*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hạ Sơ Thất oán hận nhìn qua, “Bệ hạ đã tới đây rồi mà người còn không mời bệ hạ ra dùng trà à?” Trịnh Nhị Bảo lúc này mới thoát ra khỏi cơn khủng hoảng, cậu ta không nhìn cái bụng lép kẹp của nàng nữa, chỉ âm thầm thở phào một hơi.
“À vâng vâng! Nổ tài đi ngay, đi ngay bây giờ đây...”
“Không cần!” Triệu Miên Trạch ngắt lời cậu ta, ánh mắt chợt lóe, chắp tay sau lưng xoay người ra chỗ khác, mặt nhìn về phía cửa ra, nói rất nhỏ rằng: “Giờ trẫm cần phải hồi cung, sức khỏe hoàng hậu không tốt, nàng cứ ở trong phủ nghỉ ngơi đi, sau này nàng đừng tùy tiện xuất phủ, tránh đi3sinh sự.” Ai mới là người sinh sự chứ, rõ ràng là hắn ta mới đúng! Thấy hắn ta phất áo muốn đi, khóe môi Hạ Sơ Thất khẽ nhếch, nàng đột nhiên gọi hắn ta lại: “Bệ hạ chờ một chút.” Nàng dịu dàng cất giọng gọi khiến trái tim của Triệu Miên Trạch như bị một chú mèo con liên tục cho vào, hắn ta vội vàng quay đầu lại nhìn.
“Chuyện gì vậy?” Hạ Sơ Thất mỉm cười, liếc mắt nhìn về phía bàn
Trên bàn có đặt một chiếc khay gỗ, bên trong có mấy quả dưa chuột màu xanh đậm mà chiều hôm nay Triệu Tốn đã mang tới, màu xanh tươi non như phỉ thúy trông vô cùng bắt mắt
Trong mắt nàng1nhanh chóng di chuyển, nàng nửa cười nửa không nói: “Mấy trái dưa leo này đều còn rất tươi, ta mới sai người đi hái về, bệ hạ mang về dùng thử xem.”
Ánh mắt Triệu Miên Trạch cứng lại, không hiểu lắm.
Nàng hếch mặt lên, bật cười rồi lại nói: “Trong cung không thiếu những món ăn trân quý khác lạ, dưa chuột quả thực là tục vật bình thường
Nhưng dù sao đây cũng là tâm ý của ta, chi bằng bệ hạ cứ nhận lấy đi
Nếu ngài không ăn thì trong cung vẫn còn biết bao phi tần như thế, thể nào cũng có người ăn
Cho dù phi tần không ăn tới thì tóm lại vẫn sẽ cần dùng tới thôi
Dù sao chỉ dựa vào6một mình bệ hạ thì cho dù có lòng nhưng sợ là cũng vô lực, khó tránh được việc bỏ bể không chiếu cổ được lục cung
Nếu không thể ngày nào cũng tới thì chi bằng đưa mấy quả dưa chuột này qua để trấn an cũng là thể hiện ấn trạch rồi.” Nàng nho nhã, thì thầm nói một đống lời, chờ nàng nói hết, cuối cùng Triệu Miên Trạch cũng hiểu được ý của nàng
Hắn ta hơi híp mắt, không dám tin nhìn người phụ nữ có vẻ mặt chững chạc, đàng hoàng trước mặt mình
Người dám nói như vậy, trong thiên hạ này, ngoài Hạ Sơ Thất ra thì sợ rằng không còn bất kì ai khác nữa! Nghĩ ngợi một lát, hắn4ta cúi đầu cười rồi quay đầu nhìn về phía Hà Thừa Ân
“Nhận lấy, sau khi hồi cung thì đưa tới cho đám nương nương.” “Vâng.” Hà Thừa Ân lau mồ hôi lạnh đầy trên trán.
Bụng Hạ Sơ Thất nhìn không có vẻ gì là giống đang mang thai cả, sự tình trong cung cũng vô cùng cấp bách, Triệu Miên Trạch không tiếp tục trì hoãn nữa, hắn ta vội vàng dẫn người ra khỏi viện Sở Từ rồi rời phủ Ngụy quốc công
Hạ Sơ Thất thấy góc áo của hắn ta biến mất sau cánh cửa thì bàn tay đang nắm chặt thành quyền mới nới lỏng ra, thở dài một hơi rồi tê liệt ngã xuống giường.
Nguy hiểm thật!
Lúc trước khi đang đau3đến mức muốn chết đi sống lại trong hầm ngầm dưới đất, nàng còn oán hận sao khuê nữ nhà mình lại cứ nhằm lúc này mà đòi chui ra chứ
Bây giờ nghĩ lại thì tiểu bảo bối nhà nàng quả thực là đứa trẻ hiểu chuyện nhất trên đời.
