“Nhưng gia... không chấp nàng.”
“Chàng giỏi rồi!”
Hai người cậu có câu không, bầu không khí cũng càng ngày càng tốt.
Hạ Sơ Thất tán gẫu đến độ càng thêm khẩu vị. Bánh rán hành, bánh ngũ sắc, mì gà xé sợi, sủi cảo da mỏng, mì sợi cá xông khói, sủi cảo mỡ heo, bánh mỡ vịt, bánh2ngọt mềm. Mỗi món một đĩa, nàng nếm mỗi loại một miếng, uống thêm mấy hộp trà Lục An Mao Tiêm pha bằng nước mưa, ngắm phong cảnh Tần Hoài. Nàng chợt cảm thấy mùa đông đã bị xua đi không còn bóng dáng, gió xuân hây hẩy, vui tươi thoải mái. Chẳng trách đàn ông cổ8đại đều mê mẩn cảnh sắc Tần Hoài. Cứ cảm khái hết lần này tới lần khác, Hạ Sơ Thất cũng không biết đã ăn bao nhiêu thứ. Cuối cùng, nàng xoa cái bụng no căng, cầm khăn của hắn lau miệng, “” một cái rồi lớn giọng gọi tiểu nhị đến tính tiền. “Tới đây!” Tiểu6nhị vắt cái khăn trên vai, rất ân cần nói: “Hai vị, ăn ngon nhỉ? Bánh rán hành ba đồng, bánh ngũ sắc hai đồng, mì gà xé sợi ba đồng năm hào... Tổng cộng năm lượng tám bạc. Hai vị lần đầu tiên đến, không cần trả số lẻ, năm lượng là được rồi.” “Năm lượng?3Không thành vấn đề.” Hạ Sơ Thất cười phóng khoáng. Nàng xoay đầu nhìn về phía đại gia Triệu Tôn vẫn nghiêm mặt im re ở đó, “Đưa tiền đây, ngẩn người cái gì?”
Vừa nghe vậy, sắc mặt Triệu Tôn càng trầm xuống: “Nàng không mang theo bạc?” Hạ Sơ Thất chống bàn, nghiêng người về phía5trước, trừng mắt nhỏ giọng gầm lên với hắn: “Ở quê ta, đến tiệm ăn cơm đều là đàn ông trả tiền. Mau lên, bớt lừa bạc của ta đi!”
Triệu Tôn nhìn nàng chằm chằm, vẻ mặt rất kì lạ: “Rốt cuộc có mang theo không?”
Bị hắn quát như vậy, Hạ Sơ Thất bỗng phản ứng lại, khuôn mặt nhỏ nhắn thay đổi, nàng gằn từng chữ, giọng nói dường như rút ra từ kẽ rằng: “Tuyệt đối đừng bảo với ta rằng chàng không mang theo bạc trong người nhé.” Trong đáy mắt Triệu Tôn toàn là vẻ “đương nhiên rồi”. “Gia nhà nàng ra ngoài không bao giờ mang theo bạc.”
Cũng phải, hắn là một Vương gia, đi tới đâu cũng có người chuẩn bị, có chỗ nào phải dùng tới bạc chứ?
Nhưng hôm nay, trước khi ra khỏi cửa, Hạ Sơ Thất đã thay quần áo, cũng không mang theo túi tiền. Giờ trà đã uống, đổ cũng đã ăn, tuy trong họ không giống kẻ “ăn quỵt”, nhưng phỏng chừng chủ quán cũng không tốt bụng đến mức sẽ cho người ta “ăn tuyệt”. Nàng ngại ngùng nháy nháy mắt với tiểu nhị, ngồi xuống cạnh Triệu Tôn, ghé sát tai hắn: “Gia, có món nào đáng giá để cầm cố không?” Triệu Tôn nhìn nàng bằng ánh mắt kì quặc hơn, “Đồ của gia nhà nàng đều không thể cầm cố”
Hạ Sơ Thất ngẫm cũng phải, hết cách, nàng đành nén giọng: “Gia, chúng ta chạy đi?” “.” Mặt Triệu Tôn đen thêm. Hạ Sơ Thất quay đầu cười với tiểu nhị rồi khẽ nói: “Sợ mất mặt à? Về lấy bạc đến trả là được mà.”
