*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Thế à?” Hạ Sơ Thất gật đầu, cười nói, “Vậy tùy các người.”
Như Phong mang dù đến, Đông Phương Thanh Huyền mỉm cười nhận lấy, che trên đỉnh đầu nàng, cất giọng nói dịu dàng chu đáo, “Đi thôi.” “Đa tạ.” Nàng cười.
“Còn muốn đi đâu nữa?” Hắn ta hỏi.
“Ta vẫn còn có chuyện.” Nàng vẫn cười
“Ta nói đi đâu tiếp nữa?” Hắn ta lại hỏi
“Ta muốn đi tìm...” Hạ Sơ Thất bỗng nhiên nháy mắt với hắn ta, hạ giọng xuống, nói đầy thần bí: “Nữ tế ngoan, ngươi còn phải giúp mẹ vợ một chuyện lớn.” “Hử?” Lông mày của Đông Phương Thanh Huyền co giật, hắn ta cố gắng kiềm chế ý muốn muốn bóp cổ nàng, rồi nở một nụ cười dịu dàng, “Chuyện gì?”
“Ta muốn đi gặp biểu tỷ” Nàng nói, “Có được không?”
“Nếu ta nói không được, nàng chịu không?” “Tất nhiên là không.” Nàng cười hòa nhã, dưới tán dù, “xoạt” một tiếng bật tung cây quạt lụa, phe phẩy qua lại, hai nhúm râu rung rung, rõ ràng nhìn chẳng ra làm sao, nhưng lại trông rất tiêu dao tự tại.
“Nữ tế, đi thôi!”
Đông Phương Thanh Huyền bó tay, lắc đầu bật cười.
Đi gặp Lý Mạc là chuyện nàng đã cân nhắc khá lâu.
Ngoài cái lần lén hẹn gặp Lý mạc vì chuyện miếu Thành Hoàng lúc trước ra, Hạ Sơ Thất không còn gặp nàng ta thêm lần nào nữa
Nhưng tình cảm nàng dành cho Lý Mạc không hề giống với bất kỳ ai
Lý Mạc xem nàng là người thân duy nhất, trong lòng nàng cũng xem Lý Mạc là biểu tỷ ruột
Nôn nóng muốn gặp Lý Mạc chủ yếu là vì bụng nàng càng ngày càng to, cơ hội ra khỏi phủ không nhiều
Nếu hôm nay không gặp nàng ấy, chắc phải đợi đến sau khi sinh mất
Hiện tại có tới những vài việc, nàng phải đi quan tâm mới được..
Bọn họ vẫn chưa ra khỏi viện Yến Tân thì nàng nhìn thấy một cô nương áo xanh đang đi từ một cửa hông khác hướng vào trong
Bóng dáng kia có hơi quen mắt, nàng “Ê” một tiếng
Cô nương áo xanh kia xoay đầu lại, nhìn thấy nàng, sửng sốt.
“Ngươi là...” Hạ Sơ Thất ra dấu “số bảy”, sờ vào bộ râu trên mép, mỉm cười không nói gì thêm
Cô nương áo xanh hiểu ra, bỗng thấy kinh ngạc vui mừng, khẽ gọi một câu.
“Sở Thất.”
“Tuyết Vũ! Haha.”
Cố nhân gặp nhau, vô cùng thân thiết
Hạ Sơ Thất né nước mưa dưới đất, cẩn thận bước tới kéo tay nàng ta, đứng dưới mái hiên, phủi bộ đạo bào trên người, chớp mắt vui vẻ
“Biểu tỷ ta đâu?”
Dương Tuyết Vũ đang muốn nói gì đó, chợt nhìn thấy Đông Phương Thanh Huyền đứng sau lưng Hạ Sơ Thất trong tư thể anh tuấn
Nàng ta đỏ mặt, kéo ống tay áo, lúng túng chỉ vào cánh cửa sau lưng mình.
“Đại đương gia ở bên trong, có điều...”
Nàng ta còn chưa nói xong, hai mắt Hạ Sơ Thất đã sáng rực, nàng vỗ tai nàng ta, “Được rồi, ngươi chăm sóc vị mỹ nhân này giúp ta, một mình ta đi vào là được rồi.” Nàng nói xong, xoay đầu lại nhìn nhóm người A Ký đang ở phía xa, rồi lại nhìn Đông Phương Thanh Huyền với ánh mắt “cầu cứu”, cười khẽ.
