Người được cứu chính là một lão già, thân phận không biết, tuổi tác không rõ. Bận rộn suốt một đêm, cuối cùng cũng băng bó xong vết thương.
Lấy bản lĩnh của Lăng Sương cùng Điệp Vũ, băng bó vết thương so với ăn còn đơn giản. Sở dĩ dùng trọn một đêm, hoàn toàn là bởi vì vết thương trên người ông thực sự rất nhiều. Chi chít, một vết lại một vết, căn bản không thể đếm rõ ràng. Đoán sơ sơ, thì cỡ hơn ba trăm vết.
Lăng Sương đứng bên giường, trừng mắt nhìn lão nhân bị băng bó thành bánh chưng, “Ngươi biết hắn không?”
“Nhìn không rõ.” Ông cả người đầy vết thương, trên mặt cũng không thể may mắn tránh khỏi. Cho dù nhãn lực nàng ta có tốt, cũng không thấy rõ khuôn mặt thật của ông.
“Ta xem sơ qua, vết thương trên người vị tiền bối này, ít nhất là do hai mươi loại binh khí tạo thành.” Nói cách khác, có ít nhất hai mươi người làm ông bị thương.
Một đám võ lâm cao thủ vây đánh một lão nhân có nửa thân nằm trong quan tài, có phải quá vô liêm sỉ không? Bọn họ không xấu hổ, tiểu nữ tử nàng cũng xấu hổ giùm bọn họ.
“Ông ấy bị nội thương rất nghiêm trọng, hơn mười luồng chân khí tán loạn.” Điệp Vũ nhíu mày, “Cho dù chúng ta giúp ông băng bó vết thương, ông cũng sống không quá ba canh giờ.” Nội thương cùng ngoại thương đều quá nặng, cho dù tiền bối Kiến Tử Bất Cứu ra tay, cũng không chắc chắn cứu được.
Nàng biết sơ y thuật đương nhiên biết ông không thể cứu được nữa, chỉ là, nàng không thể bỏ đi a. Nếu đã chạy đến nhà nàng, dù sao vẫn không thể trơ mắt nhìn ông chết đi.
Nàng tuy là sát thủ, cũng hiểu được mạng sống đáng quý.
“Ông rốt cuộc là ai?” Phóng tầm mắt khắp giang hồ, ngoại trừ võ lâm minh chủ tiền bối lão cha nhà nàng, Tung Hoành sơn trang Nam Cung tiền bối lão cha nhà Điệp Vũ, lão đại xã hội đen Quỷ Tôn cha đứa nhỏ, ai có thể có mặt mũi lớn như vậy?
Điệp Vũ lắc đầu, trầm mặc không nói. Lúc hai người con gái đối diện không nói gì, người trên giường đột nhiên mở miệng nói, “Đa tạ ân cứu mạng… của hai vị cô nương.”
Lăng Sương vội ngồi xổm xuống, “Tiền bối, ông không sao chứ?” Có thể chạy thoát khỏi sự vây đánh của hai mươi mấy người cao thủ, đương nhiên là tiền bối cao nhân.
Lão già chầm chậm nắm lấy tay Lăng Sương, cố gắng siết chặt lấy, vật lộn trong hấp hối, “Cô… nương… lão phu… không ổn rồi, có thể… xin cô giúp một việc? Lão phu biết… rất đường đột…”
Ông nói càng lúc càng khó khăn, Lăng Sương biết ông không còn thời gian để nhiều lời, dứt khoát ngắt lời ông, “Tiền bối cứ nói.”
“Phó bang chủ Cái Bang là Trần Mặc vài ngày sau sẽ tới trấn Bạch Thạch, xin cô nương…” Cánh tay quấn đầy vải bố trắng chầm chậm luồn vào vạt áo, từ trong hai lớp quần áo kép lấy ra một tấm lệnh bài kim loại đen giao cho Lăng Sương, “Đem cái này giao cho hắn, nói hắn… Đông Trưởng Lão là… nội gián.”
Vừa thấy tấm lệnh bài kia, Điệp Vũ thốt lên, “Huyền Thiết lệnh của Cái Bang, ông là bang chủ Cái Bang – Tô Bất Phàm.” Huyền Thiết lệnh của Cái Bang, luôn chỉ truyền cho bang chủ. Đưa Huyền Thiết lệnh ra, trên dưới Cái Bang vâng lệnh theo.
“Hoá ra… Hai vị cô nương cũng là người trong giang hồ… Khụ…” Tô Bất Phàm siết lấy tay Lăng Sương, “Kiếm phổ Băng Phách… đưa cho hai vị làm báo đáp.” Tay run rẩy lại luồn vào quần áo, lấy ra một quyển sách lốm đốm máu.
Bốn chữ “Kiếm phổ Băng Phách” bị máu tươi nhuộm hồng, trông mà giật cả mình.
Lăng Sương nhận lấy kiếm phổ, lòng càng lúc càng lạnh.
Đây là giang hồ, giang hồ ngươi lừa ta gạt.
Vì một quyển kiếm phổ, có thể không đếm xỉa đạo nghĩa, bỏ qua liêm sỉ, xuống tay với một lão nhân.
Kiếm phổ Băng Phách nàng từng nghe nói, là báu vật thứ năm trong chốn võ lâm. Làm người phải có qua có lại, ông đem kiếm phổ Băng Phách tặng cho nàng, nàng sẽ không thể phụ nhờ cậy của ông. “Tiền bối, là ai giết ông? Là Đông Trưởng Lão?”
“Ta cũng… không biết… Bọn họ… là vì… kiếm phổ Băng Phách…” Tô Bất Phàm bỗng trừng to mắt, ánh mắt sắc bén xoáy vào Lăng Sương, “Cô nương, đáp ứng ta, đừng để Cái Bang… rơi vào tay kẻ gian.”
Ánh mắt Tô Bất Phàm nhìn nàng tràn đầy tuyệt vọng, lại vừa mang hy vọng. Nàng biết, lão nhân sắp chết này đem tất cả giao cho nàng rồi. Ai, để ông ra đi thanh thản thôi. Lăng Sương cũng nắm chặt lấy tay ông, xin thề hứa hẹn, “Tiền bối yên tâm, ta cùng Trần phó bang chủ xem như cũng biết sơ sơ, chuyện ông giao phó chắc chắn làm được.” Lúc ở Ngạo Kiếm sơn trang, nàng ở chung với Trần Mặc được mười ngày nửa tháng. Tuy chưa từng nói chuyện, cũng có thể xem là quen biết.
“Đáp ứng ta, đừng để Cái Bang rơi vào tay kẻ gian.” Mắt Tô Bất Phàm mở to, mỗi một chữ đều vô cùng rõ ràng.
“Ta đáp ứng.” Nàng lặp lại lời thề.
Lăng Sương cũng không dễ dàng hứa hẹn, nếu đã hứa hẹn, nhất định sẽ làm tròn.
Tay của Tô Bất Phàm đột nhiên buông xuống, Lăng Sương thất thần một thoáng, khi lại nhìn về mặt ông, ông đã nhắm mắt lại.
Nhìn chăm chú Tô Bất Phàm một hồi lâu, Lăng Sương mới chầm chậm đứng dậy, đem Huyền Thiết lệnh cùng kiếm phổ Băng Phách bày trước mặt Điệp Vũ, “Làm sao bây giờ?” Nàng không thích lo chuyện bao đồng, chuyện bao đồng này lại xác định lo rồi. Nàng liều mạng cắn chặt răng, không thể để Điệp Vũ cùng nàng mạo hiểm. “Huyền Thiết lệnh ta cần, kiếm phổ Băng Phách cho ngươi. Nếu như ngươi muốn rời khỏi, bất cứ lúc nào cũng có thể đi.”
