*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trán nàng toát mồ hôi: “Gấu Bắc Cực không có màu mới đúng...”
Không có màu? Trên đời này lại có động vật không màu gì ư?
Lời của nàng nghe có vẻ rất kỳ lạ, không chỉ Triệu Tôn không hiểu mà bao nhiêu người ở đây cũng nhìn nàng thắc mắc, không ai dám nói nửa lời. Trong ý thức của bọn họ, tất cả mọi vật trên đời này, dù là cái gì thì cũng đều phải có màu sắc. Một con gấu, sao lại không có màu chứ?
“Thiếp không nói bậy đâu. Nói thế này cho mọi người hiểu đi. Ở một quốc gia nọ có một nhà khoa học chuyên nghiên cứu về gấu Bắc Cực. Thông qua phân tích từ kính hiển vi điện tử, nhà khoa học đã kinh ngạc khi phát hiện ra rằng lông3của gấu Bắc Cực không phải màu trắng, mà là những sợi lông rỗng trong suốt. Nhìn sẽ tưởng là màu trắng vì bề mặt bên ngoài sợi lông thô ráp không bằng phẳng, khúc xạ ánh sáng mặt trời một cách hỗn loạn mà thành...”
Giải thích với người thời cổ về mấy thông tin khoa học cao thâm cực kì tốn sức. Mà tri thức của Hạ Sơ Thất trong phương diện này cũng có hạn, nàng không thể nào giải thích thêm về vấn đề màu lông trong suốt của gấu Bắc Cực, chỉ có thể nói đại khái những gì mình biết, sau đó liếc nhìn Triệu Tôn.
“Triệu Thập Cửu, mắt chàng tinh, thử nhìn xem bốn vách đá này, có vách đá nào không có màu gì không?”
Muốn phân biệt màu sắc thì không dễ chút nào,2nhưng nhìn xem vách đá nào không bị bôi màu gì đó lên thì lại đơn giản hơn nhiều. Triệu Tôn nhìn nàng khen ngợi, khẽ gật đầu, sau đó quan sát xung quanh khe hẹp thang trời một vòng, cuối cùng chỉ vào một bức tường đá ở bên tay phải của mình, “Là nó.”
Hạ Sơ Thất nhìn bức vách trốn trơn đó, “Nhưng chỗ này không có cơ quan gì mà.”
“Hai năm trước cơ quan đã bị phá hủy rồi.”
“Vậy làm sao bây giờ?”
“Đào!” Hắn thản nhiên ném ra một chữ.
Hạ Sơ Thất đỡ trán, “Được rồi, đơn giản và thô bạo nhất.”
Hai người nói xong liền rời khỏi thang trời, giao nhiệm vụ còn lại cho Đông Phương Thanh Huyền. Lại một lần nữa, Như Phong sắp xếp quân lính Ngột Lương Hãn tiến lên đục đẽo bức1tường đá kia. Diện tích tường đá không lớn, tuy rằng dày hơn so với bên ngoài một chút nhưng cũng nhanh chóng bị phá hủy. Đúng như Triệu Tôn dự đoán, sau khi vách đá bị đục thủng, một con đường dài lộ ra. Trên bức tường đá trong con đường đó có treo những ngọn đèn dầu, nhưng dầu đã sớm cạn, lửa đã tắt từ lâu rồi.
“Xem ra kẻ trộm mộ cũng có cái không làm được nhỉ? Đèn đặt ở đây không phải nên là đèn trường minh sao?”
Hạ Sơ Thất cười chế giễu hoàng thái hậu Nguyên Chiêu, rồi tùy ý nắm tay Triệu Tôn đi về phía trước.
Sau lưng họ, người của hai bên cũng lục tục tiến vào, thắp đuốc đi xuyên qua đường hầm.
Đường hầm âm u, lạnh lẽo, tối đen, không hề1có một cơn gió nào, vô cùng ngột ngạt.
Đường phía trước không biết còn bao xa, cũng không biết sẽ dẫn tới đâu. Với tâm lý thám hiểm thông thường, mỗi bước đi của họ đều vô cùng cẩn thận. Họ nín thở, tập trung tiến lên, chừng một khắc, thân mình cao lớn của Triệu Tôn đột nhiên khựng lại.
