Lông mày của y nhíu chặt, “Hôm nay dừng chiến một ngày, Lan T3ử An nhất định sẽ có hành động trong đêm nay, theo phán đoán2 của ta, sẽ là một trận tổng tấn công… Tinh Lam cô nương, cô0 nương mau dẫn Nhị Bảo công công và tiểu quận chúa rời khỏi 0đây, ta sẽ đưa một số thị vệ cho cô nương, cô nương dẫn bọn 3họ rời khỏi đây theo lối đường hầm, đi về hướng Mật Vân, nơi đó là địa hạt của quân Tấn, tạm thời có thể an toàn.”
Tinh Lam lặng người, “Vậy còn huynh?”
Bàn tay nắm chặt của Trần Cảnh buông ra, nắm chặt thanh kiếm trên hông, ánh mắt kiên định nhìn nàng.
“Điện hạ giao Bắc Bình cho ta, ta nhất định phải cùng sống chết với Bắc Bình.”
“Trần đại ca…” Cổ họng Tinh Lam nghẹn lại, không thể thốt thành lời.
Nàng và y đều là những người giống nhau, trung thành, có tín ngưỡng. Hôm nay nếu đổi lại là nàng thì nàng cũng sẽ lựa chọn giống như vậy. Nàng không thể khuyên Trần Cảnh, cũng không muốn khuyên Trần Cảnh. Bọn họ đều không hề sợ chết, nếu có thể chết vì chủ tử, vậy thì đó là vinh dự của bọn họ.
Nhưng nàng vẫn muốn ở lại, cùng sinh cộng tử với y.
“Sự sắp xếp của điện hạ chắc chắn không sai, cho dù không có ta, tiểu quận chúa cũng sẽ bình yên vô sự. Trần đại ca, ta muốn…”
“Tinh Lam cô nương, trước đại cục không thể vướng bận nhi nữ tình trường.” Trần Cảnh như hiểu rõ nàng muốn nói gì bèn cắt ngang lời nàng, ánh mắt sắc sảo dò xét đôi mắt hơi hoe đỏ của nàng, từng từ từng chữ nói một cách vô cùng chậm rãi.
“Ta và cô nương nếu có tương lai, nhất định sẽ cùng nhau chong đèn…”
Những lời giống như trao gửi di ngôn của y khiến Tinh Lam sợ hãi đến nghẹt thở.
Nàng chăm chú nhìn y, mãi lâu cũng không thể cất lời.
Trần Cảnh liếc một cái sang hướng Bảo Âm, thấy tiểu nha đầu không nhìn qua bên này mới rón rén đưa tay ra nắm chặt tay của Tinh Lam, hai người nhìn nhau, vẻ mặt của Tinh Lam không hề có sự ngượng ngùng của thiếu nữ mà lại có sự kiên định giống như chiến hữu.
“Bắc Bình là hậu phương của quân Tấn, trận quyết chiến này, ta chỉ có thể dùng mạng để báo đáp điện hạ, cô nương hiểu mà.”
“Ta hiểu.” Giọng nói của Tinh Lam hơi nghẹn ngào.
Gió đêm thổi qua song cửa sổ dường như lạnh hơn mọi khi, xuyên qua tay áo mỏng tang của Tinh Lam, khiến toàn thân nàng nổi da gà, đầu óc cũng dường như mất đi khả năng suy nghĩ, không còn quan tâm đến những thứ khác mà bổ nhào về phía trước, ôm chặt lấy eo Trần Cảnh, hơi thở dồn dập.
“Trần đại ca, huynh nhất định phải bảo trọng.”
“Đương nhiên.” Trần Cảnh đưa tay lên, cuối cùng cũng ôm lấy eo nàng.
Tinh Lam mỉm cười, bất ngờ kiễng chân lên, ngước mắt đối diện nhìn y.
“Huynh đi cùng ta ra ngoài một lát, ta có một thứ rất quan trọng muốn trao cho huynh.”
Tinh Lam buông lỏng eo của Trần Cảnh, ra ngoài gọi Trịnh Nhị Bảo vào trong để ý Tiểu Bảo Âm đang chơi một mình, rồi cúi mặt xuống không dám nhìn Trần Cảnh mà bước nhanh đi thẳng ra ngoài. Dáng vẻ dịu dàng thướt tha làm cho Nhị Bảo công công vừa bước vào cửa há miệng sững sờ, nhìn sang Trần Cánh nháy mắt, nở một nụ cười đầy nham hiểm:
“Mau đi đi.”
Trần Cảnh bối rối không biết phải làm sao, nhìn theo bóng lưng của Tinh Lam rời đi, sau đó liền đi theo.
