*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dưới tình huống bình thường, tất nhiên Hạ Sơ Thất sẽ bị hắn ta hấp dẫn. Nhưng lúc này, ngón tay trắng nõn của hắn ta đang nắm cằm dưới của nàng, nàng thực sự không dễ mà ngẩn ngơ. “Đại đô đốc muốn làm gì? Đùa giỡn phò mã gia sao?” Đông Phương Thanh Huyền hoàn toàn không thèm để ý đến ánh mắt ghét bỏ của nàng, hơi cúi người xuống, lồng ngực hắn ta đè lên người nàng, ngón tay vẫn không thu hồi lại, còn duỗi một cái tay khác, đột nhiên hất tung chiếc mũ lưới trên đầu nàng ra, vuốt ve búi tóc của nàng, ý cười trên khuôn mặt hắn ta yêu ta đến cực điểm.
“Thất tiểu thư, bản tọa càng nhìn người càng thích, phải làm sao đây?”.
Hạ Sơ Thất2dám thể với trí thông minh của mình rằng mặc dù nàng thích mỹ nam, đặc biệt là Đông Phương Thanh Huyền còn là một tên yêu tinh tuấn tú như thế, nhưng tại thời khắc này, nghe những lời thổ lộ “thâm tình” mê hoặc lẳng lơ mà lại rất thần bí quỷ dị này của hắn ta, nàng thật sự không có chút kích động nào. Nhất là khi những ngón tay đã từng giết rất nhiều người kia vuốt ve mình, trên người nàng nổi từng tầng từng tầng da gà, lông tơ cũng từng sợi từng sợi dựng đứng hết cả lên, sợ hãi không nói nên lời. “Đại đô đốc nói như vậy, tiểu nhân hẳn là phải cảm thấy rất vinh hạnh nhỉ?” Nhẹ nàng buông cằm nàng ra, Đông Phương Thanh8Huyền cười khẽ một tiếng. Nàng hỏi một đằng, hắn ta trả lời một nẻo. “Cho tới nay, bản tọa vẫn luôn có một sự tò mò, người mặc nữ trang sẽ có hình dạng thế nào?” Hạ Sơ Thất nhẹ nhàng “ồ” một tiếng rồi cười nhạo, “Chỉ sợ là Đại đô đốc không có phúc để mà thấy được.” “Khẳng định sẽ có.”
“Sẽ có hay không ta không biết, chỉ là Đại đô đốc có thể dịch người ra khỏi ta một chút hay không? Đương nhiên, mùi thơm trên người Đại độ đốc cũng rất dễ chịu, nhưng ta vẫn tương đối thích hương vị đàn ông trên người gia nhà ta hơn, đó mới gọi là đàn ông chân chính, người hiểu không? Đối với mỹ nhân như Đại đô đốc thế này, đoán6chừng là Ninh Vương điện hạ sẽ tương đối có hứng thú.”
Nàng cười nói rồi giơ ngón tay lên, ghét bỏ chọc vào vai hắn ta. “Thật ngại quá, Đại đô đốc, dịch ra đi, dịch ra một chút.”
Đối với người đàn ông khác, chắc chắn sẽ tức giận mà chửi to, cho dù là Triệu Thập Cửu bị nàng làm tổn thương đến tôn nghiêm đàn ông thì cũng phải tức giận đen mặt ra tay trừng trị nàng. Nhưng tính tình Đông Phương Đại đô đốc lại tốt vô cùng, ngón tay trắng muốt nhẹ nhàng nhấc lên, nở nụ cười nhìn nàng một chút, rồi đoạn đoán chính chính ngồi xuống, nhẹ nhàng vuốt vuốt thanh đao Tú Xuân của hắn ta, trong bộ áo cá chuồn, vẻ mặt hắn xinh đẹp mà tự nhiên.
“Sở3tiểu lang quả nhiên là không biết nhìn nam nhân, không có kiến thức.”
Câu này là để cứu lại thể diện nam nhân sao?
Hạ Sơ Thất bật cười “phụt” một tiếng, “Vâng vâng vâng, đều là do tiểu nhân không biết Thái Sơn. Dù thế nào thì mặt trời cũng mọc hướng Đông, cũng chỉ có mình người bất bại. Hơn nữa, Đại đô đốc văn thành võ đức, ân huệ tỏa khắp chúng sinh, thiên thu muôn đời, nhất thông giang hồ. Như thể được chưa?”
