*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bốn phía yên tĩnh, ngoài tiếng thở, không ai nói gì.
Mãi một lúc sau, Hạ Sơ Thất mới nói: “Ngươi đã hài lòng chưa?” A Kỷ run lên, dừng bước nhìn nàng
Đó là một ánh mắt như thế nào?
Không phải phẫn nộ, không phải tức giận, không phải oán giận, đó là một sự thù hận mà A Ký chưa bao giờ nhìn thấy, một sự thù hận như thể đang giãy chết từ trong cơn tuyệt vọng.
Vào giây phút ấy, y đã hiểu
“Ngươi muốn thế nào?” Hạ Sơ Thất nghe thấy giọng nói run rẩy của y, nàng mỉm cười, “Đều là nữ nhân, đều là người sẽ làm nương, A Ký, vì sao ngươi lại nhẫn tâm như thế?” “Ta..
không hề cố ý.”3A Ký cúi đầu
“Ha ha, cố ý vô tình thì đã sao? Bỏ đi, con gái của ta đã chết rồi, chỉ còn lại một mình ta, hiện tại ta đột nhiên lại nghĩ đến một mục tiêu mới trong đời
Giang sơn Triệu Thị này, thiên hạ rộng lớn, có thể mặc cho ta thao túng, cho ta đùa giỡn, cho ta báo thù, chẳng phải là một chuyện cực vui trong đời ư?”
A Ký biển sắc, im lặng nhìn nàng.
Hạ Sơ Thất không nhìn nàng ta, lẩm bẩm một mình, “Chắc chắn người rất tò mò, vì sao ta lại nói cho ngươi biết đúng không?” Nàng ngừng lại, A Kỳ không đáp, nàng tự trả lời luôn, “Không ngại nói cho ngươi biết,1cho dù ngươi nói những chuyện này cho Triệu Miên Trạch nghe cũng vô dụng
Hắn ta vẫn chưa biết người là nữ tử đầu nhỉ? Chỉ cần một cấu của ta là có thể vạch trần người, thậm chí tâm tư của người dành cho hắn ta cũng không thể giữ kín được
Đến lúc đó, không cần biết người nói gì, hắn ta đều sẽ cho rằng người đang ganh tị ta, hận ta..
Ngươi đoán xem, Triệu Miên Trạch sẽ tin người hay tin ta?”
Nàng nhìn khuôn mặt xám tro của A Ký, từ từ đến gần, đặt tay lên vai nàng ta, cười nhẹ, “A Kỷ, đừng bao giờ suy nghĩ về việc một người mẹ đã mất con rốt cuộc sẽ lên cơn6điên ra sao khi báo thù, như thế người sẽ không ngủ được đâu.”
A Ký ngơ ngác nhìn nàng, vẫn không nói gì
Nhưng Hạ Sơ Thất lại phẫn nộ, nàng hừ lạnh, bỗng nhiên đẩy vai nàng ta
A Ký lảo đảo vài bước, lui về sau, bước hụt chân, cuối cùng ngã ngồi xuống đất.
“Rốt cuộc người muốn thế nào?”
Hạ Sơ Thất cười lạnh, ngồi xổm trước mặt nàng ta, nhìn chằm chằm vào mắt đối phương, “A Kỷ, ta chỉ mới được nhìn con gái ta đúng một lần, nó đẹp như vậy, ngoan như vậy, nghe lời như vậy, nó ra đời sớm là vì cứu mẫu thân của nó, những người lại giết nó.”
“Không..
không phải ta.”
A Ký che mặt, giọng nói nức4nở, từng chữ thốt ra khàn đặc hệt như thiếu nước
“Là ngươi! Chính là ngươi!”
Hạ Sơ Thất bất chấp lý lẽ, ép sát lại, chợt giơ tay ra túm lấy áo nàng ta, “Chuyện ta mang thai, đến tháng thứ bảy Triệu Miên Trạch vẫn không hề phát hiện ra, tối hôm đó hắn ta lại đột nhiên đến phủ Ngụy quốc công, người dám nói không phải do người đi một cáo với hắn ta không? Ngươi dám nói cái chết của con gái ta, không liên quan đến ngươi không?”
