*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Từ xa đã có thể thấy bức tượng của Thổ địa công công, y dừng bước, xua tay ý bảo Hồ Hòa Lỗ và Trát Kha đứng đây đợi, còn bản thân thì tự mình đi tới.
Miếu Thổ địa rất nhỏ, y liếc mắt một cái là có thể thấy rằng... Lý Mạc chưa tới.
Nơi này trống rỗng khiến y nhớ lại những ký ức đã qua.
Những năm gần đây, y bề bộn nhiều việc, tranh quyền đoạt lợi, kết đảng đấu đá, củng cố thế lực, tranh đấu trong tối ngoài sáng với Lục hoàng tử Ba Căn, tất cả những chuyện này của y đều không liên quan tới Lý Mạc. Nhưng hôm nay, khi ở nơi này, nghĩ tới con diều kia, nghĩ tới gương mặt tươi cười của nàng, y lại nghĩ, dường những tất cả những điều y làm đều không quan trọng như vậy, thậm chí đó còn không phải là những gì mà lòng y mong muốn.
Người ta nói cuộc sống luôn thay đổi, tình cảm là thứ khó vững bền nhất.
Nhưng cho dù tình cảm của y với Lý Mạc đã trải qua bao nhiêu năm tháng, hai người cũng có những tao ngộ riêng của bản thân, nhưng mỗi khi nghĩ tới nàng, y vẫn như ngày còn thiếu niên trẻ tuổi năm đó, vừa khẩn trương vừa lo sợ, rất sợ sẽ làm gì đó khiến nàng không vui.
Ngày đó, khi y rời khỏi kinh sư Nam Yến, nàng từng ra khỏi thành để tiễn y.
Lần đó, y đã nói, nếu nàng giữ y lại thì y nguyện buông tay với mọi thứ, sẽ cùng nàng phiêu bạt giang hồ, làm một đôi thần tiên quyến lữ du ngoạn nhân gian, không quan tâm tới chuyện triều đình hay thiên hạ phân tranh nữa.
Nhưng nàng lại chỉ nói hai chữ: Không cần.
Y biết, lòng nàng chưa từng thay đổi nhưng cũng không thể nào sáng tỏ như trước được nữa.
Khi từ biệt nàng ở phủ Ứng Thiên, y đã cho rằng mình sẽ không bao giờ… có thể nhìn thấy nụ cười của nàng nữa, nhưng y không ngờ con diều hôm nay lại mang nàng đến cho mình, cũng mang đến cho mình hy vọng.
Tâm trạng khi trùng phùng là gì?
Trong lòng y tràn ngập mong chờ, tâm tư dâng trào tới tận cổ họng.
Tầm mắt trở nên mơ hồ, y thở dài day trán, lại bước tới gần hơn, chuẩn bị cúi chào Thổ địa công công, muốn bày tỏ nguyện vọng với ông thì lại phát hiện trong khoảng tối trên mặt bàn thờ màu vàng có một tờ giấy được đặt dưới một cục đất.
Trên giấy viết: “Biết ngươi sẽ đến sớm nên đã chuẩn bị sẵn hương nến cho ngươi rồi. Nhớ năm đó ở núi Thương Long, làm bạn cùng hương nến, Phật âm ngân nga, thắng cảnh nhân gian...”
Đây vẫn là bút tích của Lý Mạc.
Cáp Tát Nhĩ đọc từng từ từng chữ rồi khẽ cau mày.
Sao Mạc Nhi lại đột nhiên thân thiết như vậy?
Y ngẩng đầu nhìn xung quanh, xa xa có thể nhìn thấy những ngọn núi trùng điệp nhưng không thấy bóng người.
Y do dự trong chớp mắt liền lấy hương nến trên mặt bàn, châm lên rồi thành kính cắm hương vào bát hương đầy ắp tàn nhang, hai tay chắp lại, hai mắt nhắm nghiền, miệng thành kính thầm khấn:
“Thổ địa Bồ Tát trên cao, xin người phù hộ Mạc Nhi của ta có thể tới đây gặp ta, nếu ta có thể nối lại tình xưa cùng nàng thì năm sau ta nhất định sẽ đúc tượng vàng cho người...”
Y lẩm bẩm khấn đi khấn lại, không biết do tấm lòng thành kính của y khiến Thổ địa công công cảm động hay y bị khói hương làm đầu óc u mê mà lúc đầu y vốn tưởng hình như thời tiết đột nhiên nóng lên, đầu óc cũng hỗn loạn, dần dần, mắt y hoa lên, đầu óc choáng váng khiến y không thể nào suy nghĩ được nữa.
Đợi đến khi y phát hiện ra điều bất thường thì chân đã như nhũn ra, tay cũng run lên, y run run cổ họng muốn gọi người nhưng lại không thể thốt nên lời.
