Không cho người ta mặt mũi như thế, ngoại trừ Triệu Tôn thì còn có ai? Hình như hắn không vui, đôi mắt lạnh lẽo hơi nheo lại, sải bước dài tới, khí thể từ trên cao nhìn xuống, mang theo cơn gió lạnh buốt, ánh mắt đảo qua trong phòng làm nhiệt độ hạ thấp xuống.
“Cháu thỉnh2an Thập Cửu thúc.”
Triệu Miền Trạch mỉm cười, kéo Hạ Vấn Thu hành lễ con cháu.
“Miễn!”
Thời đại này già trẻ có thứ tự, chú trọng lễ tiết, Triệu Tôn làm bậc cha chú, không cần cung kính trước mặt Triệu Miên Trạch. Hắn tùy ý khoát tay, nhìn thẳng Hạ Sơ Thất. Ngay trước Triệu Miên Trạch và8Hạ Vấn Thu, hắn nắm hờ eo nàng kéo tới chỗ hai cái ghế chủ vị, sau đó bình tĩnh nhìn về phía Triệu Miền Trạch. “Hắn làm y quan để thuận tiện cho hai ta, không hề có nguyên nhân khác nữa.”
Người có thể dõng dạc nói ra vì “nam sắc” mà lấy việc công làm việc6tư thì cũng chỉ có mình Triệu Tôn.
Hạ Sơ Thật khóc không ra nước mắt.
Sự xuất hiện của hắn làm rối loạn kế hoạch của nàng, khiến nàng hao tổn tinh thần. Càng hao tổn tinh thần hơn là nàng đang ngồi trên cái ghế chỉ có Tần Vương phi tương lai mới có tư cách ngồi. Nhìn3vẻ mặt thay đổi của người trong phòng có thể đoán được một hai... Thôi xong, trong mắt bọn họ, chắc chắn là Triệu Tôn điên rồi.
Bầu không khí trong phòng khách rất thấp. Triệu Tôn giơ tay vỗ vai Hạ Sơ Thất.
“Nhìn chằm chằm gia làm gì? Nhớ gia rồi à?”
Nhớ cái rắm!
Hạ Sơ Thất rất muốn5lườm hắn một cái.
Đáng tiếc, “con hàng” Triệu Miên Trạch vẫn còn ở trước mặt. Hơn nữa, lúc nãy hai người bọn họ cho nàng ăn nhiều “bóng đèn rác rưởi” như vậy, khiến nàng đau đớn, cảm thấy không đáng giá thay Hạ Sở, nên phải trả trở về mới phải. Vì vậy, nàng không chỉ không phải phản bác lời nói của Triệu Tôn, mà còn hơi ngượng ngùng cúi đầu.
“Tất nhiên là nhớ gia...”
Lời nói tới nàng còn cảm thấy buồn nôn. Triệu Tôn lơ đễnh nhéo vai nàng.
“Lát nữa về phòng gia lại thương ngươi, bây giờ nói chuyện với Miên Trạch trước đã.”
“Vâng.”
Suýt chút nữa phun máu ra ngoài, may là Hạ Sơ Thất kịp nuốt vào. Nàng buồn rầu muốn chết, còn hắn lại lạnh nhạt tán gẫu với Triệu Miên Trạch. Hôm nay là mùng một tháng Giêng, triều đình có chế độ nghỉ ngơi từ mùng một tới mùng năm. Trong năm ngày nghỉ này, từ Hoàng tử Hoàng tôn đến văn võ bá quan không cần vào triều, lão Hoàng đế cũng sẽ nghỉ ngơi vài ngày, ngày nào trong cung cũng có mở tiệc chiêu đãi. Vì vậy, hai người nói cả buổi cũng chỉ là chuyện dối trá khách sáo. Có điều, từ lời nói của họ, Hạ Sơ Thất cảm thấy tình cảm hai chú cháu hình như không tệ lắm.
