Edit: Châu Hoàng
Beta: Tịnh Yên
Vào thời khắc quan trọng, bản lĩnh nhanh nhẹn do làm thuê nhiều năm của Diệp Gia Dĩnh phát huy tác dụng, khi cảm thấy dưới chân mình bị vấp mạnh, trong nháy mắt thân thể mất thăng bằng ngã về phía trước, hai tay tự nhiên quơ về hai bên, túm lung tung, chạm đến cái gì cũng liều chết bám chặt.
Tô Hữu San đi bên trái cô vừa đi vừa nói chuyện, vừa vặn đứng mũi chịu sào bị kéo theo, Diệp Gia Dĩnh túm ngay quần áo chỗ vai của cô ta, kéo mạnh ra, trong tiếng kêu kinh hãi của Tô Hữu San khi suýt nữa bị lôi quần áo không chỉnh tề của cô ta xuống.
Trong phim Tô Hữu San diễn vai bạn thanh mai trúc mã của nam chính.....một vị thiên kim tiểu thư con nhà giàu vẫn luôn đơn phương yêu thầm nam chính, điển hình của một cô gái trong sáng, xinh đẹp, giàu có. Vì vậy trang phục tạo hình cũng được nghiên cứu rất kĩ càng, hôm này lại là ngày gặp mặt giới truyền thông, nên cách ăn mặc của cô ta đặc biệt tỉ mỉ, khuôn mặt trang điểm xinh đẹp tinh xảo gần như trong suốt, mặc một bộ đồ tơ lụa màu vàng xen trắng bó chân, quần áo khoác hờ lên người, thợ may khéo léo, vừa nhìn cũng biết là hàng cao cấp.
Đáng tiếc loại hàng cao cấp này có một khuyết điểm là quá mỏng, không chắc chắn, bị Diệp Gia Dĩnh không chú ý lôi kéo, ngay lập tức rách một mảnh lớn ở phía sau lưng. Nếu không phải Diệp Gia Dĩnh không bám lấy người ở bên phải, mượn chút lực, hậu quả thật sự là không thể lường được. Chỉ sợ ngày mai Tô Hữu San có thể ở trên trang đầu của ngành giải trí, tít là..... nữ ngôi sao xuất sắc xui xeo lộ hàng trước mặt mọi người.
Vừa lúc người đứng bên phải Diệp Gia Dĩnh là Hoắc Triệu Minh đi tới, cô lại kéo đúng tay của Hoắc Triệu Minh, may mắn Hoắc Triệu Minh là một người đàn ông, mặc dù nhìn có vẻ gầy, nhưng sức lực rất mạnh, người làm diễn viên lại hay chú ý rèn luyện, thường xuyên đến phòng tập thể thao. Cho nên khi bị Diệp Gia Dĩnh túm chặt thì lảo đảo về phía trước vài bước, sau đó kịp phản ứng, dùng sức dưới chân ổn định thân thể.
Anh ta vừa đứng vững, Diệp Gia Dĩnh cũng đứng lại theo, buông tay ra, hết hồn, chưa bình tĩnh lại, vỗ vỗ ngực. Lần đầu tiên trong cuộc đời cảm thấy may mắn vì lúc trước mình không có bằng cấp cao, cho nên không thể tìm được mấy công việc ngồi trong văn phòng, đa số thời gian phải làm công việc đòi hỏi chạy đi chạy lại, trèo thang lên cao, mới có thể luyện được tốc độ phản ứng như vậy, nếu không hôm nay nhất định ngã đau một lần.
Quần áo Tô Hữu San chẳng những bị rách một mảng lớn ở sau lưng, phía trước cũng bị kéo bật ra hai cúc, một tay túm lại vạt áo phía trước một tay che ở sau lưng, tức giận đến nỗi môi run run: "Diệp Dĩnh! Cô làm cái gì vậy!"
"Ôi!" Lúc này Diệp Gia Dĩnh mới phát hiện trạng thái thảm hại của Tô Hữu San, vô tâm áy náy nói: "Rất xin lỗi nha, vừa nãy không biết ai ngáng chân tôi." Nhìn nhìn hai bên, nghĩ thầm, không trách được vì sao vừa nãy nhiệt tình như vậy, thì ra là đã thông đồng với người khác phân tán lực chú ý của mình, bây giờ cô ta chỉ có trách mình tự làm bậy thôi!
