“Ừ” Triệu Đê Tiện hài lòng, thản nhiên hỏi, “Tiểu nô, ngươi muốn hỏi gì?”
Hạ Sơ Thất vẫn chưa quen với xưng hô khẩu vị nặng này lắm, xoa xoa da gà da vịt nổi đầy người, rồi mới hừ một tiếng: “Ta muốn biết, ngài làm nhiều chuyện như vậy, ép ta ký khế ước bán thân là rốt cuộc cần ta làm gì cho ngài?”
Triệu Tôn hỏi ngược lại, “Chẳng phải người đang làm sao?”
Bóp vai? Tẩm quất?” Hạ Sơ Thất cao giọng lên: “Có nhầm không vậy? Ta đường đường là... mà chỉ dùng được thế sao?”
Triệu Tôn liếc nàng, ánh mắt sâu không thấy đáy, còn có cái giọng điệu mỉa mai quen thuộc.
“Nếu không thì sao? Thị tẩm ngươi à?”
Hạ Sơ Thất thầm mắng cặn bã”, cảm thấy căm tức trong lòng, nhưng lại hiểu được rằng, muốn đối phó với tiện nhân thì phải tiện hơn kẻ đó mới được. Nàng nở nụ cười xấu xa, đôi mắt ngập nước cong cong, cúi đầu kề sát vào Triệu Tôn, “Gia, thật ra việc ta giỏi nhất không phải xoa bóp, mà là...”
Không đợi nàng nói xong, bên ngoài chợt có tiếng ngựa hí. Sau đó, tiếng giáp va loảng xoảng, tiếng “Báo” vang lên, một quan văn hấp tấp chạy vào, hành lễ trước, sau đó mới dâng một cái hộp lên.
“Điện hạ, tin khẩn tám trăm dặm, thánh chỉ đến!”
Tướng ở bên ngoài thì các lễ nghĩa sẽ được lược bớt đi.
Quỳ tiếp thánh chỉ, tiễn người truyền tin, Triệu Tôn sai Trịnh Nhị Bảo cẩn thận bóc dấu sơn bên ngoài, mở thánh chỉ vàng cam bên trong ra: “Phụng thiên thừa vận Hoàng đế chiếu viết: Hoàng Thập Cửu tử Triệu Tôn thiên tự dũng mãnh, quả cảm trí tuệ, tận tâm với biên thùy. Đã thống lĩnh ba mươi vạn binh lực đến nước Una, khống chế cường đạo, phá hang ổ của bọn cướp, trên an xã tắc, dưới an bá tánh, trẫm cảm thấy rất an lòng...”
Hạ Sơ Thất đứng cạnh hắn, xem được gần như hoàn chỉnh. Ngoài một tràng những lời khen ngợi chiến tích của Triệu Tôn ra, thì quan trọng nhất là... bảo hắn lập tức hồi kinh báo cáo công việc. Đây đã là thánh chỉ giục về thứ hai rồi.
Triệu Tôn lặng im một lát, đưa thánh chỉ cho Trịnh Nhị Bảo, rồi ngồi lên ghế la hán gỗ tử đàn, vẻ mặt mệt mỏi. Nguyệt Dục đứng hầu ở bên đưa gối dựa tới, sắp xếp thích hợp cho hắn rồi mới lui sang bên chờ phân công.
Trong Hoa Đường, không khí tĩnh lặng, Hạ Sơ Thất có thể cảm nhận được.
Nhưng mà chuyện của Hoàng thất không liên quan gì đến nàng, dù nàng đang tạm ăn cơm của nhà kẻ này. Mãi sau, Hạ Sơ Thất mới thình lình nghe được tiếng Triệu Tôn, “Tiểu nô.” Hạ Sơ Thất bị điểm tên ngây người, “Có ạ.” Triệu Tôn khẽ cau mày, xua tay với những người khác, chờ bọn họ lui ra hết mới cho nàng tiến lên.
