*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Ừ.”, Đông Phương Thanh Huyền không nhìn gã.
Ánh mắt của hắn ta vẫn tiếp tục nhìn lên bầu trời tối đen.
“Tình hình bên Âm Sơn thế nào rồi?”
Như Phong mím môi, nhìn sắc mặt của hắn ta, nhỏ giọng đáp: “Tấn Vương điện hạ nói trong hoàng lăng Âm Sơn đang chôn cất thái tổ gia, suy cho cùng thì vẫn là tổ tông của ngài, vì để tránh chuyện ngài không thể xuống tay, cũng để tránh chuyện ngài bị mang tội bất trung bất hiếu.... nên mọi việc ở Âm Sơn đều được ngài ấy sắp xếp xong rồi. Bao gồm... bên phía người Bắc Địch.”
Đông Phương Thanh Huyền sửng sốt, hắn ta hừ lạnh, hỏi theo kiểu mỉa mai, “Ngươi tin không?”
Như Phong siết dây cương, ngây ra, chắp tay đáp, “Thuộc hạ tin. Tấn vương điện hạ nói được làm được,3hơn nữa ngài ấy làm việc chưa từng xảy ra vấn đề, nếu ngài ấy đã nói thì nhất định sẽ làm được.”
Đông Phương Thanh Huyền thăm dò sắc mặt của Như Phong, sau đó mỉm cười: “Ý của ta là, hắn nói tất cả những gì hắn làm là vì nghĩ đến thể diện của ta, vì bảo vệ danh dự cho ta, ngươi có tin không?”
Như Phong không trả lời được.
Đến nay Triệu Tôn và Đông Phương Thanh Huyền dù đã hẹn cùng đi hoàng lăng Âm Sơn, nói cứ giống như vào chốn không người nhưng ai cũng biết rõ sự nguy hiểm tiềm tàng bên trong. Dù không nói đến những nguy hiểm vốn có của hoàng lăng Âm Sơn, chỉ cần nói đến nay nó vẫn nằm trong tay của Bắc Địch thì cũng đã không dễ ăn rồi.
Ở Âm2Sơn, Bắc địch có đội quân riêng canh giữ hoàng lăng, ước lượng có khoảng hai đến ba vạn người. Một khi có động tĩnh gì vẫn có thể điều thêm binh, rất có khả năng sẽ dẫn đến trận chiến giữa ba bên, tình thế sẽ càng nghiêm trọng hơn. Trên thực tế, Đông Phương Thanh Huyền thân là con cháu của thái tổ gia tiền triều mà trộm mộ của tổ tông, dù là xét ở phương diện nào thì cũng là một hành động bất kính bất hiếu, nhưng nếu nói là Triệu Tôn muốn tốt cho Đông Phương Thanh Huyền, Như Phong lại không dám tin, ít nhất thì không tin tưởng hoàn toàn.
“Tấn vương điện hạ tâm cơ thâm sâu, người trong thiên hạ khó ai có thể bì nổi.”
Một lúc lâu sau, cuối cùng gã cũng nói ra một1câu thật lòng.
Nhưng lời thật lòng chưa chắc đã lọt tai. Nhất là đối với loại người kiêu ngạo như Đông Phương Thanh Huyền.
Hắn ta lườm Như Phong, trên môi mang theo nét cười phức lạp, “Hiểu được là tốt, chỉ sợ ngươi bị mê hoặc bởi tình xưa…” Nói tới đây, hắn ta nheo mắt dừng lại rồi đổi chủ đề: “Nhớ lấy, không được phép bất cẩn!”
“Vâng, thuộc hạ sẽ chú ý.” Như Phong cụp mắt nói.
Gã suy nghĩ một lúc rồi tháo một chiếc túi da bò bên thắt lưng rồi đưa lên.
“Đại hãn, ngài phải uống thuốc rồi.”
Khuôn mặt mang theo nét cười của Đông Phương Thanh Huyền bỗng dưng cứng đờ.
Hắn ta nhìn Như Phong một lúc lâu rồi chợt cười, thở dài, “Như Phong, nếu như có một ngày ngươi không nói câu này nữa, thì ta nhất định1sẽ đến miếu đốt ba nén hương cảm tạ.”
