*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Quả nhiên, dưới lớp áo choàng, trên người hắn có thêm rất nhiều vết thương mới. Nàng đau xót, ngẩng đầu lên nhìn hắn, “Sao chàng bị thương mà không chịu nói?”
“Chỉ là vết thương nhỏ thôi.”
“Cứng đầu!” Hạ Sơ Thất quở trách hắn, nàng ngừng lại một chút rồi thở dài bất đắc dĩ, “Triệu Thập Cửu, sau này, khi tới những nơi nguy hiểm, chàng đừng mặc y phục màu đen nữa… Chàng hiểu mà, mắt thiếp không được tốt lắm, nên thường sẽ không nhìn rõ… Thiếp xin lỗi...”
Nghe ra sự áy náy trong giọng nói của nàng, khóe môi Triệu Tôn khẽ nhếch lên, hắn giơ tay vuốt tóc nàng, lơ đễnh nhìn về phía bóng lưng đang bận rộn cách đó không xa của Đông Phương Thanh Huyền rồi nói: “Hắn ta cũng bị thương, nàng qua3đó nhìn xem hắn ta thế nào trước, cho hắn ta uống thuốc hay phun rượu gì đó cho hắn ta chẳng hạn…”
“Hơ? Chàng chắc không đấy?”
Hạ Sơ Thất nhìn hắn như nhìn người ngoài hành tinh.
Tên này trước đây lúc nào cũng nổi máu ghen tuông, sao giờ lại làm như không có chuyện gì thế này?
Không đúng! Để đảm bảo bản thân không giẫm lên bãi mìn của Triệu Thập Cửu, nàng vội vàng đỡ lấy tay hắn, vừa cười tủm tỉm vừa trả lời:
“Hắn ta da dày thịt béo, sẽ không có chuyện gì đâu, trước hết thiếp phải chăm sóc cho chàng đã...”
“Sai rồi, hắn ta mới là da non thịt mềm, còn gia mới là da dày thịt béo!” Bộ dạng Triệu Tôn vô cùng cố chấp, hay nói cách khác là ngoan cố hiếm gặp, vừa2nói dứt lời, hắn thấy Hạ Sơ Thất không lên tiếng liền liếc mắt nhìn Đông Phương Thanh Huyền một cái rồi đẩy đẩy vai nàng.
“Nào, đi đi, nàng là một bác sĩ mà.”
Dùng lời của nàng chặn miệng nàng, lấy đạo lý của nàng để nói ngược lại nàng.
Đúng là rất giỏi!
Hạ Sơ Thất không rõ thằng nhãi này trúng phải tà thuật gì, nàng nghĩ ngợi trong chốc lát rồi đột nhiên hiểu ra liền cười xấu xa. Nàng ôm lấy cánh tay hắn, nói, “Thiếp hiểu rồi, Triệu Thập Cửu, chàng bảo thiếp qua đó, nhưng thật ra trong lòng chàng đang khổ sở đến rỉ máu chứ gì? Vừa nãy, khi chúng ta trượt trong dòng cát, Đông Phương Thanh Huyền đã dũng cảm quên mình mà ôm chúng ta… Chàng không thích nợ nhân tình của hắn1ta, nên giờ chàng mới muốn trả hết ân tình cho hắn ta để nhẹ gánh ra đi, đúng chứ?”
Triệu Tôn hơi cứng người, chậm rãi nghiêng đầu nhìn nàng, không lên tiếng.
Hạ Sơ Thất mím môi, chỉ cười không nói.
Đại khái là bị nói trúng tim đen, Triệu Tôn ho khan một tiếng, nhẹ nhàng gỡ tay nàng ra, thản nhiên liếc mắt nhìn về phía Đông Phương Thanh Huyền rồi bày ra bộ dạng cao thượng giàu lòng nhân ái, kiểu giúp người là niềm vui của ta, lòng dạ ta bao la rộng lớn, cao giọng nói, “A Thất, nàng đừng từ chối, nàng cứ tới xem đại hãn ra sao trước đi… Hai chúng ta là người một nhà, không cần làm mấy nghi thức xã giao kiểu này.”
“...”
Đàn ông ăn ghen kiểu này… sao mà cứ như1trẻ con vậy? Nói đi nói lại cũng là đang phân rõ thân phận của mình và người ta.
Hạ Sơ Thất nhìn bộ dạng trong ngoài bất nhất của hắn, muốn cười nhưng lại không dám cười, vội vàng kéo cánh tay hắn lại, nhỏ giọng nói, “Chàng thôi đi, đừng giả bộ nữa… Nếu vết thương của chàng mà không xử lý ngay thì tí nữa lại bị nhiễm trùng bây giờ. Nhanh nào, im lặng và ngồi yên đây.”
