*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Bảo Âm!”
Hạ Sơ Thất gọi nhỏ, đi đến ngồi xổm xuống.
“Con đang làm gì vậy?”
Bảo Âm còn chưa kịp trả lời nàng thì bỗng có tiếng kêu thảm của Trịnh Nhị Bảo vọng vào từ bên ngoài:
“A a a a a, tóc của ta…”
Hạ Sơ Thất trợn mắt, không thể nào tưởng tượng quả đầu ổ gà của Nhị Bảo công công lại bị phá hoại đến mức nào nữa, nàng vội vàng vén rèm xông ra ngoài, vừa mới nhìn bèn cảm thấy cả người không được ổn cho lắm. Nhị Bảo công công đáng thương, lần này lại trông càng thê thảm hơn, trên mái tóc ngắn dài không đều hình như bị rưới một lớp cháo lỏng, tóc tai ướt nhẹp dính vào lại với nhau3từng chỏm, bên trắng bên đen, có nét đẹp hỗn loạn của chủ nghĩa hậu hiện đại.
“Vương phi… tiểu chủ tử…. hức, nô tài không thiết sống nữa…”
Trịnh Nhị Bảo vừa nức nở vừa cáo trạng, thương tâm đến nỗi chỉ thiếu điều cắt cổ nữa thôi.
Hạ Sơ Thất liếc nhìn Bảo Âm vẫn đang cong mông bò dưới đất, đỡ trán.
“Nhị Bảo công công…”
“Hức… Vương phi, người phải làm chủ cho nô tài!”
Một người lớn mà bị đứa bé hai tuổi chơi khăm đến nông nỗi này, cũng… buồn cười thật.
Hạ Sơ Thất thở dài, nàng nghiêm mặt, chỉ vào chiếc lều nơi Triệu Tôn và Đạo Thường đang nghị sự.
“A di đà Phật, lát nữa đi mời đạo thường đại sư xuống tóc cho ngươi đi! Ba2nghìn phiền não, cạo phát là xong.”
Nhị Bảo công công sững sờ, “hú” một tiếng rồi che đầu chạy mất dạng.
Xảy ra chuyện thế này, với tư cách là “phụ huynh”, Hạ Sơ Thất rất muốn lôi Bảo Âm ra đánh vào mông một trận, dạy dỗ nên hồn. Nhưng nàng biết, nếu vì Trịnh Nhị Bảo mà đánh mông Bảo Âm thì chắc chắn Nhị Bảo công công sẽ đòi đi tự sát nữa mất, cộng thêm bé con mới hai tuổi, lại vừa mới về bên cha mẹ, cảm giác bất an khiến tính con bé càng thêm phá phách, theo nguyên tắc thì không thể trách con bé được.
Được thôi, tóm lại nàng đã tìm đủ mọi lý do gỡ tội cho Bảo Âm.
“Nương…” Bảo Âm1bò ra khỏi gầm bàn, chống hai tay dưới đất, ngẩng đầu lên gọi nàng. Chắc là thấy nàng không để ý đến mình, tiểu nha đầu trề môi, dáng vẻ đáng thương kia trông hệt như mèo con chó con bị bắt nạt, trông còn tủi thân hơn Nhị Bảo công công những mấy lần.
Mới tí tuổi đầu mà đã biết kế công tâm à?
“Có tiềm năng.”
Hạ Sơ Thất như cười như không cảm thán một tiếng, cuối cùng nàng vẫn mềm lòng, xách con bé từ dưới đất lên, phủi bụi trên người nó rồi cẩn thận bế con bé, rồi chỉ vào Tinh Lam lúc này vẫn còn chưa hoàn hồn lại sau “sự cố”, nàng nói, “Con xem con nghịch thế kia, làm Tinh Lam1cô cô giật mình rồi này, sau này không được chơi khăm người khác như vậy nữa, biết chưa?”
Tinh Lam bật cười.
“Đúng là hơi… giật mình. Mới hai tuổi thôi đó!”
Nàng ta xoa mặt Bảo Âm, yêu không muốn rời tay.
“Nhưng cũng bởi vì tiểu quận chúa nhà chúng ta thông minh lanh lẹ, nếu đổi thành người khác thì không cỏ bản lĩnh này đâu.”
Chắc là vì sự hòa nhã dễ gần của Tinh Lam đã lây lan cho Bảo Âm, trước nay con bé luôn bày ra vẻ mặt không cảm xúc với người lạ, nhưng lần này lại nở một nụ cười tươi hiếm có, sau đó con bé nghiêng đầu suy nghĩ rồi bỗng nhiên thốt lên một câu.
“A Mộc Cổ Lang nói… trước khi1muốn từ bỏ, vẫn có thể cố gắng thêm lần nữa.”
