Mấy ngày liền bôn ba, Lăng Sương cùng Điệp Vũ đều ngủ rất sâu. Ánh sáng trắng loá mắt soi trên mặt các nàng, mộng đẹp vẫn đang say như cũ.
“Dậy, dậy, lão ăn mày đói bụng.” Một thanh âm hồn hậu đột nhiên vang lên bên tai Lăng Sương.
Lăng Sương bị ông doạ muốn nhảy dựng lên, phản xạ có điều kiện ngồi xuống, “Lão bá a, mới sáng sớm ông đừng réo có được không a?”
Lão ăn mày thò tay vỗ vỗ cái bụng tròn vo, vẻ mặt vô lại, “Ta đói bụng, tìm gì cho ta ăn.”
“Hai chúng ta còn bị đói mà, tìm gì cho ông ăn.” Điệp Vũ bị đánh thức ngáp một cái đi tới.
“Ta đói bụng…” Lão ăn mày cứ ngồi dưới đất ra vẻ vô lại, “Mặc kệ, tìm gì cho ta ăn.”
Điệp Vũ trợn trắng mắt, mặc kệ ông, “Sương nhi, ba người bọn hắn đâu rồi?” Sớm như vậy đã đi à.
Nhớ tới chuyện phát sinh đêm qua, sắc mặt Lăng Sương khẽ biến, “Đương nhiên là đi rồi.” Nàng vô ý thức vươn tay, nhẹ nhàng vuốt nơi hắn ngủ qua.
Nàng vô tình, hắn lại cố ý. Đem duyên phận trong lúc đó của họ xem như một đêm tình, đến tột cùng là đúng hay sai a?
Thôi được, nàng là Lăng Sương, Lăng Sương hận thấu con trai. Không hiểu được tình yêu, cũng không cho được người khác tình yêu. Hắn là người tốt, nàng không muốn làm tổn thương hắn. Bèo nước gặp nhau, người lạ chân trời, là lựa chọn tốt nhất của nàng.
“Tiểu nha đầu, ngươi đang suy nghĩ cái gì?”
Cố lấy lại tinh thần, lại thấy năm ngón tay lão ăn mày bẩn như vậy run rẩy chỉ trước mặt nàng.
“Đường hoang núi dã tìm ăn chỗ nào? Lão bá, ông mau về nhà đi.” Lăng Sương không nói gì, ngược lại là Điệp Vũ mở miệng.
“Mặc kệ, ta đói bụng.” Lão ăn mày dứt khoát túm lấy cánh tay Điệp Vũ ra vẻ vô lại, “Cô nương xấu xí, ta đói bụng.”
Thân là võ lâm đệ nhất mỹ nữ, không ai dám nói Điệp Vũ nàng xấu. Nàng ta nâng giọng nói, chỉ vào mặt mình, “Ta xấu?” Nếu như Nam Cung Điệp Vũ xấu, trên đời còn có người đẹp sao?
“Lấy thau nước làm gương soi mình đi, bản thân ngươi vốn đã xấu rồi.” Lão ăn mày không biết từ đâu tìm thấy một cây tăm cắn trong miệng, cà lơ phất phơ nghiêng người liếc Điệp Vũ.
Lăng Sương thò tay vân vê khuôn mặt của nàng ta, “Ngươi quả là xấu.” Cái mặt nạ kia không phải xấu bình thường.
Điệp Vũ hiểu ý, vội sờ sờ mặt, bĩu môi không cam lòng, “Xấu thì xấu.”
“Giờ không còn sớm nữa, chúng ta lên đường.” Lăng Sương đứng lên đi ra ngoài.
“Ta cũng đi.” Lão ăn mày vội đuổi theo.
Điệp Vũ bốc đồng cự tuyệt, “Không được.”
Lão ăn mày không vui, “Cô nương xấu xi, ngươi lớn lên xấu xí, lòng dạ cũng không tốt, ta không thích ngươi.”
Điệp Vũ hừ lạnh, “Chính là ngươi không được đi theo chúng ta.” Ai cho ông nói xấu nàng.
Lăng Sương lắc đầu bất đắc dĩ, bế tắc, “Thích đi theo thì đi, có điều lão bá ông phải giúp chúng ta đánh xe.”
Lão ăn mày mặt mày hớn hở, nhéo mặt nàng một cái, “Chính là cô nương e lệ biết nghe lời.”
“Ta gọi là Lăng Sương.”
“Ta gọi là Tiểu Điệp.” Điệp Vũ cướp lời, chỉ lo Lăng Sương không cẩn thận để lộ thân phận của nàng.
“Kiến Tử Bất Cứu…” Lão ăn mày chẳng biết tại sao lưu lại một câu, nghênh ngang đi, “Hai nha đầu, cùng lại đây, Kiến Tử Bất Cứu…”
Điệp Vũ nhăn mũi, “Kỳ quái, ông vì sao cứ nói Kiến Tử Bất Cứu.”
Lăng Sương trợn nàng trắng mắt, lắc đầu đáng tiếc, “Ngươi không còn thuốc chữa rồi.” Ngay cả một đại thần y Kiến Tử Bất Cứu tiền bối cũng không nhận ra, còn dám lăn lộn trong giang hồ?
Điệp Vũ bị làm cho không hiểu ra sao cả, “Ta… lại sao vậy?” Điệp Vũ nàng mặc dù có chút đần, có điều cũng không phải quá đần, vì sao bọn họ nói nàng nghe không hiểu.
“Ngươi sẽ biết.” Lăng Sương không có nói rõ.
