*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Ha ha ha ha…”
Một tiếng cười phách lối đến từ Nhị Bảo công công, người vốn dĩ đã thua sạch tiền mua quan tài.
“Cô nương mau lắc đi, coi có thắng chết gã không, lắc, mau lắc!”
“Ôi”, tiếng hít sâu một hơi vang lên khắp nơi. Tình thế bày ra trước mắt, chỉ cần là người có mắt thì đều có thể nhìn ra được, trừ phi cực kì xui xẻo lắc ra ba con “một”, nếu không dù có thế nào cũng không thể lắc ra số điểm thấp hơn Quỷ Thủ Trương được.
“Không thể nào!”
Quỷ Thủ Trương đột nhiên quát lên, vỗ bàn chỉ vào mặt Hạ Sơ Thất.
“Được lắm, ngươi dám giờ trò trong đổ phường Thiên Kim!”
Giở trò? Hạ Sơ Thất xòe tay tỏ ra vô tội, nhìn mọi người xung quanh, “Các vị, chuyện lúc nãy các vị cũng3đã nhìn thấy hết nhỉ? Ta không làm gì hết, còn chẳng dám thở mạnh. Xúc xắc là của nhà cái các ngươi, điểm là do các ngươi tự lắc ra, sao có thể trách ta chứ?”
Mọi người đồng loạt gật đầu, bày tỏ đúng là như thế.
Hạ Sơ Thất cười lạnh, nói tiếp: “Các vị đã nhìn ra chưa? Đổ phường Thiên Kim, một lời hứa đáng giá nghìn vàng gì chứ, rõ ràng là chơi trò vô lại. Thử nghĩ xem, bình thường các vị ném tiền vào trong đổ phường thế nào? Họ dám chơi nhưng không dám chịu, cược cho đã lại không chịu nhận, mọi người nói lời công đạo xem, sau này các vị còn dám đến kiểu đổ phường này đánh bạc nữa không?”
“Tiểu cô nương nói có lý!”
“Phải phải phải, lần này là nhà cái quá2đáng lắm rồi!”
“Đúng vậy, dám chơi dám chịu chứ!”
Những người thua bạc khi nãy đang rầu vì không tìm được cớ xả giận, giờ đây bị nàng khiêu khích thì không bao lâu sau bèn bùng nổ một tràng phê phán đổ phường Thiên Kim. Cộng thêm đám thị vệ của Triệu Tôn vẫn luôn xen lẫn vào trong đám đông hùa theo, khung cảnh trông hệt một nồi nước sôi, hình thành cục diện giằng co giữa khách đến cược và đổ phường Thiên Kim.
Hạ Sơ Thất nghĩ, kiếp trước mình không làm công việc tư tưởng chính trị quả thật đã quá lãng phí nhân tài. Nàng nhìn năng lực xúi giục của mình, cười tủm tỉm, đưa tay ra cầm lấy ống lắc xúc xắc, liếc mắt nhìn Quỷ Thủ Trương đang tức giận, nàng nói, “Nhà cái, có cần ta1lắc xúc xắc nữa không?”
Suy cho cùng, khi nàng vẫn còn chưa lắc thì thắng thua vẫn chưa được định.
Nhưng xác suất đã quá rõ ràng, hai mắt Quỷ Thủ Trương đỏ ngầu hết cả lên.
Gã cũng là kẻ làm công dưới trướng Tam công tử, khi nãy gã chẳng hề thấy sợ hãi, song, giờ đây lại cược một đền ba lớn như thế, nếu thua thật thì đúng là có cầm quần trong cũng không đền nổi. Nói không chừng còn phải đền luôn cả cái mạng nhỏ này của gã nữa.
Cái gì gọi là vui quá hóa buồn?
Cái gì gọi là một lần lầm lỡ để hận muôn đời?
Bây giờ Quỷ Thủ Trương cảm thấy cực kì hối hận, nhưng tình hình đã đến nước này, gã có thể làm gì đây?
Mọi người đều nhìn hai người họ, chờ đợi kết1quả.
Trong bầu không khí gượng gạo, gã lại không thể thốt lên câu nào.
Triệu lão gia ngồi nhàn nhã đã lâu, cuối cùng cũng đứng dậy trong ánh mắt của tất cả mọi người, hắn hờ hững nhìn Hạ Sơ Thất, “Thời gian không còn sớm nữa, gom bạc về nhà.”