Lập tức nhìn thấy vài phóng viên truyền thông ở phía sau phản ứng nhanh, đã chạy lên phía trước đưa camera chụp hình, cảnh lộ ra ở trước sau của Tô Hữu San, hai tay vốn không che được. Cô ta đặc biệt chú ý đến hình tượng của mình, cố gắng không chỉ trích Diệp Gia Dĩnh, gấp đến độ sắc mặt trắng bệch, trong mắt hoảng loạn.
Lý Hạo Nhiên đi lên trước vài bước, cởi áo khoác phủ lên người Tô Hữu San, vẫy tay tươi cười với vài phóng viên đang chụp ảnh: "Sự cố nhỏ, sự cố nhỏ, không đáng chú ý."
Tô Hữu San lập tức cười biết ơn với Lý Hạo Nhiên. Kết quả người đến đây chụp càng nhiều, đoán chừng buổi tối sẽ có tin tức Lý Hạo Nhiên khí chất phong độ, bảo vệ người đẹp ở trường quay bảo vệ.
Diệp Gia Dĩnh đưa gương mặt mếu máo về phía Lý Hạo Nhiên, tạo khẩu hình muốn nói: nhiều chuyện!
Lý Hạo Nhiên không nói gì nhìn trời, có lẽ cảm thấy cô không biết phân biệt tốt xấu.
Hoắc Triệu Minh chỉnh lại quần áo, vẫy vẫy cái tay bị Diệp Gia Dĩnh bắt đến phát đau nhíu mày hỏi các cô: "Sao lại thế này?"
Vẻ mặt Diệp Gia Dĩnh vô tội: "Không biết ai cản chân tôi, tôi suýt ngã sấp xuống, phản xạ có điều kiện túm lấy hai người các anh, thật ngại."
Trịnh Dụ Hoa cũng lùi lại phía sau hai bước, trên khuôn mặt dịu dàng đơn thuần tràn đầy quan tâm: "Vừa nãy làm tôi giật cả mình, nghĩ đến cô thiếu chút nữa thì ngã, may là không có việc gì, nhưng Hữu San vô tội, quần áo lại bị xé thành như vậy."
Diệp Gia Dĩnh vô cùng nghi ngờ lời nói này của cô ta, cô ta đi ở phía trước làm sao thấy được? Chẳng lẽ sau gáy mọc lên một con mắt? Còn đúng lúc đó kêu lên một tiếng, không có tác dụng gì, chỉ đặt tất cả lực chú ý hấp dẫn lại đây!
Tô Hữu San tức giận đến nỗi hừ một tiếng quay mặt đi chỗ khác, không thèm quan tâm đến Diệp Gia Dĩnh.
Trịnh Dụ Hoa khuyên: "Tôi thấy Tiểu Diệp không cố ý, Hữu San, cô cũng đừng để ý, trong chỗ tôi có chuẩn bị quần áo, cô cứ đi đổi một bộ khác ra đi."
Tô Hữu San cố ép ra một nụ cười: "Cảm ơn chị Dụ Hoa, không cần thiết, em cũng có đồ dự phòng."
Sau khi hoạt động buổi chiều kết thúc đạo diễn Khương khó có khi hào phóng, trực tiếp tuyên bố kết thúc công việc, cho mọi người về sớm nghỉ ngơi dưỡng sức, ngày mai chính thức chụp ảnh, không được đến muộn!
Diệp Gia Dĩnh đi lên phía trước xin Lý Hạo Nhiên chỉ bảo: "Mấy người Tô Hữu San không vừa mắt tôi cũng có thể hiểu được, nếu đạo diễn cảm thấy tôi diễn không tệ cho tôi diễn thêm chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến cô ta, nhưng vì sao Trịnh Dụ Hoa cũng muốn gây phiền phức với tôi, tôi có như thế nào cũng không ảnh hưởng đến cô ấy mà?"
Lý Hạo Nhiên hỏi trước: "Sao hôm nay anh cô lại mang Ba Ni đến?"
Diệp Gia Dĩnh giải thích nguyên nhân qua một lần cho anh ta nghe.
