*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tinh Lam biết nàng yêu tiền, nhưng giờ phút quan trọng này mà vẫn còn yêu tiền như thế thì thật khiến nàng ta dở khóc dở cười.
“Người mới là bà cô của ta, một đĩnh vàng đổi lấy sự chiếu cố của Ngu cổ cô không tốt hay sao?” Chiếu cố Hạ Sơ Thất xót xa thở dài, nhìn lên nóc nhà rồi quay đầu sang nhìn Giáp Nhất nói còn tay lại chỉ sang Tinh Lam.
“Nàng ta có ngốc không?” “Ngốc.” Bệnh người máy của Giáp Nhất lại phát tác, trực tiếp đọc lại.
“Được, cảm ơn!” Hạ Sơ Thất vỗ ngực, trong lòng đã thoải mái hơn nhiều
Lại quay đầu sang nhìn khuôn mặt của Tinh Lam, nàng lắc đầu thở dài nói, “Tiểu tình lang của ta ơi, ngươi nghĩ thế nào vậy? Người ta là nhà đầu khuê nữ của thái hoàng thái hậu, có thứ gì chưa từng nhìn thấy chứ? Sẽ yêu thích một đĩnh vàng hay sao? Hơn nữa, quyết định của thái hoàng thái hậu mà Ngu cổ cô có thể thay đổi được, vậy thì cây tùng trên mộ của người ta cũng có thể sửa nhà xây gác rồi.”
Nói xong, thấy Tinh Lam mím môi không trả lời, nàng lại hỏi Giáp Nhất.
“Ta nói đúng không?”
“Đúng.” Giáp Nhất luôn luôn là đối tượng hợp tác tốt nhất
“Vẫn là người hiểu chuyện.” Hạ Sơ Thất ném cho hắn ta một cái nhìn khen ngợi.
“Ta là bất đắc dĩ thôi, sợ ngươi cắt bổng lộc của ta.” Giáp Nhất bổ thêm một đao như thần
Nhìn hai người bọn họ kẻ tung người hứng như vậy, Tinh Lam vừa tức vừa buồn cười, “Vậy sao người còn bảo nô tỳ tặng đồ cho bà ấy?”
“Đã nói là người ngốc mà đúng không? Ta nói đó là của ít lòng nhiều, mấy đồ mà ta bảo người chọn đều là những thứ không đáng tiền.” Hạ Sơ Thất bất lực thở dài, vỗ cánh tay của Tinh Lam, ánh mắt lộ rõ vẻ xảo quyệt, “Được rồi, ngươi làm mất tiền của ta, dù thế nào cũng phải bồi thường cho ta chứ nhỉ?”
Tinh Lam đột nhiên có cảm giác bị “trúng kế”, không kìm được trừng mắt lên.
“Thất tiểu thư, đến cả lông của một nha đầu người cũng muốn nhổ sao?”
“Gì gì gì? Ta đâu có nhổ lông ngươi?” Hạ Sơ Thất vui vẻ cười, khoác lấy tay của nàng ta, nhẹ nhàng nói, “Đừng có nói làm mất hòa khí như vậy mà
Yên tâm yên tâm, Thất tiểu thư ta không thiếu tiền
Đợi sau này đến khi người gả cho Trần Cảnh đại ca, ta nhất định chuẩn bị cho ngươi một phần hồi môn hậu hĩnh, coi ngươi như muội muội xuất giá ấy, thế nào?”
“Thất tiểu thư!” Tinh Lam ngượng ngùng vô cùng, cả mặt đều đỏ ửng.
“Ôi ôi, còn ngại nữa.” Hạ Sơ Thất khẽ cười, thu lại nét mặt, thờ ơ nói, “Có điều, việc lãng phí một đĩnh vàng của ta không thể nhân nhượng
Cho nên ấy mà, tiểu tình lang, buổi tối hôm nay ngươi không được ngủ, phải giúp ta làm chút việc.”
Nàng nói rất nghiêm túc khiến Tinh Lam vô cùng ngạc nhiên.
Bởi vì không phải nàng đang đùa.