Vẻ mặt Nam Cung Điệp Vũ phức tạp, “Ta không cần kiếm phổ Băng Phách, nhưng mà, làm người đã nói phải giữ lấy lời.” Nhìn Tô Bất Phàm vật lộn trong hấp hối khiến nàng ta đau lòng, nàng ta thực sự không đành lòng phụ kỳ vọng của ông.
Lăng Sương không nói gì nữa, thoáng suy tư, “Người đuổi giết ông rất nhanh sẽ theo vết máu tìm tới, chúng ta trước tiên chôn cất Tô tiền bối, rời khỏi chỗ này mới tính sau.” Có người ham muốn kiếm phổ Băng Phách cùng Huyền Thiết lệnh, nên Tô tiền bối có thể giữ trọn vẹn thi hài không là cả vấn đề.
Để ông khỏi chịu nhục, chỉ có thể chôn cất trước.
Nơi này hẻo lánh, ra ngoài cửa chính là vùng ngoại ô, đào một hố chôn một người sẽ không quá khó khăn.
Chỉ trong vòng một giờ, đã chôn xong Tô Bất Phàm. Tình hình khẩn cấp. chỉ có thể để Tô tiền bối uỷ khuất trước. Sau này tìm được Trần Mặc, mới tính chuyện hậu sự của ông.
Một người phụ nữ có thai sắp sinh, trọn một đêm không ngủ, lại hoạt động thể lực một giờ nữa, mệt đến bò không nổi là bình thường.
Lúc Điệp Vũ đỡ Lăng Sương nửa chết nửa sống trở lại nơi ở, nàng mệt đến bò không nổi lập tức tinh thần phấn chấn.
Có mười mấy tên cướp hung ác đứng ở cửa nhà, cho dù mệt chết cũng phải đứng lên. Dù sao cũng phải chạy trối chết, không phải sao?
“Các vị đại hiếp, hạ cố đến tệ xá có việc gì sao?” Tuy rằng đám người này vừa nhìn đã biết không tốt lành gì, Lăng Sương thấy nhiều biết rộng hoàn toàn không để vào mắt.
Bọn họ ác, có ác bằng đệ tứ sát thủ nàng không?
“Ít nói nhảm, mau giao người ra đây.” Một tên nhỏ bé nào đó kiêu ngạo hướng hai người rống to.
Biết hắn là vai ác, có cần biểu hiện rõ ràng như thế không?
Điệp Vũ và Lăng Sương cùng trợn trắng mắt, hai miệng một lời, “Người nào?”
Một người con trai tướng mạo có chút nhã nhặn híp mắt vai ác một cái, vẻ mặt ôn hoà nói với các nàng, “Hai vị tiểu thư đừng sợ, chúng ta cũng không có ác ý. Vị huynh đệ này lỗ mãng, ta thay mặt hắn hướng hai vị xin lỗi.”
Những lời này miễn cưỡng coi như tiếng người.
“Ta cũng không phải là người không biết tốt xấu, nếu vị đại ca này nói như vậy, ta coi như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.” Thò tay đỡ thắt lưng đau nhức, Lăng Sương xoay người đi vào trong nhà, “Tướng công của ta không ở nhà, thực sự không tiện mời các vị vào, các vị đại ca, mời đi.” Đối phương mười mấy người, bình thường đã bị nắm đấm nàng xử lý. Nhưng mà giờ nàng bụng phệ, không thể đánh nhau. Tốt nhất là chuyện lớn hoá nhỏ, chuyện nhỏ hoá không.
“Là như vầy, chúng ta đang đuổi giết một kẻ thù. Vết máu đến nơi này thì không còn nữa, cho nên, chúng ta muốn vào xem. Hắn là người lòng dạ độc ác, hai vị cô nương cẩn thận là trên hết.” Ý nói, bọn hắn lục soát chính là vì an toàn của các nàng.
Đã biết lớn lên nhã nhặn không nhất định phải nhã nhặn, Tô Bất Phàm là người xấu lòng dạ độc ác, bọn hắn là ai?
Vì tranh giành võ công bí tịch mà vây đánh một lão nhân, sẽ không phải người tốt gì, Lăng Sương tuyệt đối không có khả năng bị hoa ngôn xảo ngữ của hắn lừa.
“Tướng công nhà ta không có ở đây, ta thực sự không tiện mời các vị vào. Nếu để hàng xóm thấy, ảnh hưởng thanh danh ta.” Lăng Sương không muốn gây chuyện, làm ra thái độ dịu dàng nhất. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn nghìn kiều trăm mị, mang theo vài phần e lệ.
Đối mặt với một người con gái như vậy, rất ít người hoài nghi. Nhưng mà, đám người này đã bị kiếm phổ Băng Phách làm cho đầu óc mê muội, không vào lục soát, thề không bỏ qua.
“Nếu phu nhân khăng khăng không cho chúng ta vào, đành phải đắc tội rồi.” Tướng mạo vẫn nhã nhã nhặn nhặn, giọng điệu lại vô cùng ác liệt.
Điệp Vũ khoang hai tay, chắn trước mặt Lăng Sương, “Các ngươi muốn thế nào?”
Người con trai nhã nhặn không thèm để ý tới, dùng tay ra hiệu đám lâu la phía sau, “Soát.”
Hắn ra lệnh một tiếng, mười mấy người con trai đẩy Lăng Sương cùng Điệp Vũ ra, xông ngang xô dọc mà vào.
Lăng Sương cử động bất tiện bị đẩy ngã sang một bên, nếu không phải Điệp Vũ kịp thời đỡ lấy, sợ rằng sẽ ngã một thân hai mạng.
Con ngươi trong suốt hiện lên một tia hung quang lạnh đến tận cùng, Lăng Sương đi tới trước mặt, giọng nói êm ái, “Ta vừa nhìn đã biết vị đại ca này không phải người thường, tiểu nữ tử mạo muội hỏi một câu, ngài đến từ môn nào phái nào?”
Được người đẹp khen, hắn lập tức mê muội đầu óc, đắc ý dào dạt, “Tại hạ là người của bang Thái Hồ.”
Bang Thái Hồ tiếng tăng lừng lẫy nàng có nghe qua, một đám cướp biển không chuyện ác nào không làm.
“Bang Thái Hồ.” Dáng tươi cười của Lăng Sương dần dần hoá nhạt, “Ta biết.” Dám chọc vào Lăng Sương nàng, quả thực là chán sống rồi.
Người con trai nhã nhặn đang muốn nói cái gì, trong phòng đột nhiên truyền ra một tiếng rống giận kinh động trời cao, “Đường chủ, lục được quần áo của lão già ấy. Hai người đàn bà không biết sống chết này, quả nhiên giấu lão già kia.”
Trước khi tên làm bộ nhã nhặn chưa kịp làm ra phản ứng gì, một thanh dao găm đã đặt trên gáy hắn. “Nếu muốn sống thì tốt nhất đừng nhúc nhích.” Thanh âm Điệp Vũ vừa nhẹ nhàng vừa mềm mỏng, nhưng đầy nguy hiểm. Chỉ cần nàng hơi dùng lực, người này sẽ lập tức đi gặp Diêm Vương.
Không hổ là Điệp Vũ, ra tay tốc độ cực nhanh ngay cả nàng cũng không thấy rõ. Lăng Sương thuận tay gỡ trâm cài xuống, cũng đặt trên gáy hắn, “Nếu đường chủ ngươi không cho ta mặt mũi, chúng ta cũng sẽ không cho các ngươi mặt mũi.” Nàng cười nhạt, “Bang Thái Hồ? Ta khinh.” Ngay cả lão đại hắc đạo Quỷ Tôn cũng bị nàng đùa giỡn đến quay mòng mòng, một đường chủ bang Thái Hồ bé mọn dám ở trước mặt nàng diễu võ dương oai, cùng Thọ Tinh Công ăn thạch tín không khác gì nhau.
