“Nhiều như vậy mà ngươi không đi?” Hạ Sơ Thất lắc đầu, “Tám lượng? Không đi.”
“Là tám mươi lượng.” Lão Tôn hừ nhẹ, vẻ mặt khinh bỉ, “Nhóc con, ngươi chớ bỏ qua cơ hội hiếm có này. Ngươi nghĩ gia nhà ta là ai? Là vị chủ tử mấy ngày nay vẫn ở trạm dịch đó. Người bình thường muốn gặp cũng khó, đây chính là vận may của ngươi đấy.”.
Không đợi Hạ Sơ Thất lắc đầu, sắc mặt Cố chưởng quỹ đã trở nên khó coi.
Nàng không hiếm lạ gì Tấn Vương điện hạ nhưng ông ta thì có. Đừng thấy ông ta mở Dược đường mà nhầm, thời gian qua ông ta cũng rất khó khăn. Nếu vào được phòng điện hạ, chẩn được bệnh của điện hạ, vậy thì sau này ai dám coi thường Hồi Xuân đường của ông ta nữa? Bảng hiệu nhà ông ta sẽ như được dát vàng.
“Sở Thất, giải sầu cho điện hạ là phúc phận của chúng ta. Đừng nói là tám mươi lượng, cho dù không có bạc cũng phải đi!” Dứt lời, không đợi Hạ Sơ Thất phản đối, ông ta đã nháy mắt ra hiệu với Cổ A Kiều. “A Kiều, con lấy một chút thuốc bổ trong tiệm, đi theo Lão Tôn đi.” Hạ Sơ Thất hối hận đến xanh cả ruột.
Chẳng lẽ lại vì năm lượng bạc mà xảy ra thảm án đẫm máu? Đị? Không đi? Chạy? Không chạy? Lấy tiền? Không lấy tiền?
Đầu óc nàng rối bời, vừa nghĩ ông chủ đối với nàng cũng không tệ, vừa nghĩ hôm nay mà đi gặp tên Quần Lót Đỏ thì chẳng khác gì chui đầu vào lưới, nhưng tám mươi lượng bạc cũng rất hấp dẫn.
Viện cớ đi vào phòng mình, nàng cẩn thận soi gương, sửa sang lại vẻ ngoài, đảm bảo an toàn xong thì lại luyện tập thêm khẩu hình và giọng nói, lúc ấy lòng tự tin mới dâng lên. Trong trạm dịch, binh tướng đang tập trận. Cố A Kiều được người ta sắp xếp chờ ở viện Dịch quán, còn Hạ Sơ Thất thì được Lão Tôn đưa từ Dịch Thừa Thự vòng đến nơi Triệu Tôn ở là Ngọc Hoàng các, nằm ở phía Bắc. Lão Tôn một mình vào bẩm báo. Không lâu sau, Trịnh Nhị Bảo theo ông ta đi ra, giọng nói lanh lảnh mang theo tia mềm mại nghe vào rất tiêu hồn.
“Ngươi, đi theo ta.”
Hạ Sơ Thất thấp thỏm đi theo sau, đến phòng có lò sưởi mới dừng lại.
Ánh sáng bên trong không được tốt nên giữa ban ngày mà vẫn phải thắp đèn. Đằng sau cái bàn kiểu cũ là chiếc giường êm bằng gỗ hoa lê được kê gần cửa sổ. Triệu Tôn nằm tựa đầu lên gối, hai chân vắt tréo, tư thế rảnh rỗi thoải mái, vẻ mặt thờ ơ, trong tay cầm một quyển sách yên tĩnh mà đọc. Nàng không nhìn ra được cái vẻ “suy nghĩ nhiều” mà Lão Tôn nói ở đâu.
“Gia, tiểu ca xoa bóp mà Tôn thái y nói đã đến rồi.” Triệu Tôn không ngẩng đầu, chỉ thản nhiên đáp, “Ừ.”