“Ta..
ta...” A Ký túm lấy cỏ hoang dưới đất, mười ngón tay mở ra rồi lại khép vào, giống như đang giãy giụa, nhưng cuối cùng vẫn bất lực, uể oải, cúi đầu xuống,3“Thất tiểu thư, ngươi hận ta đi, không liên quan đến ngài ấy
Ngươi nghĩ đi, ngài ấy yêu người như thế, ngài ấy sẽ có tâm trạng thế nào khi biết được chuyện này đây? Ngài ấy có thể tha cho ngươi, đã là điều không dễ dàng, người cần gì phải ép ngài ấy?”
“Theo như ngươi nói, ta còn phải đội ơn hắn ta? Cảm tạ hắn ta chỉ giết con gái ta, và tha mạng cho ta?” “Không..
Thất tiểu thư, ta biết nỗi hận của ngươi
Nếu ngươi cứ muốn có một người đền mạng mới có thể hả giận, vậy ngươi cứ giết ta đi
Chuyện ngươi có thai, là do ta nói với ngài ấy
Ngươi giết ta, là có thể báo thù cho con gái của ngươi rồi.”
“Ha ha, hoang đường! Oan có đầu, nợ có chủ, ta giết người làm gì?” Hạ Sơ Thất nghiến răng, bỗng nhiên nhướng mày, nói đến chuyện chính mà hôm nay nàng tìm A Kỷ
“A Ký, ngươi nói cho ta biết, sao người biết được?” A Ký giật mình, “Cái gì?”
Hạ Sơ Thất mỉm cười, buông cổ áo nàng ta ra, xoa dịu vỗ về, khôi phục lại sự bình tĩnh, “Ngươi ăn bổng lộc của vua, trung với vua, bảo với Triệu Miên Trạch chỉ là chức trách phải làm, ta không trách ngươi
Ta chỉ tò mò, sao người biết ta mang thai? Nếu như ta nhớ không nhầm, bắt đầu từ tháng bảy, ta đã không còn lộ diện trước mặt người nữa, nếu người biết thì sớm đã phải biết, sẽ không đợi đến ngày hôm đó mới nói, đúng không?”
“Vâng...”
“Ai nói với ngươi?” Hạ Sơ Thất ép sát từng bước
A Ký lắc đầu, chỉnh sửa cổ áo xộc xệch, rồi mới cau mày, nói: “Ta không biết là ai.”
“Ngươi không biết?” Hạ Sơ Thất cười lạnh, trên khuôn mặt đang cúi xuống kia tỏa ra ánh sáng lạnh bức người, “Vậy thì ai biết?”
“Ta không lừa ngươi.” A Ký kéo tay áo, cánh môi mấp máy, nhớ lại, “Tối hôm đó ta trực ban, nhìn thấy có một chiếc khăn vải treo trên một cây du trong sân, ta tiện tay lấy xuống, không ngờ trên khăn lại có chữ.”
“Viết gì?”
“Đại khái nói là Thất tiểu thư mang thai, cái thai đã đủ bảy tháng, còn nói nàng ta là nhà đầu trong viện Sở Từ, hy vọng bệ hạ có thể nhớ ân tình này, sau này chỉ mong xin được một lần ân điển.”
Giọng A Ký rất nhỏ, hệt như mũi kim đâm vào tai Hạ Sơ Thất, từng chữ đều khiến con tim nàng đau nhói.
Trong viện Sở Từ có nội gián.
Nhưng bên cạnh nàng chỉ có vài người, rốt cuộc kẻ nào đã bán đứng nàng?
**
Tháng mười năm Hồng Thái thứ hai mươi bảy.
Mạc Bắc nổi gió rét, biên cương phía Nam dấy lửa chiến tranh
Trong khi Nguyễn Hữu mang theo một cây sáo ngọc, cô đơn thổi suốt một đường, mang theo một lượng lớn sính lễ đền Cáp Lạt Hòa Lâm, thì đại quân Nam chinh của Triệu Tôn đã đột phá được vòng vây, giương cờ dưới thành Mạnh Định.