“Đường chủ…”
“Biết điều thì buông đường chủ chúng ta ra, bằng không các ngươi sẽ trông rất khó coi.”
Lão đại bị cưỡng ép, một lũ lâu la nhỏ bé ào ào lao ra khỏi viện. Hai bên đứng song song, bọn hắn như rắn mất đầu loạn thành một đám, các nàng trấn định như thường. Xem bộ dạng này, đã biết bọn hắn không đùa.
So với đám ô hợp kia, tên làm bộ nhã nhặn coi như trên mặt bàn. Hắn mỉm cười, “Hai vị cô nương muốn thế nào?” Không hổ là đường chủ, lúc này còn cười được.
“Rất đơn giản, chúng ta muốn sống.” Bang Thái Hồ là một đám hải tặc giết người không chớp mắt, các nàng không chống lại chắc chắn sẽ chết không cần nghi ngờ.
Tên làm bộ nhã nhặn vung bàn tay to, “Tất cả đều lui ra, ai động tay với hai vị cô nương, giết tất bất luận tội.”
Điệp Vũ hừ nhẹ, “Coi như ngươi biết điều.” Người làm đường chủ cùng kẻ làm tiểu đệ chung quy vẫn khác nhau.
Hắn nhún nhún vai, “Hai vị cô nương muốn giết chúng ta, giống như bóp chết mấy con kiến. So với mất mạng vô nghĩa, không bằng biết điều một chút.”
“Ngươi thực sự rất biết điều.”
“Trại Hắc Phong dốc toàn bộ lực lượng cũng không phải đối thủ của các cô, bang Thái Hồ bé mọn, sợ rằng không lọt được vào mắt của hai vị.” Người con gái võ công cao trên giang hồ không ít, nha hoàn xấu xí ở cùng phụ nữ có thai cũng không nhiều.
Lăng Sương bắt đầu cảm kích lời nói hươu nói vượn, tin vịt nghe nhầm đồn bậy trên giang hồ. Chí ít, tên tuổi có thể dùng để doạ người. “Nếu biết chúng ta là ai, tốt nhất biềt điều một chút. Trong vòng một khắc chuẩn bị một chiếc xe ngựa, càng xa hoa càng tốt, ngựa càng nhanh càng tốt.” Bọn cướp thường đưa ra yêu cầu như vậy, Lăng Sương cũng xưa làm nay bắt chước.
Nam Cung Điệp Vũ ho khan một tiếng, lưỡi dao sắc bén đặt trên gáy vị đường chủ đáng thương kia khẽ xẹt qua da hắn, “Tiện thể đặt chút vàng bạc châu báu lên xe ngựa, càng nhiều càng tốt.”
Cái gì, đưa ra yêu cầu máu chó như thế, nàng ta cho nàng ta là cướp a. Ách… Có điều, chủ ý này… có vẻ, tựa hồ, có thể, có lẽ, hình như rất không sai.
Đường chủ giả nhã nhặn hoàn toàn không có đường bác bỏ, “Theo lời bọn họ mà làm.”
Lăng Sương thu cây trâm đi vào nhà, “Điệp Vũ ngươi trông chừng hắn, ta vào nhà thu dọn đồ đạc. Nếu như dám phản kháng, trực tiếp giết con tin.” Tuy cướp được “tiền chuộc”, có rất nhiều đồ vẫn cần phải thu dọn.
Lão đại bị cưỡng ép, động tác đám cướp biển kia phi thường nhanh. Trong vòng mười phút lập tức chuẩn bị một chiếc xe ngựa xa hoa.
Không biết bọn hắn trong vòng mười phút lấy đâu ra mấy thứ này, có điều sau này nghe nói, xe ngựa phu nhân quan nào đó đang trên đường qua đây thì bị cướp. Không chỉ xe ngựa tiền của bị cướp, trang sức vàng bạc trên người bà cũng chịu vận rủi. Điều duy nhất đáng an ủi chính là, chồng của vị phu nhân kia, là một đại tham quan không chuyện ác nào không làm.
Cách làm của đám cướp biển kia, coi như là cũng ác chế ác.
Uy hiếp tên nhã nhặn lên xe, Điệp Vũ đảm nhiệm xa phu. Rời khỏi trấn Bạch Thạch được vài cây số, tay ngọc của Điệp Vũ rất không khách khí mà đẩy, tên nhã nhặn lập tức rơi khỏi xe ngựa, lăn mấy vòng trên mặt đất.
“Điệp Vũ, bộ dạng chúng ta có phải rất giống bọn cướp không.” Rõ ràng là đám người kia uy hiếp các nàng, cuối cùng, lại biến thành các nàng bắt cóc tống tiền.
“Chúng ta có hai lựa chọn, một, chúng ta bị chém thành thịt vụn. Hai, chúng ta bắt cóc đường chủ kia chạy trốn. Ngươi nói, chúng ta là cướp hay bọn hắn là cướp.”
Điệp Vũ phân tích rõ ràng mạch lạc, cũng rất có đạo lý, “Đương nhiên bọn hắn là cướp, đường chủ kia đáng đời.”
“Sương nhi, ngươi có phải muốn tiêu diệt bang Thái Hồ.” Cá tính của Lăng Sương nàng ta quá rõ ràng rồi, hỏi lai lịch của đường chủ không may kia, tuyệt đối sẽ không là để tới cửa biếu quà, lại càng không là để đưa thiếp mời đãi khách ăn cơm.
Bị Điệp Vũ đoán trúng tâm tư, Lăng Sương không có phủ nhận, “Điệp Vũ, hai chúng ta lăn lộn trên giang hồ lâu như vậy, người đắc tội chúng ta có kết cục thế nào?”
“Ta đã biết.” Người đắc tội bọn họ chỉ có một kết cục, đó chính là chết. “Chúng ta chọn nên đi nơi nào.”
“Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, giang hồ rất nhanh sẽ truyền tin kiếm phổ Băng Phách rơi vào tay chúng ta. Nhắm tình hình trước mắt mà nói, nơi nguy hiểm nhất, ngược lại là nơi an toàn nhất.” Đám người bang Thái Hồ kia tuyệt đối nghĩ không ra, chúng ta dám quay về trấn Bạch Thạch.
“Chúng ta trước tiên đi một đoạn đường, tới thị trấn phía trước, đổi xe ngựa rồi trở lại.” Lăng Sương sớm đã tinh bì lực tẫn, muốn nàng chạy về trấn Bạch Thạch, so với khiến nàng tự sát còn khó.
Khoé miệng cong lên một vệt cười như có như không, Lăng Sương than nhẹ, “Cũng là ngươi tri kỷ.”
Cho nàng ta ba phần mặt mũi, Điệp Vũ lập tức mở phường nhuộm, “Ta không quan tâm ngươi thì ai quan tâm ngươi? Tam thiếu gia? Hay Quỷ Tôn?”
“Mệt a, không có sức đấu với ngươi… Ai nha…” Bụng dưới đột nhiên truyền đến một trận đau nhức, Lăng Sương nhịn không được kêu lên, “Bụng ta đau quá a.”
Điệp Vũ lập tức một đầu mồ hôi lạnh, vội dừng xe ngựa, “Sẽ không là sắp sinh rồi chứ.”
Lăng Sương cắn môi trắng bệch, mồ hôi hột trơn bóng ứa ra trên trán, “Hình như là động thai khí rồi, sinh non.” Nàng từng xem qua mô tả cảm giác sinh con trên sách, cũng y chang tình hình hiện tại của nàng.