Dùng vài câu khẩu hiệu của Đông Phương Bất Bại, thấy hắn ta bị nghẹn lời, nàng không nói thêm gì nữa, vén rèm lên, nhìn cảnh tượng bên ngoài xe. Thời tiết quả nhiên rất tốt, mặt trời đỏ rực nơi chân trời, chiều cho toàn bộ kinh sư đều tươi5đẹp.
Đường về phủ Tấn Vương, hai người không hề nói chuyện phiếm. Hạ Sơ Thất mặc dù có rất nhiều vấn đề muốn nhận được đáp án từ Đông Phương Thanh Huyền, nhưng nàng biết, người đàn ông này bề ngoài như hoa, nhưng bên trong như ma, vội vàng thì không được. Bây giờ mà hỏi nhiều, sẽ khéo quá hóa vụng. Ra khỏi Đông Hoa Môn, chẳng mấy chốc, xe ngựa đã tới phủ Tấn Vương. Nàng còn chưa xuống xe ngựa, Mai Tử miệng rộng đã hốt hoảng chạy tới. “Sở Thất, xảy ra chuyện rồi, xảy ra chuyện lớn rồi!” Nha đầu Mai Tử là một nữ tử nhiều chuyện không giấu được lời nói của mình, một con kiến bị chết đuối, nàng ấy cũng sẽ nói phồng lên thành hồng thủy. Nhưng hôm nay, sự bối rối trên mặt nàng ấy thật sự là rõ ràng, khiến cho Hạ Sơ Thất không khỏi nhíu mày, mau chóng nhảy xuống xe.
“Chuyện gì khiển muội hốt hoảng thế này?”.
“Công chúa, Tử Nguyệt công chúa, nàng ấy, nàng ấy...” Mai Tử hét lên, đội nhiên lại thấy Đông Phương Thanh Huyền thò đầu từ trong xe ra, ánh mắt nàng lóe lên một cái, lập tức đỏ bừng cả mặt, ngây ngốc cả người. Sau khi Hạ Sơ Thất nhắc nhở, nàng mới hồi phục tinh thần, hắng giọng một cái, nói nhỏ, “Sở Thất, Tử Nguyệt công chúa và Nhị Quỷ ở trong phòng, làm ra chuyện kia, chuyện kia... Ôi, muội nói không nên lời, tỷ mau đi xem đi.” Trong nội viện Thanh Đường, bầu không khí rất quái dị.
Khi Hạ Sơ Thất chạy đến nơi, bên ngoài viện bị vây đầy bởi đám người hầu của các viện trong phủ, trong viện đang có một hàng thị vệ dùng bột đao bọc thép đứng ở đó. Trong đám người chật ních bên ngoài, có người thì đứng quan sát, có người thì đang thì thầm to nhỏ, nhưng biểu cảm của mỗi người trong đó hầu như đều mang ba phần khẩn trương và bảy phần kỳ vọng, không hề khác biệt chút nào với biểu lộ của người hậu thể đang hóng hớt chuyện thiên ha
Trong phủ không có chủ mẫu, Tấn Vương gia cũng không có ở nhà, khi xảy ra chuyện thì lộn xộn như thế cũng không kỳ quái.
Nhưng, vì sao công chúa vừa xảy ra chuyện thì tin tức đã lập tức truyền khắp viện vậy? Hạ Sơ Thất lườm những người kia một cái, rồi Mai Tử dẫn đầu, xuôi theo con đường bọn họ tránh ra, bước nhanh vào trong phòng công chúa.
Vừa vào bên trong, nàng lập tức kinh sợ.
So với dự liệu trước khi nàng tới thì càng hỏng bét. Quần áo Nhị Quỷ xốc xếch quỳ trên mặt đất, cúi thấp đầu xuống, trên mặt rõ ràng có mấy dấu bàn tay đỏ chót do bị tát, thấy nàng tiến vào, y ngẩng đầu lên, trong mắt có vẻ mê man và áy náy không nói nên lời. Những người khác trong phòng, ngoại trừ Đông Phương Uyển Nghi đang vuốt khăn lụa thở dài đồng tình ở bên ngoài, Như phu nhân Ngụy thị cũng cúi thấp đầu, thành thành thật thật không dám lên tiếng. Còn Nguyệt Dục đang thay Triệu Tôn quản lý hậu viện phủ Tấn Vương, giờ phút này đang ngồi ở cạnh giường, không ngừng trấn an Triệu Tử Nguyệt đang khóc đến mức vành mắt đỏ bừng, trang phục của nàng ta không còn chỉnh tề như trước, tóc tại cũng không còn được chải cẩn thận tỉ mỉ, càng khiến nàng ta nổi bật lên so với khung cảnh hỗn độn trên giường.
