*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nghĩ đến lúc hắn đang ở xa ngoài vạn dặm, còn nàng một thân một mình ở kinh sư, phải gánh chịu nỗi đau mất con, gánh chịu lời tiên đoán của Đạo Thường khiến vai nàng khẽ run rẩy, không khỏi bị thương cho tới bây giờ, mắt nàng đỏ lên, viền mắt ươn ướt
“Triệu Thập Cửu, chàng là đồ vô lương tâm! Đồ ngốc! Đồ con rùa! Đồ cặn bã! Ông đây ngày nào cũng đều nhớ chàng, rất nhớ chàng, thế nhưng chàng có viết được cho ông đây lá thư nào không? Chàng bảo thiếp đợi, thiếp sẽ đợi chàng chắc? Chàng nghĩ thiếp sẽ không cưới Triệu Miên Trạch thật, nên cố ý bắt nạt thiếp phải không?3Thiếp nói cho chàng biết, thiếp sẽ gả đi thật đó!” “A Thất..” Bộ dạng của nàng lúc này giống như một đứa trẻ bị tổn thương rồi nhìn thấy cha mẹ vậy
Vừa khóc lóc om sòm, vừa kể lể sự tình, vừa dụi mắt, vừa khịt mũi
Chân tay Triệu Tôn luống cuống, vừa lau nước mắt vừa chùi nước mũi cho nàng, nhưng chẳng thể nào chùi hết được
Hắn vò đầu bứt tai, khóc cũng không được mà cười cũng không xong, chỉ biết than thở, rồi tiếp đó cũng bất chấp liệt tổ liệt tông Triệu gia của hắn, trực tiếp gọi nàng một tiếng “Bà cô”
“Bà cô nhỏ của tôi ơi, rốt cuộc nàng định khóc lóc đến bao giờ?”1“Chàng còn hỏi thiếp?” Đôi mắt ướt đẫm của Hạ Sơ Thất trợn to, gào vào mặt hắn, cổ họng như nghẹn lại, “Lẽ nào chàng không biết chuyện ở cung Diên Xuân sao?” Hắn trầm mặc, vẻ mặt buồn bã.
“Tiểu Thập Cửu của chúng ta, con bé..
con bé chết rồi!” Tiếng khóc của nàng càng lúc càng lớn hơn nữa, tiếng nói gần như bị vỡ vụn
“Tiểu Thập Cửu mất rồi, chàng không thấy đau khổ hay sao?”
Chuyện cho tới bây giờ, cuối cùng cũng Triệu Tôn cũng hiểu được sự bất thường của nàng rốt cuộc là thế nào
Chẳng trách nàng lại gửi cho hắn một phong thư từ ngàn dặm xa xôi như vậy, chẳng trách nàng lại cố ý6vội vã gả cho Triệu Miên Trạch, chẳng trách khi nàng vừa nhìn thấy hắn, lại có biểu hiện như vậy.
Thì ra là nàng đã biết cả rồi.
“Vì không muốn ảnh hưởng đến nàng khi nàng ở cữ, ta.”
“Thiếp không muốn nghe giải thích!” Hạ Sơ Thất nức nở không ngớt.
“A Thất...”
Trong lúc tâm tình đang trào dâng, Triệu Tôn tiện tay với lấy một miếng vải đỏ lau mặt cho nàng, muốn dỗ dành nàng một chút
Lau xong nước mắt lại chuyển qua lau nước mũi, lau xong nước mũi lại lau đến vết son phấn bị lem đi
Cứ thế một mạch đến khi được hắn lau xong rồi, nàng cũng khóc khản cả giọng rồi, mới liếc mắt nhìn kĩ miếng4vải đỏ, trong đầu ong lên, cả người cũng ngẩn ngơ
“Triệu Thập Cửu!”.
Nàng cao giọng gọi, nghiến răng nghiến lợi, chỉ hận không giết được hắn
Triệu Tôn “ừ” một tiếng, cũng cúi đầu nhìn xuống, khi đó mới nhìn rõ thứ trong tay hắn, thì ra nó là..
cái tiết khố màu đỏ mà hắn vừa mới cởi ra lúc nãy
Cứ lúc nào phải ra trận là hắn cũng đều mặc đồ màu đỏ
Nàng biết điều này
Nhưng xuất hiện tình huống thế này, hắn cũng bất ngờ
Ngẩn người một lúc, hắn bật cười ha hả
“Ta còn tưởng là cái khăn trùm đầu chứ.” Hạ Sơ Thất nghiến răng nhìn hắn, phát tác cơn giận muốn giết người, lại nhớ đến lần đầu hai người3gặp nhau cũng loạn cào cào hết cả lên, vừa buồn cười lại vừa tức giận: “Chàng là đồ khốn kiếp, thứ này mà cũng dám đem ra lau cho thiếp?”