“Mọi người cẩn thận!”
Hắn trầm giọng quát lên, đột nhiên vươn tay ôm chặt lấy Hạ Sơ Thất.
Hạ Sơ Thất không nghe thấy tiếng hét nên bị hành động của hắn làm cho kinh hãi, nàng kêu một tiếng “Triệu Thập Cửu”, nhưng chưa kịp làm ra động tác phản ứng thì đã cảm thấy đất núi đột nhiên rung chuyển. Nhất là dưới chân họ đang đứng, từng tảng đá như bị dịch chuyển, cả người họ lung lay, không1ngừng dao động. Tuy rằng nàng biết rõ đây là do khởi động cơ quan ở hậu điện nhưng vẫn cứ sợ hãi, ôm chặt lấy lưng áo Triệu Tôn.
“Triệu Thập Cửu... Thiếp còn có di ngôn chưa nói xong...”
“Câm miệng!” Triệu Tôn ôm chặt lấy nàng, trầm giọng quát lên.
“Không cần dặn dò đâu, có Tấn vương điện hạ ở đây, nàng không chết được.” Đông Phương Thanh Huyền cười, buông một câu như trêu chọc.
Tiếc là Hạ Sơ Thất không nghe được lời hắn ta, chỉ có âm thanh thản nhiên của Triệu Tôn như chế giễu vang lại.
“Chẳng lẽ đại hãn không biết, tai nàng ấy... không nghe được hay sao?”
Như bị sét đánh đột ngột, thân mình vốn dĩ đang lay động của Đông Phương Thanh Huyền cứng đơ, cả người ngẩn ra, mắt phượng sắc bén nhìn về phía Như Phong và Lạp Cổ Lạp, “Sao lại thế này?”
Núi đá lay động làm Như Phong và Lạp Cổ Lạp đều rất vất vả mới đứng được.
Bọn họ đứng bên cạnh Đông Phương Thanh Huyền, đỡ thân mình hắn ta, cúi đầu.
“... Đại hãn bớt giận, chúng ta... không dám nói cho ngài biết.”
Không dám ư? Đông Phương Thanh Huyền siết chặt nắm tay, còn chưa kịp nói gì thì ở hiện trường đã xảy ra biến đổi lớn.
Nền đá chắc chắn dưới chân như bị tan ra, toàn bộ con đường dưới chân biến thành cát mịn, vì không thể chịu được sức nặng của cả một đoàn người nên cả đám người nhanh chóng chìm vào trong cát trong tiếng thét sợ hãi.
Trời đất chao đảo, xung quanh ngập tràn cát mịn.
Trên đầu, trên mặt, trong cổ, trong giày... Cát như nổi điên, không ngừng chui vào trong, ngứa, tê dại, lại mang theo lực xóc nẩy như dời núi lấp biển, khiến cho Hạ Sơ Thất ngã trái ngã phải, không thể giữ thăng bằng được. Sau vài lần chao đảo, nàng và Triệu Tôn đều bị một lực mạnh đánh trúng khiến cả hai rời ra, nàng tuột khỏi lòng Triệu Tôn, không biết ngã xuống nơi nào.
Đầu óc choáng váng, mắt hoa lên, ngực nặng nề.
Tai nàng không nghe thấy gì, thế giới trước mắt lại như đang xoay tròn.
Trong bóng tối vô cùng vô tận, nàng bối rối vươn tay quơ quào, nhưng lại chẳng túm được cái gì, cũng không biết Triệu Tôn đang ở chỗ nào.
“Triệu Thập Cửu...!”
Nàng kinh hãi hét lên, hai tay ra sức cào cát.
Nhưng sao cát có thể đỡ được sức nặng của nàng chứ? Hai chân nàng không có điểm tựa, không thể làm gì.
Trong lúc hoảng loạn khi trượt xuống, nàng túm được một góc áo, nhưng rồi lại bị cát trượt qua, tay như bôi dầu, tuột khỏi mảnh áo đó.
Nàng rùng mình, ốm chặt lấy đầu, không dám lộn xộn nữa, hoảng loạn tới mức trán toát đầy mồ hôi lạnh.
“A Thất... A Thất...”