Bé con chui ra là vì muốn bảo vệ cha mẹ nó
Nếu không phải nó ra đời sớm thì dù chỉ muộn thêm mấy canh giờ thôi cũng sợ là đã trở thành đại họa rồi
Nếu không phải do Triệu Tôn chiếm được tiên cơ, cho thái hoàng thái hậu rơi đài thì sự tình hôm nay chỉ sợ sẽ không đơn giản, dễ dàng thế này được
Tất cả đều là ý trời, ý trời!
Chỉ là, Đạo Thường đại sư từng nói “con sinh mẹ chết”, nhưng giờ nữ nhi của nàng ra đời rồi, nàng cũng không xảy ra chuyện gì cả, mọi chuyện vẫn êm đẹp, nàng còn sống mà con gái cũng ổn, đây có phải ý nói rằng nếu nàng sinh con gái thì sẽ không sao, chỉ khi sinh con trai thì mới có chuyện đúng không?
Nhắm mắt lại, trăm mối tơ vò trong lòng nàng chưa có cách nào giải quyết được.
Khi Triệu Miên Trạch từ phủ Ngụy quốc công trở lại điện Hàm Chương thì trong cung đã vô cùng rối loạn
Mấy vị ma ma thân cận chuyển hầu hạ thái hoàng thái hậu đã đổi sang áo liệm, thi thể thái hoàng thái hậu nằm trên giường, sắc mặt bình thản trong không có chút đau đớn nào, giống như bà ta thật sự tận thọ chết già.
Từ khi Triệu Miên Trạch bắt đầu nhận thức được mọi chuyện thì vị hoàng tổ mẫu này luôn đối xử với hắn ta vô cùng thân thiết
Trong lòng hắn ta, hoàng tổ mẫu là người vô cùng khoan dung nhân hậu, đoan trang hiền đức, ngày đêm vất vả đi theo hoàng tổ phụ vì nước, vì nhà, người thật sự là kỳ nữ hiếm có trên thế gian này
Bây giờ người đột nhiên qua đời, hắn ta nhớ lại khoảng thời gian được người hướng dẫn từng chút từng chút một mà không khỏi đứt từng khúc ruột, không kìm lòng được mà rơi lệ xót xa
“Hoàng tổ mẫu, sao người lại ra đi như vậy chứ? Không đợi để gặp tôn nhi lần cuối...” “Chủ tử! Nô tỳ..
Lẽ ra phải đi theo người mới đúng...” Tôn ma ma là người hầu hạ thái hoàng thái hậu trong thời gian dài nhất cũng không nhịn được mà nước mắt lưng tròng, khóc than thê lương
Nhất thời, trong điện vang lên tiếng than thở khóc lóc, âm thanh nghẹn ngào vô cùng thảm thiết
Lan Tử An lau nước mắt, cầm một bộ đồ tang tiến lên phía trước.
“Bệ hạ, thái hoàng thái hậu đã đi gặp Phật Tổ, đã tới miền Tây Thiên cực lạc, mời bệ hạ phục hiểu.”
Triệu Miên Trạch đáp lời một tiếng, nghẹn ngào gật đầu, để Hà Thừa Ân và Lan Tử An phục vụ mình thay đồ tang rồi lại chạy đến bên giường, ngồi bên cạnh di thể của thái hoàng thái hậu cúi đầu nghẹn ngào
Đế vương rơi lệ càng khiến mọi người trong điện bi ai vạn phần.
Một hồi lâu sau, thấy thời gian cũng không sai biệt lắm, Lan Tử An khịt mũi mấy cái, khom người khuyên răn.
“Xin bệ hạ hãy nén bị thương, thái hoàng thái hậu đã đi rồi, nhưng chuyện phía sau vẫn còn chưa được sắp xếp...”
Sau khi được gã nhắc nhở như vậy, Triệu Miên Trạch mới như nhớ ra, hắn ta quay đầu lại nhìn gã, gật đầu tán đồng rồi khàn giọng nói, “Hoàng tổ phụ còn đang lâm bệnh nặng nằm trên giường ở cung Càn Thanh, một mình trẫm phải gánh vác giang sơn xã tắc, trẫm còn muốn lắng nghe hoàng tổ mẫu dạy bảo nhiều hơn, vậy mà người lại đi trước tổ phụ một bước
Chư vị ái khanh, tai họa lần này khiến tâm tình trẫm rất loạn, vì thế những chuyện tiếp theo của thái hoàng thái hậu phải làm phiền chư vị.”
