*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Quay lại!” Không đợi nàng ta ra khỏi cửa, Hạ Sơ Thất đã gọi lại
Theo lý mà nói, Mai Tử và nàng rất thân, dù bị nàng quát cũng không nên kinh hãi như thế, nhưng trong tiếng quát của mình, Hạ Sơ Thất có thể thấy rõ cơ thể nàng ta đang run lên.
“Chuyện..
chuyện gì ạ?”
Nàng ta đang giả vờ bình tĩnh, Hạ Sơ Thất là ai chứ? Chỉ cần vừa nhìn là có thể nhìn thấu hiểu cô nương có tâm tư đơn thuần như Mai Tử
Nàng suy nghĩ trong chốc lát, ngáp uể oải, nghiêng mắt nhìn nàng ta, “Rốt cuộc có chuyện gì đang giấu giếm ta, thành thật khai ra, sẽ tha cho ngươi được vô tội.”
“Không..
không có.”
Mai Tử cười, những nụ cười ấy3lại còn xấu xí hơn cả khóc.
Hạ Sơ Thất nhướng mày, nụ cười trên môi càng tươi hơn, “Mai Tử cô nương thân ái, nếu ngay cả bộ dạng này của người mà ta còn đoán không ra, thì uổng với danh xưng Tiểu Gia Cát rồi
Nói thế này với người đi, hôm nay người muốn nói cũng phải nói, không muốn nói cũng phải nói, ta có thập hương nhuyễn cốt tán, cửu cung tiêu dao tán, bát tiên đào hoa tán, thất túy...”
“Đừng đừng đùng, Thất tiểu thư, nô tỳ sẽ nói cho người nghe ngay.” Mai Tử biết tính tình của nàng, nghe thấy thế liền tái mặt, cả người nổi da gà
Cộng thêm nàng ta lại là một cô nương to mồm, nếu giấu bí1mật trong lòng lúc nào cũng sẽ thấy ngứa ngáy khó chịu, hiện tại vừa bị Hạ Sơ Thất ép, tất nhiên là khai ra hết.
Chuyện này nô tỳ cũng không biết là thật hay giả, nô tỳ nghe bọn họ âm thầm nói rằng..
nói rằng vào đêm mười chín tháng trước, cung Diên Xuân bỗng dưng bốc cháy dữ dội, đến sáng ngày hôm sau mới dập được lửa
Có người trong cung nói, trong đại điện có một đứa bé, đầu bị bổ ra làm hai, ma ma tẩm liệm còn nói, hình như là đứa bé vừa mới sinh...”
Hạ Sơ Thất cau mày, “Là bé trai hay bé gái?”
Mai Tử lắc đầu, không dám nhìn nàng, “Ai biết được đâu.”
Không biết thì vì sao lại né tránh?6Hạ Sơ Thất nheo mắt
“Cung Diên Xuân ở đâu?”
“Là tiền triều..
không, là nơi ở cũ của Cống phi nương nương
Vào triều đại trước, Cống phi nương nương rất được sủng ái, cung Diên Xuân được trang trí xa hoa, nhưng Hồng Thái Gia lại rất căm ghét, nên các cung điện nằm cạnh cung Diên Xuân đều bị phế thành lãnh cung
Cung Diên Xuân xa hoa kia, hơn hai mươi năm rồi không ai đặt chân đến...”
Giọng của Mai Tử không cao, nhưng Hạ Sơ Thất lại cảm thấy chữ nào chữ nầy rất chói tai, làm nàng thấy sống lưng lạnh toát, không chỉ tay chân mà toàn bộ cơ thể đều có cảm giác như đang chìm vào hầm bằng
“Thất tiểu thư, có lẽ không phải là4tiểu quận chúa...”
Mai Tử không những là kẻ to mồm, mà đầu óc cũng rất đơn thuần, thấy Hạ Sơ Thất khó chịu bèn muốn nói lời an ủi
Nhưng vào lúc này, nàng ta càng an ủi, càng dễ dẫn tư duy của nàng vào chốn bị thương.
Hạ Sơ Thất rùng mình, vài người vào trong chăn
“Lui xuống đi.”
Khuôn mặt tái nhợt của nàng làm Mai Tử hoảng sợ, cảm thấy vô cùng hối hận, nàng ta cúi đầu, giọng nói nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy, “Thất tiểu thư..
vậy..
vậy còn ăn bánh trái nữa không?”
“An.”
