Nữa canh giờ sau toàn bộ doanh trại của Liệt Sát bang bị Triệu Linh Tiêu càng quét sạch sẽ. Tất cả chỉ còn lại một đống hỗn loạn, chìm trong khói lửa mịt mù, tất cả thổ phỉ đều bị diệt trừ, Triệu Linh Tiêu thẳng tay trừng phạt không hề có lòng thương tiếc. Lửa cháy bừng bừng trên đỉnh Án Phong sơn sáng cả một góc trời, thu hút sự chú ý của rất nhiều người, tất thầm than Liệt Sát bang đã chọc phải thế lực gì để bị diệt sát như vậy. Tuy nhiên thấy cảnh này ai nấy đều mừng trong bụng, lòng thầm cảm ơn vị đại nhân nào đang ra tay, từ nay đi ngang Án Phong sơn không còn thấp thỏm lo sợ nữa.
Triệu Linh Tiêu ngồi trên giao long như vị thần cao cao tại thượng,những tên thổ phỉ may mắn còn sống sót thì tâm trí đã sợ đến ngu, quỳ rạp dưới đất quỳ lạy hắn xin tha mạng.
Triệu Linh Tiêu nhìn những tên này suy nghĩ một chút, rốt cuộc nảy ra một ý tưởng. Hắn nhảy xuống đất lấy thạch bàn mở ra linh cảnh sau đó đưa tất cả vào sơn môn Liệt Thiên tông. Nơi này sau mấy trận chiến đã bị hư hại, để mấy tên này vào đây trùng tu lại cũng coi là một loại khổ sai, trừng trị tội ác do chúng ra.
•Các ngươi nghe đây, từ nay ta giao cho các ngươi trùng tu nơi này, tất cả phải làm cho tốt, nếu có ai kháng lệnh thì đừng trách ta...
Triệu Linh Tiêu dõng dạc ra lệnh, những tên thổ phỉ kia không có chút can đảm chống lại, quỳ rạp dưới đất dạ ran, lòng thầm đa tạ ông trời mạng nhỏ vẫn còn.
Sắp xếp các loại công việc bên trong sơn môn mất gần một canh giờ, khi Triệu Linh Tiêu ra khỏi linh cảnh thì cũng đã là buổi chiều. Doanh trại của Liệt Sát bang đã sớm thành tro tàn, hắn không còn hứng thú với nơi này nên nhanh chóng xuống núi vì mẫu thân vẫn còn bất tỉnh bên dưới.
•Tiêu nhi... Tiêu nhi...
Hàn Y Nhi hốt hoảng hét lên, nàng bật người tỉnh dậy, mồ hôi nhễ nhại trên trán.
•Mẫu thân, người không sao chứ...
Triệu Linh Tiêu lo lắng hỏi.
•Tiêu nhi, con không gì chứ...
Hàn Y Không để ý đến câu hỏi của hắn chỉ cuốn lên vì lo lắng.
•Tiêu nhi không gì, mẫu thân đừng lo quá...
Triệu Linh Tiêu trả lời, cố gắng trấn an Hàn Y Nhi.
•Lúc nãy ta nhìn thấy, nhìn thấy....
Hàn Y Nhi nhớ đến chuyện lúc nãy lòng vẫn còn hoảng sợ, bất giác nước mắt tuôn trào.
•Mẫu thân đừng khóc, Tiêu nhi đã không sao rồi....
Triệu Linh Tiêu rất hiểu mẫu thân mình lập tức ôm lấy nàng dỗ dành.
Một lát sau tâm trạng của Hàn Y Nhi dần hồi phục. Nàng có hỏi về chuyện tại sao Liệt Sát bang trở thành hoang tàn như vậy. Triệu Linh Tiêu chỉ qua loa trả lời là có một đại cao thủ thần thông đi ngang tình cờ bắt gặp sự tình nên ra tay tương trợ. Hàn Y Nhi nghe vậy lòng cảm kích vị anh hùng kia, chỉ tiếc không thể nói một câu đa tạ vị ân nhân kia.