Đại quân không ngừng lại, thuận lợi lấy được Mạnh Định
Liên quân ba nước U Na bị ép đóng quân ngoài thành Mạnh Định ba mươi dặm
Lão bách tính thành Mạnh Định nghe nói đại quân Tấn vương đến, ai nấy cũng đều đi chào đón, đốt pháo
Quân Nam chinh được lệnh, không được phép quấy nhiễu bách tính, sau ba ngày chỉnh đốn tại thành Định An, họ tiếp tục tiến xuống phía Nam.
Mùng mười tháng mười, hai cánh Mãnh Đổng và Vĩnh Hòa của Mạnh Định báo tin thắng lợi
Trong cuộc chiến lần này, Trần Cảnh mang đao tấn công Mãnh Đổng, phối hợp với Triệu Tôn đánh cho đối phương không kịp trở tay, trở | thành lần thắng lợi lớn nhất trong đợt xuôi về Nam lần này, giết hơn ba vạn quân địch, tịch thu nhiều của ải, lập được công danh hiển hách.
Tình hình chiến sự tiếp theo rất thuận lợi.
Trong suốt khoảng gần một tháng, quận Nam chinh kỷ luật nghiêm minh, với sức chiến đấu “bất bại” đi thẳng một đường xuống vùng biên cương phía Nam, vào cuối tháng mười bọn họ đến được Giang Đầu - cứ điểm quan trọng thuộc ven sông Lan Thương
Quân chủ lực của Triệu Tôn và quân của Trần Cảnh, Yến Nhị Quỷ hội họp thuận lợi, liên thủ đánh bại quân chủ lực của ba nước, lấy lại khu vực sông Lan Thương.
Lòng quân phấn chấn, lòng dân cũng vậy.
Trong kinh sư, khắp các trà lâu tửu quán vừa mới kinh doanh lại bình thường từ sau khi thái hoàng thái hậu qua đời, ngày nào cũng có bách tính bàn luận xôn xao, ca tụng sự tích của quân Nam chinh, đồng thời cũng có người đặt cược Tấn vương điện hạ có thể sáng tạo được kỳ tích, sau khi đánh bại đám phản quân Una, có thể kịp trở về chuẩn bị đại hôn trước ngày hai mươi bảy tháng Chạp hay không.
Bốn phía yên tĩnh, ngoài tiếng thở, không ai nói gì.
Mãi một lúc sau, Hạ Sơ Thất mới nói: “Ngươi đã hài lòng chưa?” A Kỷ run lên, dừng bước nhìn nàng
Đó là một ánh mắt như thế nào?
Không phải phẫn nộ, không phải tức giận, không phải oán giận, đó là một sự thù hận mà A Ký chưa bao giờ nhìn thấy, một sự thù hận như thể đang giãy chết từ trong cơn tuyệt vọng.
Vào giây phút ấy, y đã hiểu
“Ngươi muốn thế nào?” Hạ Sơ Thất nghe thấy giọng nói run rẩy của y, nàng mỉm cười, “Đều là nữ nhân, đều là người sẽ làm nương, A Ký, vì sao ngươi lại nhẫn tâm như thế?” “Ta..
không hề cố ý.”3A Ký cúi đầu
“Ha ha, cố ý vô tình thì đã sao? Bỏ đi, con gái của ta đã chết rồi, chỉ còn lại một mình ta, hiện tại ta đột nhiên lại nghĩ đến một mục tiêu mới trong đời
Giang sơn Triệu Thị này, thiên hạ rộng lớn, có thể mặc cho ta thao túng, cho ta đùa giỡn, cho ta báo thù, chẳng phải là một chuyện cực vui trong đời ư?”
A Ký biển sắc, im lặng nhìn nàng.
Hạ Sơ Thất không nhìn nàng ta, lẩm bẩm một mình, “Chắc chắn người rất tò mò, vì sao ta lại nói cho ngươi biết đúng không?” Nàng ngừng lại, A Kỳ không đáp, nàng tự trả lời luôn, “Không ngại nói cho ngươi biết,1cho dù ngươi nói những chuyện này cho Triệu Miên Trạch nghe cũng vô dụng
Hắn ta vẫn chưa biết người là nữ tử đầu nhỉ? Chỉ cần một cấu của ta là có thể vạch trần người, thậm chí tâm tư của người dành cho hắn ta cũng không thể giữ kín được
Đến lúc đó, không cần biết người nói gì, hắn ta đều sẽ cho rằng người đang ganh tị ta, hận ta..