Lý Hạo Nhiên gật đầu: "Như vậy hả, xem ra anh trai cô rất thích Ba Ni. Nhưng cũng khó trách, nếu đổi lại là tôi cũng phải quan tâm, anh chị em có gây chuyện ầm ĩ với nhau cũng không thể liên quan đến trẻ con, Ba Ni vừa dễ thương lại còn có cá tính, cháu trai vậy chắc không ai ghét được."
Diệp Gia Dĩnh tự hào: "Ba Ni đúng là được nhiều người thích."
Lý Hạo Nhiên nói thêm: "Giữa trưa cô đi gặp Ba Ni tuy cẩn thận tránh được nhiều người, nhưng nếu ở trong chỗ của chị Dụ Hoa thì cô ấy luôn có cách biết là ai đến."
Diệp Gia Dĩnh: "Không thể nào, sao cô ấy có thể biết??"
Lý Hạo Nhiên: "Còn có lần trước tuyên bố trình chiếu bộ phim mới, cô mặc quần áo cao cấp cũng có thể là người có tội, cô có chú ý hôm nay chị Dụ Hoa mặc cái gì không?"
Diệp Gia Dĩnh thường ngày không chú ý đến việc của người khác, nghe anh ta nói thế mới nhớ ra hôm nay Trịnh Dụ Hoa đặc biệt mặc quần áo vô cùng nghiêm túc, ngày nóng như vậy mà cũng mặc quần áo kín đáo không hở ra chút nào, xem ra hôm nay là tiệc chúc mừng của ai đó.
Gật gật đầu: "Hiểu được, thật ra cô ta muốn nhiều lắm." Xoa thái dương: "Thật nhiều rắc rối, môi trường lắm chuyện thị phi này làm người ta không bớt lo."
Lý Hạo Nhiên đã nhìn vòng tròn tranh đấu gay gắt của giới điện ảnh thành thói quen: "Về sau cô nhớ cẩn thận một chút." Nói xong lông mi dày như cánh quạt rũ xuống: "Cô muốn bớt lo thật ra rất đơn giản, cô đi theo tôi, từ nay ở trường quay có tôi bảo vệ cô."
Diệp Gia Dĩnh: "Tôi đi theo anh? Có ý gì?"
Bỗng nhiên Lý Hạo Nhiên lại đổi đề tài: "Cha của Ba Ni là ai? Sao lại không chăm sóc cô?"
Diệp Gia Dĩnh cảnh giác nhìn anh: "Hỏi cái này để làm gì? Việc này hình như không có quan hệ với anh?"
Lý Hạo Nhiên ghé sát vào, dùng ánh mắt sâu xa nhìn cô chằm chằm: "Tôi quan tâm cô thôi!"
Diệp Gia Dĩnh cực kỳ nghi ngờ, trốn về phía sau: "Quan tâm tôi?"
Bây giờ quan hệ giữa cô và Lý Hạo Nhiên là nửa bạn nửa địch, rất tế nhị. Lúc cần Lý Hạo Nhiên cũng sẽ giúp đỡ, nhưng khi chê cười cô cũng không có chút nào mập mờ, từng ngày trôi qua đều vô cùng thú vị.
"Sau khi cô sinh con thì chia tay với cha của nó? Vì sao? Không hợp nhau? Vậy anh ta có chăm sóc Ba Ni không?" Lý Hạo Nhiên truy hỏi đến cùng.
"Anh ta? Tôi chê anh ta có bề ngoài không tốt, đã sớm không cần đến." Diệp Gia Dĩnh cãi bướng, sau đó lại căn dặn: "Lúc đó chúng ta đã đoạn tuyệt quan hệ, về sau cũng không bao giờ liên lạc nữa, cho nên anh ngàn vạn lần đừng nói về cha trước mặt Ba Ni." "
Anh ta có chỗ nào không tốt?" Lý Hạo Nhiên nghi ngờ.
Diệp Gia Dĩnh nghiêng đầu, ánh mắt nhìn về nơi khác, cảm thấy vấn đề này không đáng trả lời.
