Quân Tấn dở khóc dở cười được ăn một trận no nê ở thành Mật Vân.
Lúc này, Cư Dung Quan của3 triều đình Nam Yến phải đối mặt với nguy cơ ngay trước mắt.
Bắt đầu xuất binh từ thành B2ắc Bình cho đến khi Triệu Tôn công phá Hoài Nhu và Mật Vân, số lượng thương vong của quân Tấn còn0 chưa đầy năm trăm, nhưng số quân quy hàng lại lên đến bảy tám vạn.
Chỉ trong vòng mười n0gày ngắn ngủi, quân Tấn đã từ “chỉ mấy vạn người” không được Triệu Miên Trạch và quan viên triều 3đình coi trọng, đã phát triển thành mấy chục vạn người như hiện tại. Không chỉ như vậy, trong quân Tấn không ngừng chiến thắng còn có một “tam giác sắt” khiến người khác thấy mà kinh sợ.
Tam giác sắt là gì?
Góc thứ nhất chính là đội đặc chiến Gai Đỏ với năng lực tập kích kinh người.
Tiếp theo là kỵ binh Thái An Vệ với sức bùng phát khủng khiếp.
Thứ ba là đại doanh thần cơ được trang bị hỏa khí tiên tiến.
Phương tiện phần cứng và phụ kiện phần mềm đều đã có, lại cộng thêm năng lực chỉ huy, năng lực chiến đấu của Triệu Tôn và sự tồn tại như một vị thần của hắn trong tín ngưỡng của toàn quân, quân Tấn quét qua Bắc Bình với khí thế sắc bén.
Tục ngữ có câu “người làm không lo, người đợi mới buồn”. Triệu Tôn chinh chiến bên ngoài, ngày ngày bận rộn, cũng không rảnh rỗi để làm nhiều chuyện dư thừa. Còn Hạ Sơ Thất hằng ngày ở nhà lại không tránh khỏi hoảng hốt, ngồi không được, đứng cũng không xong, chân tay luống cuống, thường xuyên thất thần. May mà có Tinh Lam ở bên cạnh an ủi, Nhị Bảo công công trêu chọc và Tiểu Bảo Âm ngoan ngoãn ở bên vui đùa, nếu không nàng thực sự không thể chịu nổi.
Một ngày rồi lại một ngày trôi qua.
Trời càng ngày càng lạnh, nàng cũng càng ngày càng mất kiên nhẫn.
May mà vào ngày thứ mười lăm khi Triệu Tôn rời Bắc Bình, cuối cùng một bức thư nhà cũng được truyền vào phủ Tấn vương. Đã tròn nửa tháng, đó là lần đầu tiên Triệu Thập Cửu gửi thư cho nàng.
Thư nhà dùng chim bồ câu đưa tới, nhưng chữ là do đích thân Triệu Tôn viết. Từng nét bút đều mang theo phong cách nhất quán của hắn - rồng bay phượng múa, vững vàng kiên nghị.
“Coi như chàng có lương tâm, còn biết báo cáo công việc với cấp trên.”
Trong thư hắn không nói nhiều, đều là niềm vui thắng trận. Thấy tình hình đó, trái tim treo lơ lửng đã rất lâu rồi của Hạ Sơ Thất cuối cùng cũng bình tĩnh lại. Nàng khẽ mỉm cười, đốt mảnh giấy, bỏ vào trong lò hương, hơi híp mắt lại nhìn ngọn lửa nhảy múa.
Tinh Lam vừa chải lông của chú cáo nhỏ giúp Tiểu Bảo Âm vừa nghiêng đầu trêu chọc nàng, “Vương phi, thư của gia gửi đến à? Nhìn người vui mừng kìa.”
Trong lòng Hạ Sơ Thất nặng nề, nhưng vẫn chớp mắt cười với nàng ta.
“Đó là… tất nhiên rồi!”
Tinh Lam mím môi, cũng vui cùng nàng: “Gia đánh trận thắng rồi?”
Hạ Sơ Thất gật đầu, đuôi lông mày lại giấu đi vài phần buồn rầu.
“Nói là thắng lợi liên tiếp nhưng xung quanh phủ Bắc Bình này vốn dĩ không có bao nhiêu chủ lực của quân Nam. Nghe nói Cư Dung Quan có hai mươi vạn quân trú đóng, ngoài Cư Dung Quan có Bắc Địch, có Ngột Lương Hãn, tuy tạm thời họ chưa hành động, nhưng ai biết lúc nào đó họ sẽ nhào lên chứ? Tình thế nghiêm trọng, không biết chàng sẽ thế nào nữa…”
Tinh Lam cười, “Người đừng lo lắng nữa, gia xưa nay chưa bao giờ đánh trận thua cả.” Nói xong, thấy nàng vẫn chưa ổn định lại, Tinh Lam lại nhíu mày bổ sung thêm, “Gia có nói khi nào hồi phủ không?”
