*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lư Huy quýnh lên, đứng dậy muốn đuổi theo, nàng liền quay ngoắt đầu lại, cười thản nhiên, “Còn nữa, ngươi đừng tưởng ta là người lương thiện
Người chết hay không thì liên quan gì tới ta chứ? Cái tát vừa rồi là ta đánh thay cha mẹ ngươi, đừng có hơi một tí là lấy thân thể cha mẹ ban cho để thể hiện sự trung thành, ngu không ai bằng!”
Thấy nàng cười mỉm mắng người, Lư Huy cứng đơ tại chỗ, nói không lên lời
Hạ Sơ Thất híp mắt nhìn gã đầy khiêu khích như muốn nói “xem ngươi làm gì được ta” rồi quay sang nhìn Tinh Lam.
“Tiểu Tình Lang, chúng ta đi!”
“Bộp bộp...” Lúc này, hai tiếng vỗ tay lanh lảnh truyền tới
Ngay sau đó, một chiếc xe3ngựa sơn đen chậm rãi đi tới, dừng ngay trước cửa phủ Ngụy quốc công, một khuôn mặt cực kì kiều diễm lộ ra sau tấm rèm che, hắn ta gật đầu mỉm cười, mắt khẽ nhướng, dưới ánh đèn lồng đỏ trước cửa phủ trông cực kì phong lưu, có tư thái nghiêng nước nghiêng thành.
“Hôm nay bổn tọa mới được chứng kiến dáng vẻ đùa bỡn uy phong của Thất tiểu thư đấy.” Hạ Sơ Thất nhìn hắn ta, hơi hất cằm, “Bữa nay Đại đô đốc nhàn rỗi quá nhỉ ra ngoài khoe nhan sắc sao?”
Đã quen với sự chanh chua của nàng rồi nên Đông Phương Thanh Huyền chỉ khẽ cười, không đáp lại lời nàng, ánh mắt lại chuyển qua khuôn mặt ngượng ngùng của Lư Huy,1giơ tấm thẻ bài Đại đô đốc Cẩm Y Vệ ra, nhẹ nhàng nói: “Lư tướng quân, ta và Thất tiểu thư có vài câu muốn nói, muốn rời đi một lát, sau nửa chén trà sẽ đưa về, liệu có thể nể mặt bổn tọa chút không?”
Mặt Lư Huy hết xanh lại đỏ, nửa bên mặt bị Hạ Sơ Thất tát vẫn hơi sưng
Có điều, tuy gã không dám đắc tội Đông Phương Thanh Huyền, nhưng có mệnh lệnh chết của Triệu Miên Trạch nên cũng không dám tùy tiện thả ra.
“Đại đô đốc, mạt tướng lập quân lệnh rồi, chưa có thủ dụ của bệ hạ, thật sự không dám làm càn.” Khóe môi Đông Phương Thanh Huyền cong lên, “Lư tướng quân đừng lo lắng
Sau nửa chén trà, nếu6bổn tọa không thể đưa Thất tiểu thư trả về chỗ cũ, tự ta sẽ mang đầu đi gặp bệ hạ, tuyệt đối không liên lụy tới tướng quân.” “Chuyện này...” Lư Huy vẫn còn do dự.
Đông Phương Thanh Huyền không quan tâm tới gã nữa, liếc sang Như Phong đang đứng yên lặng bên cạnh, ánh mắt trầm xuống
“Đứng ngây ra đó làm gì, còn không mau mời Thất tiểu thư lên xe đi?” Tiền trảm hậu tấu luôn là tác phong làm việc của Đông Phương Thanh Huyền từ xưa tới nay, mà chưa bao giờ quan tâm người khác có thoải mái hay không càng là phong cách riêng của hắn ta
Ở kinh sư, hắn ta luôn tự làm theo ý
mình, bá đạo quen rồi
Cả người Lư Huy cứng4đơ, tiền không được, lùi không xong
Mà Hạ Sơ Thất cũng không phải là người dễ nói chuyện, không cần biết gã đồng ý hay không, cũng không chờ Như Phong tới dìu, lập tức cười mỉa rồi leo lên xe của Cẩm Y Vệ.