Lý Hạo Nhiên thấy cô không muốn nói, cũng không hỏi thêm nữa, anh chỉ cần biết rằng Diệp Gia Dĩnh không còn quan hệ nào với người đàn ông kia, giơ tay choàng lấy bả vai Diệp Gia Dĩnh, không nghe theo cũng không buông tha, ghé sát khuôn mặt tuấn tú, ngũ quan hoàn mỹ lại gần, đáy mắt có phần hưng phấn: "Vậy thì không thành vấn đề, cô đi theo tôi đi, sau khi bộ phim này kết thúc cô muốn diễn thêm vài vai diễn để chơi cũng được, muốn ở nhà chăm sóc con cũng không thành vấn đề."
Diệp Gia Dĩnh hoàn toàn lơ mơ không rõ ràng: "Tôi? Anh, anh không phải vẫn rất chán tôi sao, lúc có thể thoát khỏi tôi còn bảo phải sòng phẳng gọn gàng mà?"
Nhắc tới cái chuyện kia, Lý Hạo Nhiên vẫn rất khó chịu: "Lúc đó không giống! Khi đó tôi nhìn cô thế nào cũng thấy ghét. Nhưng gần đây tôi phát hiện thật ra cô cũng rất xinh đẹp, còn có tài nấu cơm, mặc dù đã có con, nhưng Ba Ni rất đáng yêu, tôi không ngại."
"Cho nên... Ý anh là..." Diệp Gia Dĩnh trừng to mắt.
Lý Hạo Nhiên nhẹ nhàng vỗ lên mặt cô, lại mỉm cười, để lộ hàm răng trắng bóc đều đặn: "Chính là ý ở trên mặt chữ, theo tôi đi."
Diệp Gia Dĩnh vuốt ve tay anh, sau đó hít sâu hai tiếng, làm nhịp tim đang đập nhanh bình thường trở lại: "Không, cảm ơn!"
"Có ý gì?" Lý Hạo Nhiên cau mày.
"Ý trên mặt chữ." Diệp Gia Dĩnh vặn vẹo thân mình, muốn thoát khỏi cánh tay đang đặt trên vai: "Nếu tôi không hiểu sai ý trong lời nói, ý anh là lần này đổi lại anh bao nuôi tôi?"
"Nếu cô giải thích như vậy cũng được, nhưng tôi có thái độ chân thành hơn cô. Đầu tiên, tôi không dùng cái cô coi trọng nhất để uy hiếp cô, tiếp theo, ở trong thời gian chúng ta cùng sống chung tôi cũng không đi dây dưa với người phụ nữ khác, cuối cùng, tôi cũng nhận Ba Ni, cô mang nó đến sống cùng tôi tuyệt đối không có vấn đề gì! Nhưng phải giảm bớt ra ngoài, nguyên nhân về mặt này tin rằng không cần tôi nói nhiều cô cũng có thể hiểu được."
Diệp Gia Dĩnh lắc đầu: "Không không không, cám ơn, vẫn là câu nói kia, mặc dù anh rất đẹp trai, hình xăm ở sau lưng kia cũng khiến tôi hiểu rõ tình cảm, nhưng tôi là người đứng đắn, không quan tâm loại chuyện này. Việc của tôi là phải kiếm tiền, nhưng giới hạn trong lúc làm việc, mệt một chút, phiền phức một chút cũng không sao, nhưng không thể chấp nhận loại quan hệ qua lại không vì mục đích kết hôn, mà vẫn sống cùng nhau! Tôi chính là người đứng đắn, không chấp nhận được, cứ vậy thôi!"
Lông mày Lý Hạo Nhiên dần dựng thẳng lên, giọng nói càng ngày càng cao: "Người đứng đắn? Không chấp nhận được??? Diệp Gia Dĩnh!!!"
Diệp Gia Dĩnh rụt cổ lại, sao mỗi lần tìm đến Lý Hạo Nhiên đều không thể thiếu việc làm anh ta bộc phát tức giận, vẫn nên lui đi trước: "Tôi đi trước, còn phải về nói chuyện với Chu Mai, xem cô ấy có thể ở nhà chuyên trách giúp ta trông nom Ba Ni không!" Nói xong quay đầu bước đi.
Sau lưng truyền đến tiếng nói tức giận của Lý Hạo Nhiên: "Diệp Gia Dĩnh! Cô còn dám nói sao! Thật giỏi! Cô chờ đó cho tôi! Tôi..."
Diệp Gia Dĩnh lạnh cả lưng, sờ sờ cổ, nghĩ thầm, chắc không tức giận thành như vậy chứ, mình có nói quá sao?