Hai mẫu tử không náng lại lâu mà lên đường ngay. Xe và ngựa của họ đều đã mất, cũng may là Triệu Linh Tiêu có hôi được một con kỵ mã nên hai người không đến mức lội bộ.
Tô Hà trấn, một trung trấn nằm ở phía bắc Lạp châu nơi tọa lạc của Hàn gia.
Hàn gia là một gia tộc lớn, không hề thua kém Triệu gia. Mấy đời theo nghiệp khí sư, là một gia tộc chuyên về luyện khí.
Triệu Linh Tiêu cùng Hàn Y Nhi đã đến trước cửa Hàn gia, lúc này đã là chiều tà, Mặt Trời sắp lặn. Hàn Y Nhi bước tới nói mấy câu với tên gác cổng sau đó dắt Triệu Linh Tiêu vào trong.
Hàn gia kiêm về luyện khí nên vừa bước vào đã nghe tiếng búa đập lum cum, hơi lửa nóng, nhiệt độ cao tỏ ra xung quanh, mang theo không khí của một gia trang mấy đời làm thợ rèn.
Triệu Linh Tiêu đi vào nhìn ngó khắp nơi, có chút hứng thú với nơi này. Hiện tại hắn có một kho kiến thức về luyện khí mà chưa có cơ hội thực nghiệm, đây là cơ hội tốt để hắn làm vài món.
Về Hàn gia việc đầu tiên tất nhiên là đi gặp gia gia, Hàn Y Nhi dẫn Triệu Linh Tiêu đến bái kiến phụ thân.
Cha của Hàn Y Nhi là Hàn Thiên Vũ, là gia trưởng của Hàn gia. Hắn vì thê tử mất sớm nên chỉ có mỗi một mình nàng là hậu tử, từ nhỏ luôn nâng niu chiều chuộng. Ai ngờ nàng lớn lên yêu ai không yêu lại đi yêu con trai của kẻ thù, còn sinh ra một nhi tử. Chuyện này khiến Hàn Thiên Vũ vô cùng tức giận, đến mức mười mấy năm qua không thèm nhìn con gái, đối xử với nàng vô cùng lạnh nhạt. Tuy nhiên Hàn Y Nhi không hề để bụng, thường xuyên lui tới thăm viếng phụ thân, mặc kệ mọi gièm pha chê cười của tộc nhân, sự lạnh lùng của phụ thân, nàng vẫn luôn vui vẻ sống tốt, đó chính là ưu điểm lớn nhất của nàng.
Tất nhiên lần này cũng không ngoại lệ, Khi mẫu tử Triệu Linh Tiêu đến bái kiến Hàn Thiên Vũ thậm chí không thèm nhìn lấy một cái, xem như họ vô hình.
Hàn Y Nhi có hơi thất vọng với thái độ của phụ thân mình nhưng không nói. Về phần Triệu Linh Tiêu thì hắn hoàn toàn không chút để tâm, sớm đã không quan trọng chuyện này.
Ra khỏi nơi ở của Hàn Thiên Vũ thì trời cũng chụp tối, hai mẫu tử đành về phòng ngủ. Hàn Y Nhi sắp xếp cho nhi tử một căn biệt viện trống, còn mình thì trở về phòng riêng.
Triệu Linh Tiêu vừa vào tới phòng liền chạy lên giường khoanh chân tu luyện, mấy hôm rồi bận tâm nhiều chuyện nên không có thời gian, việc tu luyện có chút trễ nải nên hắn muốn dùng thời gian rảnh để bù đắp.
Triệu Linh Tiêu hiện tại đang ở luyện hồn cảnh nhất kỳ. Luyện hồn cảnh là cảnh giới rất đặc biệt, vừa tu luyện chân khí vừa vun đắp thần thức, nội ngoại song tu. Tuy nhiên hắn đối với cảnh giới này tu luyện không chút khó khăn, nguyên do là hắn đã sớm có hồn anh, không cần phải sử dụng linh khí vun đắp nữa, chỉ cần tích đủ chân khí là có thể đột phá.
