Hạ Sơ Thất lười biếng ngẩng đầu, tiếp tục gây xích mích: “Tướng mạo của điện hạ là phong thái của thần tiên, lại có thân phận cao như vậy, không cần2ta nói thì ngài cũng biết mà. Đến lúc đó, có khi là nữ tử đứng xếp thành TT hàng để chờ... đúng không?”
Sắc mắt Hạ Vấn Thu hơi trắng, Hạ Sơ8Thất cười nói: “Nói thế nào đi nữa, ngài đã là vợ của người ta thì thế nào cũng phải có một đích tử ở cạnh mới tốt. Nếu không trị hết6bệnh này, cả đời không có con, dù hai năm ba năm sau điện hạ vẫn đối xử với ngài như bây giờ, nhưng ngài có dám bảo đảm tám năm mười3năm sau điện hạ vẫn còn cưng chiều ngài không?” Hạ Sơ Thất dứt lời thì sắc mặt Hạ Vấn Thu đã trở nên trắng bệch.
Hạ Sơ Thất vốn là một người5mồm mép trơn trượt. Lời nói thế này, ngay cả phụ nữ hiện đại cũng phải sợ hãi chứ đừng nói là phụ nữ thời phong kiến coi chồng là trời. Huống chi, Hạ Vấn Thu gả cho Hoàng Trưởng Tôn, người kế thừa sự nghiệp đất nước trong tương lai. Không có con trai, nàng ta chịu đựng được sao?
Trắc phu nhân, ngài hãy suy nghĩ thật kĩ, Sở mỗ ở phủ Tấn Vương chờ tin tức tốt của ngài.” Đông Phương Thanh Huyền cùng Hạ Sơ Thất rời khỏi quán trà Thâm Tỉnh, Triệu Miên Trạch vẫn còn lẳng lặng ngồi trong nhã phòng.
Hắn tao nhã thưởng thức trà thơm nóng hổi trên bàn, sâu trong mắt có sự hoang mang, có sự dao động, không biết đang suy nghĩ cái gì. Hạ Vấn Thu im lặng ở cạnh hắn một lát rồi cầm áo khoác từ tay Bảo Cầm, nhẹ nhàng khoác lên người hắn, rũ mắt xuống, mím chặt môi.
Cả hai người đều không nói gì.
Một lúc lâu sau, Triệu Miền Trạch mới xoay đầu lại vuốt ve tóc của nàng ta.
“Thu Nhi, đang suy nghĩ gì vậy?” “Miên Trạch, lòng thiếp... rất loạn, loạn đến sợ hãi.” Hạ Vấn Thu nhìn hắn, nhẹ nhàng tựa lên vai hắn, “Thiếp sợ nàng là Thất muội, lại sợ nàng ấy không phải là Thất muội. Nếu nàng ấy là Thất muội thì hai năm phu thê ân ái của chúng ta có thể sẽ bị bệ hạ chặt đứt. Nếu nàng ấy không phải là Thất muội thì Thất muội đi đâu rồi? Một ngày muội ấy chưa trở lại là một ngày thiếp không yên lòng, một năm muội ấy chưa trở lại là một năm thiếp không yên lòng...”
“Thu Nhi cảm thấy nàng ta là Hạ Sở sao?”
Ánh mắt Triệu Miền Trạch không thay đổi, lạnh nhạt hỏi. Trong đầu lại hiện lên đôi mắt linh động phảng phất như có hàng vạn hàng nghìn gợn sóng. Nói ngũ quan của Sở Thất giống Hạ Sở thì đúng là rất giống. Nhưng ánh mắt, vẻ mặt, cách ăn nói, y thuật thì lại không có một chỗ nào giống cả.
Sao Hạ Sở lại có một đôi mắt như vậy?
Sao Hạ Sở lại có nhiều bản lĩnh như vậy?
Sao Hạ Sở lại có tài ăn nói sắc bén như vậy?
Trong khoảnh khắc, một nụ cười nhạt là nàng ấy đã có thể cơ trí chặn họng người ta. Ai cũng nói Đông Phương Thanh Huyền là yêu nghiệt khó dây dưa, thực ra Sở Thất cũng thế thôi. Đông Phương Thanh Huyền mê hoặc bên ngoài, Sở Thất lại mê hoặc từ bên trong. Nhìn bề ngoài, nàng giống như là người rất dễ nhìn thấu. Thật ra, rốt cuộc tâm tư nàng sâu bao nhiêu, hắn căn bản nhìn không thấu.
