Đám người Triệu Linh Tiêu đi thêm một chút thì phát hiện ra phía trước có người, không những thế họ còn đang đánh nhau, tiếng chém giết không ngừng vang lên. Khi đoàn người tới gần thì chém giết đã xong, dưới đất có gần chục cái sác trên người máu tươi đầm đìa.
•Thì ra là người Tứ An binh đoàn, chắc là họ bị tập kích.
Một người trong đoàn nhận ra lai lịch của những người kia liền nói
•Thì ra là Sở trưởng đoàn, không ngờ có thể gặp mặt tại đây.
Một người trong đám người kia nhận ra Sở Hà liền bước ra chào hỏi, người này chạc tuổi tứ tuần, dáng người cao gầy, mặc giáp binh màu đen nhìn không bắt mắt một chút nào, nhưng trong người toát ra khí thế không thấp hơn Sở Hà đoàn trưởng cũng là Luyện linh trung giai.
•Ồ ra là Nguyên đoàn trưởng, đã lâu không gặp, không ngờ huynh cũng có hứng thú chạy vào đây..
Sở Hà khách sáo đáp lời nhưng mặt không quá hứng thú, thậm chí trong lòng còn có chút không ưa người này, cùng là dong binh đoàn, xích mích, va chạm với nhau là không thể tránh khỏi.
•Nếu đã gặp mặt như vậy hay là chúng ta cùng nhau đồng hành, có nguy hiểm gì cũng dễ đối phó hơn.
Đoàn trưởng Tứ An binh đoàn Nguyên Can không cười nói.
Sở Hà không đáp, chỉ lẳng lặng dẫn binh đoàn của mình tiếp tục tiến về phía trước.
Nguyên Can nhìn thái độ của Sở Hà cười khẩy, phất tay ra lệnh người của hắn đi theo sau.
Lại thêm nữa ngày qua đi đoàn người Triệu Linh Tiêu đi đến một hỏa vực. Trước mắt họ là một biển dung nham nóng rực, dòng dung nham màu đỏ không ngừng vận chuyển, từng bong bóng khí ùng ục sôi trào, sức nóng khủng khiếp lan tỏa, chính giữa biển dung nham là một cây cầu bằng đá nổi bồng bềnh, theo quỹ tích chuyện động của dung nham cây cầu chậm rãi chuyển động như vật sống.
Đoàn người đứng trước biển dung nham nội tâm rung động không thôi, lòng thầm tưởng tượng nếu bản thân nhảy vào đó sẽ thành ra cái dạng gì, chắc là tan thành mây khói không còn một mẫu xương.
Bọn họ cẩn thận bước lên cây cầu đá, đi trên cây cầu bồng bềnh như đi trên mặt nước, không biết nó làm bằng loại đá gì mà có thể nổi lên trên bề mặt dung nham mà không bị hòa tan.
Cây cầu rất dài, hầu như không nhỉ thấy cuối, bọn họ đi mất mấy canh giờ mà vẫn chưa đi hết.
Một lúc sau mọi thứ sảy ra dị biến, cây cầu liền mạch không còn nữa, thay vào đó là những tảng đá nhô lên khỏi mặt dung nham, mỗi tảng cách nhau một thước. Mọi người nhìn cảnh này liền biến sắc mặt, không lẽ lại phải nhảy qua mấy chỗ này, nếu lỡ trượt chân té xuống chẳng phải là tan thành mây khói hay sao.
Mọi người trong đoàn chần chừ, không ai dám làm người đầu tiên mạo hiểm. Cho đến khi đám người Tứ An binh đoàn đi đến, từng người nhìn bọn họ bằng ánh mắt kinh thường sau đó nhảy ra ngoài tảng đá chênh vênh.
•Ha ha ha.. Thì ra đám người Hà Môn binh đoàn đều là một lũ nhát gan...
Một người trong Tứ An binh đoàn mặt mũi đáng ghét mở miệng trào phúng, châm chọc, khiến cho đám người Triệu Linh Tiêu tức ngứa răng nhưng không làm gì được. Gã nói xong vênh váo rời đi, nhưng khi gã định nhảy qua tảng đá tiếp theo thì đột nhiên một cái đầu khổng lồ với cái mồm đầy răng lởm chởm từ dưới dung nham trồi lên, gã chưa kịp la tiếng nào đã bị nuốt trọn.
Đám người Hà Môn binh đoàn kinh hãi chết đứng, đám người Tứ An binh đoàn đứng trên tảng đá ngơ ngác.
•Đó... Đó là thứ gì..
