Quả nhiên giống như Sở Mạch dự đoán, trong đoàn không có ai có thể làm ra giải dược, nét mặt của nàng vì thất vọng mà chùn xuống.
•Ta biết...
Chợt một âm thanh vang lên hấp dẫn chú ý của mọi người, Sở Mạch vui mừng tìm kiếm xung quanh, thế nhưng khi nhìn thấy chủ nhân âm thanh nét mặt nàng lại trở nên sa sầm, người vừa rồi lên tiếng chính là Triệu Linh Tiêu. Tên này khiến nàng vô cùng chán ghét, biến thái, dâm tặc chính là những điều nàng nghĩ về con người hắn, không biết tên này lại giở trò gì đây.
Bên kia, Triệu Linh Tiêu không biết suy nghĩ của Sở Mạch, hắn nói lời thật. Tuy thiên phú tu luyện của hắn khá phế liệu, nhưng về mặt y dược hắn cũng tỏ ra phết vật không kém, mấy năm qua ngoài trừ tu luyện ra hắn thường bỏ thời gian ra để học y, tuy không gọi là học vấn tinh thông nhưng chút da lông thì vẫn hiểu chút chút, việc chế ra giải dược không vấn đề.
•Ngươi biết chế giải dược...
Sở Mạch từng bước đi đến trước mặt Triệu Linh Tiêu, môi ngọc thốt ra từng chữ.
•Ân... Ta bình thường có học một chút y dược, chế ra giải dược không vấn đề.
Triệu Linh Tiêu không chút giấu giếm, giả dối trả lời.
•Tốt, nếu ngươi có thể làm ra giải dược cứu mạng phụ thân chuyện đang xảy ra trước đây ta sẽ không nhắc đến nữa...
Sở Mạch không ra vẻ mừng rỡ, nét mặt vẫn lạnh lùng nói.
Triệu Linh Tiêu bất đắc dĩ cười khổ, không dám nói lý hay đòi hỏi nói.
•Ừm... Ta chỉ cần cô nương có thể đưa ta ra khỏi khu rừng này để ta trở lại sơn môn ngoài ra không đòi hỏi gì nữa..
•Tốt, như vậy đi..
Sở Mạch cũng không hẹp hòi đồng ý.
•Hiện tại ta phải đi kiếm thảo dược, nếu cô nương sợ ta trốn thì có thể cho người đi theo..
Triệu Linh Tiêu nói xong liền rời đi, không quan tâm thêm, cứ thế đi thẳng vào rừng.
•Phó đoàn, cứ để thuộc hạ đi theo hắn..
Một người trong đoàn bước ra nói.
•Không cần, ta tự mình đi... Tiểu Chiêu chăm sóc cha..
Sở Mạch nói xong lập tức bay theo hướng Triệu Linh Tiêu vừa đi.
Sở Mạch ra đến một đoạn vẫn không bắt gặp Triệu Linh Tiêu đâu, trong lòng thầm nghĩ không lẽ hắn thật sự bỏ trốn, vì vậy nội tâm nàng bỗng chốc dâng lên một luồng lửa giận, thầm nghiến răng tuyên bố sẽ phanh thây tên chết tiệt này thành trăm mảnh cho hả giận.
Nàng tiếp tục đi trên những nhánh cây thêm một đoạn nữa rốt cuộc bắt gặp Triệu Linh Tiêu đang lúi húi dưới đất giống như là đang tìm gì đó, lúc này chân mày nàng mới thả lỏng, hắn không bỏ đi, hắn thật sự đi tìm thảo dược, tuy nhiên nàng vẫn không lộ mặt mà đứng trên cao quan sát.
Bên dưới, Triệu Linh Tiêu vẫn đang cặm cụi hái thuốc, một lúc sau hắn lại đứng lên, cái mũi hỉnh lên ngửi ngửi sau đó như là phát hiện ra thứ gì đó nét mặt hắn sáng lên, từ bàn tay một sợi dây leo xuất hiện, nói vươn dài ra quấn vào một cành cây trên cao sau đó hắn dựa vào sợi dây bắn người lên không, giống như người nhện sử dụng dây leo bay vèo vèo qua những tán cây.
Sợ Mạch phía trên nhìn thấy hết những hành động quái dị của hắn, trong mắt lóe lên một tia ngạc nhiên, đối với nàng thì tiểu tử trước mắt thật là kì lạ, cùng với cách ăn mặc lá cây càng khiến hắn trở nên quái nhân, tuy nhiên nàng vẫn không nói gì, lẳng lặng đi theo hắn.