Trái tim Hạ Sơ Thất treo lơ lửng. Rửa hai tay qua nước thơm mà Mai Tử bê tới, nàng mới e dè đi đến sau giường để chuẩn bị xoa bóp cho cái người nghe nói đang rất đau đầu kia. Nhưng tay Hạ Sơ Thất mới giơ lên đặt trên đầu hắn, khi lơ đãng ngước lên thì nàng liền ngây ngẩn cả người.
Trên bàn đặt một quyển sách cổ, gáy buộc chỉ, trên bìa ghi “Thanh Nang thư”. Cái này... cái này... cái này.... Quả là một bất ngờ đầy vui mừng! Nàng từng nghe nói, sách này vốn là kinh nghiệm cả đời của Hoa Đà, là quyển sách ghi lại toàn bộ tâm huyết và kinh nghiệm làm nghề y của ông. Mà “Thanh Nang thư” đã thất truyền từ lâu, không ngờ hôm nay, tại nơi này, nàng lại có thể nhìn thấy nó. Tình yêu của kẻ nghiện nghề y! Ánh mắt nhìn chằm chằm vào bìa quyển sách, nàng cảm thấy ba chữ trên đó đang phóng to lên vô hạn, hấp dẫn nàng... “Còn cần bổn vương dạy ngươi sao?”
“... Không... không cần ạ.”
Hạ Sơ Thất nói với giọng cực trầm, đưa hai tay xoa trên trán hắn, rồi dọc sang hai bên tóc mai, từ trước về sau, lại qua huyệt Thái Dương đẩy sang hai bên, làm vậy nhiều lần.
“Ừm...”
Không biết là thoải mái hay đau đầu, hắn kêu lên một tiếng trầm trầm.
Trái tim Hạ Sơ Thất nhảy lên, cái tiếng đầy từ tính này khiến tai nàng kêu ong ong. Không phải nàng chưa từng xoa bóp cho những người khác, cũng không phải chưa từng nghe thấy những âm thanh như vậy, nhưng sao tiếng hừ nhẹ do tên hèn này thốt ra thì nàng lại thấy quyến rũ như thế nhỉ?
Tĩnh tâm! Hít thở đều! Tên này chỉ là một con sói mang hình hài trai đẹp mà thôi! Nàng tự thôi miên bản thân mình thành công, nhếch môi, quan sát tên này trong khoảng cách gần. Rốt cuộc đây là một con người như thế nào?
Lần đầu tiên ở bờ sông Thanh Lăng, hắn hệt như một con chim ưng, lạnh lùng ác liệt, không cần thuốc tế mà lóc thịt cũng không kêu một tiếng, lại lừa tiền công khám của nàng.
Lần thứ hai trên đường tới trạm dịch, hắn như con hổ, uy vũ nghiêm nghị, chỉ mấy câu nhẹ nhàng đã trừng trị thỏa đáng cha con Phạm Thị, còn giam nàng lại.
Lần thứ ba, trong phòng chứa củi tối om, hắn như con sói, hung ác tàn nhẫn, vươn móng vuốt ra như muốn xé xác nàng. Mà lúc này, hắn như con mèo, lười biếng, đẹp đẽ, cao quý, toát lên dáng vẻ quý tộc... Có thể huấn luyện tên này thành con chó được không?
Để mỗi lần vừa thấy nàng, hắn ta sẽ lè lưỡi vẫy đuôi, chào chủ nhân. Hạ Sơ Thất mơ mộng Triệu Tôn biến thành con cún con, vẫy đuôi mừng nàng, khóe môi bất giác cong lên.
“Chưa ăn cơm à?”
Giọng nói thản nhiên mang theo ý lạnh tận xương lọt vào tai, cắt đứt mộng đẹp.
Ấn cho người chết! Nàng khẽ xê dịch đầu hắn, ấn mạnh hơn. Qua một khoảng thời gian dài mà hắn vẫn chỉ chăm chú đọc sách, khiến Hạ Sơ Thất tò mò.