Dáng vẻ này của nàng như một người lớn đang dạy dỗ con trẻ vậy.
Triệu Thập Cửu lớn đến thế này rồi, chỉ có nàng dám dạy dỗ hắn như vậy.
Hơn nữa, còn dạy dỗ đến mức khiến hắn phải vui vẻ chịu đựng.
“Ôi, được rồi.”
Hắn bất lực nói, song ánh mắt khi nhìn về phía Đông Phương Thanh Huyền lại… tỏ1ra đắc ý.
Hạ Sơ Thất không nhìn thấy ánh mắt giao nhau của hai người họ, chỉ vội vàng xử lý vết thương trên người Triệu Tôn.
Trong ánh lửa, dáng người cao to của Đông Phương Thanh Huyền lười biếng đi tới.
Hắn ta nhìn thoáng qua đống cát bên cạnh bọn họ, mím môi cười, cầm túi rượu mà Hạ Sơ Thất dùng để khử trùng cho Triệu Tôn lên, lật qua lật lại xem một hồi rồi lại nhìn về phía Triệu Tôn.
“Tấn vương điện hạ, ngài cam lòng bỏ qua à?”
Rõ ràng là hắn ta đã nghe thấy Triệu Tôn bảo Hạ Sơ Thất tới trị thương cho mình.
Hạ Sơ Thất cũng nhìn thấy Đông Phương Thanh Huyền nói, nhưng nàng chỉ cụp mắt, làm như không thấy.
Lúc này, nàng không biết nên nói gì. Hơn nữa, nàng biết, giờ nói gì cũng không ổn.
Khuôn mặt Triệu Tôn không có chút biểu cảm nào, cũng chẳng thèm nhìn hắn ta lấy một cái, nhưng hơi thở lạnh lẽo vô tình toát ra từ người hắn lại lan tỏa khắp trong điện khiến mọi người nhất thời yên tĩnh lại. Dường như trong khoảnh khắc ấy, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung lại đây, dừng lại trên người của ba người bọn họ. Ngay cả Hạ Sơ Thất hoàn toàn không nghe được gì cũng có thể cảm nhận được bầu không khí kỳ quái ấy, nàng ngẩng đầu lên theo bản năng, nhìn vào đôi mắt phượng yêu dã của Đông Phương Thanh Huyền.
“Này... hai người đang nói gì vậy?” Nàng hỏi.
Tầm mắt của Đông Phương Thanh Huyền liếc qua gương mặt mơ màng của nàng, chuyển hướng sang tai nàng nhưng không đáp lời.
Triệu Tôn hừ một tiếng, thản nhiên mở miệng trả lời Đông Phương Thanh Huyền.
“Đại hãn sai rồi! Không phải cam lòng, mà là tin tưởng.”
“Tin tưởng ư?” Đông Phương Thanh Huyền mỉm cười, thay đổi vị trí, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh hắn, nhìn hai người vô cùng thân mật, “Tin tưởng cái gì? Tin tưởng ai?”
Triệu Tôn chậm rãi nghiêng đầu nhìn thẳng hắn ta, hai mắt hấp háy. Từ góc nhìn của Hạ Sơ Thất, khoảng cách giữa gương mặt của hai người bọn họ còn không tới năm centimet, đó là khoảng cách và góc độ vô cùng mập mờ. Tiếc là, giọng nói lạnh lẽo của Triệu Tôn thì không có chút mập mờ nào cả.
“Tin tưởng tình cảm giữa ta và nàng ấy… Đó là thứ mà người ngoài không thể chen chân vào được.”
Hạ Sơ Thất nhìn thấy hắn nói vậy thì khóe môi không khỏi run rẩy.
Tấn vương điện hạ đúng là giỏi thật, ngay cả mấy từ “chen chân” cũng biết sao? Nàng mỉm cười, nhưng trong lúc đàn ông nói chuyện, phụ nữ thường không tiện xen mồm, đặc biệt là trong thời điểm thế này, dù nàng nói gì cũng có thể phản tác dụng. Nàng cứ làm người điếc thôi, không nhìn bọn họ nói gì nữa, chỉ chuyên tâm bôi thuốc vào vết thương cho Triệu Tôn, rồi lại thay đổi vị trí, bắt đầu lột y phục của Đông Phương Thanh Huyền.
Thấy nàng hành động thô bạo như thế, Đông Phương Thanh Huyền khẽ nhướng mày.
