Nhân Vật Phản Diện Tôi Nuôi Đều Ngoẻo

Chương 135: Chi tử vu quy 6

/165


Diệp Trần cực kỳ vui vẻ, tận tình tiếp đón Đông Lăng tới Ông Sơn, suốt dọc đường không ngừng giới thiệu về yêu ma quỷ quái trên Ông Sơn. Vừa về tới cổng Ông Sơn, Diệp Trần liền trông thấy Bạch Nhiễm dẫn theo già trẻ trên dưới ở Ông Sơn đứng trước cổng đón. Một đám dưa vẹo táo nứt sắp ngay ngắn chỉnh tề thành một hàng, run rẩy nhìn Đông Lăng bằng vẻ mặt thấy chết không sờn.

Bạch Nhiễm đứng trước hàng người, Diệp Trần và Đông Lăng vừa đáp xuống, Bạch Nhiễm liền bước tới, run rẩy hành lễ trước Đông Lăng, nói lập cà lập cập: “Cung nghênh… Thái… Thái… Thái Sơn phủ… phủ quân…”

Đông Lăng hiện giờ là Thái Sơn phủ quân đương nhiệm, xưng hô chào hỏi thường được kèm thêm chức vị. Đông Lăng gật đầu, đáp lời: “Ừ.”

“Phủ quân… quân… đại… đại… giá quang lâm, Ông… Ông… Ông… Sơn lấy làm vinh… vinh…”

“Được rồi. Ngươi đừng nói nữa.” Diệp Trần sốt ruột ngắt lời Bạch Nhiễm, “Ngươi không thể nói năng cho nên hồn được à?”

Đông Lăng nghe vậy liền cực kỳ hòa nhã bảo: “Diệp Trần, đừng trách móc nặng nề người ta như vậy, nói lắp là chuyện bẩm sinh, bổn quân không để tâm đâu.”

Chúng tiên ở đây: “…”

Bạch Nhiễm thuộc vào hạng giỏi nói nhất Ông Sơn, nếu bạn có thời gian, hắn ta có thể níu bạn lại nói liền một tháng không ngừng nghỉ. Thế mà Đông Lăng vừa tới liền làm hắn bị xoắn lưỡi.

Mọi người im thin thít, đứng run rẩy trên mặt đất. Đông Lăng quan tâm hỏi han: “Hơi lạnh nhỉ?”

Nói xong, chàng vung tay áo, Ông Sơn lập tức ấm hẳn lên, xuân về hoa nở.

Được chứng kiến màn xoay chuyển thời tiết này của y, đám người trên Ông Sơn lại càng sợ.

Siêu quá, lợi hại quá, không thắng nổi, không hề có phần thắng!

Chúng dân đưa ánh mắt tha thiết nhìn Diệp Trần, gửi trao hy vọng cho nàng. Diệp Trần bất đắc dĩ, kéo Đông Lăng đi: “Đi thôi, mặc kệ bọn chúng.”

“Khoan đã!” Bạch Nhiễm cuối cùng cũng góp đủ dũng khí, giữ rịt tay áo Diệp Trần lại, nói vội, “Tiên chủ chờ chút đã, ta có chuyện muốn nói!”

“Hóa ra không phải bị nói lắp.” Đông Lăng gật gù. Bạch Nhiễm cứng người, cắn răng nói tiếp: “Tiên chủ qua đây đi.”

Diệp Trần nhíu nhíu mày, bị Bạch Nhiễm kéo đi. Ra một chỗ thật xa, Bạch Nhiễm bày một kết giới, len lén nhìn Đông Lăng một cái, thấy chàng ta đang hào hứng nói chuyện với đám tiểu yêu bèn nhỏ giọng thậm thụt nói với Diệp Trần: “Tiên chủ, Nguyệt Hà tiên tử đang dưỡng thương ở trong núi. Làm sao bây giờ?!”

Diệp Trần cứng đờ.

Tuy Đông Lăng nói là tha cho Nguyệt Hà nhưng ai biết có phải là tha thật hay không đây? Lỡ như vừa thấy mặt liền động thủ thì sao?

Diệp Trần đắn đo trong chốc lát rồi bảo Bạch Nhiễm: “Đuổi nàng ấy đi đi!”

Bạch Nhiễm giật mình kinh ngạc: “Thế có phải là tàn nhẫn quá không?”

“Đạo hữu chết, bần đạo không chết. Lỡ Đông Lăng thấy nàng ấy liền khó chịu, đánh nhau ở Ông Sơn, ngươi thấy ta nên tìm ai đòi đền tiền đây? Nguyệt Hà hay là Đông Lăng?”