Thấy nàng chuyển khóc thành cười, trong lòng Triệu Tôn cũng thả lỏng, dùng ánh mắt cảm kích nhìn cái khổ đỏ vừa “làm việc không đàng hoàng”, thở dài một hơi.
“ Thất, nàng cứ từ từ nghe ta nói đã...” Chiếc giường cưới này được đặc chế, do thợ thủ công danh tiếng trong kinh sự vì đại hôn của Tấn vương mà làm ra, cực kì rộng rãi, cũng cực kì tinh xảo hoàn mỹ
Thế nhưng lúc này, trên giường cưới là một đống hổ lốn, đậu phộng, táo đỏ đầy khắp giường
Dưới giường cũng là đồng xiêm y tán loạn vứt đầy mặt đất, có của hắn cũng có của nàng, mắc lại với nhau cùng một chỗ, cũng như hai người ở trên giường, đầu của nàng tựa vào bờ vai hắn, cánh tay hắn đệm dưới gáy nàng, thân thể nàng rúc vào ngực hắn, chân của hắn lại quặp lấy eo nàng
Bên trái là nàng, bên phải là hắn, hai người xoắn chặt vào nhau.
“A Thất, Tiểu Thập Cửu không chết.”
Đây là lời mở đầu của hắn, Hạ Sơ Thất nhìn chằm chằm vào môi hắn, sửng sốt mất một lúc rồi giật bắn mình lên, bộ dạng giương nanh giương vuốt như nhìn thấy kẻ thù.
Đầu của nàng không còn gối lên bờ vai hắn mà húc về phía lồng ngực hắn, thân thể nàng cũng không vùi trong ngực hắn nữa mà leo luôn lên trên người hắn, chân của hắn cũng không còn kẹp ngang hồng nàng nữa, chỉ có thể duỗi thẳng cẳng để mặc cho nàng giày xéo.
“Triệu Thập Cửu, chàng là đồ khốn kiếp! Để xem hôm nay bà đây phải xé xác chàng ra thế nào...” “A, A Thất hung hãn như vậy! Ngoại trừ gia ra thì thực sự là không còn ai dám yêu nàng nữa.” Triệu Tôn nghiêng đầu, mỉm cười giữ chặt hai tay nàng lại, con ngươi đen láy nhấp nháy như phát ra tia sáng, “Vậy rốt cuộc nàng có muốn nghe chân tướng hay không? Hai chữ “chân tướng” có tác dụng rất lớn.
Tay chân Hạ Sơ Thất chợt ngừng, nàng lập tức an tĩnh lại.
“Nói!”
“..
Quá hung dữ, không nói.” Hắn còn trêu chọc nàng
“Nếu không nói rõ nguyên cớ ra, để xem hôm nay thiếp có lột da chàng ra không.” “Đồ phụ nữ đanh đá! Đời này của bổn vương coi như xong rồi!” Triệu Tôn cảm khái một câu, lại kéo chăn lên lau nước mắt trên mặt nàng, nửa cười nửa không đỡ nàng xuống khỏi người mình, cả hai lại dính lấy nhau như lúc nãy, rồi mới chậm rãi kể lại sự tình.
Buổi tối hôm đó, hắn ở trong cung giữ đạo hiểu vì thái hoàng thái hậu, lúc Trần Đại Ngưu nói Tiểu Thập Cửu ở quán rượu Như Hoa bị người ta bắt đi, hắn cũng chỉ nghĩ sự tình chắc chắn là do Triệu Miên Trạch gây nên.
Khi ấy, trong lòng hắn như có lửa đốt, lửa thiêu cháy ruột gan, bất chấp mọi thứ liền dự định ngọc đá cùng tan với hắn ta
Hắn phái Trần Đại Ngưu tìm Triệu Giai đi đến thiên điện, chuẩn bị dùng Cấm Vệ Quân hoàng thành bắt nhân mã của Triệu Cẩu, còn có “Thập Thiên Can” vốn ẩn nấp từ lâu của hắn để đánh một trận một mất một còn với Triệu Miên Trạch.