“Xin bệ hạ hãy nén bị thương, chúng thần có chết cũng không từ chối...”
Trong điện Hàm Chương, có rất nhiều văn võ bá quan đang quỳ trên mặt đất, không ngừng hồ vạn tuế.
Sau khi vờ vịt biểu diễn màn cháu hiền con hiểu, bọn họ thảo luận khoảng nửa chén trà nhỏ rồi trình lên cho Triệu Miên Trạch mấy chục cái thuy hiệu* cho thái hoàng thái hậu.
(*) Thụy hiệu (Bà RE): là một dạng tên hiệu sau khi qua đời trong văn hóa Đông Á đồng văn gồm Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản và Triều Tiên
Một nữ nhân tôn quý được hưởng vinh hoa phú quý trọn đời, cuối cùng đều được vinh dự nhận một thụy hiệu riêng cho mình
Vành mắt Triệu Miên Trạch đỏ bừng, hắn ta cầm từng thuy hiệu được đề xuất xem xét cẩn thận, rồi đặt lên bàn, ngự bút, chọn ra thụy hiệu “Hiểu Thánh Cung Hiến Nhân Túc Từ Huệ Trang Hòa Kính Thiên Thừa Đức hoàng thái hậu” và giao cho Lan Tử An
Chờ gã lĩnh mệnh lui ra, mới nâng tay đỡ trán, vô cùng bị thống, nghẹn ngào lên tiếng.
“Việc lớn của thái hoàng thái hậu cần thiên hạ để tang
Truyền ý chỉ của trẫm, cho người truyền thông cáo khẩn cấp suốt tám trăm dặm tới khắp nơi, báo cho các phiên vương
Lệnh cho An vương, Ninh vương, Tương vương, Ngô vương hỏa tốc hồi kinh chịu tang, các vương gia đang ở tại kinh thành là Tần vương, Tấn vương, Túc vương cùng lo hậu sự
Các bộ, viện, tự, tự, phủ cùng quan viên lớn nhỏ khắp nơi nhớ rõ, trong lúc thực hiện chuyện đại sự tang ma của thái hoàng thái hậu, không được giải trí, không được ca múa, không được cưới xin, không được mừng thọ
Kẻ nào vi phạm nghiêm trị không tha.”
Hạ Sơ Thất oán hận nhìn qua, “Bệ hạ đã tới đây rồi mà người còn không mời bệ hạ ra dùng trà à?” Trịnh Nhị Bảo lúc này mới thoát ra khỏi cơn khủng hoảng, cậu ta không nhìn cái bụng lép kẹp của nàng nữa, chỉ âm thầm thở phào một hơi.
“À vâng vâng! Nổ tài đi ngay, đi ngay bây giờ đây...”
“Không cần!” Triệu Miên Trạch ngắt lời cậu ta, ánh mắt chợt lóe, chắp tay sau lưng xoay người ra chỗ khác, mặt nhìn về phía cửa ra, nói rất nhỏ rằng: “Giờ trẫm cần phải hồi cung, sức khỏe hoàng hậu không tốt, nàng cứ ở trong phủ nghỉ ngơi đi, sau này nàng đừng tùy tiện xuất phủ, tránh đi3sinh sự.” Ai mới là người sinh sự chứ, rõ ràng là hắn ta mới đúng! Thấy hắn ta phất áo muốn đi, khóe môi Hạ Sơ Thất khẽ nhếch, nàng đột nhiên gọi hắn ta lại: “Bệ hạ chờ một chút.” Nàng dịu dàng cất giọng gọi khiến trái tim của Triệu Miên Trạch như bị một chú mèo con liên tục cho vào, hắn ta vội vàng quay đầu lại nhìn.
“Chuyện gì vậy?” Hạ Sơ Thất mỉm cười, liếc mắt nhìn về phía bàn
Trên bàn có đặt một chiếc khay gỗ, bên trong có mấy quả dưa chuột màu xanh đậm mà chiều hôm nay Triệu Tốn đã mang tới, màu xanh tươi non như phỉ thúy trông vô cùng bắt mắt
Trong mắt nàng1nhanh chóng di chuyển, nàng nửa cười nửa không nói: “Mấy trái dưa leo này đều còn rất tươi, ta mới sai người đi hái về, bệ hạ mang về dùng thử xem.”
Ánh mắt Triệu Miên Trạch cứng lại, không hiểu lắm.