Nguyệt Hà nghèo kiết xác tất nhiên là không đền nổi rồi. Đông Lăng hả?

Dù có trăm lá gan Diệp Trần cũng không dám đi tìm y đòi tiền.

Bạch Nhiễm ngẫm nghĩ một hồi thấy Diệp Trần nói chí phải, móc bàn tính nhỏ cất trong tay áo ra gảy gảy. Nếu Nguyệt Hà và Đông Lăng đánh nhau ở Ông Sơn, Ông Sơn nhà bọn họ sẽ bị hao tổn ít nhất mười vạn tiên thạch.

Bạch Nhiễm tính xong bèn đáp ngay: “Tiên chủ nói rất đúng, ta sẽ đuổi nàng ta đi!”

Bàn bạc xong, Bạch Nhiễm và Diệp Trần quay lại. Lúc này, Đông Lăng đã thuyết phục thành công một tên tiểu yêu thay đổi chí nguyện từ học y sang lập chí xưng hùng xưng bá ở Ông Sơn.

Da đầu Diệp Trần giần giật, vội vàng lôi Đông Lăng đi, dẫn vào trong núi đi dạo, giới thiệu thắng cảnh núi non cho chàng ta biết.

Đông Lăng gật gù, nghiêm chỉnh lắng nghe. Diệp Trần thấy không thể cứ một mình nói ra rả mãi bèn hỏi Đông Lăng: “Đế quân có nơi nào muốn đi hay có cảnh sắc nào muốn ngắm không?”

“Tùy.”

Đối mặt với câu trả lời thế này, Diệp Trần chẳng thấy bất ngờ chút nào. Câu nói kinh điển của người này chính là tùy duyên, tùy, tùy ý mà.

Nàng gật đầu, ngẫm nghĩ: “Hay là ta dẫn ngươi đi ăn gì đó ngon ngon nhé?”

“Ừ.”

Đông Lăng gật đầu. Diệp Trần liền dẫn Đông Lăng tới chợ Ông Sơn, mua hai bát bánh trôi.

Diệp Trần tự hào giới thiệu với Đông Lăng: “Con thỏ tinh này làm những thứ khác thì thường, chỉ riêng làm món bánh trôi này là cực kỳ ngon. Ngươi xem, cái nhân vừng đen này, vỏ mịn mà mỏng, giống như một số người, vẻ ngoài trắng trẻo, non mềm, hồn nhiên, lương thiện, mở ra xem thử, chậc, một bụng nước đen!”

Nghe vậy, Đông Lăng dừng động tác ăn bánh trôi lại. Diệp Trần thấy chàng ta ngừng ăn thì quay sang bảo: “Ngươi làm sao thế? Ăn đi chứ! Ta đâu có nói ngươi. Nói cho ngươi biết nhé, đế quân là thần tiên lương thiện nhất đời này ta từng gặp đấy! Mọi người hay bảo ngươi tàn bạo, ta lại thấy, ngươi chẳng qua chỉ là không biết thể hiện bản thân. Thực ra ngươi rất tốt, nếu không đánh nhau thì tốt.”

“Không đánh nhau,” Đông Lăng lắc đầu, “chẳng thú vị gì cả.”

Diệp Trần bóc quýt cho chàng ta, vô tư nói: “Vậy thì đừng có gặp ai cũng đánh. Tìm ai mạnh ngang ngửa ngươi ấy.”

“Tỷ như ai?”

“Thiếu Hoa kìa!”

Diệp Trần đưa quýt cho Đông Lăng. Đông Lăng nhíu mày: “Thiếu Hoa?”

Diệp Trần gật đầu: “Đúng thế. Ta nghe nói Thiếu Hoa đế quân cũng giống ngươi, dung mạo tuấn tú, dũng mãnh thiện chiến nhưng biết làm người hơn ngươi nhiều, các nữ tiên trên thiên đình ai cũng khen hết.”

“Kể cả ngươi?”

“Ta?” Diệp Trần chỉ đầu ngón tay vào chính mình, nghĩ nghĩ rồi bảo: “Ôi, thực ra ta chưa từng tiếp xúc với Thiếu Hoa đế quân, trước đây đi nhìn chàng ta, toàn là nấp trong bụi cỏ, trên mái nhà để xem trộm. Vì chưa từng bị phát hiện nên cũng không biết bị phát hiện thì sẽ thế nào. Theo kinh nghiệm âm thầm quan sát của ta, ta thấy vị Thiếu Hoa đế quân này thực sự rất được.”

“Ngươi còn từng đi rình trộm hắn?”