Hạ Sơ Thất rất khâm phục bản thân mình, luôn ngu ngơ đúng lúc cần ngu ngơ
Ví dụ như lúc này, rõ ràng cảm xúc trong lòng đang cuộn trào, sốt3ruột như kiến bò trên chảo nóng, nhưng vẫn có thể bình tĩnh dùng trà bành, ăn xong còn đánh một giấc trưa no say
Ngoại trừ mơ thấy Triệu Tôn uy phong lẫm liệt công thành chiếm đất, mơ thấy mặt mày Tiểu Thập Cửu đầy máu gọi nương ra, thì nàng vẫn như ngày thường, ngủ đến khi mặt trời lặn, ngủ đến khi sắc trời dần tối đen, khi tỉnh lại, bóng tối đang ngập tràn khắp căn phòng.
“A....”
Nàng vỗ miệng ngáp một cái, hơi nghiêng đầu, mới phát hiện ra có một bóng người cao lớn đứng bên giường
Trong phòng không đốt đèn, người kia hệt như một con diều hâu rơi vào bóng đêm, lạnh lùng, cô độc, xa vời đến mức người khác không thể nhìn trực diện.
Trên thế gian có một loại người, cho dù hắn không lên tiếng, im lặng, bất động, cũng có thể ảnh hưởng đến tốc độ khí lưu trong không gian
Nếu hắn vui, không khí sẽ ấm áp, nếu hắn lạnh lùng, không khí cũng sẽ lạnh như băng.
Hạ Sơ Thất nghĩ, Triệu Tôn chính là người như thế
“Chàng đến rồi à?” Nàng vuốt mái tóc rối, nở nụ cười nhợt nhạt, cứ như trong lòng nàng chưa thấy nghi ngờ bao giờ
Triệu Tôn ngồi bên thành giường, ôm nàng, ánh mắt trông còn chuyên chú hơn trước đây
“Trời đã tối rồi, sao nàng vẫn còn ngủ?” “Chẳng phải đang ở cữ sao? Cả ngày nằm ở vỗ béo, không ngủ biết làm gì đây?” Triệu Tôn hơi sửng sốt
Hắn nhìn nàng, cái nhìn ấy hệt như mũi tên sắc nhọn ghim vào đáy tim, nhưng hắn không hỏi gì, chỉ từ từ đứng dậy, châm nên trong phòng, đứng cách ba trượng, im lặng nhìn nàng.
“Sắc mặt nàng không tốt lắm.”
“Có ư? Chắc hôm nay trời lạnh” Hạ Sơ Thất mỉm cười giơ hai tay che mặt, lại kéo chăn cao đến ngực, tựa lưng vào đầu giường, cười nhẹ, “Lát nữa phải kêu Tinh Lam đổi một chiếc chăn dày hơn một chút mới được.” Triệu Tôn chỉ đáp “Ừ”, không nói gì nhiều, cũng không chủ động giải thích điều gì, chỉ lấy hai đôi giày mới tinh từ trong chiếc túi mang theo bên người, đặt xuống trước mặt nàng.
“Gia đặc biệt chuẩn bị cho nàng, xem xem có đẹp không?” Đó là hai đôi giày mũi vuông để dày
Một đôi giày gấm màu xanh đen, một đôi vẩy mực, khác với những đôi giày bình thường trong cung, phía trên có gắn thêm vài viên ngọc châu lấp lánh, xếp thành hình hoa thu hải đường, bên trong nhụy hoa có một viên ngọc châu màu hồng, trông rất sinh động, rất quý giá.
“Rất đẹp! Không biết mang vào sẽ thế nào.”
Hạ Sơ Thất vuốt ve đóa thu hải đường, cười khẽ
Triệu Tôn nhìn nàng, cầm chiếc giày trên tay nàng, nói một câu “thử xem”, rồi khom người định thay giày cho nàng
“Không cần thử nữa, đồ do chàng chuẩn bị, tất nhiên là vừa rồi.” Nàng ngăn lại, mỉm cười nhận lấy đôi giày trên tay hắn, đặt bên gối, sẵn thế kéo tay hắn ngồi xuống bên giường, lúc này nàng mới ngẩng đầu, nhìn hắn chăm chú
Hắn không nói gì, nàng từ từ dựa đầu vào vai hắn, gọi khẽ
“Triệu Thập Cửu.” “Ừ.” Hắn đáp.
“Chàng có gì muốn nói với thiếp không?” Cơ thể Triệu Tôn hơi run lên, nghiêng người, ôm nàng vào lòng, lòng bàn tay vuốt ve sống lưng của nàng, cất giọng nói nặng nề, “Có
A Thất, ta sắp phải Nam chinh rồi.”