Beta: Tịnh Yên
Vào thời khắc quan trọng, bản lĩnh nhanh nhẹn do làm thuê nhiều năm của Diệp Gia Dĩnh phát huy tác dụng, khi cảm thấy dưới chân mình bị vấp mạnh, trong nháy mắt thân thể mất thăng bằng ngã về phía trước, hai tay tự nhiên quơ về hai bên, túm lung tung, chạm đến cái gì cũng liều chết bám chặt.
Tô Hữu San đi bên trái cô vừa đi vừa nói chuyện, vừa vặn đứng mũi chịu sào bị kéo theo, Diệp Gia Dĩnh túm ngay quần áo chỗ vai của cô ta, kéo mạnh ra, trong tiếng kêu kinh hãi của Tô Hữu San khi suýt nữa bị lôi quần áo không chỉnh tề của cô ta xuống.
Trong phim Tô Hữu San diễn vai bạn thanh mai trúc mã của nam chính.....một vị thiên kim tiểu thư con nhà giàu vẫn luôn đơn phương yêu thầm nam chính, điển hình của một cô gái trong sáng, xinh đẹp, giàu có. Vì vậy trang phục tạo hình cũng được nghiên cứu rất kĩ càng, hôm này lại là ngày gặp mặt giới truyền thông, nên cách ăn mặc của cô ta đặc biệt tỉ mỉ, khuôn mặt trang điểm xinh đẹp tinh xảo gần như trong suốt, mặc một bộ đồ tơ lụa màu vàng xen trắng bó chân, quần áo khoác hờ lên người, thợ may khéo léo, vừa nhìn cũng biết là hàng cao cấp.
Đáng tiếc loại hàng cao cấp này có một khuyết điểm là quá mỏng, không chắc chắn, bị Diệp Gia Dĩnh không chú ý lôi kéo, ngay lập tức rách một mảnh lớn ở phía sau lưng. Nếu không phải Diệp Gia Dĩnh không bám lấy người ở bên phải, mượn chút lực, hậu quả thật sự là không thể lường được. Chỉ sợ ngày mai Tô Hữu San có thể ở trên trang đầu của ngành giải trí, tít là..... nữ ngôi sao xuất sắc xui xeo lộ hàng trước mặt mọi người.
Vừa lúc người đứng bên phải Diệp Gia Dĩnh là Hoắc Triệu Minh đi tới, cô lại kéo đúng tay của Hoắc Triệu Minh, may mắn Hoắc Triệu Minh là một người đàn ông, mặc dù nhìn có vẻ gầy, nhưng sức lực rất mạnh, người làm diễn viên lại hay chú ý rèn luyện, thường xuyên đến phòng tập thể thao. Cho nên khi bị Diệp Gia Dĩnh túm chặt thì lảo đảo về phía trước vài bước, sau đó kịp phản ứng, dùng sức dưới chân ổn định thân thể.
Anh ta vừa đứng vững, Diệp Gia Dĩnh cũng đứng lại theo, buông tay ra, hết hồn, chưa bình tĩnh lại, vỗ vỗ ngực. Lần đầu tiên trong cuộc đời cảm thấy may mắn vì lúc trước mình không có bằng cấp cao, cho nên không thể tìm được mấy công việc ngồi trong văn phòng, đa số thời gian phải làm công việc đòi hỏi chạy đi chạy lại, trèo thang lên cao, mới có thể luyện được tốc độ phản ứng như vậy, nếu không hôm nay nhất định ngã đau một lần.
Quần áo Tô Hữu San chẳng những bị rách một mảng lớn ở sau lưng, phía trước cũng bị kéo bật ra hai cúc, một tay túm lại vạt áo phía trước một tay che ở sau lưng, tức giận đến nỗi môi run run: "Diệp Dĩnh! Cô làm cái gì vậy!"
"Ôi!" Lúc này Diệp Gia Dĩnh mới phát hiện trạng thái thảm hại của Tô Hữu San, vô tâm áy náy nói: "Rất xin lỗi nha, vừa nãy không biết ai ngáng chân tôi." Nhìn nhìn hai bên, nghĩ thầm, không trách được vì sao vừa nãy nhiệt tình như vậy, thì ra là đã thông đồng với người khác phân tán lực chú ý của mình, bây giờ cô ta chỉ có trách mình tự làm bậy thôi!