Đông Lăng nhíu mày nhìn quả quýt Diệp Trần bóc cho chàng ta: “Sao ngươi không đi rình trộm ta?”

“À, ngươi hả,” Diệp Trần bật cười, “nghe nói ai đi rình trộm ngươi cũng bị đánh thành tán phế nên ta không dám đi…”

Đông Lăng im lặng. Diệp Trần tiếp tục luyên thuyên kể các tin đồn của Thiếu Hoa cho Đông Lăng nghe. Đông Lăng im lặng nghe một hồi lâu, cuối cùng bảo: “Sai lầm.”

Diệp Trần ngơ ngác, ngẩng đầu hỏi: “Gì cơ?”

“À.” Đông Lăng quay đầu đi, thái độ thản nhiên, “Ý ta là, Thiếu Hoa không tốt như các ngươi nói.”

“Ngươi với Thiếu Hoa đế quân…”

“Hắn toàn muốn lôi kéo quan hệ với ta.” Đông Lăng đứng dậy, đi về phía nơi ở của Diệp Trần. Trời đã chạng vạng, thêm một lát nữa là sẽ tối hẳn. Diệp Trần đi theo, trong lòng khá là kích động.

Tiên giới cũng có phân chia cấp bậc. Sơn chủ như nàng đây cũng ngang với hộ nhà giàu mới nổi, còn cỡ như đế quân, thì đúng là cần vai vế có vai vế, cần năng lực có năng lực, cần địa vị có địa vị.

Cỡ như đế quân giống như người chỉ thấy ở trong sách vậy, rất hiếm khi thấy ngoài đời, vừa thần bí lại vừa có năng lực phi phàm, một nửa các tin tức vỉa hè buôn dưa của tiên giới đều xoay quanh các đế quân.

Tỷ như dăm ba chuyện không thể không kể của Thiếu Hoa đế quân và Long nữ.

Dăm ba chuyện không thể không kể của Văn Xương đế quân lịch kiếp dưới trần và bé gái nhân gian mồ côi.

Dăm ba chuyện không thể không kể giữa Tử Vi đế quân và Nguyệt thần Vọng Thư…

Trước đây, Diệp Trần rất thích những chuyện này. Trong bốn vị đế quân, người nàng hài lòng nhất chính là Thiếu Hoa.

Kể ra thì, luận về diện mạo, Đông Lăng mới là kiểu nàng yêu nhất nhưng tính tình Đông Lăng rất tàn bạo, tính cách của Thiếu Hoa lại lạc quan, tao nhã, cực kỳ ân cần với các nữ tiên, là người tình trong mộng mà biết bao nữ tiên tha thiết mơ tưởng, mong được một lần tình cờ gặp gỡ, biết đâu chừng có thể kết thành nhân duyên.

Chẳng qua, Diệp Trần đợi liền mấy vạn năm cũng không đợi được một lần ngẫu nhiên bất ngờ tình cờ gặp gỡ Thiếu Hoa nên bèn chặt đứt suy nghĩ này. Tuy vậy, sở thích hóng chuyện vỉa hè thì không hề đứt đoạn. Hôm nay có thể thu thập được nguồn tin trực tiếp từ một nhân vật trung tâm của các tin đồn, trong lòng Diệp Trần vô cùng phấn khích, hỏi thăm ngay: “Thế ngươi không mấy để ý tới Thiếu Hoa đế quân hả?”

“Ừ,” Đông Lăng gật đầu, “ta không muốn làm bạn với bọn họ.”

“Bọn họ là…”

“Thiếu Hoa, Tử Vi, Văn Xương.” Đông Lăng nói xong liền quay đầu lại, nghiêm túc bảo: “Bọn họ đều không phải người tốt, sau này ngươi thấy họ thì cách xa ra một chút.”

Diệp Trần: “…”

Cái này có vẻ hơi không giống trong tưởng tượng của Diệp Trần. Diệp Trần rụt rè hỏi: “Sao đế quân lại nói về các tiên hữu như vậy?”

Đông Lăng im lặng một lúc lâu rồi quay đầu lại: “Ta nói với ngươi, ngươi đừng nói với ai nhé.”

Vừa nghe thấy câu mở đầu này, Diệp Trần lập tức phấn chấn.

Đông Lăng bắt đầu kể từ thủa hồng hoang kể đi, bôi xấu không chừa một góc nào.

Tỷ như Văn Xương bắt cá hai tay, tỷ như Tử Vi tự luyến cho rằng không nữ tiên nào đẹp bằng mình, tỷ như Thiếu Hoa chuyên gia vứt tất và quần lót trên giường…

Diệp Trần nghe Đông Lăng dùng giọng điệu bình thản lột trần hết một mặt không muốn để ai biết của ba vị đế quân xong, có cảm tưởng hình tượng của ba vị đế quân sụp đổ rầm rầm trước mặt.