Gió lớn vẫn ra sức tàn phá nhân gian, mưa tuyết giăng khắp các đường phố, cảnh tượng vẫn như cũ
Bánh xe lăn trên con phố dài, vòng qua ngã rẽ của góc phố liền dừng lại.
Biết hai người bọn họ có chuyện muốn nói, không chờ Đông Phương Thanh Huyền mở miệng dặn dò, Như Phong liền dẫn theo một đám Cẩm Y Vệ lùi ra xa vài trường, vây lấy chiếc xe ngựa sơn đen, canh chừng nghiêm ngặt.
Trong xe yên tĩnh, hai người vẫn không3nói gì
Nhưng trong lúc hai người nhìn nhau, mạch nước ngầm bắt đầu tuôn trào.
Một lúc lâu sau, Hạ Sơ Thất mở miệng trước, từng câu từng chữ nói ra hết sức kỳ dị, “Tiểu Mã từ chỗ ngươi bay về, ta sờ vào diều của nó thấy căng phồng, không biết đã ăn bao nhiêu thứ nữa
Ai! Cho nó ăn cái kiểu gì mà từ tối qua tới nay vẫn không chịu ăn
Đại đô đốc, rốt cuộc nó đã ăn cái gì thế?” Mặt Đông Phương Thanh Huyền dịu dàng, hắn ta khẽ hắng giọng rồi cười, “Chẳng qua chỉ là lúa mạch, cỏ xanh, không có gì kỳ quái cả, e là nó nhớ nhà đã lâu nên ăn nhiều một chút thôi.” Hạ Sơ Thất cười lạnh, chuyển mắt qua
“Ngươi có làm nhiều hơn nữa, ta cũng sẽ không cảm ơn người, càng sẽ không tha thứ cho ngươi.” Lời nói này của nàng nghe có vẻ hơi kỳ quặc, nếu là người khác, chắc chắn sẽ chẳng hiểu ra sao
Nhưng Đông Phương Thanh Huyền lại không hề ngạc nhiên, chỉ hơi buông cánh tay trái để không kia, khẽ cười, “Lòng nàng biết, bổn tọa trước giờ chưa bao giờ cần lời cảm ơn của nàng, càng chưa bao giờ cần nàng tha thứ.” Hắn hơi trầm ngâm một lát, thấy nàng không nói gì thì tự cười, khuôn mặt nõn nà dưới ánh đèn yếu ớt trên vách xe lấp lánh ánh sáng yêu dã tới quỷ dị
Hắn ta vén rèm xe, nhìn ra bên ngoài, rồi lại bỏ xuống, thấp giọng gần như chỉ có thể nhìn thấy môi mấp máy.
“Chuyện chiếc còi cá chép, ta chỉ biết một mà không biết hai
Rốt cuộc có những người nào, không thể điều tra rõ.”
“Ngươi nói chuyện này với ta vì muốn được tha tội sao? Được! Ta phải nói rằng, chúc mừng ngươi, ngươi thành công rồi
Nỗi hận của ta đối với ngươi không mãnh liệt như trong tưởng tượng...” Hạ Sơ Thất hơi kéo dài giọng, sau đó liền mím chặt miệng
Cho dù bên ngoài có Cẩm Y Vệ đứng canh nhưng nàng cũng biết, những lời này nói nhiều rồi sẽ khiến cả hai đều “không thoải mái”
Yên lặng một lúc, nàng bình thản nhìn Đông Phương Thanh Huyền, không tiếp tục chủ đề bí mật của chiếc còi cá chép nữa, chỉ nói, “Hôm nay không phải người đặc biệt tới tìm ta để được nhận lời cảm ơn đấy chứ?” “Nàng nên biết, tại sao ta tới đây.” Khóe miệng yêu nghiệt của Đông Phương Thanh Huyền khẽ nhếch lên, nhìn như đang cười nhưng lại mang một chút hiu quạnh.
“Không ai có thể ép nàng vào hoàng thành kia
Hoàng đế cũng không được.”
Cả người Hạ Sơ Thất đơ ra, siết tay, thong dong nhìn vào mắt hắn ta.
