Nhất là tên hung thủ đã bắt nữ nhi minh đang ở đây, vì thế nàng nhanh chóng nhảy xuống chiến mã, vung roi đánh ngựa, đuổi nó chạy như điên, còn nàng thì tự mình bay lên một nhánh cây, trong tay cầm phi đao, chỉ đợi Lý Tiểu Dân tiến vào trong rừng.
Người ta thường nói "gặp rừng chớ vào", Lý Tiểu Dân cũng hiểu đạo lý này. Hắn thúc ngựa chạy bên ngoài rừng, nhìn lại đám cây cối rậm rạp bên trong, mà hình như còn có bóng dáng của một con tuấn mã đang chạy như điên trong đó, đang muốn đuổi theo, bỗng nhiên trong lòng chợt động, quyết định dừng ngựa, chờ tin tức ở ngoài bìa rừng.
Chẳng qua chỉ trong giây lát, một tên quỷ vệ liền bay từ trong rừng ra, nói thầm vào tai hắn, đem vị trí của Hồng Tam Nương cấp báo với hắn.
Lý Tiểu Dân cười thầm trong lòng, thầm nghĩ muốn trêu chọc vị giai nhân này, vì thế cũng không nhìn lên vị trí mà nàng đang núp ở trên cây, mà chỉ thúc ngựa xông vào rừng, giả như theo dấu chân ngựa mà đuổi theo.
Hồng Tam Nương núp trên nhánh cây, tinh thần tập trung theo dõi hắn, nay lại thấy hắn mắc mưu, trong lòng mừng thầm, trơ mắt nhìn hắn lao nhanh qua cây đại thụ mà mình đang núp, đôi chân nàng nhanh chóng bám chặt vào cây, đôi ngọc thủ dùng sức vung lên, hai đạo hàn quang lặng lẽ vọt về phía lưng của Lý Tiểu Dân.
Vì không muốn tạo thành vết thương chí mạng cho Lý Tiểu Dân, hai phi đao này cũng chỉ nhằm vào mông và vai hắn, chỉ muốn đánh cho hắn mất sức chiến đấu mà thôi. Lần này Hồng Tam Nương rất đắc ý, lực đạo cũng rất chuẩn xác, phi đao phòng ra, mang theo tất cả sức lực bình sinh mà nàng có, trong lòng nàng cũng biết, lần phi này chắc chắn là thành rồi!
Nghe thấy tiếng gió vang lên, Lý Tiểu Dân vội trở tay, trong tay lập tức xuất hiện một thanh nhuyễn kiếm, hắn vung lên như gió, "đinh đinh" hai tiếng đột nhiên vang lên. Đánh cho đám phi đao rụng xuống, sau đó lập tức ghìm ngựa lại, rồi quay đầu lại cười lạnh nói: "Hồng Tam Nương, nàng vốn là giai nhân, sao lại biến thành con khỉ leo trên cây vậy?"
Hồng Tam Nương vốn vì hai phi đao này thất bại mà cảm thấy khiếp sợ, nhưng nghe thấy lời này, lại nghĩ đến chính mình leo trên cây cũng mất hết cả hình tượng, vừa xấu hổ vừa tức giận, hai tay lại phóng thêm hai phi đao như tia chớp nhằm về Lý Tiểu Dân.
Lý Tiểu Dân lại vung nhuyễn kiếm, đánh văng phi đao, một mặt thì đưa mắt hân thưởng giai nhân đang dùng hai chân bám chặt vào cây, phong tư tuyệt đẹp giống như nữ nhân tạp kỹ, một mặt thì cười cười, làm loạn tâm chí nàng.
Hồng Tam Nương lại vung hai tay, đám phi đao trên người liên tục phóng ra, nhưng mà tất cả đều bị hắn đánh rơi hết, trong lòng lại càng thêm kinh sợ, biết lần này đụng phải đá rồi, vì thế vội vàng nhảy xuống đất, rút ra đôi liễu diệp đao bên người, nhằm thẳng vào Lý Tiểu Dân vừa chém vwaf quát: "Thái giám kia, hôm nay không phải ngươi tử, vậy thì là ta vong!"
Lý Tiểu Dân lắc đầu cười nói: "Yên tâm đi, nàng sẽ không chết, mà ta thì lại càng không vong! Hắc hắc, muốn ta giết nàng, tất nhiên là ta không nỡ rồi!"