Hạ Sơ Thất ném cho hắn một ánh nhìn đắc ý, “Vâng thưa lão gia”, xong liền lắc bừa ống đổ xúc xắc vài cái như thể đang chơi đùa, rồi đặt ngược xuống bàn, động tác cực kì không chuyên nghiệp, sau đó mở ống lên, không hề do dự dù chỉ một giây.
Rất rõ ràng, trên thế gian này rất khó tìm được số nhỏ hơn ba con “một”.
Nàng lắc ra được “hai hai bốn”, vì cược lớn nên nàng thắng một cách ngoạn mục.
“Hay!” Trong đám đông, có người hô to1khen hay.
Hạ Sơ Thất chắp tay cảm ơn đám đông, nàng xắn tay áo lên, nhìn Trịnh Nhị Bảo đang ngớ người.
“Ngớ người ra đó làm gì? Mau đi đếm bạc đi, một đền ba, kêu nhà cái đền tiền đi chứ.”
Nàng nói xong thì liếc nhìn Triệu Tôn, rồi khom lưng cảm ơn những người đứng xem, cười đến mức hai mắt cong tít, “Tiểu nữ tử lần đầu đến Ngạch Nhĩ Cổ, thắng được một số tiền nhỏ, đồ ăn khuya đêm nay ta mời. Những huynh đệ thua tiền ở đổ phường Thiên Kim, lát nữa đến quán rượu Tứ Phương, ta mời ăn thịt, cứ ăn thoải mái...”
Nàng rất có khí khái giang hồ, bọn mê cờ hô hào, ai nấy cũng cười to.
Nhưng nhà cái đặt cược làm gì chịu vui vẻ trả tiền chứ? Trong tiếng cười của mọi người, bọn tay chân đã sớm bao vây lại, kẹp họ vào giữa, bày ra dáng vẻ hung dữ.
“Màn cược xúc xắc khi nãy chắc chắn có vấn đề, không thể tính!”
Quỷ Thủ Trương thẹn quá hóa giận, quát lên, đâu có dáng vẻ chịu trả tiền? Hạ Sơ Thất nhìn gã, phì cười, “Đổ phường do ngươi mở, ống lắc xúc xắc do ngươi đưa, xúc xắc cũng do chính tay ngươi lắc, sao lại là ta giở trò? Cách nói này đúng là hoang đường, ngươi hài hước như thế, mẹ ngươi có biết không?”
Đám đông bật cười ha ha.
Tuy không ai biết “hài hước” nghĩa là gì, nhưng cũng cảm nhận được đây là một từ mang ý nghĩa mỉa mai. Mọi người nhìn một tiểu cô nương như nàng đấu tay đôi với Quỷ Thủ Trương tung hoành giới bài bạc mà vẫn có thể kiêu ngạo bá đạo như thế, không ai không hoan hô cổ vũ. Hơn nữa, tối nay nàng còn mời họ đến quán rượu Tứ Phương ăn thịt, tất nhiên ai cũng đứng về phe nàng rồi.
“Nếu không giở trò quỷ, vậy thì chúng ta cược lại một ván nữa.”
Quỷ Thủ Trương làm ăn trong sòng bạc bao nhiêu lâu, sao lại không biết bị người ta chơi khăm chứ?
Hạ Sơ Thất thấy gã không chịu nhận, nàng cười híp mắt, nhưng không để ý đến gã, mà chỉ nhìn Triệu Tôn.
“Lão gia, làm sao đây? Họ đã không chịu nhận thua mà còn muốn chơi lại một ván nữa kìa?”
Triệu Tôn cau mày, nheo mắt, “Không cược nữa, tìm phòng thu chi, lấy tiền về nhà.”
Hạ Sơ Thất mỉm cười gật đầu, nhìn Quỷ Thủ Trương với dáng vẻ bất đắc dĩ, “Ngươi xem, ta cũng chỉ là một tiểu nha đầu thôi, lão gia nhà ta nói không cược nữa, ta cũng bó tay!... Nhà cái, lần sau có duyên, gặp lại trên chốn giang hồ.”
Nàng muốn xoay người, nhưng Quỷ Thủ Trương lại sai bọn tay chân chặn trước mặt nàng, “Có cược hay không?”
Hạ Sơ Thất nhún vai, cười lắc đầu, “Không cược nữa, còn cược thì lão gia ta sẽ đánh người đấy.”
Đám tay chân bước gần thêm một bước, giọng nói của Quỷ Thủ Trương lạnh xuống vài phần, “Không cược phải không?”
Hạ Sơ Thất cười tươi rói, “Ta chưa bao giờ nghe thấy chuyện ép người khác đánh bạc đấy.”