“Miên Trạch, lòng thiếp rất mâu thuẫn.” Hai người ở bên nhau một thời gian dài rồi nên rất dễ cảm ứng được mọi cử động của đối phương. Bên này Triệu Miên Trạch còn đang suy nghĩ về ánh mắt và hành động cử chỉ khác người của Hạ Sơ Thất, bên kia Hạ Vấn Thu lại mềm giọng, dang tay ôm chặt hông hắn, thân thể dựa vào hắn.
“Miên Trạch, thiếp sợ...” “Sợ cái gì?” Triệu Miên Trạch vòng tay ôm Hạ Vấn Thu, vuốt nhẹ sau lưng nàng ta. “Sợ chàng tìm được Thất muội rồi sẽ không cần thiếp nữa. Cũng sợ người đó là Thất muội, nàng ta đặc biệt như thế, chàng nhất định sẽ nhìn trúng nàng ta. Nhưng thiếp cũng lại sợ người đó không phải là Thất muội, sợ muội ấy còn lưu lạc chịu khổ ở dân gian. Thiếp sợ thiếp không thể sinh con trai cho chàng, sau này chàng sẽ nạp thiếp, không yêu thương thiếp nữa. Càng sợ có một ngày trong tương lai, người già hoa tàn, không còn nhan sắc, chỉ còn lại một mình đơn độc ở trong căn phòng lạnh lẽo.”
Im lặng một lát, Triệu Miên Trạch thở dài. “Ngốc, dù có phải là nàng ấy hay không thì cũng không có liên quan gì đến tình nghĩa hai ta.”
Triệu Miên Trạch dịu dàng an ủi, Hạ Vấn Thu giống như một con chim nhỏ lẳng lặng nghe. “Thu Nhi, hai năm qua uất ức cho nàng rồi, nàng cũng biết tính tình của Hoàng gia gia đấy, người nhớ tình bạn cũ, trong thời gian ngắn sẽ không quên, đợi... Đó cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Rồi có một ngày, ta sẽ đường đường chính chính cho nàng làm chính thể của ta, mà bên cạnh ta cũng chỉ có một mình nàng.”
“Miền Trạch...” Hạ Vấn Thu hít mũi, cảm động đến mức nghẹn ngào, “Thiếp muốn sinh con cho chàng, dù là con gái cũng được, nếu không thì thiếp không có cách nào tiếp tục cuộc sống này nữa.” Nói đến đây, nàng ta ngẩng đầu lên, giọng nói tha thiết: “Miên Trạch, hay là tìm Sở Thất khám bệnh cho thiếp đi?”.
Quan lương y của phủ Tấn Vương y thuật vô song, Đông cung đã sớm có tin tức này rồi. Bệnh của Thái tử gia, ngay cả Thái Y viện cũng bó tay, ai có thể tin tưởng một y quan bình thường chứ? Hôm nay hắn tới đây tìm Hạ Sơ Thất là có ý thăm dò trước, để nàng đến khám bệnh cho Hạ Vấn Thu. Nhưng nhìn cục diện hôm nay, Triệu Miên Trạch không thể không lo lắng nhiều hơn.
Hắn kéo Hạ Vấn Thu vào ngực, một lúc sau mới nói: “Thu Nhi, nàng không sợ... Chẳng may xảy ra chuyện xấu thì sao?”
Hạ Vấn Thu lắc đầu, “Miên Trạch, hai năm qua thiếp đã uống không biết bao nhiêu chén thuốc, nhưng vẫn không thấy khá hơn. Nếu Sở Thất nói có cách thì hãy thử một lần cũng được. Thiếp nghĩ rồi, dù nàng ta có ý đồ cũng không sao. Đợi nàng ta ra đơn thuốc, thiếp sẽ mời Lâm Viện Phán của Thái Y viện xem qua, rồi uống cũng không muộn...”
“Cũng được.”
Thấy Triệu Miên Trạch đồng ý, trên mặt Hạ Vấn Thu có sắc máu trở lại.