“Gia kiểm tra người.” Kiểm tra nàng? Hạ Sơ Thất nhếch miệng, khẽ “vâng” một tiếng, ỉu xìu không có tinh thần.
Hắn hỏi, “Có một ngọn núi lớn sừng sững cao ngất, đám mãnh thú đều muốn làm Thú vương độc nhất vô nhị. Vì thể bọn chúng chia thành các phe phái, tự giết lẫn nhau, nháo đến mức lộ hết tất cả tư thái xấu xa ghế tởm ra ngoài. Nếu như cô cũng là một con mãnh thú trong núi, trước có lang sói, sau có mãnh hổ, cô sẽ làm thế nào?”
Ví dụ này cũng thật là...
Nàng suy nghĩ rồi cười nhẹ, “Gia, không muốn làm mãnh thú của Thú vương thì đâu có quyền lựa chọn?” Triệu Tôn liếc nàng, “Giải thích thế nào?”
Hạ Sơ Thất cong môi, đôi mắt mang theo ánh sáng kỳ lạ. “Từ cổ chí kim, chỉ có người nắm quyền trong tay thì lời nói mới có trọng lượng. Ví như ngài và ta, không phải ta ngốc hơn ngài, cũng không phải ngài mạnh hơn ta, mà nói cho cùng, ta không có quyền thế như ngài, không có binh quyền, tai mắt khắp nơi, nên mới rơi vào nước đường cùng.” Nàng dừng một chút, thấy hắn không đen mặt mới nói tiếp, “Có câu này chắc ngài hiểu rõ hơn ta. Từ xưa trong gia đình Hoàng thất, cha con như quân thần... Chim hết thì giấu nỏ, thỏ mà chết thì chó săn bị làm thịt....” (*) Câu này được hiểu là săn bắn hết chim rồi thì không cần nó nữa, thỏ chết rồi chó không cần săn bắt nên giết ăn thôi. Ý chỉ người đã không còn sự lợi dụng nữa sẽ bị giết chết.
“To gan!” Mặt Triệu Tôn biến sắc, cau mày lạnh lùng nhìn nàng. Hạ Sơ Thất ngẩng đầu nhìn lại hắn. Ánh mắt hắn thấm sâu, phức tạp, khó hiểu đến mức nàng không biết mình vừa tâng bốc có đúng chỗ không.
Chẳng lẽ không phải Triệu Tôn muốn một lý do đầy đủ để cướp ngôi sao? Đối mặt một lát, sắc mặt lạnh như băng của Triệu Tôn dần dịu đi. Hắn nhắm mắt tựa đầu trên gối. “Đi xuống đi, sau này không được nói những lời như thế.”
“Vâng...”
Hạ Sơ Thất trừng hắn, nhe răng ra, không ngờ hắn lại mở mắt nhìn lại khiến vẻ mặt nàng cứng đờ. Cũng may hắn đã quen với việc nàng không biết tôn ti, chỉ chống huyệt thái dương, từ từ ra lệnh.
“Đi ra ngoài nói Trịnh Nhị Bảo, tìm Tôn Chính Nghiệp giao bán của ta cho Quân dịch đưa về kinh sư. Nói bốn vương lãnh binh một đoạn đường dài, cả thể chất lẫn tinh thần đều mệt mỏi, bệnh nặng khó chữa, mặc dù đã cố gắng hết sức nhưng lực bất tòng tâm, phụ thánh ân Hoàng thượng, sẽ thỉnh tội sau khi hồi kinh.”
Nghe một đống lời nho nhã này, Hạ Sơ Thất hiểu ra một chuyện: Triệu Tôn muốn giả vờ ốm, ở lại trạm dịch Thanh Cương.
Nhưng rốt cuộc là do Triệu Tôn tính toán quá kỹ, hay là không muốn tranh ngôi vị Hoàng đế thật? Trong lịch sử, có Hoàng tử nào không muốn làm Hoàng đế chứ?
