*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đông Phương Thanh Huyền vừa cười vừa đưa cán đạo đến gần, nàng không nhận lấy, chỉ cau mày, hơi nghiêng đầu, như đang thăm dò biểu cảm trên khuôn mặt của hắn ta, lại như đang thắc mắc lời hắn ta nói.
“Ngươi nói gì? Nói lại lần nữa.”
Một lần là lạ, hai lần là kỳ quái.
Đông Phương Thanh Huyền thấy khó hiểu, hơi cúi đầu xuống, nhìn vào đôi mắt to của nàng.
“Sở Thất, nàng sao vậy?”
Nàng không trả lời, chân mày nhíu chặt hơn, quả tim cứ như bị tảo quấn lấy, đau từng cơn, trong lỗ tai ngoại trừ tiếng ù ù ra thì không còn nghe thấy gì khác
“Ngươi đang nói gì?” Nàng ngoảnh mặt đi, không nhìn miệng hắn ta, hỏi lại lần nữa.
“Sở Thất, nàng sao vậy? Không nghe thấy3ta nói gì ư?” Đông Phương Thanh Huyền hoảng hốt, “keng” một tiếng, thanh đao Tú Xuân rơi xuống đất, tạo ra một vết xước dài khi chạm vào nền gạch vuông trơn bóng
Hắn ta không quan tâm đến cây đao Tú Xuân của mình, chỉ dùng một tay giữ vai Hạ Sơ Thất, cánh tay còn lại ôm lấy nàng
“Nàng đã nghe thấy chưa? Hả?”
Nàng nheo mắt, dường như không nghe thấy tiếng vang chói tai khi thanh đao chạm đất, chỉ nhìn vết xước dài trên nền gạch kia, nở một nụ cười quỷ dị.
“Đạo Tú Xuân quả nhiên rất nhanh.”
“Sở Thất...” Đông Phương Thanh Huyền sốt ruột đến mức nhằn cả mặt.
“Đông Phương Thanh Huyền, ngươi cau mày làm gì? Đây không phải là phong cách của ngươi
Chẳng phải người đã từng nói,1người sống phải mỉm cười, bởi vì chết rồi sẽ phải chết rất lâu sao?”
Giọng nói bình tĩnh một cách kỳ lạ của nàng làm Đông Phương Thanh Huyền giật mình.
“Hạ Sở! Sở Thất..
Rốt cuộc nàng làm sao vậy?” Hắn ta như đang hô to, như đang gào thét, nhưng nàng lại cứ như không nghe thấy gì, chỉ dời tầm mắt, nhìn ngọn lửa trên giá nến, nói tiếp, “Thanh đao Tú Xuân nhanh như thế này, thời gian cần để cứa da một đứa bé sơ sinh, có khi còn nhanh hơn cơn đau phản xạ từ thần kinh
Vì thế, chắc là nó không cảm nhận được..
cơn đau đâu.”
Đông Phương Thanh Huyền nhìn nàng, khuôn mặt trước giờ vẫn luôn ung dung nay lại biến sắc.
“Sở Thất, nàng đừng nói chuyện này nữa
Nàng nói6xem, có nghe thấy tiếng của ta không? Lỗ tai nàng bị sao vậy?” Hạ Sơ Thất nhìn miệng hắn ta lúc khép lúc mở, dường như đã hiểu ý của hắn, nàng lắc đầu, đẩy nhẹ hắn ra, nhặt thanh đao Tú Xuân dưới đất lên, nhét vào tay hắn, chỉ vào cổ mình
“Đau là điều khổ sở nhất trên đời
Không đau, là may mắn
Đại đô đốc, ngươi cũng cho ta một đao đi, thế nào?” “Nàng cũng muốn chết?” Đông Phương Thanh Huyền phẫn nộ, hất đao thanh Tú Xuân trên tay nàng ra
Thanh đao tội nghiệp kia lại bị chủ nhân của nó ném xuống đất, đón lấy lần thứ hai bị ruồng bỏ trong đời, phát ra tiếng khóc “keng keng” Đao đang khóc, nhưng Hạ Sơ Thất lại cười
“Không
Thử lưỡi đao,4muốn cảm nhận cảm giác của nó.” Nàng ngừng lại, rồi nói tiếp: “Đại thì chưa trả, sao ta nỡ chết chứ?”