Như Phong ngây người ra.
Từ sau cái đêm biến cố ở Ngạch Nhĩ Cổ, Đông Phương Thanh Huyền không chịu nghỉ ngơi đàng hoàng. Khó khăn lắm mới có thể bình ổn được nội chính của Ngột Lương Hãn, hôm qua hắn ta vừa mới kế ngôi đại hãn, nhẽ ra cần nghỉ ngơi vài ngày, nhưng trời còn chưa sáng hắn ta đã chuẩn bị hành trang xuất phát, mang theo mô hình lấy từ chiếc hộp thần kỳ hướng về Dát Tra.
Ngoài miệng thì hắn ta nói là vì việc hoàng lăng Âm Sơn, nhưng trong lòng Như Phong hiểu rõ, hắn ta không nỡ xa Sở Thất, không nỡ xa Bảo Âm. Dù là việc của Ngột Lương Hãn đã tiêu hao phần nào sức lực của hắn ta, dù là hắn đã sắp1kiệt sức rồi nhưng không than vãn một lời, chỉ một lòng đi về phía trước.
Như Phong thở dài, vẫn khăng khăng đưa tay về phía trước.
“Đại hãn, ngài nên uống thuốc rồi.”
Đông Phương Thanh Huyền nhìn qua, có ý nghĩ muốn bóp chết y.
Đúng lúc này, một tên trinh sát mặc áo giáp phi ngựa tới, hô lớn từ đằng xa.
“Báo!”
Đông Phương Thanh Huyền nheo mắt, hắn ta mỉm cười cứ như gặp được cứu tinh, không nhìn túi thuốc trong tay Như Phong và khuôn mặt cứng đờ của gã nữa mà nắm dây cương xoay đầu lại, gọi gã trinh sát kia đến.
“Chuyện gì?”
Trinh sát nhảy xuống ngựa, chạy tới trước ngựa của hắn ta, quỳ một chân, ôm quyền nói, “Đại hãn, thư của Tấn vương điện hạ.”
Triệu Tôn? Đối thủ trong lòng Đông Phương Thanh Huyền, trong thiên hạ này chỉ có mỗi mình Triệu Tôn. Đông Phương Thanh Huyền luôn cảnh giác đối với bất kì chuyện gì của hắn, đặc biệt là khi Triệu Tôn đã đoạt lại được Sở Thất, hắn ta càng không thể không đề phòng.
Hắn ta suy nghĩ vài giây, không nhận lấy thư mà chỉ nhìn về phía trinh sát.
“Đọc!”
Tên trinh sát ngơ ra, gã vâng lời rồi mở bức thư.
“Tấn vương nói, giờ Tý đêm nay gặp nhau ở con dốc phía bắc Âm Sơn, mong đại hãn yên tâm.”
Con dốc phía Bắc Âm Sơn, giờ Tý, yên tâm? Triệu Tôn dám bảo hắn ta công khai đi đến đó, ý là… người Bắc Địch bên đó đã bị xử lý rồi ư? Nhưng theo hắn ta được biết, số người của Triệu Tôn ở thôn Dát Tra cũng chỉ có khoảng mấy chục, còn Bắc địch thì có tới ba vạn người, hắn đã xử lý bằng cách nào?
“Đại hãn.” Trinh sát nâng bức thư lên.
Như Phong thấy Đông Phương Thanh Huyền không đáp cũng không cử động, gã cất túi thuốc da bò, nhận lấy thư, nhìn hắn ta rồi chần chừ nói: “Đại hãn, vậy chúng ta... không đi thôn Dát Tra nữa ư?”
Đông Phương Thanh Huyền hướng đôi mắt phượng hẹp dài đến, hơi nheo lại.
“Đương nhiên là hắn có ý này…”
Triệu Tôn không muốn hắn ta đến thôn Dát Tra, còn sắp xếp thời gian gấp như vậy, mục đích… là không muốn hắn ta đến thôn Dát Tra gặp Bảo Âm. Đông Phương Thanh Huyền không thể nào hiểu hết được tấm lòng của người cha này, nhưng Triệu Tôn sau khi nhận lại được con gái, không muốn con bé lại bị hắn ta ảnh hưởng thì chuyện này quá dễ để thấy.