Y phục rách tan tành.
Cái yếm nhỏ khiến người ta suy tư.
Những vết nhăn nhúm trên chăn đệm.
Đều lặng im kể rõ những chuyện đã xảy ra ở nơi này.
Triệu Tử Nguyệt cuộn mình trong chắn giống như một con thú nhỏ bị thương, tiếng khóc líu ríu đã khàn đặc, búi tóc trên đầu lộn xộn, đôi khuyên tai khảm châu ngọc chỉ còn lại một chiếc, trên cổ có vết đỏ rõ ràng, khiến cho cô gái nhỏ đang co ro kia nhìn lại càng yếu đuối đáng thương.
Tất cả oán khí của Hạ Sơ Thất đối với Triệu Tử Nguyệt lúc trước đã biến mất.
Nghĩ đến chuyện nàng ta nói muốn cùng mình tới Đồng cung, năng đột nhiên cảm thấy có chút hối hận.
Nếu như dẫn theo nàng ta đi, chắc hẳn sẽ không xảy ra chuyện thế này đúng không? Nhưng, mọi chuyện trên đời này, không ai có thể đoán trước được cả. Từ nay về sau, tiểu công chúa sung sướng vô cùng nhưng điều ngoa tùy tiện kia chỉ sợ là không còn tồn tại nữa.
Đột nhiên đáy lòng nàng có một chút bi thương. “Sở y quan tới sao?” Nguyệt Dục chào hỏi nàng. Hạ Sơ Thất gật nhẹ đầu, chậm rãi tiến tới hai bước, nhìn nàng ta, rồi nhìn Triệu Tử Nguyệt đầu tóc rối bời đang dùng tay che khuôn mặt nhỏ đầy nước mắt, vẫn luôn không nói gì. Mãi cho đến khi bị Nguyệt Dục nhìn chằm chằm đến mất tự nhiên, nàng mới lạnh lùng nói nhỏ: “Nguyệt đại tỷ, sao bên ngoài lại nhiều người vây quanh như thế?”
Nguyệt Dục tỏ vẻ kinh hãi, “Có sao? Ta hồ đồ không cơ chứ.” Nói xong, nàng ta đỏ mắt đứng dậy, “Ta lập tức đi ra ngoài, giải tán bọn chúng.”
“Không cần.” Hạ Sơ Thất cong môi cười nhạo, không nói hai lời liền đi ra ngoài. Thấy nàng vừa tới, lại muốn đi, Triệu Tử Nguyệt đang cuộn mình bỗng run rẩy một chút, đôi mắt khóc sưng húp như quả đào nhìn qua, nức nở hổ lên một tiếng. “Sở Thất... Ngươi đừng đi...” Hạ Sơ Thất bỗng nhiên dừng bước, quay đầu nhìn nàng ta, “Ta sẽ quay lại ngay.”
Hạ Sơ Thất lại xuất hiện ở viện Thanh Đường, lập tức khiến mọi người đang vây xem chú ý tới, mà mấy tên thị vệ đang đứng chắn ở cửa cũng tự nhiên nhường ra một con đường. Nhóm nha đầu bà tử đại khái cũng muốn biết vị phò mã gia còn chưa kịp lập gia đình với công chúa đã bị “cắm sừng” này định xử lý thế nào, từng người đều lộ vẻ khiêm nhường nhưng ẩn dưới vẻ mặt đó đều là sự chờ mong và hiểu kỳ không thể che giấu được.
“Hãy nghe rõ cho ta!” Hạ Sơ Thất hiểm lắm mới đanh mặt, ngữ khí rất trầm trọng, nàng chậm rãi quét mắt nhìn bốn phía, gương mặt không quá thanh tú so với con gái bình thường lại mang theo một vẻ lạnh lùng nói không nên lời, đây cũng là thần thái hoàn toàn không giống với nàng lúc bình thường.