Hai người một người đi trước một người đi sau, giẫm lên nền gạch đẫm nước mưa chầm chậm bước vào hành lang. Mưa phùn nhẹ nhàng rơi trên mái hiên hai bên hành lang tạo thành một vòng tròn nhỏ gợn sóng, khiến màn đêm tĩnh lặng tăng thêm một thứ cảm xúc kỳ lạ.
Người trong phủ đều đã ngủ say, hành lang rất yên tĩnh.
Trần Cảnh giữ khoảng cách chừng hơn mười bước chân với Tinh Lam, lặng lẽ đi theo sau, đầu có hơi trống rỗng. Cuối hành lang, bước qua một cánh cổng vòm chạm hoa sơn mài đỏ là đến khuê phòng của Tinh Lam.
Thấy nàng không hề ngoảnh lại mà bước thẳng vào phòng, Trần Cảnh hơi khựng lại.
“Tinh Lam cô nương…”
Tinh Lam dừng bước, thân hình mảnh khảnh hơi quay lại, nhưng đầu vẫn cúi xuống, “Huynh sao thế?”
“Ta…” Trần Cảnh ngập ngừng, khi nhìn vào mắt đối phương, y càng cảm thấy ngượng ngùng, căng thẳng siết chặt tay, “Phòng của cô nương, ta không tiện vào trong, có thứ gì quan trọng muốn giao cho ta thì phiền cô nương vào lấy, ta ở đây chờ là được.”
Khóe miệng Tinh Lam vểnh lên giống như đang cười. Nhưng nhìn kĩ thì không phải, chỉ có đôi mắt lấp lánh mà thôi.
“Thứ đồ như vậy không tiện mang ra ngoài, cũng không tiện để người khác nhìn thấy.”
Đôi mắt Trần Cảnh chợt nheo lại, càng thêm khó hiểu, “Nhưng mà ta…”
“Đừng nhưng nhị nữa.” Tinh Lam quay lại, túm lấy cánh tay của y muốn kéo vào trong.
Cảm nhận được dáng vẻ cứng đờ của y, nàng không nhịn được mà buồn cười.
“Vào đi, lẽ nào ta ăn thịt huynh chắc? Con người huynh thật bảo thủ, lúc này không giống ngày thường, trước trận đại chiến, sao còn phải so đo nam nữ? Hơn nữa, nếu ta và huynh đã ngầm hứa hẹn thì sao phải lo lắng nhiều vậy làm gì?”
Nàng nói một cách rất thản nhiên, khiến Trần Cảnh cảm thấy bản thân còn không bằng cô nương nhà người ta. Đôi lông mày y khẽ nhướng lên, khuôn mặt hơi ửng đỏ, mang theo chút ngại ngùng, nhưng cũng không tiếp tục đấu tranh nữa mà thuận theo Tinh Lam đi vào bên trong.
Hai người đi rất gần, cơ thể nữ nhi mềm mại, mùi thơm thoang thoảng vương vấn nơi đầu mũi của y.
Thường ngày đều ở trong doanh trại, Trần Cảnh tiếp xúc với đàn ông trong một thời gian dài, đối với mùi hương và sự mềm mại của nữ nhi thì không có khả năng chống cự, chỉ cảm thấy mùi thơm ấy như nhuộm đầy tiên khí, lúc lúc lại đi vào trong cơ thể từ đầu mũi, mang theo một thứ cảm xúc bồn chồn tê dại, không thể kìm nén nổi, trái tim đập rất nhanh giống như lần trước ở điện Tồn Tâm, khiến y muốn ôm lấy nàng.
Nhận ra suy nghĩ của mình, khuôn mặt Trần Cảnh lại càng thêm ngượng ngùng.
Vừa bước vào cửa, y đã vội rụt tay lại, không dám nhìn vào tấm rèm châu treo trước giường.
“Tinh Lam cô nương, nói ở đây đi.”
“Huynh vội cái gì?” Tinh Lam nhếch miệng cười.
“Cô nương là một cô nương trong trắng, nếu ta ở lại đây quá lâu ắt sẽ bị đàm tiếu dị nghị.” Gò má Trần Cảnh đỏ ửng, giọng nói hơi gượng gạo.
“Ha, giờ mới nói điều này, huynh không nghĩ là đã muộn rồi à?” Tinh Lam cười như không cười ngẩng đầu lên, nhìn y không chớp mắt, giọng nói dịu dàng như làn nước mùa xuân, “Hôm đó khi huynh làm như vậy với ta ở điện Tồn Tâm, hai chúng ta đã không còn thuần khiết nữa rồi.”
Trần Cảnh cúi thấp đầu hơn, giọng nói có chút căng thẳng.
“Ta… cô nương yên tâm, ta sẽ có trách nhiệm với cô nương.”
