---------
Nhật Anh nghiêm túc ngồi dưới bàn làm việc, cả tuần nay anh như con sâu việc làm không ngừng nghỉ. Có khi tăng ca đến 2h sáng rồi mới về, có hôm còn không về. Cứ trở về căn nhà đó lại lưu giữ bao nhiêu kí ức đẹp anh muốn xóa tan, dẹp nó vào quá khứ không nhắc lại nữa. Nhưng sao lại khó quá? Cảm giác này lại đến khó chịu giống y mối tình đầu tiên của anh. Giờ xa vời quá. Xem xong đống bản thảo, tài liệu và ký xong vài bản hợp đồng. Anh từ từ đóng máy tính lại tựa vào ghế nhắm mắt thư giãn. Đúng là đã quá mệt mỏi vì có nhiều chuyện phải nghĩ. Anh cần lắm một người chia sẻ. Đột nhiên một quá khứ không vui bất chợt ập đến. Cậu bé bị chính bố đẻ đánh đập không thương tiếc, người mẹ luôn xa lánh và rời bỏ sang một thế giới khác có sự ngăn cách với con người. Nhưng trong khoảng kí ức xấu đó lại có một phần nào đó thật sự đẹp. Cô bé trong bộ váy màu trắng đến bên cạnh, cô ngồi xuống nhìn vào nét mặt đáng thương đẫm mồ hôi vì đau. Cô bé nắm chặt lấy đôi tay đang run rẩy kia " Anh hãy mạnh mẽ lên. Rồi ba sẽ không thể đánh anh nữa" Nét mặt thiên thần nở nụ cười dịu dàng khiến người ta vơi đi chút nào đó sự cô quạnh. Bất giác từ trong miệng anh phát ra tên ai đó lạ lẫm "Hạ Vy"
Cánh cửa phòng tổng giám đốc chợt mở, thư ký của anh bước vào với một tệp tài liệu để anh xem qua.
- Tổng giám đốc đây là tài liệu mà anh cần.
Anh đưa tay ra cầm tệp tài liệu xem qua.
- Còn về đoạn băng mà tổng giám đốc yêu cầu. Thì tôi đã sai người tìm khắp nhà của thiếu phu nhân nhưng không tìm được gì.
Anh lạnh lùng. - Thiếu phu nhân?
Cô thư ký như biết được sai lầm của mình nhanh chóng cúi đầu tạ lỗi.
- Xin lỗi tổng giám đốc. Tôi lỡ lời.
Anh gập quyển tài liệu rồi đặt xuống bàn. - Không sao! Một thứ quan trọng như vậy cô ta sẽ không dễ dàng gì để ta tìm thấy đâu. Nhưng chỉ còn một chỗ. Đó là địa bàn Jessi ở thế giới đêm. Nơi đó là chỗ cất giấu mọi thứ an toàn nhất.
Cô thư ký thêm lời. - Nhưng anh cần đoạn băng đó làm gì?
- Tôi muốn chứng minh suy nghĩ của Jessi là sai lầm. Cô ta sao có thể nghĩ tôi là kẻ giết người cơ chứ?
Cô thư ký thấy tình hình đã bắt đầu căng thẳng hơn nên muốn kết thúc ngay cuộc chạm chán ở đây.
- Vậy tôi sẽ sai người đến đó tìm ngay.
Anh lại xoay chiếc nhẫn trên tay rồi đưa mắt nhìn ra cửa kính xuống thành phố rộng lớn xác định hướng của một nơi nào đó. - Không cần! Tôi sẽ tự làm.
---------
Biệt thự Huy Nam
Huy Nam dường như đã khỏe, anh đã ra ngoài hóng mát, sắc mặt cũng tươi tỉnh lên rất nhiều. Và điều đặc biệt nhất là người con gái anh chờ đợi bấy lâu nay đã ở bên cạnh anh, có lẽ sẽ không bao giờ rời xa nữa. Yến Nhi khoác tay anh thân mật, vẻ mặt hạnh phúc hơn bao giờ hết. Qua nhiều vất vả như vậy vẫn đến được với nhau.
- My và Nhật Anh họ ly hôn rồi.
Câu nói của Yến Nhi khiến anh giật mình. Suốt tuần qua phải ở nhà dưỡng thương nên không biết tình hình bên ngoài. Đây quả thực là tin quá sốc
- Tại sao lại như vậy? - Anh sửng sốt. Yến Nhi đáp. - Em cũng không rõ lý do. Hay anh thử hỏi Nhật Anh xem. Anh khẽ gật đầu nhìn xa xăm.
Vòng tay ấm áp kia bao chùm lấy Yến Nhi. Cảm giác thật ngọt ngào, hạnh phúc. Có lẽ vị tình yêu là đây mà cô chưa từng được nếm trải. Cảm nhận được cái tuyệt vời đó. Yến Nhi đưa tay lên nắm lên cánh tay rắn chắc kia như muốn giữ anh mãi không buông.
- Khi anh còn nằm trong bệnh viện. Anh biết em sợ thế nào không? Sợ anh sẽ rời bỏ em. Lúc đó em thật sự hối hận........!