Hạ Sơ Thất lắc đầu.
“Trước khi phá được Cư Dung Quan, chàng sẽ không trở về đâu.”
“Vậy cũng tốt, đợi gia về rồi, hai người lại càng trở nên ân ái hơn.” Tinh Lam khẽ cười an ủi nàng, khóe miệng Hạ Sơ Thất cũng hơi nhếch lên, muốn cười nhưng lại không thể cười được, cuối cùng gương mặt sa sầm xuống.
“Được thôi, vì càng thêm ân ái, ta cũng viết một phong thư.”
Nàng xoay người lấy bút lông sói trên giá sách xuống, khẽ mài mực, rồi vén tay áo, viết mấy hàng chữ trên giấy.
“Phu quân vạn dặm kiếm phong hầu, phi ngựa chiến Cư Dung. Thiếp vô cùng nhớ nhung, trong lòng đau đớn bực bội… chỉ muốn nói: Nếu chàng không tới gặp, sớm muộn gì thiếp cũng thành bạc đầu.”
Viết xong, nàng cắn đầu bút, vô cùng hài lòng.
“Tinh Lam, ta viết thế nào?”
Tinh Lam dường như có điều muốn nói nhưng lại thôi.
Mấy câu trước thì còn bình thường, nhưng còn cái câu “trong lòng đau đớn bực bội” là ý gì? Tuy nàng ta không dám khen tặng trình độ chữ nghĩa của vương phi nhưng cũng không dám đả kích, nàng ta suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn cố đè nén lại, gật đầu trái với lương tâm.
“Từ ngữ tha thiết, nhã nhặn phóng khoáng, quan trọng là rất thâm tình, hay lắm!”
Hạ Sơ Thất bật cười thành tiếng, nhìn ánh mắt lấp lánh của Tinh Lam, biết những từ nàng viết khiến nàng ta cạn lời thì trong lòng đắc ý, nhưng cũng không vạch trần nàng ta, chỉ đợi vết mực trên giấy khô rồi khẽ cuộn lại buộc vào trong ống thư, vỗ lên chú chim bồ câu đưa thư kia.
“Đi đi.”
Nàng còn cố ý căn dặn nó một câu.
“Nhớ, đừng có đi nhầm chỗ đấy.”
Nhìn chú chim bay đi, Tiểu Bảo Âm đang ngồi trên ghế vừa ăn món “thịt tẩm bột rán”, vừa vuốt ve bộ lông trắng muốt của chú cáo nhỏ, chu cái miệng nhỏ lên không vui hỏi: “Nương, tại sao cha lại không cần chúng ta nữa?”
Tiểu nha đầu rất quan tâm đến việc “cần” và “không cần”. Người ở bên cạnh chính là người cần cô bé, người không ở bên cạnh chính là người không cần cô bé. Điều này cô bé phân biệt rất rõ ràng, nhưng Hạ Sơ Thất không thể giải thích rõ ràng cho cô bé nghe được.
“Cha có việc quan trọng phải làm, con có nương vạn năng ở bên cạnh là đủ rồi.”
“Nương không vạn năng… còn không vạn năng được bằng cha.”
“…”
Hạ Sơ Thất trừng mắt nhìn cô bé.
“Nói lăng nhăng, bản lĩnh của cha con là do nương dạy đó.”
“Nương chém gió!”
Tiểu nha đầu rất không khách khí vạch trần nàng, ánh mắt lộ vẻ coi thường.
Mấy hôm trước, Tiểu Bảo Âm là người mê cái đẹp rõ ràng đã gần gũi hơn rất nhiều với Triệu Tôn không còn dán râu giả trên mặt nữa, cô bé đã bị dung mạo anh tuấn của cha chinh phục. Đương nhiên, trẻ con cũng nhạy cảm nhất. Ở phủ Bắc Bình, cô bé đã thấy vô số người sùng bái cha mình, bản thân cũng rất có thể diện, bởi vậy nhìn Triệu Tôn cũng thấy thuận mắt hơn nhiều.
“Nương!” Đôi mắt to của cô bé chớp chớp, nói, “Chúng ta đi tìm cha đi? Lén đi…”
Tiểu nha đầu này đúng là dám nghĩ thật.
Hạ Sơ Thất tối sầm mặt lại, vỗ đầu cô bé, “Con ăn đi!”