Nhưng hắn còn chưa kịp hành động, Như Phong đã tìm tới.
Như Phong nói cho hắn biết, chuyện tới quán rượu Như Hoa đúng là do Triệu Miên Trạch ra lệnh, những kẻ thực thi lại là người của Đông Phương Thanh Huyền
Cẩm Y Vệ đã giết sạch mọi người, đồng thời cũng cướp Tiểu Thập Cửu đi, nhưng đứa trẻ mà Đông Phương Thanh Huyền mang theo vào hoàng cung không phải Tiểu Thập Cửu của bọn họ, mà là đứa trẻ con một nhà nghèo khổ mà hắn ta đã bí mật mua về.
Như Phong còn nói cho hắn biết, thời cơ không tốt, tránh kích động.
Mặt khác, từ Như Phong, hắn còn biết thêm một việc
Mạng lưới tình báo mạnh mẽ của Cẩm Y Vệ trước đó dò xét thấy nước Una và A Hu cùng nước phía Nam đã liên hợp, xâm nhập biên giới phía Nam của Đại Yến, kinh sư sẽ sớm nhận được tin tức thôi.
Muốn phá hủy căn cơ vững chắc của một triều đình lớn mạnh, chắc chắn phải trải qua gió tanh mưa máu, Triệu Tôn không phải không biết
Kích động sẽ hỏng việc, kế hoạch sắp đặt từ lâu như vậy, có lẽ sắp thành lại bại, hắn cũng không phải không biết
Vì vậy, khi biết con gái không bị nguy hiểm đến tính mạng, lý trí của Triệu Tôn đã quay về
Hắn tự cân nhắc một chút, vậy nên mới có vở kịch cung Diễn Xuân như vậy.
Lúc phóng hỏa đốt cung Diên Xuân, hắn đã biết Triệu Miên Trạch chắc chắc đang ở ngoài điện, hắn cũng biết quyết định của hắn lúc này có lẽ sẽ khiến Triệu Miên Trạch cho mình quyền lĩnh binh
Có binh quyền, kế hoạch của hắn mới có thể làm ít mà được nhiều, có binh quyền rồi, số người phải chết cũng sẽ ít đi nhiều.
Nghĩ đến lúc hắn đang ở xa ngoài vạn dặm, còn nàng một thân một mình ở kinh sư, phải gánh chịu nỗi đau mất con, gánh chịu lời tiên đoán của Đạo Thường khiến vai nàng khẽ run rẩy, không khỏi bị thương cho tới bây giờ, mắt nàng đỏ lên, viền mắt ươn ướt
“Triệu Thập Cửu, chàng là đồ vô lương tâm! Đồ ngốc! Đồ con rùa! Đồ cặn bã! Ông đây ngày nào cũng đều nhớ chàng, rất nhớ chàng, thế nhưng chàng có viết được cho ông đây lá thư nào không? Chàng bảo thiếp đợi, thiếp sẽ đợi chàng chắc? Chàng nghĩ thiếp sẽ không cưới Triệu Miên Trạch thật, nên cố ý bắt nạt thiếp phải không?3Thiếp nói cho chàng biết, thiếp sẽ gả đi thật đó!” “A Thất..” Bộ dạng của nàng lúc này giống như một đứa trẻ bị tổn thương rồi nhìn thấy cha mẹ vậy
Vừa khóc lóc om sòm, vừa kể lể sự tình, vừa dụi mắt, vừa khịt mũi
Chân tay Triệu Tôn luống cuống, vừa lau nước mắt vừa chùi nước mũi cho nàng, nhưng chẳng thể nào chùi hết được
Hắn vò đầu bứt tai, khóc cũng không được mà cười cũng không xong, chỉ biết than thở, rồi tiếp đó cũng bất chấp liệt tổ liệt tông Triệu gia của hắn, trực tiếp gọi nàng một tiếng “Bà cô”
“Bà cô nhỏ của tôi ơi, rốt cuộc nàng định khóc lóc đến bao giờ?”1“Chàng còn hỏi thiếp?” Đôi mắt ướt đẫm của Hạ Sơ Thất trợn to, gào vào mặt hắn, cổ họng như nghẹn lại, “Lẽ nào chàng không biết chuyện ở cung Diên Xuân sao?” Hắn trầm mặc, vẻ mặt buồn bã.