Để ngăn cho mấy lời nói vô nghĩa tiếp tục phát ra. Vòng tay anh siết chặt hơn. Áp sát khuôn mặt mình vào mặt cô. Bảo vệ cô khỏi gió mùa đông lạnh lẽo đang thổi.
- Đừng nói nữa! Anh đã ở đây. Bên em rồi. Anh sẽ không bao giờ đi nữa đâu.
Trong vòng tay ấy, cô cảm thấy an toàn hơn bao giờ hết. Có người yêu thương, có người che chở, định mệnh tình yêu ở ngay cạnh cô mà không biết nắm bắt ngay từ đầu. Nhưng không sao cả, chỉ là cô biết được sự thật muộn hơn mà thôi. Dù sao hai người vẫn sẽ có kết cục tốt đẹp.
--------
Jessi Home
San San chạy từ bên ngoài vào. Bộ dạng hồ hởi, vội vã nhìn khung cảnh xung quanh. Dạo này cô bé luôn có biểu hiện lạ lẫm như vậy. Cũng phải thôi, đã làm ra chuyện xấu, trái với lương tâm mà trước đây cô chưa từng làm thì sẽ day dứt như vậy. Trái lại, My ngồi bình thản đọc cuốn sách trước mặt. Cô vẫn thế, không thay đổi gì nhiều. Chỉ là cô sống lặng lẽ hơn, nham hiểm hơn. Ánh mắt biết nói đã buồn đi rất nhiều, chôn giấu mọi thứ rất kĩ càng. Càng nghĩ cô càng thấy bây giờ cô chẳng khác gì Nhật Anh cả, con người, tính cách đều giống nhau như đúc. Phải làm gì để từ bỏ những thói quen, nhưng thứ liên quan đến anh đây?
- Chị không định tố cáo anh ta sao? Chị không muốn trả thù sao?
San San vội vàng thúc giục. Chỉ có như vậy thì cô mới sống yên ổn, không lo lắng được.
- Chị khắc biết tính. Giờ chưa đến lúc, mục tiêu của chúng ta không phải nguyên Nhật Anh mà còn chủ tịch Minh Đức
San San càng nóng vội. - Nhưng để lâu không phải tốt.....!
Cô bé đang định nói tiếp nhưng thấy biểu cảm của My thay đổi thất thường nên tự mình biết dừng lại.
-------
Thế giới Bóng Đêm
J & K
Cô nhẹ nhàng rảo bước vỏn vẻn trên nhưng ô gạch lát đường. Một mình đi trên một con phố tăm tối, man rợ, đầy rẫy những kẻ lông bông. Cô có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào. Nhưng làm gì có ai dám đối đầu với kẻ ngang ngược như cô, từ khi về nước danh tiếng vang lên không ngừng tại nơi chỉ có việc chém giết, đánh nhau, cướp địa bàn rồi sống qua ngày. Nơi này không hề dành cho cô, nhưng dòng đời xô đẩy đã đưa nhưng con người đáng nhẽ ra phải sống trong hòa bình mà tới được nơi chết chóc này.
Sau một hồi tản bộ một mình. Cuối cùng cô cũng quay trở về đất của JK nhưng vẫn chả có gì là náo động, yên tĩnh lạ lùng. Vẫn kẻ ra người vào như thường lệ. Vô thức bước chân của cô đưa cô đến căn nhà của cô ở thế giới đêm. Nơi đây tuyệt mật rất ít người được bước chân đến. Vừa đến, có tiếng "lục cục" gì đó vang đâu đây. Theo phản xạ, cô bước thật nhẹ để thăm dò mọi thứ và định hướng. Cô đẩy nhẹ cánh cửa phòng bước vào trong và nhanh chóng bật đèn.
Quả không sai, một người đàn ông bịt kín khuôn mặt đang lục lọi phòng cô tìm kiếm điều gì đó ở đây. Người đó vừa thấy cô liền vơ vội túi nilong đựng chiếc USB định tẩu thoát thật nhanh. Nhưng thật không dễ dàng gì, chớp mắt đã bị tóm. Và gây ra cuộc ẩu đả lớn, nhưng kì lạ cô càng tấn công thì người đó càng phòng thủ không hề phản công. Đột nhiên cô nhìn thẳng vào anh mắt người đó, thật quen thuộc, 3 giây thất thần đã đủ để cho đối phương chạy thoát.
" Pằng " Một phát súng vô tình được bắn. Nhưng cô không đã bắn lệch để tránh chỗ nguy hiểm. Trúng ngay cánh tay trái của người đó. Đám người của My vừa nghe thấy tiếng động to liền gấp rút chạy ra. - Đuổi theo tên kia. Hẳn bị thương sẽ không chạy xa được đâu. Cô nhìn theo đám người của mình đang đuổi bắt. Trong đầu liền hiện lên dáng người vừa nãy. Thật quen thuộc.
.