Lập tức nhìn thấy vài phóng viên truyền thông ở phía sau phản ứng nhanh, đã chạy lên phía trước đưa camera chụp hình, cảnh lộ ra ở trước sau của Tô Hữu San, hai tay vốn không che được. Cô ta đặc biệt chú ý đến hình tượng của mình, cố gắng không chỉ trích Diệp Gia Dĩnh, gấp đến độ sắc mặt trắng bệch, trong mắt hoảng loạn.
Lý Hạo Nhiên đi lên trước vài bước, cởi áo khoác phủ lên người Tô Hữu San, vẫy tay tươi cười với vài phóng viên đang chụp ảnh: "Sự cố nhỏ, sự cố nhỏ, không đáng chú ý."
Tô Hữu San lập tức cười biết ơn với Lý Hạo Nhiên. Kết quả người đến đây chụp càng nhiều, đoán chừng buổi tối sẽ có tin tức Lý Hạo Nhiên khí chất phong độ, bảo vệ người đẹp ở trường quay bảo vệ.
Diệp Gia Dĩnh đưa gương mặt mếu máo về phía Lý Hạo Nhiên, tạo khẩu hình muốn nói: nhiều chuyện!
Lý Hạo Nhiên không nói gì nhìn trời, có lẽ cảm thấy cô không biết phân biệt tốt xấu.
Hoắc Triệu Minh chỉnh lại quần áo, vẫy vẫy cái tay bị Diệp Gia Dĩnh bắt đến phát đau nhíu mày hỏi các cô: "Sao lại thế này?"
Vẻ mặt Diệp Gia Dĩnh vô tội: "Không biết ai cản chân tôi, tôi suýt ngã sấp xuống, phản xạ có điều kiện túm lấy hai người các anh, thật ngại."
Trịnh Dụ Hoa cũng lùi lại phía sau hai bước, trên khuôn mặt dịu dàng đơn thuần tràn đầy quan tâm: "Vừa nãy làm tôi giật cả mình, nghĩ đến cô thiếu chút nữa thì ngã, may là không có việc gì, nhưng Hữu San vô tội, quần áo lại bị xé thành như vậy."
Diệp Gia Dĩnh vô cùng nghi ngờ lời nói này của cô ta, cô ta đi ở phía trước làm sao thấy được? Chẳng lẽ sau gáy mọc lên một con mắt? Còn đúng lúc đó kêu lên một tiếng, không có tác dụng gì, chỉ đặt tất cả lực chú ý hấp dẫn lại đây!
Tô Hữu San tức giận đến nỗi hừ một tiếng quay mặt đi chỗ khác, không thèm quan tâm đến Diệp Gia Dĩnh.
Trịnh Dụ Hoa khuyên: "Tôi thấy Tiểu Diệp không cố ý, Hữu San, cô cũng đừng để ý, trong chỗ tôi có chuẩn bị quần áo, cô cứ đi đổi một bộ khác ra đi."
Tô Hữu San cố ép ra một nụ cười: "Cảm ơn chị Dụ Hoa, không cần thiết, em cũng có đồ dự phòng."
Sau khi hoạt động buổi chiều kết thúc đạo diễn Khương khó có khi hào phóng, trực tiếp tuyên bố kết thúc công việc, cho mọi người về sớm nghỉ ngơi dưỡng sức, ngày mai chính thức chụp ảnh, không được đến muộn!
Diệp Gia Dĩnh đi lên phía trước xin Lý Hạo Nhiên chỉ bảo: "Mấy người Tô Hữu San không vừa mắt tôi cũng có thể hiểu được, nếu đạo diễn cảm thấy tôi diễn không tệ cho tôi diễn thêm chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến cô ta, nhưng vì sao Trịnh Dụ Hoa cũng muốn gây phiền phức với tôi, tôi có như thế nào cũng không ảnh hưởng đến cô ấy mà?"
Lý Hạo Nhiên hỏi trước: "Sao hôm nay anh cô lại mang Ba Ni đến?"
Diệp Gia Dĩnh giải thích nguyên nhân qua một lần cho anh ta nghe.