Hơn nữa, nàng ta biết, bản thân câu nói này nhất định không hề liên quan đến vàng
Hạ Sơ Thất yêu tiền thì yêu tiền nhưng không phải là một người keo kiệt
“Thất tiểu thư, nô tỳ không hiểu ý của người.” Hạ Sơ Thất chớp mắt một cái, đôi mắt cười đen láy chứa đầy sự xảo quyệt, khiến người khác không thể đoán được rốt cuộc nàng đang định làm gì, “Ý của ta là..
ta không chỉ phải đi, mà còn phải đường đường chính chính đi.” “Nhưng mà..
người đi thế nào?” Tinh Lam vẫn không hiểu
Hạ Sơ Thất mỉm cười, “Gọi Mai Tử đến đây, đi theo ta.” Lời của nàng vừa dứt, bên ngoài đã vọng đến giọng nói của Cổ A Kiều
“Sở Thất, đã xảy ra chuyện gì à?”.
Nàng ta vốn ở trong căn phòng rất gần phòng của Hạ Sơ Thất nên biết tình hình ở bên này cũng không có gì ngạc nhiên cả
Hạ Sơ Thất cũng không để ý, nhìn nàng ta một cái rồi cười nói, “A Kiều, muội cũng tỉnh rồi à? Mau đi ngủ đi, không có gì đâu.”
Khuôn mặt xinh đẹp của Cố A Kiều hơi sầm xuống, xách vảy bước qua bậc cửa, có phần hơi khó chịu nói, “Sở Thất, muội ở đây ăn đồ của tỷ ở nhà của tỷ, nhận được sự quan tâm của tỷ, trong lòng đã rất hổ thẹn áy náy
Nếu tỷ có việc gì cần muội giúp đỡ, nhất định phải nói..
nếu không, muội sẽ rất bất an.”
Im lặng một lúc, Hạ Sơ Thất hiểu nỗi khó khăn của nàng ta
“Được, vậy tối nay muội cũng đừng ngủ nữa.” Lúc Hạ Sơ Thất quay lại phòng một lần nữa đã là nửa canh giờ sau
Nàng ngáp một cái, mệt mỏi đấm cánh tay
Những việc tiếp theo nàng không thể giúp được gì, cũng không đến đó tham dự nữa
Là một phụ nữ có thai mẫu mực, việc nàng phải làm lúc này chính là ngủ một giấc thật ngon, chuẩn bị cho “đại chiến” ngày mai.
Nàng ngáp một cái, kéo chăn lên đến đầu rồi ngủ
Chẳng được bao lâu, nàng đang tiếp xúc thân mật với Chu Cổng thì bến tại lại một lần nữa truyền đến một tiếng xào xạc quen thuộc
Nếu đổi lại thành hai ngày trước, nàng nhất định sẽ gấp rút nhảy bật lên
Nhưng hiện giờ, nàng đã quá mệt, đêm cũng đã quá khuya, nàng không còn chút sức lực nào nữa, bất luận là ai đến, cho dù có là thiên vương lão tử, nàng cũng lười không muốn động đậy.
“A Thất...”
Người đó khẽ kéo chăn của nàng ra
Nàng không mở mắt, chỉ lẩm nhẩm trong miệng.
“Nếu ngươi còn động vào ta, ta sẽ gọi người là tên nhiều chuyện.”
Đầu óc mơ màng, nàng tùy tiện nói ra mà không nghĩ, vừa dứt lời, chăn đã bị người đó kéo ra, phần eo bỗng bị ôm lấy, nàng không kịp phản ứng đã bị một “thứ khổng lồ” đè lên người, miệng muốn nói cũng bị một thứ lấp kín.
“Um...”
Nàng nói không ra lời, thở hổn hển cắn thứ đang kề sát trên môi mình một cái, trong tiếng “a” đau đớn của hắn, nàng vô thức lau miệng, cố ý giơ tay ra đánh hắn tỏ vẻ ghét bỏ.
“Ở đâu ra một tên tiểu tặc, dám chiếm tiện nghi của bà đây?” Triệu Tôn khẽ cười một tiếng, tiến sát lại gần, bộ râu lún phún trên cằm khiến nàng ngứa ngáy kinh khủng
“Tiểu tặc, ngươi..
không muốn sống nữa à?” Nàng lại làu bàu thêm một câu, đầu óc nửa tỉnh nửa mơ đã bị Triệu Thập Cửu làm cho tỉnh hoàn toàn
“A Thất ngủ rồi mà cũng nóng tính như vậy ư?”