Hồng Tam Nương vừa nghe thấy, hai gò má đỏ bừng lên, mắng: "Thái giám chết bầm, miệng lưỡi trơn tru!" Sau đó thì liền vung đao chém tới Lý Tiểu Dân.
Liễu diệp đao vừa chuyển, chiêu số tinh diệu lập tức nhằm ngay về phía Lý Tiểu Dân. Nhưng mà Lý Tiểu Dân cũng không cùng nàng giao chiến, hắn chỉ cố phi vào trong rừng.
Hồng Tam Nương cũng ngẩn ra, nàng lập tức hiểu được, hắn muốn thừa dịp nàng đào tẩu, mới thúc ngựa đuổi theo, cứ như là mèo vờn chuột vậy, sau đó thì sẽ thừa dịp mình mệt thì có thể thoải mái bắt được mình, vì thế nàng càng thêm tức giận, song đao che ngực, đừng bất động nhìn hắn.
Lý Tiểu Dân thấy nàng không đuổi theo, đành phải thúc ngựa quay lại, sau đó tự nhảy xuống ngựa, vỗ cổ chiến mã, để nó rời xa một chút, trong lòng lại lệnh cho quỷ hồn chiếu cố chiến mã, chỉ để lại mình và Hồng Tam Nương đứng lại giằng co.
Hai người lạnh lung đối nhãn, trầm mặc cả nửa ngày, sau đó Lý Tiểu Dân bỗng nhiên chạy như điên về phía trước, Tinh Oánh Nhận trong tay xuất ra, nhân kiếm hợp nhất, mạnh mẽ hướng về phía Hồng Tam Nương!
Thấy thế đến của thái giám này rất hung hãn, hơn nữa thân pháp lại vô cùng phiêu dật, trong lòng Hồng Tam Nương rất chấn động, song đao trong tay cũng nhanh chóng đón đỡ, chém thẳng vào mũi kiếm của hắn!
Đao kiếm giao nhau, hai cỗ khí lực mạnh mẽ ở cùng một chỗ, tạo ra một tiếng động lớn. Cả người Hồng Tam Nương bị kích lui về phía sau, tay áo tung bay, tư thế rất tuyệt.
Nàng lúc này, đang mượn lực bay ra, trong lòng cũng thấy rất hoảng sợ: Mình thì song đao cùng chém ra, vậy nhưng mà lại không đỡ được lực một kiếm của hắn, lực lượng của tiểu thái giám này, chắc chắn là đã vượt xa thực lực của người ở tuổi hắn rồi.
Lý Tiểu Dân được đà tiến tới, nhanh chóng lao đến, đợi lúc Hồng Tam Nương rơi xuống, kiếm chiêu lại xuất ra như vũ bão, khiến nàng luống cuống tay chân, từng bước thối lui vào sâu trong rừng.
Hồng Tam Nương liều mạng ngăn cản thế công của hắn, trong lòng lại âm thầm kêu khổ, nhưng cũng chỉ có thể từng bước thối lui, rất nhanh đã lui cả trăm bước, nhưng mà vẫn chưa có biến pháp gì để ngăn trở được kiếm thế của hắn.
Lý Tiểu Dân thấy chiêu thức của nàng cũng càng lúc càng tán loạn, hắn âm thầm cười lạnh, Tinh Oánh Nhận xẹt nhanh như điện, quấn lấy song đao, dùng lực kéo, chỉ nghe tiếng đao kiếm rít lên, đôi liễu diệp đao đã bị ném lên không trung, bay nhanh về phía xa xa, cắm mạnh vào hai thân cây, lưỡi đao chém rất sâu vào trong.
Hồng Tam Nương sợ hãi kêu lên, thấy liễu diệp đao cắm ở xa trên cây, hiển nhiên là khó có thể lấy được, mà nhìn lại thì Lý Tiểu Dân đang cầm kiếm cười cười bước tới, nàng chỉ có cách nhanh chóng chạy trốn.
Nàng vốn là nữ tử bán nghệ giang hồ, thân thể tất nhiên là rất nhẹ nhàng, dáng vẻ khi chạy trốn cũng rất đẹp, khiến trong lòng Lý Tiểu Dân rất tán thưởng, nghĩ đến nữ nhân này sẽ vặn vẹo giãy dụa dưới hạ thân mình mà rên rỉ, hắn không khỏi âm thầm nuốt một ngụm nước miếng, nhanh chóng đuổi theo.