Ít nhất, nàng cảm thấy tốt hơn “tam giác đoạt trữ” lúc trước nhiều. Triệu Miên Trạch đối với Triệu Tôn rất khiêm nhường, luôn miệng bảo “Hoàng gia gia dạy phải học tập Thập Cửu thúc, xin Thập Cửu thúc chỉ giáo”. Tình cảnh rất hài hòa, nhưng lại không có chuyện gì có ý nghĩa. Một lúc lâu, Triệu Miên Trạch đột nhiên chuyển chủ đề. “Cháu nghe nói hôm nay huyện lệnh họ Phạm bị Cẩm Y Vệ từ Hình bộ bắt nhốt vào tù, có chuyện này không?” Triệu Tôn nhấp một ngụm trà, thản nhiên đáp: “Đông Phương đại nhân vì nước vì dân, thật sự khó có được. Bọn ta bây giờ đều thừa dịp năm tháng yên ổn chăm lo cuộc sống gia đình, cũng chỉ có hắn ta mới để ý đến triều đình.”
Dối trá!
Hạ Sơ Thất thầm mắng.
Không ngờ Triệu Miên Trạch cũng dối trá nịnh hót.
“Thập Cửu thúc nói rất đúng, Đông Phương đại nhân là một người chí công vô tư.”
Triệu Tôn gật đầu, không muốn nói thêm gì về chuyện đó nữa. Nhưng Triệu Miên Trạch không muốn đổi đề tài, lại còn nói sâu hơn: “Nhưng mà, Thập Cửu thúc, cháu cho rằng Cẩm Y Vệ sai thị vệ tuần tra truy bắt, không nói phạm vị chức quyền càng lúc càng lớn mà chỉ nói về mặt hình luật thì cũng quá nghiêm khắc, ai mà chả do cha mẹ sinh ra, xác thịt phàm thai, bị ném vào Chiếu ngực, khó tránh không xảy ra án oan, thật sự rất khó ăn nói...”
Án oan? Chỗ Phạm Tòng Lương thì có thể xảy ra án oan gì?
Triệu Miền Trạch có vẻ đang quan tâm Triệu Tôn, nhưng thực tế là biến tướng của việc muốn cảnh cáo Triệu Tôn rằng Phạm Tòng Lương đã rơi vào tay Đông Phương Thanh Huyền... Dù chuyện “bia đá nghìn năm” đã là chuyện ván đã đóng thuyền rồi, nhưng lỡ Phạm Tòng Lương khai ra nàng, có khi nào sẽ liên lụy Triệu Tổn?
Hạ Sơ Thất thầm lo lắng, đánh giá Triệu Tôn. Trên mặt hắn không có cảm xúc gì, chỉ lạnh nhạt gõ ngón tay lên chén trà, cho đến khi Triệu Miên Trạch nói xong, hắn mới ung dung trả lời: “Mọi người đều vì triều đình làm việc, tính tình của Miên Trạch vẫn còn quá nhân hậu.”
“Cháu chỉ cảm thán thôi, sợ Phạm huyện lệnh không chịu nổi hình phạt, nhả ra tin tức gì đó.”
Triệu Tôn lười biếng nhấp một ngụm trà, thờ ơ nhìn Triệu Miên Trạch.
“Vậy suy nghĩ của Miền Trạch có nói với bệ hạ không?”
Triệu Miên Trạch mỉm cười, “Tất nhiên là có.”
“Bệ hạ có ngăn cản không?”
“Không.” Đặt chén trà xuống, Triệu Tôn hơi híp mắt lại, “Lòng dạ của thiên tử, chúng ta đừng suy đoán.”
Câu nói này đúng chỗ mà khéo léo, Hạ Sơ Thất không phục không được. Triệu Tôn không phải là người lắm lời, nhưng võ mồm lại rất lợi hại, đúng là gánh nổi câu “ma cao một thước, đạo cao một trường”.
Bị Triệu Tôn chặn họng, nhưng tâm tình của Triệu Miên Trạch lại vô cùng tốt. Hắn không để ý, chỉ cười nói: “Thập Cửu thúc dạy rất đúng, là cháu đi quá giới hạn. Đông Phương đại nhân làm việc theo cách riêng, Hoàng gia gia giao việc cho hắn, tất nhiên là Hoàng gia gia cũng có suy tính của mình, cháu không nên xằng bậy suy đoán.”
Triệu Tôn chỉ uống trà, không nói lại.