“Mạc Nhi...”
Y yên lặng thầm nhủ hai tiếng đó, sau đó ngã nhào xuống trước bàn thờ.
Trên môi y vẫn vương nụ cười khổ.
Đất trời trở nên yên tĩnh, không còn bất cứ tiếng động nào.
Cáp Tát Nhĩ chìm trong giấc mộng của mình, từng chuỗi hình ảnh xám trắng, vừa đơn điệu lại vừa chân thực. Bầu trời rồi từng cành cây ngọn cỏ núi Thương Long rõ ràng, chân thực như vừa hôm qua, bên ngoài chùa Ninh Bang có một con đường nhỏ rải đá cuội, từng viên đá đều được mài nhẵn nhụi. Cuối con đường nhỏ có một giếng nước được xây bằng gạch đá, trên giếng phủ một lớp rêu xanh mượt như nhung, màu xanh mượt làm nổi bật nụ cười của thiếu nữ.
“Sa Mạc ca ca, huynh đến rồi sao?”
“Sa Mạc ca ca, ta chờ huynh lấy nước giúp ta...”
“Ta muốn huynh gánh nước về giúp ta...”
“Đừng để sư phụ nhìn thấy, không lát nữa lại bị trách phạt đó.”
“Sa Mạc ca ca, bánh bao này ngon thật...”
“Oa, ta muốn bắn tên vừa nhanh vừa chuẩn, dạy ta, dạy ta!”
Giọng nói nhỏ bé mà từng câu từng chữ lại như tiếng chim hoàng anh trong cốc, êm tai vô cùng.
Nhưng rất nhanh, âm thanh này lại bị tiếng binh khí va chạm và tiếng móng ngựa đạp trên nền đất thay thế, hình ảnh khuôn mặt tươi cười liên tục lắc lư, bị vặn xoắn, bị bóp méo biến thành vô số khuôn mặt, liên tục thay đổi.
Nụ cười trên mặt nàng không còn nữa, vẻ hồng nhuận trên gương mặt cũng không còn… gương mặt nàng trở nên tái nhợt, tiều tụy, lạnh lùng, không có lấy một tia huyết sắc, bé gái ngày nào đã biến thành một cô nương khó gần, sau đó, nàng lại biến thành một “nam nhân”.
Nàng không hề mặc nữ trang, không mặc quần áo xinh đẹp trên người, cũng không búi những búi tóc phức tạp đẹp đẽ, càng không mang theo chút trang sức nào. Nàng chỉ mang vẻ mặt cứng nhắc, lạnh nhạt thờ ơ cùng với y phục màu xanh đậm bằng vải bố.
Trái tim y co rút đau đớn.
“Mạc Nhi...”
Mồ hôi lạnh trên trán y như viên bi lăn dài trên má.
“Mạc Nhi... Đừng đi...”
Y hô lên một tiếng, nhưng cô gái trong giấc mộng dường như không hề phát giác ra, cũng không thèm nhìn y. Y đau đớn rên rỉ một tiếng, trong đầu lại nhanh chóng bị gió tuyết ùn ùn kéo đến xoay vần.
Gió tuyết nâng y lên thật cao, ngựa của y chở hai người trên lưng, nàng vùi trong ngực y, hai người đi qua từng con đường núi luẩn quẩn, sau lưng là một cô gái với sắc mặt sợ hãi... Lý Kiều.
Nàng đang cười, Lý Kiều cũng đang cười.
Quán trọ Nhữ Nam, sau khi bị tiểu nhị mời chén rượu kia, y lảo đảo bước lên lầu...
Từng hình ảnh thoáng hiện ra trong đầu khiến y đột nhiên run rẩy.
“Mạc Nhi... Mạc Nhi...”
Y rên rỉ đau đớn, y thấy mình không nhanh không chậm cưỡi ngựa đi, đưa nàng ta từ tòa thành này tới một tòa thành khác… tiến về Mạc Bắc, tiến về cuộc sống mới bắt đầu của họ. Trên gương mặt nàng ta vẫn nở nụ cười ngọt ngào mỹ lệ như trước.
Lúc này, tiếng la giết lọt vào tai, quân đội Nam Yến đông như bầy kiến đuổi theo bọn họ, ánh mắt bọn chúng tràn đầy sát ý lạnh lùng, cô gái trong lòng y hơi run lên, ôm chặt lấy hông y.
Nàng ta đang bảo y đi trước.
Y không trả lời nàng ta, nhưng lại đưa nàng ta lên lưng một con ngựa khác, tự mình vỗ ngựa để nàng ta rời đi thật xa.
Vách núi, vách núi... Y nhìn thấy thứ khiến y mãi mãi không thể thoát được cơn ác mộng... Vách núi.