Cuối cùng có người lên tiếng, là thành viên Tứ An binh đoàn.
•Áaaaaa.
Không đợi mọi người kịp phản ứng thì một âm thanh thảm thiết lại vang lên, một người khác trong binh đoàn Tứ An đã nằm trong bụng quái thú.
•Trời ạ, là Viêm Ma Thú, chạy mau..
Có ai đó rống to, cục diện hỗn loạn, tất cả nháo nhào bỏ chay chối chết.
Từ đầu đến cuối đám người Triệu Linh Tiêu không nói một lời, tâm tình chết lặng nhìn theo đám người Tứ An binh đoàn bỏ chạy như chó nhà có tang, xa xa vang lên tiếng hét thê lương.
Viêm Ma Thú là quái vật thời thượng cổ, trong bách quái lục có viết rằng, viêm ma thú là do tinh hoa viêm hệ kết tụ mà thành, sau mấy vạn năng sinh ra linh trí, tính cách hung hãn, thích giết chóc.
Con Viêm Ma Thú trước mắt này hình dáng giống như con lươn biển, toàn thân đều là dung nham nóng chảy, thân dài mười trượng rõ ràng đã trưởng thành, khu vực phía trước chính là địa bàn của nó, bước vào đó thì chỉ cần bị nó nhắm vào chắc chắn sẽ không thoát khỏi.
•Trong các người nếu có ai có ý thoái lui có thể quay lại..
Sở Hà nhìn tất cả nghiêm túc nói.
Phút chốc có mười mấy người quay lại, trong đó đa số là có vướng bận vợ trẻ con thơ không dám liều mình.
•Nếu các người không từ bỏ thì lát nữa cố gắng chạy thật nhanh, chỉ cần qua khỏi đây sẽ không có chuyện gì.
Sở Hà nhìn những người còn lại bất đắc dĩ nhắc nhở, ở đây toàn là những người quen, gã không muốn mất đi người nào.
•Đi...
Hít một hơi thật sâu,, Sở Hà hô lớn, tất cả mọi người vậy hết tốc lực chạy như bay về phía trước, họ như con ếch không ngừng nhảy qua những tảng đá. Đi một đoạn vẫn chưa thấy Viêm Ngư xuất hiện, có lẽ nó đang bận truy đuổi nhóm người Tứ An binh đoàn, điều này khiến mọi người thầm thở phào.
•Cẩn thận, nó ở phía trước..
•Thì ra là người Tứ An binh đoàn, chắc là họ bị tập kích.
Một người trong đoàn nhận ra lai lịch của những người kia liền nói
•Thì ra là Sở trưởng đoàn, không ngờ có thể gặp mặt tại đây.
Một người trong đám người kia nhận ra Sở Hà liền bước ra chào hỏi, người này chạc tuổi tứ tuần, dáng người cao gầy, mặc giáp binh màu đen nhìn không bắt mắt một chút nào, nhưng trong người toát ra khí thế không thấp hơn Sở Hà đoàn trưởng cũng là Luyện linh trung giai.
•Ồ ra là Nguyên đoàn trưởng, đã lâu không gặp, không ngờ huynh cũng có hứng thú chạy vào đây..
Sở Hà khách sáo đáp lời nhưng mặt không quá hứng thú, thậm chí trong lòng còn có chút không ưa người này, cùng là dong binh đoàn, xích mích, va chạm với nhau là không thể tránh khỏi.
•Nếu đã gặp mặt như vậy hay là chúng ta cùng nhau đồng hành, có nguy hiểm gì cũng dễ đối phó hơn.
Đoàn trưởng Tứ An binh đoàn Nguyên Can không cười nói.
Sở Hà không đáp, chỉ lẳng lặng dẫn binh đoàn của mình tiếp tục tiến về phía trước.
Nguyên Can nhìn thái độ của Sở Hà cười khẩy, phất tay ra lệnh người của hắn đi theo sau.
Lại thêm nữa ngày qua đi đoàn người Triệu Linh Tiêu đi đến một hỏa vực. Trước mắt họ là một biển dung nham nóng rực, dòng dung nham màu đỏ không ngừng vận chuyển, từng bong bóng khí ùng ục sôi trào, sức nóng khủng khiếp lan tỏa, chính giữa biển dung nham là một cây cầu bằng đá nổi bồng bềnh, theo quỹ tích chuyện động của dung nham cây cầu chậm rãi chuyển động như vật sống.