Tinh Lam nhìn chằm chằm y, “Vậy huynh định chịu trách nhiệm thế nào?”
Trần Cảnh đột nhiên ngước lên, lướt qua khuôn mặt trắng ngần của Tinh Lam ở khoảng cách rất gần.
Tinh Lam lặng người, “Vậy còn huynh?”
Bàn tay nắm chặt của Trần Cảnh buông ra, nắm chặt thanh kiếm trên hông, ánh mắt kiên định nhìn nàng.
“Điện hạ giao Bắc Bình cho ta, ta nhất định phải cùng sống chết với Bắc Bình.”
“Trần đại ca…” Cổ họng Tinh Lam nghẹn lại, không thể thốt thành lời.
Nàng và y đều là những người giống nhau, trung thành, có tín ngưỡng. Hôm nay nếu đổi lại là nàng thì nàng cũng sẽ lựa chọn giống như vậy. Nàng không thể khuyên Trần Cảnh, cũng không muốn khuyên Trần Cảnh. Bọn họ đều không hề sợ chết, nếu có thể chết vì chủ tử, vậy thì đó là vinh dự của bọn họ.
Nhưng nàng vẫn muốn ở lại, cùng sinh cộng tử với y.
“Sự sắp xếp của điện hạ chắc chắn không sai, cho dù không có ta, tiểu quận chúa cũng sẽ bình yên vô sự. Trần đại ca, ta muốn…”
“Tinh Lam cô nương, trước đại cục không thể vướng bận nhi nữ tình trường.” Trần Cảnh như hiểu rõ nàng muốn nói gì bèn cắt ngang lời nàng, ánh mắt sắc sảo dò xét đôi mắt hơi hoe đỏ của nàng, từng từ từng chữ nói một cách vô cùng chậm rãi.
“Ta và cô nương nếu có tương lai, nhất định sẽ cùng nhau chong đèn…”
Những lời giống như trao gửi di ngôn của y khiến Tinh Lam sợ hãi đến nghẹt thở.
Nàng chăm chú nhìn y, mãi lâu cũng không thể cất lời.
Trần Cảnh liếc một cái sang hướng Bảo Âm, thấy tiểu nha đầu không nhìn qua bên này mới rón rén đưa tay ra nắm chặt tay của Tinh Lam, hai người nhìn nhau, vẻ mặt của Tinh Lam không hề có sự ngượng ngùng của thiếu nữ mà lại có sự kiên định giống như chiến hữu.
“Bắc Bình là hậu phương của quân Tấn, trận quyết chiến này, ta chỉ có thể dùng mạng để báo đáp điện hạ, cô nương hiểu mà.”
“Ta hiểu.” Giọng nói của Tinh Lam hơi nghẹn ngào.
Gió đêm thổi qua song cửa sổ dường như lạnh hơn mọi khi, xuyên qua tay áo mỏng tang của Tinh Lam, khiến toàn thân nàng nổi da gà, đầu óc cũng dường như mất đi khả năng suy nghĩ, không còn quan tâm đến những thứ khác mà bổ nhào về phía trước, ôm chặt lấy eo Trần Cảnh, hơi thở dồn dập.
“Trần đại ca, huynh nhất định phải bảo trọng.”
“Đương nhiên.” Trần Cảnh đưa tay lên, cuối cùng cũng ôm lấy eo nàng.
Tinh Lam mỉm cười, bất ngờ kiễng chân lên, ngước mắt đối diện nhìn y.
“Huynh đi cùng ta ra ngoài một lát, ta có một thứ rất quan trọng muốn trao cho huynh.”
Tinh Lam buông lỏng eo của Trần Cảnh, ra ngoài gọi Trịnh Nhị Bảo vào trong để ý Tiểu Bảo Âm đang chơi một mình, rồi cúi mặt xuống không dám nhìn Trần Cảnh mà bước nhanh đi thẳng ra ngoài. Dáng vẻ dịu dàng thướt tha làm cho Nhị Bảo công công vừa bước vào cửa há miệng sững sờ, nhìn sang Trần Cánh nháy mắt, nở một nụ cười đầy nham hiểm:
“Mau đi đi.”
Trần Cảnh bối rối không biết phải làm sao, nhìn theo bóng lưng của Tinh Lam rời đi, sau đó liền đi theo.
Hai người một người đi trước một người đi sau, giẫm lên nền gạch đẫm nước mưa chầm chậm bước vào hành lang. Mưa phùn nhẹ nhàng rơi trên mái hiên hai bên hành lang tạo thành một vòng tròn nhỏ gợn sóng, khiến màn đêm tĩnh lặng tăng thêm một thứ cảm xúc kỳ lạ.