Hạ Sơ Thất hậm hực đáp lời, dù biết rõ tâm trạng hắn không tốt lắm, nhưng vẫn hỏi: “Lan Đần nhà ta đâu? Bây giờ ta có thể gặp huynh ấy chứ?” Triệu Tôn im lặng một lát, lạnh lùng nhìn qua. “Đính hôn với một kẻ đần, ngươi có thể yên phận sao?” Nàng suy nghĩ một chút, xấu xa nhếch môi, cầm một quả lê trên mâm đựng trái cây, cắn mạnh một miếng, rồi cúi đầu, cười híp mắt ghé sát vào mặt Triệu Tôn: “Liên quan quái gì đến ngài!” Triệu Tôn giận tái mặt, quát, “Mai Tử!” Mai Tử hầu hạ ngoài phòng nhanh chóng bước vào, “Gia.” Hắn không nhìn Hạ Sơ Thất, lạnh lùng xua tay. “Đưa nàng ta đi!”
Mai Tử sợ run người, chớp mắt mấy cái, Hạ Sơ Thất bèn lui ra.
Đi đến cửa Hoa Đường, nàng vô thức quay lại nhìn người đàn ông tôn quý lạnh lùng đang nằm nghiêng người trên ghế la hán. Lúc này, ánh sáng yếu ớt len qua cửa sổ rọi xuống người hắn, khiến cả người hắn như chìm trong không khí lạ kỳ. Nửa gương mặt quý khí cao sang, nửa gương mặt âm u lạnh lẽo, sự mâu thuẫn này như là sự vô lực vì đấu đá tranh giành Hoàng quyền.
Lại giống như, hắn mới là người cô độc bị bắt nạt vậy. Mặt trời ngả dần về hướng Tây, nước thì phải chảy về hướng Đông; cũng như số phận đẩy bạn đi về phía trước thì dù bạn có chống lại, có níu giữ thì vẫn phải đi. Hạ Sơ Thất vốn lười biếng, việc mà nàng không thích làm nhất là “lừa mình, khinh người, và bị người bắt nạt”. Vì thế tới bây giờ, nàng chỉ thuận theo số phận, không cần lưu danh sử sách, chỉ cầu giữ được cái mạng nhỏ.
“Sở Thất, ta muốn nhờ cô chuyện này...”
Mai Tử nói nhỏ như muỗi, cắt ngang suy nghĩ về suy nghĩ mang tính triết lý của Hạ Sơ Thất.
“Sao?”
“Ta..” Mai Tử nhìn nàng, úp úp mở mở. Cũng chẳng hiểu vì sao, dù Sở Thất trông như không có gì khác biệt với những nô bộc khác của gia, đều là quần áo xanh, đi giày vải, nhưng nàng ấy lại cảm thấy Sở Thất rất khác. Không chỉ gia đối xử khác với nàng, mà ngay cả khí chất trên người nàng, cũng khiến nàng ấy cảm thấy thấp kém hơn mấy phần.
“Khó nói lắm à?” Hạ Sơ Thất nheo mắt, dừng chân lại, hừ một tiếng rồi phẩy tay áo, bước nhanh hơn, “Thế thì đừng nói nữa.”
“Ấy, Sở Thất...” Mai Tử giữ chặt tay áo nàng, cắn môi nói, “Ta nói, ta nói.” Hạ Sơ Thất dở khóc dở cười, đúng là cô nhóc con. “Sở Thất, cô xem mặt ta, chẳng hiểu sao mà mấy ngày nay mọc nhiều mụn... Ta sợ Nguyệt Dục tỷ tỷ chê ta xấu, không cho ta hầu hạ bên cạnh gia, ta... ta muốn nhờ cô giúp ta một chút...” Hạ Sơ Thất nhìn nàng ấy. Mai Tử búi tóc, mặc áo xanh đậm, khuôn mặt tròn trắng hồng, trông rất đáng yêu, nhưng trên mặt lại có mấy nốt mụn đỏ ửng, đúng là ảnh hưởng đến thẩm mỹ. Nàng chớp mắt, cười xảo trá: “Vậy ta có thể giúp gì cho cô?”