“Quay lại!” Không đợi nàng ta ra khỏi cửa, Hạ Sơ Thất đã gọi lại
Theo lý mà nói, Mai Tử và nàng rất thân, dù bị nàng quát cũng không nên kinh hãi như thế, nhưng trong tiếng quát của mình, Hạ Sơ Thất có thể thấy rõ cơ thể nàng ta đang run lên.
“Chuyện..
chuyện gì ạ?”
Nàng ta đang giả vờ bình tĩnh, Hạ Sơ Thất là ai chứ? Chỉ cần vừa nhìn là có thể nhìn thấu hiểu cô nương có tâm tư đơn thuần như Mai Tử
Nàng suy nghĩ trong chốc lát, ngáp uể oải, nghiêng mắt nhìn nàng ta, “Rốt cuộc có chuyện gì đang giấu giếm ta, thành thật khai ra, sẽ tha cho ngươi được vô tội.”
“Không..
không có.”
Mai Tử cười, những nụ cười ấy3lại còn xấu xí hơn cả khóc.
Hạ Sơ Thất nhướng mày, nụ cười trên môi càng tươi hơn, “Mai Tử cô nương thân ái, nếu ngay cả bộ dạng này của người mà ta còn đoán không ra, thì uổng với danh xưng Tiểu Gia Cát rồi
Nói thế này với người đi, hôm nay người muốn nói cũng phải nói, không muốn nói cũng phải nói, ta có thập hương nhuyễn cốt tán, cửu cung tiêu dao tán, bát tiên đào hoa tán, thất túy...”
“Đừng đừng đùng, Thất tiểu thư, nô tỳ sẽ nói cho người nghe ngay.” Mai Tử biết tính tình của nàng, nghe thấy thế liền tái mặt, cả người nổi da gà
Cộng thêm nàng ta lại là một cô nương to mồm, nếu giấu bí1mật trong lòng lúc nào cũng sẽ thấy ngứa ngáy khó chịu, hiện tại vừa bị Hạ Sơ Thất ép, tất nhiên là khai ra hết.
Chuyện này nô tỳ cũng không biết là thật hay giả, nô tỳ nghe bọn họ âm thầm nói rằng..
nói rằng vào đêm mười chín tháng trước, cung Diên Xuân bỗng dưng bốc cháy dữ dội, đến sáng ngày hôm sau mới dập được lửa
Có người trong cung nói, trong đại điện có một đứa bé, đầu bị bổ ra làm hai, ma ma tẩm liệm còn nói, hình như là đứa bé vừa mới sinh...”
Hạ Sơ Thất cau mày, “Là bé trai hay bé gái?”
Mai Tử lắc đầu, không dám nhìn nàng, “Ai biết được đâu.”
Không biết thì vì sao lại né tránh?6Hạ Sơ Thất nheo mắt
“Cung Diên Xuân ở đâu?”
“Là tiền triều..
không, là nơi ở cũ của Cống phi nương nương
Vào triều đại trước, Cống phi nương nương rất được sủng ái, cung Diên Xuân được trang trí xa hoa, nhưng Hồng Thái Gia lại rất căm ghét, nên các cung điện nằm cạnh cung Diên Xuân đều bị phế thành lãnh cung
Cung Diên Xuân xa hoa kia, hơn hai mươi năm rồi không ai đặt chân đến...”
Giọng của Mai Tử không cao, nhưng Hạ Sơ Thất lại cảm thấy chữ nào chữ nầy rất chói tai, làm nàng thấy sống lưng lạnh toát, không chỉ tay chân mà toàn bộ cơ thể đều có cảm giác như đang chìm vào hầm bằng
“Thất tiểu thư, có lẽ không phải là4tiểu quận chúa...”
Mai Tử không những là kẻ to mồm, mà đầu óc cũng rất đơn thuần, thấy Hạ Sơ Thất khó chịu bèn muốn nói lời an ủi
Nhưng vào lúc này, nàng ta càng an ủi, càng dễ dẫn tư duy của nàng vào chốn bị thương.
Hạ Sơ Thất rùng mình, vài người vào trong chăn
“Lui xuống đi.”
Khuôn mặt tái nhợt của nàng làm Mai Tử hoảng sợ, cảm thấy vô cùng hối hận, nàng ta cúi đầu, giọng nói nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy, “Thất tiểu thư..
vậy..
vậy còn ăn bánh trái nữa không?”
“An.”
