•Ta nói muốn dạy dỗ thứ tạp chủng nhà ngươi đó...
Tên kia mặt mày vênh váo nói, mỗi một tiếng tạp chủng giống như búa tạ gõ thật mạnh vào đầu Triệu Linh Tiêu khiến hắn giận đến mức hơi thở dứt đoạn, ngầm ngừ.
•Ngươi muốn chết..
Nắm tay Triệu Linh Tiêu xiết chặt, đôi mắt trợn lên giận dữ. Ánh mắt của hắn khiến cho thiếu nữ kia run sợ, cảm giác như toàn thân lạnh toát, bất giác lùi về phía sau. Thiếu niên kia thì không như vậy, hắn đã sớm nghe đến danh tiếng phế vật của Triệu Linh Tiêu nên không sợ, nhìn thấy nét mặt giận dữ của Triệu Linh Tiêu hắn càng thêm thích thú, hăng chí, lập tức vung tay bay lại định tung cho Triệu Linh Tiêu một đấm. Triệu Linh Tiêu sắc mặt đã sớm đen thui, thấy thiếu niên bay tới hắn liền nở nụ cười nham nhở, bàn tay vung ra, chỉ nghe bốp một tiếng, thiếu niên kia không kịp phản ứng đã ăn một tát. Cú tát nhanh, mạnh và dứt khoát khiến cho thiếu không bay đi đâu mà lộn nhào tại chỗ, đập mặt xuống đất, xương hàm bị đánh gãy,răng bay ra ngoài.
Thiếu nữ kia nhìn cảnh tượng thì đứng ngay như phổng, không dám thở mạnh. Tuy nhiên sau khi cho thiếu niên một tát thì Triệu Linh Tiêu cũng không ra tay tiếp mà xoay người bỏ đi, không nói một lời nào.
Thiếu nữ nhìn theo bóng lưng lạnh lùng kia khuất xa rồi mới thở phào một cái, trái tim bỗng dưng đập thình thịch.
Triệu Linh Tiêu trở lại biệt viện lập tức trèo lên giường tu luyện, không thèm nghĩ ngợi lung tung nữa.
Giờ đã là quá trưa, Mặt Trời đã trôi qua đỉnh đầu từ sớm, ánh nắng ngã sang màu vàng.
Lão già trong luyện khí đường không biết vì lý do gì mà vội vàng chạy tới phòng gia chủ. Đứng trước cửa phòng lão gõ cửa mấy tiếng, sau đó lão bước vào trong. Lão bắt đầu đem chuyện ra kể với Hàn Thiên Vũ.
•Có chuyện như vậy sao...
Hàn Thiên Vũ nghe qua có chút không tin.
•Đúng là như vậy, ta đã đích thân kiểm tra, không thể sai được...
Lão già đinh ninh xác nhận.
•Nếu vậy thì thật là hiếm có, thế lão định thế nào...
Hàn Thiên Vũ gật gù hỏi lão già.
•Ta nghĩ là.....
Hai người nhỏ giọng thì thà, vừa nói vừa gật gật đầu vẻ rất hợp ý.
Nữa canh giờ sau lão già cũng từ giã Hàn Thiên Vũ mà rời đi. Hàn Thiên Vũ đứng im trước cửa im lặng suy nghĩ hồi lâu, sau đó dường như đã cho ra quyết định, lập tức gọi gia nhân, bảo gia nhân đi gọi Hàn Y Nhi.
Đến buổi chiều, Triệu Linh Tiêu vẫn ở lì trong phòng luyện công không ra ngoài.
Chợt có tiếng hét chói tai vang vọng ngoài cửa.
•Tên khốn kiếp Triệu Linh Tiêu mau ra đây...
Đó là giọng của một trung niên, hắn đi đầu, dẫn theo mấy gia đinh khiêng theo một cái chỏng, trên chỏng chính là thanh niên vừa bị Triệu Linh Tiêu đánh lúc sáng. Trung niên không thèm nể mặt lập tức đạp cửa xông vào trong, miệng không ngừng mắng chửi.
Triệu Linh Tiêu nghe vậy thu lại tu luyện, chậm rãi bước ra mở cửa, nhìn trung niên hờ hững hỏi.
•Có chuyện gì...
Trung niên vẫn là cái vẻ mặt giận dữ như chó bị đạp trúng đuôi nói lớn.
•Chuyện gì, ngươi đánh nhi tử của ta thành ra như vậy, nếu hôm nay ngươi không có lời giải thích thì đừng trách ta ra tay vô tình...
Triệu Linh Tiêu mặc nhiên đáp.
•Nhi tử của ngươi đáng bị như vậy, ta không đánh chết hắn đã là may cho hắn rồi, đừng đến chuốc lấy rắc rối...