Từ xa đã có thể thấy bức tượng của Thổ địa công công, y dừng bước, xua tay ý bảo Hồ Hòa Lỗ và Trát Kha đứng đây đợi, còn bản thân thì tự mình đi tới.
Miếu Thổ địa rất nhỏ, y liếc mắt một cái là có thể thấy rằng... Lý Mạc chưa tới.
Nơi này trống rỗng khiến y nhớ lại những ký ức đã qua.
Những năm gần đây, y bề bộn nhiều việc, tranh quyền đoạt lợi, kết đảng đấu đá, củng cố thế lực, tranh đấu trong tối ngoài sáng với Lục hoàng tử Ba Căn, tất cả những chuyện này của y đều không liên quan tới Lý Mạc. Nhưng hôm nay, khi ở nơi này, nghĩ tới con diều kia, nghĩ tới gương mặt tươi cười của nàng, y lại nghĩ, dường những tất cả những điều y làm đều không quan trọng như vậy, thậm chí đó còn không phải là những gì mà lòng y mong muốn.
Người ta nói cuộc sống luôn thay đổi, tình cảm là thứ khó vững bền nhất.
Nhưng cho dù tình cảm của y với Lý Mạc đã trải qua bao nhiêu năm tháng, hai người cũng có những tao ngộ riêng của bản thân, nhưng mỗi khi nghĩ tới nàng, y vẫn như ngày còn thiếu niên trẻ tuổi năm đó, vừa khẩn trương vừa lo sợ, rất sợ sẽ làm gì đó khiến nàng không vui.
Ngày đó, khi y rời khỏi kinh sư Nam Yến, nàng từng ra khỏi thành để tiễn y.
Lần đó, y đã nói, nếu nàng giữ y lại thì y nguyện buông tay với mọi thứ, sẽ cùng nàng phiêu bạt giang hồ, làm một đôi thần tiên quyến lữ du ngoạn nhân gian, không quan tâm tới chuyện triều đình hay thiên hạ phân tranh nữa.
Nhưng nàng lại chỉ nói hai chữ: Không cần.
Y biết, lòng nàng chưa từng thay đổi nhưng cũng không thể nào sáng tỏ như trước được nữa.
Khi từ biệt nàng ở phủ Ứng Thiên, y đã cho rằng mình sẽ không bao giờ… có thể nhìn thấy nụ cười của nàng nữa, nhưng y không ngờ con diều hôm nay lại mang nàng đến cho mình, cũng mang đến cho mình hy vọng.
Tâm trạng khi trùng phùng là gì?
Trong lòng y tràn ngập mong chờ, tâm tư dâng trào tới tận cổ họng.
Tầm mắt trở nên mơ hồ, y thở dài day trán, lại bước tới gần hơn, chuẩn bị cúi chào Thổ địa công công, muốn bày tỏ nguyện vọng với ông thì lại phát hiện trong khoảng tối trên mặt bàn thờ màu vàng có một tờ giấy được đặt dưới một cục đất.
Trên giấy viết: “Biết ngươi sẽ đến sớm nên đã chuẩn bị sẵn hương nến cho ngươi rồi. Nhớ năm đó ở núi Thương Long, làm bạn cùng hương nến, Phật âm ngân nga, thắng cảnh nhân gian...”
Đây vẫn là bút tích của Lý Mạc.
Cáp Tát Nhĩ đọc từng từ từng chữ rồi khẽ cau mày.
Sao Mạc Nhi lại đột nhiên thân thiết như vậy?
Y ngẩng đầu nhìn xung quanh, xa xa có thể nhìn thấy những ngọn núi trùng điệp nhưng không thấy bóng người.
Y do dự trong chớp mắt liền lấy hương nến trên mặt bàn, châm lên rồi thành kính cắm hương vào bát hương đầy ắp tàn nhang, hai tay chắp lại, hai mắt nhắm nghiền, miệng thành kính thầm khấn:
“Thổ địa Bồ Tát trên cao, xin người phù hộ Mạc Nhi của ta có thể tới đây gặp ta, nếu ta có thể nối lại tình xưa cùng nàng thì năm sau ta nhất định sẽ đúc tượng vàng cho người...”
Y lẩm bẩm khấn đi khấn lại, không biết do tấm lòng thành kính của y khiến Thổ địa công công cảm động hay y bị khói hương làm đầu óc u mê mà lúc đầu y vốn tưởng hình như thời tiết đột nhiên nóng lên, đầu óc cũng hỗn loạn, dần dần, mắt y hoa lên, đầu óc choáng váng khiến y không thể nào suy nghĩ được nữa.
Đợi đến khi y phát hiện ra điều bất thường thì chân đã như nhũn ra, tay cũng run lên, y run run cổ họng muốn gọi người nhưng lại không thể thốt nên lời.
