Nghĩ về tình cảm huynh muội và tình cảnh hiện tại củ3a hắn ta, Triệu Như Na vốn dĩ muốn khuyên thêm vài 2câu, nhưng nghĩ lại mình chỉ là phận đàn bà, lại là0 vợ của Trần Đại Ngưu, quả thật không có quá nhiều 0lập trường xen vào thế là cũng ngậm miệng, im lặng 3tiễn hắn ta đi.
Hai huynh muội vừa đi vừa trò chuyện, khi vừa bước chân ra ngưỡng cửa đại sảnh, Triệu Như Na nhìn thấy có một bóng người lén lút chỗ chân tường, kẻ đó thấy họ đi ra thế là bèn rụt người lại vào trong góc.
Tuy không nhìn thấy người, nhưng nàng lại nhận ra bộ y phục kia, đó chính là đại tẩu Tăng thị.
“Đại tẩu!” Triệu Như Na gọi tăng Thị lại, “Ra đây đi!”
Tăng thị nghe thấy giọng của nàng, biết đã bị phát hiện thế là cắn răng bước ra khỏi góc tường, ả lườm nàng một cái rồi lúng túng hướng ánh mắt về phía Triệu Miên Trạch, sau đó hừ mũi, thấy hơi căng thẳng, nhưng lại trông có vẻ như có lý lẽ hùng hồn lắm vậy.
“Là nương kêu ta đến xem ngươi, nói rằng Đại Ngưu say bét nhè rồi mà ngươi còn dẫn đàn ông vào phòng… đã lâu như vậy mà vẫn không thấy ra, ai biết có làm chuyện gì hay không?”
Đây là lần đầu Triệu Miên Trạch đến phủ Định An hầu, ngoại trừ Triệu Như Na và Trần Đại Ngưu thì người của Hầu phủ đều không biết thân phận của hắn ta. Cộng thêm việc hắn ta mặc thường phục, dáng vẻ nho nhã ôn hòa giống một công tử nhà giàu tuấn tú, nào có ai có thể đoán ra hắn ta là hoàng đế chứ?
Triệu Như Na nhìn Tăng thị hất cằm, bày ra vẻ không phục, nàng bèn cười.
“Ý của đại tẩu là ta làm chuyện sai trái ư?”
Nếu là trước đây, khi tìm được “thóp” của Triệu Như Na thì Tăng thị đã gào lên từ lâu rồi. Nhưng hai năm nay, khí thế Trưởng công chúa của Triệu Như Na càng ngày càng lớn, Tăng thị thì cũng chẳng đủ tự tin, thế là chỉ có thể lôi mẹ chồng Ngô thị ra hết lần này đến lần khác.
“Tóm lại nương sai ta đến xem ngươi, để tránh ngươi làm mất mặt đệ ta.”
“Đại tẩu!” Triệu Như Na đợi ả nói xong, lại nhìn Triệu Miên Trạch, “Đây là ca ca của ta.” Nàng dứt lời, thấy miệng Tăng thị há ra nhưng lại không có bất kì động tĩnh gì, thế là nàng vừa cười vừa bổ sung thêm ba chữ, “Ca ca ruột.”
Triệu Như Na chỉ có một ca ca, ca ca ruột thì lại càng chỉ có một, đó chính là đương kim Kiến Chương hoàng đế. Cho dù Tăng thị chỉ là một người phụ nữ quê mùa không có kiến thức, nhưng sau khi sống trong phủ Định An hầu được một khoảng thời gian, ả cũng biết được một vài kiến thức cơ bản.
Ả nghe thấy thế thì đầu óc nóng bừng, lỗ tai kêu ong ong. Trong lòng thầm thốt lên “tiêu rồi”, từng câu chuyện tanh mùi máu liên quan đến hoàng đế mà ả nghe được từ chỗ người giảng sách lần lượt chui vào đầu. Chân ả mềm nhũn, quỳ ngay xuống đất.
“Bệ hạ tha mạng! Bệ hạ tha mạng… Dân phụ thật sự không biết!”
Triệu Miên Trạch đứng chắp tay sau lưng, nhìn ả từ trên cao.
Sự tôn quý của con cháu hoàng gia, cộng thêm khí phách thiên tử toát ra khi làm hoàng đế một thời gian dài khiến Tăng thị khiếp vía. Nhưng Triệu Miên Trạch chỉ lườm ả chứ không nói câu nào, đi thẳng một mạch, hoàn toàn không để ý đến sự tồn tại của đối phương.
Tăng thị cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Ả ôm tâm lý cầu may, cảm thấy Triệu Miên Trạch sẽ không trách tội mình, nhưng tiểu thái giám Trương Tứ Cáp theo bên Triệu Miên Trạch đã lâu thì biết sự thật hoàn toàn ngược lại: hoàng đế đang vô cùng tức giận.