Nam Cung Điệp Vũ thiếu chút nữa phát khóc, “Đại tỷ a, ngươi có thể chọn một thời điểm tốt được không?” Vùng hoang vu dã ngoại, tình hình đang bị đuổi giết nàng sắp sinh? Có lầm không a.
“Ta cũng không muốn a, đứa nhỏ không nghe lời, nôn nóng muốn ra ngoài.” Lăng Sương dùng tính mạng đảm bảo, nàng thực sự không hy vọng đứa nhỏ sinh ra lúc này.
“Vậy làm sao bây giờ?”
“Xem xung quanh có miếu đổ nát không, nhanh lên một chút.” Sinh con dù thế nào cũng phải tìm một chỗ chứ? Quan trọng nhất là, không tìm một nơi bí mật an toàn, người bang Thái Hồ đuổi theo làm sao bây giờ?
Nàng xong, đứa nhỏ cũng xong.
“Trời không phụ chúng ta, phía trước thực sự có gian nhà rách.” Điệp Vũ lưu loát nhảy xuống xe ngựa, đỡ Lăng Sương xuống.
Lấy mấy đồ giá trị trên xe xuống, Điệp Vũ gỡ cây trâm, hung hăng đâm vào lưng ngựa. Do đau đớn, con ngựa liều mạng chạy về phía trước.
Điệp Vũ vội đỡ Lăng Sương đau đến đầu đầy mồ hôi lạnh vào nhà tranh, sau một phút đồng hồ, trong phòng truyền ra từng đợt la hét thống khổ. Trong đó, xen lẫn tiếng chửi tức tối của người con gái.
“A… Đau quá a, ta không muốn sinh.”
“Ô ô, Tàn Tâm, ngươi ở đâu. Ô ô ô, ngươi không cần ta, cũng không cần đứa nhỏ sao?”
“Con mẹ nó, đây là thói đời gì. Sau khi nam nhân sảng khoái đầu xuôi đuôi lọt, nữ nhân lại đau đớn đến gần chết.” (TYV: “sảng khoái” chắc là chỉ chuyện… e hèm… đó-đó…:-” Aiki: ta cũng nghĩ như nàng ) tội lỗi,đầu óc ta chong xám bị nàng nhuộm … mất rồi )
“Có lầm không, đứa nhỏ là của hai người, vì cái gì muốn một mình ta đau đớn.”
“Thượng Đế a, ông trời a, thiên lý ở đâu.”
Tiếng chửi càng lúc càng yếu ớt, cuối cùng dần dần thôi hẳn. Ngay sau đó, tiếng khóc lóc của trẻ con vang lên.
Điệp Vũ nhanh chóng dùng quần áo bao lấy đứa trẻ mới ra đời, ôm vào ngực khẽ dỗ dành, “Là một bé gái a, bé gái rất xinh xắn.”
Lăng Sương nửa chết nửa sống nằm trên mặt đất thở dốc, một thân quần áo bị mồ hôi lạnh thấm ướt, một đầu tóc cũng không thể may mắn tránh khỏi. Vừa mệt vừa đau, gần như muốn lấy mạng của nàng rồi. Có điều, nàng không có quên chuyện quan trọng nhất, “Ôm qua đây, để ta nhìn xem.”
“Ngươi xem, nó xinh quá a.” Xem vẻ mặt khoe khoang của Điệp Vũ, đứa nhỏ này đúng là nàng sinh ra.
Bé gái phấn trổ ngọc mài mềm mại, vừa trắng lại vừa mịn. Chiếc mũi xinh xắn, môi đỏ mọng ẩm ẩm ướt ướt. Lông mi thật dài tựa hai cánh quạt nhỏ, ở dưới mí mắt hình thành vẻ mê người mờ ảo. Nước mắt trên mặt chưa khô, ngón tay cái đã ngậm trong miệng, tham lam mút. Nhìn con gái, vẻ mặt Lăng Sương càng lúc càng dịu dàng, một loại ánh sáng rực rỡ mang bản năng của người mẹ từ trong xương toả ra. Nàng cẩn thận từng li từng tí nhận lấy con mà ôm vào lòng, “Đúng là rất đẹp, có điều không giống ta.” Giống cha nó hơn một chút.
“Chúng ta đặt tên cho nó đi?” Điệp Vũ không chịu cô đơn, thò tay trêu đùa bé gái.
Lăng Sương hơi suy tư, “Là ngươi đã cứu mẹ con chúng ta, ngươi đặt đi.” Nếu như không có Điệp Vũ ở bên nàng, sợ rằng mẹ con các nàng sớm đã bị người bang Thái Hồ ngũ mã phanh thây rồi.
Trước mắt Điệp Vũ sáng ngời, “Ta thực sự có thể?” Nàng ta vặn vẹo ngón tay, lén nhìn Lăng Sương một cái, “Chuyện này… ta muốn làm mẹ nuôi của nó, có thể chứ?”
Lăng Sương bật cười, “Đương nhiên có thể rồi.”
Điệp Vũ cười hì hì hôn nhẹ bé gái, suy nghĩ một chút, “Gọi Ngữ Vi đi, nghĩa là tiếng nói của hoa tường vi.” Khụ, đánh chết nàng nàng cũng sẽ không nói với người khác, tên này nàng đã suy nghĩ thật lâu rồi.
“Lăng Ngữ Vi, Lệ Ngữ Vi, cái nào nghe hay hơn?” Dù sao đứa nhỏ cũng là của nàng, cùng họ với nàng cũng không sai.
“Lăng Ngữ Vi đi, vừa nghe đã biết là con gái của ngươi.” Con gái của Lăng Sương đương nhiên họ Lăng.
Nàng cũng cảm thấy “Lăng Ngữ Vi” nghe khá hay, “Ừm, vậy Lăng Ngữ Vi đi.” Cái bụng không hợp thời phát ra tiếng quái gở, Lăng Sương hơi xấu hổ, “Điệp Vũ a, chúng ta bây giờ có phải nên đi tìm một chỗ nào đó nghỉ ngơi một chút, tắm rửa, ăn cơm không.”
“Ngươi có sức sao?”
“Không có.” Nàng mệt đến gần chết, sức đâu mà có.
Điệp Vũ trợn trắng mắt nhìn nàng, “Nghỉ ngơi thêm chút đi.”
Lăng Sương vén áo cho Ngữ Vi bú, nhìn Điệp Vũ ai oán, “Ta là phụ nữ có thai mới sinh con xong, ngươi có thể đối với ta tốt một chút không?”
Điệp Vũ họ Nam Cung dồn sức trợn trắng mắt, triệt để không nói gì, “…” Nàng ta đối với nàng không tốt sao?
[TN (ý kiến cá nhân): thế tình hình là, Lăng Sương vừa sinh xong (tóm lại là sinh xong là mệt), đúng lúc đó cái bụng lại không thức thời kêu lên mới đề nghị đi tìm chỗ nào đó nghỉ ngơi, ăn cơm, nhưng Điệp Vũ hỏi ngược Lăng Sương (chẳng lẽ còn sức đi kiếm chỗ nào ăn uống à, có thể chỗ ăn uống nghỉ ngơi này là trong thành, mà 2 người đang ở nhà rách, thì chắc là nhà rách ở ngoại ô nhỉ), Lăng Sương mới nói hết sức rồi -> Điệp Vũ trừng mắt (chắc là bực mình Lăng Sương đã biết không có sức đi còn đề nghị đi tìm) kêu Lăng Sương nghỉ ngơi thêm. Lăng Sương thấy vậy mới nói câu trên bảo Điệp Vũ phải biết thông cảm cho nàng mới sinh xong không còn sức]
*******
Lấy bản lĩnh của Lăng Sương cùng Điệp Vũ, băng bó vết thương so với ăn còn đơn giản. Sở dĩ dùng trọn một đêm, hoàn toàn là bởi vì vết thương trên người ông thực sự rất nhiều. Chi chít, một vết lại một vết, căn bản không thể đếm rõ ràng. Đoán sơ sơ, thì cỡ hơn ba trăm vết.