“...” Mặt Triệu Tôn vẫn đen thui, nhưng bình tĩnh hơn nàng nhiều.
Hạ Sơ Thất kéo mũ, có phần cạn lời. Ở thời đại không có di động, tìm người giang hồ cấp cứu cũng không được. Ngẫm một chút, nàng mỉm cười với tiểu nhị đã sầm mặt. “Tiểu nhị ca à, nói với chưởng quỹ nhà ngươi là chúng ta về lấy tiền đến trả được không?”
Còn lâu mới có người tin tưởng lời như vậy. Tiểu nhị phất tay cho chương quỹ. Rất nhanh, hai gã tay chân được Yêu Văn lâu nuôi như kiểu vệ sĩ xông tới. Một gã cao lớn thô kệch trong số đó vỗ mạnh lên mặt bàn, làm nước trà vằng tung tóe. “Ăn cơm không mang tiền, các người lừa ai hả? Không trả tiền thì lôi đi gặp quan!”
“Quên mang theo thật mà!” Hạ Sơ Thất chân thành nói, rồi bỗng chỉ vào Triệu Tổn: “Các ngươi có biết hắn không? Biết không?” “Không biết!” Giọng điệu hai gã tay chân càng hung hăng. “Nhìn kĩ đi!” Hạ Sơ Thất chớp chớp mắt, nhắc nhở: “Hắn chính là đương kim.”
Nhân lúc hai gã kia vểnh tai lên nghe, nàng tóm lấy cổ tay Triệu Tôn: “Gia, chạy mau!”
Sắc mặt Triệu Tôn đen hẳn xuống.
Nhưng chuyện tới nước này, bị nàng kéo thì không chạy cũng phải chạy. Sàn nhà bị giẫm kêu “cọt kẹt”. Hai người chạy rất nhanh, nhưng người đuổi theo phía sau cũng nhanh không kém, vừa chạy vừa kêu to: “Mau, mau chặn chúng lại, hai tên trộm ăn cơm không trả tiền kia! Giả vờ đại gia gì chứ, không đủ khả năng thì đừng có tới Yêu Vãn lâu!” Con người thời đại này hình như rất có chính nghĩa. Đám người vừa hô một cái, ngoại trừ bồi bàn đuổi theo ra ngoài thì ngay cả người ngoài phố cũng giữa đường thấy chuyện bất bình chẳng tha” đuổi theo. Nếu là ngày thường, hai người muốn chạy trốn sẽ rất dễ dàng, nhưng hôm nay trên đường đông đúc, người xô kẻ đẩy, căn bản không lách qua nổi. Trên đường, người vây tới càng lúc càng đông, họ vốn đuối lý, cũng không thể đánh nhau với người ta, không thể để lộ thân phận của Triệu Tôn, dán cho hắn danh hiệu “ăn cơm không trả tiền” được.
“Ở đằng kia, mau, đuổi theo!” “Các huynh đệ, giúp đỡ tí, chặn hai tên trộm kia lại!”
Tiếng quát phía sau ngày càng nhiều, Hạ Sơ Thất chạy rất nhanh, mồm miệng cũng lưu loát. “Chơi vui không? Chàng chưa từng chơi trò cảnh sát bắt trộm nhỉ?”
Triệu Tồn không trả lời. Nàng không diễn tả được ánh mắt ấy, chỉ cảm thấy hắn chắc chắn muốn giết nàng. Một hồi chạy, một hồi bị chặn, Hạ Sơ Thất thở hổn hển, nhưng từ đầu chí cuối không cắt nổi cái đuôi mỗi lúc một dài đằng sau, mãi tới khi hai người chen ra khỏi đường phố miếu Phu Tử đông đúc, trông thấy một đội quan binh
mang theo đao kiếm ở phía đối diện. “Quan gia, bắt trộm!” Lần này Hạ Sơ Thất sững sờ thật rồi. Một khi bị những người kia phát hiện thì tên tuổi lẫy lừng một đời của Triệu Tôn bị hủy hết.
Nhìn đám người ào ào đuối đến, nàng xoa cái bụng ăn no căng. “Gia, ta du họ rời đi, chàng tìm cơ hội chuồn nhé!”. Triệu Tôn vừa tức vừa buồn cười, lạnh lùng lườm nàng. Sự bất đắc dĩ bị nàng lôi chạy lúc trước liền thay đổi, hắn kéo mạnh nàng qua, ôm ngang eo nàng lên, chạy rất nhanh, bắt đầu chơi trò mèo đuổi chuột với những người kia.