“Miên Trạch, chàng đối xử với Thu Nhi tốt quá!”
Tình chàng ý thiếp không bao lâu, Hạ Vấn Thu lại có lo lắng khác.
“Chuyện của Sở Thất, chàng định xử lý như thế nào?”
“Thu Nhi...” Triệu Miên Trạch lưỡng lự chốc lát, siết chặt cánh tay Hạ Vấn Thu, nhẹ nhàng vuốt dọc theo lưng nàng ta, “Nàng đừng suy nghĩ quá nhiều. Hai năm qua đều do ta không bảo vệ nàng thật tốt, để một người phụ nữ như nàng lo lắng mãi những chuyện đó. Sau này, nàng chỉ cần dưỡng khỏe cơ thể là được. Dù hắn có phải là Hạ Sở hay không, ta đều sẽ có cách.”
“Ý của chàng là?”.
Ánh mắt Triệu Miên Trạch lướt qua khuôn mặt Hạ Vấn Thu, nở nụ cười ấm áp với nàng ta. “Ta có một cách vẹn toàn đôi bên, có thể một lần vất vả mà suốt đời nhàn nhã...” Rời khỏi quán trà, Hạ Sơ Thất không có áo khoác nên lạnh đến mức cả người run rẩy.
“Cảm ơn Đại đô đốc về chuyện hôm nay. Cả người tiểu tử lôi thôi, thật sự không dám làm bẩn xe ngựa của Đại đô đốc, cũng không dám làm phiền Đại đô đốc hạ mình đưa tiểu tử về phủ. Gặp ở đây cũng tạm biệt ở đây, ngày khác có cơ hội, sẽ báo đáp ân tình của Đại đô đốc sau.”
Đông Phương Thanh Huyền nhìn Hạ Sơ Thất, quần áo màu đỏ dưới cơn gió tuyết cực kì xinh đẹp. “Tiện đường thôi mà, Sở tiểu lang không cần khách khí.”
“Tiểu tử về phủ Tấn Vương, ngài trở về phủ Đại đô đốc sao lại tiện đường?” “Với bổn tọa, chỉ còn trong phủ Ứng Thiên thì chỗ nào cũng tiện đường.”
Nhìn khuôn mặt đẹp tới cực điểm của Đông Phương Thanh Huyền, Hạ Sơ Thất biết hắn ta không chứa đường thương lượng cho nàng. Tuy nàng kiêng kị Cẩm Y Vệ, nhưng nhớ lại thái độ lúc nãy của hắn ta trước mặt Triệu Miên Trạch, nàng không ngại nghe hắn ta nói xem thế nào. “Làm phiền Đại đô đốc quá.” “Sở tiểu lang, mời...”
Đông Phương Thanh Huyền nắm tay Hạ Sơ Thất. Nàng chớp mắt, nhanh chóng rút tay về. Bàn tay Đông Phương Thanh Huyền trắng nõn mịn màng, làn da đẹp khiến nàng ghen tị. Vừa chạm vào bàn tay hắn ta, nàng lại tự nhiên nhớ đến bàn tay của người kia, cũng sạch sẽ ấm áp, cũng mạnh mẽ khô ráo như thế. Mỗi lần bàn tay kia nằm bàn tay nàng, nàng liền có cảm giác từ nữ hán tử biến thành một cô gái nhỏ.
Ngẫm lại, hình như tên đó giận dỗi cũng đã nhiều ngày rồi.
Đúng là nhỏ nhen!
Lên xe ngựa, trong không gian chật hẹp đó chỉ có Hạ Sơ Thất và Đông Phương Thanh Huyền. Hạ Sơ Thất đặt tay lên đầu gối, ưỡn thẳng lưng, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, không nói lời nào, cũng không nhìn Đông Phương Thanh Huyền. Dáng vẻ của nàng có vẻ cung kính, thực chất lại từ chối người ngoài ngàn dặm. Nàng suy nghĩ kĩ rồi, ở trước mặt Đông Phương mỹ nhân, nàng không thể thua trận thế, chỉ chờ hắn ta tung chiêu là được rồi.
Hiển nhiên, Đại đô đốc không nghĩ như vậy.