“Tử Nguyệt công chúa bị tái phát mụn nhện, tâm tình tích tụ khó kiềm chế, mọi người không nên vây quanh đây nhòm ngó. Nếu không, một khi công chúa nổi giận, chỉ sợ không ai chịu đựng nổi. Hơn nữa, tính tình của công chúa, chắc hẳn mọi người cũng biết rồi đấy, chuyện nổi mụn nhện của công chúa, nếu ai dám nói lung tung, đừng nói là công chúa hay điện hạ không chấp nhận được người, mà chính bổn phò mã cũng sẽ không để hắn sống tốt.”
Lời nàng nói khiến cho đám người không hiểu ra sao. Chẳng phải là công chúa và thị vệ làm ra sự tình kia sao? Sao lại biến thành nổi mụn nhện rồi? Những người bên ngoài và Mai Tử đều giống nhau, thật ra là đều không trông thấy chuyện gì đã xảy ra, nơi mà có nhiều nữ nhân thì tự nhiên là tốc độ truyền tin tức cũng nhanh hơn. Bây giờ nghe nàng nói thì họ càng hiểu kỳ đáp án chính xác, từng ánh mắt đều đáp trên mặt nàng.
Hạ Sơ Thất quét ánh mắt thâm trầm qua, lại hừ hừ mấy tiếng, “Điện hạ bây giờ không có trong phủ, không có ai quản lý, nên các ngươi đều đã quên bổn phận của mình rồi đúng không? Nhưng mà không cần lo. Tuy điện hạ không có ở đây, những bổn phò mã vẫn còn ở đây. Ta không quen thuộc với mọi người lắm, có lẽ mọi người cũng không hiểu rõ lắm cách làm người của ta, hôm nay ta sẽ nói một lần cho rõ ràng, mọi người nhất định phải ghi nhớ. Ai dám nói lung tung dù chỉ một chữ, ông đây sẽ khiến cho người đó cả đời đều nói không ra lời, hiểu chưa?”
Nàng nói năng có khí phách, khiến cho bầu không khí vốn đang náo nhiệt lập tức im ắng xuống rất nhiều.
Dưới tình huống bình thường, tất nhiên Hạ Sơ Thất sẽ bị hắn ta hấp dẫn. Nhưng lúc này, ngón tay trắng nõn của hắn ta đang nắm cằm dưới của nàng, nàng thực sự không dễ mà ngẩn ngơ. “Đại đô đốc muốn làm gì? Đùa giỡn phò mã gia sao?” Đông Phương Thanh Huyền hoàn toàn không thèm để ý đến ánh mắt ghét bỏ của nàng, hơi cúi người xuống, lồng ngực hắn ta đè lên người nàng, ngón tay vẫn không thu hồi lại, còn duỗi một cái tay khác, đột nhiên hất tung chiếc mũ lưới trên đầu nàng ra, vuốt ve búi tóc của nàng, ý cười trên khuôn mặt hắn ta yêu ta đến cực điểm.
“Thất tiểu thư, bản tọa càng nhìn người càng thích, phải làm sao đây?”.
Hạ Sơ Thất2dám thể với trí thông minh của mình rằng mặc dù nàng thích mỹ nam, đặc biệt là Đông Phương Thanh Huyền còn là một tên yêu tinh tuấn tú như thế, nhưng tại thời khắc này, nghe những lời thổ lộ “thâm tình” mê hoặc lẳng lơ mà lại rất thần bí quỷ dị này của hắn ta, nàng thật sự không có chút kích động nào. Nhất là khi những ngón tay đã từng giết rất nhiều người kia vuốt ve mình, trên người nàng nổi từng tầng từng tầng da gà, lông tơ cũng từng sợi từng sợi dựng đứng hết cả lên, sợ hãi không nói nên lời. “Đại đô đốc nói như vậy, tiểu nhân hẳn là phải cảm thấy rất vinh hạnh nhỉ?” Nhẹ nàng buông cằm nàng ra, Đông Phương Thanh8Huyền cười khẽ một tiếng. Nàng hỏi một đằng, hắn ta trả lời một nẻo. “Cho tới nay, bản tọa vẫn luôn có một sự tò mò, người mặc nữ trang sẽ có hình dạng thế nào?” Hạ Sơ Thất nhẹ nhàng “ồ” một tiếng rồi cười nhạo, “Chỉ sợ là Đại đô đốc không có phúc để mà thấy được.” “Khẳng định sẽ có.”