Trong rừng cây, một nữ tử xinh đẹp mặc kình trang vẻ mặt đầy kinh hoàng, nhanh chóng chạy trốn trong rừng, còn ở phía sau, một thiếu niên áo trắng, tay cầm kiếm mỉm cười truy đuổi, quả thật khiến lòng người kinh ngạc.
Hồng Tam Nương biết hôm nay lành ít dữ nhiều, hơn nửa là sẽ phải chết ở đây, sau đó sẽ bị hắn cắn thủ cấp đem về báo công, vì thế vừa chạy vừa mắng to: "Cẩu thái giám, ngươi khi dễ quả phụ nữ ấu, sẽ không được chết tử tế đâu! Ngươi làm ác như vậy, nhiều đời sau sẽ toàn là thái giám!"
Lý Tiểu Dân rất giận dữ, chính mình là thái giám thì thôi, chẳng lẽ tương lại công chúa, hoàng phi sinh ra đứa nhỏ cũng là thái giám? Lời nguyền độc ác như vậy, nếu mình không trả thù, vậy thật là uổng một thân bản lĩnh của mình rồi!
Tuy Hồng Tam Nương vốn là nữ hiệp giang hồ, khinh công cũng không tồi, nhưng mà Lý Tiểu Dân vẫn nhanh hơn, chỉ hai ba bước đã vượt qua nàng, Tinh Oánh Nhận nhanh chóng lóe lên chặn nàng lại.
Hồng Tam Nương chạy được vài bước, cảm thấy bên người có gì đó là lạ, nàng cúi đầu nhìn lại, hóa ra là áo giáp bên hông đã bị chém đứt, khinh giáp mở ra, cảm thấy rất khó chịu.
Nàng lúc này chỉ cần mặc trang phục nhẹ để đào tẩu, dù sao thì khôi giáp cũng không thể ngăn cản được lưỡi kiếm sắc bén của hắn, vì thế nàng chỉ đành vứt bớt giáp nhẹ lại trên mặt đất, quả nhiên là chạy trốn dễ dàng hơn nhiều
Chạy thêm được vài bước, nàng lại cảm thấy bên hông nhẹ đi, Hồng Tam Nương kinh ngạc phát hiện đai lưng bị rơi xuống, dấu vết còn cho thấy là lưỡi kiếm của Lý Tiểu Dân đã chém qua, trong lòng lại càng thêm hận.
Đai lưng bị rơi ra, quần lụa màu xanh biếc mà nàng vẫn mặc do chạy lâu như vậy cũng đã rơi xuống, tay của Hồng Tam Nương cũng không kịp kéo, để lộ ra hạ thể của nàng, bên trong mặc tiết y màu đỏ.
Quần lụa thoáng cái đã tuột đến đùi, Hồng Tam Nương vừa chạy vừa thở gấp, nhưng vì vướng mà ngã sấp xuống, thân thể mềm mại ngã trên mặt đất, may mắn là hai ngày nay mới mưa, bùn đất còn xốp, vì thế mới không bị thương.
Ở phía sau, Lý Tiểu Dân cười gian cầm kiếm lao tới, trong miệng còn nghiến răng nói: "Dám chù ta sinh ra đứa nhở là thái giám? Hừ, vậy hôm nay để nàng sinh đứa nhỏ cho thái giám đi!"
* * *
Bên trong quân trướng, Tần quý phi ngồi trên ghế soái, tinh thần rất tốt, phong hàn nhiễm hôm trước, hôm nay đã hoàn toàn khỏi rồi.
Chúng tướng lãnh vẻ mặt cũng vô cùng hưng phấn, vội vàng tiến lên báo công, nói là quân của mình giết được bao nhiêu địch binh, bắt được bao nhiêu tù binh, trừ một số chết trong lúc loạn chiến, còn lại thì đều lập công.
Tần quý phi mỉm cười gật đầu, khích lệ công lao của chúng tướng, ánh mắt lại hướng ra bên ngoài, đang đợi Lý Tiểu Dân tiến đến.
Thấy hắn đã lâu mà không tới, Tần quý phi cũng cảm thấy hơi lo lắng, vội phân phó người đi tìm phó soái, xem hắn đang ở nới nào, có tin tức thì lập tức báo lại.