Lý Hạo Nhiên gật đầu: "Như vậy hả, xem ra anh trai cô rất thích Ba Ni. Nhưng cũng khó trách, nếu đổi lại là tôi cũng phải quan tâm, anh chị em có gây chuyện ầm ĩ với nhau cũng không thể liên quan đến trẻ con, Ba Ni vừa dễ thương lại còn có cá tính, cháu trai vậy chắc không ai ghét được."
Diệp Gia Dĩnh tự hào: "Ba Ni đúng là được nhiều người thích."
Lý Hạo Nhiên nói thêm: "Giữa trưa cô đi gặp Ba Ni tuy cẩn thận tránh được nhiều người, nhưng nếu ở trong chỗ của chị Dụ Hoa thì cô ấy luôn có cách biết là ai đến."
Diệp Gia Dĩnh: "Không thể nào, sao cô ấy có thể biết??"
Lý Hạo Nhiên: "Còn có lần trước tuyên bố trình chiếu bộ phim mới, cô mặc quần áo cao cấp cũng có thể là người có tội, cô có chú ý hôm nay chị Dụ Hoa mặc cái gì không?"
Diệp Gia Dĩnh thường ngày không chú ý đến việc của người khác, nghe anh ta nói thế mới nhớ ra hôm nay Trịnh Dụ Hoa đặc biệt mặc quần áo vô cùng nghiêm túc, ngày nóng như vậy mà cũng mặc quần áo kín đáo không hở ra chút nào, xem ra hôm nay là tiệc chúc mừng của ai đó.
Gật gật đầu: "Hiểu được, thật ra cô ta muốn nhiều lắm." Xoa thái dương: "Thật nhiều rắc rối, môi trường lắm chuyện thị phi này làm người ta không bớt lo."
Lý Hạo Nhiên đã nhìn vòng tròn tranh đấu gay gắt của giới điện ảnh thành thói quen: "Về sau cô nhớ cẩn thận một chút." Nói xong lông mi dày như cánh quạt rũ xuống: "Cô muốn bớt lo thật ra rất đơn giản, cô đi theo tôi, từ nay ở trường quay có tôi bảo vệ cô."
Diệp Gia Dĩnh: "Tôi đi theo anh? Có ý gì?"
Bỗng nhiên Lý Hạo Nhiên lại đổi đề tài: "Cha của Ba Ni là ai? Sao lại không chăm sóc cô?"
Diệp Gia Dĩnh cảnh giác nhìn anh: "Hỏi cái này để làm gì? Việc này hình như không có quan hệ với anh?"
Lý Hạo Nhiên ghé sát vào, dùng ánh mắt sâu xa nhìn cô chằm chằm: "Tôi quan tâm cô thôi!"
Diệp Gia Dĩnh cực kỳ nghi ngờ, trốn về phía sau: "Quan tâm tôi?"
Bây giờ quan hệ giữa cô và Lý Hạo Nhiên là nửa bạn nửa địch, rất tế nhị. Lúc cần Lý Hạo Nhiên cũng sẽ giúp đỡ, nhưng khi chê cười cô cũng không có chút nào mập mờ, từng ngày trôi qua đều vô cùng thú vị.
"Sau khi cô sinh con thì chia tay với cha của nó? Vì sao? Không hợp nhau? Vậy anh ta có chăm sóc Ba Ni không?" Lý Hạo Nhiên truy hỏi đến cùng.
"Anh ta? Tôi chê anh ta có bề ngoài không tốt, đã sớm không cần đến." Diệp Gia Dĩnh cãi bướng, sau đó lại căn dặn: "Lúc đó chúng ta đã đoạn tuyệt quan hệ, về sau cũng không bao giờ liên lạc nữa, cho nên anh ngàn vạn lần đừng nói về cha trước mặt Ba Ni." "
Anh ta có chỗ nào không tốt?" Lý Hạo Nhiên nghi ngờ.
Diệp Gia Dĩnh nghiêng đầu, ánh mắt nhìn về nơi khác, cảm thấy vấn đề này không đáng trả lời.
Lý Hạo Nhiên thấy cô không muốn nói, cũng không hỏi thêm nữa, anh chỉ cần biết rằng Diệp Gia Dĩnh không còn quan hệ nào với người đàn ông kia, giơ tay choàng lấy bả vai Diệp Gia Dĩnh, không nghe theo cũng không buông tha, ghé sát khuôn mặt tuấn tú, ngũ quan hoàn mỹ lại gần, đáy mắt có phần hưng phấn: "Vậy thì không thành vấn đề, cô đi theo tôi đi, sau khi bộ phim này kết thúc cô muốn diễn thêm vài vai diễn để chơi cũng được, muốn ở nhà chăm sóc con cũng không thành vấn đề."