“Sẽ có hay không ta không biết, chỉ là Đại đô đốc có thể dịch người ra khỏi ta một chút hay không? Đương nhiên, mùi thơm trên người Đại độ đốc cũng rất dễ chịu, nhưng ta vẫn tương đối thích hương vị đàn ông trên người gia nhà ta hơn, đó mới gọi là đàn ông chân chính, người hiểu không? Đối với mỹ nhân như Đại đô đốc thế này, đoán6chừng là Ninh Vương điện hạ sẽ tương đối có hứng thú.”
Nàng cười nói rồi giơ ngón tay lên, ghét bỏ chọc vào vai hắn ta. “Thật ngại quá, Đại đô đốc, dịch ra đi, dịch ra một chút.”
Đối với người đàn ông khác, chắc chắn sẽ tức giận mà chửi to, cho dù là Triệu Thập Cửu bị nàng làm tổn thương đến tôn nghiêm đàn ông thì cũng phải tức giận đen mặt ra tay trừng trị nàng. Nhưng tính tình Đông Phương Đại đô đốc lại tốt vô cùng, ngón tay trắng muốt nhẹ nhàng nhấc lên, nở nụ cười nhìn nàng một chút, rồi đoạn đoán chính chính ngồi xuống, nhẹ nhàng vuốt vuốt thanh đao Tú Xuân của hắn ta, trong bộ áo cá chuồn, vẻ mặt hắn xinh đẹp mà tự nhiên.
“Sở3tiểu lang quả nhiên là không biết nhìn nam nhân, không có kiến thức.”
Câu này là để cứu lại thể diện nam nhân sao?
Hạ Sơ Thất bật cười “phụt” một tiếng, “Vâng vâng vâng, đều là do tiểu nhân không biết Thái Sơn. Dù thế nào thì mặt trời cũng mọc hướng Đông, cũng chỉ có mình người bất bại. Hơn nữa, Đại đô đốc văn thành võ đức, ân huệ tỏa khắp chúng sinh, thiên thu muôn đời, nhất thông giang hồ. Như thể được chưa?”
Dùng vài câu khẩu hiệu của Đông Phương Bất Bại, thấy hắn ta bị nghẹn lời, nàng không nói thêm gì nữa, vén rèm lên, nhìn cảnh tượng bên ngoài xe. Thời tiết quả nhiên rất tốt, mặt trời đỏ rực nơi chân trời, chiều cho toàn bộ kinh sư đều tươi5đẹp.
Đường về phủ Tấn Vương, hai người không hề nói chuyện phiếm. Hạ Sơ Thất mặc dù có rất nhiều vấn đề muốn nhận được đáp án từ Đông Phương Thanh Huyền, nhưng nàng biết, người đàn ông này bề ngoài như hoa, nhưng bên trong như ma, vội vàng thì không được. Bây giờ mà hỏi nhiều, sẽ khéo quá hóa vụng. Ra khỏi Đông Hoa Môn, chẳng mấy chốc, xe ngựa đã tới phủ Tấn Vương. Nàng còn chưa xuống xe ngựa, Mai Tử miệng rộng đã hốt hoảng chạy tới. “Sở Thất, xảy ra chuyện rồi, xảy ra chuyện lớn rồi!” Nha đầu Mai Tử là một nữ tử nhiều chuyện không giấu được lời nói của mình, một con kiến bị chết đuối, nàng ấy cũng sẽ nói phồng lên thành hồng thủy. Nhưng hôm nay, sự bối rối trên mặt nàng ấy thật sự là rõ ràng, khiến cho Hạ Sơ Thất không khỏi nhíu mày, mau chóng nhảy xuống xe.
“Chuyện gì khiển muội hốt hoảng thế này?”.
“Công chúa, Tử Nguyệt công chúa, nàng ấy, nàng ấy...” Mai Tử hét lên, đội nhiên lại thấy Đông Phương Thanh Huyền thò đầu từ trong xe ra, ánh mắt nàng lóe lên một cái, lập tức đỏ bừng cả mặt, ngây ngốc cả người. Sau khi Hạ Sơ Thất nhắc nhở, nàng mới hồi phục tinh thần, hắng giọng một cái, nói nhỏ, “Sở Thất, Tử Nguyệt công chúa và Nhị Quỷ ở trong phòng, làm ra chuyện kia, chuyện kia... Ôi, muội nói không nên lời, tỷ mau đi xem đi.” Trong nội viện Thanh Đường, bầu không khí rất quái dị.