Mai Tử trả lời: “Ta đi tìm Tôn đại phu rồi, cũng uống không ít thuốc, nhưng vẫn không giảm bớt chút nào, mà còn nhiều mụn hơn nữa. Tôn đại phu nói ông ấy không có nhiều kinh nghiệm về mặt này, còn nói y thuật của Sở Thất cô rất tốt. Cô... cô có cách phải không?”
Đương nhiên là có cách rồi.
Nhưng không thể dùng tùy tiện được.
Hạ Sơ Thất suy nghĩ một lát, giống như rất khó xử mà gãi đầu gãi tai, đau khổ nói: “Đây là một loại bệnh ngoài da rất hiếm thấy, ngoại trừ ta thì e là không ai có thể trị được. Nhưng nếu ta cố gắng chữa trị thì ta được lợi gì?”
Mai Tử sốt ruột kéo tay áo nàng không buông.
“Tỷ tỷ tốt, tỷ giúp muội đi, sau này muội sẽ nghe lời tỷ mà.” “Vậy sao?” Liếc nhìn viện Dịch Quán, Hạ Sơ Thất miễn cưỡng thở dài một hơi, “Nhưng ta không tin cô được, bởi vì chủ của cô là một tên lừa gạt, vậy thì cô cũng là một tên lừa đảo.” Vừa nghe câu này, Mai Tử sợ đến mức mặt mũi trắng bệch, đặt ngón tay lên miệng “suỵt” một tiếng, “Sở Thất, không được nói vậy, sẽ bị mất đầu đấy.”
Nhưng nàng ấy chợt nghĩ lại, bình thường Sở Thất mạo phạm gia, vừa cắn vừa mắng, lại còn đánh nữa mà cũng đâu mất đầu. Nàng ấy tủi thân bĩu môi, “Gia không cần đầu tỷ, nhưng sẽ lấy đầu Mai Tử đấy... Tỷ tỷ tốt, làm sao tỷ mới tin muội đây?”
Hạ Sơ Thất khoanh tay, cười hì hì đùa cợt nàng ấy, “Vậy cô chửi một câu “Triệu Tôn khốn kiếp thì ta sẽ tin cô.”
“Cái gì?” Mai Tử giậm chân, sốt ruột đến mức sắp khóc lên, “Không được, muội là nô tỳ của gia, là người của gia, người không trung thành với chủ sẽ bị thiên lôi đánh chết. Tỷ tỷ tốt, đối cái khác được không? Đối thành Mai Tử khốn kiếp có được không?” Thấy điệu bộ làm nũng có chút đáng thương của Mai Tử, Hạ Sơ Thất mềm lòng.
Lễ giáo phong kiến đúng thật là hai người. Khinh bỉ thì khinh bỉ, nhưng nàng cũng không có cách để thay đổi tam quan của Mai Tử.
Nở nụ cười xấu xa, nàng ôm cánh tay Mai Tử, vừa đi vừa nói: “Thấy muội đáng thương như vậy, tỷ sẽ giúp muội lần này. Có điều, muội nợ tỷ một ân tình lớn như vậy, sau này muội là người của tỷ, nghe được tin đồn gì cũng phải báo cho tỷ biết trước tiên. Hiểu chưa?”
Nếu là điều này thì Mai Tử không phản đối, gật đầu liên tục, “Vâng, muội nghe theo tỷ hết.”