Ngươi đoán xem, Triệu Miên Trạch sẽ tin người hay tin ta?”
Nàng nhìn khuôn mặt xám tro của A Ký, từ từ đến gần, đặt tay lên vai nàng ta, cười nhẹ, “A Kỷ, đừng bao giờ suy nghĩ về việc một người mẹ đã mất con rốt cuộc sẽ lên cơn6điên ra sao khi báo thù, như thế người sẽ không ngủ được đâu.”
A Ký ngơ ngác nhìn nàng, vẫn không nói gì
Nhưng Hạ Sơ Thất lại phẫn nộ, nàng hừ lạnh, bỗng nhiên đẩy vai nàng ta
A Ký lảo đảo vài bước, lui về sau, bước hụt chân, cuối cùng ngã ngồi xuống đất.
“Rốt cuộc người muốn thế nào?”
Hạ Sơ Thất cười lạnh, ngồi xổm trước mặt nàng ta, nhìn chằm chằm vào mắt đối phương, “A Kỷ, ta chỉ mới được nhìn con gái ta đúng một lần, nó đẹp như vậy, ngoan như vậy, nghe lời như vậy, nó ra đời sớm là vì cứu mẫu thân của nó, những người lại giết nó.”
“Không..
không phải ta.”
A Ký che mặt, giọng nói nức4nở, từng chữ thốt ra khàn đặc hệt như thiếu nước
“Là ngươi! Chính là ngươi!”
Hạ Sơ Thất bất chấp lý lẽ, ép sát lại, chợt giơ tay ra túm lấy áo nàng ta, “Chuyện ta mang thai, đến tháng thứ bảy Triệu Miên Trạch vẫn không hề phát hiện ra, tối hôm đó hắn ta lại đột nhiên đến phủ Ngụy quốc công, người dám nói không phải do người đi một cáo với hắn ta không? Ngươi dám nói cái chết của con gái ta, không liên quan đến ngươi không?”
“Ta..
ta...” A Ký túm lấy cỏ hoang dưới đất, mười ngón tay mở ra rồi lại khép vào, giống như đang giãy giụa, nhưng cuối cùng vẫn bất lực, uể oải, cúi đầu xuống,3“Thất tiểu thư, ngươi hận ta đi, không liên quan đến ngài ấy
Ngươi nghĩ đi, ngài ấy yêu người như thế, ngài ấy sẽ có tâm trạng thế nào khi biết được chuyện này đây? Ngài ấy có thể tha cho ngươi, đã là điều không dễ dàng, người cần gì phải ép ngài ấy?”
“Theo như ngươi nói, ta còn phải đội ơn hắn ta? Cảm tạ hắn ta chỉ giết con gái ta, và tha mạng cho ta?” “Không..
Thất tiểu thư, ta biết nỗi hận của ngươi
Nếu ngươi cứ muốn có một người đền mạng mới có thể hả giận, vậy ngươi cứ giết ta đi
Chuyện ngươi có thai, là do ta nói với ngài ấy
Ngươi giết ta, là có thể báo thù cho con gái của ngươi rồi.”
“Ha ha, hoang đường! Oan có đầu, nợ có chủ, ta giết người làm gì?” Hạ Sơ Thất nghiến răng, bỗng nhiên nhướng mày, nói đến chuyện chính mà hôm nay nàng tìm A Kỷ
“A Ký, ngươi nói cho ta biết, sao người biết được?” A Ký giật mình, “Cái gì?”
Hạ Sơ Thất mỉm cười, buông cổ áo nàng ta ra, xoa dịu vỗ về, khôi phục lại sự bình tĩnh, “Ngươi ăn bổng lộc của vua, trung với vua, bảo với Triệu Miên Trạch chỉ là chức trách phải làm, ta không trách ngươi
Ta chỉ tò mò, sao người biết ta mang thai? Nếu như ta nhớ không nhầm, bắt đầu từ tháng bảy, ta đã không còn lộ diện trước mặt người nữa, nếu người biết thì sớm đã phải biết, sẽ không đợi đến ngày hôm đó mới nói, đúng không?”