Khi Hạ Sơ Thất chạy đến nơi, bên ngoài viện bị vây đầy bởi đám người hầu của các viện trong phủ, trong viện đang có một hàng thị vệ dùng bột đao bọc thép đứng ở đó. Trong đám người chật ních bên ngoài, có người thì đứng quan sát, có người thì đang thì thầm to nhỏ, nhưng biểu cảm của mỗi người trong đó hầu như đều mang ba phần khẩn trương và bảy phần kỳ vọng, không hề khác biệt chút nào với biểu lộ của người hậu thể đang hóng hớt chuyện thiên ha
Trong phủ không có chủ mẫu, Tấn Vương gia cũng không có ở nhà, khi xảy ra chuyện thì lộn xộn như thế cũng không kỳ quái.
Nhưng, vì sao công chúa vừa xảy ra chuyện thì tin tức đã lập tức truyền khắp viện vậy? Hạ Sơ Thất lườm những người kia một cái, rồi Mai Tử dẫn đầu, xuôi theo con đường bọn họ tránh ra, bước nhanh vào trong phòng công chúa.
Vừa vào bên trong, nàng lập tức kinh sợ.
So với dự liệu trước khi nàng tới thì càng hỏng bét. Quần áo Nhị Quỷ xốc xếch quỳ trên mặt đất, cúi thấp đầu xuống, trên mặt rõ ràng có mấy dấu bàn tay đỏ chót do bị tát, thấy nàng tiến vào, y ngẩng đầu lên, trong mắt có vẻ mê man và áy náy không nói nên lời. Những người khác trong phòng, ngoại trừ Đông Phương Uyển Nghi đang vuốt khăn lụa thở dài đồng tình ở bên ngoài, Như phu nhân Ngụy thị cũng cúi thấp đầu, thành thành thật thật không dám lên tiếng. Còn Nguyệt Dục đang thay Triệu Tôn quản lý hậu viện phủ Tấn Vương, giờ phút này đang ngồi ở cạnh giường, không ngừng trấn an Triệu Tử Nguyệt đang khóc đến mức vành mắt đỏ bừng, trang phục của nàng ta không còn chỉnh tề như trước, tóc tại cũng không còn được chải cẩn thận tỉ mỉ, càng khiến nàng ta nổi bật lên so với khung cảnh hỗn độn trên giường.
Y phục rách tan tành.
Cái yếm nhỏ khiến người ta suy tư.
Những vết nhăn nhúm trên chăn đệm.
Đều lặng im kể rõ những chuyện đã xảy ra ở nơi này.
Triệu Tử Nguyệt cuộn mình trong chắn giống như một con thú nhỏ bị thương, tiếng khóc líu ríu đã khàn đặc, búi tóc trên đầu lộn xộn, đôi khuyên tai khảm châu ngọc chỉ còn lại một chiếc, trên cổ có vết đỏ rõ ràng, khiến cho cô gái nhỏ đang co ro kia nhìn lại càng yếu đuối đáng thương.
Tất cả oán khí của Hạ Sơ Thất đối với Triệu Tử Nguyệt lúc trước đã biến mất.
Nghĩ đến chuyện nàng ta nói muốn cùng mình tới Đồng cung, năng đột nhiên cảm thấy có chút hối hận.
Nếu như dẫn theo nàng ta đi, chắc hẳn sẽ không xảy ra chuyện thế này đúng không? Nhưng, mọi chuyện trên đời này, không ai có thể đoán trước được cả. Từ nay về sau, tiểu công chúa sung sướng vô cùng nhưng điều ngoa tùy tiện kia chỉ sợ là không còn tồn tại nữa.
