạch Sùng cười tủm tỉm: “Hơn nữa, hiện giờ tối thiểu tôi đã là dị năng trên cấp năm. Chẳng những tôi có thể bảo vệ căn cứ này mà thậm chí còn có thể chi viện cho căn cứ này.”

“Ông dựa vào thành phố B thì được gì? Vũ khí nóng? Nghiên cứu khoa học? Người mang dị năng? Lương thực thực phẩm? Tất cả tôi đều có thể cho ông.”

“Cậu đừng nói phóng đại lên thế…”

Dương Quốc Vĩ run run giọng. Bạch Sùng dùng dị năng quan sát khu vực xung quanh rồi đứng dậy bảo: “Tự ông nghĩ đi. Dương trạm trưởng, năm giờ chiều tôi sẽ đi. Muốn thế nào, ông nghĩ xem.”

Nói xong, Bạch Sùng đứng ở cửa, quay đầu cười với Dương Quốc Vĩ: “Dương trạm trưởng, người quý ở chỗ tự biết mình.”

*người quý ở chỗ tự biết mình/ nhân quý tự tri (人贵自知): Lão Tử nói: “Tri nhân giả trí, tự tri giả minh, thắng nhân giả hữu lực, tự thắng giả cường.” ý nói, kẻ biết người là khôn, kẻ biết mình là sáng, thắng người là kẻ có sức, tự thắng mình là kẻ mạnh. Nguồn: 

/165

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status