Một phụ nữ mang thai trẻ tuổi xinh đẹp, một a hoàn hung hăng, một tên ăn mày quần áo tả tơi, thêm một chiếc xe ngựa mộc mạc thư thái. Một tổ hợp như vậy, muốn bao nhiêu quái dị thì có bấy nhiêu quái dị.
“Hai tiểu nha đầu, các ngươi muốn đi đâu?” Lão ăn mày đánh xe ngựa, tâm tình tựa hồ phi thường tốt.
Lăng Sương, Điệp Vũ nhìn nhau, cùng cười khổ, hai miệng một lời, “Không nhà để về.”
Lão ăn mày vung roi, “Đã như vậy, lão ăn mày ta tự quyết nhé.”
Lăng Sương vội vén rèm lên, “Đi đâu?”
“Chạy nạn a… Kiến — Tử — Bất — Cứu…” Lão ăn mày rung đùi đắc ý, trong miệng ngâm nga từ khúc không thành điệu.
“Tiền bối a, ai dám đuổi giết ngươi?” Rốt cuộc là ai ăn gan hùm mật gấu, dám đuổi giết thần y Kiến Tử Bất Cứu?
“Hai ngày trước lão ăn mày đoạt cơm của Phích Lịch Song Hùng, bây giờ đang đuổi giết ta. Hai nha đầu, cẩn thận đấy.”
Phích Lịch Song Hùng, Lăng Sương có nghe qua, tên gọi Song Hùng, trên thực tế chính là hai con sói hoang lớn khoác da sói. Lấy phá nhà cướp của làm nhiệm vụ, lấy gian dâm cướp bóc làm sự nghiệp. Là dâm tặc nổi tiếng giang hồ, cũng là nhân vật vang danh hắc đạo.
“Lão bá, ông ngay cả cơm của Phích Lịch Song Hùng cũng dám đoạt?” Phích Lịch Song Hùng tiếng tăm Điệp Vũ đương nhiên cũng biết.
Lão ăn mày vẫn rung đùi đắc ý ngâm từ khúc, “Đúng vậy, cho nên lão ăn mày phải chạy trốn. Hai nha đầu, đi theo ta có các ngươi chịu.”
Lăng Sương cười khinh miệt, “Phích Lịch Song Hùng loại thái điểu này, căn bản không có trong tầm mắt ta. Cố tiền bối yên tâm được rồi, bọn hắn dám làm khó dễ là ta tống đi gặp Diêm Vương.” (TYV: “thái điểu” [菜鸟] = “newbie” = “tay mơ”)
Lão ăn mày cười hắc hắc, thò đầu vào trong mành, “Sương nha đầu, thật lợi hại, có thể đoán ra tên của lão ăn mày.”
“Nếu ta đoán không sai, ông hẳn là thần y Lưu Vân Cốc – Kiến Tử Bất Cứu – Cố Tam tiền bối.” Ngạo Kiếm sơn trang là võ lâm đệ nhất thế gia, trong tàng thư các cất giấu đủ loại võ lâm bí lục. Một quyển trong đó chuyên ghi chép kỳ nhân dị sự, đối với sự tích của Cố Tam tiền bối có ghi lại kỹ càng tỉ mỉ.
(TYV: – “bí lục” [秘录] tạm edit là “những ghi chép bí mật”.
– “kỳ nhân dị sự” [奇人异事], trong đó “kỳ nhân” có lẽ là người kỳ tài, “dị sự” là chuyện khác thường [giống như UFO vậy *LoL*].)
“Cái gì? Ông là Cố Tam?” Điệp Vũ kinh ngạc đến mồm há hốc, có thể nhét cả quả trứng gà.
Cố Tam ngâm tiểu khúc, ra vẻ say sưa, “Không tin sao?”
“Không… Kiến Tử Bất Cứu tiền bối hơn hai mươi năm khuất bóng giang hồ, thấy chết mà không cứu, cho nên mới được xưng là Kiến Tử Bất Cứu a.” Giang hồ đồn đại Kiến Tử Bất Cứu là mỹ nam tử nổi tiếng, làm sao lại hoá ra bộ đức hạnh này đây.
Lăng Sương thở dài một tiếng, mở miệng, “Cố tiền bối khi còn trẻ thì y thuật hơn người, hiệp cốt nhân tâm. Đối với người đến cửa cầu y, ai cũng không từ chối. Hơn hai mươi năm trước, tiền bối trong lúc tình cờ cứu được một gã hải tặc không chuyện ác nào không làm, cũng đưa hắn về nhà dưỡng thương. Nào ngờ, hắn thừa lúc tiền bối ra ngoài, giết vợ con của tiền bối, cướp đi rất nhiều tiền bạc châu báu của tiền bối. Từ đó, tiền bối ẩn cư Lưu Vân Cốc chốn Đào Nguyên, Kiến Tử Bất Cứu.” Thật hay giả nàng không biết, là sách ghi như thế.
(TYV: – “hiệp cốt nhân tâm” [侠骨仁心] tạm hiểu là nghĩa hiệp đã khắc vào xương cốt, nhân ái đã khắc vào trong tim.
– “chốn Đào Nguyên” nguyên bản là “thế ngoại đào nguyên” [世外桃源] ý chỉ nơi tốt đẹp, ngăn cách với thế giới bên ngoài. Xem thêm chi tiết ở đây:http://www.cxgjdq.com/cy/ZmJ4Ym8.html.)