***
Năm Hồng Thái thứ hai mươi bảy, đại sự liên tục truyền đến.
Hai mươi tháng tám, ngày cả nhà đoàn viên vừa trôi qua không bao lâu, Nguyên tiểu công gia - sứ giả hòa thân của Nam Yến, mang theo sính lễ lớn mà Nam Yến cho ô Nhân công chúa, ngồi thuyền quan đi từ bến đò kinh sư đến Bắc Địch.
Hai mươi hai tháng tám, đứa bé gái nhà Định An hầu nhận nuôi đầy tháng làm tiệc mừng trong hầu phủ
Vì để chúc mừng Trưởng công chúa, không ít quan lại trong triều đi dự tiệc, Hạ Sơ Thất cũng lén trà trộn vào trong.
Nàng đi vào lúc trời tối, tiệc3đã tàn, ca vũ cũng giải tán, hành vi của nàng không làm ai chú ý
Nhưng Giáp Nhất đi cùng với nàng phát hiện ra, khi nàng đi, trên mặt tràn đầy hy vọng và chờ mong, nhưng đến khi nàng ra khỏi hầu phủ, chiếc mũ nỉ chắn gió trên đầu lại thấp đi
Nếu quan sát kĩ, dường như có một vệt nước còn vương nơi khóe mắt của nàng.
Giáp Nhất không hỏi gì.
Chỉ lẳng lặng đi bên cạnh nàng.
Hạ Sơ Thất cũng không giải thích
Nàng chỉ im lặng ngẩng đầu nhìn bầu trời u ám
Sau ngày trở về từ phủ Định An hầu, Hạ Sơ Thất càng trầm mặc hơn
Từ ngày Triệu Tôn xuất chinh xuôi về Nam, mãi đến đầu tháng chín, nàng chưa nhận được một lá thư nào, nhưng mùng năm tháng chín, quân tình khẩn cấp tám trăm dặm từ đồn Hội Xuyên lại được truyền vào hoàng thành.
Trên công văn có nói, quận Nam chinh do Đại tướng quân vương Triệu Tôn thống lĩnh đã đến đồn Hội Xuyên vào tối ngày hai mươi tháng tám, đoạt được thành trần khu vực sông Kim Sa, chuẩn bị vào ngày hai mươi mốt tháng tám sẽ thống lĩnh đại quân tiến sâu xuống phía Nam.
Đây được xem là tin chiến thắng đầu tiên của quân Nam chinh.
Triệu Miên Trạch ở điện Càn Thanh không chợp mắt được
Tin chiến thắng là tin vui, cũng là thắng lợi đầu tiên từ khi hắn ta đăng cơ đến nay, trời còn chưa sáng hắn ta đã vội vàng rời giường làm vệ sinh, lên điện Phụng Thiên trước khi các bá quan đến, chủ trì buổi nghị triều hôm ấy.
Không có gì kỳ lạ gì khi Tấn vương một lần nữa lại thắng trận
Nhưng kỳ lạ là, hắn thắng trận vì Triệu Miên Trạch.
Rất nhiều bá quan cảm thấy bất ngờ nhưng không dám nghĩ không dám nói gì
Còn một số quan lại, trước khi Triệu Tôn xuất chinh, từng dâng tấu chương giả thuyết sau khi hắn nắm giữ binh quyền sẽ xảy ra các loại biển số, giờ không thể không ngậm miệng lại
“Trẫm hiểu Thập Cửu hoàng thúc.”
Triệu Miên Trạch đã nói câu này trên điện Phụng Thiên.
“Bệ hạ anh minh! Vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!” Máu của vô số tướng sĩ đổi lấy được một câu nịnh bợ hoàng đế
Loạn thế xuất anh hùng, còn thịnh thể cho ra nhiều nhất lại là bọn tham sống sợ chết
Trong số các vương công đại thần trên điện Phụng Thiên, tòa cung điện sở hữu quyền lực cao nhất Đại Yến này, đa số đều đã quen tận hưởng cuộc sống an nhàn, đã quen với xa hoa phú quý, chỉ cần có người xung phong lao vào chiến đấu, họ sẵn lòng đứng xem, trốn ở đây nịnh hót là được rồi.