“Không ai ép ta, là ta tự nguyện, Lẽ nào Đại đô đốc chưa từng nghe câu nghìn vàng khó mua sự tự nguyện của ta hay sao? Hôm nay nếu ngươi tới để khuyên ta thì không cần đâu
Từ lúc Đao Tú Xuân của ngươi vung về phía con ta, giữa ta và ngươi...” Dừng lại chốc lát, nụ cười trên khóe miệng của nàng càng lớn hơn, rồi dần dần trở nên lạnh lẽo, “Ngươi và ta đã ân đoạn nghĩa tuyệt rồi.”
Bốn chữ ân đoạn nghĩa tuyệt nặng nghìn cân.
Đông Phương Thanh Huyền sững sờ, như bức tượng đã được điêu khắc trên xe ngựa xa hoa, không động đậy
Gió bên ngoài cửa sổ xe vẫn đang thổi lạnh ngắt, tiếng cờ của Cẩm Y Vệ kêu “phần phật”
Hoa tuyết bay cũng càng dày hơn, phủ một lớp trắng xóa trên mui xe
Sau sự im ắng lâu như cái chết, cổ họng nghẹn cứng của Đông Phương Thanh Huyền mới nới lỏng ra
“Hạ Sở, tâm ý của ta, ta nghĩ chắc nàng biết.”
Trái tim Hạ Sơ Thất hơi lạc nhịp, sắc mặt lập tức dịu đi, “Không, ta không biết.” Mắt phượng của Đông Phương Thanh Huyền khẽ cong, “Không biết, vậy ta nói cho nàng biết
Nếu nàng đồng ý rời đi cùng ta, ta sẽ chăm sóc nàng, suốt đời suốt kiếp.” Suốt đời suốt kiếp ư? Suốt đời suốt kiếp có thể dễ dàng hứa như vậy sao?
Hạ Sơ Thất quen Đông Phương Thanh Huyền lâu như vậy rồi, hai người từng đùa giỡn nhau vô số lần, nhưng hiếm khi nào hắn ta lại nghiêm túc nói ra những lời hoang dường như thế này
Rốt cuộc là gió đã làm mờ mắt hắn ta, hay là tuyết đã chạm vào tim hắn ta, một đại ma đầu giết người không chớp mắt mà cũng có thể nhẹ nhàng mà nói ra “suốt đời suốt kiếp” ư?
Lư Huy quýnh lên, đứng dậy muốn đuổi theo, nàng liền quay ngoắt đầu lại, cười thản nhiên, “Còn nữa, ngươi đừng tưởng ta là người lương thiện
Người chết hay không thì liên quan gì tới ta chứ? Cái tát vừa rồi là ta đánh thay cha mẹ ngươi, đừng có hơi một tí là lấy thân thể cha mẹ ban cho để thể hiện sự trung thành, ngu không ai bằng!”
Thấy nàng cười mỉm mắng người, Lư Huy cứng đơ tại chỗ, nói không lên lời
Hạ Sơ Thất híp mắt nhìn gã đầy khiêu khích như muốn nói “xem ngươi làm gì được ta” rồi quay sang nhìn Tinh Lam.
“Tiểu Tình Lang, chúng ta đi!”
“Bộp bộp...” Lúc này, hai tiếng vỗ tay lanh lảnh truyền tới
Ngay sau đó, một chiếc xe3ngựa sơn đen chậm rãi đi tới, dừng ngay trước cửa phủ Ngụy quốc công, một khuôn mặt cực kì kiều diễm lộ ra sau tấm rèm che, hắn ta gật đầu mỉm cười, mắt khẽ nhướng, dưới ánh đèn lồng đỏ trước cửa phủ trông cực kì phong lưu, có tư thái nghiêng nước nghiêng thành.
“Hôm nay bổn tọa mới được chứng kiến dáng vẻ đùa bỡn uy phong của Thất tiểu thư đấy.” Hạ Sơ Thất nhìn hắn ta, hơi hất cằm, “Bữa nay Đại đô đốc nhàn rỗi quá nhỉ ra ngoài khoe nhan sắc sao?”
Đã quen với sự chanh chua của nàng rồi nên Đông Phương Thanh Huyền chỉ khẽ cười, không đáp lại lời nàng, ánh mắt lại chuyển qua khuôn mặt ngượng ngùng của Lư Huy,1giơ tấm thẻ bài Đại đô đốc Cẩm Y Vệ ra, nhẹ nhàng nói: “Lư tướng quân, ta và Thất tiểu thư có vài câu muốn nói, muốn rời đi một lát, sau nửa chén trà sẽ đưa về, liệu có thể nể mặt bổn tọa chút không?”