Trương Tứ Cáp giờ đây đã hiểu được một chút ít tính tình của Triệu Miên Trạch. Chỉ cần Triệu Miên Trạch vừa biến sắc, gã liền hiểu được tâm tư của hắn ta. Người làm hoàng đế, tất nhiên là không thèm so đo với một ả đàn bà, càng không thèm nói thêm câu nào với ả nhưng ngọn lửa giận trong lòng hoàng đế biết trút ra như thế nào? Tất nhiên phải do đám thái giám như gã xử lý thôi.
Trương Tứ Cáp “hừ” mạnh, chống hông bước tới, nhấc chân lên đạp vào người Tăng thị đang quỳ dưới đất, rồi quát lên: “Tiện phụ to gan, không chỉ vô lễ với Trưởng công chúa, mà còn dám dùng lời dơ bẩn chọc giận thiên nhan, ngươi có biết tội gì không?”
Thật ra Trương Tứ Cáp không hiểu phải xử lý kẻ dưới thế nào, câu thoại kia gã cũng chỉ học được trong kịch, nhưng gã là người bên cạnh Triệu Miên Trạch, ra khỏi cung là rất có thể diện, chỉ cần một câu quát là đã khiến Tăng thị hoảng sợ tái mặt, khấu đầu như giã tỏi.
“Đại nhân tha mạng! Xin đại nhân tha mạng cho dân phụ! Lần sau dân phụ không dám nữa!”
“Lần sau? Mẹ nó ngươi còn có lần sau à?” Trương Tứ Cáp cáo mượn oai hùm, mặt vênh váo, mũi sắp vểnh lên tới tận trời, “Chưa nói đến lần sau, ta xử lý lần này trước đã. Nói ra ta cũng là một người lương thiện, ngươi tự tát mình một trăm cái, chuyện hôm nay xem như xong.”
“Đại nhân… hức… tha cho dân phụ…” Tăng thị nức nở không ngừng.
“Tát! Hay là ngươi muốn ta ra tay?”
Tiếng “bốp bốp” nặng nề từ sau lưng truyền vào tai, nhưng Triệu Như Na không xoay đầu lại.
Nàng không có quá nhiều lòng thương hại, cũng không thấy quá oán giận Tăng thị. Tuy nàng bình tĩnh, nhưng sắc mặt của Triệu Miên Trạch lại không được tốt lắm, hắn ta hướng đôi mắt âm u về phía nàng.
“Đây là sự hạnh phúc mà y dành cho muội? Ngay cả một ả dân phụ quê mùa cũng dám ức hiếp muội, muội quả thật đã làm mất mặt Trưởng công chúa hoàng thất của ta, sau này đợi ta rảnh tay…”
“Ca ca.” Triệu Như Na mỉm cười, ngắt lời hắn ta, ngón tay vân vê sợi dây thắt quanh eo, nhẹ nhàng nói, “Y có bảo vệ muội. Chỉ cần y bảo vệ muội, những người kia nói gì thì có liên quan gì chứ?”
Triệu Miên Trạch nheo mắt, im lặng nhìn nàng, dường như đang suy nghĩ gì đó.
Triệu Như Na ngẩng mặt lên, ánh mắt dịu dàng: “Chuyện trên thế gian này vốn đã chẳng có sự viên mãn tuyệt đối. Ông trời đã cho muội một trượng phu tốt, nếu còn biến mọi chuyện xung quanh muội trở nên thuận lợi như ý, vậy thì muội phải tham lam đến cỡ nào mới dám tiếp nhận? Nơi nào có chua, nơi ấy ắt cũng sẽ có ngọt. Muội cho rằng, chính những điều không như ý này mới tác thành cho tình cảm giữa muội và hầu gia. Và những điều thiếu sót này, chúng tồn tại cũng vì bổ sung vào sự viên mãn của muội và y. Vì thế nó xứng đáng.”
Triệu Miên Trạch không thể nào chấp nhận quan điểm của nàng, nhưng lại không tiện tranh luận nhiều.
Hắn nhìn nàng khá lâu, cuối cùng chỉ còn lại tiếng thời dài, sau đó dẫn Trương Tứ Cáp đã hài lòng và một đám thị vệ rời đi bằng lối cửa hông rồi bước lên kiệu.
Cổng phủ Định An hầu đóng lại.
Triệu Như Na đứng ngẩn người tại chỗ khá lâu mới đi vào.