“Tiểu Thập Cửu của chúng ta, con bé..
con bé chết rồi!” Tiếng khóc của nàng càng lúc càng lớn hơn nữa, tiếng nói gần như bị vỡ vụn
“Tiểu Thập Cửu mất rồi, chàng không thấy đau khổ hay sao?”
Chuyện cho tới bây giờ, cuối cùng cũng Triệu Tôn cũng hiểu được sự bất thường của nàng rốt cuộc là thế nào
Chẳng trách nàng lại gửi cho hắn một phong thư từ ngàn dặm xa xôi như vậy, chẳng trách nàng lại cố ý6vội vã gả cho Triệu Miên Trạch, chẳng trách khi nàng vừa nhìn thấy hắn, lại có biểu hiện như vậy.
Thì ra là nàng đã biết cả rồi.
“Vì không muốn ảnh hưởng đến nàng khi nàng ở cữ, ta.”
“Thiếp không muốn nghe giải thích!” Hạ Sơ Thất nức nở không ngớt.
“A Thất...”
Trong lúc tâm tình đang trào dâng, Triệu Tôn tiện tay với lấy một miếng vải đỏ lau mặt cho nàng, muốn dỗ dành nàng một chút
Lau xong nước mắt lại chuyển qua lau nước mũi, lau xong nước mũi lại lau đến vết son phấn bị lem đi
Cứ thế một mạch đến khi được hắn lau xong rồi, nàng cũng khóc khản cả giọng rồi, mới liếc mắt nhìn kĩ miếng4vải đỏ, trong đầu ong lên, cả người cũng ngẩn ngơ
“Triệu Thập Cửu!”.
Nàng cao giọng gọi, nghiến răng nghiến lợi, chỉ hận không giết được hắn
Triệu Tôn “ừ” một tiếng, cũng cúi đầu nhìn xuống, khi đó mới nhìn rõ thứ trong tay hắn, thì ra nó là..
cái tiết khố màu đỏ mà hắn vừa mới cởi ra lúc nãy
Cứ lúc nào phải ra trận là hắn cũng đều mặc đồ màu đỏ
Nàng biết điều này
Nhưng xuất hiện tình huống thế này, hắn cũng bất ngờ
Ngẩn người một lúc, hắn bật cười ha hả
“Ta còn tưởng là cái khăn trùm đầu chứ.” Hạ Sơ Thất nghiến răng nhìn hắn, phát tác cơn giận muốn giết người, lại nhớ đến lần đầu hai người3gặp nhau cũng loạn cào cào hết cả lên, vừa buồn cười lại vừa tức giận: “Chàng là đồ khốn kiếp, thứ này mà cũng dám đem ra lau cho thiếp?”
Thấy nàng chuyển khóc thành cười, trong lòng Triệu Tôn cũng thả lỏng, dùng ánh mắt cảm kích nhìn cái khổ đỏ vừa “làm việc không đàng hoàng”, thở dài một hơi.
“ Thất, nàng cứ từ từ nghe ta nói đã...” Chiếc giường cưới này được đặc chế, do thợ thủ công danh tiếng trong kinh sự vì đại hôn của Tấn vương mà làm ra, cực kì rộng rãi, cũng cực kì tinh xảo hoàn mỹ
Thế nhưng lúc này, trên giường cưới là một đống hổ lốn, đậu phộng, táo đỏ đầy khắp giường
Dưới giường cũng là đồng xiêm y tán loạn vứt đầy mặt đất, có của hắn cũng có của nàng, mắc lại với nhau cùng một chỗ, cũng như hai người ở trên giường, đầu của nàng tựa vào bờ vai hắn, cánh tay hắn đệm dưới gáy nàng, thân thể nàng rúc vào ngực hắn, chân của hắn lại quặp lấy eo nàng
Bên trái là nàng, bên phải là hắn, hai người xoắn chặt vào nhau.
“A Thất, Tiểu Thập Cửu không chết.”
Đây là lời mở đầu của hắn, Hạ Sơ Thất nhìn chằm chằm vào môi hắn, sửng sốt mất một lúc rồi giật bắn mình lên, bộ dạng giương nanh giương vuốt như nhìn thấy kẻ thù.
Đầu của nàng không còn gối lên bờ vai hắn mà húc về phía lồng ngực hắn, thân thể nàng cũng không vùi trong ngực hắn nữa mà leo luôn lên trên người hắn, chân của hắn cũng không còn kẹp ngang hồng nàng nữa, chỉ có thể duỗi thẳng cẳng để mặc cho nàng giày xéo.