Ý là “nếu biết rồi thì không cần nói nữa”.
Sau đó, hai người khôi phục lại trạng thái lúc Triệu Tôn mới vừa vào cửa, cho đến khi ánh mắt của Triệu Miên Trạch rơi lên người Hạ Sơ Thất lần nữa, “Thập Cửu thúc, lúc nãy cháu nói muốn Sở y quan khám bệnh cho phụ vương cháu, việc này cháu đã bấm với Hoàng gia gia rồi.”
Triệu Tôn hừ nhẹ, cực kì lạnh nhạt nhướng mày, cắt ngang lời nói của hắn. “Ta sẽ nói rõ ngọn nguồn với bệ hạ, không dám để cho hắn làm hại Thái tử.”
Triệu Miên Trạch nở nụ cười, “Cháu biết Thập Cửu thúc lo lắng cho người thương, không muốn hắn vất vả. Nhưng phụ vương cháu bệnh nặng nằm liệt giường, người làm con như cháu rất đau lòng. Nếu tìm được lương y, sao cháu có thể không hết lòng cầu khám?”
Dứt lời, hắn từ chỗ ngồi đứng lên, khom lưng thở dài với Triệu Tôn.
“Xin Thập Cửu thúc thành toàn cho lòng hiếu thảo của cháu.”
Thấy Triệu Tôn muốn từ chối, Hạ Sơ Thất không kịp suy nghĩ gì nhiều, nhanh chóng nửa quỳ xuống chân Triệu Tôn, túm chặt bắp chân của hắn, dời đề tài: “Gia, ngài xem Trưởng Tôn điện hạ đã hành đại lễ rồi, ta biết ngài yêu thương ta, nhưng nếu bệ hạ biết thì sẽ trách tội ngài. Lúc trước ta cảm thấy mình tài hèn học ít, nhưng hôm nay ta đã nghĩ thông suốt. Mặc dù ta không có tài, những thầy thuốc lấy người làm gốc, đi khám bệnh vẫn tốt hơn. Gia, ngài nói đúng không?”
Mặt ngoài là chân thành cầu xin, mặt trong là ôm chân khóc lóc om sòm. Triệu Tôn cúi đầu nhìn Hạ Sơ Thất, mím môi, vẻ mặt lạnh lùng, “Với chút y thuật đó của ngươi, khoe khoang trước mặt gia thì được, còn dám khoe khoang đến Đông cung? Không muốn đầu nữa à?” Tránh ánh mắt của đám Triệu Miên Trạch, Hạ Sơ Thất liều mạng nháy mắt, chỉ kém ôm bắp đùi của hắn. “Gia, ta luôn nghiện chữa bệnh, ngài cũng biết mà!”
“Việc này không phải trò đùa.”
Hạ Sơ Thất nhéo chân hắn, mấp máy môi “một trăm lượng” rồi nghiêm túc nói: “Gia, ta không đùa, ta vô cùng chân thành muốn khám bệnh cho Thái tử của Đại Yến.”
Triệu Tôn lắc đầu, “Hừ, lỡ không biết trị thì sao?” Hạ Sơ Thất đau khổ làm dấu lên giá “hai trăm lượng”.
“Đạo của thầy thuốc ở chỗ hết lòng, trên đời làm gì có chuyện bảo đảm trị hết bệnh?”
Vốn tưởng rằng tăng lên hai trăm lượng thì Triệu Tôn sẽ đồng ý, không ngờ hắn lại nhắm mắt, không nhìn khẩu hình môi của nàng nữa, lạnh lùng từ chối: “Gia nói không được là không được!” Hạ Sơ Thất uất ức, “Gia...”
“Ngồi xuống ghế”
“Gia...” “Gọi cha cũng vô dụng!”
Con bà nó! Hạ Sơ Thất thật sự muốn bóp chết Triệu Tôn. Còn có người ngoài ở đây, đương nhiên nàng không dám làm càn. Suy nghĩ một chút, chỉ phải cắn răng đứng dậy kể miệng sát lỗ tai hắn, nhanh chóng nói: “Ta bảo đảm, chỉ cần từ Đông cung trở về, ta liền... liền hầu hạ cho chàng thoải mái... hầu hạ cái đó, cái mà chàng muốn, được không?”