Lịch sử luôn giống nhau đến đáng sợ, hệt như triều Hồng Thái, giờ ai nấy đều khen thời của Đại tướng quân vương dũng mãnh lại sắp đến, Triệu Tôn trăm trận trăm thắng, một lần nữa lại thành thần
Điểm khác nhau duy nhất là trước đây hắn là thần của Hồng Thái Để, giờ đây hắn là thần của Triệu Miên Trạch.
Tất nhiên, song song với việc khen thần, không ai dám quên người phong thần
Triệu Miên Trạch với lòng dạ vô tư, biết cách trị quốc, được người đời xưng tụng là thành chủ minh quân, dưới đề nghị của Lan Tử An, các quan văn trong triệu bắt đầu múa bút, ca ngợi công đức của hắn, để lưu truyền tên tuổi đến muôn đời sau.
Bắt đầu từ tin chiến đầu tiên ở đồn Hội Xuyên, các tin chiến thắng khác xuất hiện dày như tuyết, từ bờ cõi phía Nam, vượt qua thiên sơn vạn thủy, tiếp tục bay tới kinh sư lạnh buốt, nhưng Hạ Sơ Thất vẫn không nhận được thư nhà của Triệu Tôn.
Trong thư báo tin thắng trận nói rằng, ngày hai mươi lăm tháng tám, đại quân Nam chinh do Tấn vương Triệu Tổn thống lĩnh rời đồn Hội Xuyên, hai ngày sau, chiếm lại được phủ Khúc Tịnh, phủ Võ Định, phủ Diêu An, đang dự định từ Mẫu Định đánh thẳng vào Sở Hùng
Đại quân ba nước Una đều tập trung ở phu vực Sở Hùng, Nhĩ Hải, chuẩn bị đoạt lại những vùng đã mất, cuối tháng tám, hai bên giằng co tại nơi đó.
Đông Phương Thanh Huyền vừa cười vừa đưa cán đạo đến gần, nàng không nhận lấy, chỉ cau mày, hơi nghiêng đầu, như đang thăm dò biểu cảm trên khuôn mặt của hắn ta, lại như đang thắc mắc lời hắn ta nói.
“Ngươi nói gì? Nói lại lần nữa.”
Một lần là lạ, hai lần là kỳ quái.
Đông Phương Thanh Huyền thấy khó hiểu, hơi cúi đầu xuống, nhìn vào đôi mắt to của nàng.
“Sở Thất, nàng sao vậy?”
Nàng không trả lời, chân mày nhíu chặt hơn, quả tim cứ như bị tảo quấn lấy, đau từng cơn, trong lỗ tai ngoại trừ tiếng ù ù ra thì không còn nghe thấy gì khác
“Ngươi đang nói gì?” Nàng ngoảnh mặt đi, không nhìn miệng hắn ta, hỏi lại lần nữa.
“Sở Thất, nàng sao vậy? Không nghe thấy3ta nói gì ư?” Đông Phương Thanh Huyền hoảng hốt, “keng” một tiếng, thanh đao Tú Xuân rơi xuống đất, tạo ra một vết xước dài khi chạm vào nền gạch vuông trơn bóng
Hắn ta không quan tâm đến cây đao Tú Xuân của mình, chỉ dùng một tay giữ vai Hạ Sơ Thất, cánh tay còn lại ôm lấy nàng
“Nàng đã nghe thấy chưa? Hả?”
Nàng nheo mắt, dường như không nghe thấy tiếng vang chói tai khi thanh đao chạm đất, chỉ nhìn vết xước dài trên nền gạch kia, nở một nụ cười quỷ dị.
“Đạo Tú Xuân quả nhiên rất nhanh.”
“Sở Thất...” Đông Phương Thanh Huyền sốt ruột đến mức nhằn cả mặt.
“Đông Phương Thanh Huyền, ngươi cau mày làm gì? Đây không phải là phong cách của ngươi
Chẳng phải người đã từng nói,1người sống phải mỉm cười, bởi vì chết rồi sẽ phải chết rất lâu sao?”