Nhắc đến chuyện xưa, Cố Tam mặt không đổi sắc, nhìn Lăng Sương khen ngợi, “Nha đầu giỏi, ngay cả chuyện này cũng biết. Có điều nha đầu ngươi nhất định không biết, năm đó lúc ta rời khỏi, vợ đang bệnh nặng. Tiếc là, ta vì tiền bạc châu báu cố ý rời đi. Nào ngờ, từ biệt thành vĩnh biệt, ta vì tự trừng phạt chính mình, vứt bỏ của cải, tự cho mình là tên ăn mày.” Cố Tam vẻ mặt không sao cả, giọng nói ung dung, che giấu đau thương đáy lòng.
Lăng Sương thấy được, thấy được đau xót của ông, “Là Lăng Sương lỗ mãng, chạm đến chuyện thương tâm của tiền bối.” Ra vẻ nói chuyện tan cửa nát nhà của người khác, quả thực thất đức tới cực điểm.
Cố Tam sờ sờ cằm, cười hì hì nhìn Lăng Sương, “Lần đầu tiên thấy ngươi, lão phu biết ngay tiểu nha đầu không đơn giản. Như vầy đi, chúng ta làm giao dịch.”
“Tiền bối có gì phân phó? Chỉ cần Lăng Sương có thể làm, tuyệt không chối từ.” Kiến Tử Bất Cứu tiền bối là võ lâm kỳ tài, cùng ông qua lại thân thiết, tuyệt đối không lầm.
“Hơn hai mươi năm trước, hắn không chỉ giết vợ con ta, đoạt tiền bạc châu báu của ta, còn chặt đứt gân tay chân ta, phế võ công ta. Nhiều năm qua, muốn tìm hắn báo thù, nhưng lực bất tòng tâm. Ngươi giúp ta báo thù, ta cho ngươi núi vàng núi bạc.” Lão ăn mày cố ý vô tình liếc Lăng Sương một cái, “Ngươi là sát thủ sao?” (TYV: “lực bất tòng tâm” [力不从心] tạm hiểu là ý muốn thì mạnh mẽ nhưng năng lực lại không được vậy.)
Đáy lòng Lăng Sương chấn động, “Tiền bối làm sao biết được?” Thật là lợi hại, lại có thể liếc một cái nhìn thấu nàng.
“Tuy dáng ngươi rất thanh thuần, trong xương cốt lại lộ ra một luồng mùi máu tươi. Ngôn ấm ngữ nhẹ, đáy mắt lại cất giấu lãnh khốc của kẻ giết người. Chỉ có sát thủ, mới có thể tanh mùi máu như vậy, lãnh khốc như vậy. Ngươi là sát thủ, lại không phải sát thủ bình thường. Cho nên, ta chọn ngươi.” Tung hoành ngang dọc một đời, không gì có thể thoát khỏi mắt thần của hắn.
Đối với lời khen của hắn, nàng không biết là nên khóc hay nên cười, chỉ có thể dùng vẻ xấu hổ đối mặt, “Tiền bồi quá khen, có điều Lăng Sương có chỗ không hiểu.”
“Chỗ nào.” Cố Tam vung roi biếng nhác, bánh xe quay kẽo kẹt kẽo kẹt.
“Nếu tiền bối có núi vàng núi bạc, nhiều năm qua như thế vì sao không tìm người khác báo thù? Mà lại chọn ta.” Nàng không hề nghi ngờ Cố Tam có núi vàng núi bạc.
Vừa hỏi xong, nàng nhanh chóng quên đi món nợ trong lòng. (TYV: Chỗ này ta không hiểu? Bản gốc: ” 问话同时, 她飞快的在心里算了一笔账.”)
“Báo thù cho ta, nhất định phải là truyền nhân của Cố Tam ta. Ta dạy dỗ tiểu tử chết tiệt kia hai mươi mấy năm, đem toàn bộ kỹ năng truyền cho hắn. Vốn trông chờ hắn có thể thay ta báo thù, ai ngờ hắn ném cho ta một câu oan oan tương báo đến khi nào, bỏ lại ta mặc kệ.” Nói đến đây, Cố Tam tức giận đến rung rung râu mép, trừng con mắt, gần như hết hơi.
Điệp Vũ vội vỗ vỗ ngực ông cho thuận khí, “Đừng tức giận, đừng tức giận, rốt cuộc là nhân vật nào, phải nhờ đến đệ tứ sát thủ tiên nữ Ngưng Sương ra tay?”
“Đệ tứ sát thủ Ngưng Sương? Chưa từng nghe qua.” Chẳng lẽ là ông đã lâu không đi đi lại lại trên giang hồ, hiểu biết kém cỏi rồi?
Tiền không phải vạn năng, không có tiền lại vạn vạn bất năng. Tiền là tốt a, có thể kiếm được tiền, thì sao lại không kiếm? Giết người nha, cùng bổ dưa thái rau cũng không khác lắm. Cũng giết được mấy chục năm rồi, giết thêm một người cũng chẳng hề gì. Sau khi suy tính, nàng quyết định nhận món làm ăn này. Lăng Sương nghiêm nghị, mặt phủ sương lạnh, “Tiền bối, người ông muốn giết là ai?” Vẻ mặt lãnh khốc tới cực điểm.
Khí thế sát thủ tản ra hoàn hoàn toàn toàn, Cố Tam gật đầu hài lòng, “Tốt, lão ăn mày quả nhiên không có nhìn lầm người.”