Triệu Tôn lập tức đối mặt với nàng, khóe môi như có nụ cười. Nhưng nhìn kĩ lại thì không thấy nụ cười nào, chỉ có sự cân nhắc, còn mang theo giọng điệu “khó khăn” và tiếng than nặng nề.
“Nếu ngươi đã kiên trì thì đi khám một lần cũng được.” Hô hấp Hạ Sơ Thất chậm lại, hàm răng ngứa muốn cắn. Mẹ nó! Không cho đủ lợi ích thì không đồng ý, còn nói nhiều như vậy! “Vâng, cảm ơn gia.” Hai người âm thầm nói chuyện ở bên này thì mấy người bên kia sớm đã ngây ra, chỉ có một mình Triệu Miên Trạch vẫn tao nhã như trước. Hắn nở nụ cười, sóng mắt như nước đảo qua bọn họ, “Sở y quan hiểu rõ nghĩa lớn như vậy, Miền Trạch tại đây cảm ơn trước.”
Qua thời gian khoảng một chén trà, Triệu Miên Trạch dẫn Hạ Vấn Thu đi.
Bên ngoài gió lạnh, Triệu Miên Trạch cẩm áo choàng màu lam nhạt khoác lên vai Hạ Vấn Thu, cột chắc dây cho nàng ta, rồi mới quay đầu nhìn thoáng qua con đường sau lưng, đi ra cửa chính phủ Tấn Vương.
Lúc đi ngang điện Thừa Vận, Nguyệt Dục đứng ở khúc quanh, tay áo bay bay.
“Trưởng Tôn điện hạ, nô tỳ có lời...” Triệu Miên Trạch cho người hai bên lui lại, nháy mắt với đám thị vệ, đi về phía Nguyệt Dục.
“Ngươi suy nghĩ rõ rồi?” Nguyệt Dục gật đầu, khuôn mặt đoan trang xinh đẹp hơi uể oải. “Trưởng Tôn điện hạ nói đúng, bản tính con người chỉ biết lợi cho mình, nô tỳ cũng không ngoại lệ.” Triệu Miền Trạch cười khẽ, như là đã sớm nhận ra, nhưng vẻ mặt vẫn là vẻ hòa nhã hiền hậu.
“Cháu thỉnh2an Thập Cửu thúc.”
Triệu Miền Trạch mỉm cười, kéo Hạ Vấn Thu hành lễ con cháu.
“Miễn!”
Thời đại này già trẻ có thứ tự, chú trọng lễ tiết, Triệu Tôn làm bậc cha chú, không cần cung kính trước mặt Triệu Miên Trạch. Hắn tùy ý khoát tay, nhìn thẳng Hạ Sơ Thất. Ngay trước Triệu Miên Trạch và8Hạ Vấn Thu, hắn nắm hờ eo nàng kéo tới chỗ hai cái ghế chủ vị, sau đó bình tĩnh nhìn về phía Triệu Miền Trạch. “Hắn làm y quan để thuận tiện cho hai ta, không hề có nguyên nhân khác nữa.”
Người có thể dõng dạc nói ra vì “nam sắc” mà lấy việc công làm việc6tư thì cũng chỉ có mình Triệu Tôn.
Hạ Sơ Thật khóc không ra nước mắt.
Sự xuất hiện của hắn làm rối loạn kế hoạch của nàng, khiến nàng hao tổn tinh thần. Càng hao tổn tinh thần hơn là nàng đang ngồi trên cái ghế chỉ có Tần Vương phi tương lai mới có tư cách ngồi. Nhìn3vẻ mặt thay đổi của người trong phòng có thể đoán được một hai... Thôi xong, trong mắt bọn họ, chắc chắn là Triệu Tôn điên rồi.
Bầu không khí trong phòng khách rất thấp. Triệu Tôn giơ tay vỗ vai Hạ Sơ Thất.
“Nhìn chằm chằm gia làm gì? Nhớ gia rồi à?”
Nhớ cái rắm!
Hạ Sơ Thất rất muốn5lườm hắn một cái.