Triệu Linh Tiêu như con khỉ thoắt qua thoắt lại trong rừng, một lát hắn lại đáp xuống đất hái gì đó rồi lại bay lên cứ thế lập đi lập lại, chuỗi âm thanh reo mừng của hắn vang lên khắp khu rừng.
•A.. Một gốc Linh Chi trăm tuổi...
•Ôn Hà Thảo ba mươi năm.
•Waoo... Thiên Tí Mộc Hoa sáu mươi năm...
.....
Sở Mạch theo sau lưng hắn biểu tình kinh ngạc há mồm, tên này đúng là quái dị đến cực điểm, những thứ hắn tìm được đều có giá trị kinh người, một chuỗi linh thảo như vậy chính là một lúc liền phát tài a.
Nữa ngày tìm kiếm rốt cuộc Triệu Linh Tiêu cũng tìm đủ dược thảo để chế luyện giải dược, hắn đứng giữa rừng thở hắt ra. Trên tay hắn ôm một đống thảo dược được buột bằng sợi dây leo trong người hắn. Nét mặt hắn rất là vui vẻ.
Sở Mạch cũng từ trên cao đáp xuống.
•Cô nương đến tìm ta sao...
Triệu Linh Tiêu nhìn thấy nàng liền vui vẻ hô lên.
•Ừm..
Sở Mạch gật đầu một cái, ánh mắt soi xét như muốn soi hết bí mật trong người hắn.
•Ta đã tìm đủ dược liệu, hiện tại nên quay về..
Triệu Linh Tiêu không để ý đến biểu hiện của Sở Mạch vui vẻ nói.
•Vây tốt quá, chúng ta phải lập tức trở lại bào chế giải dược...
Sở Mạch khinh hỉ hô lên, việc liên quan đến an nguy của phụ thân nên nàng không muốn chậm trễ một chút nào.
•À! Ta có một chút thảo dược, tuy không phải là trân bảo nhưng cũng rất hiếm thấy, tất cả đều tặng cho cô nương..
Triệu Linh Tiêu đem bó linh thảo trên tay đưa đến cho Sở Mạch.
•Cái này...
Sở Mạch có chút kinh ngạc, nàng không ngờ hắn lại rộng rãi đến vậy, mớ thảo dược này tuy không phải trân bảo gì nhưng nếu quy đổi ra cũng cỡ vài thiên kim tiền, bằng một gia tài nhỏ. Vậy mà hắn lại đành lòng đem tặng, không phải là có ý đồ gì đi.
•Ta biết...
Chợt một âm thanh vang lên hấp dẫn chú ý của mọi người, Sở Mạch vui mừng tìm kiếm xung quanh, thế nhưng khi nhìn thấy chủ nhân âm thanh nét mặt nàng lại trở nên sa sầm, người vừa rồi lên tiếng chính là Triệu Linh Tiêu. Tên này khiến nàng vô cùng chán ghét, biến thái, dâm tặc chính là những điều nàng nghĩ về con người hắn, không biết tên này lại giở trò gì đây.
Bên kia, Triệu Linh Tiêu không biết suy nghĩ của Sở Mạch, hắn nói lời thật. Tuy thiên phú tu luyện của hắn khá phế liệu, nhưng về mặt y dược hắn cũng tỏ ra phết vật không kém, mấy năm qua ngoài trừ tu luyện ra hắn thường bỏ thời gian ra để học y, tuy không gọi là học vấn tinh thông nhưng chút da lông thì vẫn hiểu chút chút, việc chế ra giải dược không vấn đề.
•Ngươi biết chế giải dược...
Sở Mạch từng bước đi đến trước mặt Triệu Linh Tiêu, môi ngọc thốt ra từng chữ.
•Ân... Ta bình thường có học một chút y dược, chế ra giải dược không vấn đề.
Triệu Linh Tiêu không chút giấu giếm, giả dối trả lời.
•Tốt, nếu ngươi có thể làm ra giải dược cứu mạng phụ thân chuyện đang xảy ra trước đây ta sẽ không nhắc đến nữa...
Sở Mạch không ra vẻ mừng rỡ, nét mặt vẫn lạnh lùng nói.
Triệu Linh Tiêu bất đắc dĩ cười khổ, không dám nói lý hay đòi hỏi nói.
•Ừm... Ta chỉ cần cô nương có thể đưa ta ra khỏi khu rừng này để ta trở lại sơn môn ngoài ra không đòi hỏi gì nữa..
•Tốt, như vậy đi..
Sở Mạch cũng không hẹp hòi đồng ý.
•Hiện tại ta phải đi kiếm thảo dược, nếu cô nương sợ ta trốn thì có thể cho người đi theo..