Hắn đã chủ động thì tình hình liền khác đi.
Hai người chui vào một con ngõ nhỏ thưa thớt nhà dân. Trước khi truy binh đuổi tới, hắn đề khí ôm nàng nhảy qua bức tường thấp vào một cái sân. Nhưng bởi mông nàng bị đau lúc vọt qua tường, nàng giãy giụa một cái, thân thể mất trọng lượng, ngã dúi dụi xuống một đồng cỏ khô. Bên ngoài vẫn có người đang la hét và đuổi theo. Phía dưới là cỏ khô rất dày, hình như còn có cả mùi phân lừa trong mũi. Họ trèo vào sân của một nhà nuôi lừa.
Dưới người họ là cỏ cho lừa ăn.
Trong tiếng huyên náo ngoài kia, Hạ Sơ Thất bị hắn đè lên, mặt đối mặt, trái tim nàng đập thình thịch.
“Phù, sợ thật!” Nói rồi, nàng không nhịn được liền bật cười: “Có điều đã quá, đúng không? Đời này ngài chưa từng làm trộm nhỉ?” Nơi đây rất tốt, nàng không nhìn thấy được vẻ mặt Triệu Tôn, cũng không nghe thấy hắn nói gì. Nàng đang chuẩn bị đẩy hắn, hắn lại đột nhiên duỗi tay nâng cằm nàng lên, lặng lẽ nhìn nàng, hô hấp đều đều phả lên mặt nàng. Xúc cảm ấm áp trên đầu ngón tay như bàn là ủi vào lòng nàng. Trong lòng nàng nghẹn lại, hai hàng mi rung rinh, nàng nhận ra hắn muốn làm gì, nàng bối rối nhắm mắt, đợi một nụ hôn nóng bỏng.
“Trên đầu có cọng cỏ.”. Hắn khẽ nói, phủi đầu cho nàng, mang theo ý vị đùa giỡn. Hạ Sơ Thất mở to mắt, vẻ mặt đầy ngượng ngùng. “Mẹ nó, chàng lấy cỏ cho ta thì nâng cằm ta làm gì?” “Không nâng cằm thì gia có thấy được cỏ không?”
“... Vô sỉ!”
Biết mình lại bị hắn đùa, Hạ Sợ Thất gạt tay hắn ra, quay mặt đi. “Tưởng gia hôn nàng hả?” Triệu Tôn thấp giọng nói. Trong lúc nàng quay sang hướng khác, bàn tay vốn dừng trên gò má nàng đột nhiên chuyển đến sau gáy nàng, khóa chặt. Hắn cúi đầu áp xuống, đôi môi nóng bỏng dán lên môi nàng, phả ra một mùi rượu âm ấm, “Lúc trước gia không muốn hôn. Thấy nàng chủ động như vậy nên cũng... muốn rồi!”
Hạ Sơ Thất xấu hổ đang muốn phản bác thì hắn ghé sát lại. Bốn cánh môi dán lại gần nhau, nhiệt độ nóng bỏng khiến hai người đồng thời than nhẹ, giờ chẳng còn ai có tâm tình suy nghĩ xem ai thiệt hơn ai nữa. Một nụ hôn dường như đã đợi rất lâu, mỗi lưỡi gắn liền, hòa quyện vào nhau, trơn trượt ấm nóng. Pháo hoa trên trời vẫn còn đang phóng, phòng cho lừa dưới đất lại ấm áp vô cùng.
A Thất.” Lúc hôn đến mức nàng sắp không nhịn được thì hắn dừng lại. Ngượng ngùng “dạ” một tiếng, hai tay Hạ Sơ Thất vòng qua vai hắn, rất khẩn trương. “Sao thế?”
Nàng sợ hắn sẽ nói ra lời mời kia... Lỡ như hắn muốn nàng ở nơi này thì nàng phải từ chối thế nào đây? Ở trong tri thức tình cảm có hạn của nàng, nam nữ thông thường khi trải qua một cuộc tình người đánh ta mắng kịch liệt mà tàn khốc thì sẽ nắm tay, hôn môi, cuối cùng liền đến “lăn giường”. Tuy nơi này không có giường, nhưng hắn là một nam nhận bình thường, nên hình như cũng không thoát khỏi cái logic nghìn năm không đổi đấy.