Nhưng nàng còn chưa vào phòng thì đã thấy Lục Nhi đi ra với bộ dạng ủ rũ. Trên tay nàng ta là một chiếc khăn ướt được vặn ráo nước, thần sắc chán chường, Lục Nhi thấy nàng đi tới, giật mình một lúc rồi mới khom gối hành lễ.
Hai huynh muội vừa đi vừa trò chuyện, khi vừa bước chân ra ngưỡng cửa đại sảnh, Triệu Như Na nhìn thấy có một bóng người lén lút chỗ chân tường, kẻ đó thấy họ đi ra thế là bèn rụt người lại vào trong góc.
Tuy không nhìn thấy người, nhưng nàng lại nhận ra bộ y phục kia, đó chính là đại tẩu Tăng thị.
“Đại tẩu!” Triệu Như Na gọi tăng Thị lại, “Ra đây đi!”
Tăng thị nghe thấy giọng của nàng, biết đã bị phát hiện thế là cắn răng bước ra khỏi góc tường, ả lườm nàng một cái rồi lúng túng hướng ánh mắt về phía Triệu Miên Trạch, sau đó hừ mũi, thấy hơi căng thẳng, nhưng lại trông có vẻ như có lý lẽ hùng hồn lắm vậy.
“Là nương kêu ta đến xem ngươi, nói rằng Đại Ngưu say bét nhè rồi mà ngươi còn dẫn đàn ông vào phòng… đã lâu như vậy mà vẫn không thấy ra, ai biết có làm chuyện gì hay không?”
Đây là lần đầu Triệu Miên Trạch đến phủ Định An hầu, ngoại trừ Triệu Như Na và Trần Đại Ngưu thì người của Hầu phủ đều không biết thân phận của hắn ta. Cộng thêm việc hắn ta mặc thường phục, dáng vẻ nho nhã ôn hòa giống một công tử nhà giàu tuấn tú, nào có ai có thể đoán ra hắn ta là hoàng đế chứ?
Triệu Như Na nhìn Tăng thị hất cằm, bày ra vẻ không phục, nàng bèn cười.
“Ý của đại tẩu là ta làm chuyện sai trái ư?”
Nếu là trước đây, khi tìm được “thóp” của Triệu Như Na thì Tăng thị đã gào lên từ lâu rồi. Nhưng hai năm nay, khí thế Trưởng công chúa của Triệu Như Na càng ngày càng lớn, Tăng thị thì cũng chẳng đủ tự tin, thế là chỉ có thể lôi mẹ chồng Ngô thị ra hết lần này đến lần khác.
“Tóm lại nương sai ta đến xem ngươi, để tránh ngươi làm mất mặt đệ ta.”
“Đại tẩu!” Triệu Như Na đợi ả nói xong, lại nhìn Triệu Miên Trạch, “Đây là ca ca của ta.” Nàng dứt lời, thấy miệng Tăng thị há ra nhưng lại không có bất kì động tĩnh gì, thế là nàng vừa cười vừa bổ sung thêm ba chữ, “Ca ca ruột.”
Triệu Như Na chỉ có một ca ca, ca ca ruột thì lại càng chỉ có một, đó chính là đương kim Kiến Chương hoàng đế. Cho dù Tăng thị chỉ là một người phụ nữ quê mùa không có kiến thức, nhưng sau khi sống trong phủ Định An hầu được một khoảng thời gian, ả cũng biết được một vài kiến thức cơ bản.
Ả nghe thấy thế thì đầu óc nóng bừng, lỗ tai kêu ong ong. Trong lòng thầm thốt lên “tiêu rồi”, từng câu chuyện tanh mùi máu liên quan đến hoàng đế mà ả nghe được từ chỗ người giảng sách lần lượt chui vào đầu. Chân ả mềm nhũn, quỳ ngay xuống đất.
“Bệ hạ tha mạng! Bệ hạ tha mạng… Dân phụ thật sự không biết!”
Triệu Miên Trạch đứng chắp tay sau lưng, nhìn ả từ trên cao.
Sự tôn quý của con cháu hoàng gia, cộng thêm khí phách thiên tử toát ra khi làm hoàng đế một thời gian dài khiến Tăng thị khiếp vía. Nhưng Triệu Miên Trạch chỉ lườm ả chứ không nói câu nào, đi thẳng một mạch, hoàn toàn không để ý đến sự tồn tại của đối phương.
Tăng thị cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Ả ôm tâm lý cầu may, cảm thấy Triệu Miên Trạch sẽ không trách tội mình, nhưng tiểu thái giám Trương Tứ Cáp theo bên Triệu Miên Trạch đã lâu thì biết sự thật hoàn toàn ngược lại: hoàng đế đang vô cùng tức giận.