Chuyện kể vừa hết thì cũng là lúc hai người về tới cửa phòng Diệp Trần.

Đông Lăng nhìn nàng: “Ta vào uống chén trà nhé?”

Diệp Trần rầu rầu gật đầu. Đông Lăng đẩy cửa vào trong, liền thấy ngay một loạt tranh vẽ Thiếu Hoa dán đầy phòng.

Những bức vẽ vụng về này cực kỳ thịnh hành ở thiên giới, năm tiên thạch là đã mua được một tấm rồi. Các tiên nữ ái mộ Thiếu Hoa thường hay mua nó về dán lên tường, nhìn vật nhớ người.

Đông Lăng nhìn thấy bức tường dán đầy tranh Thiếu Hoa liền dừng bước. Diệp Trần thấy lạ, sao Đông Lăng không vào nhỉ?

Nàng ngẩng đầu lên, một bức tường toàn là Thiếu Hoa đập ngay vào mắt.

Nàng nghẹn lời, thật muốn đánh chết Bạch Nhiễm!

Mất mặt, quá mất mặt!

Diệp Trần muốn chôn mặt mình xuống đất, đứng đực ra ở cửa, không nói một lời. Đông Lăng chầm chậm quay người lại, nói với vẻ ý tứ sâu xa: “Hóa ra… ngươi thích Thiếu Hoa à?”

Diệp Trần hét lên, chạy vào phòng, xé hết tranh của Thiếu Hoa xuống, ném vào trong thùng rác.

Đông Lăng đứng ở cửa, hai tay lồng trong tay áo, nghiêng người tựa khung cửa nhìn Diệp Trần hủy thi diệt tích đống lịch sử đen của mình.

Chờ Diệp Trần làm xong, Đông Lăng mới đủng đỉnh nói: “Đừng quá băn khoăn, ai tuổi trẻ không một lần làm chuyện ngốc nghếch chứ? Sau này khả năng nhìn người sẽ tốt lên.”

Diệp Trần ngẩng đầu nhìn Đông Lăng, thấy khó hiểu tại sao Đông Lăng lại chắc chắn rằng mắt nhìn người của nàng sẽ tốt lên chứ.

Đông Lăng mỉm cười, sao trời lấp lánh sau lưng: “Có ta gác cửa giúp ngươi rồi.”

Nghe vậy, Diệp Trần cực kỳ cảm động. Nàng cảm thấy, kết giao bằng hữu nhiều năm, Đông Lăng là vị bằng hữu thực lòng thực dạ giúp đỡ nàng, suy nghĩ cho nàng nhất. Diệp Trần đi ra phía cửa, cầm tay Đông Lăng, kích động bảo: “Đông Lăng, ngươi quả nhiên là bằng hữu tốt nhất của ta!”

Đông Lăng chăm chú nhìn bàn tay nàng nắm tay y, y đáp: “Ừ.”

Trong lúc Đông Lăng và Diệp Trần đi dạo núi, Bạch Nhiễm đã gói ghém tay nải gọn gàng tề chỉnh cho Nguyệt Hà, bảo Nguyệt Hà lặng lẽ chuồn đi. Đông Lăng và Diệp Trần ngồi hàn huyên trong phòng một lát, Diệp Trần thấy đã khuya bèn hỏi Đông Lăng: “Đế quân đã muốn đi ngủ chưa?”

“Tùy.” Đông Lăng gật đầu. Diệp Trần đứng dậy định đi tiễn Đông Lăng. Đông Lăng bỗng nhớ ra hỏi: “Nguyệt Hà ở chỗ này của ngươi nhỉ? Bảo nàng ta qua đây đi. Mặc dù ta đã tha cho nàng ta nhưng vẫn có vài việc cần phải dặn dò.”

“Tỷ như?”

Diệp Trần thấp thỏm. Đông Lăng nhấp chén trà: “Đừng đi gặp Mạc Vô Tà.”

“Mạc Vô Tà còn sống?”

Diệp Trần ngơ ngác. Đông Lăng liếc nàng: “Ngươi cho là Nguyệt Hà thả ai chạy mất?”

Nhắc thế, Diệp Trần mới ngớ ra. Mạc Vô Tà bị Đông Lăng nhốt vào Vô Gian địa ngục, đây vẫn chưa phải là cái kết của câu chuyện. Bởi vì nếu đây là cái kết thì đã chẳng có chuyện nàng đi cứu Nguyệt Hà rồi.