Cố Tam thì hài lòng, còn Điệp Vũ thì lại trốn trong góc. Nàng ta biết Lăng Sương là sát thủ, lại không nghĩ rằng nàng lại có một khuôn mặt đáng sợ như thế. Chỉ mới khí thế, đã có thể áp đảo người khác.
“Giết người nào?” Giọng nói lạnh băng khô khan, không mang theo một tia tình cảm.
Cố Tam trầm mặc một hồi, chậm rãi phun ra một câu, “Thánh Đao môn, Quan Phách.”
Quan Phách là môn chủ tiền nhiệm của Thánh Đao môn, cũng là người sáng lập ra Thánh Đao môn. Ngươi này lai lịch không rõ, chẳng ai biết hắn từ đâu mà ra. Chỉ biết là hai mươi bảy năm trước, người này bằng một cây đao đánh khắp thiên hạ. Do trọng nghĩa khinh tiền, hiệp cốt nhân tâm, kết giao không ít giang hồ hào kiệt. Sau này, hắn sáng lập Thánh Đao môn, cũng phát dương quang đại, cùng tam đại môn phái ngang hàng, đem cục diện giang hồ đổi thành tứ hùng xưng bá.
(TYV: – “hào kiệt” [豪杰] theo QuickTranslator thì là “người có tài có chí”.
– “phát dương quang đại” [发扬光大] theo QuickTranslator là phát huy, đề cao truyền thống [ở đây là "trọng nghĩa khinh tiền, hiệp cốt nhân tâm"].)
Nhiều năm như vậy, Thánh Đao môn danh tiếng vô cùng tốt, là đại danh từ của chính nghĩa. Con trai Quan Dương của Quan Phách, càng nổi danh thanh niên tài tuấn. Tuy rằng lớn lên có điểm xin lỗi, năng lực cùng lòng dạ trên giang hồ lại tương đối được tiếng tốt. Nào ngờ, Quan Phách lại là người như vậy.
Hiệp cốt nhân tâm? Là làm bộ làm tịch sao? Trọng nghĩa khinh tiền? Khinh chính là tiền của Cố Tam.
Lăng Sương cười nhạt, “Giang hồ quả nhiên là vũng bùn lớn.” Người giang hồ, đều mang mặt nạ.
Điệp Vũ lại thuận miệng không kinh sợ khi thấy chuyện quái dị nói, “Có cái gì kỳ quái.” Người đạo đức giả hơn Quan Phách nàng ta cũng đã thấy qua, so với hắn, sở tác sở vi của Quan Phách có tính là gì. (TYV: “sở tác sở vi” [所作所为] ý chỉ tất cả những gì mà một người đã làm. Xem chi tiết tại đây: http://www.cxgjdq.com/cy/Zmlrb2Q.html.)
“Ngươi biết ta vì sao ẩn cư tại Lưu Vân Cốc? Lưu Vân Cốc bốn mặt núi vây quanh, trong ba toà núi ấy, có một con suối mà dưới đó là mỏ vàng. Một đầu người đổi một mỏ vàng.”
“Món làm ăn này, ta nhận.” Vẻ mặt của Lăng Sương dần hoà hoãn, “Gia sư Tu La tuy không phải nhân vật giỏi giang gì, nhưng cũng được xưng là thiên hạ đệ nhất sát thủ. Là thất đệ tử của ông, ta tuyệt không làm mất mặt ông.” Nàng cũng không biết lai lịch của nghĩa phụ, mãi đến sau khi xuyên qua, mới biết được nghĩa phụ nàng đúng là nhân vật tài ba như thế.
Lão ăn mày không hề ngoài ý muốn cất tiếng cười to, “Đệ tử chính thống của Tu La, tốt, nhãn lực của lão ăn mày càng ngày càng tốt rồi.” Tu La là võ lâm kỳ tài, cả đời chẳng bao giờ sẩy tay. Truyền nhân của ông, tất nhiên có chỗ hơn người.
Lăng Sương cười thản nhiên, “Tiền bối, con đường này là đi Thánh Đao môn sao?” Nghỉ ngơi lâu như vậy, nàng cũng nên vận động gân cốt rồi.
Cố Tam nghiên người liếc nàng một cái, “Sinh đứa nhỏ mới đi.”
“Những năm gần đây, Quan Phách rất ít khi đi đi lại lại trên giang hồ. Nam Cung Tung Hoành đại thọ, hắn cũng không nể tình. Muốn tìm hắn, phải tới Thánh Đao môn. Chỉ là, Thánh Đao môn đệ tử ai ai cũng võ công cao cường. Muốn trà trộn vào không dễ dàng. Sau ba tháng, là đại thọ bảy mươi của Quan Phách.” Điệp Vũ tròng mắt vừa chuyển, “Chúng ta lấy danh nghĩa mừng thọ trà trộn vào đi, tuỳ thời hành động.” Lăng Sương được núi vàng núi bạc, đương nhiên với nàng có lợi không ít.
Lăng Sương lộ ra dáng tươi cười quái dị, “Ba tháng nữa, ta đã mang thai bảy tháng. Ai tin được, một thiếu nữ tử bụng phệ, giết chết Quan Phách oai phong giang hồ? Không ai sẽ hoài nghi chúng ta.”
“Ý hay.” Các nàng cùng một suy nghĩ.
Cố Tam lắc đầu bất đắc dĩ, “Hai nha đầu tinh quái, đối với các ngươi thật không có biện pháp.”