Hạ Sơ Thất ngáp một cái, bực mình trợn mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú đang cười trước mặt
“Việc làm phiền phụ nữ có thai ngủ, khắp chốn thiên hạ, ngoại trừ Triệu Thập Cửu chàng ra thì chẳng ai làm được.” Đôi mắt đen láy của Triệu Tôn khẽ sáng lên, khóe miệng giương cao, “Khó khăn lắm gia mới đến được, nàng còn dám giả vờ ngủ, không phạt nàng thì phạt ai?” Hạ Sơ Thất liếc nhìn hắn, nghiến răng thành tiếng, “Ai giả vờ chứ? Triệu Thập Cửu, Chu Công còn đang nợ thiếp ngân lượng kìa! Không được, chàng nhất định phải đền!” Nàng nói xong liền muốn túm lấy túi tiền của hắn, nhưng tay vừa mới thò ra đã phát hiện cơ thể mình đã bị lột sạch, cả người hệt như một cây măng trắng bị lột mất lớp vỏ xanh bên ngoài, thật đúng là không hợp đánh trận
Tay của nàng ỉu xìu thu về
Những khung cảnh xuân tình tươi đẹp này lại không thể thoát khỏi ánh mắt của Triệu Tôn, đồng tử của hắn hơi nheo lại, cười trêu tức, tầm mắt dừng lại trên phần bụng của nàng
Nhìn quả đồi nhỏ hơi nhô lên, nghĩ đến trong bụng nàng còn đang mang con của hắn, thời kì mang thai vốn sức khỏe đã yếu đi một chút, hắn lại nửa đêm đến đánh thức nàng, đột nhiên có chút áy náy.
Thở dài một tiếng, hắn cẩn thận nhẹ nhàng đưa tay ra
“Đền! Bao nhiêu ngân lượng gia cũng đến.” Hạ Sơ Thất làu bàu một câu, giả vờ giận dỗi xoay người ra
“Đồ không biết thương người khác, đừng có động vào Tiểu Thập Cửu của thiếp.” Triệu Tôn trước giờ luôn không thể nhịn được bộ dạng này của nàng, nên thấy vậy lại càng thêm đau lòng
Nha đầu này hầu như rất rộng lượng, nhưng giờ mang thai nên đã có thêm vài phần nũng nịu của nữ nhi
Tuy mình rất vô tội nhưng hắn thực sự không nhẫn tâm để nàng chịu khổ mà còn không có chỗ để trút giận, vì vậy cũng để mặc cho nàng lải nhải.
Tinh Lam biết nàng yêu tiền, nhưng giờ phút quan trọng này mà vẫn còn yêu tiền như thế thì thật khiến nàng ta dở khóc dở cười.
“Người mới là bà cô của ta, một đĩnh vàng đổi lấy sự chiếu cố của Ngu cổ cô không tốt hay sao?” Chiếu cố Hạ Sơ Thất xót xa thở dài, nhìn lên nóc nhà rồi quay đầu sang nhìn Giáp Nhất nói còn tay lại chỉ sang Tinh Lam.
“Nàng ta có ngốc không?” “Ngốc.” Bệnh người máy của Giáp Nhất lại phát tác, trực tiếp đọc lại.
“Được, cảm ơn!” Hạ Sơ Thất vỗ ngực, trong lòng đã thoải mái hơn nhiều
Lại quay đầu sang nhìn khuôn mặt của Tinh Lam, nàng lắc đầu thở dài nói, “Tiểu tình lang của ta ơi, ngươi nghĩ thế nào vậy? Người ta là nhà đầu khuê nữ của thái hoàng thái hậu, có thứ gì chưa từng nhìn thấy chứ? Sẽ yêu thích một đĩnh vàng hay sao? Hơn nữa, quyết định của thái hoàng thái hậu mà Ngu cổ cô có thể thay đổi được, vậy thì cây tùng trên mộ của người ta cũng có thể sửa nhà xây gác rồi.”
Nói xong, thấy Tinh Lam mím môi không trả lời, nàng lại hỏi Giáp Nhất.
“Ta nói đúng không?”
“Đúng.” Giáp Nhất luôn luôn là đối tượng hợp tác tốt nhất
“Vẫn là người hiểu chuyện.” Hạ Sơ Thất ném cho hắn ta một cái nhìn khen ngợi.
“Ta là bất đắc dĩ thôi, sợ ngươi cắt bổng lộc của ta.” Giáp Nhất bổ thêm một đao như thần
Nhìn hai người bọn họ kẻ tung người hứng như vậy, Tinh Lam vừa tức vừa buồn cười, “Vậy sao người còn bảo nô tỳ tặng đồ cho bà ấy?”