Diệp Trần ngồi xuống hỏi dò: “Năm đó, sau khi đế quân tống Mạc Vô Tà vào địa ngục, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Sau khi Mạc Vô Tà vào địa ngục, làm theo cách của ta, tu hành sám hồi. Thế nhưng, có một ngày, hắn bỗng gặp được Nguyệt Hà.”

“Ngươi cũng biết đấy. Thần tiên sau khi lịch kiếp trở về đều phải uống nước Vong Xuyên. Hắn nhận ra Nguyệt Hà nhưng Nguyệt Hà thì không nhận ra hắn. Trong lòng hắn phẫn uất, cho rằng thiên đạo cố ý bỡn cợt hắn, vậy nên nghiệp chướng khó tiêu, ngày ngày phải chịu nỗi khổ bị sắt nung đỏ đốt da người.”

“Ngày qua ngày nguyền rủa Nguyệt Hà nhưng Nguyệt Hà thì vẫn không nhớ ra. Cho tới tận mười mấy năm sau, mẫu thân của Nguyệt Hà tới Minh phủ, được Nguyệt Hà tới dẫn đường. Mẫu thân Nguyệt Hà vừa nhìn liền nhận ngay ra nàng, đi trên đường Hoàng Tuyền, kể lại chuyện đã qua năm đó. Nguyệt Hà ra bờ Vong Xuyên, tự ngâm mình vào dòng nước.”

Uống một ngụm nước Vong Xuyên, quên hết chuyện cũ.

Uống thêm một ngụm nước Vong Xuyên nữa, lại nhớ ra.

“Thế là Nguyệt Hà vào Vô Gian địa ngục, bản ý là muốn khuyên Mạc Vô Tà hướng thiện. Thế nhưng Mạc Vô Tà đã bị tà khí xâm nhập hoàn toàn, trở thành một “ma” chân chính. Hắn hỏi Nguyệt Hà, nếu có yêu, tại sao không thể hy sinh, tại sao có thể nhìn hắn ngày ngày chịu khổ ở địa ngục mà vẫn thờ ơ?”

“Vì chứng minh tình cảm của bản thân,” Diệp Trần bật cười cay đắng, “Nguyệt Hà liền thả hắn ta ra sao?”

Đông Lăng gật đầu, Diệp Trần thở dài: “Nghiệt duyên.”

“Mạc Vô Tà đã không còn là Mạc Vô Tà.” Đông Lăng cũng tỏ vẻ tiếc nuối, “Kẻ thành ma sao có thể dễ dàng quay đầu như vậy? Thế nhưng, Nguyệt Hà chung quy vẫn không thể tham ngộ ra được.”

Nghe Đông Lăng nói vậy, Diệp Trần tò mò nhìn: “Nghe y của đế quân, phải chăng là muốn khuyên Nguyệt Hà từ bỏ mối tình này?”

“Chẳng lẽ không nên?”

Đông Lăng nhíu mày, Diệp Trần cười: “Thế nhưng mà, đế quân, tình cảm nói bỏ là có thể bỏ được, đã chẳng gọi là tình cảm. Nếu ta là Nguyệt Hà,” sắc mặt Diệp Trần dịu dàng, “ta cũng sẽ đi tìm Mạc Vô Tà.”

“Hắn đã nhập ma, tìm được hắn thì có để làm gì?” Đông Lăng không hiểu. Diệp Trần nâng chén trà lên nhấp miệng, thái độ nhẹ nhàng: “Hắn thành tiên, ta đi cùng hắn. Hắn nhập ma, ta độ hắn. Trên trời dưới đất, Bích Lạc Hoàng Tuyền, ta thích hắn, tất nhiên sẽ không thể mặc kệ hắn được.”

*Bích lạc hoàng tuyền: “Bích lạc” là cách gọi tầng trời màu xanh đầu tiên của Đạo giáo, “hoàng tuyền” là suối vàng. Cụm “bích lạc hoàng tuyền” có xuất xứ từ bài “Trường hận ca” của Bạch Cư Dị:

“Bài không ngự khí bôn như điện

Thăng thiên nhập địa cầu chi biến

Thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền

Lưỡng xứ mang mang giai bất kiến”

Dịch nghĩa:

“Xé tầng mây, cưỡi làn gió, đi nhanh như chớp

Lên trời, xuống đất, tìm khắp mọi nơi

Trên từ mây biếc, dưới đến suối vàng

Cả hai nơi đều mênh mang không thấy”

Sau này, cụm từ này dùng để chỉ khắp cả trên trời dưới đất. Nguồn: 

/165

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status