“Đợi chút nhé!”
Nàng sải bước vào phòng, không xoay đầu lại
Có Đông Phương Thanh Huyền ở đây, viện tử này lại là nơi của thái tử Bắc Địch Cáp Tát Nhĩ, A Ký và Lư Huy nhìn nhau, không tiện xông vào, chỉ đành bao vây bên ngoài giống như khi nãy
Dương Tuyết Vũ làm gì từng được gặp người đàn ông nào như Đông Phương Thanh Huyền? Nàng ta vừa thẹn vừa thích, vội vàng mời vào phòng lau ghế mời hắn ngồi.
Đại đô đốc cũng chẳng khách sáo, nói một tiếng cảm ơn, tặng nàng ta một nụ cười cực kỳ yêu nghiệt, rồi phất tay áo, ngồi trong bộ dạng uể oải, từng hành vi từng cử chỉ làm Dương Tuyết Vũ cảm thấy con tim như ngừng đập, cả người tan ra trong nụ cười quyến rũ của hắn, thể là quên hết sạch những chuyện định nói với Hạ Sơ Thất.
Hạ Sơ Thất không biết về “thảm án mê trai” xảy ra bên ngoài, một tay cầm dù, một tay cầm quạt, đi xuyên qua một hành lang nhỏ vào nội viện
Bên ngoài nội viện có một nhóm thị vệ đang canh giữ nghiêm ngặt
Tên nam tử Bắc Địch đứng đầu chính là Hổ Hòa Lỗ, người nàng từng có duyên gặp mặt một lần ở Mạc Bắc, cũng là thị vệ thân cận của Cáp Tát Nhĩ.
Nàng vui mừng, “Hồ Hòa Lỗ.”
“Ngươi là...” Hồ Hòa Lỗ cũng sững sờ
“Là ta là ta, lại gặp nhau rồi, xin chào!” Hạ Sơ Thất vuốt sâu một cách tiêu sái, cười tủm tỉm chào hỏi gã, sau đó nháy mắt, bước lên, nói nhỏ: “Ta là Sở Thất, đến tìm biểu tỷ, nàng ấy có ở bên trong không?” Mặt mày Hồ Hòa Lỗ đơ ra, gã nghiêng đầu nhìn vào bên trong, dường như không tiện lên tiếng
Hạ Sơ Thất nhíu mày, liếc nhìn gã, tiến về trước hai bước, chưa kịp lên tiếng thì đã nghe thấy một chuỗi âm thanh kỳ quái vọng ra từ bên trong.
“Ngươi đứng lên cho ta!”
“Không đứng.”
“Đứng lên!” “Không đứng.” Sau nhiều lần lặp lại, cuối cùng người nọ cũng đành chịu thua.
“..
Ngươi trở nên vô lại từ khi nào vậy?” “Mạc Nhi, nàng không thể chiều ta một lần ư?”
Tuy hai giọng nói vọng đến từ sau bức tường và hơi nhỏ, nhưng Hạ Sơ Thất vẫn có thể nhận ra
Một người là Cáp Tát Nhĩ, một người là biểu tỷ thân mến của nàng
Nàng phấn khích, trí tưởng tượng bay xa..
chẳng lẽ đêm đây là đêm tình nhân, chỗ nào cũng có lửa tình đang bốc cháy mãnh liệt?
“Khụ!”
Nàng thích nhất là làm những chuyện thất đức, gập dù lại, gửi cho Hồ Hòa Lỗ một ánh mắt yên tâm, sau đó đi thẳng đến trước cửa, cười tủm tỉm gõ mạnh.
“Này, trời tối rồi, dậy đi, ăn bánh thôi!” Nghe thấy giọng của nàng, Lý Mạc đang bị Cáp Tát Nhĩ đè dưới đất bỗng nhiên biến sắc, hai chân vùng vẫy, trừng mắt nhìn y, “Biểu muội ta đến rồi..
mau buông tay ra.” “Không buông.” Vẫn là câu nói kia, ánh mắt Cáp Tát Nhĩ nặng trĩu chứ không buông nàng ra, “Biểu muội rất hiểu lý lẽ, nàng ta biết tình cảnh của biểu tỷ phu, thể nào cũng sẽ lượng thứ cho ta.” “Ngươi muốn gì?”.