Người ta nói, một người thích đọc sách thể hiện được thưởng thức của người đó. Nghĩ đến Tấn Vương gia cao ngạo lại đọc sách đến mê mẩn như thế, ắt hẳn nó phải là một quyển sách nào đó cao thâm lắm. Nàng rũ mắt xuống, khi hắn lật sang trang tiếp theo thì thừa dịp ép mạnh, cúi đầu vươn cổ nhìn nội dung trong trang sách.
“Người phụ nữ kia nằm nghiêng trên bàn, cái yếm nhỏ nâng đỡ hai quả đào mọng. Đôi môi nhỏ xinh thoa son, hai bàn tay nhỏ nhắn đang xoa nắn cho hắn. Dưới ánh sáng, nàng lên xuống có quy luật, cất giọng ngọt chảy nước: Việc của thiếp... là khiến chàng sướng muốn bay lên...”
Phi!!!
Hạ Sơ Thất suýt phì cười, nhưng phải cố nén lại.
Nàng cứ tưởng cái tên này đọc sách đúng đắn gì đó, ai mà ngờ lại là cảnh xuân tươi đẹp như thế chứ!
Triệu Tôn đóng sách lại, nghiêng đầu: “Ngươi biết chứ?” Tóc gáy Hạ Sơ Thất dựng đứng, nàng trầm giọng xuống, “Sơ sơ... biết vài chữ ạ.” Hắn chỉ “à” một tiếng nhẹ bẫng, liếc nàng một cái như có như không, làm như hiểu được ham mê của “đàn ông” nên cũng không làm khó nàng, lại hết sức nghiêm túc vùi đầu vào đọc sách.
Tên hèn! Đồ dâm ngầm! Thì ra cao quý lạnh lùng gì đó đều là làm màu! Hạ Sơ Thất khinh bỉ mà nghĩ.
Hai người, một xoa bóp, một đọc sách, yên lặng đến lạ. Hắn xem truyện H chậm rì rì, không biết giờ giấc tình hình xung quanh gì nữa. Nhưng Hạ Sơ Thất lại dần dần thấy mỏi tay, chân cũng tê rần, chỉ hận không thể bóp chết hắn luôn. Nhưng lúc nàng đi vào thì Trịnh Nhị Bảo đã nói rồi, tám mươi lượng cũng không dễ kiếm, Vương gia chữa bảo ngừng thì không được ngừng, nếu không thì sẽ chẳng được đồng nào.
Vì tiền, nàng nhịn!
Nhưng, người có thể nhịn chứ bụng thì không.
Vừa tới trưa, bụng nàng đã kháng nghị, sôi lên sùng sục.
“Đói rồi à?” Hắn nghe thấy, thản nhiên hỏi.
Hạ Sơ Thất nhìn đỉnh đầu hắn, rưng rưng nước mắt nói, “Vâng, tiểu nhân... đói rồi ạ.”
Triệu Tôn liếc nàng một cái, rốt cuộc cũng buồng quyển sách xuống, nói với ra ngoài hộ “bày cơm”, lại nói với nàng: “Dừng lại, ăn cơm trước đã.”
“Đa tạ Điện hạ!”
Hạ Sơ Thất rũ đôi tay mỏi nhừ, thở phào một hơi.
“Ngươi thích quyển sách kia à?”
Quyển sách kia... quyển sách nào?
Hạ Sơ Thất muốn trợn trắng mắt. Loại truyện H còn không đạt được hạng B, nàng có thể sinh ra hứng thú gì chứ? Nàng đang định lắc đầu thì đã thấy đại gia tôn quý chỉ vào quyển “Thanh Nang thư” trên bàn. Thình thịch! Trái tim Hạ Sơ Thất đập nhanh hơn, tất cả các mạch máu đều đang hét lên: Ta muốn! Ta muốn có! Ta nhất định phải có!