Đoàn người đứng trước biển dung nham nội tâm rung động không thôi, lòng thầm tưởng tượng nếu bản thân nhảy vào đó sẽ thành ra cái dạng gì, chắc là tan thành mây khói không còn một mẫu xương.
Bọn họ cẩn thận bước lên cây cầu đá, đi trên cây cầu bồng bềnh như đi trên mặt nước, không biết nó làm bằng loại đá gì mà có thể nổi lên trên bề mặt dung nham mà không bị hòa tan.
Cây cầu rất dài, hầu như không nhỉ thấy cuối, bọn họ đi mất mấy canh giờ mà vẫn chưa đi hết.
Một lúc sau mọi thứ sảy ra dị biến, cây cầu liền mạch không còn nữa, thay vào đó là những tảng đá nhô lên khỏi mặt dung nham, mỗi tảng cách nhau một thước. Mọi người nhìn cảnh này liền biến sắc mặt, không lẽ lại phải nhảy qua mấy chỗ này, nếu lỡ trượt chân té xuống chẳng phải là tan thành mây khói hay sao.
Mọi người trong đoàn chần chừ, không ai dám làm người đầu tiên mạo hiểm. Cho đến khi đám người Tứ An binh đoàn đi đến, từng người nhìn bọn họ bằng ánh mắt kinh thường sau đó nhảy ra ngoài tảng đá chênh vênh.
•Ha ha ha.. Thì ra đám người Hà Môn binh đoàn đều là một lũ nhát gan...
Một người trong Tứ An binh đoàn mặt mũi đáng ghét mở miệng trào phúng, châm chọc, khiến cho đám người Triệu Linh Tiêu tức ngứa răng nhưng không làm gì được. Gã nói xong vênh váo rời đi, nhưng khi gã định nhảy qua tảng đá tiếp theo thì đột nhiên một cái đầu khổng lồ với cái mồm đầy răng lởm chởm từ dưới dung nham trồi lên, gã chưa kịp la tiếng nào đã bị nuốt trọn.
Đám người Hà Môn binh đoàn kinh hãi chết đứng, đám người Tứ An binh đoàn đứng trên tảng đá ngơ ngác.
•Đó... Đó là thứ gì..
Cuối cùng có người lên tiếng, là thành viên Tứ An binh đoàn.
•Áaaaaa.
Không đợi mọi người kịp phản ứng thì một âm thanh thảm thiết lại vang lên, một người khác trong binh đoàn Tứ An đã nằm trong bụng quái thú.
•Trời ạ, là Viêm Ma Thú, chạy mau..
Có ai đó rống to, cục diện hỗn loạn, tất cả nháo nhào bỏ chay chối chết.
Từ đầu đến cuối đám người Triệu Linh Tiêu không nói một lời, tâm tình chết lặng nhìn theo đám người Tứ An binh đoàn bỏ chạy như chó nhà có tang, xa xa vang lên tiếng hét thê lương.
Viêm Ma Thú là quái vật thời thượng cổ, trong bách quái lục có viết rằng, viêm ma thú là do tinh hoa viêm hệ kết tụ mà thành, sau mấy vạn năng sinh ra linh trí, tính cách hung hãn, thích giết chóc.
Con Viêm Ma Thú trước mắt này hình dáng giống như con lươn biển, toàn thân đều là dung nham nóng chảy, thân dài mười trượng rõ ràng đã trưởng thành, khu vực phía trước chính là địa bàn của nó, bước vào đó thì chỉ cần bị nó nhắm vào chắc chắn sẽ không thoát khỏi.
•Trong các người nếu có ai có ý thoái lui có thể quay lại..
Sở Hà nhìn tất cả nghiêm túc nói.
Phút chốc có mười mấy người quay lại, trong đó đa số là có vướng bận vợ trẻ con thơ không dám liều mình.
•Nếu các người không từ bỏ thì lát nữa cố gắng chạy thật nhanh, chỉ cần qua khỏi đây sẽ không có chuyện gì.
Sở Hà nhìn những người còn lại bất đắc dĩ nhắc nhở, ở đây toàn là những người quen, gã không muốn mất đi người nào.
•Đi...
Hít một hơi thật sâu,, Sở Hà hô lớn, tất cả mọi người vậy hết tốc lực chạy như bay về phía trước, họ như con ếch không ngừng nhảy qua những tảng đá. Đi một đoạn vẫn chưa thấy Viêm Ngư xuất hiện, có lẽ nó đang bận truy đuổi nhóm người Tứ An binh đoàn, điều này khiến mọi người thầm thở phào.
•Cẩn thận, nó ở phía trước..
/80
|