“Triệu Thập Cửu, chàng là đồ khốn kiếp! Để xem hôm nay bà đây phải xé xác chàng ra thế nào...” “A, A Thất hung hãn như vậy! Ngoại trừ gia ra thì thực sự là không còn ai dám yêu nàng nữa.” Triệu Tôn nghiêng đầu, mỉm cười giữ chặt hai tay nàng lại, con ngươi đen láy nhấp nháy như phát ra tia sáng, “Vậy rốt cuộc nàng có muốn nghe chân tướng hay không? Hai chữ “chân tướng” có tác dụng rất lớn.
Tay chân Hạ Sơ Thất chợt ngừng, nàng lập tức an tĩnh lại.
“Nói!”
“..
Quá hung dữ, không nói.” Hắn còn trêu chọc nàng
“Nếu không nói rõ nguyên cớ ra, để xem hôm nay thiếp có lột da chàng ra không.” “Đồ phụ nữ đanh đá! Đời này của bổn vương coi như xong rồi!” Triệu Tôn cảm khái một câu, lại kéo chăn lên lau nước mắt trên mặt nàng, nửa cười nửa không đỡ nàng xuống khỏi người mình, cả hai lại dính lấy nhau như lúc nãy, rồi mới chậm rãi kể lại sự tình.
Buổi tối hôm đó, hắn ở trong cung giữ đạo hiểu vì thái hoàng thái hậu, lúc Trần Đại Ngưu nói Tiểu Thập Cửu ở quán rượu Như Hoa bị người ta bắt đi, hắn cũng chỉ nghĩ sự tình chắc chắn là do Triệu Miên Trạch gây nên.
Khi ấy, trong lòng hắn như có lửa đốt, lửa thiêu cháy ruột gan, bất chấp mọi thứ liền dự định ngọc đá cùng tan với hắn ta
Hắn phái Trần Đại Ngưu tìm Triệu Giai đi đến thiên điện, chuẩn bị dùng Cấm Vệ Quân hoàng thành bắt nhân mã của Triệu Cẩu, còn có “Thập Thiên Can” vốn ẩn nấp từ lâu của hắn để đánh một trận một mất một còn với Triệu Miên Trạch.
Nhưng hắn còn chưa kịp hành động, Như Phong đã tìm tới.
Như Phong nói cho hắn biết, chuyện tới quán rượu Như Hoa đúng là do Triệu Miên Trạch ra lệnh, những kẻ thực thi lại là người của Đông Phương Thanh Huyền
Cẩm Y Vệ đã giết sạch mọi người, đồng thời cũng cướp Tiểu Thập Cửu đi, nhưng đứa trẻ mà Đông Phương Thanh Huyền mang theo vào hoàng cung không phải Tiểu Thập Cửu của bọn họ, mà là đứa trẻ con một nhà nghèo khổ mà hắn ta đã bí mật mua về.
Như Phong còn nói cho hắn biết, thời cơ không tốt, tránh kích động.
Mặt khác, từ Như Phong, hắn còn biết thêm một việc
Mạng lưới tình báo mạnh mẽ của Cẩm Y Vệ trước đó dò xét thấy nước Una và A Hu cùng nước phía Nam đã liên hợp, xâm nhập biên giới phía Nam của Đại Yến, kinh sư sẽ sớm nhận được tin tức thôi.
Muốn phá hủy căn cơ vững chắc của một triều đình lớn mạnh, chắc chắn phải trải qua gió tanh mưa máu, Triệu Tôn không phải không biết
Kích động sẽ hỏng việc, kế hoạch sắp đặt từ lâu như vậy, có lẽ sắp thành lại bại, hắn cũng không phải không biết
Vì vậy, khi biết con gái không bị nguy hiểm đến tính mạng, lý trí của Triệu Tôn đã quay về
Hắn tự cân nhắc một chút, vậy nên mới có vở kịch cung Diễn Xuân như vậy.
Lúc phóng hỏa đốt cung Diên Xuân, hắn đã biết Triệu Miên Trạch chắc chắc đang ở ngoài điện, hắn cũng biết quyết định của hắn lúc này có lẽ sẽ khiến Triệu Miên Trạch cho mình quyền lĩnh binh
Có binh quyền, kế hoạch của hắn mới có thể làm ít mà được nhiều, có binh quyền rồi, số người phải chết cũng sẽ ít đi nhiều.
/1583
|