“Vâng...”
“Ai nói với ngươi?” Hạ Sơ Thất ép sát từng bước
A Ký lắc đầu, chỉnh sửa cổ áo xộc xệch, rồi mới cau mày, nói: “Ta không biết là ai.”
“Ngươi không biết?” Hạ Sơ Thất cười lạnh, trên khuôn mặt đang cúi xuống kia tỏa ra ánh sáng lạnh bức người, “Vậy thì ai biết?”
“Ta không lừa ngươi.” A Ký kéo tay áo, cánh môi mấp máy, nhớ lại, “Tối hôm đó ta trực ban, nhìn thấy có một chiếc khăn vải treo trên một cây du trong sân, ta tiện tay lấy xuống, không ngờ trên khăn lại có chữ.”
“Viết gì?”
“Đại khái nói là Thất tiểu thư mang thai, cái thai đã đủ bảy tháng, còn nói nàng ta là nhà đầu trong viện Sở Từ, hy vọng bệ hạ có thể nhớ ân tình này, sau này chỉ mong xin được một lần ân điển.”
Giọng A Ký rất nhỏ, hệt như mũi kim đâm vào tai Hạ Sơ Thất, từng chữ đều khiến con tim nàng đau nhói.
Trong viện Sở Từ có nội gián.
Nhưng bên cạnh nàng chỉ có vài người, rốt cuộc kẻ nào đã bán đứng nàng?
**
Tháng mười năm Hồng Thái thứ hai mươi bảy.
Mạc Bắc nổi gió rét, biên cương phía Nam dấy lửa chiến tranh
Trong khi Nguyễn Hữu mang theo một cây sáo ngọc, cô đơn thổi suốt một đường, mang theo một lượng lớn sính lễ đền Cáp Lạt Hòa Lâm, thì đại quân Nam chinh của Triệu Tôn đã đột phá được vòng vây, giương cờ dưới thành Mạnh Định.
Đại quân không ngừng lại, thuận lợi lấy được Mạnh Định
Liên quân ba nước U Na bị ép đóng quân ngoài thành Mạnh Định ba mươi dặm
Lão bách tính thành Mạnh Định nghe nói đại quân Tấn vương đến, ai nấy cũng đều đi chào đón, đốt pháo
Quân Nam chinh được lệnh, không được phép quấy nhiễu bách tính, sau ba ngày chỉnh đốn tại thành Định An, họ tiếp tục tiến xuống phía Nam.
Mùng mười tháng mười, hai cánh Mãnh Đổng và Vĩnh Hòa của Mạnh Định báo tin thắng lợi
Trong cuộc chiến lần này, Trần Cảnh mang đao tấn công Mãnh Đổng, phối hợp với Triệu Tôn đánh cho đối phương không kịp trở tay, trở | thành lần thắng lợi lớn nhất trong đợt xuôi về Nam lần này, giết hơn ba vạn quân địch, tịch thu nhiều của ải, lập được công danh hiển hách.
Tình hình chiến sự tiếp theo rất thuận lợi.
Trong suốt khoảng gần một tháng, quận Nam chinh kỷ luật nghiêm minh, với sức chiến đấu “bất bại” đi thẳng một đường xuống vùng biên cương phía Nam, vào cuối tháng mười bọn họ đến được Giang Đầu - cứ điểm quan trọng thuộc ven sông Lan Thương
Quân chủ lực của Triệu Tôn và quân của Trần Cảnh, Yến Nhị Quỷ hội họp thuận lợi, liên thủ đánh bại quân chủ lực của ba nước, lấy lại khu vực sông Lan Thương.
Lòng quân phấn chấn, lòng dân cũng vậy.
Trong kinh sư, khắp các trà lâu tửu quán vừa mới kinh doanh lại bình thường từ sau khi thái hoàng thái hậu qua đời, ngày nào cũng có bách tính bàn luận xôn xao, ca tụng sự tích của quân Nam chinh, đồng thời cũng có người đặt cược Tấn vương điện hạ có thể sáng tạo được kỳ tích, sau khi đánh bại đám phản quân Una, có thể kịp trở về chuẩn bị đại hôn trước ngày hai mươi bảy tháng Chạp hay không.
/1583
|