Vừa nghĩ đến đây, mặt Hạ Sơ Thất nóng bừng, nhưng lại nghe thấy giọng nói hờ hững của hắn.
“Phủ Bắc Bình có hội miếu còn đẹp hơn, cũng có nhiều mỹ thực hơn.” Trong tim co lại, nàng biết mình hiểu lầm rồi. Nhưng ý của hắn lại khiến lòng nàng trầm xuống hơn. “Tại sao lại không ở lại chứ? Kinh sư tốt biết mấy!”
Không nghe thấy câu trả lời của hắn, nàng đoán là mặt hắn đang đen vô cùng. “Có phải nếu ở lại thì người cha Hoàng đế của chàng sẽ không buông tha cho chàng không? Hay là chàng tự ngồi lên vị trí đó đi?” Hắn nhìn nàng, ánh mắt sâu thẳm: “Pháo lửa liên miên, sao có thể so với quốc thái dân an?”
Hạ Sơ Thất mím môi, thở ra, cười nhẹ.
“Cũng đúng, vậy chàng định lúc nào sẽ đi?”. Hắn không trả lời, lại ấp đổi môi ướt xuống, cắn một cái, nhấm nháp nặng nề, phát ra một loại hơi thở nóng bỏng. Dựa vào trực giác của phụ nữ, nàng biết một nụ hôn đơn thuần đã không thể thỏa mãn được hắn nữa. Hắn hôn càng sâu thêm, động tác trên tay cũng càng ngày càng mạnh mẽ, sức lực lớn đến mức khiến nàng thấy hơi đau, nhiệt tình như lửa, dường như muốn đốt nàng cháy thành than.
“Triệu Tôn...”
Trước khi nhiệt độ đến mức cao nhất, nàng cắn hắn một cái.
Mỗi của hắn rời đi, hai người nhìn chằm chằm đối phương, không nói lời nào.
“Chàng giỏi rồi!”
Hai người cậu có câu không, bầu không khí cũng càng ngày càng tốt.
Hạ Sơ Thất tán gẫu đến độ càng thêm khẩu vị. Bánh rán hành, bánh ngũ sắc, mì gà xé sợi, sủi cảo da mỏng, mì sợi cá xông khói, sủi cảo mỡ heo, bánh mỡ vịt, bánh2ngọt mềm. Mỗi món một đĩa, nàng nếm mỗi loại một miếng, uống thêm mấy hộp trà Lục An Mao Tiêm pha bằng nước mưa, ngắm phong cảnh Tần Hoài. Nàng chợt cảm thấy mùa đông đã bị xua đi không còn bóng dáng, gió xuân hây hẩy, vui tươi thoải mái. Chẳng trách đàn ông cổ8đại đều mê mẩn cảnh sắc Tần Hoài. Cứ cảm khái hết lần này tới lần khác, Hạ Sơ Thất cũng không biết đã ăn bao nhiêu thứ. Cuối cùng, nàng xoa cái bụng no căng, cầm khăn của hắn lau miệng, “” một cái rồi lớn giọng gọi tiểu nhị đến tính tiền. “Tới đây!” Tiểu6nhị vắt cái khăn trên vai, rất ân cần nói: “Hai vị, ăn ngon nhỉ? Bánh rán hành ba đồng, bánh ngũ sắc hai đồng, mì gà xé sợi ba đồng năm hào... Tổng cộng năm lượng tám bạc. Hai vị lần đầu tiên đến, không cần trả số lẻ, năm lượng là được rồi.” “Năm lượng?3Không thành vấn đề.” Hạ Sơ Thất cười phóng khoáng. Nàng xoay đầu nhìn về phía đại gia Triệu Tôn vẫn nghiêm mặt im re ở đó, “Đưa tiền đây, ngẩn người cái gì?”
Vừa nghe vậy, sắc mặt Triệu Tôn càng trầm xuống: “Nàng không mang theo bạc?” Hạ Sơ Thất chống bàn, nghiêng người về phía5trước, trừng mắt nhỏ giọng gầm lên với hắn: “Ở quê ta, đến tiệm ăn cơm đều là đàn ông trả tiền. Mau lên, bớt lừa bạc của ta đi!”