“Tiền bối, nếu như ông muốn giúp ta, không bằng giúp ta an thai thật tốt đi. Sau ba tháng, nhất định cầm đầu Quan Phách cho ông đem đi làm đồ nhắm.” Một tên Quan Phách tép riu, nàng nắm chắc cách ứng phó
“Dậy, dậy, lão ăn mày đói bụng.” Một thanh âm hồn hậu đột nhiên vang lên bên tai Lăng Sương.
Lăng Sương bị ông doạ muốn nhảy dựng lên, phản xạ có điều kiện ngồi xuống, “Lão bá a, mới sáng sớm ông đừng réo có được không a?”
Lão ăn mày thò tay vỗ vỗ cái bụng tròn vo, vẻ mặt vô lại, “Ta đói bụng, tìm gì cho ta ăn.”
“Hai chúng ta còn bị đói mà, tìm gì cho ông ăn.” Điệp Vũ bị đánh thức ngáp một cái đi tới.
“Ta đói bụng…” Lão ăn mày cứ ngồi dưới đất ra vẻ vô lại, “Mặc kệ, tìm gì cho ta ăn.”
Điệp Vũ trợn trắng mắt, mặc kệ ông, “Sương nhi, ba người bọn hắn đâu rồi?” Sớm như vậy đã đi à.
Nhớ tới chuyện phát sinh đêm qua, sắc mặt Lăng Sương khẽ biến, “Đương nhiên là đi rồi.” Nàng vô ý thức vươn tay, nhẹ nhàng vuốt nơi hắn ngủ qua.
Nàng vô tình, hắn lại cố ý. Đem duyên phận trong lúc đó của họ xem như một đêm tình, đến tột cùng là đúng hay sai a?
Thôi được, nàng là Lăng Sương, Lăng Sương hận thấu con trai. Không hiểu được tình yêu, cũng không cho được người khác tình yêu. Hắn là người tốt, nàng không muốn làm tổn thương hắn. Bèo nước gặp nhau, người lạ chân trời, là lựa chọn tốt nhất của nàng.
“Tiểu nha đầu, ngươi đang suy nghĩ cái gì?”
Cố lấy lại tinh thần, lại thấy năm ngón tay lão ăn mày bẩn như vậy run rẩy chỉ trước mặt nàng.
“Đường hoang núi dã tìm ăn chỗ nào? Lão bá, ông mau về nhà đi.” Lăng Sương không nói gì, ngược lại là Điệp Vũ mở miệng.
“Mặc kệ, ta đói bụng.” Lão ăn mày dứt khoát túm lấy cánh tay Điệp Vũ ra vẻ vô lại, “Cô nương xấu xí, ta đói bụng.”
Thân là võ lâm đệ nhất mỹ nữ, không ai dám nói Điệp Vũ nàng xấu. Nàng ta nâng giọng nói, chỉ vào mặt mình, “Ta xấu?” Nếu như Nam Cung Điệp Vũ xấu, trên đời còn có người đẹp sao?
“Lấy thau nước làm gương soi mình đi, bản thân ngươi vốn đã xấu rồi.” Lão ăn mày không biết từ đâu tìm thấy một cây tăm cắn trong miệng, cà lơ phất phơ nghiêng người liếc Điệp Vũ.
Lăng Sương thò tay vân vê khuôn mặt của nàng ta, “Ngươi quả là xấu.” Cái mặt nạ kia không phải xấu bình thường.
Điệp Vũ hiểu ý, vội sờ sờ mặt, bĩu môi không cam lòng, “Xấu thì xấu.”
“Giờ không còn sớm nữa, chúng ta lên đường.” Lăng Sương đứng lên đi ra ngoài.
“Ta cũng đi.” Lão ăn mày vội đuổi theo.
Điệp Vũ bốc đồng cự tuyệt, “Không được.”
Lão ăn mày không vui, “Cô nương xấu xi, ngươi lớn lên xấu xí, lòng dạ cũng không tốt, ta không thích ngươi.”
Điệp Vũ hừ lạnh, “Chính là ngươi không được đi theo chúng ta.” Ai cho ông nói xấu nàng.
Lăng Sương lắc đầu bất đắc dĩ, bế tắc, “Thích đi theo thì đi, có điều lão bá ông phải giúp chúng ta đánh xe.”
Lão ăn mày mặt mày hớn hở, nhéo mặt nàng một cái, “Chính là cô nương e lệ biết nghe lời.”
“Ta gọi là Lăng Sương.”
“Ta gọi là Tiểu Điệp.” Điệp Vũ cướp lời, chỉ lo Lăng Sương không cẩn thận để lộ thân phận của nàng.
“Kiến Tử Bất Cứu…” Lão ăn mày chẳng biết tại sao lưu lại một câu, nghênh ngang đi, “Hai nha đầu, cùng lại đây, Kiến Tử Bất Cứu…”
Điệp Vũ nhăn mũi, “Kỳ quái, ông vì sao cứ nói Kiến Tử Bất Cứu.”
Lăng Sương trợn nàng trắng mắt, lắc đầu đáng tiếc, “Ngươi không còn thuốc chữa rồi.” Ngay cả một đại thần y Kiến Tử Bất Cứu tiền bối cũng không nhận ra, còn dám lăn lộn trong giang hồ?
Điệp Vũ bị làm cho không hiểu ra sao cả, “Ta… lại sao vậy?” Điệp Vũ nàng mặc dù có chút đần, có điều cũng không phải quá đần, vì sao bọn họ nói nàng nghe không hiểu.
“Ngươi sẽ biết.” Lăng Sương không có nói rõ.
