Theo một Vương gia lăn lộn trong quân doanh ít nhiều còn có thể trải nghiệm không khí quân nhân kiếp trước của nàng. Hơn nữa, thế cục hiện nay của triều đình rất căng thẳng, cuộc sống không tránh khỏi sẽ muôn màu muôn vẻ hơn. Với người “nước càng đục càng sung sướng, số càng khổ càng đắc ý” như nàng, cuộc sống như vậy cũng rất tốt, đủ để xoa dịu nỗi lòng lạnh lẽo cô đơn của nàng.
Hạ Sơ Thất trở lại Hồi Xuân đường lấy lại thứ thuộc về mình, điều chế một ít thuốc trị mụn cho Mai Tử đáng thương, nhân tiện làm một chút hàng lậu” phòng thân, sau đó tạm biệt lão Cố, cùng Cố A Kiều đi dạo chợ, nghe tiếng lải nhải hâm mộ nàng được tiếp xúc gần gũi với Vương gia của nàng ấy, tận hưởng thời gian nhàn nhã hiếm có.
Vừa vào đầu đường phường vải, nàng đã thấy vài đứa trẻ đứng ở một chỗ thổi sáo lưu ly. Đây là một loại nhạc cụ dân gian, đám trẻ thổi rất hào hứng, âm thanh đó vang ra rất xa, thu hút nhiều người tới xem. (*) Sáo lưu ly: là một nhạc cụ bằng pha lê mỏng của Trung Quốc, lưu hành từ thời Minh Thanh đến nay. Hạ Sơ Thất cũng tò mò đến xem náo nhiệt. Đám trẻ vừa thổi, vừa hát đồng dao:
Dệt rộng dệt dài,
Bện giày rơm, cắt vải áo, Không may vá vì thầy u Chỉ trang bị hành trang cho quân Tấn Cô gái dệt vải, bà cụ dệt vải Bận bịu kéo tơ dưới ngọn đèn dầu Công khanh* trong kinh thành đều theo đuổi danh lợi Chỉ có Tấn Vương đánh đuổi bọn Una
Huyện Thanh Cương, phía Nam nước Thục Nơi cần binh gia phòng thủ nhiều nhất Mà nay Tấn Vương ở đó Bảo vệ dân chúng bảo vệ giang sơn.
Ôi da...
(*) Gọi tắt của “tam công cửu thanh”
RD, chỉ những chức quan to thời xưa.
Nghe vài câu đồng dao này, Hạ Sơ Thất liền hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Là người hiện đại đã từng được học về mấy nghìn năm lịch sử, nàng hiểu rõ sự tàn khốc trong chuyện tranh giành ngôi vua. Ngoài mặt thì đồng dao đang ca ngợi công đức của Triệu Tôn, nhưng ẩn ý lại biến hắn trở thành mục tiêu công kích của mọi người. Đây quả thật là một thủ đoạn mềm dẻo tàn nhẫn, giết người không thấy máu.
Hạ Sơ Thất vuốt cằm suy nghĩ, chợt thấy có một bóng người lóe lên ở trong góc tường. “A Kiều, giúp ta một chuyện.” Hạ Sơ Thất nhìn chằm chằm theo hướng của người đó.
Cố A Kiều còn đang nhìn mấy đứa trẻ thổi sáo lưu ly, thuận miệng đồng ý.
“Cầm giúp ta. Lát nữa ta quay lại tìm muội.” Hạ Sơ Thất nhét cái túi trong tay vào lòng Cố A Kiều rồi lao nhanh ra ngoài. Đến khi Cố A Kiều quay đầu lại thì đã không còn thấy ai nữa.
Hạ Sơ Thất nghĩ... ăn lộc của vua, thì phải giúp vua gánh bớt ưu phiền.
Người đó lén nấp trong góc quan sát mấy đứa trẻ, linh cảm mách bảo nàng rằng tên này có vấn đề.
Trên đời này không có chuyện trùng hợp như thế, nói không chừng gã có liên quan đến chuyện “truyền bá đồng dao”. Nếu nàng tìm được manh mối cùng xem như là giúp Triệu Tôn một chuyện lớn, có hy vọng lấy lại chiếc gương.