Triệu Tôn nhìn nàng chằm chằm, vẻ mặt rất kì lạ: “Rốt cuộc có mang theo không?”
Bị hắn quát như vậy, Hạ Sơ Thất bỗng phản ứng lại, khuôn mặt nhỏ nhắn thay đổi, nàng gằn từng chữ, giọng nói dường như rút ra từ kẽ rằng: “Tuyệt đối đừng bảo với ta rằng chàng không mang theo bạc trong người nhé.” Trong đáy mắt Triệu Tôn toàn là vẻ “đương nhiên rồi”. “Gia nhà nàng ra ngoài không bao giờ mang theo bạc.”
Cũng phải, hắn là một Vương gia, đi tới đâu cũng có người chuẩn bị, có chỗ nào phải dùng tới bạc chứ?
Nhưng hôm nay, trước khi ra khỏi cửa, Hạ Sơ Thất đã thay quần áo, cũng không mang theo túi tiền. Giờ trà đã uống, đổ cũng đã ăn, tuy trong họ không giống kẻ “ăn quỵt”, nhưng phỏng chừng chủ quán cũng không tốt bụng đến mức sẽ cho người ta “ăn tuyệt”. Nàng ngại ngùng nháy nháy mắt với tiểu nhị, ngồi xuống cạnh Triệu Tôn, ghé sát tai hắn: “Gia, có món nào đáng giá để cầm cố không?” Triệu Tôn nhìn nàng bằng ánh mắt kì quặc hơn, “Đồ của gia nhà nàng đều không thể cầm cố”
Hạ Sơ Thất ngẫm cũng phải, hết cách, nàng đành nén giọng: “Gia, chúng ta chạy đi?” “.” Mặt Triệu Tôn đen thêm. Hạ Sơ Thất quay đầu cười với tiểu nhị rồi khẽ nói: “Sợ mất mặt à? Về lấy bạc đến trả là được mà.”
“...” Mặt Triệu Tôn vẫn đen thui, nhưng bình tĩnh hơn nàng nhiều.
Hạ Sơ Thất kéo mũ, có phần cạn lời. Ở thời đại không có di động, tìm người giang hồ cấp cứu cũng không được. Ngẫm một chút, nàng mỉm cười với tiểu nhị đã sầm mặt. “Tiểu nhị ca à, nói với chưởng quỹ nhà ngươi là chúng ta về lấy tiền đến trả được không?”
Còn lâu mới có người tin tưởng lời như vậy. Tiểu nhị phất tay cho chương quỹ. Rất nhanh, hai gã tay chân được Yêu Văn lâu nuôi như kiểu vệ sĩ xông tới. Một gã cao lớn thô kệch trong số đó vỗ mạnh lên mặt bàn, làm nước trà vằng tung tóe. “Ăn cơm không mang tiền, các người lừa ai hả? Không trả tiền thì lôi đi gặp quan!”
“Quên mang theo thật mà!” Hạ Sơ Thất chân thành nói, rồi bỗng chỉ vào Triệu Tổn: “Các ngươi có biết hắn không? Biết không?” “Không biết!” Giọng điệu hai gã tay chân càng hung hăng. “Nhìn kĩ đi!” Hạ Sơ Thất chớp chớp mắt, nhắc nhở: “Hắn chính là đương kim.”
Nhân lúc hai gã kia vểnh tai lên nghe, nàng tóm lấy cổ tay Triệu Tôn: “Gia, chạy mau!”
Sắc mặt Triệu Tôn đen hẳn xuống.