Lúc này, Cư Dung Quan của3 triều đình Nam Yến phải đối mặt với nguy cơ ngay trước mắt.
Bắt đầu xuất binh từ thành B2ắc Bình cho đến khi Triệu Tôn công phá Hoài Nhu và Mật Vân, số lượng thương vong của quân Tấn còn0 chưa đầy năm trăm, nhưng số quân quy hàng lại lên đến bảy tám vạn.
Chỉ trong vòng mười n0gày ngắn ngủi, quân Tấn đã từ “chỉ mấy vạn người” không được Triệu Miên Trạch và quan viên triều 3đình coi trọng, đã phát triển thành mấy chục vạn người như hiện tại. Không chỉ như vậy, trong quân Tấn không ngừng chiến thắng còn có một “tam giác sắt” khiến người khác thấy mà kinh sợ.
Tam giác sắt là gì?
Góc thứ nhất chính là đội đặc chiến Gai Đỏ với năng lực tập kích kinh người.
Tiếp theo là kỵ binh Thái An Vệ với sức bùng phát khủng khiếp.
Thứ ba là đại doanh thần cơ được trang bị hỏa khí tiên tiến.
Phương tiện phần cứng và phụ kiện phần mềm đều đã có, lại cộng thêm năng lực chỉ huy, năng lực chiến đấu của Triệu Tôn và sự tồn tại như một vị thần của hắn trong tín ngưỡng của toàn quân, quân Tấn quét qua Bắc Bình với khí thế sắc bén.
Tục ngữ có câu “người làm không lo, người đợi mới buồn”. Triệu Tôn chinh chiến bên ngoài, ngày ngày bận rộn, cũng không rảnh rỗi để làm nhiều chuyện dư thừa. Còn Hạ Sơ Thất hằng ngày ở nhà lại không tránh khỏi hoảng hốt, ngồi không được, đứng cũng không xong, chân tay luống cuống, thường xuyên thất thần. May mà có Tinh Lam ở bên cạnh an ủi, Nhị Bảo công công trêu chọc và Tiểu Bảo Âm ngoan ngoãn ở bên vui đùa, nếu không nàng thực sự không thể chịu nổi.
Một ngày rồi lại một ngày trôi qua.
Trời càng ngày càng lạnh, nàng cũng càng ngày càng mất kiên nhẫn.
May mà vào ngày thứ mười lăm khi Triệu Tôn rời Bắc Bình, cuối cùng một bức thư nhà cũng được truyền vào phủ Tấn vương. Đã tròn nửa tháng, đó là lần đầu tiên Triệu Thập Cửu gửi thư cho nàng.
Thư nhà dùng chim bồ câu đưa tới, nhưng chữ là do đích thân Triệu Tôn viết. Từng nét bút đều mang theo phong cách nhất quán của hắn - rồng bay phượng múa, vững vàng kiên nghị.
“Coi như chàng có lương tâm, còn biết báo cáo công việc với cấp trên.”
Trong thư hắn không nói nhiều, đều là niềm vui thắng trận. Thấy tình hình đó, trái tim treo lơ lửng đã rất lâu rồi của Hạ Sơ Thất cuối cùng cũng bình tĩnh lại. Nàng khẽ mỉm cười, đốt mảnh giấy, bỏ vào trong lò hương, hơi híp mắt lại nhìn ngọn lửa nhảy múa.
Tinh Lam vừa chải lông của chú cáo nhỏ giúp Tiểu Bảo Âm vừa nghiêng đầu trêu chọc nàng, “Vương phi, thư của gia gửi đến à? Nhìn người vui mừng kìa.”
Trong lòng Hạ Sơ Thất nặng nề, nhưng vẫn chớp mắt cười với nàng ta.
“Đó là… tất nhiên rồi!”
Tinh Lam mím môi, cũng vui cùng nàng: “Gia đánh trận thắng rồi?”
Hạ Sơ Thất gật đầu, đuôi lông mày lại giấu đi vài phần buồn rầu.
“Nói là thắng lợi liên tiếp nhưng xung quanh phủ Bắc Bình này vốn dĩ không có bao nhiêu chủ lực của quân Nam. Nghe nói Cư Dung Quan có hai mươi vạn quân trú đóng, ngoài Cư Dung Quan có Bắc Địch, có Ngột Lương Hãn, tuy tạm thời họ chưa hành động, nhưng ai biết lúc nào đó họ sẽ nhào lên chứ? Tình thế nghiêm trọng, không biết chàng sẽ thế nào nữa…”
Tinh Lam cười, “Người đừng lo lắng nữa, gia xưa nay chưa bao giờ đánh trận thua cả.” Nói xong, thấy nàng vẫn chưa ổn định lại, Tinh Lam lại nhíu mày bổ sung thêm, “Gia có nói khi nào hồi phủ không?”