“Ừ.”, Đông Phương Thanh Huyền không nhìn gã.
Ánh mắt của hắn ta vẫn tiếp tục nhìn lên bầu trời tối đen.
“Tình hình bên Âm Sơn thế nào rồi?”
Như Phong mím môi, nhìn sắc mặt của hắn ta, nhỏ giọng đáp: “Tấn Vương điện hạ nói trong hoàng lăng Âm Sơn đang chôn cất thái tổ gia, suy cho cùng thì vẫn là tổ tông của ngài, vì để tránh chuyện ngài không thể xuống tay, cũng để tránh chuyện ngài bị mang tội bất trung bất hiếu.... nên mọi việc ở Âm Sơn đều được ngài ấy sắp xếp xong rồi. Bao gồm... bên phía người Bắc Địch.”
Đông Phương Thanh Huyền sửng sốt, hắn ta hừ lạnh, hỏi theo kiểu mỉa mai, “Ngươi tin không?”
Như Phong siết dây cương, ngây ra, chắp tay đáp, “Thuộc hạ tin. Tấn vương điện hạ nói được làm được,3hơn nữa ngài ấy làm việc chưa từng xảy ra vấn đề, nếu ngài ấy đã nói thì nhất định sẽ làm được.”
Đông Phương Thanh Huyền thăm dò sắc mặt của Như Phong, sau đó mỉm cười: “Ý của ta là, hắn nói tất cả những gì hắn làm là vì nghĩ đến thể diện của ta, vì bảo vệ danh dự cho ta, ngươi có tin không?”
Như Phong không trả lời được.
Đến nay Triệu Tôn và Đông Phương Thanh Huyền dù đã hẹn cùng đi hoàng lăng Âm Sơn, nói cứ giống như vào chốn không người nhưng ai cũng biết rõ sự nguy hiểm tiềm tàng bên trong. Dù không nói đến những nguy hiểm vốn có của hoàng lăng Âm Sơn, chỉ cần nói đến nay nó vẫn nằm trong tay của Bắc Địch thì cũng đã không dễ ăn rồi.
Ở Âm2Sơn, Bắc địch có đội quân riêng canh giữ hoàng lăng, ước lượng có khoảng hai đến ba vạn người. Một khi có động tĩnh gì vẫn có thể điều thêm binh, rất có khả năng sẽ dẫn đến trận chiến giữa ba bên, tình thế sẽ càng nghiêm trọng hơn. Trên thực tế, Đông Phương Thanh Huyền thân là con cháu của thái tổ gia tiền triều mà trộm mộ của tổ tông, dù là xét ở phương diện nào thì cũng là một hành động bất kính bất hiếu, nhưng nếu nói là Triệu Tôn muốn tốt cho Đông Phương Thanh Huyền, Như Phong lại không dám tin, ít nhất thì không tin tưởng hoàn toàn.
“Tấn vương điện hạ tâm cơ thâm sâu, người trong thiên hạ khó ai có thể bì nổi.”
Một lúc lâu sau, cuối cùng gã cũng nói ra một1câu thật lòng.
Nhưng lời thật lòng chưa chắc đã lọt tai. Nhất là đối với loại người kiêu ngạo như Đông Phương Thanh Huyền.
Hắn ta lườm Như Phong, trên môi mang theo nét cười phức lạp, “Hiểu được là tốt, chỉ sợ ngươi bị mê hoặc bởi tình xưa…” Nói tới đây, hắn ta nheo mắt dừng lại rồi đổi chủ đề: “Nhớ lấy, không được phép bất cẩn!”
“Vâng, thuộc hạ sẽ chú ý.” Như Phong cụp mắt nói.
Gã suy nghĩ một lúc rồi tháo một chiếc túi da bò bên thắt lưng rồi đưa lên.
“Đại hãn, ngài phải uống thuốc rồi.”
Khuôn mặt mang theo nét cười của Đông Phương Thanh Huyền bỗng dưng cứng đờ.
Hắn ta nhìn Như Phong một lúc lâu rồi chợt cười, thở dài, “Như Phong, nếu như có một ngày ngươi không nói câu này nữa, thì ta nhất định1sẽ đến miếu đốt ba nén hương cảm tạ.”