Quả nhiên, người đó hệt như kẻ trộm, vòng qua con phố vải, đến cầu đá chỗ sông đào bảo vệ thành, rồi chạy vào trong rừng rậm. Mặc dù đang là mùa đông những cây cối ở vùng Tây Nam vẫn còn rậm rạp xanh ngắt, rất dễ che giấu hành tung. Hạ Sơ Thất bám theo một đoạn mà vẫn chưa bị phát hiện.
Càng vào sâu trong rừng, người đó càng chạy nhanh, nàng vẫn bám theo với khoảng cách vừa phải.
Rất nhanh, nàng đã dừng lại, trong rừng có khoảng mười mấy người đàn ông ăn mặc giống người đó. Đứng đối diện bọn họ là năm sáu thanh niên mặc áo gấm màu xanh biếc cùng một kiểu dáng. Nàng không dám tới gần thêm chút nữa, chỉ nấp sau một cái cây to, nghiêng người ra nhìn.
“Xong chưa?” Có người hỏi. “Tất cả đều xong rồi.”
“Các ngươi thì sao?” “Cũng xong rồi.”
Trong chớp mắt, hệt như hiệu ứng điện ảnh, chỉ thấy ánh đau lướt qua, đâm ngang mười mấy cơ thể đang cúi đầu.
Máu văng tung tóe, tiếng hét thảm thiết không đến một lát liền im bặt... Giết người diệt khẩu? Hạ Sơ Thất híp mắt lại, tim đập thình thịch. Ánh đao lóe mắt, máu đỏ kia trông thấy mà giật mình! Mười mấy người đang sống đã trở thành mười mấy thi thể chỉ trong chớp mắt. Giết người xong, mấy người còn lại quỳ một chân dưới đất, ôm quyền hành lễ, cung kính chào: “Đại đô đốc!” Lúc này, một người đàn ông mặc áo thêu mãng xà màu đỏ thẫm, thắt lưng giắt vỏ đao màu đen từ trong rừng đi ra, tà áo tung bay, đôi mắt phượng hẹp dài lạnh kinh người. Màu đỏ của áo, màu đỏ của môi, màu đỏ dưới đất làm nổi bật làn da như bạch ngọc thượng hạng, đẹp đến mức làm tất cả mọi thứ xung quanh như nhạt màu.
Yêu nghiệt!
Quá yêu nghiệt! Kiếp trước và kiếp này, Hạ Sơ Thất Kiếp đã gặp rất nhiều đàn ông đẹp trai, nhưng không có ai sánh được một phần vạn của người này. “Chết hết rồi sao?” Hắn hỏi. Giọng nói nhẹ nhàng, hòa nhã như đóa hoa tươi đẹp nở vào tháng ba, lại phảng phất như tiếng thì thầm bên tại của người tình.
Có điều... nàng phải trơ mắt nhìn hắn ta dùng một tư thế tao nhã, rút cây đao bên hông ra, bình tĩnh cắt từng cái đầu trên các thi thể xuống, rồi dùng khăn trắng lau vết máu trên tay.
Con mẹ nó! Hạ Sơ Thất làm bác sĩ, từng thấy máu, từng thấy người chết, nhưng chưa từng thấy cảnh tượng giết người hờ hững tuyệt đẹp thế này bao giờ. Đẹp đến đáng sợ! Cảm giác như đao kia, máu kia là một dịch bệnh lan tràn vào ngũ tạng lục phủ của nàng, bóp cứng cổ họng của nàng. Nàng không có dũng cảm đi chịu chết vì Triệu Tôn. Sau lưng ướt đẫm mồ hôi, nàng nép toàn bộ cơ thể ra sau thân cây, yên lặng cầu nguyện đám ôn thần đó đi mau một chút.
Nhưng người đàn ông mặc áo đỏ thẫm lại từng bước đi lại chỗ nàng, dáng vẻ đẹp đẽ không có từ ngữ nào có thể hình dung được, màu đỏ nhỏ giọt xuống từ cây đao lấp lánh, tạo nên một vẻ đẹp biến thái.
Máu!
Nàng như nghe được tiếng rơi của từng giọt máu. Nàng mím chặt môi, từ từ mò tay vào trong ngực.
“Cạch!”
Một tia sáng lạnh bay thẳng tới chỗ nàng. Nàng lăn ra khỏi chỗ, không nói một câu dư thừa nào, dứt khoát chạy đi.
“Đúng là một con thỏ tinh ranh!”