Một bàn tay rắn rỏi mang mùi hương nhàn nhạt vươn ra, nâng quyển “Thanh Nang thư” mà nàng thèm khát lên.
Tổ tiên ơi! Ánh mắt Hạ Sơ Thất biến thành hình nhang muỗi, hít sâu một hơi rồi vươn tay ra.
“Tạ điện hạ ban thưởng...” “Không, tám mươi lượng.”
Hả, cái gì? Trong cổ họng nàng trào ra vị tanh tanh.
“Không muốn?!” Giọng nói lạnh lẽo quyến rũ khiến lòng người run sợ, lập tức làm nàng cảm nhận được địa vị tôn ti phong kiến có thể lấy mạng người bất cứ lúc nào.
Được rồi, tám mươi lượng đổi một quyển “Thanh Nang Thư” cũng đáng, coi như hôm nay nàng xoa bóp cho một con chó.
Nàng hạ quyết tâm nhận quyển sách, cảm ơn mà ẩn chứa nỗi oán hận.
“Tạ ơn điện hạ thương cảm...” “Thanh Nang thư” mang theo hương mực bay lên làm nàng mừng rỡ như nhặt được của quý, không chờ được mà lật ngay ra.
Nhưng chỉ chớp mắt sau, nàng đã trừng lớn đôi mắt, cảm giác tanh tanh trong họng càng đậm hơn.
Nàng thế mà không nhận được mặt chữ viết trên sách. Tám mươi lượng mua một quyển sách gốc, ở một thời đại không có từ điển thì khác gì bỏ đi? Chỉ thấy Triệu Tôn bình tĩnh nói, “Cuốn sách này là do bản vương đi qua một quán sách cũ tại Hội xuyên vệ* mua với giá mười lượng bạc...”. (*) Hội xuyên vệ, Vệ sở do Minh triều thiết lập, ở khu vực Tứ Xuyên Thêm dầu vào lửa! Trước mắt Hạ Sơ Thất tối sầm xuống.
Hội xuyên vệ? Đúng là đầm dạ dày*...
(*) Dạ dày trong tiếng trung đồng âm với vệ Không tức! Không tức... Con người thì sao phải so đo với đồ thấp kém này?
Hạ Sơ Thất âm thầm vận khí đả thông hai mạch Nhâm Đốc suýt nữa bị đi vào “ma đạo”, nén ham muốn giết người trong đầu xuống, giả vờ không thèm để ý, nâng “Thanh Nang thư” trong tay, đè thấp giọng tỏ ý: “Chẳng hay Điện hạ có đọc được loại chữ này không?”
Ánh mắt hắn liếc qua.
“Ngươi biết cả Phong Nguyệt Tâm Kinh" mà lại chịu thua cuốn này sao?”
Hạ Sơ Thất nghẹn một hơi mới không vứt đi tính mạng mình mà chửi vào mặt hắn. “Điện hạ, chữ này không giống chữ kia.” Triệu Tôn “A” một tiếng, ánh mắt như có ẩn ý, đôi đồng tử lạnh lẽo cũng không gợn sóng, dường như cũng mới phát hiện chữ này khác lạ, cau mày lại.
“Kim văn* sao?”
(*) Kim văn: văn tự thường đúc hoặc khắc trên đồ đồng thời xưa “Điện hạ biết chữ này ạ?”.
Vứt cho nàng một ánh mắt “kém hiểu biết”, hắn dùng giọng khiêm tốn, cao giọng đáp lại: “Khắp thiên hạ này, e là chỉ có mình bổn vương biết.”
Làm màu! Làm màu!... Nhưng người ta có làm màu thì nàng cũng phải vào luồng, vì không được uổng phí tám mươi lượng bạc.