Nhật Anh ôm vết thương đang rỉ máu, khuôn mặt đẫm mồ hôi anh cố gắng chạy thật nhanh để tránh khỏi sự truy đuổi. Bỗng nhiên có ai đó kéo anh vào một cái ngõ nhỏ. Cô đưa tay ra trước miệng bảo anh giữ im lặng rồi quay ra nhìn đám người sắp sửa chạy đến đây.
- Hãy đi theo tôi.
Anh không chần chừ đi theo luôn. Cô gái đó đưa anh vào một căn nhà nhỏ trong ngõ đấy.
Khung cảnh căn nhà đơn sơ hiện ra trước mắt anh. Nhưng theo sau đó là tiếng đập cửa dồn dập. Cô gái kia vội vã nói.
- Anh hãy vào phòng tôi trốn tạm.
Cô nhanh chóng mở cửa. Đám người đó vừa gặp đã cung kính cúi chào.
- Có việc gì sao?
Một tên đại diên trả lời. - Yên Chi tỷ. bọn e vừa thấy một tên khả nghi chạy vào đây. Phiền tỷ có thể lục soát qua không? Đây là ý của đại tỷ.
Yên Chi gật đầu. Nhưng nét lo lắng hiện rõ, cô luôn nhìn thẳng về phía căn phòng. Đúng theo dự đoán, sau một hồi kiểm tra không ai dám mở cửa phòng của cô tiến vào.
- Xin lỗi tỷ. Làm phiền rồi.
Yên Chi đáp. - Không sao! Lần sau nên làm việc cẩn thận hơn.
Sau khi đám người kia đi hết. Anh mới bước ra. Yên Chi thấy vậy chạy đến hỏi.
- Vết thương của anh?
Nhật Anh hất tay cô ra lạnh băng trả lời. - Cô không cần phải như vậy. Phụ nữ muốn tiếp cận tôi không ít....!
Yên Chi thở dài sau cái sự kiêu ngạo của người trước mặt.
- Ai thèm tiếp cận anh chứ. Chả qua là tôi muốn thay đại tỷ xin lỗi anh thôi. Có lẽ chị ấy đã hiểu lầm nên mới ra tay như vậy. Tôi thấy anh không phải là người xấu mặc dù anh rất lạnh lùng và nổi tiếng là tàn nhẫn.
Anh cười nhạt. - Cô còn biết gì về tôi nữa không?
- Đương nhiên rồi! Anh là chồng cũ của đại tỷ, là người thừa kế tập đoàn danh tiếng General danh tiếng.
Anh gật gật đầu tán thưởng. - Xem ra cô cũng có hiểu biết.
Yên Chi ấn vai anh ngồi xuống.
- Để tôi lấy viên đạn ra cho anh.
Con dao mổ từ từ tiếp cận vùng bị thương. Cô gái mạnh dạn rạch hẳn vào không chút e ngại. Việc chữa thương đã thành thói quen với những người sống tại nơi này. Anh cắn răng thật chặt nén đau, nhưng giọt mồ hôi của anh lại nói lên rõ sự đau đớn. Trong một khoảng thời gian ngắn, cơn đau đã dứt, viên đạn đã được lấy ra. Yên Chi nhanh chóng tháo vát băng vết thương lại. Bỗng nhiên cô nhìn thấy một vết sẹo lớn sau lưng anh. Khiến cô nhớ đến thứ gì đó.
- Xin hỏi anh vết sẹo này?
Anh trả lời nhanh gọn. - Từ nhỏ đã có.
Cô gật đầu không hỏi thêm gì.
Nhật Anh. - Xem như tôi nợ cô một mạng nhất định sẽ trả. Tạm biệt.
Nhanh như chớp anh đã biến mất như một cơn gió vô hình. Yên Chi đứng thẫn thờ, nghĩ lại rất nhiều chuyện. " Là anh sao?" Cô nhanh chóng đưa mình ra khỏi suy nghĩ vớ vẩn " Không thể nào! Chắc chỉ là trùng hợp thôi. Anh ấy không thể lạnh lùng như vậy."
-------------
Dream Star
Elly đưa ra trước mặt chủ tịch Minh Đức " Đơn xin thôi việc " khiến ông ngỡ ngàng không thể nói nên lời. Elly cúi đầu cung kính.
- Cảm ơn ông đã dẫn dắt tôi trong thời gian qua.
Chủ tịch đáp. - Tại sao cô phải như vậy?
Elly miễn cưỡng.
- Xin lỗi ông. Tôi đã làm nhiều việc sai trái. Bây giờ là lúc phải đền bù lại tất cả. Tôi mong trong tương lai không xa ông sẽ nhận ra được mặt sai trái và làm một việc đúng đắn.
Minh Đức không trả lời lại, chỉ là ông đang tiếc nuối một nhân tài đã giúp đỡ ông rất nhiều trong thời gian qua. Nhưng bây giờ Elly nói là sẽ đi, ông cũng chẳng có lý do nào mà bắt cô ở lại làm thư ký. Sau khi cô đã rời đi ông ngồi lẩm nhẩm.
- Làm việc đúng đắn? Không lẽ cô muốn tôi đi tự thú sao?
/113
|