Nàng hếch mặt lên, bật cười rồi lại nói: “Trong cung không thiếu những món ăn trân quý khác lạ, dưa chuột quả thực là tục vật bình thường
Nhưng dù sao đây cũng là tâm ý của ta, chi bằng bệ hạ cứ nhận lấy đi
Nếu ngài không ăn thì trong cung vẫn còn biết bao phi tần như thế, thể nào cũng có người ăn
Cho dù phi tần không ăn tới thì tóm lại vẫn sẽ cần dùng tới thôi
Dù sao chỉ dựa vào6một mình bệ hạ thì cho dù có lòng nhưng sợ là cũng vô lực, khó tránh được việc bỏ bể không chiếu cổ được lục cung
Nếu không thể ngày nào cũng tới thì chi bằng đưa mấy quả dưa chuột này qua để trấn an cũng là thể hiện ấn trạch rồi.” Nàng nho nhã, thì thầm nói một đống lời, chờ nàng nói hết, cuối cùng Triệu Miên Trạch cũng hiểu được ý của nàng
Hắn ta hơi híp mắt, không dám tin nhìn người phụ nữ có vẻ mặt chững chạc, đàng hoàng trước mặt mình
Người dám nói như vậy, trong thiên hạ này, ngoài Hạ Sơ Thất ra thì sợ rằng không còn bất kì ai khác nữa! Nghĩ ngợi một lát, hắn4ta cúi đầu cười rồi quay đầu nhìn về phía Hà Thừa Ân
“Nhận lấy, sau khi hồi cung thì đưa tới cho đám nương nương.” “Vâng.” Hà Thừa Ân lau mồ hôi lạnh đầy trên trán.
Bụng Hạ Sơ Thất nhìn không có vẻ gì là giống đang mang thai cả, sự tình trong cung cũng vô cùng cấp bách, Triệu Miên Trạch không tiếp tục trì hoãn nữa, hắn ta vội vàng dẫn người ra khỏi viện Sở Từ rồi rời phủ Ngụy quốc công
Hạ Sơ Thất thấy góc áo của hắn ta biến mất sau cánh cửa thì bàn tay đang nắm chặt thành quyền mới nới lỏng ra, thở dài một hơi rồi tê liệt ngã xuống giường.
Nguy hiểm thật!
Lúc trước khi đang đau3đến mức muốn chết đi sống lại trong hầm ngầm dưới đất, nàng còn oán hận sao khuê nữ nhà mình lại cứ nhằm lúc này mà đòi chui ra chứ
Bây giờ nghĩ lại thì tiểu bảo bối nhà nàng quả thực là đứa trẻ hiểu chuyện nhất trên đời.
Bé con chui ra là vì muốn bảo vệ cha mẹ nó
Nếu không phải nó ra đời sớm thì dù chỉ muộn thêm mấy canh giờ thôi cũng sợ là đã trở thành đại họa rồi
Nếu không phải do Triệu Tôn chiếm được tiên cơ, cho thái hoàng thái hậu rơi đài thì sự tình hôm nay chỉ sợ sẽ không đơn giản, dễ dàng thế này được
Tất cả đều là ý trời, ý trời!
Chỉ là, Đạo Thường đại sư từng nói “con sinh mẹ chết”, nhưng giờ nữ nhi của nàng ra đời rồi, nàng cũng không xảy ra chuyện gì cả, mọi chuyện vẫn êm đẹp, nàng còn sống mà con gái cũng ổn, đây có phải ý nói rằng nếu nàng sinh con gái thì sẽ không sao, chỉ khi sinh con trai thì mới có chuyện đúng không?
Nhắm mắt lại, trăm mối tơ vò trong lòng nàng chưa có cách nào giải quyết được.
Khi Triệu Miên Trạch từ phủ Ngụy quốc công trở lại điện Hàm Chương thì trong cung đã vô cùng rối loạn
Mấy vị ma ma thân cận chuyển hầu hạ thái hoàng thái hậu đã đổi sang áo liệm, thi thể thái hoàng thái hậu nằm trên giường, sắc mặt bình thản trong không có chút đau đớn nào, giống như bà ta thật sự tận thọ chết già.
Từ khi Triệu Miên Trạch bắt đầu nhận thức được mọi chuyện thì vị hoàng tổ mẫu này luôn đối xử với hắn ta vô cùng thân thiết
Trong lòng hắn ta, hoàng tổ mẫu là người vô cùng khoan dung nhân hậu, đoan trang hiền đức, ngày đêm vất vả đi theo hoàng tổ phụ vì nước, vì nhà, người thật sự là kỳ nữ hiếm có trên thế gian này
Bây giờ người đột nhiên qua đời, hắn ta nhớ lại khoảng thời gian được người hướng dẫn từng chút từng chút một mà không khỏi đứt từng khúc ruột, không kìm lòng được mà rơi lệ xót xa
“Hoàng tổ mẫu, sao người lại ra đi như vậy chứ? Không đợi để gặp tôn nhi lần cuối...” “Chủ tử! Nô tỳ..