“Vậy Điện hạ có thể hay không... hì hì hì...” Triệu Tôn híp mắt, “Chỉ sợ ngươi không trả nổi thù lao thôi.”
rn
“Là tám mươi lượng.” Lão Tôn hừ nhẹ, vẻ mặt khinh bỉ, “Nhóc con, ngươi chớ bỏ qua cơ hội hiếm có này. Ngươi nghĩ gia nhà ta là ai? Là vị chủ tử mấy ngày nay vẫn ở trạm dịch đó. Người bình thường muốn gặp cũng khó, đây chính là vận may của ngươi đấy.”.
Không đợi Hạ Sơ Thất lắc đầu, sắc mặt Cố chưởng quỹ đã trở nên khó coi.
Nàng không hiếm lạ gì Tấn Vương điện hạ nhưng ông ta thì có. Đừng thấy ông ta mở Dược đường mà nhầm, thời gian qua ông ta cũng rất khó khăn. Nếu vào được phòng điện hạ, chẩn được bệnh của điện hạ, vậy thì sau này ai dám coi thường Hồi Xuân đường của ông ta nữa? Bảng hiệu nhà ông ta sẽ như được dát vàng.
“Sở Thất, giải sầu cho điện hạ là phúc phận của chúng ta. Đừng nói là tám mươi lượng, cho dù không có bạc cũng phải đi!” Dứt lời, không đợi Hạ Sơ Thất phản đối, ông ta đã nháy mắt ra hiệu với Cổ A Kiều. “A Kiều, con lấy một chút thuốc bổ trong tiệm, đi theo Lão Tôn đi.” Hạ Sơ Thất hối hận đến xanh cả ruột.
Chẳng lẽ lại vì năm lượng bạc mà xảy ra thảm án đẫm máu? Đị? Không đi? Chạy? Không chạy? Lấy tiền? Không lấy tiền?
Đầu óc nàng rối bời, vừa nghĩ ông chủ đối với nàng cũng không tệ, vừa nghĩ hôm nay mà đi gặp tên Quần Lót Đỏ thì chẳng khác gì chui đầu vào lưới, nhưng tám mươi lượng bạc cũng rất hấp dẫn.
Viện cớ đi vào phòng mình, nàng cẩn thận soi gương, sửa sang lại vẻ ngoài, đảm bảo an toàn xong thì lại luyện tập thêm khẩu hình và giọng nói, lúc ấy lòng tự tin mới dâng lên. Trong trạm dịch, binh tướng đang tập trận. Cố A Kiều được người ta sắp xếp chờ ở viện Dịch quán, còn Hạ Sơ Thất thì được Lão Tôn đưa từ Dịch Thừa Thự vòng đến nơi Triệu Tôn ở là Ngọc Hoàng các, nằm ở phía Bắc. Lão Tôn một mình vào bẩm báo. Không lâu sau, Trịnh Nhị Bảo theo ông ta đi ra, giọng nói lanh lảnh mang theo tia mềm mại nghe vào rất tiêu hồn.
“Ngươi, đi theo ta.”
Hạ Sơ Thất thấp thỏm đi theo sau, đến phòng có lò sưởi mới dừng lại.
Ánh sáng bên trong không được tốt nên giữa ban ngày mà vẫn phải thắp đèn. Đằng sau cái bàn kiểu cũ là chiếc giường êm bằng gỗ hoa lê được kê gần cửa sổ. Triệu Tôn nằm tựa đầu lên gối, hai chân vắt tréo, tư thế rảnh rỗi thoải mái, vẻ mặt thờ ơ, trong tay cầm một quyển sách yên tĩnh mà đọc. Nàng không nhìn ra được cái vẻ “suy nghĩ nhiều” mà Lão Tôn nói ở đâu.
“Gia, tiểu ca xoa bóp mà Tôn thái y nói đã đến rồi.” Triệu Tôn không ngẩng đầu, chỉ thản nhiên đáp, “Ừ.”