Hắn ta hăng hái mà đánh giá nàng, không nói chuyện chính, chỉ nói chuyện thường ngày. “Sở tiểu lang tới kinh thành được vài ngày rồi, có cảm giác gì không?” “Đều là nam nhân và nữ nhân có một lỗ mũi, một đôi mắt, một cặp chân, không hề khác người ở huyện Thanh Cương.” Lạnh nhạt nói xong, khóe môi Hạ Sơ Thất hơi cong lên, ánh mắt nhìn Đông Phương Thanh Huyền có ý trêu chọc.
“Ha ha, nhìn trí nhớ xấu của ta đây này, suýt chút nữa đã quên Đại đô đốc ngài rồi. Ngoại trừ nam nhân và nữ nhân thì còn có yêu vật tuyệt thế như Đại đô đốc, thuộc về sinh vật thứ ba, không phải nam cũng không nữ, đó là nhân... yêu.”
“Lời nói của Sở tiểu lang vẫn thú vị như vậy.” Tính tình Đông Phương Đại đô đốc vô cùng tốt, tiếng nói phát ra từ đôi môi đỏ thắm như cánh hoa anh đào vẫn dễ nghe như vậy. Phong hoa tuyệt đại, đẹp chấn kinh thành, thật sự làm cho Hạ Sơ Thất ghen tị, ghen tị tới mức hận không thể lột da mặt của hắn ta ra dán lên mặt của mình. Bổ não ra hình ảnh phẫu thuật tàn nhẫn đó, nàng không nhịn được bật cười.
“Cười cái gì?”
Nghe Đông Phương Thanh Huyền hỏi, Hạ Sơ Thất hằng giọng, nghiêm trang nói sang chuyện khác: “Trong lòng tiểu tử có một chuyện không rõ, tại sao hôm nay Đại đô đốc lại giúp đỡ ta? Hình như giao tình của hai ta không tốt đến mức đó nhỉ?”
“Ngươi là Thất tiểu thư của Ngụy quốc công phủ sao?” Trong mắt Đông Phương Thanh Huyền có ánh sáng lóe lên.
“Ngươi nói xem?” Hạ Sơ Thất nhếch miệng, “Rất rõ ràng là... không phải.”
Cho nên bổn tọa chỉ làm sáng tỏ sự thật mà thôi.” Trong đầu “boong” một tiếng gõ cảnh báo, Hạ Sơ Thất nhìn kĩ hắn ta.
Sắc mắt Hạ Vấn Thu hơi trắng, Hạ Sơ8Thất cười nói: “Nói thế nào đi nữa, ngài đã là vợ của người ta thì thế nào cũng phải có một đích tử ở cạnh mới tốt. Nếu không trị hết6bệnh này, cả đời không có con, dù hai năm ba năm sau điện hạ vẫn đối xử với ngài như bây giờ, nhưng ngài có dám bảo đảm tám năm mười3năm sau điện hạ vẫn còn cưng chiều ngài không?” Hạ Sơ Thất dứt lời thì sắc mặt Hạ Vấn Thu đã trở nên trắng bệch.
Hạ Sơ Thất vốn là một người5mồm mép trơn trượt. Lời nói thế này, ngay cả phụ nữ hiện đại cũng phải sợ hãi chứ đừng nói là phụ nữ thời phong kiến coi chồng là trời. Huống chi, Hạ Vấn Thu gả cho Hoàng Trưởng Tôn, người kế thừa sự nghiệp đất nước trong tương lai. Không có con trai, nàng ta chịu đựng được sao?
Trắc phu nhân, ngài hãy suy nghĩ thật kĩ, Sở mỗ ở phủ Tấn Vương chờ tin tức tốt của ngài.” Đông Phương Thanh Huyền cùng Hạ Sơ Thất rời khỏi quán trà Thâm Tỉnh, Triệu Miên Trạch vẫn còn lẳng lặng ngồi trong nhã phòng.
Hắn tao nhã thưởng thức trà thơm nóng hổi trên bàn, sâu trong mắt có sự hoang mang, có sự dao động, không biết đang suy nghĩ cái gì. Hạ Vấn Thu im lặng ở cạnh hắn một lát rồi cầm áo khoác từ tay Bảo Cầm, nhẹ nhàng khoác lên người hắn, rũ mắt xuống, mím chặt môi.
Cả hai người đều không nói gì.