Hạ Sơ Thất rất khâm phục bản thân mình, luôn ngu ngơ đúng lúc cần ngu ngơ
Ví dụ như lúc này, rõ ràng cảm xúc trong lòng đang cuộn trào, sốt3ruột như kiến bò trên chảo nóng, nhưng vẫn có thể bình tĩnh dùng trà bành, ăn xong còn đánh một giấc trưa no say
Ngoại trừ mơ thấy Triệu Tôn uy phong lẫm liệt công thành chiếm đất, mơ thấy mặt mày Tiểu Thập Cửu đầy máu gọi nương ra, thì nàng vẫn như ngày thường, ngủ đến khi mặt trời lặn, ngủ đến khi sắc trời dần tối đen, khi tỉnh lại, bóng tối đang ngập tràn khắp căn phòng.
“A....”
Nàng vỗ miệng ngáp một cái, hơi nghiêng đầu, mới phát hiện ra có một bóng người cao lớn đứng bên giường
Trong phòng không đốt đèn, người kia hệt như một con diều hâu rơi vào bóng đêm, lạnh lùng, cô độc, xa vời đến mức người khác không thể nhìn trực diện.
Trên thế gian có một loại người, cho dù hắn không lên tiếng, im lặng, bất động, cũng có thể ảnh hưởng đến tốc độ khí lưu trong không gian
Nếu hắn vui, không khí sẽ ấm áp, nếu hắn lạnh lùng, không khí cũng sẽ lạnh như băng.
Hạ Sơ Thất nghĩ, Triệu Tôn chính là người như thế
“Chàng đến rồi à?” Nàng vuốt mái tóc rối, nở nụ cười nhợt nhạt, cứ như trong lòng nàng chưa thấy nghi ngờ bao giờ
Triệu Tôn ngồi bên thành giường, ôm nàng, ánh mắt trông còn chuyên chú hơn trước đây
“Trời đã tối rồi, sao nàng vẫn còn ngủ?” “Chẳng phải đang ở cữ sao? Cả ngày nằm ở vỗ béo, không ngủ biết làm gì đây?” Triệu Tôn hơi sửng sốt
Hắn nhìn nàng, cái nhìn ấy hệt như mũi tên sắc nhọn ghim vào đáy tim, nhưng hắn không hỏi gì, chỉ từ từ đứng dậy, châm nên trong phòng, đứng cách ba trượng, im lặng nhìn nàng.
“Sắc mặt nàng không tốt lắm.”
“Có ư? Chắc hôm nay trời lạnh” Hạ Sơ Thất mỉm cười giơ hai tay che mặt, lại kéo chăn cao đến ngực, tựa lưng vào đầu giường, cười nhẹ, “Lát nữa phải kêu Tinh Lam đổi một chiếc chăn dày hơn một chút mới được.” Triệu Tôn chỉ đáp “Ừ”, không nói gì nhiều, cũng không chủ động giải thích điều gì, chỉ lấy hai đôi giày mới tinh từ trong chiếc túi mang theo bên người, đặt xuống trước mặt nàng.
“Gia đặc biệt chuẩn bị cho nàng, xem xem có đẹp không?” Đó là hai đôi giày mũi vuông để dày
Một đôi giày gấm màu xanh đen, một đôi vẩy mực, khác với những đôi giày bình thường trong cung, phía trên có gắn thêm vài viên ngọc châu lấp lánh, xếp thành hình hoa thu hải đường, bên trong nhụy hoa có một viên ngọc châu màu hồng, trông rất sinh động, rất quý giá.
“Rất đẹp! Không biết mang vào sẽ thế nào.”
Hạ Sơ Thất vuốt ve đóa thu hải đường, cười khẽ
Triệu Tôn nhìn nàng, cầm chiếc giày trên tay nàng, nói một câu “thử xem”, rồi khom người định thay giày cho nàng
“Không cần thử nữa, đồ do chàng chuẩn bị, tất nhiên là vừa rồi.” Nàng ngăn lại, mỉm cười nhận lấy đôi giày trên tay hắn, đặt bên gối, sẵn thế kéo tay hắn ngồi xuống bên giường, lúc này nàng mới ngẩng đầu, nhìn hắn chăm chú
Hắn không nói gì, nàng từ từ dựa đầu vào vai hắn, gọi khẽ
“Triệu Thập Cửu.” “Ừ.” Hắn đáp.
“Chàng có gì muốn nói với thiếp không?” Cơ thể Triệu Tôn hơi run lên, nghiêng người, ôm nàng vào lòng, lòng bàn tay vuốt ve sống lưng của nàng, cất giọng nói nặng nề, “Có
A Thất, ta sắp phải Nam chinh rồi.”
/1583
|