Trán nàng toát mồ hôi: “Gấu Bắc Cực không có màu mới đúng...”
Không có màu? Trên đời này lại có động vật không màu gì ư?
Lời của nàng nghe có vẻ rất kỳ lạ, không chỉ Triệu Tôn không hiểu mà bao nhiêu người ở đây cũng nhìn nàng thắc mắc, không ai dám nói nửa lời. Trong ý thức của bọn họ, tất cả mọi vật trên đời này, dù là cái gì thì cũng đều phải có màu sắc. Một con gấu, sao lại không có màu chứ?
“Thiếp không nói bậy đâu. Nói thế này cho mọi người hiểu đi. Ở một quốc gia nọ có một nhà khoa học chuyên nghiên cứu về gấu Bắc Cực. Thông qua phân tích từ kính hiển vi điện tử, nhà khoa học đã kinh ngạc khi phát hiện ra rằng lông3của gấu Bắc Cực không phải màu trắng, mà là những sợi lông rỗng trong suốt. Nhìn sẽ tưởng là màu trắng vì bề mặt bên ngoài sợi lông thô ráp không bằng phẳng, khúc xạ ánh sáng mặt trời một cách hỗn loạn mà thành...”
Giải thích với người thời cổ về mấy thông tin khoa học cao thâm cực kì tốn sức. Mà tri thức của Hạ Sơ Thất trong phương diện này cũng có hạn, nàng không thể nào giải thích thêm về vấn đề màu lông trong suốt của gấu Bắc Cực, chỉ có thể nói đại khái những gì mình biết, sau đó liếc nhìn Triệu Tôn.
“Triệu Thập Cửu, mắt chàng tinh, thử nhìn xem bốn vách đá này, có vách đá nào không có màu gì không?”
Muốn phân biệt màu sắc thì không dễ chút nào,2nhưng nhìn xem vách đá nào không bị bôi màu gì đó lên thì lại đơn giản hơn nhiều. Triệu Tôn nhìn nàng khen ngợi, khẽ gật đầu, sau đó quan sát xung quanh khe hẹp thang trời một vòng, cuối cùng chỉ vào một bức tường đá ở bên tay phải của mình, “Là nó.”
Hạ Sơ Thất nhìn bức vách trốn trơn đó, “Nhưng chỗ này không có cơ quan gì mà.”
“Hai năm trước cơ quan đã bị phá hủy rồi.”
“Vậy làm sao bây giờ?”
“Đào!” Hắn thản nhiên ném ra một chữ.
Hạ Sơ Thất đỡ trán, “Được rồi, đơn giản và thô bạo nhất.”
Hai người nói xong liền rời khỏi thang trời, giao nhiệm vụ còn lại cho Đông Phương Thanh Huyền. Lại một lần nữa, Như Phong sắp xếp quân lính Ngột Lương Hãn tiến lên đục đẽo bức1tường đá kia. Diện tích tường đá không lớn, tuy rằng dày hơn so với bên ngoài một chút nhưng cũng nhanh chóng bị phá hủy. Đúng như Triệu Tôn dự đoán, sau khi vách đá bị đục thủng, một con đường dài lộ ra. Trên bức tường đá trong con đường đó có treo những ngọn đèn dầu, nhưng dầu đã sớm cạn, lửa đã tắt từ lâu rồi.
“Xem ra kẻ trộm mộ cũng có cái không làm được nhỉ? Đèn đặt ở đây không phải nên là đèn trường minh sao?”
Hạ Sơ Thất cười chế giễu hoàng thái hậu Nguyên Chiêu, rồi tùy ý nắm tay Triệu Tôn đi về phía trước.
Sau lưng họ, người của hai bên cũng lục tục tiến vào, thắp đuốc đi xuyên qua đường hầm.
Đường hầm âm u, lạnh lẽo, tối đen, không hề1có một cơn gió nào, vô cùng ngột ngạt.
Đường phía trước không biết còn bao xa, cũng không biết sẽ dẫn tới đâu. Với tâm lý thám hiểm thông thường, mỗi bước đi của họ đều vô cùng cẩn thận. Họ nín thở, tập trung tiến lên, chừng một khắc, thân mình cao lớn của Triệu Tôn đột nhiên khựng lại.