Giọng nói dịu dàng như gió xuân lọt vào tai Hạ Sơ Thất. Sau đó, một bóng dáng màu đỏ bay lên nhanh như tên bắn, tốc độ nhanh đến nỗi không cho nàng chạy thêm bước nào. Hắn kéo eo nàng một cái, đè nàng vào một thân cây to.
“Còn muốn chạy sao... hửm?” Lời của hắn bỗng nhiên khựng lại.
Hạ Sơ Thất rất chắc chắn rằng lúc hắn ta nhìn thấy khuôn mặt nàng, đôi mắt màu hổ phách kia đã sửng sốt khoảng hai giây. “Ồ, ngươi thế mà còn sống thật?”
Hắn ta nở nụ cười, nụ cười như hòa tan mùi máu tươi nồng nặc.
Hạ Sơ Thất liểm môi dưới, cảm thấy cổ họng hơi khô. Nàng là quân y của bộ đội đặc công, đã từng tham gia diễn tập quân sự, đã từng tham gia cứu viện động đất, đã từng gặp vô số cảnh chết chóc nên không e ngại chuyện chém giết. Nhưng cái kiểu âm u tà ác này vẫn khiến nàng run lên. “Ngươi biết ta?” Hắn nheo mắt lại, từ từ nở nụ cười, “Hơn một năm trước, bản tọa từng điều tra một vụ án lớn ở kinh sư...” Hạ Sơ Thất vô thức cụp mắt xuống, ánh mắt rơi vào kim bài treo bên eo hắn, ba chữ “Cẩm Y Vệ” đập vào mắt nàng.
Thảo nào!
Áo thêu mãng xà màu đỏ thẫm, thanh đao Tú Xuân hẹp dài, mỏng tanh, người được xưng là Đại đô đốc. Hắn là chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ trong truyền thuyết, thủ lĩnh của đội quân có quyền tự ý bắt bớ, tra tấn và xử quyết phạm nhân quân sự sao? “Ngươi vẫn cứ ngu ngốc như vậy!”
Giọng điệu lười biếng mang theo một chút châm chọc, một thanh đao Tú Xuân tượng trưng cho thân phận kề sát cổ của nàng. Với vẻ ngoài ma mị như hoa như ngọc, hắn ta mạnh mẽ đè nàng vào thân cây, khiến nàng không thể nhúc nhích được nữa.
Lòng căng thẳng, Hạ Sơ Thất cười giả lả nói: “Thay đổi một bộ áo khác, suýt nữa không nhận ra ngươi rồi.” Hắn cau mày lại, “Làm khó người phải nhớ tới bản tọa.” “Đương nhiên rồi, cách tỏ tình của người vẫn đầy ý thơ như vậy. À phải rồi, mẹ ngươi biết chưa?”
Hắn ngẩn ra, “Cái gì?”
Hạ Sơ Thất mở to đôi mắt trong veo vô tội nhìn hắn.
“Ngươi hiểu mà, ta đẹp như vậy, vẫn luôn khiến cho người ta phải nhớ thương. Được rồi, chuyện đã đến nước này, ta cũng không từ chối nữa. Yêu tinh, nói xem, người đang bán nghệ hay bán thân?” Tên yêu nghiệt kia nhướng mày, cơ thể cao to nghiêng về trước một chút, cúi đầu nhìn thẳng vào mắt nàng.
“Giả ngây giả dại? Hay là đổi tính đổi nết thật?” “Lời thoại của ngươi vẫn khiêm tốn như vậy. Muốn ăn bớt thì cứ nói, cần gì phải vậy chứ?” Hạ Sơ Thất rất tò mò thân thế của cơ thể này, nhưng cảnh đẫm máu vừa rồi làm nàng không thể thăm dò ý tứ trong lời nói của hắn ta được, đành phải vòng vo giả vờ ngớ ngẩn. Vì nàng biết, nhiệm vụ quan trọng nhất lúc này là... chạy trốn.
“Thất tiểu thư...”
Ba chữ vừa thốt ra thì đột nhiên “vèo” một tiếng, một mũi tên từ trong rừng bay tới. Hắn quyết đoán nghiêng đầu, buông lỏng tay. Hạ Sơ Thất không biết người nào đang giúp nàng, nhưng vẫn thừa dịp cái mũi tên lông vũ kia bay đến, nở nụ cười gian xảo, bàn tay nhỏ véo ngực hắn một cái, rồi thuận thế đấy hắn ra.