Một phụ nữ mang thai trẻ tuổi xinh đẹp, một a hoàn hung hăng, một tên ăn mày quần áo tả tơi, thêm một chiếc xe ngựa mộc mạc thư thái. Một tổ hợp như vậy, muốn bao nhiêu quái dị thì có bấy nhiêu quái dị.
“Hai tiểu nha đầu, các ngươi muốn đi đâu?” Lão ăn mày đánh xe ngựa, tâm tình tựa hồ phi thường tốt.
Lăng Sương, Điệp Vũ nhìn nhau, cùng cười khổ, hai miệng một lời, “Không nhà để về.”
Lão ăn mày vung roi, “Đã như vậy, lão ăn mày ta tự quyết nhé.”
Lăng Sương vội vén rèm lên, “Đi đâu?”
“Chạy nạn a… Kiến — Tử — Bất — Cứu…” Lão ăn mày rung đùi đắc ý, trong miệng ngâm nga từ khúc không thành điệu.
“Tiền bối a, ai dám đuổi giết ngươi?” Rốt cuộc là ai ăn gan hùm mật gấu, dám đuổi giết thần y Kiến Tử Bất Cứu?
“Hai ngày trước lão ăn mày đoạt cơm của Phích Lịch Song Hùng, bây giờ đang đuổi giết ta. Hai nha đầu, cẩn thận đấy.”
Phích Lịch Song Hùng, Lăng Sương có nghe qua, tên gọi Song Hùng, trên thực tế chính là hai con sói hoang lớn khoác da sói. Lấy phá nhà cướp của làm nhiệm vụ, lấy gian dâm cướp bóc làm sự nghiệp. Là dâm tặc nổi tiếng giang hồ, cũng là nhân vật vang danh hắc đạo.
“Lão bá, ông ngay cả cơm của Phích Lịch Song Hùng cũng dám đoạt?” Phích Lịch Song Hùng tiếng tăm Điệp Vũ đương nhiên cũng biết.
Lão ăn mày vẫn rung đùi đắc ý ngâm từ khúc, “Đúng vậy, cho nên lão ăn mày phải chạy trốn. Hai nha đầu, đi theo ta có các ngươi chịu.”
Lăng Sương cười khinh miệt, “Phích Lịch Song Hùng loại thái điểu này, căn bản không có trong tầm mắt ta. Cố tiền bối yên tâm được rồi, bọn hắn dám làm khó dễ là ta tống đi gặp Diêm Vương.” (TYV: “thái điểu” [菜鸟] = “newbie” = “tay mơ”)
Lão ăn mày cười hắc hắc, thò đầu vào trong mành, “Sương nha đầu, thật lợi hại, có thể đoán ra tên của lão ăn mày.”
“Nếu ta đoán không sai, ông hẳn là thần y Lưu Vân Cốc – Kiến Tử Bất Cứu – Cố Tam tiền bối.” Ngạo Kiếm sơn trang là võ lâm đệ nhất thế gia, trong tàng thư các cất giấu đủ loại võ lâm bí lục. Một quyển trong đó chuyên ghi chép kỳ nhân dị sự, đối với sự tích của Cố Tam tiền bối có ghi lại kỹ càng tỉ mỉ.
(TYV: – “bí lục” [秘录] tạm edit là “những ghi chép bí mật”.
– “kỳ nhân dị sự” [奇人异事], trong đó “kỳ nhân” có lẽ là người kỳ tài, “dị sự” là chuyện khác thường [giống như UFO vậy *LoL*].)
“Cái gì? Ông là Cố Tam?” Điệp Vũ kinh ngạc đến mồm há hốc, có thể nhét cả quả trứng gà.
Cố Tam ngâm tiểu khúc, ra vẻ say sưa, “Không tin sao?”
“Không… Kiến Tử Bất Cứu tiền bối hơn hai mươi năm khuất bóng giang hồ, thấy chết mà không cứu, cho nên mới được xưng là Kiến Tử Bất Cứu a.” Giang hồ đồn đại Kiến Tử Bất Cứu là mỹ nam tử nổi tiếng, làm sao lại hoá ra bộ đức hạnh này đây.
Lăng Sương thở dài một tiếng, mở miệng, “Cố tiền bối khi còn trẻ thì y thuật hơn người, hiệp cốt nhân tâm. Đối với người đến cửa cầu y, ai cũng không từ chối. Hơn hai mươi năm trước, tiền bối trong lúc tình cờ cứu được một gã hải tặc không chuyện ác nào không làm, cũng đưa hắn về nhà dưỡng thương. Nào ngờ, hắn thừa lúc tiền bối ra ngoài, giết vợ con của tiền bối, cướp đi rất nhiều tiền bạc châu báu của tiền bối. Từ đó, tiền bối ẩn cư Lưu Vân Cốc chốn Đào Nguyên, Kiến Tử Bất Cứu.” Thật hay giả nàng không biết, là sách ghi như thế.
(TYV: – “hiệp cốt nhân tâm” [侠骨仁心] tạm hiểu là nghĩa hiệp đã khắc vào xương cốt, nhân ái đã khắc vào trong tim.
– “chốn Đào Nguyên” nguyên bản là “thế ngoại đào nguyên” [世外桃源] ý chỉ nơi tốt đẹp, ngăn cách với thế giới bên ngoài. Xem thêm chi tiết ở đây:http://www.cxgjdq.com/cy/ZmJ4Ym8.html.)