“Ha ha ha ha…”
Một tiếng cười phách lối đến từ Nhị Bảo công công, người vốn dĩ đã thua sạch tiền mua quan tài.
“Cô nương mau lắc đi, coi có thắng chết gã không, lắc, mau lắc!”
“Ôi”, tiếng hít sâu một hơi vang lên khắp nơi. Tình thế bày ra trước mắt, chỉ cần là người có mắt thì đều có thể nhìn ra được, trừ phi cực kì xui xẻo lắc ra ba con “một”, nếu không dù có thế nào cũng không thể lắc ra số điểm thấp hơn Quỷ Thủ Trương được.
“Không thể nào!”
Quỷ Thủ Trương đột nhiên quát lên, vỗ bàn chỉ vào mặt Hạ Sơ Thất.
“Được lắm, ngươi dám giờ trò trong đổ phường Thiên Kim!”
Giở trò? Hạ Sơ Thất xòe tay tỏ ra vô tội, nhìn mọi người xung quanh, “Các vị, chuyện lúc nãy các vị cũng3đã nhìn thấy hết nhỉ? Ta không làm gì hết, còn chẳng dám thở mạnh. Xúc xắc là của nhà cái các ngươi, điểm là do các ngươi tự lắc ra, sao có thể trách ta chứ?”
Mọi người đồng loạt gật đầu, bày tỏ đúng là như thế.
Hạ Sơ Thất cười lạnh, nói tiếp: “Các vị đã nhìn ra chưa? Đổ phường Thiên Kim, một lời hứa đáng giá nghìn vàng gì chứ, rõ ràng là chơi trò vô lại. Thử nghĩ xem, bình thường các vị ném tiền vào trong đổ phường thế nào? Họ dám chơi nhưng không dám chịu, cược cho đã lại không chịu nhận, mọi người nói lời công đạo xem, sau này các vị còn dám đến kiểu đổ phường này đánh bạc nữa không?”
“Tiểu cô nương nói có lý!”
“Phải phải phải, lần này là nhà cái quá2đáng lắm rồi!”
“Đúng vậy, dám chơi dám chịu chứ!”
Những người thua bạc khi nãy đang rầu vì không tìm được cớ xả giận, giờ đây bị nàng khiêu khích thì không bao lâu sau bèn bùng nổ một tràng phê phán đổ phường Thiên Kim. Cộng thêm đám thị vệ của Triệu Tôn vẫn luôn xen lẫn vào trong đám đông hùa theo, khung cảnh trông hệt một nồi nước sôi, hình thành cục diện giằng co giữa khách đến cược và đổ phường Thiên Kim.
Hạ Sơ Thất nghĩ, kiếp trước mình không làm công việc tư tưởng chính trị quả thật đã quá lãng phí nhân tài. Nàng nhìn năng lực xúi giục của mình, cười tủm tỉm, đưa tay ra cầm lấy ống lắc xúc xắc, liếc mắt nhìn Quỷ Thủ Trương đang tức giận, nàng nói, “Nhà cái, có cần ta1lắc xúc xắc nữa không?”
Suy cho cùng, khi nàng vẫn còn chưa lắc thì thắng thua vẫn chưa được định.
Nhưng xác suất đã quá rõ ràng, hai mắt Quỷ Thủ Trương đỏ ngầu hết cả lên.
Gã cũng là kẻ làm công dưới trướng Tam công tử, khi nãy gã chẳng hề thấy sợ hãi, song, giờ đây lại cược một đền ba lớn như thế, nếu thua thật thì đúng là có cầm quần trong cũng không đền nổi. Nói không chừng còn phải đền luôn cả cái mạng nhỏ này của gã nữa.
Cái gì gọi là vui quá hóa buồn?
Cái gì gọi là một lần lầm lỡ để hận muôn đời?
Bây giờ Quỷ Thủ Trương cảm thấy cực kì hối hận, nhưng tình hình đã đến nước này, gã có thể làm gì đây?
Mọi người đều nhìn hai người họ, chờ đợi kết1quả.
Trong bầu không khí gượng gạo, gã lại không thể thốt lên câu nào.
Triệu lão gia ngồi nhàn nhã đã lâu, cuối cùng cũng đứng dậy trong ánh mắt của tất cả mọi người, hắn hờ hững nhìn Hạ Sơ Thất, “Thời gian không còn sớm nữa, gom bạc về nhà.”