“Đã nói là người ngốc mà đúng không? Ta nói đó là của ít lòng nhiều, mấy đồ mà ta bảo người chọn đều là những thứ không đáng tiền.” Hạ Sơ Thất bất lực thở dài, vỗ cánh tay của Tinh Lam, ánh mắt lộ rõ vẻ xảo quyệt, “Được rồi, ngươi làm mất tiền của ta, dù thế nào cũng phải bồi thường cho ta chứ nhỉ?”
Tinh Lam đột nhiên có cảm giác bị “trúng kế”, không kìm được trừng mắt lên.
“Thất tiểu thư, đến cả lông của một nha đầu người cũng muốn nhổ sao?”
“Gì gì gì? Ta đâu có nhổ lông ngươi?” Hạ Sơ Thất vui vẻ cười, khoác lấy tay của nàng ta, nhẹ nhàng nói, “Đừng có nói làm mất hòa khí như vậy mà
Yên tâm yên tâm, Thất tiểu thư ta không thiếu tiền
Đợi sau này đến khi người gả cho Trần Cảnh đại ca, ta nhất định chuẩn bị cho ngươi một phần hồi môn hậu hĩnh, coi ngươi như muội muội xuất giá ấy, thế nào?”
“Thất tiểu thư!” Tinh Lam ngượng ngùng vô cùng, cả mặt đều đỏ ửng.
“Ôi ôi, còn ngại nữa.” Hạ Sơ Thất khẽ cười, thu lại nét mặt, thờ ơ nói, “Có điều, việc lãng phí một đĩnh vàng của ta không thể nhân nhượng
Cho nên ấy mà, tiểu tình lang, buổi tối hôm nay ngươi không được ngủ, phải giúp ta làm chút việc.”
Nàng nói rất nghiêm túc khiến Tinh Lam vô cùng ngạc nhiên.
Bởi vì không phải nàng đang đùa.
Hơn nữa, nàng ta biết, bản thân câu nói này nhất định không hề liên quan đến vàng
Hạ Sơ Thất yêu tiền thì yêu tiền nhưng không phải là một người keo kiệt
“Thất tiểu thư, nô tỳ không hiểu ý của người.” Hạ Sơ Thất chớp mắt một cái, đôi mắt cười đen láy chứa đầy sự xảo quyệt, khiến người khác không thể đoán được rốt cuộc nàng đang định làm gì, “Ý của ta là..
ta không chỉ phải đi, mà còn phải đường đường chính chính đi.” “Nhưng mà..
người đi thế nào?” Tinh Lam vẫn không hiểu
Hạ Sơ Thất mỉm cười, “Gọi Mai Tử đến đây, đi theo ta.” Lời của nàng vừa dứt, bên ngoài đã vọng đến giọng nói của Cổ A Kiều
“Sở Thất, đã xảy ra chuyện gì à?”.
Nàng ta vốn ở trong căn phòng rất gần phòng của Hạ Sơ Thất nên biết tình hình ở bên này cũng không có gì ngạc nhiên cả
Hạ Sơ Thất cũng không để ý, nhìn nàng ta một cái rồi cười nói, “A Kiều, muội cũng tỉnh rồi à? Mau đi ngủ đi, không có gì đâu.”
Khuôn mặt xinh đẹp của Cố A Kiều hơi sầm xuống, xách vảy bước qua bậc cửa, có phần hơi khó chịu nói, “Sở Thất, muội ở đây ăn đồ của tỷ ở nhà của tỷ, nhận được sự quan tâm của tỷ, trong lòng đã rất hổ thẹn áy náy
Nếu tỷ có việc gì cần muội giúp đỡ, nhất định phải nói..
nếu không, muội sẽ rất bất an.”
Im lặng một lúc, Hạ Sơ Thất hiểu nỗi khó khăn của nàng ta
“Được, vậy tối nay muội cũng đừng ngủ nữa.” Lúc Hạ Sơ Thất quay lại phòng một lần nữa đã là nửa canh giờ sau
Nàng ngáp một cái, mệt mỏi đấm cánh tay
Những việc tiếp theo nàng không thể giúp được gì, cũng không đến đó tham dự nữa
Là một phụ nữ có thai mẫu mực, việc nàng phải làm lúc này chính là ngủ một giấc thật ngon, chuẩn bị cho “đại chiến” ngày mai.