Triệu Linh Tiêu cứ thế rất nhanh đã tiến vào trạng thái huyền diệu, linh khí thiên đi nhưng một dòng xoáy ngũ sắc nhanh chóng chui vào người hắn.
Triệu Linh Tiêu ngồi trên giao long như vị thần cao cao tại thượng,những tên thổ phỉ may mắn còn sống sót thì tâm trí đã sợ đến ngu, quỳ rạp dưới đất quỳ lạy hắn xin tha mạng.
Triệu Linh Tiêu nhìn những tên này suy nghĩ một chút, rốt cuộc nảy ra một ý tưởng. Hắn nhảy xuống đất lấy thạch bàn mở ra linh cảnh sau đó đưa tất cả vào sơn môn Liệt Thiên tông. Nơi này sau mấy trận chiến đã bị hư hại, để mấy tên này vào đây trùng tu lại cũng coi là một loại khổ sai, trừng trị tội ác do chúng ra.
•Các ngươi nghe đây, từ nay ta giao cho các ngươi trùng tu nơi này, tất cả phải làm cho tốt, nếu có ai kháng lệnh thì đừng trách ta...
Triệu Linh Tiêu dõng dạc ra lệnh, những tên thổ phỉ kia không có chút can đảm chống lại, quỳ rạp dưới đất dạ ran, lòng thầm đa tạ ông trời mạng nhỏ vẫn còn.
Sắp xếp các loại công việc bên trong sơn môn mất gần một canh giờ, khi Triệu Linh Tiêu ra khỏi linh cảnh thì cũng đã là buổi chiều. Doanh trại của Liệt Sát bang đã sớm thành tro tàn, hắn không còn hứng thú với nơi này nên nhanh chóng xuống núi vì mẫu thân vẫn còn bất tỉnh bên dưới.
•Tiêu nhi... Tiêu nhi...
Hàn Y Nhi hốt hoảng hét lên, nàng bật người tỉnh dậy, mồ hôi nhễ nhại trên trán.
•Mẫu thân, người không sao chứ...
Triệu Linh Tiêu lo lắng hỏi.
•Tiêu nhi, con không gì chứ...
Hàn Y Không để ý đến câu hỏi của hắn chỉ cuốn lên vì lo lắng.
•Tiêu nhi không gì, mẫu thân đừng lo quá...
Triệu Linh Tiêu trả lời, cố gắng trấn an Hàn Y Nhi.
•Lúc nãy ta nhìn thấy, nhìn thấy....
Hàn Y Nhi nhớ đến chuyện lúc nãy lòng vẫn còn hoảng sợ, bất giác nước mắt tuôn trào.
•Mẫu thân đừng khóc, Tiêu nhi đã không sao rồi....
Triệu Linh Tiêu rất hiểu mẫu thân mình lập tức ôm lấy nàng dỗ dành.
Một lát sau tâm trạng của Hàn Y Nhi dần hồi phục. Nàng có hỏi về chuyện tại sao Liệt Sát bang trở thành hoang tàn như vậy. Triệu Linh Tiêu chỉ qua loa trả lời là có một đại cao thủ thần thông đi ngang tình cờ bắt gặp sự tình nên ra tay tương trợ. Hàn Y Nhi nghe vậy lòng cảm kích vị anh hùng kia, chỉ tiếc không thể nói một câu đa tạ vị ân nhân kia.
Hai mẫu tử không náng lại lâu mà lên đường ngay. Xe và ngựa của họ đều đã mất, cũng may là Triệu Linh Tiêu có hôi được một con kỵ mã nên hai người không đến mức lội bộ.
Tô Hà trấn, một trung trấn nằm ở phía bắc Lạp châu nơi tọa lạc của Hàn gia.