“Ngoan!” Hạ Sơ Thất cười hì hì bóp khuôn mặt tròn xoe của Mai Tử, cười đắc ý “Tí nữa tỷ về Hồi Xuân Đường lấy đồ, sẵn tiện phối thuốc cho muội luôn.”
rn
Hạ Sơ Thất vẫn chưa quen với xưng hô khẩu vị nặng này lắm, xoa xoa da gà da vịt nổi đầy người, rồi mới hừ một tiếng: “Ta muốn biết, ngài làm nhiều chuyện như vậy, ép ta ký khế ước bán thân là rốt cuộc cần ta làm gì cho ngài?”
Triệu Tôn hỏi ngược lại, “Chẳng phải người đang làm sao?”
Bóp vai? Tẩm quất?” Hạ Sơ Thất cao giọng lên: “Có nhầm không vậy? Ta đường đường là... mà chỉ dùng được thế sao?”
Triệu Tôn liếc nàng, ánh mắt sâu không thấy đáy, còn có cái giọng điệu mỉa mai quen thuộc.
“Nếu không thì sao? Thị tẩm ngươi à?”
Hạ Sơ Thất thầm mắng cặn bã”, cảm thấy căm tức trong lòng, nhưng lại hiểu được rằng, muốn đối phó với tiện nhân thì phải tiện hơn kẻ đó mới được. Nàng nở nụ cười xấu xa, đôi mắt ngập nước cong cong, cúi đầu kề sát vào Triệu Tôn, “Gia, thật ra việc ta giỏi nhất không phải xoa bóp, mà là...”
Không đợi nàng nói xong, bên ngoài chợt có tiếng ngựa hí. Sau đó, tiếng giáp va loảng xoảng, tiếng “Báo” vang lên, một quan văn hấp tấp chạy vào, hành lễ trước, sau đó mới dâng một cái hộp lên.
“Điện hạ, tin khẩn tám trăm dặm, thánh chỉ đến!”
Tướng ở bên ngoài thì các lễ nghĩa sẽ được lược bớt đi.
Quỳ tiếp thánh chỉ, tiễn người truyền tin, Triệu Tôn sai Trịnh Nhị Bảo cẩn thận bóc dấu sơn bên ngoài, mở thánh chỉ vàng cam bên trong ra: “Phụng thiên thừa vận Hoàng đế chiếu viết: Hoàng Thập Cửu tử Triệu Tôn thiên tự dũng mãnh, quả cảm trí tuệ, tận tâm với biên thùy. Đã thống lĩnh ba mươi vạn binh lực đến nước Una, khống chế cường đạo, phá hang ổ của bọn cướp, trên an xã tắc, dưới an bá tánh, trẫm cảm thấy rất an lòng...”
Hạ Sơ Thất đứng cạnh hắn, xem được gần như hoàn chỉnh. Ngoài một tràng những lời khen ngợi chiến tích của Triệu Tôn ra, thì quan trọng nhất là... bảo hắn lập tức hồi kinh báo cáo công việc. Đây đã là thánh chỉ giục về thứ hai rồi.
Triệu Tôn lặng im một lát, đưa thánh chỉ cho Trịnh Nhị Bảo, rồi ngồi lên ghế la hán gỗ tử đàn, vẻ mặt mệt mỏi. Nguyệt Dục đứng hầu ở bên đưa gối dựa tới, sắp xếp thích hợp cho hắn rồi mới lui sang bên chờ phân công.
Trong Hoa Đường, không khí tĩnh lặng, Hạ Sơ Thất có thể cảm nhận được.
Nhưng mà chuyện của Hoàng thất không liên quan gì đến nàng, dù nàng đang tạm ăn cơm của nhà kẻ này. Mãi sau, Hạ Sơ Thất mới thình lình nghe được tiếng Triệu Tôn, “Tiểu nô.” Hạ Sơ Thất bị điểm tên ngây người, “Có ạ.” Triệu Tôn khẽ cau mày, xua tay với những người khác, chờ bọn họ lui ra hết mới cho nàng tiến lên.