“Mọi người cẩn thận!”
Hắn trầm giọng quát lên, đột nhiên vươn tay ôm chặt lấy Hạ Sơ Thất.
Hạ Sơ Thất không nghe thấy tiếng hét nên bị hành động của hắn làm cho kinh hãi, nàng kêu một tiếng “Triệu Thập Cửu”, nhưng chưa kịp làm ra động tác phản ứng thì đã cảm thấy đất núi đột nhiên rung chuyển. Nhất là dưới chân họ đang đứng, từng tảng đá như bị dịch chuyển, cả người họ lung lay, không1ngừng dao động. Tuy rằng nàng biết rõ đây là do khởi động cơ quan ở hậu điện nhưng vẫn cứ sợ hãi, ôm chặt lấy lưng áo Triệu Tôn.
“Triệu Thập Cửu... Thiếp còn có di ngôn chưa nói xong...”
“Câm miệng!” Triệu Tôn ôm chặt lấy nàng, trầm giọng quát lên.
“Không cần dặn dò đâu, có Tấn vương điện hạ ở đây, nàng không chết được.” Đông Phương Thanh Huyền cười, buông một câu như trêu chọc.
Tiếc là Hạ Sơ Thất không nghe được lời hắn ta, chỉ có âm thanh thản nhiên của Triệu Tôn như chế giễu vang lại.
“Chẳng lẽ đại hãn không biết, tai nàng ấy... không nghe được hay sao?”
Như bị sét đánh đột ngột, thân mình vốn dĩ đang lay động của Đông Phương Thanh Huyền cứng đơ, cả người ngẩn ra, mắt phượng sắc bén nhìn về phía Như Phong và Lạp Cổ Lạp, “Sao lại thế này?”
Núi đá lay động làm Như Phong và Lạp Cổ Lạp đều rất vất vả mới đứng được.
Bọn họ đứng bên cạnh Đông Phương Thanh Huyền, đỡ thân mình hắn ta, cúi đầu.
“... Đại hãn bớt giận, chúng ta... không dám nói cho ngài biết.”
Không dám ư? Đông Phương Thanh Huyền siết chặt nắm tay, còn chưa kịp nói gì thì ở hiện trường đã xảy ra biến đổi lớn.
Nền đá chắc chắn dưới chân như bị tan ra, toàn bộ con đường dưới chân biến thành cát mịn, vì không thể chịu được sức nặng của cả một đoàn người nên cả đám người nhanh chóng chìm vào trong cát trong tiếng thét sợ hãi.
Trời đất chao đảo, xung quanh ngập tràn cát mịn.
Trên đầu, trên mặt, trong cổ, trong giày... Cát như nổi điên, không ngừng chui vào trong, ngứa, tê dại, lại mang theo lực xóc nẩy như dời núi lấp biển, khiến cho Hạ Sơ Thất ngã trái ngã phải, không thể giữ thăng bằng được. Sau vài lần chao đảo, nàng và Triệu Tôn đều bị một lực mạnh đánh trúng khiến cả hai rời ra, nàng tuột khỏi lòng Triệu Tôn, không biết ngã xuống nơi nào.
Đầu óc choáng váng, mắt hoa lên, ngực nặng nề.
Tai nàng không nghe thấy gì, thế giới trước mắt lại như đang xoay tròn.
Trong bóng tối vô cùng vô tận, nàng bối rối vươn tay quơ quào, nhưng lại chẳng túm được cái gì, cũng không biết Triệu Tôn đang ở chỗ nào.
“Triệu Thập Cửu...!”
Nàng kinh hãi hét lên, hai tay ra sức cào cát.
Nhưng sao cát có thể đỡ được sức nặng của nàng chứ? Hai chân nàng không có điểm tựa, không thể làm gì.
Trong lúc hoảng loạn khi trượt xuống, nàng túm được một góc áo, nhưng rồi lại bị cát trượt qua, tay như bôi dầu, tuột khỏi mảnh áo đó.
Nàng rùng mình, ốm chặt lấy đầu, không dám lộn xộn nữa, hoảng loạn tới mức trán toát đầy mồ hôi lạnh.
“A Thất... A Thất...”
/1583
|