Đáng tiếc, “con hàng” Triệu Miên Trạch vẫn còn ở trước mặt. Hơn nữa, lúc nãy hai người bọn họ cho nàng ăn nhiều “bóng đèn rác rưởi” như vậy, khiến nàng đau đớn, cảm thấy không đáng giá thay Hạ Sở, nên phải trả trở về mới phải. Vì vậy, nàng không chỉ không phải phản bác lời nói của Triệu Tôn, mà còn hơi ngượng ngùng cúi đầu.
“Tất nhiên là nhớ gia...”
Lời nói tới nàng còn cảm thấy buồn nôn. Triệu Tôn lơ đễnh nhéo vai nàng.
“Lát nữa về phòng gia lại thương ngươi, bây giờ nói chuyện với Miên Trạch trước đã.”
“Vâng.”
Suýt chút nữa phun máu ra ngoài, may là Hạ Sơ Thất kịp nuốt vào. Nàng buồn rầu muốn chết, còn hắn lại lạnh nhạt tán gẫu với Triệu Miên Trạch. Hôm nay là mùng một tháng Giêng, triều đình có chế độ nghỉ ngơi từ mùng một tới mùng năm. Trong năm ngày nghỉ này, từ Hoàng tử Hoàng tôn đến văn võ bá quan không cần vào triều, lão Hoàng đế cũng sẽ nghỉ ngơi vài ngày, ngày nào trong cung cũng có mở tiệc chiêu đãi. Vì vậy, hai người nói cả buổi cũng chỉ là chuyện dối trá khách sáo. Có điều, từ lời nói của họ, Hạ Sơ Thất cảm thấy tình cảm hai chú cháu hình như không tệ lắm.
Ít nhất, nàng cảm thấy tốt hơn “tam giác đoạt trữ” lúc trước nhiều. Triệu Miên Trạch đối với Triệu Tôn rất khiêm nhường, luôn miệng bảo “Hoàng gia gia dạy phải học tập Thập Cửu thúc, xin Thập Cửu thúc chỉ giáo”. Tình cảnh rất hài hòa, nhưng lại không có chuyện gì có ý nghĩa. Một lúc lâu, Triệu Miên Trạch đột nhiên chuyển chủ đề. “Cháu nghe nói hôm nay huyện lệnh họ Phạm bị Cẩm Y Vệ từ Hình bộ bắt nhốt vào tù, có chuyện này không?” Triệu Tôn nhấp một ngụm trà, thản nhiên đáp: “Đông Phương đại nhân vì nước vì dân, thật sự khó có được. Bọn ta bây giờ đều thừa dịp năm tháng yên ổn chăm lo cuộc sống gia đình, cũng chỉ có hắn ta mới để ý đến triều đình.”
Dối trá!
Hạ Sơ Thất thầm mắng.
Không ngờ Triệu Miên Trạch cũng dối trá nịnh hót.
“Thập Cửu thúc nói rất đúng, Đông Phương đại nhân là một người chí công vô tư.”
Triệu Tôn gật đầu, không muốn nói thêm gì về chuyện đó nữa. Nhưng Triệu Miên Trạch không muốn đổi đề tài, lại còn nói sâu hơn: “Nhưng mà, Thập Cửu thúc, cháu cho rằng Cẩm Y Vệ sai thị vệ tuần tra truy bắt, không nói phạm vị chức quyền càng lúc càng lớn mà chỉ nói về mặt hình luật thì cũng quá nghiêm khắc, ai mà chả do cha mẹ sinh ra, xác thịt phàm thai, bị ném vào Chiếu ngực, khó tránh không xảy ra án oan, thật sự rất khó ăn nói...”
Án oan? Chỗ Phạm Tòng Lương thì có thể xảy ra án oan gì?
Triệu Miền Trạch có vẻ đang quan tâm Triệu Tôn, nhưng thực tế là biến tướng của việc muốn cảnh cáo Triệu Tôn rằng Phạm Tòng Lương đã rơi vào tay Đông Phương Thanh Huyền... Dù chuyện “bia đá nghìn năm” đã là chuyện ván đã đóng thuyền rồi, nhưng lỡ Phạm Tòng Lương khai ra nàng, có khi nào sẽ liên lụy Triệu Tổn?