“Mạc Nhi...”
Y yên lặng thầm nhủ hai tiếng đó, sau đó ngã nhào xuống trước bàn thờ.
Trên môi y vẫn vương nụ cười khổ.
Đất trời trở nên yên tĩnh, không còn bất cứ tiếng động nào.
Cáp Tát Nhĩ chìm trong giấc mộng của mình, từng chuỗi hình ảnh xám trắng, vừa đơn điệu lại vừa chân thực. Bầu trời rồi từng cành cây ngọn cỏ núi Thương Long rõ ràng, chân thực như vừa hôm qua, bên ngoài chùa Ninh Bang có một con đường nhỏ rải đá cuội, từng viên đá đều được mài nhẵn nhụi. Cuối con đường nhỏ có một giếng nước được xây bằng gạch đá, trên giếng phủ một lớp rêu xanh mượt như nhung, màu xanh mượt làm nổi bật nụ cười của thiếu nữ.
“Sa Mạc ca ca, huynh đến rồi sao?”
“Sa Mạc ca ca, ta chờ huynh lấy nước giúp ta...”
“Ta muốn huynh gánh nước về giúp ta...”
“Đừng để sư phụ nhìn thấy, không lát nữa lại bị trách phạt đó.”
“Sa Mạc ca ca, bánh bao này ngon thật...”
“Oa, ta muốn bắn tên vừa nhanh vừa chuẩn, dạy ta, dạy ta!”
Giọng nói nhỏ bé mà từng câu từng chữ lại như tiếng chim hoàng anh trong cốc, êm tai vô cùng.
Nhưng rất nhanh, âm thanh này lại bị tiếng binh khí va chạm và tiếng móng ngựa đạp trên nền đất thay thế, hình ảnh khuôn mặt tươi cười liên tục lắc lư, bị vặn xoắn, bị bóp méo biến thành vô số khuôn mặt, liên tục thay đổi.
Nụ cười trên mặt nàng không còn nữa, vẻ hồng nhuận trên gương mặt cũng không còn… gương mặt nàng trở nên tái nhợt, tiều tụy, lạnh lùng, không có lấy một tia huyết sắc, bé gái ngày nào đã biến thành một cô nương khó gần, sau đó, nàng lại biến thành một “nam nhân”.
Nàng không hề mặc nữ trang, không mặc quần áo xinh đẹp trên người, cũng không búi những búi tóc phức tạp đẹp đẽ, càng không mang theo chút trang sức nào. Nàng chỉ mang vẻ mặt cứng nhắc, lạnh nhạt thờ ơ cùng với y phục màu xanh đậm bằng vải bố.
Trái tim y co rút đau đớn.
“Mạc Nhi...”
Mồ hôi lạnh trên trán y như viên bi lăn dài trên má.
“Mạc Nhi... Đừng đi...”
Y hô lên một tiếng, nhưng cô gái trong giấc mộng dường như không hề phát giác ra, cũng không thèm nhìn y. Y đau đớn rên rỉ một tiếng, trong đầu lại nhanh chóng bị gió tuyết ùn ùn kéo đến xoay vần.
Gió tuyết nâng y lên thật cao, ngựa của y chở hai người trên lưng, nàng vùi trong ngực y, hai người đi qua từng con đường núi luẩn quẩn, sau lưng là một cô gái với sắc mặt sợ hãi... Lý Kiều.
Nàng đang cười, Lý Kiều cũng đang cười.
Quán trọ Nhữ Nam, sau khi bị tiểu nhị mời chén rượu kia, y lảo đảo bước lên lầu...
Từng hình ảnh thoáng hiện ra trong đầu khiến y đột nhiên run rẩy.
“Mạc Nhi... Mạc Nhi...”
Y rên rỉ đau đớn, y thấy mình không nhanh không chậm cưỡi ngựa đi, đưa nàng ta từ tòa thành này tới một tòa thành khác… tiến về Mạc Bắc, tiến về cuộc sống mới bắt đầu của họ. Trên gương mặt nàng ta vẫn nở nụ cười ngọt ngào mỹ lệ như trước.
Lúc này, tiếng la giết lọt vào tai, quân đội Nam Yến đông như bầy kiến đuổi theo bọn họ, ánh mắt bọn chúng tràn đầy sát ý lạnh lùng, cô gái trong lòng y hơi run lên, ôm chặt lấy hông y.
Nàng ta đang bảo y đi trước.
Y không trả lời nàng ta, nhưng lại đưa nàng ta lên lưng một con ngựa khác, tự mình vỗ ngựa để nàng ta rời đi thật xa.
Vách núi, vách núi... Y nhìn thấy thứ khiến y mãi mãi không thể thoát được cơn ác mộng... Vách núi.
/1583
|