Nghĩa là gì?
Tinh Lam nghĩ đến lời mình nói lúc nãy, mặt nàng ta cứng đờ, môi mấp máy.
Hạ Sơ Thấy cũng hóa đá, tròng mắt suýt chút nữa rớt ra ngoài.
“Bé con, đã nghe lén người lớn nói chuyện lại còn nói triết lý nữa à…”
Bảo Âm bĩu môi nói, “Không phải cô cô nói muốn từ bỏ ư?”
“Phải…” Hạ Sơ Thất xoa trán.
“Lời của A Mộc Cổ Lang… luôn đúng.”
“…”
Hạ Sơ Thất không ngờ rằng con bé mới tí tuổi đầu mà lại biết nghĩ như thế, càng không ngờ rằng con bé lại bị Đông Phương Thanh Huyền ảnh hưởng sâu như thế, trong lúc nhất thời nàng không thể thốt lên câu nào, chỉ thở dài rồi ôm con bé, “Rồi rồi rồi, A Mộc Cổ Lang luôn đúng. Nhưng mà con nít đừng quan tâm chuyện người lớn, con còn bé... không, con không bé, mà là vẫn còn quá quá quá bé, trí thông minh quá cao là chuyện rất đáng sợ, con biết quá nhiều thứ... rất không an toàn, địa cầu sẽ không chứa nổi con, bây giờ con đi ngủ trưa cho nương, ngoan nào.”
Bảo Âm nhìn nàng, “Địa cầu là gì?”
Có một người mẹ có trí tưởng tượng phong phú không biết là vận may hay bất hạnh của Bảo Âm đây. Hạ Sơ Thất gõ đầu con bé, cười tủm tỉm và nói, “Địa cầu là thức ăn, nó trông tròn tròn beo béo ngòn ngọt, nếu địa cầu không chứa nổi thì con không có gì để ăn nữa đâu... hiểu chưa?”
“Ồ.” Thế giới của kẻ mê ăn rất thần kỳ.
Vừa dứt lời, Bảo Âm ngoan ngoãn ngay tức thì.
Hạ Sơ Thất đắc ý nhướng mày, bày ra vẻ mặt không vui khi phải “tranh sủng”, “Được rồi, tóm lại con cứ nhớ lời của nương là được rồi. À, còn nữa, lời của nương luôn đúng… đúng hơn lời của Đông Phương Thanh Huyền.”
“Bảo Âm!”
Hạ Sơ Thất gọi nhỏ, đi đến ngồi xổm xuống.
“Con đang làm gì vậy?”
Bảo Âm còn chưa kịp trả lời nàng thì bỗng có tiếng kêu thảm của Trịnh Nhị Bảo vọng vào từ bên ngoài:
“A a a a a, tóc của ta…”
Hạ Sơ Thất trợn mắt, không thể nào tưởng tượng quả đầu ổ gà của Nhị Bảo công công lại bị phá hoại đến mức nào nữa, nàng vội vàng vén rèm xông ra ngoài, vừa mới nhìn bèn cảm thấy cả người không được ổn cho lắm. Nhị Bảo công công đáng thương, lần này lại trông càng thê thảm hơn, trên mái tóc ngắn dài không đều hình như bị rưới một lớp cháo lỏng, tóc tai ướt nhẹp dính vào lại với nhau3từng chỏm, bên trắng bên đen, có nét đẹp hỗn loạn của chủ nghĩa hậu hiện đại.
“Vương phi… tiểu chủ tử…. hức, nô tài không thiết sống nữa…”
Trịnh Nhị Bảo vừa nức nở vừa cáo trạng, thương tâm đến nỗi chỉ thiếu điều cắt cổ nữa thôi.
Hạ Sơ Thất liếc nhìn Bảo Âm vẫn đang cong mông bò dưới đất, đỡ trán.
“Nhị Bảo công công…”
“Hức… Vương phi, người phải làm chủ cho nô tài!”
Một người lớn mà bị đứa bé hai tuổi chơi khăm đến nông nỗi này, cũng… buồn cười thật.
Hạ Sơ Thất thở dài, nàng nghiêm mặt, chỉ vào chiếc lều nơi Triệu Tôn và Đạo Thường đang nghị sự.
“A di đà Phật, lát nữa đi mời đạo thường đại sư xuống tóc cho ngươi đi! Ba2nghìn phiền não, cạo phát là xong.”
Nhị Bảo công công sững sờ, “hú” một tiếng rồi che đầu chạy mất dạng.