Trương Tứ Cáp giờ đây đã hiểu được một chút ít tính tình của Triệu Miên Trạch. Chỉ cần Triệu Miên Trạch vừa biến sắc, gã liền hiểu được tâm tư của hắn ta. Người làm hoàng đế, tất nhiên là không thèm so đo với một ả đàn bà, càng không thèm nói thêm câu nào với ả nhưng ngọn lửa giận trong lòng hoàng đế biết trút ra như thế nào? Tất nhiên phải do đám thái giám như gã xử lý thôi.
Trương Tứ Cáp “hừ” mạnh, chống hông bước tới, nhấc chân lên đạp vào người Tăng thị đang quỳ dưới đất, rồi quát lên: “Tiện phụ to gan, không chỉ vô lễ với Trưởng công chúa, mà còn dám dùng lời dơ bẩn chọc giận thiên nhan, ngươi có biết tội gì không?”
Thật ra Trương Tứ Cáp không hiểu phải xử lý kẻ dưới thế nào, câu thoại kia gã cũng chỉ học được trong kịch, nhưng gã là người bên cạnh Triệu Miên Trạch, ra khỏi cung là rất có thể diện, chỉ cần một câu quát là đã khiến Tăng thị hoảng sợ tái mặt, khấu đầu như giã tỏi.
“Đại nhân tha mạng! Xin đại nhân tha mạng cho dân phụ! Lần sau dân phụ không dám nữa!”
“Lần sau? Mẹ nó ngươi còn có lần sau à?” Trương Tứ Cáp cáo mượn oai hùm, mặt vênh váo, mũi sắp vểnh lên tới tận trời, “Chưa nói đến lần sau, ta xử lý lần này trước đã. Nói ra ta cũng là một người lương thiện, ngươi tự tát mình một trăm cái, chuyện hôm nay xem như xong.”
“Đại nhân… hức… tha cho dân phụ…” Tăng thị nức nở không ngừng.
“Tát! Hay là ngươi muốn ta ra tay?”
Tiếng “bốp bốp” nặng nề từ sau lưng truyền vào tai, nhưng Triệu Như Na không xoay đầu lại.
Nàng không có quá nhiều lòng thương hại, cũng không thấy quá oán giận Tăng thị. Tuy nàng bình tĩnh, nhưng sắc mặt của Triệu Miên Trạch lại không được tốt lắm, hắn ta hướng đôi mắt âm u về phía nàng.
“Đây là sự hạnh phúc mà y dành cho muội? Ngay cả một ả dân phụ quê mùa cũng dám ức hiếp muội, muội quả thật đã làm mất mặt Trưởng công chúa hoàng thất của ta, sau này đợi ta rảnh tay…”
“Ca ca.” Triệu Như Na mỉm cười, ngắt lời hắn ta, ngón tay vân vê sợi dây thắt quanh eo, nhẹ nhàng nói, “Y có bảo vệ muội. Chỉ cần y bảo vệ muội, những người kia nói gì thì có liên quan gì chứ?”
Triệu Miên Trạch nheo mắt, im lặng nhìn nàng, dường như đang suy nghĩ gì đó.
Triệu Như Na ngẩng mặt lên, ánh mắt dịu dàng: “Chuyện trên thế gian này vốn đã chẳng có sự viên mãn tuyệt đối. Ông trời đã cho muội một trượng phu tốt, nếu còn biến mọi chuyện xung quanh muội trở nên thuận lợi như ý, vậy thì muội phải tham lam đến cỡ nào mới dám tiếp nhận? Nơi nào có chua, nơi ấy ắt cũng sẽ có ngọt. Muội cho rằng, chính những điều không như ý này mới tác thành cho tình cảm giữa muội và hầu gia. Và những điều thiếu sót này, chúng tồn tại cũng vì bổ sung vào sự viên mãn của muội và y. Vì thế nó xứng đáng.”
Triệu Miên Trạch không thể nào chấp nhận quan điểm của nàng, nhưng lại không tiện tranh luận nhiều.
Hắn nhìn nàng khá lâu, cuối cùng chỉ còn lại tiếng thời dài, sau đó dẫn Trương Tứ Cáp đã hài lòng và một đám thị vệ rời đi bằng lối cửa hông rồi bước lên kiệu.
Cổng phủ Định An hầu đóng lại.
Triệu Như Na đứng ngẩn người tại chỗ khá lâu mới đi vào.
Nhưng nàng còn chưa vào phòng thì đã thấy Lục Nhi đi ra với bộ dạng ủ rũ. Trên tay nàng ta là một chiếc khăn ướt được vặn ráo nước, thần sắc chán chường, Lục Nhi thấy nàng đi tới, giật mình một lúc rồi mới khom gối hành lễ.
/1583
|