Lẽ ra phải đi theo người mới đúng...” Tôn ma ma là người hầu hạ thái hoàng thái hậu trong thời gian dài nhất cũng không nhịn được mà nước mắt lưng tròng, khóc than thê lương
Nhất thời, trong điện vang lên tiếng than thở khóc lóc, âm thanh nghẹn ngào vô cùng thảm thiết
Lan Tử An lau nước mắt, cầm một bộ đồ tang tiến lên phía trước.
“Bệ hạ, thái hoàng thái hậu đã đi gặp Phật Tổ, đã tới miền Tây Thiên cực lạc, mời bệ hạ phục hiểu.”
Triệu Miên Trạch đáp lời một tiếng, nghẹn ngào gật đầu, để Hà Thừa Ân và Lan Tử An phục vụ mình thay đồ tang rồi lại chạy đến bên giường, ngồi bên cạnh di thể của thái hoàng thái hậu cúi đầu nghẹn ngào
Đế vương rơi lệ càng khiến mọi người trong điện bi ai vạn phần.
Một hồi lâu sau, thấy thời gian cũng không sai biệt lắm, Lan Tử An khịt mũi mấy cái, khom người khuyên răn.
“Xin bệ hạ hãy nén bị thương, thái hoàng thái hậu đã đi rồi, nhưng chuyện phía sau vẫn còn chưa được sắp xếp...”
Sau khi được gã nhắc nhở như vậy, Triệu Miên Trạch mới như nhớ ra, hắn ta quay đầu lại nhìn gã, gật đầu tán đồng rồi khàn giọng nói, “Hoàng tổ phụ còn đang lâm bệnh nặng nằm trên giường ở cung Càn Thanh, một mình trẫm phải gánh vác giang sơn xã tắc, trẫm còn muốn lắng nghe hoàng tổ mẫu dạy bảo nhiều hơn, vậy mà người lại đi trước tổ phụ một bước
Chư vị ái khanh, tai họa lần này khiến tâm tình trẫm rất loạn, vì thế những chuyện tiếp theo của thái hoàng thái hậu phải làm phiền chư vị.”
“Xin bệ hạ hãy nén bị thương, chúng thần có chết cũng không từ chối...”
Trong điện Hàm Chương, có rất nhiều văn võ bá quan đang quỳ trên mặt đất, không ngừng hồ vạn tuế.
Sau khi vờ vịt biểu diễn màn cháu hiền con hiểu, bọn họ thảo luận khoảng nửa chén trà nhỏ rồi trình lên cho Triệu Miên Trạch mấy chục cái thuy hiệu* cho thái hoàng thái hậu.
(*) Thụy hiệu (Bà RE): là một dạng tên hiệu sau khi qua đời trong văn hóa Đông Á đồng văn gồm Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản và Triều Tiên
Một nữ nhân tôn quý được hưởng vinh hoa phú quý trọn đời, cuối cùng đều được vinh dự nhận một thụy hiệu riêng cho mình
Vành mắt Triệu Miên Trạch đỏ bừng, hắn ta cầm từng thuy hiệu được đề xuất xem xét cẩn thận, rồi đặt lên bàn, ngự bút, chọn ra thụy hiệu “Hiểu Thánh Cung Hiến Nhân Túc Từ Huệ Trang Hòa Kính Thiên Thừa Đức hoàng thái hậu” và giao cho Lan Tử An
Chờ gã lĩnh mệnh lui ra, mới nâng tay đỡ trán, vô cùng bị thống, nghẹn ngào lên tiếng.
“Việc lớn của thái hoàng thái hậu cần thiên hạ để tang
Truyền ý chỉ của trẫm, cho người truyền thông cáo khẩn cấp suốt tám trăm dặm tới khắp nơi, báo cho các phiên vương
Lệnh cho An vương, Ninh vương, Tương vương, Ngô vương hỏa tốc hồi kinh chịu tang, các vương gia đang ở tại kinh thành là Tần vương, Tấn vương, Túc vương cùng lo hậu sự
Các bộ, viện, tự, tự, phủ cùng quan viên lớn nhỏ khắp nơi nhớ rõ, trong lúc thực hiện chuyện đại sự tang ma của thái hoàng thái hậu, không được giải trí, không được ca múa, không được cưới xin, không được mừng thọ
Kẻ nào vi phạm nghiêm trị không tha.”
/1583
|