Hàn gia là một gia tộc lớn, không hề thua kém Triệu gia. Mấy đời theo nghiệp khí sư, là một gia tộc chuyên về luyện khí.
Triệu Linh Tiêu cùng Hàn Y Nhi đã đến trước cửa Hàn gia, lúc này đã là chiều tà, Mặt Trời sắp lặn. Hàn Y Nhi bước tới nói mấy câu với tên gác cổng sau đó dắt Triệu Linh Tiêu vào trong.
Hàn gia kiêm về luyện khí nên vừa bước vào đã nghe tiếng búa đập lum cum, hơi lửa nóng, nhiệt độ cao tỏ ra xung quanh, mang theo không khí của một gia trang mấy đời làm thợ rèn.
Triệu Linh Tiêu đi vào nhìn ngó khắp nơi, có chút hứng thú với nơi này. Hiện tại hắn có một kho kiến thức về luyện khí mà chưa có cơ hội thực nghiệm, đây là cơ hội tốt để hắn làm vài món.
Về Hàn gia việc đầu tiên tất nhiên là đi gặp gia gia, Hàn Y Nhi dẫn Triệu Linh Tiêu đến bái kiến phụ thân.
Cha của Hàn Y Nhi là Hàn Thiên Vũ, là gia trưởng của Hàn gia. Hắn vì thê tử mất sớm nên chỉ có mỗi một mình nàng là hậu tử, từ nhỏ luôn nâng niu chiều chuộng. Ai ngờ nàng lớn lên yêu ai không yêu lại đi yêu con trai của kẻ thù, còn sinh ra một nhi tử. Chuyện này khiến Hàn Thiên Vũ vô cùng tức giận, đến mức mười mấy năm qua không thèm nhìn con gái, đối xử với nàng vô cùng lạnh nhạt. Tuy nhiên Hàn Y Nhi không hề để bụng, thường xuyên lui tới thăm viếng phụ thân, mặc kệ mọi gièm pha chê cười của tộc nhân, sự lạnh lùng của phụ thân, nàng vẫn luôn vui vẻ sống tốt, đó chính là ưu điểm lớn nhất của nàng.
Tất nhiên lần này cũng không ngoại lệ, Khi mẫu tử Triệu Linh Tiêu đến bái kiến Hàn Thiên Vũ thậm chí không thèm nhìn lấy một cái, xem như họ vô hình.
Hàn Y Nhi có hơi thất vọng với thái độ của phụ thân mình nhưng không nói. Về phần Triệu Linh Tiêu thì hắn hoàn toàn không chút để tâm, sớm đã không quan trọng chuyện này.
Ra khỏi nơi ở của Hàn Thiên Vũ thì trời cũng chụp tối, hai mẫu tử đành về phòng ngủ. Hàn Y Nhi sắp xếp cho nhi tử một căn biệt viện trống, còn mình thì trở về phòng riêng.
Triệu Linh Tiêu vừa vào tới phòng liền chạy lên giường khoanh chân tu luyện, mấy hôm rồi bận tâm nhiều chuyện nên không có thời gian, việc tu luyện có chút trễ nải nên hắn muốn dùng thời gian rảnh để bù đắp.
Triệu Linh Tiêu hiện tại đang ở luyện hồn cảnh nhất kỳ. Luyện hồn cảnh là cảnh giới rất đặc biệt, vừa tu luyện chân khí vừa vun đắp thần thức, nội ngoại song tu. Tuy nhiên hắn đối với cảnh giới này tu luyện không chút khó khăn, nguyên do là hắn đã sớm có hồn anh, không cần phải sử dụng linh khí vun đắp nữa, chỉ cần tích đủ chân khí là có thể đột phá.
Triệu Linh Tiêu cứ thế rất nhanh đã tiến vào trạng thái huyền diệu, linh khí thiên đi nhưng một dòng xoáy ngũ sắc nhanh chóng chui vào người hắn.
/80
|