Trong mắt của chúng tướng, tâm lý cũng không yên, trong lòng đều thầm nghĩ: "Tần quý phi quan tâm tới Lý phó soái như vậy, chẳng lẽ là bọn họ thực sự có quan hệ kia, quả thực là giống như đám tặc binh nói bậy sao?"
Tần quý phi thấy sắc mặt cổ quái của bọn họ, nàng bỗng nhiên hiểu ra, trong lòng không khỏi tức giận, truyền lệnh cho bọn họ nghỉ ngơi. Sau đó lại ra lệnh cho đám tâm phúc, đi vào tìm trong đám tù binh, nếu tìm thấy tên mà ngày đó ăn nói ghê tởm, lập tức chém đầu rồi báo lại.
Nhóm tâm phúc này lĩnh mệnh rời đi, còn Tần quý phi đành quay về doanh trướng của mình, nhớ lại bộ dáng tuấn tú khiến kẻ khác ưa thích của Lý Tiểu Dân, không khỏi ngơ ngác xuất thần.
Đang lúc buồn bực, đột nhiên nghe được một nữ binh tiến vào trướng bẩm báo: "Lý phó soái đã trở về, hiện đang ở ngoài cầu kiến!"
Tần quý phi mừng rỡ, nhảy dựng lên nói: "Mau gọi hắn vào đây!"
Đám nữ binh thấy vậy sắc mặt cũng rất cổ quái, nhưng mà nghĩ lại thì Lý Tiểu Dân là thái giám, cho dù là sớm thân mật với Tần quý phi, vậy thì cũng là việc trong cung, cũng không cần mình quản, vì thế cũng không xem vào việc của người khác, vội vàng ra ngoài thỉnh Lý Tiểu Dân vào.
Lý Tiểu Dân đi vào trong trướng, vẻ mặt khó coi, hoảng sợ nói: "Tiểu nhân trước truy đuổi Hồng Tam Nương, đáng tiếc lại để nàng ta trốn mất, mong nương nương trách tội!"
Tần quý phi thấy hắn trở về đã cảm thấy rất cao hứng rồi, lại thấy toàn thân hắn đầy bùn đất là lá cây, trên đầu cũng còn vài cái lá, dáng vẻ phong trần, vì thế không khỏi cảm thán hắn vất vả, nên nàng vỗ vỗ vai hắn, cười nói: "Ngươi vất vả rồi, mau về nghỉ ngơi đi."
Lý Tiểu Dân nghe vậy, đang muốn đứng dậy rời đi, đột nhiên lại nghe thấy Tần quý phi ho khan mấy tiếng, không khỏi quan tâm, nhẹ giọng hỏi: "Nương nương, phong hàn của người đã khỏi hẳn chưa?"
Tần quý phi gật đầu nói: "Lần trước ngươi dùng tiên thuật chữa bệnh cho ta, vốn đã tốt hơn nhiều rồi, chỉ là một đêm bôn ba, nhiễm chút gió lạnh, vì thế nên hiện có chút ho."
Lý Tiểu Dân vội hỏi: "Đứng lo, tiểu nhân có thể dùng tiên thuật chữa bệnh cho nương nương. Không bằng hiện giờ để bắt đầu đi?"
Tần quý phi lắc đầu, cười nói: "Không cần. Ta hiện giờ còn tốt, uống chút thuốc là được. Nhưng còn ngươi thì nên nhanh chóng về đi nghỉ đi, thuận tiện đi tắm, miễn để cho mặt mày đầy bụi đất như vậy."
Lý Tiểu Dân vừa cúi đầu nhìn lại, mặt có chút hồng lên, cười nói: "Vâng, bộ dáng tiểu nhân như vậy, sợ sẽ làm bẩn thân thể nương nương. Buổi tối hôm nay, sau khi tiểu nhân tắm rửa thay quần áo xong, sẽ lại đến hầu hạ nương nương." Bạn đang xem tại TruyệnYY - www.truyenyy_com
Hắn khom lưng thi lễ với Tần quý phi, cung kính lui ra ngoài.
Tần quý phi nhìn thấy thiếu niên tuấn mỹ này rời đi, nhớ lại lời nói của hắn, trên ngọc diện xinh đẹp không khỏi đỏ ửng lên.
/210
|