Nhắc đến chuyện xưa, Cố Tam mặt không đổi sắc, nhìn Lăng Sương khen ngợi, “Nha đầu giỏi, ngay cả chuyện này cũng biết. Có điều nha đầu ngươi nhất định không biết, năm đó lúc ta rời khỏi, vợ đang bệnh nặng. Tiếc là, ta vì tiền bạc châu báu cố ý rời đi. Nào ngờ, từ biệt thành vĩnh biệt, ta vì tự trừng phạt chính mình, vứt bỏ của cải, tự cho mình là tên ăn mày.” Cố Tam vẻ mặt không sao cả, giọng nói ung dung, che giấu đau thương đáy lòng.
Lăng Sương thấy được, thấy được đau xót của ông, “Là Lăng Sương lỗ mãng, chạm đến chuyện thương tâm của tiền bối.” Ra vẻ nói chuyện tan cửa nát nhà của người khác, quả thực thất đức tới cực điểm.
Cố Tam sờ sờ cằm, cười hì hì nhìn Lăng Sương, “Lần đầu tiên thấy ngươi, lão phu biết ngay tiểu nha đầu không đơn giản. Như vầy đi, chúng ta làm giao dịch.”
“Tiền bối có gì phân phó? Chỉ cần Lăng Sương có thể làm, tuyệt không chối từ.” Kiến Tử Bất Cứu tiền bối là võ lâm kỳ tài, cùng ông qua lại thân thiết, tuyệt đối không lầm.
“Hơn hai mươi năm trước, hắn không chỉ giết vợ con ta, đoạt tiền bạc châu báu của ta, còn chặt đứt gân tay chân ta, phế võ công ta. Nhiều năm qua, muốn tìm hắn báo thù, nhưng lực bất tòng tâm. Ngươi giúp ta báo thù, ta cho ngươi núi vàng núi bạc.” Lão ăn mày cố ý vô tình liếc Lăng Sương một cái, “Ngươi là sát thủ sao?” (TYV: “lực bất tòng tâm” [力不从心] tạm hiểu là ý muốn thì mạnh mẽ nhưng năng lực lại không được vậy.)
Đáy lòng Lăng Sương chấn động, “Tiền bối làm sao biết được?” Thật là lợi hại, lại có thể liếc một cái nhìn thấu nàng.
“Tuy dáng ngươi rất thanh thuần, trong xương cốt lại lộ ra một luồng mùi máu tươi. Ngôn ấm ngữ nhẹ, đáy mắt lại cất giấu lãnh khốc của kẻ giết người. Chỉ có sát thủ, mới có thể tanh mùi máu như vậy, lãnh khốc như vậy. Ngươi là sát thủ, lại không phải sát thủ bình thường. Cho nên, ta chọn ngươi.” Tung hoành ngang dọc một đời, không gì có thể thoát khỏi mắt thần của hắn.
Đối với lời khen của hắn, nàng không biết là nên khóc hay nên cười, chỉ có thể dùng vẻ xấu hổ đối mặt, “Tiền bồi quá khen, có điều Lăng Sương có chỗ không hiểu.”
“Chỗ nào.” Cố Tam vung roi biếng nhác, bánh xe quay kẽo kẹt kẽo kẹt.
“Nếu tiền bối có núi vàng núi bạc, nhiều năm qua như thế vì sao không tìm người khác báo thù? Mà lại chọn ta.” Nàng không hề nghi ngờ Cố Tam có núi vàng núi bạc.
Vừa hỏi xong, nàng nhanh chóng quên đi món nợ trong lòng. (TYV: Chỗ này ta không hiểu? Bản gốc: ” 问话同时, 她飞快的在心里算了一笔账.”)
“Báo thù cho ta, nhất định phải là truyền nhân của Cố Tam ta. Ta dạy dỗ tiểu tử chết tiệt kia hai mươi mấy năm, đem toàn bộ kỹ năng truyền cho hắn. Vốn trông chờ hắn có thể thay ta báo thù, ai ngờ hắn ném cho ta một câu oan oan tương báo đến khi nào, bỏ lại ta mặc kệ.” Nói đến đây, Cố Tam tức giận đến rung rung râu mép, trừng con mắt, gần như hết hơi.
Điệp Vũ vội vỗ vỗ ngực ông cho thuận khí, “Đừng tức giận, đừng tức giận, rốt cuộc là nhân vật nào, phải nhờ đến đệ tứ sát thủ tiên nữ Ngưng Sương ra tay?”
“Đệ tứ sát thủ Ngưng Sương? Chưa từng nghe qua.” Chẳng lẽ là ông đã lâu không đi đi lại lại trên giang hồ, hiểu biết kém cỏi rồi?
Tiền không phải vạn năng, không có tiền lại vạn vạn bất năng. Tiền là tốt a, có thể kiếm được tiền, thì sao lại không kiếm? Giết người nha, cùng bổ dưa thái rau cũng không khác lắm. Cũng giết được mấy chục năm rồi, giết thêm một người cũng chẳng hề gì. Sau khi suy tính, nàng quyết định nhận món làm ăn này. Lăng Sương nghiêm nghị, mặt phủ sương lạnh, “Tiền bối, người ông muốn giết là ai?” Vẻ mặt lãnh khốc tới cực điểm.
Khí thế sát thủ tản ra hoàn hoàn toàn toàn, Cố Tam gật đầu hài lòng, “Tốt, lão ăn mày quả nhiên không có nhìn lầm người.”
Cố Tam thì hài lòng, còn Điệp Vũ thì lại trốn trong góc. Nàng ta biết Lăng Sương là sát thủ, lại không nghĩ rằng nàng lại có một khuôn mặt đáng sợ như thế. Chỉ mới khí thế, đã có thể áp đảo người khác.