“Gia kiểm tra người.” Kiểm tra nàng? Hạ Sơ Thất nhếch miệng, khẽ “vâng” một tiếng, ỉu xìu không có tinh thần.
Hắn hỏi, “Có một ngọn núi lớn sừng sững cao ngất, đám mãnh thú đều muốn làm Thú vương độc nhất vô nhị. Vì thể bọn chúng chia thành các phe phái, tự giết lẫn nhau, nháo đến mức lộ hết tất cả tư thái xấu xa ghế tởm ra ngoài. Nếu như cô cũng là một con mãnh thú trong núi, trước có lang sói, sau có mãnh hổ, cô sẽ làm thế nào?”
Ví dụ này cũng thật là...
Nàng suy nghĩ rồi cười nhẹ, “Gia, không muốn làm mãnh thú của Thú vương thì đâu có quyền lựa chọn?” Triệu Tôn liếc nàng, “Giải thích thế nào?”
Hạ Sơ Thất cong môi, đôi mắt mang theo ánh sáng kỳ lạ. “Từ cổ chí kim, chỉ có người nắm quyền trong tay thì lời nói mới có trọng lượng. Ví như ngài và ta, không phải ta ngốc hơn ngài, cũng không phải ngài mạnh hơn ta, mà nói cho cùng, ta không có quyền thế như ngài, không có binh quyền, tai mắt khắp nơi, nên mới rơi vào nước đường cùng.” Nàng dừng một chút, thấy hắn không đen mặt mới nói tiếp, “Có câu này chắc ngài hiểu rõ hơn ta. Từ xưa trong gia đình Hoàng thất, cha con như quân thần... Chim hết thì giấu nỏ, thỏ mà chết thì chó săn bị làm thịt....” (*) Câu này được hiểu là săn bắn hết chim rồi thì không cần nó nữa, thỏ chết rồi chó không cần săn bắt nên giết ăn thôi. Ý chỉ người đã không còn sự lợi dụng nữa sẽ bị giết chết.
“To gan!” Mặt Triệu Tôn biến sắc, cau mày lạnh lùng nhìn nàng. Hạ Sơ Thất ngẩng đầu nhìn lại hắn. Ánh mắt hắn thấm sâu, phức tạp, khó hiểu đến mức nàng không biết mình vừa tâng bốc có đúng chỗ không.
Chẳng lẽ không phải Triệu Tôn muốn một lý do đầy đủ để cướp ngôi sao? Đối mặt một lát, sắc mặt lạnh như băng của Triệu Tôn dần dịu đi. Hắn nhắm mắt tựa đầu trên gối. “Đi xuống đi, sau này không được nói những lời như thế.”
“Vâng...”
Hạ Sơ Thất trừng hắn, nhe răng ra, không ngờ hắn lại mở mắt nhìn lại khiến vẻ mặt nàng cứng đờ. Cũng may hắn đã quen với việc nàng không biết tôn ti, chỉ chống huyệt thái dương, từ từ ra lệnh.
“Đi ra ngoài nói Trịnh Nhị Bảo, tìm Tôn Chính Nghiệp giao bán của ta cho Quân dịch đưa về kinh sư. Nói bốn vương lãnh binh một đoạn đường dài, cả thể chất lẫn tinh thần đều mệt mỏi, bệnh nặng khó chữa, mặc dù đã cố gắng hết sức nhưng lực bất tòng tâm, phụ thánh ân Hoàng thượng, sẽ thỉnh tội sau khi hồi kinh.”
Nghe một đống lời nho nhã này, Hạ Sơ Thất hiểu ra một chuyện: Triệu Tôn muốn giả vờ ốm, ở lại trạm dịch Thanh Cương.
Nhưng rốt cuộc là do Triệu Tôn tính toán quá kỹ, hay là không muốn tranh ngôi vị Hoàng đế thật? Trong lịch sử, có Hoàng tử nào không muốn làm Hoàng đế chứ?