Đột nhiên đáy lòng nàng có một chút bi thương. “Sở y quan tới sao?” Nguyệt Dục chào hỏi nàng. Hạ Sơ Thất gật nhẹ đầu, chậm rãi tiến tới hai bước, nhìn nàng ta, rồi nhìn Triệu Tử Nguyệt đầu tóc rối bời đang dùng tay che khuôn mặt nhỏ đầy nước mắt, vẫn luôn không nói gì. Mãi cho đến khi bị Nguyệt Dục nhìn chằm chằm đến mất tự nhiên, nàng mới lạnh lùng nói nhỏ: “Nguyệt đại tỷ, sao bên ngoài lại nhiều người vây quanh như thế?”
Nguyệt Dục tỏ vẻ kinh hãi, “Có sao? Ta hồ đồ không cơ chứ.” Nói xong, nàng ta đỏ mắt đứng dậy, “Ta lập tức đi ra ngoài, giải tán bọn chúng.”
“Không cần.” Hạ Sơ Thất cong môi cười nhạo, không nói hai lời liền đi ra ngoài. Thấy nàng vừa tới, lại muốn đi, Triệu Tử Nguyệt đang cuộn mình bỗng run rẩy một chút, đôi mắt khóc sưng húp như quả đào nhìn qua, nức nở hổ lên một tiếng. “Sở Thất... Ngươi đừng đi...” Hạ Sơ Thất bỗng nhiên dừng bước, quay đầu nhìn nàng ta, “Ta sẽ quay lại ngay.”
Hạ Sơ Thất lại xuất hiện ở viện Thanh Đường, lập tức khiến mọi người đang vây xem chú ý tới, mà mấy tên thị vệ đang đứng chắn ở cửa cũng tự nhiên nhường ra một con đường. Nhóm nha đầu bà tử đại khái cũng muốn biết vị phò mã gia còn chưa kịp lập gia đình với công chúa đã bị “cắm sừng” này định xử lý thế nào, từng người đều lộ vẻ khiêm nhường nhưng ẩn dưới vẻ mặt đó đều là sự chờ mong và hiểu kỳ không thể che giấu được.
“Hãy nghe rõ cho ta!” Hạ Sơ Thất hiểm lắm mới đanh mặt, ngữ khí rất trầm trọng, nàng chậm rãi quét mắt nhìn bốn phía, gương mặt không quá thanh tú so với con gái bình thường lại mang theo một vẻ lạnh lùng nói không nên lời, đây cũng là thần thái hoàn toàn không giống với nàng lúc bình thường.
“Tử Nguyệt công chúa bị tái phát mụn nhện, tâm tình tích tụ khó kiềm chế, mọi người không nên vây quanh đây nhòm ngó. Nếu không, một khi công chúa nổi giận, chỉ sợ không ai chịu đựng nổi. Hơn nữa, tính tình của công chúa, chắc hẳn mọi người cũng biết rồi đấy, chuyện nổi mụn nhện của công chúa, nếu ai dám nói lung tung, đừng nói là công chúa hay điện hạ không chấp nhận được người, mà chính bổn phò mã cũng sẽ không để hắn sống tốt.”
Lời nàng nói khiến cho đám người không hiểu ra sao. Chẳng phải là công chúa và thị vệ làm ra sự tình kia sao? Sao lại biến thành nổi mụn nhện rồi? Những người bên ngoài và Mai Tử đều giống nhau, thật ra là đều không trông thấy chuyện gì đã xảy ra, nơi mà có nhiều nữ nhân thì tự nhiên là tốc độ truyền tin tức cũng nhanh hơn. Bây giờ nghe nàng nói thì họ càng hiểu kỳ đáp án chính xác, từng ánh mắt đều đáp trên mặt nàng.
Hạ Sơ Thất quét ánh mắt thâm trầm qua, lại hừ hừ mấy tiếng, “Điện hạ bây giờ không có trong phủ, không có ai quản lý, nên các ngươi đều đã quên bổn phận của mình rồi đúng không? Nhưng mà không cần lo. Tuy điện hạ không có ở đây, những bổn phò mã vẫn còn ở đây. Ta không quen thuộc với mọi người lắm, có lẽ mọi người cũng không hiểu rõ lắm cách làm người của ta, hôm nay ta sẽ nói một lần cho rõ ràng, mọi người nhất định phải ghi nhớ. Ai dám nói lung tung dù chỉ một chữ, ông đây sẽ khiến cho người đó cả đời đều nói không ra lời, hiểu chưa?”
Nàng nói năng có khí phách, khiến cho bầu không khí vốn đang náo nhiệt lập tức im ắng xuống rất nhiều.
/1583
|