Người trong phủ đều đã ngủ say, hành lang rất yên tĩnh.
Trần Cảnh giữ khoảng cách chừng hơn mười bước chân với Tinh Lam, lặng lẽ đi theo sau, đầu có hơi trống rỗng. Cuối hành lang, bước qua một cánh cổng vòm chạm hoa sơn mài đỏ là đến khuê phòng của Tinh Lam.
Thấy nàng không hề ngoảnh lại mà bước thẳng vào phòng, Trần Cảnh hơi khựng lại.
“Tinh Lam cô nương…”
Tinh Lam dừng bước, thân hình mảnh khảnh hơi quay lại, nhưng đầu vẫn cúi xuống, “Huynh sao thế?”
“Ta…” Trần Cảnh ngập ngừng, khi nhìn vào mắt đối phương, y càng cảm thấy ngượng ngùng, căng thẳng siết chặt tay, “Phòng của cô nương, ta không tiện vào trong, có thứ gì quan trọng muốn giao cho ta thì phiền cô nương vào lấy, ta ở đây chờ là được.”
Khóe miệng Tinh Lam vểnh lên giống như đang cười. Nhưng nhìn kĩ thì không phải, chỉ có đôi mắt lấp lánh mà thôi.
“Thứ đồ như vậy không tiện mang ra ngoài, cũng không tiện để người khác nhìn thấy.”
Đôi mắt Trần Cảnh chợt nheo lại, càng thêm khó hiểu, “Nhưng mà ta…”
“Đừng nhưng nhị nữa.” Tinh Lam quay lại, túm lấy cánh tay của y muốn kéo vào trong.
Cảm nhận được dáng vẻ cứng đờ của y, nàng không nhịn được mà buồn cười.
“Vào đi, lẽ nào ta ăn thịt huynh chắc? Con người huynh thật bảo thủ, lúc này không giống ngày thường, trước trận đại chiến, sao còn phải so đo nam nữ? Hơn nữa, nếu ta và huynh đã ngầm hứa hẹn thì sao phải lo lắng nhiều vậy làm gì?”
Nàng nói một cách rất thản nhiên, khiến Trần Cảnh cảm thấy bản thân còn không bằng cô nương nhà người ta. Đôi lông mày y khẽ nhướng lên, khuôn mặt hơi ửng đỏ, mang theo chút ngại ngùng, nhưng cũng không tiếp tục đấu tranh nữa mà thuận theo Tinh Lam đi vào bên trong.
Hai người đi rất gần, cơ thể nữ nhi mềm mại, mùi thơm thoang thoảng vương vấn nơi đầu mũi của y.
Thường ngày đều ở trong doanh trại, Trần Cảnh tiếp xúc với đàn ông trong một thời gian dài, đối với mùi hương và sự mềm mại của nữ nhi thì không có khả năng chống cự, chỉ cảm thấy mùi thơm ấy như nhuộm đầy tiên khí, lúc lúc lại đi vào trong cơ thể từ đầu mũi, mang theo một thứ cảm xúc bồn chồn tê dại, không thể kìm nén nổi, trái tim đập rất nhanh giống như lần trước ở điện Tồn Tâm, khiến y muốn ôm lấy nàng.
Nhận ra suy nghĩ của mình, khuôn mặt Trần Cảnh lại càng thêm ngượng ngùng.
Vừa bước vào cửa, y đã vội rụt tay lại, không dám nhìn vào tấm rèm châu treo trước giường.
“Tinh Lam cô nương, nói ở đây đi.”
“Huynh vội cái gì?” Tinh Lam nhếch miệng cười.
“Cô nương là một cô nương trong trắng, nếu ta ở lại đây quá lâu ắt sẽ bị đàm tiếu dị nghị.” Gò má Trần Cảnh đỏ ửng, giọng nói hơi gượng gạo.
“Ha, giờ mới nói điều này, huynh không nghĩ là đã muộn rồi à?” Tinh Lam cười như không cười ngẩng đầu lên, nhìn y không chớp mắt, giọng nói dịu dàng như làn nước mùa xuân, “Hôm đó khi huynh làm như vậy với ta ở điện Tồn Tâm, hai chúng ta đã không còn thuần khiết nữa rồi.”
Trần Cảnh cúi thấp đầu hơn, giọng nói có chút căng thẳng.
“Ta… cô nương yên tâm, ta sẽ có trách nhiệm với cô nương.”
Tinh Lam nhìn chằm chằm y, “Vậy huynh định chịu trách nhiệm thế nào?”
Trần Cảnh đột nhiên ngước lên, lướt qua khuôn mặt trắng ngần của Tinh Lam ở khoảng cách rất gần.
/1583
|