Lăng Sương đứng bên giường, trừng mắt nhìn lão nhân bị băng bó thành bánh chưng, “Ngươi biết hắn không?”
“Nhìn không rõ.” Ông cả người đầy vết thương, trên mặt cũng không thể may mắn tránh khỏi. Cho dù nhãn lực nàng ta có tốt, cũng không thấy rõ khuôn mặt thật của ông.
“Ta xem sơ qua, vết thương trên người vị tiền bối này, ít nhất là do hai mươi loại binh khí tạo thành.” Nói cách khác, có ít nhất hai mươi người làm ông bị thương.
Một đám võ lâm cao thủ vây đánh một lão nhân có nửa thân nằm trong quan tài, có phải quá vô liêm sỉ không? Bọn họ không xấu hổ, tiểu nữ tử nàng cũng xấu hổ giùm bọn họ.
“Ông ấy bị nội thương rất nghiêm trọng, hơn mười luồng chân khí tán loạn.” Điệp Vũ nhíu mày, “Cho dù chúng ta giúp ông băng bó vết thương, ông cũng sống không quá ba canh giờ.” Nội thương cùng ngoại thương đều quá nặng, cho dù tiền bối Kiến Tử Bất Cứu ra tay, cũng không chắc chắn cứu được.
Nàng biết sơ y thuật đương nhiên biết ông không thể cứu được nữa, chỉ là, nàng không thể bỏ đi a. Nếu đã chạy đến nhà nàng, dù sao vẫn không thể trơ mắt nhìn ông chết đi.
Nàng tuy là sát thủ, cũng hiểu được mạng sống đáng quý.
“Ông rốt cuộc là ai?” Phóng tầm mắt khắp giang hồ, ngoại trừ võ lâm minh chủ tiền bối lão cha nhà nàng, Tung Hoành sơn trang Nam Cung tiền bối lão cha nhà Điệp Vũ, lão đại xã hội đen Quỷ Tôn cha đứa nhỏ, ai có thể có mặt mũi lớn như vậy?
Điệp Vũ lắc đầu, trầm mặc không nói. Lúc hai người con gái đối diện không nói gì, người trên giường đột nhiên mở miệng nói, “Đa tạ ân cứu mạng… của hai vị cô nương.”
Lăng Sương vội ngồi xổm xuống, “Tiền bối, ông không sao chứ?” Có thể chạy thoát khỏi sự vây đánh của hai mươi mấy người cao thủ, đương nhiên là tiền bối cao nhân.
Lão già chầm chậm nắm lấy tay Lăng Sương, cố gắng siết chặt lấy, vật lộn trong hấp hối, “Cô… nương… lão phu… không ổn rồi, có thể… xin cô giúp một việc? Lão phu biết… rất đường đột…”
Ông nói càng lúc càng khó khăn, Lăng Sương biết ông không còn thời gian để nhiều lời, dứt khoát ngắt lời ông, “Tiền bối cứ nói.”
“Phó bang chủ Cái Bang là Trần Mặc vài ngày sau sẽ tới trấn Bạch Thạch, xin cô nương…” Cánh tay quấn đầy vải bố trắng chầm chậm luồn vào vạt áo, từ trong hai lớp quần áo kép lấy ra một tấm lệnh bài kim loại đen giao cho Lăng Sương, “Đem cái này giao cho hắn, nói hắn… Đông Trưởng Lão là… nội gián.”
Vừa thấy tấm lệnh bài kia, Điệp Vũ thốt lên, “Huyền Thiết lệnh của Cái Bang, ông là bang chủ Cái Bang – Tô Bất Phàm.” Huyền Thiết lệnh của Cái Bang, luôn chỉ truyền cho bang chủ. Đưa Huyền Thiết lệnh ra, trên dưới Cái Bang vâng lệnh theo.
“Hoá ra… Hai vị cô nương cũng là người trong giang hồ… Khụ…” Tô Bất Phàm siết lấy tay Lăng Sương, “Kiếm phổ Băng Phách… đưa cho hai vị làm báo đáp.” Tay run rẩy lại luồn vào quần áo, lấy ra một quyển sách lốm đốm máu.
Bốn chữ “Kiếm phổ Băng Phách” bị máu tươi nhuộm hồng, trông mà giật cả mình.
Lăng Sương nhận lấy kiếm phổ, lòng càng lúc càng lạnh.
Đây là giang hồ, giang hồ ngươi lừa ta gạt.
Vì một quyển kiếm phổ, có thể không đếm xỉa đạo nghĩa, bỏ qua liêm sỉ, xuống tay với một lão nhân.
Kiếm phổ Băng Phách nàng từng nghe nói, là báu vật thứ năm trong chốn võ lâm. Làm người phải có qua có lại, ông đem kiếm phổ Băng Phách tặng cho nàng, nàng sẽ không thể phụ nhờ cậy của ông. “Tiền bối, là ai giết ông? Là Đông Trưởng Lão?”
“Ta cũng… không biết… Bọn họ… là vì… kiếm phổ Băng Phách…” Tô Bất Phàm bỗng trừng to mắt, ánh mắt sắc bén xoáy vào Lăng Sương, “Cô nương, đáp ứng ta, đừng để Cái Bang… rơi vào tay kẻ gian.”
Ánh mắt Tô Bất Phàm nhìn nàng tràn đầy tuyệt vọng, lại vừa mang hy vọng. Nàng biết, lão nhân sắp chết này đem tất cả giao cho nàng rồi. Ai, để ông ra đi thanh thản thôi. Lăng Sương cũng nắm chặt lấy tay ông, xin thề hứa hẹn, “Tiền bối yên tâm, ta cùng Trần phó bang chủ xem như cũng biết sơ sơ, chuyện ông giao phó chắc chắn làm được.” Lúc ở Ngạo Kiếm sơn trang, nàng ở chung với Trần Mặc được mười ngày nửa tháng. Tuy chưa từng nói chuyện, cũng có thể xem là quen biết.
“Đáp ứng ta, đừng để Cái Bang rơi vào tay kẻ gian.” Mắt Tô Bất Phàm mở to, mỗi một chữ đều vô cùng rõ ràng.
“Ta đáp ứng.” Nàng lặp lại lời thề.
Lăng Sương cũng không dễ dàng hứa hẹn, nếu đã hứa hẹn, nhất định sẽ làm tròn.
Tay của Tô Bất Phàm đột nhiên buông xuống, Lăng Sương thất thần một thoáng, khi lại nhìn về mặt ông, ông đã nhắm mắt lại.
Nhìn chăm chú Tô Bất Phàm một hồi lâu, Lăng Sương mới chầm chậm đứng dậy, đem Huyền Thiết lệnh cùng kiếm phổ Băng Phách bày trước mặt Điệp Vũ, “Làm sao bây giờ?” Nàng không thích lo chuyện bao đồng, chuyện bao đồng này lại xác định lo rồi. Nàng liều mạng cắn chặt răng, không thể để Điệp Vũ cùng nàng mạo hiểm. “Huyền Thiết lệnh ta cần, kiếm phổ Băng Phách cho ngươi. Nếu như ngươi muốn rời khỏi, bất cứ lúc nào cũng có thể đi.”