Như Phong ngây người ra.
Từ sau cái đêm biến cố ở Ngạch Nhĩ Cổ, Đông Phương Thanh Huyền không chịu nghỉ ngơi đàng hoàng. Khó khăn lắm mới có thể bình ổn được nội chính của Ngột Lương Hãn, hôm qua hắn ta vừa mới kế ngôi đại hãn, nhẽ ra cần nghỉ ngơi vài ngày, nhưng trời còn chưa sáng hắn ta đã chuẩn bị hành trang xuất phát, mang theo mô hình lấy từ chiếc hộp thần kỳ hướng về Dát Tra.
Ngoài miệng thì hắn ta nói là vì việc hoàng lăng Âm Sơn, nhưng trong lòng Như Phong hiểu rõ, hắn ta không nỡ xa Sở Thất, không nỡ xa Bảo Âm. Dù là việc của Ngột Lương Hãn đã tiêu hao phần nào sức lực của hắn ta, dù là hắn đã sắp1kiệt sức rồi nhưng không than vãn một lời, chỉ một lòng đi về phía trước.
Như Phong thở dài, vẫn khăng khăng đưa tay về phía trước.
“Đại hãn, ngài nên uống thuốc rồi.”
Đông Phương Thanh Huyền nhìn qua, có ý nghĩ muốn bóp chết y.
Đúng lúc này, một tên trinh sát mặc áo giáp phi ngựa tới, hô lớn từ đằng xa.
“Báo!”
Đông Phương Thanh Huyền nheo mắt, hắn ta mỉm cười cứ như gặp được cứu tinh, không nhìn túi thuốc trong tay Như Phong và khuôn mặt cứng đờ của gã nữa mà nắm dây cương xoay đầu lại, gọi gã trinh sát kia đến.
“Chuyện gì?”
Trinh sát nhảy xuống ngựa, chạy tới trước ngựa của hắn ta, quỳ một chân, ôm quyền nói, “Đại hãn, thư của Tấn vương điện hạ.”
Triệu Tôn? Đối thủ trong lòng Đông Phương Thanh Huyền, trong thiên hạ này chỉ có mỗi mình Triệu Tôn. Đông Phương Thanh Huyền luôn cảnh giác đối với bất kì chuyện gì của hắn, đặc biệt là khi Triệu Tôn đã đoạt lại được Sở Thất, hắn ta càng không thể không đề phòng.
Hắn ta suy nghĩ vài giây, không nhận lấy thư mà chỉ nhìn về phía trinh sát.
“Đọc!”
Tên trinh sát ngơ ra, gã vâng lời rồi mở bức thư.
“Tấn vương nói, giờ Tý đêm nay gặp nhau ở con dốc phía bắc Âm Sơn, mong đại hãn yên tâm.”
Con dốc phía Bắc Âm Sơn, giờ Tý, yên tâm? Triệu Tôn dám bảo hắn ta công khai đi đến đó, ý là… người Bắc Địch bên đó đã bị xử lý rồi ư? Nhưng theo hắn ta được biết, số người của Triệu Tôn ở thôn Dát Tra cũng chỉ có khoảng mấy chục, còn Bắc địch thì có tới ba vạn người, hắn đã xử lý bằng cách nào?
“Đại hãn.” Trinh sát nâng bức thư lên.
Như Phong thấy Đông Phương Thanh Huyền không đáp cũng không cử động, gã cất túi thuốc da bò, nhận lấy thư, nhìn hắn ta rồi chần chừ nói: “Đại hãn, vậy chúng ta... không đi thôn Dát Tra nữa ư?”
Đông Phương Thanh Huyền hướng đôi mắt phượng hẹp dài đến, hơi nheo lại.
“Đương nhiên là hắn có ý này…”
Triệu Tôn không muốn hắn ta đến thôn Dát Tra, còn sắp xếp thời gian gấp như vậy, mục đích… là không muốn hắn ta đến thôn Dát Tra gặp Bảo Âm. Đông Phương Thanh Huyền không thể nào hiểu hết được tấm lòng của người cha này, nhưng Triệu Tôn sau khi nhận lại được con gái, không muốn con bé lại bị hắn ta ảnh hưởng thì chuyện này quá dễ để thấy.
/1583
|