Trái tim Hạ Sơ Thất treo lơ lửng. Rửa hai tay qua nước thơm mà Mai Tử bê tới, nàng mới e dè đi đến sau giường để chuẩn bị xoa bóp cho cái người nghe nói đang rất đau đầu kia. Nhưng tay Hạ Sơ Thất mới giơ lên đặt trên đầu hắn, khi lơ đãng ngước lên thì nàng liền ngây ngẩn cả người.
Trên bàn đặt một quyển sách cổ, gáy buộc chỉ, trên bìa ghi “Thanh Nang thư”. Cái này... cái này... cái này.... Quả là một bất ngờ đầy vui mừng! Nàng từng nghe nói, sách này vốn là kinh nghiệm cả đời của Hoa Đà, là quyển sách ghi lại toàn bộ tâm huyết và kinh nghiệm làm nghề y của ông. Mà “Thanh Nang thư” đã thất truyền từ lâu, không ngờ hôm nay, tại nơi này, nàng lại có thể nhìn thấy nó. Tình yêu của kẻ nghiện nghề y! Ánh mắt nhìn chằm chằm vào bìa quyển sách, nàng cảm thấy ba chữ trên đó đang phóng to lên vô hạn, hấp dẫn nàng... “Còn cần bổn vương dạy ngươi sao?”
“... Không... không cần ạ.”
Hạ Sơ Thất nói với giọng cực trầm, đưa hai tay xoa trên trán hắn, rồi dọc sang hai bên tóc mai, từ trước về sau, lại qua huyệt Thái Dương đẩy sang hai bên, làm vậy nhiều lần.
“Ừm...”
Không biết là thoải mái hay đau đầu, hắn kêu lên một tiếng trầm trầm.
Trái tim Hạ Sơ Thất nhảy lên, cái tiếng đầy từ tính này khiến tai nàng kêu ong ong. Không phải nàng chưa từng xoa bóp cho những người khác, cũng không phải chưa từng nghe thấy những âm thanh như vậy, nhưng sao tiếng hừ nhẹ do tên hèn này thốt ra thì nàng lại thấy quyến rũ như thế nhỉ?
Tĩnh tâm! Hít thở đều! Tên này chỉ là một con sói mang hình hài trai đẹp mà thôi! Nàng tự thôi miên bản thân mình thành công, nhếch môi, quan sát tên này trong khoảng cách gần. Rốt cuộc đây là một con người như thế nào?
Lần đầu tiên ở bờ sông Thanh Lăng, hắn hệt như một con chim ưng, lạnh lùng ác liệt, không cần thuốc tế mà lóc thịt cũng không kêu một tiếng, lại lừa tiền công khám của nàng.
Lần thứ hai trên đường tới trạm dịch, hắn như con hổ, uy vũ nghiêm nghị, chỉ mấy câu nhẹ nhàng đã trừng trị thỏa đáng cha con Phạm Thị, còn giam nàng lại.
Lần thứ ba, trong phòng chứa củi tối om, hắn như con sói, hung ác tàn nhẫn, vươn móng vuốt ra như muốn xé xác nàng. Mà lúc này, hắn như con mèo, lười biếng, đẹp đẽ, cao quý, toát lên dáng vẻ quý tộc... Có thể huấn luyện tên này thành con chó được không?
Để mỗi lần vừa thấy nàng, hắn ta sẽ lè lưỡi vẫy đuôi, chào chủ nhân. Hạ Sơ Thất mơ mộng Triệu Tôn biến thành con cún con, vẫy đuôi mừng nàng, khóe môi bất giác cong lên.
“Chưa ăn cơm à?”
Giọng nói thản nhiên mang theo ý lạnh tận xương lọt vào tai, cắt đứt mộng đẹp.
Ấn cho người chết! Nàng khẽ xê dịch đầu hắn, ấn mạnh hơn. Qua một khoảng thời gian dài mà hắn vẫn chỉ chăm chú đọc sách, khiến Hạ Sơ Thất tò mò.