Nhưng chuyện tới nước này, bị nàng kéo thì không chạy cũng phải chạy. Sàn nhà bị giẫm kêu “cọt kẹt”. Hai người chạy rất nhanh, nhưng người đuổi theo phía sau cũng nhanh không kém, vừa chạy vừa kêu to: “Mau, mau chặn chúng lại, hai tên trộm ăn cơm không trả tiền kia! Giả vờ đại gia gì chứ, không đủ khả năng thì đừng có tới Yêu Vãn lâu!” Con người thời đại này hình như rất có chính nghĩa. Đám người vừa hô một cái, ngoại trừ bồi bàn đuổi theo ra ngoài thì ngay cả người ngoài phố cũng giữa đường thấy chuyện bất bình chẳng tha” đuổi theo. Nếu là ngày thường, hai người muốn chạy trốn sẽ rất dễ dàng, nhưng hôm nay trên đường đông đúc, người xô kẻ đẩy, căn bản không lách qua nổi. Trên đường, người vây tới càng lúc càng đông, họ vốn đuối lý, cũng không thể đánh nhau với người ta, không thể để lộ thân phận của Triệu Tôn, dán cho hắn danh hiệu “ăn cơm không trả tiền” được.
“Ở đằng kia, mau, đuổi theo!” “Các huynh đệ, giúp đỡ tí, chặn hai tên trộm kia lại!”
Tiếng quát phía sau ngày càng nhiều, Hạ Sơ Thất chạy rất nhanh, mồm miệng cũng lưu loát. “Chơi vui không? Chàng chưa từng chơi trò cảnh sát bắt trộm nhỉ?”
Triệu Tồn không trả lời. Nàng không diễn tả được ánh mắt ấy, chỉ cảm thấy hắn chắc chắn muốn giết nàng. Một hồi chạy, một hồi bị chặn, Hạ Sơ Thất thở hổn hển, nhưng từ đầu chí cuối không cắt nổi cái đuôi mỗi lúc một dài đằng sau, mãi tới khi hai người chen ra khỏi đường phố miếu Phu Tử đông đúc, trông thấy một đội quan binh
mang theo đao kiếm ở phía đối diện. “Quan gia, bắt trộm!” Lần này Hạ Sơ Thất sững sờ thật rồi. Một khi bị những người kia phát hiện thì tên tuổi lẫy lừng một đời của Triệu Tôn bị hủy hết.
Nhìn đám người ào ào đuối đến, nàng xoa cái bụng ăn no căng. “Gia, ta du họ rời đi, chàng tìm cơ hội chuồn nhé!”. Triệu Tôn vừa tức vừa buồn cười, lạnh lùng lườm nàng. Sự bất đắc dĩ bị nàng lôi chạy lúc trước liền thay đổi, hắn kéo mạnh nàng qua, ôm ngang eo nàng lên, chạy rất nhanh, bắt đầu chơi trò mèo đuổi chuột với những người kia.
Hắn đã chủ động thì tình hình liền khác đi.
Hai người chui vào một con ngõ nhỏ thưa thớt nhà dân. Trước khi truy binh đuổi tới, hắn đề khí ôm nàng nhảy qua bức tường thấp vào một cái sân. Nhưng bởi mông nàng bị đau lúc vọt qua tường, nàng giãy giụa một cái, thân thể mất trọng lượng, ngã dúi dụi xuống một đồng cỏ khô. Bên ngoài vẫn có người đang la hét và đuổi theo. Phía dưới là cỏ khô rất dày, hình như còn có cả mùi phân lừa trong mũi. Họ trèo vào sân của một nhà nuôi lừa.
Dưới người họ là cỏ cho lừa ăn.
Trong tiếng huyên náo ngoài kia, Hạ Sơ Thất bị hắn đè lên, mặt đối mặt, trái tim nàng đập thình thịch.
“Phù, sợ thật!” Nói rồi, nàng không nhịn được liền bật cười: “Có điều đã quá, đúng không? Đời này ngài chưa từng làm trộm nhỉ?” Nơi đây rất tốt, nàng không nhìn thấy được vẻ mặt Triệu Tôn, cũng không nghe thấy hắn nói gì. Nàng đang chuẩn bị đẩy hắn, hắn lại đột nhiên duỗi tay nâng cằm nàng lên, lặng lẽ nhìn nàng, hô hấp đều đều phả lên mặt nàng. Xúc cảm ấm áp trên đầu ngón tay như bàn là ủi vào lòng nàng. Trong lòng nàng nghẹn lại, hai hàng mi rung rinh, nàng nhận ra hắn muốn làm gì, nàng bối rối nhắm mắt, đợi một nụ hôn nóng bỏng.