Hạ Sơ Thất hậm hực đáp lời, dù biết rõ tâm trạng hắn không tốt lắm, nhưng vẫn hỏi: “Lan Đần nhà ta đâu? Bây giờ ta có thể gặp huynh ấy chứ?” Triệu Tôn im lặng một lát, lạnh lùng nhìn qua. “Đính hôn với một kẻ đần, ngươi có thể yên phận sao?” Nàng suy nghĩ một chút, xấu xa nhếch môi, cầm một quả lê trên mâm đựng trái cây, cắn mạnh một miếng, rồi cúi đầu, cười híp mắt ghé sát vào mặt Triệu Tôn: “Liên quan quái gì đến ngài!” Triệu Tôn giận tái mặt, quát, “Mai Tử!” Mai Tử hầu hạ ngoài phòng nhanh chóng bước vào, “Gia.” Hắn không nhìn Hạ Sơ Thất, lạnh lùng xua tay. “Đưa nàng ta đi!”
Mai Tử sợ run người, chớp mắt mấy cái, Hạ Sơ Thất bèn lui ra.
Đi đến cửa Hoa Đường, nàng vô thức quay lại nhìn người đàn ông tôn quý lạnh lùng đang nằm nghiêng người trên ghế la hán. Lúc này, ánh sáng yếu ớt len qua cửa sổ rọi xuống người hắn, khiến cả người hắn như chìm trong không khí lạ kỳ. Nửa gương mặt quý khí cao sang, nửa gương mặt âm u lạnh lẽo, sự mâu thuẫn này như là sự vô lực vì đấu đá tranh giành Hoàng quyền.
Lại giống như, hắn mới là người cô độc bị bắt nạt vậy. Mặt trời ngả dần về hướng Tây, nước thì phải chảy về hướng Đông; cũng như số phận đẩy bạn đi về phía trước thì dù bạn có chống lại, có níu giữ thì vẫn phải đi. Hạ Sơ Thất vốn lười biếng, việc mà nàng không thích làm nhất là “lừa mình, khinh người, và bị người bắt nạt”. Vì thế tới bây giờ, nàng chỉ thuận theo số phận, không cần lưu danh sử sách, chỉ cầu giữ được cái mạng nhỏ.
“Sở Thất, ta muốn nhờ cô chuyện này...”
Mai Tử nói nhỏ như muỗi, cắt ngang suy nghĩ về suy nghĩ mang tính triết lý của Hạ Sơ Thất.
“Sao?”
“Ta..” Mai Tử nhìn nàng, úp úp mở mở. Cũng chẳng hiểu vì sao, dù Sở Thất trông như không có gì khác biệt với những nô bộc khác của gia, đều là quần áo xanh, đi giày vải, nhưng nàng ấy lại cảm thấy Sở Thất rất khác. Không chỉ gia đối xử khác với nàng, mà ngay cả khí chất trên người nàng, cũng khiến nàng ấy cảm thấy thấp kém hơn mấy phần.
“Khó nói lắm à?” Hạ Sơ Thất nheo mắt, dừng chân lại, hừ một tiếng rồi phẩy tay áo, bước nhanh hơn, “Thế thì đừng nói nữa.”
“Ấy, Sở Thất...” Mai Tử giữ chặt tay áo nàng, cắn môi nói, “Ta nói, ta nói.” Hạ Sơ Thất dở khóc dở cười, đúng là cô nhóc con. “Sở Thất, cô xem mặt ta, chẳng hiểu sao mà mấy ngày nay mọc nhiều mụn... Ta sợ Nguyệt Dục tỷ tỷ chê ta xấu, không cho ta hầu hạ bên cạnh gia, ta... ta muốn nhờ cô giúp ta một chút...” Hạ Sơ Thất nhìn nàng ấy. Mai Tử búi tóc, mặc áo xanh đậm, khuôn mặt tròn trắng hồng, trông rất đáng yêu, nhưng trên mặt lại có mấy nốt mụn đỏ ửng, đúng là ảnh hưởng đến thẩm mỹ. Nàng chớp mắt, cười xảo trá: “Vậy ta có thể giúp gì cho cô?”