Quả nhiên, dưới lớp áo choàng, trên người hắn có thêm rất nhiều vết thương mới. Nàng đau xót, ngẩng đầu lên nhìn hắn, “Sao chàng bị thương mà không chịu nói?”
“Chỉ là vết thương nhỏ thôi.”
“Cứng đầu!” Hạ Sơ Thất quở trách hắn, nàng ngừng lại một chút rồi thở dài bất đắc dĩ, “Triệu Thập Cửu, sau này, khi tới những nơi nguy hiểm, chàng đừng mặc y phục màu đen nữa… Chàng hiểu mà, mắt thiếp không được tốt lắm, nên thường sẽ không nhìn rõ… Thiếp xin lỗi...”
Nghe ra sự áy náy trong giọng nói của nàng, khóe môi Triệu Tôn khẽ nhếch lên, hắn giơ tay vuốt tóc nàng, lơ đễnh nhìn về phía bóng lưng đang bận rộn cách đó không xa của Đông Phương Thanh Huyền rồi nói: “Hắn ta cũng bị thương, nàng qua3đó nhìn xem hắn ta thế nào trước, cho hắn ta uống thuốc hay phun rượu gì đó cho hắn ta chẳng hạn…”
“Hơ? Chàng chắc không đấy?”
Hạ Sơ Thất nhìn hắn như nhìn người ngoài hành tinh.
Tên này trước đây lúc nào cũng nổi máu ghen tuông, sao giờ lại làm như không có chuyện gì thế này?
Không đúng! Để đảm bảo bản thân không giẫm lên bãi mìn của Triệu Thập Cửu, nàng vội vàng đỡ lấy tay hắn, vừa cười tủm tỉm vừa trả lời:
“Hắn ta da dày thịt béo, sẽ không có chuyện gì đâu, trước hết thiếp phải chăm sóc cho chàng đã...”
“Sai rồi, hắn ta mới là da non thịt mềm, còn gia mới là da dày thịt béo!” Bộ dạng Triệu Tôn vô cùng cố chấp, hay nói cách khác là ngoan cố hiếm gặp, vừa2nói dứt lời, hắn thấy Hạ Sơ Thất không lên tiếng liền liếc mắt nhìn Đông Phương Thanh Huyền một cái rồi đẩy đẩy vai nàng.
“Nào, đi đi, nàng là một bác sĩ mà.”
Dùng lời của nàng chặn miệng nàng, lấy đạo lý của nàng để nói ngược lại nàng.
Đúng là rất giỏi!
Hạ Sơ Thất không rõ thằng nhãi này trúng phải tà thuật gì, nàng nghĩ ngợi trong chốc lát rồi đột nhiên hiểu ra liền cười xấu xa. Nàng ôm lấy cánh tay hắn, nói, “Thiếp hiểu rồi, Triệu Thập Cửu, chàng bảo thiếp qua đó, nhưng thật ra trong lòng chàng đang khổ sở đến rỉ máu chứ gì? Vừa nãy, khi chúng ta trượt trong dòng cát, Đông Phương Thanh Huyền đã dũng cảm quên mình mà ôm chúng ta… Chàng không thích nợ nhân tình của hắn1ta, nên giờ chàng mới muốn trả hết ân tình cho hắn ta để nhẹ gánh ra đi, đúng chứ?”
Triệu Tôn hơi cứng người, chậm rãi nghiêng đầu nhìn nàng, không lên tiếng.
Hạ Sơ Thất mím môi, chỉ cười không nói.
Đại khái là bị nói trúng tim đen, Triệu Tôn ho khan một tiếng, nhẹ nhàng gỡ tay nàng ra, thản nhiên liếc mắt nhìn về phía Đông Phương Thanh Huyền rồi bày ra bộ dạng cao thượng giàu lòng nhân ái, kiểu giúp người là niềm vui của ta, lòng dạ ta bao la rộng lớn, cao giọng nói, “A Thất, nàng đừng từ chối, nàng cứ tới xem đại hãn ra sao trước đi… Hai chúng ta là người một nhà, không cần làm mấy nghi thức xã giao kiểu này.”
“...”
Đàn ông ăn ghen kiểu này… sao mà cứ như1trẻ con vậy? Nói đi nói lại cũng là đang phân rõ thân phận của mình và người ta.
Hạ Sơ Thất nhìn bộ dạng trong ngoài bất nhất của hắn, muốn cười nhưng lại không dám cười, vội vàng kéo cánh tay hắn lại, nhỏ giọng nói, “Chàng thôi đi, đừng giả bộ nữa… Nếu vết thương của chàng mà không xử lý ngay thì tí nữa lại bị nhiễm trùng bây giờ. Nhanh nào, im lặng và ngồi yên đây.”