Vẻ mặt Nam Cung Điệp Vũ phức tạp, “Ta không cần kiếm phổ Băng Phách, nhưng mà, làm người đã nói phải giữ lấy lời.” Nhìn Tô Bất Phàm vật lộn trong hấp hối khiến nàng ta đau lòng, nàng ta thực sự không đành lòng phụ kỳ vọng của ông.
Lăng Sương không nói gì nữa, thoáng suy tư, “Người đuổi giết ông rất nhanh sẽ theo vết máu tìm tới, chúng ta trước tiên chôn cất Tô tiền bối, rời khỏi chỗ này mới tính sau.” Có người ham muốn kiếm phổ Băng Phách cùng Huyền Thiết lệnh, nên Tô tiền bối có thể giữ trọn vẹn thi hài không là cả vấn đề.
Để ông khỏi chịu nhục, chỉ có thể chôn cất trước.
Nơi này hẻo lánh, ra ngoài cửa chính là vùng ngoại ô, đào một hố chôn một người sẽ không quá khó khăn.
Chỉ trong vòng một giờ, đã chôn xong Tô Bất Phàm. Tình hình khẩn cấp. chỉ có thể để Tô tiền bối uỷ khuất trước. Sau này tìm được Trần Mặc, mới tính chuyện hậu sự của ông.
Một người phụ nữ có thai sắp sinh, trọn một đêm không ngủ, lại hoạt động thể lực một giờ nữa, mệt đến bò không nổi là bình thường.
Lúc Điệp Vũ đỡ Lăng Sương nửa chết nửa sống trở lại nơi ở, nàng mệt đến bò không nổi lập tức tinh thần phấn chấn.
Có mười mấy tên cướp hung ác đứng ở cửa nhà, cho dù mệt chết cũng phải đứng lên. Dù sao cũng phải chạy trối chết, không phải sao?
“Các vị đại hiếp, hạ cố đến tệ xá có việc gì sao?” Tuy rằng đám người này vừa nhìn đã biết không tốt lành gì, Lăng Sương thấy nhiều biết rộng hoàn toàn không để vào mắt.
Bọn họ ác, có ác bằng đệ tứ sát thủ nàng không?
“Ít nói nhảm, mau giao người ra đây.” Một tên nhỏ bé nào đó kiêu ngạo hướng hai người rống to.
Biết hắn là vai ác, có cần biểu hiện rõ ràng như thế không?
Điệp Vũ và Lăng Sương cùng trợn trắng mắt, hai miệng một lời, “Người nào?”
Một người con trai tướng mạo có chút nhã nhặn híp mắt vai ác một cái, vẻ mặt ôn hoà nói với các nàng, “Hai vị tiểu thư đừng sợ, chúng ta cũng không có ác ý. Vị huynh đệ này lỗ mãng, ta thay mặt hắn hướng hai vị xin lỗi.”
Những lời này miễn cưỡng coi như tiếng người.
“Ta cũng không phải là người không biết tốt xấu, nếu vị đại ca này nói như vậy, ta coi như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.” Thò tay đỡ thắt lưng đau nhức, Lăng Sương xoay người đi vào trong nhà, “Tướng công của ta không ở nhà, thực sự không tiện mời các vị vào, các vị đại ca, mời đi.” Đối phương mười mấy người, bình thường đã bị nắm đấm nàng xử lý. Nhưng mà giờ nàng bụng phệ, không thể đánh nhau. Tốt nhất là chuyện lớn hoá nhỏ, chuyện nhỏ hoá không.
“Là như vầy, chúng ta đang đuổi giết một kẻ thù. Vết máu đến nơi này thì không còn nữa, cho nên, chúng ta muốn vào xem. Hắn là người lòng dạ độc ác, hai vị cô nương cẩn thận là trên hết.” Ý nói, bọn hắn lục soát chính là vì an toàn của các nàng.
Đã biết lớn lên nhã nhặn không nhất định phải nhã nhặn, Tô Bất Phàm là người xấu lòng dạ độc ác, bọn hắn là ai?
Vì tranh giành võ công bí tịch mà vây đánh một lão nhân, sẽ không phải người tốt gì, Lăng Sương tuyệt đối không có khả năng bị hoa ngôn xảo ngữ của hắn lừa.
“Tướng công nhà ta không có ở đây, ta thực sự không tiện mời các vị vào. Nếu để hàng xóm thấy, ảnh hưởng thanh danh ta.” Lăng Sương không muốn gây chuyện, làm ra thái độ dịu dàng nhất. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn nghìn kiều trăm mị, mang theo vài phần e lệ.
Đối mặt với một người con gái như vậy, rất ít người hoài nghi. Nhưng mà, đám người này đã bị kiếm phổ Băng Phách làm cho đầu óc mê muội, không vào lục soát, thề không bỏ qua.
“Nếu phu nhân khăng khăng không cho chúng ta vào, đành phải đắc tội rồi.” Tướng mạo vẫn nhã nhã nhặn nhặn, giọng điệu lại vô cùng ác liệt.
Điệp Vũ khoang hai tay, chắn trước mặt Lăng Sương, “Các ngươi muốn thế nào?”
Người con trai nhã nhặn không thèm để ý tới, dùng tay ra hiệu đám lâu la phía sau, “Soát.”
Hắn ra lệnh một tiếng, mười mấy người con trai đẩy Lăng Sương cùng Điệp Vũ ra, xông ngang xô dọc mà vào.
Lăng Sương cử động bất tiện bị đẩy ngã sang một bên, nếu không phải Điệp Vũ kịp thời đỡ lấy, sợ rằng sẽ ngã một thân hai mạng.
Con ngươi trong suốt hiện lên một tia hung quang lạnh đến tận cùng, Lăng Sương đi tới trước mặt, giọng nói êm ái, “Ta vừa nhìn đã biết vị đại ca này không phải người thường, tiểu nữ tử mạo muội hỏi một câu, ngài đến từ môn nào phái nào?”
Được người đẹp khen, hắn lập tức mê muội đầu óc, đắc ý dào dạt, “Tại hạ là người của bang Thái Hồ.”
Bang Thái Hồ tiếng tăng lừng lẫy nàng có nghe qua, một đám cướp biển không chuyện ác nào không làm.
“Bang Thái Hồ.” Dáng tươi cười của Lăng Sương dần dần hoá nhạt, “Ta biết.” Dám chọc vào Lăng Sương nàng, quả thực là chán sống rồi.
Người con trai nhã nhặn đang muốn nói cái gì, trong phòng đột nhiên truyền ra một tiếng rống giận kinh động trời cao, “Đường chủ, lục được quần áo của lão già ấy. Hai người đàn bà không biết sống chết này, quả nhiên giấu lão già kia.”
Trước khi tên làm bộ nhã nhặn chưa kịp làm ra phản ứng gì, một thanh dao găm đã đặt trên gáy hắn. “Nếu muốn sống thì tốt nhất đừng nhúc nhích.” Thanh âm Điệp Vũ vừa nhẹ nhàng vừa mềm mỏng, nhưng đầy nguy hiểm. Chỉ cần nàng hơi dùng lực, người này sẽ lập tức đi gặp Diêm Vương.
Không hổ là Điệp Vũ, ra tay tốc độ cực nhanh ngay cả nàng cũng không thấy rõ. Lăng Sương thuận tay gỡ trâm cài xuống, cũng đặt trên gáy hắn, “Nếu đường chủ ngươi không cho ta mặt mũi, chúng ta cũng sẽ không cho các ngươi mặt mũi.” Nàng cười nhạt, “Bang Thái Hồ? Ta khinh.” Ngay cả lão đại hắc đạo Quỷ Tôn cũng bị nàng đùa giỡn đến quay mòng mòng, một đường chủ bang Thái Hồ bé mọn dám ở trước mặt nàng diễu võ dương oai, cùng Thọ Tinh Công ăn thạch tín không khác gì nhau.