Hạ Sơ Thất thầm lo lắng, đánh giá Triệu Tôn. Trên mặt hắn không có cảm xúc gì, chỉ lạnh nhạt gõ ngón tay lên chén trà, cho đến khi Triệu Miên Trạch nói xong, hắn mới ung dung trả lời: “Mọi người đều vì triều đình làm việc, tính tình của Miên Trạch vẫn còn quá nhân hậu.”
“Cháu chỉ cảm thán thôi, sợ Phạm huyện lệnh không chịu nổi hình phạt, nhả ra tin tức gì đó.”
Triệu Tôn lười biếng nhấp một ngụm trà, thờ ơ nhìn Triệu Miên Trạch.
“Vậy suy nghĩ của Miền Trạch có nói với bệ hạ không?”
Triệu Miên Trạch mỉm cười, “Tất nhiên là có.”
“Bệ hạ có ngăn cản không?”
“Không.” Đặt chén trà xuống, Triệu Tôn hơi híp mắt lại, “Lòng dạ của thiên tử, chúng ta đừng suy đoán.”
Câu nói này đúng chỗ mà khéo léo, Hạ Sơ Thất không phục không được. Triệu Tôn không phải là người lắm lời, nhưng võ mồm lại rất lợi hại, đúng là gánh nổi câu “ma cao một thước, đạo cao một trường”.
Bị Triệu Tôn chặn họng, nhưng tâm tình của Triệu Miên Trạch lại vô cùng tốt. Hắn không để ý, chỉ cười nói: “Thập Cửu thúc dạy rất đúng, là cháu đi quá giới hạn. Đông Phương đại nhân làm việc theo cách riêng, Hoàng gia gia giao việc cho hắn, tất nhiên là Hoàng gia gia cũng có suy tính của mình, cháu không nên xằng bậy suy đoán.”
Triệu Tôn chỉ uống trà, không nói lại.
Ý là “nếu biết rồi thì không cần nói nữa”.
Sau đó, hai người khôi phục lại trạng thái lúc Triệu Tôn mới vừa vào cửa, cho đến khi ánh mắt của Triệu Miên Trạch rơi lên người Hạ Sơ Thất lần nữa, “Thập Cửu thúc, lúc nãy cháu nói muốn Sở y quan khám bệnh cho phụ vương cháu, việc này cháu đã bấm với Hoàng gia gia rồi.”
Triệu Tôn hừ nhẹ, cực kì lạnh nhạt nhướng mày, cắt ngang lời nói của hắn. “Ta sẽ nói rõ ngọn nguồn với bệ hạ, không dám để cho hắn làm hại Thái tử.”
Triệu Miên Trạch nở nụ cười, “Cháu biết Thập Cửu thúc lo lắng cho người thương, không muốn hắn vất vả. Nhưng phụ vương cháu bệnh nặng nằm liệt giường, người làm con như cháu rất đau lòng. Nếu tìm được lương y, sao cháu có thể không hết lòng cầu khám?”
Dứt lời, hắn từ chỗ ngồi đứng lên, khom lưng thở dài với Triệu Tôn.
“Xin Thập Cửu thúc thành toàn cho lòng hiếu thảo của cháu.”
Thấy Triệu Tôn muốn từ chối, Hạ Sơ Thất không kịp suy nghĩ gì nhiều, nhanh chóng nửa quỳ xuống chân Triệu Tôn, túm chặt bắp chân của hắn, dời đề tài: “Gia, ngài xem Trưởng Tôn điện hạ đã hành đại lễ rồi, ta biết ngài yêu thương ta, nhưng nếu bệ hạ biết thì sẽ trách tội ngài. Lúc trước ta cảm thấy mình tài hèn học ít, nhưng hôm nay ta đã nghĩ thông suốt. Mặc dù ta không có tài, những thầy thuốc lấy người làm gốc, đi khám bệnh vẫn tốt hơn. Gia, ngài nói đúng không?”