Mặt Lư Huy hết xanh lại đỏ, nửa bên mặt bị Hạ Sơ Thất tát vẫn hơi sưng
Có điều, tuy gã không dám đắc tội Đông Phương Thanh Huyền, nhưng có mệnh lệnh chết của Triệu Miên Trạch nên cũng không dám tùy tiện thả ra.
“Đại đô đốc, mạt tướng lập quân lệnh rồi, chưa có thủ dụ của bệ hạ, thật sự không dám làm càn.” Khóe môi Đông Phương Thanh Huyền cong lên, “Lư tướng quân đừng lo lắng
Sau nửa chén trà, nếu6bổn tọa không thể đưa Thất tiểu thư trả về chỗ cũ, tự ta sẽ mang đầu đi gặp bệ hạ, tuyệt đối không liên lụy tới tướng quân.” “Chuyện này...” Lư Huy vẫn còn do dự.
Đông Phương Thanh Huyền không quan tâm tới gã nữa, liếc sang Như Phong đang đứng yên lặng bên cạnh, ánh mắt trầm xuống
“Đứng ngây ra đó làm gì, còn không mau mời Thất tiểu thư lên xe đi?” Tiền trảm hậu tấu luôn là tác phong làm việc của Đông Phương Thanh Huyền từ xưa tới nay, mà chưa bao giờ quan tâm người khác có thoải mái hay không càng là phong cách riêng của hắn ta
Ở kinh sư, hắn ta luôn tự làm theo ý
mình, bá đạo quen rồi
Cả người Lư Huy cứng4đơ, tiền không được, lùi không xong
Mà Hạ Sơ Thất cũng không phải là người dễ nói chuyện, không cần biết gã đồng ý hay không, cũng không chờ Như Phong tới dìu, lập tức cười mỉa rồi leo lên xe của Cẩm Y Vệ.
Gió lớn vẫn ra sức tàn phá nhân gian, mưa tuyết giăng khắp các đường phố, cảnh tượng vẫn như cũ
Bánh xe lăn trên con phố dài, vòng qua ngã rẽ của góc phố liền dừng lại.
Biết hai người bọn họ có chuyện muốn nói, không chờ Đông Phương Thanh Huyền mở miệng dặn dò, Như Phong liền dẫn theo một đám Cẩm Y Vệ lùi ra xa vài trường, vây lấy chiếc xe ngựa sơn đen, canh chừng nghiêm ngặt.
Trong xe yên tĩnh, hai người vẫn không3nói gì
Nhưng trong lúc hai người nhìn nhau, mạch nước ngầm bắt đầu tuôn trào.
Một lúc lâu sau, Hạ Sơ Thất mở miệng trước, từng câu từng chữ nói ra hết sức kỳ dị, “Tiểu Mã từ chỗ ngươi bay về, ta sờ vào diều của nó thấy căng phồng, không biết đã ăn bao nhiêu thứ nữa
Ai! Cho nó ăn cái kiểu gì mà từ tối qua tới nay vẫn không chịu ăn
Đại đô đốc, rốt cuộc nó đã ăn cái gì thế?” Mặt Đông Phương Thanh Huyền dịu dàng, hắn ta khẽ hắng giọng rồi cười, “Chẳng qua chỉ là lúa mạch, cỏ xanh, không có gì kỳ quái cả, e là nó nhớ nhà đã lâu nên ăn nhiều một chút thôi.” Hạ Sơ Thất cười lạnh, chuyển mắt qua
“Ngươi có làm nhiều hơn nữa, ta cũng sẽ không cảm ơn người, càng sẽ không tha thứ cho ngươi.” Lời nói này của nàng nghe có vẻ hơi kỳ quặc, nếu là người khác, chắc chắn sẽ chẳng hiểu ra sao
Nhưng Đông Phương Thanh Huyền lại không hề ngạc nhiên, chỉ hơi buông cánh tay trái để không kia, khẽ cười, “Lòng nàng biết, bổn tọa trước giờ chưa bao giờ cần lời cảm ơn của nàng, càng chưa bao giờ cần nàng tha thứ.” Hắn hơi trầm ngâm một lát, thấy nàng không nói gì thì tự cười, khuôn mặt nõn nà dưới ánh đèn yếu ớt trên vách xe lấp lánh ánh sáng yêu dã tới quỷ dị
Hắn ta vén rèm xe, nhìn ra bên ngoài, rồi lại bỏ xuống, thấp giọng gần như chỉ có thể nhìn thấy môi mấp máy.