“Nếu nàng không đồng ý, ta sẽ không đứng dậy.” Lúc trước y dụ Lý Mạc đến tìm y, nói rằng muốn báo cho nàng nghe về tin tức của Sở Thất
Nhưng nào ngờ y lại nói Ô Nhân Tiểu Tiểu sắp gả cho Triệu Tôn, Lý Mạc tức điên người, không thèm để ý đến y rồi bỏ đi, nhưng y không chịu thả người, cứ muốn nàng ở lại nói chuyện, Lý Mạc không đồng ý, thể là hai người họ bắt đầu đánh nhau
Là đánh nhau thật, nhưng đánh mãi đánh mãi, y đè người ta xuống đất, dứt khoát không thèm đứng dậy nữa.
Khuôn mặt tái nhợt của Lý Mạc hiếm khi đỏ ửng lên.
“Đường đường là thái tử mà vô lại đến thế, ngươi không sợ bị người khác chê cười à?”
Ánh mắt Cáp Tát Nhĩ trở nên sâu hơn, y nắm chặt tay nàng, “Ai dám cười ta? Mạc Nhi, khó khăn lắm nàng mới chịu đến gặp ta, vì sao không chịu ở lại với ta một lát?”
“Rầm rầm rầm...”
Bên ngoài, Hạ Sơ Thất lại đập cửa.
“Này, hai người xong chưa?” Lý Mạc không thể nào chịu đựng được thêm, nhưng sắc mặt vẫn khá bình tĩnh
“Chẳng lẽ ngươi định đãi khách thế này à?”.
“Nàng đồng ý thì ta sẽ buông tay.” Tay phải vẫn giữ chặt tay Lý Mạc, còn tay trái thì ôm eo nàng, Cáp Tát Nhĩ cực kỳ cố chấp, “Chỉ cần nàng hứa sau này không trốn ta nữa là được.”
“Thế à?” Hạ Sơ Thất gật đầu, cười nói, “Vậy tùy các người.”
Như Phong mang dù đến, Đông Phương Thanh Huyền mỉm cười nhận lấy, che trên đỉnh đầu nàng, cất giọng nói dịu dàng chu đáo, “Đi thôi.” “Đa tạ.” Nàng cười.
“Còn muốn đi đâu nữa?” Hắn ta hỏi.
“Ta vẫn còn có chuyện.” Nàng vẫn cười
“Ta nói đi đâu tiếp nữa?” Hắn ta lại hỏi
“Ta muốn đi tìm...” Hạ Sơ Thất bỗng nhiên nháy mắt với hắn ta, hạ giọng xuống, nói đầy thần bí: “Nữ tế ngoan, ngươi còn phải giúp mẹ vợ một chuyện lớn.” “Hử?” Lông mày của Đông Phương Thanh Huyền co giật, hắn ta cố gắng kiềm chế ý muốn muốn bóp cổ nàng, rồi nở một nụ cười dịu dàng, “Chuyện gì?”
“Ta muốn đi gặp biểu tỷ” Nàng nói, “Có được không?”
“Nếu ta nói không được, nàng chịu không?” “Tất nhiên là không.” Nàng cười hòa nhã, dưới tán dù, “xoạt” một tiếng bật tung cây quạt lụa, phe phẩy qua lại, hai nhúm râu rung rung, rõ ràng nhìn chẳng ra làm sao, nhưng lại trông rất tiêu dao tự tại.
“Nữ tế, đi thôi!”
Đông Phương Thanh Huyền bó tay, lắc đầu bật cười.
Đi gặp Lý Mạc là chuyện nàng đã cân nhắc khá lâu.