Triệu Linh Tiêu nói xong liền rời đi, không quan tâm thêm, cứ thế đi thẳng vào rừng.
•Phó đoàn, cứ để thuộc hạ đi theo hắn..
Một người trong đoàn bước ra nói.
•Không cần, ta tự mình đi... Tiểu Chiêu chăm sóc cha..
Sở Mạch nói xong lập tức bay theo hướng Triệu Linh Tiêu vừa đi.
Sở Mạch ra đến một đoạn vẫn không bắt gặp Triệu Linh Tiêu đâu, trong lòng thầm nghĩ không lẽ hắn thật sự bỏ trốn, vì vậy nội tâm nàng bỗng chốc dâng lên một luồng lửa giận, thầm nghiến răng tuyên bố sẽ phanh thây tên chết tiệt này thành trăm mảnh cho hả giận.
Nàng tiếp tục đi trên những nhánh cây thêm một đoạn nữa rốt cuộc bắt gặp Triệu Linh Tiêu đang lúi húi dưới đất giống như là đang tìm gì đó, lúc này chân mày nàng mới thả lỏng, hắn không bỏ đi, hắn thật sự đi tìm thảo dược, tuy nhiên nàng vẫn không lộ mặt mà đứng trên cao quan sát.
Bên dưới, Triệu Linh Tiêu vẫn đang cặm cụi hái thuốc, một lúc sau hắn lại đứng lên, cái mũi hỉnh lên ngửi ngửi sau đó như là phát hiện ra thứ gì đó nét mặt hắn sáng lên, từ bàn tay một sợi dây leo xuất hiện, nói vươn dài ra quấn vào một cành cây trên cao sau đó hắn dựa vào sợi dây bắn người lên không, giống như người nhện sử dụng dây leo bay vèo vèo qua những tán cây.
Sợ Mạch phía trên nhìn thấy hết những hành động quái dị của hắn, trong mắt lóe lên một tia ngạc nhiên, đối với nàng thì tiểu tử trước mắt thật là kì lạ, cùng với cách ăn mặc lá cây càng khiến hắn trở nên quái nhân, tuy nhiên nàng vẫn không nói gì, lẳng lặng đi theo hắn.
Triệu Linh Tiêu như con khỉ thoắt qua thoắt lại trong rừng, một lát hắn lại đáp xuống đất hái gì đó rồi lại bay lên cứ thế lập đi lập lại, chuỗi âm thanh reo mừng của hắn vang lên khắp khu rừng.
•A.. Một gốc Linh Chi trăm tuổi...
•Ôn Hà Thảo ba mươi năm.
•Waoo... Thiên Tí Mộc Hoa sáu mươi năm...
.....
Sở Mạch theo sau lưng hắn biểu tình kinh ngạc há mồm, tên này đúng là quái dị đến cực điểm, những thứ hắn tìm được đều có giá trị kinh người, một chuỗi linh thảo như vậy chính là một lúc liền phát tài a.
Nữa ngày tìm kiếm rốt cuộc Triệu Linh Tiêu cũng tìm đủ dược thảo để chế luyện giải dược, hắn đứng giữa rừng thở hắt ra. Trên tay hắn ôm một đống thảo dược được buột bằng sợi dây leo trong người hắn. Nét mặt hắn rất là vui vẻ.
Sở Mạch cũng từ trên cao đáp xuống.
•Cô nương đến tìm ta sao...
Triệu Linh Tiêu nhìn thấy nàng liền vui vẻ hô lên.
•Ừm..
Sở Mạch gật đầu một cái, ánh mắt soi xét như muốn soi hết bí mật trong người hắn.
•Ta đã tìm đủ dược liệu, hiện tại nên quay về..
Triệu Linh Tiêu không để ý đến biểu hiện của Sở Mạch vui vẻ nói.
•Vây tốt quá, chúng ta phải lập tức trở lại bào chế giải dược...
Sở Mạch khinh hỉ hô lên, việc liên quan đến an nguy của phụ thân nên nàng không muốn chậm trễ một chút nào.
•À! Ta có một chút thảo dược, tuy không phải là trân bảo nhưng cũng rất hiếm thấy, tất cả đều tặng cho cô nương..
Triệu Linh Tiêu đem bó linh thảo trên tay đưa đến cho Sở Mạch.
•Cái này...
Sở Mạch có chút kinh ngạc, nàng không ngờ hắn lại rộng rãi đến vậy, mớ thảo dược này tuy không phải trân bảo gì nhưng nếu quy đổi ra cũng cỡ vài thiên kim tiền, bằng một gia tài nhỏ. Vậy mà hắn lại đành lòng đem tặng, không phải là có ý đồ gì đi.
/80
|