Hạ Sơ Thất lắc đầu.
“Trước khi phá được Cư Dung Quan, chàng sẽ không trở về đâu.”
“Vậy cũng tốt, đợi gia về rồi, hai người lại càng trở nên ân ái hơn.” Tinh Lam khẽ cười an ủi nàng, khóe miệng Hạ Sơ Thất cũng hơi nhếch lên, muốn cười nhưng lại không thể cười được, cuối cùng gương mặt sa sầm xuống.
“Được thôi, vì càng thêm ân ái, ta cũng viết một phong thư.”
Nàng xoay người lấy bút lông sói trên giá sách xuống, khẽ mài mực, rồi vén tay áo, viết mấy hàng chữ trên giấy.
“Phu quân vạn dặm kiếm phong hầu, phi ngựa chiến Cư Dung. Thiếp vô cùng nhớ nhung, trong lòng đau đớn bực bội… chỉ muốn nói: Nếu chàng không tới gặp, sớm muộn gì thiếp cũng thành bạc đầu.”
Viết xong, nàng cắn đầu bút, vô cùng hài lòng.
“Tinh Lam, ta viết thế nào?”
Tinh Lam dường như có điều muốn nói nhưng lại thôi.
Mấy câu trước thì còn bình thường, nhưng còn cái câu “trong lòng đau đớn bực bội” là ý gì? Tuy nàng ta không dám khen tặng trình độ chữ nghĩa của vương phi nhưng cũng không dám đả kích, nàng ta suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn cố đè nén lại, gật đầu trái với lương tâm.
“Từ ngữ tha thiết, nhã nhặn phóng khoáng, quan trọng là rất thâm tình, hay lắm!”
Hạ Sơ Thất bật cười thành tiếng, nhìn ánh mắt lấp lánh của Tinh Lam, biết những từ nàng viết khiến nàng ta cạn lời thì trong lòng đắc ý, nhưng cũng không vạch trần nàng ta, chỉ đợi vết mực trên giấy khô rồi khẽ cuộn lại buộc vào trong ống thư, vỗ lên chú chim bồ câu đưa thư kia.
“Đi đi.”
Nàng còn cố ý căn dặn nó một câu.
“Nhớ, đừng có đi nhầm chỗ đấy.”
Nhìn chú chim bay đi, Tiểu Bảo Âm đang ngồi trên ghế vừa ăn món “thịt tẩm bột rán”, vừa vuốt ve bộ lông trắng muốt của chú cáo nhỏ, chu cái miệng nhỏ lên không vui hỏi: “Nương, tại sao cha lại không cần chúng ta nữa?”
Tiểu nha đầu rất quan tâm đến việc “cần” và “không cần”. Người ở bên cạnh chính là người cần cô bé, người không ở bên cạnh chính là người không cần cô bé. Điều này cô bé phân biệt rất rõ ràng, nhưng Hạ Sơ Thất không thể giải thích rõ ràng cho cô bé nghe được.
“Cha có việc quan trọng phải làm, con có nương vạn năng ở bên cạnh là đủ rồi.”
“Nương không vạn năng… còn không vạn năng được bằng cha.”
“…”
Hạ Sơ Thất trừng mắt nhìn cô bé.
“Nói lăng nhăng, bản lĩnh của cha con là do nương dạy đó.”
“Nương chém gió!”
Tiểu nha đầu rất không khách khí vạch trần nàng, ánh mắt lộ vẻ coi thường.
Mấy hôm trước, Tiểu Bảo Âm là người mê cái đẹp rõ ràng đã gần gũi hơn rất nhiều với Triệu Tôn không còn dán râu giả trên mặt nữa, cô bé đã bị dung mạo anh tuấn của cha chinh phục. Đương nhiên, trẻ con cũng nhạy cảm nhất. Ở phủ Bắc Bình, cô bé đã thấy vô số người sùng bái cha mình, bản thân cũng rất có thể diện, bởi vậy nhìn Triệu Tôn cũng thấy thuận mắt hơn nhiều.
“Nương!” Đôi mắt to của cô bé chớp chớp, nói, “Chúng ta đi tìm cha đi? Lén đi…”
Tiểu nha đầu này đúng là dám nghĩ thật.
Hạ Sơ Thất tối sầm mặt lại, vỗ đầu cô bé, “Con ăn đi!”
/1583
|