Hạ Sơ Thất ném cho hắn một ánh nhìn đắc ý, “Vâng thưa lão gia”, xong liền lắc bừa ống đổ xúc xắc vài cái như thể đang chơi đùa, rồi đặt ngược xuống bàn, động tác cực kì không chuyên nghiệp, sau đó mở ống lên, không hề do dự dù chỉ một giây.
Rất rõ ràng, trên thế gian này rất khó tìm được số nhỏ hơn ba con “một”.
Nàng lắc ra được “hai hai bốn”, vì cược lớn nên nàng thắng một cách ngoạn mục.
“Hay!” Trong đám đông, có người hô to1khen hay.
Hạ Sơ Thất chắp tay cảm ơn đám đông, nàng xắn tay áo lên, nhìn Trịnh Nhị Bảo đang ngớ người.
“Ngớ người ra đó làm gì? Mau đi đếm bạc đi, một đền ba, kêu nhà cái đền tiền đi chứ.”
Nàng nói xong thì liếc nhìn Triệu Tôn, rồi khom lưng cảm ơn những người đứng xem, cười đến mức hai mắt cong tít, “Tiểu nữ tử lần đầu đến Ngạch Nhĩ Cổ, thắng được một số tiền nhỏ, đồ ăn khuya đêm nay ta mời. Những huynh đệ thua tiền ở đổ phường Thiên Kim, lát nữa đến quán rượu Tứ Phương, ta mời ăn thịt, cứ ăn thoải mái...”
Nàng rất có khí khái giang hồ, bọn mê cờ hô hào, ai nấy cũng cười to.
Nhưng nhà cái đặt cược làm gì chịu vui vẻ trả tiền chứ? Trong tiếng cười của mọi người, bọn tay chân đã sớm bao vây lại, kẹp họ vào giữa, bày ra dáng vẻ hung dữ.
“Màn cược xúc xắc khi nãy chắc chắn có vấn đề, không thể tính!”
Quỷ Thủ Trương thẹn quá hóa giận, quát lên, đâu có dáng vẻ chịu trả tiền? Hạ Sơ Thất nhìn gã, phì cười, “Đổ phường do ngươi mở, ống lắc xúc xắc do ngươi đưa, xúc xắc cũng do chính tay ngươi lắc, sao lại là ta giở trò? Cách nói này đúng là hoang đường, ngươi hài hước như thế, mẹ ngươi có biết không?”
Đám đông bật cười ha ha.
Tuy không ai biết “hài hước” nghĩa là gì, nhưng cũng cảm nhận được đây là một từ mang ý nghĩa mỉa mai. Mọi người nhìn một tiểu cô nương như nàng đấu tay đôi với Quỷ Thủ Trương tung hoành giới bài bạc mà vẫn có thể kiêu ngạo bá đạo như thế, không ai không hoan hô cổ vũ. Hơn nữa, tối nay nàng còn mời họ đến quán rượu Tứ Phương ăn thịt, tất nhiên ai cũng đứng về phe nàng rồi.
“Nếu không giở trò quỷ, vậy thì chúng ta cược lại một ván nữa.”
Quỷ Thủ Trương làm ăn trong sòng bạc bao nhiêu lâu, sao lại không biết bị người ta chơi khăm chứ?
Hạ Sơ Thất thấy gã không chịu nhận, nàng cười híp mắt, nhưng không để ý đến gã, mà chỉ nhìn Triệu Tôn.
“Lão gia, làm sao đây? Họ đã không chịu nhận thua mà còn muốn chơi lại một ván nữa kìa?”
Triệu Tôn cau mày, nheo mắt, “Không cược nữa, tìm phòng thu chi, lấy tiền về nhà.”
Hạ Sơ Thất mỉm cười gật đầu, nhìn Quỷ Thủ Trương với dáng vẻ bất đắc dĩ, “Ngươi xem, ta cũng chỉ là một tiểu nha đầu thôi, lão gia nhà ta nói không cược nữa, ta cũng bó tay!... Nhà cái, lần sau có duyên, gặp lại trên chốn giang hồ.”
Nàng muốn xoay người, nhưng Quỷ Thủ Trương lại sai bọn tay chân chặn trước mặt nàng, “Có cược hay không?”
Hạ Sơ Thất nhún vai, cười lắc đầu, “Không cược nữa, còn cược thì lão gia ta sẽ đánh người đấy.”
Đám tay chân bước gần thêm một bước, giọng nói của Quỷ Thủ Trương lạnh xuống vài phần, “Không cược phải không?”
Hạ Sơ Thất cười tươi rói, “Ta chưa bao giờ nghe thấy chuyện ép người khác đánh bạc đấy.”
/1583
|