“Chuyện chiếc còi cá chép, ta chỉ biết một mà không biết hai
Rốt cuộc có những người nào, không thể điều tra rõ.”
“Ngươi nói chuyện này với ta vì muốn được tha tội sao? Được! Ta phải nói rằng, chúc mừng ngươi, ngươi thành công rồi
Nỗi hận của ta đối với ngươi không mãnh liệt như trong tưởng tượng...” Hạ Sơ Thất hơi kéo dài giọng, sau đó liền mím chặt miệng
Cho dù bên ngoài có Cẩm Y Vệ đứng canh nhưng nàng cũng biết, những lời này nói nhiều rồi sẽ khiến cả hai đều “không thoải mái”
Yên lặng một lúc, nàng bình thản nhìn Đông Phương Thanh Huyền, không tiếp tục chủ đề bí mật của chiếc còi cá chép nữa, chỉ nói, “Hôm nay không phải người đặc biệt tới tìm ta để được nhận lời cảm ơn đấy chứ?” “Nàng nên biết, tại sao ta tới đây.” Khóe miệng yêu nghiệt của Đông Phương Thanh Huyền khẽ nhếch lên, nhìn như đang cười nhưng lại mang một chút hiu quạnh.
“Không ai có thể ép nàng vào hoàng thành kia
Hoàng đế cũng không được.”
Cả người Hạ Sơ Thất đơ ra, siết tay, thong dong nhìn vào mắt hắn ta.
“Không ai ép ta, là ta tự nguyện, Lẽ nào Đại đô đốc chưa từng nghe câu nghìn vàng khó mua sự tự nguyện của ta hay sao? Hôm nay nếu ngươi tới để khuyên ta thì không cần đâu
Từ lúc Đao Tú Xuân của ngươi vung về phía con ta, giữa ta và ngươi...” Dừng lại chốc lát, nụ cười trên khóe miệng của nàng càng lớn hơn, rồi dần dần trở nên lạnh lẽo, “Ngươi và ta đã ân đoạn nghĩa tuyệt rồi.”
Bốn chữ ân đoạn nghĩa tuyệt nặng nghìn cân.
Đông Phương Thanh Huyền sững sờ, như bức tượng đã được điêu khắc trên xe ngựa xa hoa, không động đậy
Gió bên ngoài cửa sổ xe vẫn đang thổi lạnh ngắt, tiếng cờ của Cẩm Y Vệ kêu “phần phật”
Hoa tuyết bay cũng càng dày hơn, phủ một lớp trắng xóa trên mui xe
Sau sự im ắng lâu như cái chết, cổ họng nghẹn cứng của Đông Phương Thanh Huyền mới nới lỏng ra
“Hạ Sở, tâm ý của ta, ta nghĩ chắc nàng biết.”
Trái tim Hạ Sơ Thất hơi lạc nhịp, sắc mặt lập tức dịu đi, “Không, ta không biết.” Mắt phượng của Đông Phương Thanh Huyền khẽ cong, “Không biết, vậy ta nói cho nàng biết
Nếu nàng đồng ý rời đi cùng ta, ta sẽ chăm sóc nàng, suốt đời suốt kiếp.” Suốt đời suốt kiếp ư? Suốt đời suốt kiếp có thể dễ dàng hứa như vậy sao?
Hạ Sơ Thất quen Đông Phương Thanh Huyền lâu như vậy rồi, hai người từng đùa giỡn nhau vô số lần, nhưng hiếm khi nào hắn ta lại nghiêm túc nói ra những lời hoang dường như thế này
Rốt cuộc là gió đã làm mờ mắt hắn ta, hay là tuyết đã chạm vào tim hắn ta, một đại ma đầu giết người không chớp mắt mà cũng có thể nhẹ nhàng mà nói ra “suốt đời suốt kiếp” ư?
/1583
|