Trung niên nghe vậy nhếch lên nụ cười tàn độc.
•Tốt, đã ra tay độc ác lại còn không biết sai, không chịu hối cải, hôm nay ta sẽ thay hàn gia thanh lý môn hộ..
Nói đoạn trung niên liền ra tay, khí thế luyện hồn cao giai bạo phát, như một cơn bão nhỏ đánh về phía Triệu Linh Tiêu. Triệu Linh Tiêu không tránh, giơ tay đánh ra một chưởng, hỗn độn chân khí dẫn động truyền vào không gian gây gợn sóng lăn tăn. Hai cổ lực lượng va chạm vào nhau, kình lực khuếch trương bắn ra tứ phía, Triệu Linh Tiêu bị phản trấn lảo đảo về sau mấy bước, chân khí trong người hỗn loạn nhưng không bị nội thương. Về phần trung niên thì cũng lui về sau mấy bước, cánh tay tê rần, lúc giao chiêu hắn có cảm giác mình bị áp chế, yếu thế, nếu không phải nhờ vào chân khí dồi dào thì người vừa chịu thiệt thòi chính là hắn, chuyện này đảo lộn mọi hiểu biết về Triệu Linh Tiêu của hắn, không phải hắn là phế vật sao, tại sao lúc giao đấu với mình lại không chút yếu thế, rốt cuộc là chuyện quỷ quái gì.
•Hừ không ngờ còn dám chống lại, thật sự không biết sống chết thế nào, hôm nay ta sẽ đưa ngươi quy thuận tổ tiên...
Trung niên cho rằng Triệu Linh Tiêu không có khả năng đánh lại hắn, chắc chắn là có thủ đoạn hoặc là mượn ngoại lực nếu không e ngại, tuy nhiên hắn cũng rất cẩn thận, lần này ra tay là dốc toàn lực, muốn một lần giết chết Triệu Linh Tiêu để diệt trừ hậu họa.
Trung niên không chút do dự tung ra một chưởng, mang theo mười phần công lực, chân khí bao quanh bàn tay làm nó như hóa bạc, chưởng ấn đi tới đâu không khí nổ răng rắc đến đó. Tóc Triệu Linh Tiêu bị gió tạt qua dựng đứng, y phục vũ phần phật. Hắn không đổi sắc nhẹ nhàng chỉ ra một chỉ, muốn lấy cứng chọi cứng.
Tên kia mặt mày vênh váo nói, mỗi một tiếng tạp chủng giống như búa tạ gõ thật mạnh vào đầu Triệu Linh Tiêu khiến hắn giận đến mức hơi thở dứt đoạn, ngầm ngừ.
•Ngươi muốn chết..
Nắm tay Triệu Linh Tiêu xiết chặt, đôi mắt trợn lên giận dữ. Ánh mắt của hắn khiến cho thiếu nữ kia run sợ, cảm giác như toàn thân lạnh toát, bất giác lùi về phía sau. Thiếu niên kia thì không như vậy, hắn đã sớm nghe đến danh tiếng phế vật của Triệu Linh Tiêu nên không sợ, nhìn thấy nét mặt giận dữ của Triệu Linh Tiêu hắn càng thêm thích thú, hăng chí, lập tức vung tay bay lại định tung cho Triệu Linh Tiêu một đấm. Triệu Linh Tiêu sắc mặt đã sớm đen thui, thấy thiếu niên bay tới hắn liền nở nụ cười nham nhở, bàn tay vung ra, chỉ nghe bốp một tiếng, thiếu niên kia không kịp phản ứng đã ăn một tát. Cú tát nhanh, mạnh và dứt khoát khiến cho thiếu không bay đi đâu mà lộn nhào tại chỗ, đập mặt xuống đất, xương hàm bị đánh gãy,răng bay ra ngoài.
Thiếu nữ kia nhìn cảnh tượng thì đứng ngay như phổng, không dám thở mạnh. Tuy nhiên sau khi cho thiếu niên một tát thì Triệu Linh Tiêu cũng không ra tay tiếp mà xoay người bỏ đi, không nói một lời nào.
Thiếu nữ nhìn theo bóng lưng lạnh lùng kia khuất xa rồi mới thở phào một cái, trái tim bỗng dưng đập thình thịch.
Triệu Linh Tiêu trở lại biệt viện lập tức trèo lên giường tu luyện, không thèm nghĩ ngợi lung tung nữa.
Giờ đã là quá trưa, Mặt Trời đã trôi qua đỉnh đầu từ sớm, ánh nắng ngã sang màu vàng.