Nàng ngáp một cái, kéo chăn lên đến đầu rồi ngủ
Chẳng được bao lâu, nàng đang tiếp xúc thân mật với Chu Cổng thì bến tại lại một lần nữa truyền đến một tiếng xào xạc quen thuộc
Nếu đổi lại thành hai ngày trước, nàng nhất định sẽ gấp rút nhảy bật lên
Nhưng hiện giờ, nàng đã quá mệt, đêm cũng đã quá khuya, nàng không còn chút sức lực nào nữa, bất luận là ai đến, cho dù có là thiên vương lão tử, nàng cũng lười không muốn động đậy.
“A Thất...”
Người đó khẽ kéo chăn của nàng ra
Nàng không mở mắt, chỉ lẩm nhẩm trong miệng.
“Nếu ngươi còn động vào ta, ta sẽ gọi người là tên nhiều chuyện.”
Đầu óc mơ màng, nàng tùy tiện nói ra mà không nghĩ, vừa dứt lời, chăn đã bị người đó kéo ra, phần eo bỗng bị ôm lấy, nàng không kịp phản ứng đã bị một “thứ khổng lồ” đè lên người, miệng muốn nói cũng bị một thứ lấp kín.
“Um...”
Nàng nói không ra lời, thở hổn hển cắn thứ đang kề sát trên môi mình một cái, trong tiếng “a” đau đớn của hắn, nàng vô thức lau miệng, cố ý giơ tay ra đánh hắn tỏ vẻ ghét bỏ.
“Ở đâu ra một tên tiểu tặc, dám chiếm tiện nghi của bà đây?” Triệu Tôn khẽ cười một tiếng, tiến sát lại gần, bộ râu lún phún trên cằm khiến nàng ngứa ngáy kinh khủng
“Tiểu tặc, ngươi..
không muốn sống nữa à?” Nàng lại làu bàu thêm một câu, đầu óc nửa tỉnh nửa mơ đã bị Triệu Thập Cửu làm cho tỉnh hoàn toàn
“A Thất ngủ rồi mà cũng nóng tính như vậy ư?”
Hạ Sơ Thất ngáp một cái, bực mình trợn mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú đang cười trước mặt
“Việc làm phiền phụ nữ có thai ngủ, khắp chốn thiên hạ, ngoại trừ Triệu Thập Cửu chàng ra thì chẳng ai làm được.” Đôi mắt đen láy của Triệu Tôn khẽ sáng lên, khóe miệng giương cao, “Khó khăn lắm gia mới đến được, nàng còn dám giả vờ ngủ, không phạt nàng thì phạt ai?” Hạ Sơ Thất liếc nhìn hắn, nghiến răng thành tiếng, “Ai giả vờ chứ? Triệu Thập Cửu, Chu Công còn đang nợ thiếp ngân lượng kìa! Không được, chàng nhất định phải đền!” Nàng nói xong liền muốn túm lấy túi tiền của hắn, nhưng tay vừa mới thò ra đã phát hiện cơ thể mình đã bị lột sạch, cả người hệt như một cây măng trắng bị lột mất lớp vỏ xanh bên ngoài, thật đúng là không hợp đánh trận
Tay của nàng ỉu xìu thu về
Những khung cảnh xuân tình tươi đẹp này lại không thể thoát khỏi ánh mắt của Triệu Tôn, đồng tử của hắn hơi nheo lại, cười trêu tức, tầm mắt dừng lại trên phần bụng của nàng
Nhìn quả đồi nhỏ hơi nhô lên, nghĩ đến trong bụng nàng còn đang mang con của hắn, thời kì mang thai vốn sức khỏe đã yếu đi một chút, hắn lại nửa đêm đến đánh thức nàng, đột nhiên có chút áy náy.
Thở dài một tiếng, hắn cẩn thận nhẹ nhàng đưa tay ra
“Đền! Bao nhiêu ngân lượng gia cũng đến.” Hạ Sơ Thất làu bàu một câu, giả vờ giận dỗi xoay người ra
“Đồ không biết thương người khác, đừng có động vào Tiểu Thập Cửu của thiếp.” Triệu Tôn trước giờ luôn không thể nhịn được bộ dạng này của nàng, nên thấy vậy lại càng thêm đau lòng
Nha đầu này hầu như rất rộng lượng, nhưng giờ mang thai nên đã có thêm vài phần nũng nịu của nữ nhi
Tuy mình rất vô tội nhưng hắn thực sự không nhẫn tâm để nàng chịu khổ mà còn không có chỗ để trút giận, vì vậy cũng để mặc cho nàng lải nhải.
/1583
|