Người ta nói, một người thích đọc sách thể hiện được thưởng thức của người đó. Nghĩ đến Tấn Vương gia cao ngạo lại đọc sách đến mê mẩn như thế, ắt hẳn nó phải là một quyển sách nào đó cao thâm lắm. Nàng rũ mắt xuống, khi hắn lật sang trang tiếp theo thì thừa dịp ép mạnh, cúi đầu vươn cổ nhìn nội dung trong trang sách.
“Người phụ nữ kia nằm nghiêng trên bàn, cái yếm nhỏ nâng đỡ hai quả đào mọng. Đôi môi nhỏ xinh thoa son, hai bàn tay nhỏ nhắn đang xoa nắn cho hắn. Dưới ánh sáng, nàng lên xuống có quy luật, cất giọng ngọt chảy nước: Việc của thiếp... là khiến chàng sướng muốn bay lên...”
Phi!!!
Hạ Sơ Thất suýt phì cười, nhưng phải cố nén lại.
Nàng cứ tưởng cái tên này đọc sách đúng đắn gì đó, ai mà ngờ lại là cảnh xuân tươi đẹp như thế chứ!
Triệu Tôn đóng sách lại, nghiêng đầu: “Ngươi biết chứ?” Tóc gáy Hạ Sơ Thất dựng đứng, nàng trầm giọng xuống, “Sơ sơ... biết vài chữ ạ.” Hắn chỉ “à” một tiếng nhẹ bẫng, liếc nàng một cái như có như không, làm như hiểu được ham mê của “đàn ông” nên cũng không làm khó nàng, lại hết sức nghiêm túc vùi đầu vào đọc sách.
Tên hèn! Đồ dâm ngầm! Thì ra cao quý lạnh lùng gì đó đều là làm màu! Hạ Sơ Thất khinh bỉ mà nghĩ.
Hai người, một xoa bóp, một đọc sách, yên lặng đến lạ. Hắn xem truyện H chậm rì rì, không biết giờ giấc tình hình xung quanh gì nữa. Nhưng Hạ Sơ Thất lại dần dần thấy mỏi tay, chân cũng tê rần, chỉ hận không thể bóp chết hắn luôn. Nhưng lúc nàng đi vào thì Trịnh Nhị Bảo đã nói rồi, tám mươi lượng cũng không dễ kiếm, Vương gia chữa bảo ngừng thì không được ngừng, nếu không thì sẽ chẳng được đồng nào.
Vì tiền, nàng nhịn!
Nhưng, người có thể nhịn chứ bụng thì không.
Vừa tới trưa, bụng nàng đã kháng nghị, sôi lên sùng sục.
“Đói rồi à?” Hắn nghe thấy, thản nhiên hỏi.
Hạ Sơ Thất nhìn đỉnh đầu hắn, rưng rưng nước mắt nói, “Vâng, tiểu nhân... đói rồi ạ.”
Triệu Tôn liếc nàng một cái, rốt cuộc cũng buồng quyển sách xuống, nói với ra ngoài hộ “bày cơm”, lại nói với nàng: “Dừng lại, ăn cơm trước đã.”
“Đa tạ Điện hạ!”
Hạ Sơ Thất rũ đôi tay mỏi nhừ, thở phào một hơi.
“Ngươi thích quyển sách kia à?”
Quyển sách kia... quyển sách nào?
Hạ Sơ Thất muốn trợn trắng mắt. Loại truyện H còn không đạt được hạng B, nàng có thể sinh ra hứng thú gì chứ? Nàng đang định lắc đầu thì đã thấy đại gia tôn quý chỉ vào quyển “Thanh Nang thư” trên bàn. Thình thịch! Trái tim Hạ Sơ Thất đập nhanh hơn, tất cả các mạch máu đều đang hét lên: Ta muốn! Ta muốn có! Ta nhất định phải có!