Một lúc lâu sau, Triệu Miền Trạch mới xoay đầu lại vuốt ve tóc của nàng ta.
“Thu Nhi, đang suy nghĩ gì vậy?” “Miên Trạch, lòng thiếp... rất loạn, loạn đến sợ hãi.” Hạ Vấn Thu nhìn hắn, nhẹ nhàng tựa lên vai hắn, “Thiếp sợ nàng là Thất muội, lại sợ nàng ấy không phải là Thất muội. Nếu nàng ấy là Thất muội thì hai năm phu thê ân ái của chúng ta có thể sẽ bị bệ hạ chặt đứt. Nếu nàng ấy không phải là Thất muội thì Thất muội đi đâu rồi? Một ngày muội ấy chưa trở lại là một ngày thiếp không yên lòng, một năm muội ấy chưa trở lại là một năm thiếp không yên lòng...”
“Thu Nhi cảm thấy nàng ta là Hạ Sở sao?”
Ánh mắt Triệu Miền Trạch không thay đổi, lạnh nhạt hỏi. Trong đầu lại hiện lên đôi mắt linh động phảng phất như có hàng vạn hàng nghìn gợn sóng. Nói ngũ quan của Sở Thất giống Hạ Sở thì đúng là rất giống. Nhưng ánh mắt, vẻ mặt, cách ăn nói, y thuật thì lại không có một chỗ nào giống cả.
Sao Hạ Sở lại có một đôi mắt như vậy?
Sao Hạ Sở lại có nhiều bản lĩnh như vậy?
Sao Hạ Sở lại có tài ăn nói sắc bén như vậy?
Trong khoảnh khắc, một nụ cười nhạt là nàng ấy đã có thể cơ trí chặn họng người ta. Ai cũng nói Đông Phương Thanh Huyền là yêu nghiệt khó dây dưa, thực ra Sở Thất cũng thế thôi. Đông Phương Thanh Huyền mê hoặc bên ngoài, Sở Thất lại mê hoặc từ bên trong. Nhìn bề ngoài, nàng giống như là người rất dễ nhìn thấu. Thật ra, rốt cuộc tâm tư nàng sâu bao nhiêu, hắn căn bản nhìn không thấu.
“Miên Trạch, lòng thiếp rất mâu thuẫn.” Hai người ở bên nhau một thời gian dài rồi nên rất dễ cảm ứng được mọi cử động của đối phương. Bên này Triệu Miên Trạch còn đang suy nghĩ về ánh mắt và hành động cử chỉ khác người của Hạ Sơ Thất, bên kia Hạ Vấn Thu lại mềm giọng, dang tay ôm chặt hông hắn, thân thể dựa vào hắn.
“Miên Trạch, thiếp sợ...” “Sợ cái gì?” Triệu Miên Trạch vòng tay ôm Hạ Vấn Thu, vuốt nhẹ sau lưng nàng ta. “Sợ chàng tìm được Thất muội rồi sẽ không cần thiếp nữa. Cũng sợ người đó là Thất muội, nàng ta đặc biệt như thế, chàng nhất định sẽ nhìn trúng nàng ta. Nhưng thiếp cũng lại sợ người đó không phải là Thất muội, sợ muội ấy còn lưu lạc chịu khổ ở dân gian. Thiếp sợ thiếp không thể sinh con trai cho chàng, sau này chàng sẽ nạp thiếp, không yêu thương thiếp nữa. Càng sợ có một ngày trong tương lai, người già hoa tàn, không còn nhan sắc, chỉ còn lại một mình đơn độc ở trong căn phòng lạnh lẽo.”
Im lặng một lát, Triệu Miên Trạch thở dài. “Ngốc, dù có phải là nàng ấy hay không thì cũng không có liên quan gì đến tình nghĩa hai ta.”
Triệu Miên Trạch dịu dàng an ủi, Hạ Vấn Thu giống như một con chim nhỏ lẳng lặng nghe. “Thu Nhi, hai năm qua uất ức cho nàng rồi, nàng cũng biết tính tình của Hoàng gia gia đấy, người nhớ tình bạn cũ, trong thời gian ngắn sẽ không quên, đợi... Đó cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Rồi có một ngày, ta sẽ đường đường chính chính cho nàng làm chính thể của ta, mà bên cạnh ta cũng chỉ có một mình nàng.”