Lão già trong luyện khí đường không biết vì lý do gì mà vội vàng chạy tới phòng gia chủ. Đứng trước cửa phòng lão gõ cửa mấy tiếng, sau đó lão bước vào trong. Lão bắt đầu đem chuyện ra kể với Hàn Thiên Vũ.
•Có chuyện như vậy sao...
Hàn Thiên Vũ nghe qua có chút không tin.
•Đúng là như vậy, ta đã đích thân kiểm tra, không thể sai được...
Lão già đinh ninh xác nhận.
•Nếu vậy thì thật là hiếm có, thế lão định thế nào...
Hàn Thiên Vũ gật gù hỏi lão già.
•Ta nghĩ là.....
Hai người nhỏ giọng thì thà, vừa nói vừa gật gật đầu vẻ rất hợp ý.
Nữa canh giờ sau lão già cũng từ giã Hàn Thiên Vũ mà rời đi. Hàn Thiên Vũ đứng im trước cửa im lặng suy nghĩ hồi lâu, sau đó dường như đã cho ra quyết định, lập tức gọi gia nhân, bảo gia nhân đi gọi Hàn Y Nhi.
Đến buổi chiều, Triệu Linh Tiêu vẫn ở lì trong phòng luyện công không ra ngoài.
Chợt có tiếng hét chói tai vang vọng ngoài cửa.
•Tên khốn kiếp Triệu Linh Tiêu mau ra đây...
Đó là giọng của một trung niên, hắn đi đầu, dẫn theo mấy gia đinh khiêng theo một cái chỏng, trên chỏng chính là thanh niên vừa bị Triệu Linh Tiêu đánh lúc sáng. Trung niên không thèm nể mặt lập tức đạp cửa xông vào trong, miệng không ngừng mắng chửi.
Triệu Linh Tiêu nghe vậy thu lại tu luyện, chậm rãi bước ra mở cửa, nhìn trung niên hờ hững hỏi.
•Có chuyện gì...
Trung niên vẫn là cái vẻ mặt giận dữ như chó bị đạp trúng đuôi nói lớn.
•Chuyện gì, ngươi đánh nhi tử của ta thành ra như vậy, nếu hôm nay ngươi không có lời giải thích thì đừng trách ta ra tay vô tình...
Triệu Linh Tiêu mặc nhiên đáp.
•Nhi tử của ngươi đáng bị như vậy, ta không đánh chết hắn đã là may cho hắn rồi, đừng đến chuốc lấy rắc rối...
Trung niên nghe vậy nhếch lên nụ cười tàn độc.
•Tốt, đã ra tay độc ác lại còn không biết sai, không chịu hối cải, hôm nay ta sẽ thay hàn gia thanh lý môn hộ..
Nói đoạn trung niên liền ra tay, khí thế luyện hồn cao giai bạo phát, như một cơn bão nhỏ đánh về phía Triệu Linh Tiêu. Triệu Linh Tiêu không tránh, giơ tay đánh ra một chưởng, hỗn độn chân khí dẫn động truyền vào không gian gây gợn sóng lăn tăn. Hai cổ lực lượng va chạm vào nhau, kình lực khuếch trương bắn ra tứ phía, Triệu Linh Tiêu bị phản trấn lảo đảo về sau mấy bước, chân khí trong người hỗn loạn nhưng không bị nội thương. Về phần trung niên thì cũng lui về sau mấy bước, cánh tay tê rần, lúc giao chiêu hắn có cảm giác mình bị áp chế, yếu thế, nếu không phải nhờ vào chân khí dồi dào thì người vừa chịu thiệt thòi chính là hắn, chuyện này đảo lộn mọi hiểu biết về Triệu Linh Tiêu của hắn, không phải hắn là phế vật sao, tại sao lúc giao đấu với mình lại không chút yếu thế, rốt cuộc là chuyện quỷ quái gì.
•Hừ không ngờ còn dám chống lại, thật sự không biết sống chết thế nào, hôm nay ta sẽ đưa ngươi quy thuận tổ tiên...
Trung niên cho rằng Triệu Linh Tiêu không có khả năng đánh lại hắn, chắc chắn là có thủ đoạn hoặc là mượn ngoại lực nếu không e ngại, tuy nhiên hắn cũng rất cẩn thận, lần này ra tay là dốc toàn lực, muốn một lần giết chết Triệu Linh Tiêu để diệt trừ hậu họa.
Trung niên không chút do dự tung ra một chưởng, mang theo mười phần công lực, chân khí bao quanh bàn tay làm nó như hóa bạc, chưởng ấn đi tới đâu không khí nổ răng rắc đến đó. Tóc Triệu Linh Tiêu bị gió tạt qua dựng đứng, y phục vũ phần phật. Hắn không đổi sắc nhẹ nhàng chỉ ra một chỉ, muốn lấy cứng chọi cứng.
/80
|