Ngoài cái lần lén hẹn gặp Lý mạc vì chuyện miếu Thành Hoàng lúc trước ra, Hạ Sơ Thất không còn gặp nàng ta thêm lần nào nữa
Nhưng tình cảm nàng dành cho Lý Mạc không hề giống với bất kỳ ai
Lý Mạc xem nàng là người thân duy nhất, trong lòng nàng cũng xem Lý Mạc là biểu tỷ ruột
Nôn nóng muốn gặp Lý Mạc chủ yếu là vì bụng nàng càng ngày càng to, cơ hội ra khỏi phủ không nhiều
Nếu hôm nay không gặp nàng ấy, chắc phải đợi đến sau khi sinh mất
Hiện tại có tới những vài việc, nàng phải đi quan tâm mới được..
Bọn họ vẫn chưa ra khỏi viện Yến Tân thì nàng nhìn thấy một cô nương áo xanh đang đi từ một cửa hông khác hướng vào trong
Bóng dáng kia có hơi quen mắt, nàng “Ê” một tiếng
Cô nương áo xanh kia xoay đầu lại, nhìn thấy nàng, sửng sốt.
“Ngươi là...” Hạ Sơ Thất ra dấu “số bảy”, sờ vào bộ râu trên mép, mỉm cười không nói gì thêm
Cô nương áo xanh hiểu ra, bỗng thấy kinh ngạc vui mừng, khẽ gọi một câu.
“Sở Thất.”
“Tuyết Vũ! Haha.”
Cố nhân gặp nhau, vô cùng thân thiết
Hạ Sơ Thất né nước mưa dưới đất, cẩn thận bước tới kéo tay nàng ta, đứng dưới mái hiên, phủi bộ đạo bào trên người, chớp mắt vui vẻ
“Biểu tỷ ta đâu?”
Dương Tuyết Vũ đang muốn nói gì đó, chợt nhìn thấy Đông Phương Thanh Huyền đứng sau lưng Hạ Sơ Thất trong tư thể anh tuấn
Nàng ta đỏ mặt, kéo ống tay áo, lúng túng chỉ vào cánh cửa sau lưng mình.
“Đại đương gia ở bên trong, có điều...”
Nàng ta còn chưa nói xong, hai mắt Hạ Sơ Thất đã sáng rực, nàng vỗ tai nàng ta, “Được rồi, ngươi chăm sóc vị mỹ nhân này giúp ta, một mình ta đi vào là được rồi.” Nàng nói xong, xoay đầu lại nhìn nhóm người A Ký đang ở phía xa, rồi lại nhìn Đông Phương Thanh Huyền với ánh mắt “cầu cứu”, cười khẽ.
“Đợi chút nhé!”
Nàng sải bước vào phòng, không xoay đầu lại
Có Đông Phương Thanh Huyền ở đây, viện tử này lại là nơi của thái tử Bắc Địch Cáp Tát Nhĩ, A Ký và Lư Huy nhìn nhau, không tiện xông vào, chỉ đành bao vây bên ngoài giống như khi nãy
Dương Tuyết Vũ làm gì từng được gặp người đàn ông nào như Đông Phương Thanh Huyền? Nàng ta vừa thẹn vừa thích, vội vàng mời vào phòng lau ghế mời hắn ngồi.
Đại đô đốc cũng chẳng khách sáo, nói một tiếng cảm ơn, tặng nàng ta một nụ cười cực kỳ yêu nghiệt, rồi phất tay áo, ngồi trong bộ dạng uể oải, từng hành vi từng cử chỉ làm Dương Tuyết Vũ cảm thấy con tim như ngừng đập, cả người tan ra trong nụ cười quyến rũ của hắn, thể là quên hết sạch những chuyện định nói với Hạ Sơ Thất.
Hạ Sơ Thất không biết về “thảm án mê trai” xảy ra bên ngoài, một tay cầm dù, một tay cầm quạt, đi xuyên qua một hành lang nhỏ vào nội viện
Bên ngoài nội viện có một nhóm thị vệ đang canh giữ nghiêm ngặt
Tên nam tử Bắc Địch đứng đầu chính là Hổ Hòa Lỗ, người nàng từng có duyên gặp mặt một lần ở Mạc Bắc, cũng là thị vệ thân cận của Cáp Tát Nhĩ.
Nàng vui mừng, “Hồ Hòa Lỗ.”