Mặt ngoài là chân thành cầu xin, mặt trong là ôm chân khóc lóc om sòm. Triệu Tôn cúi đầu nhìn Hạ Sơ Thất, mím môi, vẻ mặt lạnh lùng, “Với chút y thuật đó của ngươi, khoe khoang trước mặt gia thì được, còn dám khoe khoang đến Đông cung? Không muốn đầu nữa à?” Tránh ánh mắt của đám Triệu Miên Trạch, Hạ Sơ Thất liều mạng nháy mắt, chỉ kém ôm bắp đùi của hắn. “Gia, ta luôn nghiện chữa bệnh, ngài cũng biết mà!”
“Việc này không phải trò đùa.”
Hạ Sơ Thất nhéo chân hắn, mấp máy môi “một trăm lượng” rồi nghiêm túc nói: “Gia, ta không đùa, ta vô cùng chân thành muốn khám bệnh cho Thái tử của Đại Yến.”
Triệu Tôn lắc đầu, “Hừ, lỡ không biết trị thì sao?” Hạ Sơ Thất đau khổ làm dấu lên giá “hai trăm lượng”.
“Đạo của thầy thuốc ở chỗ hết lòng, trên đời làm gì có chuyện bảo đảm trị hết bệnh?”
Vốn tưởng rằng tăng lên hai trăm lượng thì Triệu Tôn sẽ đồng ý, không ngờ hắn lại nhắm mắt, không nhìn khẩu hình môi của nàng nữa, lạnh lùng từ chối: “Gia nói không được là không được!” Hạ Sơ Thất uất ức, “Gia...”
“Ngồi xuống ghế”
“Gia...” “Gọi cha cũng vô dụng!”
Con bà nó! Hạ Sơ Thất thật sự muốn bóp chết Triệu Tôn. Còn có người ngoài ở đây, đương nhiên nàng không dám làm càn. Suy nghĩ một chút, chỉ phải cắn răng đứng dậy kể miệng sát lỗ tai hắn, nhanh chóng nói: “Ta bảo đảm, chỉ cần từ Đông cung trở về, ta liền... liền hầu hạ cho chàng thoải mái... hầu hạ cái đó, cái mà chàng muốn, được không?”
Triệu Tôn lập tức đối mặt với nàng, khóe môi như có nụ cười. Nhưng nhìn kĩ lại thì không thấy nụ cười nào, chỉ có sự cân nhắc, còn mang theo giọng điệu “khó khăn” và tiếng than nặng nề.
“Nếu ngươi đã kiên trì thì đi khám một lần cũng được.” Hô hấp Hạ Sơ Thất chậm lại, hàm răng ngứa muốn cắn. Mẹ nó! Không cho đủ lợi ích thì không đồng ý, còn nói nhiều như vậy! “Vâng, cảm ơn gia.” Hai người âm thầm nói chuyện ở bên này thì mấy người bên kia sớm đã ngây ra, chỉ có một mình Triệu Miên Trạch vẫn tao nhã như trước. Hắn nở nụ cười, sóng mắt như nước đảo qua bọn họ, “Sở y quan hiểu rõ nghĩa lớn như vậy, Miền Trạch tại đây cảm ơn trước.”
Qua thời gian khoảng một chén trà, Triệu Miên Trạch dẫn Hạ Vấn Thu đi.
Bên ngoài gió lạnh, Triệu Miên Trạch cẩm áo choàng màu lam nhạt khoác lên vai Hạ Vấn Thu, cột chắc dây cho nàng ta, rồi mới quay đầu nhìn thoáng qua con đường sau lưng, đi ra cửa chính phủ Tấn Vương.
Lúc đi ngang điện Thừa Vận, Nguyệt Dục đứng ở khúc quanh, tay áo bay bay.
“Trưởng Tôn điện hạ, nô tỳ có lời...” Triệu Miên Trạch cho người hai bên lui lại, nháy mắt với đám thị vệ, đi về phía Nguyệt Dục.
“Ngươi suy nghĩ rõ rồi?” Nguyệt Dục gật đầu, khuôn mặt đoan trang xinh đẹp hơi uể oải. “Trưởng Tôn điện hạ nói đúng, bản tính con người chỉ biết lợi cho mình, nô tỳ cũng không ngoại lệ.” Triệu Miền Trạch cười khẽ, như là đã sớm nhận ra, nhưng vẻ mặt vẫn là vẻ hòa nhã hiền hậu.
/1583
|