Một bàn tay rắn rỏi mang mùi hương nhàn nhạt vươn ra, nâng quyển “Thanh Nang thư” mà nàng thèm khát lên.
Tổ tiên ơi! Ánh mắt Hạ Sơ Thất biến thành hình nhang muỗi, hít sâu một hơi rồi vươn tay ra.
“Tạ điện hạ ban thưởng...” “Không, tám mươi lượng.”
Hả, cái gì? Trong cổ họng nàng trào ra vị tanh tanh.
“Không muốn?!” Giọng nói lạnh lẽo quyến rũ khiến lòng người run sợ, lập tức làm nàng cảm nhận được địa vị tôn ti phong kiến có thể lấy mạng người bất cứ lúc nào.
Được rồi, tám mươi lượng đổi một quyển “Thanh Nang Thư” cũng đáng, coi như hôm nay nàng xoa bóp cho một con chó.
Nàng hạ quyết tâm nhận quyển sách, cảm ơn mà ẩn chứa nỗi oán hận.
“Tạ ơn điện hạ thương cảm...” “Thanh Nang thư” mang theo hương mực bay lên làm nàng mừng rỡ như nhặt được của quý, không chờ được mà lật ngay ra.
Nhưng chỉ chớp mắt sau, nàng đã trừng lớn đôi mắt, cảm giác tanh tanh trong họng càng đậm hơn.
Nàng thế mà không nhận được mặt chữ viết trên sách. Tám mươi lượng mua một quyển sách gốc, ở một thời đại không có từ điển thì khác gì bỏ đi? Chỉ thấy Triệu Tôn bình tĩnh nói, “Cuốn sách này là do bản vương đi qua một quán sách cũ tại Hội xuyên vệ* mua với giá mười lượng bạc...”. (*) Hội xuyên vệ, Vệ sở do Minh triều thiết lập, ở khu vực Tứ Xuyên Thêm dầu vào lửa! Trước mắt Hạ Sơ Thất tối sầm xuống.
Hội xuyên vệ? Đúng là đầm dạ dày*...
(*) Dạ dày trong tiếng trung đồng âm với vệ Không tức! Không tức... Con người thì sao phải so đo với đồ thấp kém này?
Hạ Sơ Thất âm thầm vận khí đả thông hai mạch Nhâm Đốc suýt nữa bị đi vào “ma đạo”, nén ham muốn giết người trong đầu xuống, giả vờ không thèm để ý, nâng “Thanh Nang thư” trong tay, đè thấp giọng tỏ ý: “Chẳng hay Điện hạ có đọc được loại chữ này không?”
Ánh mắt hắn liếc qua.
“Ngươi biết cả Phong Nguyệt Tâm Kinh" mà lại chịu thua cuốn này sao?”
Hạ Sơ Thất nghẹn một hơi mới không vứt đi tính mạng mình mà chửi vào mặt hắn. “Điện hạ, chữ này không giống chữ kia.” Triệu Tôn “A” một tiếng, ánh mắt như có ẩn ý, đôi đồng tử lạnh lẽo cũng không gợn sóng, dường như cũng mới phát hiện chữ này khác lạ, cau mày lại.
“Kim văn* sao?”
(*) Kim văn: văn tự thường đúc hoặc khắc trên đồ đồng thời xưa “Điện hạ biết chữ này ạ?”.
Vứt cho nàng một ánh mắt “kém hiểu biết”, hắn dùng giọng khiêm tốn, cao giọng đáp lại: “Khắp thiên hạ này, e là chỉ có mình bổn vương biết.”
Làm màu! Làm màu!... Nhưng người ta có làm màu thì nàng cũng phải vào luồng, vì không được uổng phí tám mươi lượng bạc.
“Vậy Điện hạ có thể hay không... hì hì hì...” Triệu Tôn híp mắt, “Chỉ sợ ngươi không trả nổi thù lao thôi.”
rn
/1583
|