“Ngươi là...” Hồ Hòa Lỗ cũng sững sờ
“Là ta là ta, lại gặp nhau rồi, xin chào!” Hạ Sơ Thất vuốt sâu một cách tiêu sái, cười tủm tỉm chào hỏi gã, sau đó nháy mắt, bước lên, nói nhỏ: “Ta là Sở Thất, đến tìm biểu tỷ, nàng ấy có ở bên trong không?” Mặt mày Hồ Hòa Lỗ đơ ra, gã nghiêng đầu nhìn vào bên trong, dường như không tiện lên tiếng
Hạ Sơ Thất nhíu mày, liếc nhìn gã, tiến về trước hai bước, chưa kịp lên tiếng thì đã nghe thấy một chuỗi âm thanh kỳ quái vọng ra từ bên trong.
“Ngươi đứng lên cho ta!”
“Không đứng.”
“Đứng lên!” “Không đứng.” Sau nhiều lần lặp lại, cuối cùng người nọ cũng đành chịu thua.
“..
Ngươi trở nên vô lại từ khi nào vậy?” “Mạc Nhi, nàng không thể chiều ta một lần ư?”
Tuy hai giọng nói vọng đến từ sau bức tường và hơi nhỏ, nhưng Hạ Sơ Thất vẫn có thể nhận ra
Một người là Cáp Tát Nhĩ, một người là biểu tỷ thân mến của nàng
Nàng phấn khích, trí tưởng tượng bay xa..
chẳng lẽ đêm đây là đêm tình nhân, chỗ nào cũng có lửa tình đang bốc cháy mãnh liệt?
“Khụ!”
Nàng thích nhất là làm những chuyện thất đức, gập dù lại, gửi cho Hồ Hòa Lỗ một ánh mắt yên tâm, sau đó đi thẳng đến trước cửa, cười tủm tỉm gõ mạnh.
“Này, trời tối rồi, dậy đi, ăn bánh thôi!” Nghe thấy giọng của nàng, Lý Mạc đang bị Cáp Tát Nhĩ đè dưới đất bỗng nhiên biến sắc, hai chân vùng vẫy, trừng mắt nhìn y, “Biểu muội ta đến rồi..
mau buông tay ra.” “Không buông.” Vẫn là câu nói kia, ánh mắt Cáp Tát Nhĩ nặng trĩu chứ không buông nàng ra, “Biểu muội rất hiểu lý lẽ, nàng ta biết tình cảnh của biểu tỷ phu, thể nào cũng sẽ lượng thứ cho ta.” “Ngươi muốn gì?”.
“Nếu nàng không đồng ý, ta sẽ không đứng dậy.” Lúc trước y dụ Lý Mạc đến tìm y, nói rằng muốn báo cho nàng nghe về tin tức của Sở Thất
Nhưng nào ngờ y lại nói Ô Nhân Tiểu Tiểu sắp gả cho Triệu Tôn, Lý Mạc tức điên người, không thèm để ý đến y rồi bỏ đi, nhưng y không chịu thả người, cứ muốn nàng ở lại nói chuyện, Lý Mạc không đồng ý, thể là hai người họ bắt đầu đánh nhau
Là đánh nhau thật, nhưng đánh mãi đánh mãi, y đè người ta xuống đất, dứt khoát không thèm đứng dậy nữa.
Khuôn mặt tái nhợt của Lý Mạc hiếm khi đỏ ửng lên.
“Đường đường là thái tử mà vô lại đến thế, ngươi không sợ bị người khác chê cười à?”
Ánh mắt Cáp Tát Nhĩ trở nên sâu hơn, y nắm chặt tay nàng, “Ai dám cười ta? Mạc Nhi, khó khăn lắm nàng mới chịu đến gặp ta, vì sao không chịu ở lại với ta một lát?”
“Rầm rầm rầm...”
Bên ngoài, Hạ Sơ Thất lại đập cửa.
“Này, hai người xong chưa?” Lý Mạc không thể nào chịu đựng được thêm, nhưng sắc mặt vẫn khá bình tĩnh
“Chẳng lẽ ngươi định đãi khách thế này à?”.
“Nàng đồng ý thì ta sẽ buông tay.” Tay phải vẫn giữ chặt tay Lý Mạc, còn tay trái thì ôm eo nàng, Cáp Tát Nhĩ cực kỳ cố chấp, “Chỉ cần nàng hứa sau này không trốn ta nữa là được.”
/1583
|