Giọng nói bình tĩnh một cách kỳ lạ của nàng làm Đông Phương Thanh Huyền giật mình.
“Hạ Sở! Sở Thất..
Rốt cuộc nàng làm sao vậy?” Hắn ta như đang hô to, như đang gào thét, nhưng nàng lại cứ như không nghe thấy gì, chỉ dời tầm mắt, nhìn ngọn lửa trên giá nến, nói tiếp, “Thanh đao Tú Xuân nhanh như thế này, thời gian cần để cứa da một đứa bé sơ sinh, có khi còn nhanh hơn cơn đau phản xạ từ thần kinh
Vì thế, chắc là nó không cảm nhận được..
cơn đau đâu.”
Đông Phương Thanh Huyền nhìn nàng, khuôn mặt trước giờ vẫn luôn ung dung nay lại biến sắc.
“Sở Thất, nàng đừng nói chuyện này nữa
Nàng nói6xem, có nghe thấy tiếng của ta không? Lỗ tai nàng bị sao vậy?” Hạ Sơ Thất nhìn miệng hắn ta lúc khép lúc mở, dường như đã hiểu ý của hắn, nàng lắc đầu, đẩy nhẹ hắn ra, nhặt thanh đao Tú Xuân dưới đất lên, nhét vào tay hắn, chỉ vào cổ mình
“Đau là điều khổ sở nhất trên đời
Không đau, là may mắn
Đại đô đốc, ngươi cũng cho ta một đao đi, thế nào?” “Nàng cũng muốn chết?” Đông Phương Thanh Huyền phẫn nộ, hất đao thanh Tú Xuân trên tay nàng ra
Thanh đao tội nghiệp kia lại bị chủ nhân của nó ném xuống đất, đón lấy lần thứ hai bị ruồng bỏ trong đời, phát ra tiếng khóc “keng keng” Đao đang khóc, nhưng Hạ Sơ Thất lại cười
“Không
Thử lưỡi đao,4muốn cảm nhận cảm giác của nó.” Nàng ngừng lại, rồi nói tiếp: “Đại thì chưa trả, sao ta nỡ chết chứ?”
***
Năm Hồng Thái thứ hai mươi bảy, đại sự liên tục truyền đến.
Hai mươi tháng tám, ngày cả nhà đoàn viên vừa trôi qua không bao lâu, Nguyên tiểu công gia - sứ giả hòa thân của Nam Yến, mang theo sính lễ lớn mà Nam Yến cho ô Nhân công chúa, ngồi thuyền quan đi từ bến đò kinh sư đến Bắc Địch.
Hai mươi hai tháng tám, đứa bé gái nhà Định An hầu nhận nuôi đầy tháng làm tiệc mừng trong hầu phủ
Vì để chúc mừng Trưởng công chúa, không ít quan lại trong triều đi dự tiệc, Hạ Sơ Thất cũng lén trà trộn vào trong.
Nàng đi vào lúc trời tối, tiệc3đã tàn, ca vũ cũng giải tán, hành vi của nàng không làm ai chú ý
Nhưng Giáp Nhất đi cùng với nàng phát hiện ra, khi nàng đi, trên mặt tràn đầy hy vọng và chờ mong, nhưng đến khi nàng ra khỏi hầu phủ, chiếc mũ nỉ chắn gió trên đầu lại thấp đi
Nếu quan sát kĩ, dường như có một vệt nước còn vương nơi khóe mắt của nàng.
Giáp Nhất không hỏi gì.
Chỉ lẳng lặng đi bên cạnh nàng.
Hạ Sơ Thất cũng không giải thích
Nàng chỉ im lặng ngẩng đầu nhìn bầu trời u ám
Sau ngày trở về từ phủ Định An hầu, Hạ Sơ Thất càng trầm mặc hơn
Từ ngày Triệu Tôn xuất chinh xuôi về Nam, mãi đến đầu tháng chín, nàng chưa nhận được một lá thư nào, nhưng mùng năm tháng chín, quân tình khẩn cấp tám trăm dặm từ đồn Hội Xuyên lại được truyền vào hoàng thành.