“Giết người nào?” Giọng nói lạnh băng khô khan, không mang theo một tia tình cảm.
Cố Tam trầm mặc một hồi, chậm rãi phun ra một câu, “Thánh Đao môn, Quan Phách.”
Quan Phách là môn chủ tiền nhiệm của Thánh Đao môn, cũng là người sáng lập ra Thánh Đao môn. Ngươi này lai lịch không rõ, chẳng ai biết hắn từ đâu mà ra. Chỉ biết là hai mươi bảy năm trước, người này bằng một cây đao đánh khắp thiên hạ. Do trọng nghĩa khinh tiền, hiệp cốt nhân tâm, kết giao không ít giang hồ hào kiệt. Sau này, hắn sáng lập Thánh Đao môn, cũng phát dương quang đại, cùng tam đại môn phái ngang hàng, đem cục diện giang hồ đổi thành tứ hùng xưng bá.
(TYV: – “hào kiệt” [豪杰] theo QuickTranslator thì là “người có tài có chí”.
– “phát dương quang đại” [发扬光大] theo QuickTranslator là phát huy, đề cao truyền thống [ở đây là "trọng nghĩa khinh tiền, hiệp cốt nhân tâm"].)
Nhiều năm như vậy, Thánh Đao môn danh tiếng vô cùng tốt, là đại danh từ của chính nghĩa. Con trai Quan Dương của Quan Phách, càng nổi danh thanh niên tài tuấn. Tuy rằng lớn lên có điểm xin lỗi, năng lực cùng lòng dạ trên giang hồ lại tương đối được tiếng tốt. Nào ngờ, Quan Phách lại là người như vậy.
Hiệp cốt nhân tâm? Là làm bộ làm tịch sao? Trọng nghĩa khinh tiền? Khinh chính là tiền của Cố Tam.
Lăng Sương cười nhạt, “Giang hồ quả nhiên là vũng bùn lớn.” Người giang hồ, đều mang mặt nạ.
Điệp Vũ lại thuận miệng không kinh sợ khi thấy chuyện quái dị nói, “Có cái gì kỳ quái.” Người đạo đức giả hơn Quan Phách nàng ta cũng đã thấy qua, so với hắn, sở tác sở vi của Quan Phách có tính là gì. (TYV: “sở tác sở vi” [所作所为] ý chỉ tất cả những gì mà một người đã làm. Xem chi tiết tại đây: http://www.cxgjdq.com/cy/Zmlrb2Q.html.)
“Ngươi biết ta vì sao ẩn cư tại Lưu Vân Cốc? Lưu Vân Cốc bốn mặt núi vây quanh, trong ba toà núi ấy, có một con suối mà dưới đó là mỏ vàng. Một đầu người đổi một mỏ vàng.”
“Món làm ăn này, ta nhận.” Vẻ mặt của Lăng Sương dần hoà hoãn, “Gia sư Tu La tuy không phải nhân vật giỏi giang gì, nhưng cũng được xưng là thiên hạ đệ nhất sát thủ. Là thất đệ tử của ông, ta tuyệt không làm mất mặt ông.” Nàng cũng không biết lai lịch của nghĩa phụ, mãi đến sau khi xuyên qua, mới biết được nghĩa phụ nàng đúng là nhân vật tài ba như thế.
Lão ăn mày không hề ngoài ý muốn cất tiếng cười to, “Đệ tử chính thống của Tu La, tốt, nhãn lực của lão ăn mày càng ngày càng tốt rồi.” Tu La là võ lâm kỳ tài, cả đời chẳng bao giờ sẩy tay. Truyền nhân của ông, tất nhiên có chỗ hơn người.
Lăng Sương cười thản nhiên, “Tiền bối, con đường này là đi Thánh Đao môn sao?” Nghỉ ngơi lâu như vậy, nàng cũng nên vận động gân cốt rồi.
Cố Tam nghiên người liếc nàng một cái, “Sinh đứa nhỏ mới đi.”
“Những năm gần đây, Quan Phách rất ít khi đi đi lại lại trên giang hồ. Nam Cung Tung Hoành đại thọ, hắn cũng không nể tình. Muốn tìm hắn, phải tới Thánh Đao môn. Chỉ là, Thánh Đao môn đệ tử ai ai cũng võ công cao cường. Muốn trà trộn vào không dễ dàng. Sau ba tháng, là đại thọ bảy mươi của Quan Phách.” Điệp Vũ tròng mắt vừa chuyển, “Chúng ta lấy danh nghĩa mừng thọ trà trộn vào đi, tuỳ thời hành động.” Lăng Sương được núi vàng núi bạc, đương nhiên với nàng có lợi không ít.
Lăng Sương lộ ra dáng tươi cười quái dị, “Ba tháng nữa, ta đã mang thai bảy tháng. Ai tin được, một thiếu nữ tử bụng phệ, giết chết Quan Phách oai phong giang hồ? Không ai sẽ hoài nghi chúng ta.”
“Ý hay.” Các nàng cùng một suy nghĩ.
Cố Tam lắc đầu bất đắc dĩ, “Hai nha đầu tinh quái, đối với các ngươi thật không có biện pháp.”
“Tiền bối, nếu như ông muốn giúp ta, không bằng giúp ta an thai thật tốt đi. Sau ba tháng, nhất định cầm đầu Quan Phách cho ông đem đi làm đồ nhắm.” Một tên Quan Phách tép riu, nàng nắm chắc cách ứng phó
/33
|