Dáng vẻ này của nàng như một người lớn đang dạy dỗ con trẻ vậy.
Triệu Thập Cửu lớn đến thế này rồi, chỉ có nàng dám dạy dỗ hắn như vậy.
Hơn nữa, còn dạy dỗ đến mức khiến hắn phải vui vẻ chịu đựng.
“Ôi, được rồi.”
Hắn bất lực nói, song ánh mắt khi nhìn về phía Đông Phương Thanh Huyền lại… tỏ1ra đắc ý.
Hạ Sơ Thất không nhìn thấy ánh mắt giao nhau của hai người họ, chỉ vội vàng xử lý vết thương trên người Triệu Tôn.
Trong ánh lửa, dáng người cao to của Đông Phương Thanh Huyền lười biếng đi tới.
Hắn ta nhìn thoáng qua đống cát bên cạnh bọn họ, mím môi cười, cầm túi rượu mà Hạ Sơ Thất dùng để khử trùng cho Triệu Tôn lên, lật qua lật lại xem một hồi rồi lại nhìn về phía Triệu Tôn.
“Tấn vương điện hạ, ngài cam lòng bỏ qua à?”
Rõ ràng là hắn ta đã nghe thấy Triệu Tôn bảo Hạ Sơ Thất tới trị thương cho mình.
Hạ Sơ Thất cũng nhìn thấy Đông Phương Thanh Huyền nói, nhưng nàng chỉ cụp mắt, làm như không thấy.
Lúc này, nàng không biết nên nói gì. Hơn nữa, nàng biết, giờ nói gì cũng không ổn.
Khuôn mặt Triệu Tôn không có chút biểu cảm nào, cũng chẳng thèm nhìn hắn ta lấy một cái, nhưng hơi thở lạnh lẽo vô tình toát ra từ người hắn lại lan tỏa khắp trong điện khiến mọi người nhất thời yên tĩnh lại. Dường như trong khoảnh khắc ấy, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung lại đây, dừng lại trên người của ba người bọn họ. Ngay cả Hạ Sơ Thất hoàn toàn không nghe được gì cũng có thể cảm nhận được bầu không khí kỳ quái ấy, nàng ngẩng đầu lên theo bản năng, nhìn vào đôi mắt phượng yêu dã của Đông Phương Thanh Huyền.
“Này... hai người đang nói gì vậy?” Nàng hỏi.
Tầm mắt của Đông Phương Thanh Huyền liếc qua gương mặt mơ màng của nàng, chuyển hướng sang tai nàng nhưng không đáp lời.
Triệu Tôn hừ một tiếng, thản nhiên mở miệng trả lời Đông Phương Thanh Huyền.
“Đại hãn sai rồi! Không phải cam lòng, mà là tin tưởng.”
“Tin tưởng ư?” Đông Phương Thanh Huyền mỉm cười, thay đổi vị trí, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh hắn, nhìn hai người vô cùng thân mật, “Tin tưởng cái gì? Tin tưởng ai?”
Triệu Tôn chậm rãi nghiêng đầu nhìn thẳng hắn ta, hai mắt hấp háy. Từ góc nhìn của Hạ Sơ Thất, khoảng cách giữa gương mặt của hai người bọn họ còn không tới năm centimet, đó là khoảng cách và góc độ vô cùng mập mờ. Tiếc là, giọng nói lạnh lẽo của Triệu Tôn thì không có chút mập mờ nào cả.
“Tin tưởng tình cảm giữa ta và nàng ấy… Đó là thứ mà người ngoài không thể chen chân vào được.”
Hạ Sơ Thất nhìn thấy hắn nói vậy thì khóe môi không khỏi run rẩy.
Tấn vương điện hạ đúng là giỏi thật, ngay cả mấy từ “chen chân” cũng biết sao? Nàng mỉm cười, nhưng trong lúc đàn ông nói chuyện, phụ nữ thường không tiện xen mồm, đặc biệt là trong thời điểm thế này, dù nàng nói gì cũng có thể phản tác dụng. Nàng cứ làm người điếc thôi, không nhìn bọn họ nói gì nữa, chỉ chuyên tâm bôi thuốc vào vết thương cho Triệu Tôn, rồi lại thay đổi vị trí, bắt đầu lột y phục của Đông Phương Thanh Huyền.
Thấy nàng hành động thô bạo như thế, Đông Phương Thanh Huyền khẽ nhướng mày.
/1583
|