“Đường chủ…”
“Biết điều thì buông đường chủ chúng ta ra, bằng không các ngươi sẽ trông rất khó coi.”
Lão đại bị cưỡng ép, một lũ lâu la nhỏ bé ào ào lao ra khỏi viện. Hai bên đứng song song, bọn hắn như rắn mất đầu loạn thành một đám, các nàng trấn định như thường. Xem bộ dạng này, đã biết bọn hắn không đùa.
So với đám ô hợp kia, tên làm bộ nhã nhặn coi như trên mặt bàn. Hắn mỉm cười, “Hai vị cô nương muốn thế nào?” Không hổ là đường chủ, lúc này còn cười được.
“Rất đơn giản, chúng ta muốn sống.” Bang Thái Hồ là một đám hải tặc giết người không chớp mắt, các nàng không chống lại chắc chắn sẽ chết không cần nghi ngờ.
Tên làm bộ nhã nhặn vung bàn tay to, “Tất cả đều lui ra, ai động tay với hai vị cô nương, giết tất bất luận tội.”
Điệp Vũ hừ nhẹ, “Coi như ngươi biết điều.” Người làm đường chủ cùng kẻ làm tiểu đệ chung quy vẫn khác nhau.
Hắn nhún nhún vai, “Hai vị cô nương muốn giết chúng ta, giống như bóp chết mấy con kiến. So với mất mạng vô nghĩa, không bằng biết điều một chút.”
“Ngươi thực sự rất biết điều.”
“Trại Hắc Phong dốc toàn bộ lực lượng cũng không phải đối thủ của các cô, bang Thái Hồ bé mọn, sợ rằng không lọt được vào mắt của hai vị.” Người con gái võ công cao trên giang hồ không ít, nha hoàn xấu xí ở cùng phụ nữ có thai cũng không nhiều.
Lăng Sương bắt đầu cảm kích lời nói hươu nói vượn, tin vịt nghe nhầm đồn bậy trên giang hồ. Chí ít, tên tuổi có thể dùng để doạ người. “Nếu biết chúng ta là ai, tốt nhất biềt điều một chút. Trong vòng một khắc chuẩn bị một chiếc xe ngựa, càng xa hoa càng tốt, ngựa càng nhanh càng tốt.” Bọn cướp thường đưa ra yêu cầu như vậy, Lăng Sương cũng xưa làm nay bắt chước.
Nam Cung Điệp Vũ ho khan một tiếng, lưỡi dao sắc bén đặt trên gáy vị đường chủ đáng thương kia khẽ xẹt qua da hắn, “Tiện thể đặt chút vàng bạc châu báu lên xe ngựa, càng nhiều càng tốt.”
Cái gì, đưa ra yêu cầu máu chó như thế, nàng ta cho nàng ta là cướp a. Ách… Có điều, chủ ý này… có vẻ, tựa hồ, có thể, có lẽ, hình như rất không sai.
Đường chủ giả nhã nhặn hoàn toàn không có đường bác bỏ, “Theo lời bọn họ mà làm.”
Lăng Sương thu cây trâm đi vào nhà, “Điệp Vũ ngươi trông chừng hắn, ta vào nhà thu dọn đồ đạc. Nếu như dám phản kháng, trực tiếp giết con tin.” Tuy cướp được “tiền chuộc”, có rất nhiều đồ vẫn cần phải thu dọn.
Lão đại bị cưỡng ép, động tác đám cướp biển kia phi thường nhanh. Trong vòng mười phút lập tức chuẩn bị một chiếc xe ngựa xa hoa.
Không biết bọn hắn trong vòng mười phút lấy đâu ra mấy thứ này, có điều sau này nghe nói, xe ngựa phu nhân quan nào đó đang trên đường qua đây thì bị cướp. Không chỉ xe ngựa tiền của bị cướp, trang sức vàng bạc trên người bà cũng chịu vận rủi. Điều duy nhất đáng an ủi chính là, chồng của vị phu nhân kia, là một đại tham quan không chuyện ác nào không làm.
Cách làm của đám cướp biển kia, coi như là cũng ác chế ác.
Uy hiếp tên nhã nhặn lên xe, Điệp Vũ đảm nhiệm xa phu. Rời khỏi trấn Bạch Thạch được vài cây số, tay ngọc của Điệp Vũ rất không khách khí mà đẩy, tên nhã nhặn lập tức rơi khỏi xe ngựa, lăn mấy vòng trên mặt đất.
“Điệp Vũ, bộ dạng chúng ta có phải rất giống bọn cướp không.” Rõ ràng là đám người kia uy hiếp các nàng, cuối cùng, lại biến thành các nàng bắt cóc tống tiền.
“Chúng ta có hai lựa chọn, một, chúng ta bị chém thành thịt vụn. Hai, chúng ta bắt cóc đường chủ kia chạy trốn. Ngươi nói, chúng ta là cướp hay bọn hắn là cướp.”
Điệp Vũ phân tích rõ ràng mạch lạc, cũng rất có đạo lý, “Đương nhiên bọn hắn là cướp, đường chủ kia đáng đời.”
“Sương nhi, ngươi có phải muốn tiêu diệt bang Thái Hồ.” Cá tính của Lăng Sương nàng ta quá rõ ràng rồi, hỏi lai lịch của đường chủ không may kia, tuyệt đối sẽ không là để tới cửa biếu quà, lại càng không là để đưa thiếp mời đãi khách ăn cơm.
Bị Điệp Vũ đoán trúng tâm tư, Lăng Sương không có phủ nhận, “Điệp Vũ, hai chúng ta lăn lộn trên giang hồ lâu như vậy, người đắc tội chúng ta có kết cục thế nào?”
“Ta đã biết.” Người đắc tội bọn họ chỉ có một kết cục, đó chính là chết. “Chúng ta chọn nên đi nơi nào.”
“Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, giang hồ rất nhanh sẽ truyền tin kiếm phổ Băng Phách rơi vào tay chúng ta. Nhắm tình hình trước mắt mà nói, nơi nguy hiểm nhất, ngược lại là nơi an toàn nhất.” Đám người bang Thái Hồ kia tuyệt đối nghĩ không ra, chúng ta dám quay về trấn Bạch Thạch.
“Chúng ta trước tiên đi một đoạn đường, tới thị trấn phía trước, đổi xe ngựa rồi trở lại.” Lăng Sương sớm đã tinh bì lực tẫn, muốn nàng chạy về trấn Bạch Thạch, so với khiến nàng tự sát còn khó.
Khoé miệng cong lên một vệt cười như có như không, Lăng Sương than nhẹ, “Cũng là ngươi tri kỷ.”
Cho nàng ta ba phần mặt mũi, Điệp Vũ lập tức mở phường nhuộm, “Ta không quan tâm ngươi thì ai quan tâm ngươi? Tam thiếu gia? Hay Quỷ Tôn?”
“Mệt a, không có sức đấu với ngươi… Ai nha…” Bụng dưới đột nhiên truyền đến một trận đau nhức, Lăng Sương nhịn không được kêu lên, “Bụng ta đau quá a.”
Điệp Vũ lập tức một đầu mồ hôi lạnh, vội dừng xe ngựa, “Sẽ không là sắp sinh rồi chứ.”
Lăng Sương cắn môi trắng bệch, mồ hôi hột trơn bóng ứa ra trên trán, “Hình như là động thai khí rồi, sinh non.” Nàng từng xem qua mô tả cảm giác sinh con trên sách, cũng y chang tình hình hiện tại của nàng.