Mai Tử trả lời: “Ta đi tìm Tôn đại phu rồi, cũng uống không ít thuốc, nhưng vẫn không giảm bớt chút nào, mà còn nhiều mụn hơn nữa. Tôn đại phu nói ông ấy không có nhiều kinh nghiệm về mặt này, còn nói y thuật của Sở Thất cô rất tốt. Cô... cô có cách phải không?”
Đương nhiên là có cách rồi.
Nhưng không thể dùng tùy tiện được.
Hạ Sơ Thất suy nghĩ một lát, giống như rất khó xử mà gãi đầu gãi tai, đau khổ nói: “Đây là một loại bệnh ngoài da rất hiếm thấy, ngoại trừ ta thì e là không ai có thể trị được. Nhưng nếu ta cố gắng chữa trị thì ta được lợi gì?”
Mai Tử sốt ruột kéo tay áo nàng không buông.
“Tỷ tỷ tốt, tỷ giúp muội đi, sau này muội sẽ nghe lời tỷ mà.” “Vậy sao?” Liếc nhìn viện Dịch Quán, Hạ Sơ Thất miễn cưỡng thở dài một hơi, “Nhưng ta không tin cô được, bởi vì chủ của cô là một tên lừa gạt, vậy thì cô cũng là một tên lừa đảo.” Vừa nghe câu này, Mai Tử sợ đến mức mặt mũi trắng bệch, đặt ngón tay lên miệng “suỵt” một tiếng, “Sở Thất, không được nói vậy, sẽ bị mất đầu đấy.”
Nhưng nàng ấy chợt nghĩ lại, bình thường Sở Thất mạo phạm gia, vừa cắn vừa mắng, lại còn đánh nữa mà cũng đâu mất đầu. Nàng ấy tủi thân bĩu môi, “Gia không cần đầu tỷ, nhưng sẽ lấy đầu Mai Tử đấy... Tỷ tỷ tốt, làm sao tỷ mới tin muội đây?”
Hạ Sơ Thất khoanh tay, cười hì hì đùa cợt nàng ấy, “Vậy cô chửi một câu “Triệu Tôn khốn kiếp thì ta sẽ tin cô.”
“Cái gì?” Mai Tử giậm chân, sốt ruột đến mức sắp khóc lên, “Không được, muội là nô tỳ của gia, là người của gia, người không trung thành với chủ sẽ bị thiên lôi đánh chết. Tỷ tỷ tốt, đối cái khác được không? Đối thành Mai Tử khốn kiếp có được không?” Thấy điệu bộ làm nũng có chút đáng thương của Mai Tử, Hạ Sơ Thất mềm lòng.
Lễ giáo phong kiến đúng thật là hai người. Khinh bỉ thì khinh bỉ, nhưng nàng cũng không có cách để thay đổi tam quan của Mai Tử.
Nở nụ cười xấu xa, nàng ôm cánh tay Mai Tử, vừa đi vừa nói: “Thấy muội đáng thương như vậy, tỷ sẽ giúp muội lần này. Có điều, muội nợ tỷ một ân tình lớn như vậy, sau này muội là người của tỷ, nghe được tin đồn gì cũng phải báo cho tỷ biết trước tiên. Hiểu chưa?”
Nếu là điều này thì Mai Tử không phản đối, gật đầu liên tục, “Vâng, muội nghe theo tỷ hết.”
“Ngoan!” Hạ Sơ Thất cười hì hì bóp khuôn mặt tròn xoe của Mai Tử, cười đắc ý “Tí nữa tỷ về Hồi Xuân Đường lấy đồ, sẵn tiện phối thuốc cho muội luôn.”
rn
/1583
|