Xảy ra chuyện thế này, với tư cách là “phụ huynh”, Hạ Sơ Thất rất muốn lôi Bảo Âm ra đánh vào mông một trận, dạy dỗ nên hồn. Nhưng nàng biết, nếu vì Trịnh Nhị Bảo mà đánh mông Bảo Âm thì chắc chắn Nhị Bảo công công sẽ đòi đi tự sát nữa mất, cộng thêm bé con mới hai tuổi, lại vừa mới về bên cha mẹ, cảm giác bất an khiến tính con bé càng thêm phá phách, theo nguyên tắc thì không thể trách con bé được.
Được thôi, tóm lại nàng đã tìm đủ mọi lý do gỡ tội cho Bảo Âm.
“Nương…” Bảo Âm1bò ra khỏi gầm bàn, chống hai tay dưới đất, ngẩng đầu lên gọi nàng. Chắc là thấy nàng không để ý đến mình, tiểu nha đầu trề môi, dáng vẻ đáng thương kia trông hệt như mèo con chó con bị bắt nạt, trông còn tủi thân hơn Nhị Bảo công công những mấy lần.
Mới tí tuổi đầu mà đã biết kế công tâm à?
“Có tiềm năng.”
Hạ Sơ Thất như cười như không cảm thán một tiếng, cuối cùng nàng vẫn mềm lòng, xách con bé từ dưới đất lên, phủi bụi trên người nó rồi cẩn thận bế con bé, rồi chỉ vào Tinh Lam lúc này vẫn còn chưa hoàn hồn lại sau “sự cố”, nàng nói, “Con xem con nghịch thế kia, làm Tinh Lam1cô cô giật mình rồi này, sau này không được chơi khăm người khác như vậy nữa, biết chưa?”
Tinh Lam bật cười.
“Đúng là hơi… giật mình. Mới hai tuổi thôi đó!”
Nàng ta xoa mặt Bảo Âm, yêu không muốn rời tay.
“Nhưng cũng bởi vì tiểu quận chúa nhà chúng ta thông minh lanh lẹ, nếu đổi thành người khác thì không cỏ bản lĩnh này đâu.”
Chắc là vì sự hòa nhã dễ gần của Tinh Lam đã lây lan cho Bảo Âm, trước nay con bé luôn bày ra vẻ mặt không cảm xúc với người lạ, nhưng lần này lại nở một nụ cười tươi hiếm có, sau đó con bé nghiêng đầu suy nghĩ rồi bỗng nhiên thốt lên một câu.
“A Mộc Cổ Lang nói… trước khi1muốn từ bỏ, vẫn có thể cố gắng thêm lần nữa.”
Nghĩa là gì?
Tinh Lam nghĩ đến lời mình nói lúc nãy, mặt nàng ta cứng đờ, môi mấp máy.
Hạ Sơ Thấy cũng hóa đá, tròng mắt suýt chút nữa rớt ra ngoài.
“Bé con, đã nghe lén người lớn nói chuyện lại còn nói triết lý nữa à…”
Bảo Âm bĩu môi nói, “Không phải cô cô nói muốn từ bỏ ư?”
“Phải…” Hạ Sơ Thất xoa trán.
“Lời của A Mộc Cổ Lang… luôn đúng.”
“…”
Hạ Sơ Thất không ngờ rằng con bé mới tí tuổi đầu mà lại biết nghĩ như thế, càng không ngờ rằng con bé lại bị Đông Phương Thanh Huyền ảnh hưởng sâu như thế, trong lúc nhất thời nàng không thể thốt lên câu nào, chỉ thở dài rồi ôm con bé, “Rồi rồi rồi, A Mộc Cổ Lang luôn đúng. Nhưng mà con nít đừng quan tâm chuyện người lớn, con còn bé... không, con không bé, mà là vẫn còn quá quá quá bé, trí thông minh quá cao là chuyện rất đáng sợ, con biết quá nhiều thứ... rất không an toàn, địa cầu sẽ không chứa nổi con, bây giờ con đi ngủ trưa cho nương, ngoan nào.”
Bảo Âm nhìn nàng, “Địa cầu là gì?”
Có một người mẹ có trí tưởng tượng phong phú không biết là vận may hay bất hạnh của Bảo Âm đây. Hạ Sơ Thất gõ đầu con bé, cười tủm tỉm và nói, “Địa cầu là thức ăn, nó trông tròn tròn beo béo ngòn ngọt, nếu địa cầu không chứa nổi thì con không có gì để ăn nữa đâu... hiểu chưa?”
“Ồ.” Thế giới của kẻ mê ăn rất thần kỳ.
Vừa dứt lời, Bảo Âm ngoan ngoãn ngay tức thì.
Hạ Sơ Thất đắc ý nhướng mày, bày ra vẻ mặt không vui khi phải “tranh sủng”, “Được rồi, tóm lại con cứ nhớ lời của nương là được rồi. À, còn nữa, lời của nương luôn đúng… đúng hơn lời của Đông Phương Thanh Huyền.”
/1583
|