“Miền Trạch...” Hạ Vấn Thu hít mũi, cảm động đến mức nghẹn ngào, “Thiếp muốn sinh con cho chàng, dù là con gái cũng được, nếu không thì thiếp không có cách nào tiếp tục cuộc sống này nữa.” Nói đến đây, nàng ta ngẩng đầu lên, giọng nói tha thiết: “Miên Trạch, hay là tìm Sở Thất khám bệnh cho thiếp đi?”.
Quan lương y của phủ Tấn Vương y thuật vô song, Đông cung đã sớm có tin tức này rồi. Bệnh của Thái tử gia, ngay cả Thái Y viện cũng bó tay, ai có thể tin tưởng một y quan bình thường chứ? Hôm nay hắn tới đây tìm Hạ Sơ Thất là có ý thăm dò trước, để nàng đến khám bệnh cho Hạ Vấn Thu. Nhưng nhìn cục diện hôm nay, Triệu Miên Trạch không thể không lo lắng nhiều hơn.
Hắn kéo Hạ Vấn Thu vào ngực, một lúc sau mới nói: “Thu Nhi, nàng không sợ... Chẳng may xảy ra chuyện xấu thì sao?”
Hạ Vấn Thu lắc đầu, “Miên Trạch, hai năm qua thiếp đã uống không biết bao nhiêu chén thuốc, nhưng vẫn không thấy khá hơn. Nếu Sở Thất nói có cách thì hãy thử một lần cũng được. Thiếp nghĩ rồi, dù nàng ta có ý đồ cũng không sao. Đợi nàng ta ra đơn thuốc, thiếp sẽ mời Lâm Viện Phán của Thái Y viện xem qua, rồi uống cũng không muộn...”
“Cũng được.”
Thấy Triệu Miên Trạch đồng ý, trên mặt Hạ Vấn Thu có sắc máu trở lại.
“Miên Trạch, chàng đối xử với Thu Nhi tốt quá!”
Tình chàng ý thiếp không bao lâu, Hạ Vấn Thu lại có lo lắng khác.
“Chuyện của Sở Thất, chàng định xử lý như thế nào?”
“Thu Nhi...” Triệu Miên Trạch lưỡng lự chốc lát, siết chặt cánh tay Hạ Vấn Thu, nhẹ nhàng vuốt dọc theo lưng nàng ta, “Nàng đừng suy nghĩ quá nhiều. Hai năm qua đều do ta không bảo vệ nàng thật tốt, để một người phụ nữ như nàng lo lắng mãi những chuyện đó. Sau này, nàng chỉ cần dưỡng khỏe cơ thể là được. Dù hắn có phải là Hạ Sở hay không, ta đều sẽ có cách.”
“Ý của chàng là?”.
Ánh mắt Triệu Miên Trạch lướt qua khuôn mặt Hạ Vấn Thu, nở nụ cười ấm áp với nàng ta. “Ta có một cách vẹn toàn đôi bên, có thể một lần vất vả mà suốt đời nhàn nhã...” Rời khỏi quán trà, Hạ Sơ Thất không có áo khoác nên lạnh đến mức cả người run rẩy.
“Cảm ơn Đại đô đốc về chuyện hôm nay. Cả người tiểu tử lôi thôi, thật sự không dám làm bẩn xe ngựa của Đại đô đốc, cũng không dám làm phiền Đại đô đốc hạ mình đưa tiểu tử về phủ. Gặp ở đây cũng tạm biệt ở đây, ngày khác có cơ hội, sẽ báo đáp ân tình của Đại đô đốc sau.”
Đông Phương Thanh Huyền nhìn Hạ Sơ Thất, quần áo màu đỏ dưới cơn gió tuyết cực kì xinh đẹp. “Tiện đường thôi mà, Sở tiểu lang không cần khách khí.”
“Tiểu tử về phủ Tấn Vương, ngài trở về phủ Đại đô đốc sao lại tiện đường?” “Với bổn tọa, chỉ còn trong phủ Ứng Thiên thì chỗ nào cũng tiện đường.”