Diệp Gia Dĩnh hoàn toàn lơ mơ không rõ ràng: "Tôi? Anh, anh không phải vẫn rất chán tôi sao, lúc có thể thoát khỏi tôi còn bảo phải sòng phẳng gọn gàng mà?"
Nhắc tới cái chuyện kia, Lý Hạo Nhiên vẫn rất khó chịu: "Lúc đó không giống! Khi đó tôi nhìn cô thế nào cũng thấy ghét. Nhưng gần đây tôi phát hiện thật ra cô cũng rất xinh đẹp, còn có tài nấu cơm, mặc dù đã có con, nhưng Ba Ni rất đáng yêu, tôi không ngại."
"Cho nên... Ý anh là..." Diệp Gia Dĩnh trừng to mắt.
Lý Hạo Nhiên nhẹ nhàng vỗ lên mặt cô, lại mỉm cười, để lộ hàm răng trắng bóc đều đặn: "Chính là ý ở trên mặt chữ, theo tôi đi."
Diệp Gia Dĩnh vuốt ve tay anh, sau đó hít sâu hai tiếng, làm nhịp tim đang đập nhanh bình thường trở lại: "Không, cảm ơn!"
"Có ý gì?" Lý Hạo Nhiên cau mày.
"Ý trên mặt chữ." Diệp Gia Dĩnh vặn vẹo thân mình, muốn thoát khỏi cánh tay đang đặt trên vai: "Nếu tôi không hiểu sai ý trong lời nói, ý anh là lần này đổi lại anh bao nuôi tôi?"
"Nếu cô giải thích như vậy cũng được, nhưng tôi có thái độ chân thành hơn cô. Đầu tiên, tôi không dùng cái cô coi trọng nhất để uy hiếp cô, tiếp theo, ở trong thời gian chúng ta cùng sống chung tôi cũng không đi dây dưa với người phụ nữ khác, cuối cùng, tôi cũng nhận Ba Ni, cô mang nó đến sống cùng tôi tuyệt đối không có vấn đề gì! Nhưng phải giảm bớt ra ngoài, nguyên nhân về mặt này tin rằng không cần tôi nói nhiều cô cũng có thể hiểu được."
Diệp Gia Dĩnh lắc đầu: "Không không không, cám ơn, vẫn là câu nói kia, mặc dù anh rất đẹp trai, hình xăm ở sau lưng kia cũng khiến tôi hiểu rõ tình cảm, nhưng tôi là người đứng đắn, không quan tâm loại chuyện này. Việc của tôi là phải kiếm tiền, nhưng giới hạn trong lúc làm việc, mệt một chút, phiền phức một chút cũng không sao, nhưng không thể chấp nhận loại quan hệ qua lại không vì mục đích kết hôn, mà vẫn sống cùng nhau! Tôi chính là người đứng đắn, không chấp nhận được, cứ vậy thôi!"
Lông mày Lý Hạo Nhiên dần dựng thẳng lên, giọng nói càng ngày càng cao: "Người đứng đắn? Không chấp nhận được??? Diệp Gia Dĩnh!!!"
Diệp Gia Dĩnh rụt cổ lại, sao mỗi lần tìm đến Lý Hạo Nhiên đều không thể thiếu việc làm anh ta bộc phát tức giận, vẫn nên lui đi trước: "Tôi đi trước, còn phải về nói chuyện với Chu Mai, xem cô ấy có thể ở nhà chuyên trách giúp ta trông nom Ba Ni không!" Nói xong quay đầu bước đi.
Sau lưng truyền đến tiếng nói tức giận của Lý Hạo Nhiên: "Diệp Gia Dĩnh! Cô còn dám nói sao! Thật giỏi! Cô chờ đó cho tôi! Tôi..."
Diệp Gia Dĩnh lạnh cả lưng, sờ sờ cổ, nghĩ thầm, chắc không tức giận thành như vậy chứ, mình có nói quá sao?
/79
|