Nam Cung Điệp Vũ thiếu chút nữa phát khóc, “Đại tỷ a, ngươi có thể chọn một thời điểm tốt được không?” Vùng hoang vu dã ngoại, tình hình đang bị đuổi giết nàng sắp sinh? Có lầm không a.
“Ta cũng không muốn a, đứa nhỏ không nghe lời, nôn nóng muốn ra ngoài.” Lăng Sương dùng tính mạng đảm bảo, nàng thực sự không hy vọng đứa nhỏ sinh ra lúc này.
“Vậy làm sao bây giờ?”
“Xem xung quanh có miếu đổ nát không, nhanh lên một chút.” Sinh con dù thế nào cũng phải tìm một chỗ chứ? Quan trọng nhất là, không tìm một nơi bí mật an toàn, người bang Thái Hồ đuổi theo làm sao bây giờ?
Nàng xong, đứa nhỏ cũng xong.
“Trời không phụ chúng ta, phía trước thực sự có gian nhà rách.” Điệp Vũ lưu loát nhảy xuống xe ngựa, đỡ Lăng Sương xuống.
Lấy mấy đồ giá trị trên xe xuống, Điệp Vũ gỡ cây trâm, hung hăng đâm vào lưng ngựa. Do đau đớn, con ngựa liều mạng chạy về phía trước.
Điệp Vũ vội đỡ Lăng Sương đau đến đầu đầy mồ hôi lạnh vào nhà tranh, sau một phút đồng hồ, trong phòng truyền ra từng đợt la hét thống khổ. Trong đó, xen lẫn tiếng chửi tức tối của người con gái.
“A… Đau quá a, ta không muốn sinh.”
“Ô ô, Tàn Tâm, ngươi ở đâu. Ô ô ô, ngươi không cần ta, cũng không cần đứa nhỏ sao?”
“Con mẹ nó, đây là thói đời gì. Sau khi nam nhân sảng khoái đầu xuôi đuôi lọt, nữ nhân lại đau đớn đến gần chết.” (TYV: “sảng khoái” chắc là chỉ chuyện… e hèm… đó-đó…:-” Aiki: ta cũng nghĩ như nàng ) tội lỗi,đầu óc ta chong xám bị nàng nhuộm … mất rồi )
“Có lầm không, đứa nhỏ là của hai người, vì cái gì muốn một mình ta đau đớn.”
“Thượng Đế a, ông trời a, thiên lý ở đâu.”
Tiếng chửi càng lúc càng yếu ớt, cuối cùng dần dần thôi hẳn. Ngay sau đó, tiếng khóc lóc của trẻ con vang lên.
Điệp Vũ nhanh chóng dùng quần áo bao lấy đứa trẻ mới ra đời, ôm vào ngực khẽ dỗ dành, “Là một bé gái a, bé gái rất xinh xắn.”
Lăng Sương nửa chết nửa sống nằm trên mặt đất thở dốc, một thân quần áo bị mồ hôi lạnh thấm ướt, một đầu tóc cũng không thể may mắn tránh khỏi. Vừa mệt vừa đau, gần như muốn lấy mạng của nàng rồi. Có điều, nàng không có quên chuyện quan trọng nhất, “Ôm qua đây, để ta nhìn xem.”
“Ngươi xem, nó xinh quá a.” Xem vẻ mặt khoe khoang của Điệp Vũ, đứa nhỏ này đúng là nàng sinh ra.
Bé gái phấn trổ ngọc mài mềm mại, vừa trắng lại vừa mịn. Chiếc mũi xinh xắn, môi đỏ mọng ẩm ẩm ướt ướt. Lông mi thật dài tựa hai cánh quạt nhỏ, ở dưới mí mắt hình thành vẻ mê người mờ ảo. Nước mắt trên mặt chưa khô, ngón tay cái đã ngậm trong miệng, tham lam mút. Nhìn con gái, vẻ mặt Lăng Sương càng lúc càng dịu dàng, một loại ánh sáng rực rỡ mang bản năng của người mẹ từ trong xương toả ra. Nàng cẩn thận từng li từng tí nhận lấy con mà ôm vào lòng, “Đúng là rất đẹp, có điều không giống ta.” Giống cha nó hơn một chút.
“Chúng ta đặt tên cho nó đi?” Điệp Vũ không chịu cô đơn, thò tay trêu đùa bé gái.
Lăng Sương hơi suy tư, “Là ngươi đã cứu mẹ con chúng ta, ngươi đặt đi.” Nếu như không có Điệp Vũ ở bên nàng, sợ rằng mẹ con các nàng sớm đã bị người bang Thái Hồ ngũ mã phanh thây rồi.
Trước mắt Điệp Vũ sáng ngời, “Ta thực sự có thể?” Nàng ta vặn vẹo ngón tay, lén nhìn Lăng Sương một cái, “Chuyện này… ta muốn làm mẹ nuôi của nó, có thể chứ?”
Lăng Sương bật cười, “Đương nhiên có thể rồi.”
Điệp Vũ cười hì hì hôn nhẹ bé gái, suy nghĩ một chút, “Gọi Ngữ Vi đi, nghĩa là tiếng nói của hoa tường vi.” Khụ, đánh chết nàng nàng cũng sẽ không nói với người khác, tên này nàng đã suy nghĩ thật lâu rồi.
“Lăng Ngữ Vi, Lệ Ngữ Vi, cái nào nghe hay hơn?” Dù sao đứa nhỏ cũng là của nàng, cùng họ với nàng cũng không sai.
“Lăng Ngữ Vi đi, vừa nghe đã biết là con gái của ngươi.” Con gái của Lăng Sương đương nhiên họ Lăng.
Nàng cũng cảm thấy “Lăng Ngữ Vi” nghe khá hay, “Ừm, vậy Lăng Ngữ Vi đi.” Cái bụng không hợp thời phát ra tiếng quái gở, Lăng Sương hơi xấu hổ, “Điệp Vũ a, chúng ta bây giờ có phải nên đi tìm một chỗ nào đó nghỉ ngơi một chút, tắm rửa, ăn cơm không.”
“Ngươi có sức sao?”
“Không có.” Nàng mệt đến gần chết, sức đâu mà có.
Điệp Vũ trợn trắng mắt nhìn nàng, “Nghỉ ngơi thêm chút đi.”
Lăng Sương vén áo cho Ngữ Vi bú, nhìn Điệp Vũ ai oán, “Ta là phụ nữ có thai mới sinh con xong, ngươi có thể đối với ta tốt một chút không?”
Điệp Vũ họ Nam Cung dồn sức trợn trắng mắt, triệt để không nói gì, “…” Nàng ta đối với nàng không tốt sao?
[TN (ý kiến cá nhân): thế tình hình là, Lăng Sương vừa sinh xong (tóm lại là sinh xong là mệt), đúng lúc đó cái bụng lại không thức thời kêu lên mới đề nghị đi tìm chỗ nào đó nghỉ ngơi, ăn cơm, nhưng Điệp Vũ hỏi ngược Lăng Sương (chẳng lẽ còn sức đi kiếm chỗ nào ăn uống à, có thể chỗ ăn uống nghỉ ngơi này là trong thành, mà 2 người đang ở nhà rách, thì chắc là nhà rách ở ngoại ô nhỉ), Lăng Sương mới nói hết sức rồi -> Điệp Vũ trừng mắt (chắc là bực mình Lăng Sương đã biết không có sức đi còn đề nghị đi tìm) kêu Lăng Sương nghỉ ngơi thêm. Lăng Sương thấy vậy mới nói câu trên bảo Điệp Vũ phải biết thông cảm cho nàng mới sinh xong không còn sức]
*******
/33
|