“Trên đầu có cọng cỏ.”. Hắn khẽ nói, phủi đầu cho nàng, mang theo ý vị đùa giỡn. Hạ Sơ Thất mở to mắt, vẻ mặt đầy ngượng ngùng. “Mẹ nó, chàng lấy cỏ cho ta thì nâng cằm ta làm gì?” “Không nâng cằm thì gia có thấy được cỏ không?”
“... Vô sỉ!”
Biết mình lại bị hắn đùa, Hạ Sợ Thất gạt tay hắn ra, quay mặt đi. “Tưởng gia hôn nàng hả?” Triệu Tôn thấp giọng nói. Trong lúc nàng quay sang hướng khác, bàn tay vốn dừng trên gò má nàng đột nhiên chuyển đến sau gáy nàng, khóa chặt. Hắn cúi đầu áp xuống, đôi môi nóng bỏng dán lên môi nàng, phả ra một mùi rượu âm ấm, “Lúc trước gia không muốn hôn. Thấy nàng chủ động như vậy nên cũng... muốn rồi!”
Hạ Sơ Thất xấu hổ đang muốn phản bác thì hắn ghé sát lại. Bốn cánh môi dán lại gần nhau, nhiệt độ nóng bỏng khiến hai người đồng thời than nhẹ, giờ chẳng còn ai có tâm tình suy nghĩ xem ai thiệt hơn ai nữa. Một nụ hôn dường như đã đợi rất lâu, mỗi lưỡi gắn liền, hòa quyện vào nhau, trơn trượt ấm nóng. Pháo hoa trên trời vẫn còn đang phóng, phòng cho lừa dưới đất lại ấm áp vô cùng.
A Thất.” Lúc hôn đến mức nàng sắp không nhịn được thì hắn dừng lại. Ngượng ngùng “dạ” một tiếng, hai tay Hạ Sơ Thất vòng qua vai hắn, rất khẩn trương. “Sao thế?”
Nàng sợ hắn sẽ nói ra lời mời kia... Lỡ như hắn muốn nàng ở nơi này thì nàng phải từ chối thế nào đây? Ở trong tri thức tình cảm có hạn của nàng, nam nữ thông thường khi trải qua một cuộc tình người đánh ta mắng kịch liệt mà tàn khốc thì sẽ nắm tay, hôn môi, cuối cùng liền đến “lăn giường”. Tuy nơi này không có giường, nhưng hắn là một nam nhận bình thường, nên hình như cũng không thoát khỏi cái logic nghìn năm không đổi đấy.
Vừa nghĩ đến đây, mặt Hạ Sơ Thất nóng bừng, nhưng lại nghe thấy giọng nói hờ hững của hắn.
“Phủ Bắc Bình có hội miếu còn đẹp hơn, cũng có nhiều mỹ thực hơn.” Trong tim co lại, nàng biết mình hiểu lầm rồi. Nhưng ý của hắn lại khiến lòng nàng trầm xuống hơn. “Tại sao lại không ở lại chứ? Kinh sư tốt biết mấy!”
Không nghe thấy câu trả lời của hắn, nàng đoán là mặt hắn đang đen vô cùng. “Có phải nếu ở lại thì người cha Hoàng đế của chàng sẽ không buông tha cho chàng không? Hay là chàng tự ngồi lên vị trí đó đi?” Hắn nhìn nàng, ánh mắt sâu thẳm: “Pháo lửa liên miên, sao có thể so với quốc thái dân an?”
Hạ Sơ Thất mím môi, thở ra, cười nhẹ.
“Cũng đúng, vậy chàng định lúc nào sẽ đi?”. Hắn không trả lời, lại ấp đổi môi ướt xuống, cắn một cái, nhấm nháp nặng nề, phát ra một loại hơi thở nóng bỏng. Dựa vào trực giác của phụ nữ, nàng biết một nụ hôn đơn thuần đã không thể thỏa mãn được hắn nữa. Hắn hôn càng sâu thêm, động tác trên tay cũng càng ngày càng mạnh mẽ, sức lực lớn đến mức khiến nàng thấy hơi đau, nhiệt tình như lửa, dường như muốn đốt nàng cháy thành than.
“Triệu Tôn...”
Trước khi nhiệt độ đến mức cao nhất, nàng cắn hắn một cái.
Mỗi của hắn rời đi, hai người nhìn chằm chằm đối phương, không nói lời nào.
/1583
|