Trên công văn có nói, quận Nam chinh do Đại tướng quân vương Triệu Tôn thống lĩnh đã đến đồn Hội Xuyên vào tối ngày hai mươi tháng tám, đoạt được thành trần khu vực sông Kim Sa, chuẩn bị vào ngày hai mươi mốt tháng tám sẽ thống lĩnh đại quân tiến sâu xuống phía Nam.
Đây được xem là tin chiến thắng đầu tiên của quân Nam chinh.
Triệu Miên Trạch ở điện Càn Thanh không chợp mắt được
Tin chiến thắng là tin vui, cũng là thắng lợi đầu tiên từ khi hắn ta đăng cơ đến nay, trời còn chưa sáng hắn ta đã vội vàng rời giường làm vệ sinh, lên điện Phụng Thiên trước khi các bá quan đến, chủ trì buổi nghị triều hôm ấy.
Không có gì kỳ lạ gì khi Tấn vương một lần nữa lại thắng trận
Nhưng kỳ lạ là, hắn thắng trận vì Triệu Miên Trạch.
Rất nhiều bá quan cảm thấy bất ngờ nhưng không dám nghĩ không dám nói gì
Còn một số quan lại, trước khi Triệu Tôn xuất chinh, từng dâng tấu chương giả thuyết sau khi hắn nắm giữ binh quyền sẽ xảy ra các loại biển số, giờ không thể không ngậm miệng lại
“Trẫm hiểu Thập Cửu hoàng thúc.”
Triệu Miên Trạch đã nói câu này trên điện Phụng Thiên.
“Bệ hạ anh minh! Vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!” Máu của vô số tướng sĩ đổi lấy được một câu nịnh bợ hoàng đế
Loạn thế xuất anh hùng, còn thịnh thể cho ra nhiều nhất lại là bọn tham sống sợ chết
Trong số các vương công đại thần trên điện Phụng Thiên, tòa cung điện sở hữu quyền lực cao nhất Đại Yến này, đa số đều đã quen tận hưởng cuộc sống an nhàn, đã quen với xa hoa phú quý, chỉ cần có người xung phong lao vào chiến đấu, họ sẵn lòng đứng xem, trốn ở đây nịnh hót là được rồi.
Lịch sử luôn giống nhau đến đáng sợ, hệt như triều Hồng Thái, giờ ai nấy đều khen thời của Đại tướng quân vương dũng mãnh lại sắp đến, Triệu Tôn trăm trận trăm thắng, một lần nữa lại thành thần
Điểm khác nhau duy nhất là trước đây hắn là thần của Hồng Thái Để, giờ đây hắn là thần của Triệu Miên Trạch.
Tất nhiên, song song với việc khen thần, không ai dám quên người phong thần
Triệu Miên Trạch với lòng dạ vô tư, biết cách trị quốc, được người đời xưng tụng là thành chủ minh quân, dưới đề nghị của Lan Tử An, các quan văn trong triệu bắt đầu múa bút, ca ngợi công đức của hắn, để lưu truyền tên tuổi đến muôn đời sau.
Bắt đầu từ tin chiến đầu tiên ở đồn Hội Xuyên, các tin chiến thắng khác xuất hiện dày như tuyết, từ bờ cõi phía Nam, vượt qua thiên sơn vạn thủy, tiếp tục bay tới kinh sư lạnh buốt, nhưng Hạ Sơ Thất vẫn không nhận được thư nhà của Triệu Tôn.
Trong thư báo tin thắng trận nói rằng, ngày hai mươi lăm tháng tám, đại quân Nam chinh do Tấn vương Triệu Tổn thống lĩnh rời đồn Hội Xuyên, hai ngày sau, chiếm lại được phủ Khúc Tịnh, phủ Võ Định, phủ Diêu An, đang dự định từ Mẫu Định đánh thẳng vào Sở Hùng
Đại quân ba nước Una đều tập trung ở phu vực Sở Hùng, Nhĩ Hải, chuẩn bị đoạt lại những vùng đã mất, cuối tháng tám, hai bên giằng co tại nơi đó.
/1583
|