Nhìn khuôn mặt đẹp tới cực điểm của Đông Phương Thanh Huyền, Hạ Sơ Thất biết hắn ta không chứa đường thương lượng cho nàng. Tuy nàng kiêng kị Cẩm Y Vệ, nhưng nhớ lại thái độ lúc nãy của hắn ta trước mặt Triệu Miên Trạch, nàng không ngại nghe hắn ta nói xem thế nào. “Làm phiền Đại đô đốc quá.” “Sở tiểu lang, mời...”
Đông Phương Thanh Huyền nắm tay Hạ Sơ Thất. Nàng chớp mắt, nhanh chóng rút tay về. Bàn tay Đông Phương Thanh Huyền trắng nõn mịn màng, làn da đẹp khiến nàng ghen tị. Vừa chạm vào bàn tay hắn ta, nàng lại tự nhiên nhớ đến bàn tay của người kia, cũng sạch sẽ ấm áp, cũng mạnh mẽ khô ráo như thế. Mỗi lần bàn tay kia nằm bàn tay nàng, nàng liền có cảm giác từ nữ hán tử biến thành một cô gái nhỏ.
Ngẫm lại, hình như tên đó giận dỗi cũng đã nhiều ngày rồi.
Đúng là nhỏ nhen!
Lên xe ngựa, trong không gian chật hẹp đó chỉ có Hạ Sơ Thất và Đông Phương Thanh Huyền. Hạ Sơ Thất đặt tay lên đầu gối, ưỡn thẳng lưng, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, không nói lời nào, cũng không nhìn Đông Phương Thanh Huyền. Dáng vẻ của nàng có vẻ cung kính, thực chất lại từ chối người ngoài ngàn dặm. Nàng suy nghĩ kĩ rồi, ở trước mặt Đông Phương mỹ nhân, nàng không thể thua trận thế, chỉ chờ hắn ta tung chiêu là được rồi.
Hiển nhiên, Đại đô đốc không nghĩ như vậy.
Hắn ta hăng hái mà đánh giá nàng, không nói chuyện chính, chỉ nói chuyện thường ngày. “Sở tiểu lang tới kinh thành được vài ngày rồi, có cảm giác gì không?” “Đều là nam nhân và nữ nhân có một lỗ mũi, một đôi mắt, một cặp chân, không hề khác người ở huyện Thanh Cương.” Lạnh nhạt nói xong, khóe môi Hạ Sơ Thất hơi cong lên, ánh mắt nhìn Đông Phương Thanh Huyền có ý trêu chọc.
“Ha ha, nhìn trí nhớ xấu của ta đây này, suýt chút nữa đã quên Đại đô đốc ngài rồi. Ngoại trừ nam nhân và nữ nhân thì còn có yêu vật tuyệt thế như Đại đô đốc, thuộc về sinh vật thứ ba, không phải nam cũng không nữ, đó là nhân... yêu.”
“Lời nói của Sở tiểu lang vẫn thú vị như vậy.” Tính tình Đông Phương Đại đô đốc vô cùng tốt, tiếng nói phát ra từ đôi môi đỏ thắm như cánh hoa anh đào vẫn dễ nghe như vậy. Phong hoa tuyệt đại, đẹp chấn kinh thành, thật sự làm cho Hạ Sơ Thất ghen tị, ghen tị tới mức hận không thể lột da mặt của hắn ta ra dán lên mặt của mình. Bổ não ra hình ảnh phẫu thuật tàn nhẫn đó, nàng không nhịn được bật cười.
“Cười cái gì?”
Nghe Đông Phương Thanh Huyền hỏi, Hạ Sơ Thất hằng giọng, nghiêm trang nói sang chuyện khác: “Trong lòng tiểu tử có một chuyện không rõ, tại sao hôm nay Đại đô đốc lại giúp đỡ ta? Hình như giao tình của hai ta không tốt đến mức đó nhỉ?”
“Ngươi là Thất tiểu thư của Ngụy quốc công phủ sao?” Trong mắt Đông Phương Thanh Huyền có ánh sáng lóe lên.
“Ngươi nói xem?” Hạ Sơ Thất nhếch miệng, “Rất rõ ràng là... không phải.”
Cho nên bổn tọa chỉ làm sáng tỏ sự thật mà thôi.” Trong đầu “boong” một tiếng gõ cảnh báo, Hạ Sơ Thất nhìn kĩ hắn ta.
/1583
|