“Người đẹp, lần sau lại đùa tiếp nhé!” Một nắm bột trắng xóa tung lên không, có người hô lên: “Đại đô đốc, cẩn thận có độc!” Hạ Sơ Thất vắt chân lên cổ mà chạy, còn đắc ý cười to, “Con trai ngốc, ở đây mới có độc này, nếm thử lựu đạn của bà đi!”
Bùm! Trong mây mù bỗng hiện ra một đốm lửa, nổ tung tóe.
Một đám Cẩm Y Vệ lấy tay áo bịt lại miệng mũi, lao nhanh ra bên ngoài cánh rừng. Đến khi mây mù tản hết thì đâu còn người ở đó nữa. Người đàn ông mặc áo thêu mãng xà đỏ thẫm nhìn về hướng huyện Thanh Cương, từ từ đi lại gốc cây lúc nãy, rút mũi tên ra nhìn, nở nụ cười hết sức quyến rũ.
“Thì ra Thất tiểu thư nhà họ Hạ đi theo hắn? Chuyện ngày càng vui rồi đây.”
Hạ Sơ Thất chạy như bay về Hồi Xuân đường. Bên trong không có nhiều người chẩn bệnh hốt thuốc lắm, hai cha con Cổ A Kiều đều đang bận rộn. Nàng cũng không nhiều lời, chỉ nói cảm ơn rồi cầm túi của mình chạy về trạm dịch.
Gặp chuyện thế này, nàng chỉ muốn gặp một người... là Triệu Tôn.
rn
Hạ Sơ Thất trở lại Hồi Xuân đường lấy lại thứ thuộc về mình, điều chế một ít thuốc trị mụn cho Mai Tử đáng thương, nhân tiện làm một chút hàng lậu” phòng thân, sau đó tạm biệt lão Cố, cùng Cố A Kiều đi dạo chợ, nghe tiếng lải nhải hâm mộ nàng được tiếp xúc gần gũi với Vương gia của nàng ấy, tận hưởng thời gian nhàn nhã hiếm có.
Vừa vào đầu đường phường vải, nàng đã thấy vài đứa trẻ đứng ở một chỗ thổi sáo lưu ly. Đây là một loại nhạc cụ dân gian, đám trẻ thổi rất hào hứng, âm thanh đó vang ra rất xa, thu hút nhiều người tới xem. (*) Sáo lưu ly: là một nhạc cụ bằng pha lê mỏng của Trung Quốc, lưu hành từ thời Minh Thanh đến nay. Hạ Sơ Thất cũng tò mò đến xem náo nhiệt. Đám trẻ vừa thổi, vừa hát đồng dao:
Dệt rộng dệt dài,
Bện giày rơm, cắt vải áo, Không may vá vì thầy u Chỉ trang bị hành trang cho quân Tấn Cô gái dệt vải, bà cụ dệt vải Bận bịu kéo tơ dưới ngọn đèn dầu Công khanh* trong kinh thành đều theo đuổi danh lợi Chỉ có Tấn Vương đánh đuổi bọn Una
Huyện Thanh Cương, phía Nam nước Thục Nơi cần binh gia phòng thủ nhiều nhất Mà nay Tấn Vương ở đó Bảo vệ dân chúng bảo vệ giang sơn.
Ôi da...
(*) Gọi tắt của “tam công cửu thanh”
RD, chỉ những chức quan to thời xưa.
Nghe vài câu đồng dao này, Hạ Sơ Thất liền hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Là người hiện đại đã từng được học về mấy nghìn năm lịch sử, nàng hiểu rõ sự tàn khốc trong chuyện tranh giành ngôi vua. Ngoài mặt thì đồng dao đang ca ngợi công đức của Triệu Tôn, nhưng ẩn ý lại biến hắn trở thành mục tiêu công kích của mọi người. Đây quả thật là một thủ đoạn mềm dẻo tàn nhẫn, giết người không thấy máu.
Hạ Sơ Thất vuốt cằm suy nghĩ, chợt thấy có một bóng người lóe lên ở trong góc tường. “A Kiều, giúp ta một chuyện.” Hạ Sơ Thất nhìn chằm chằm theo hướng của người đó.
Cố A Kiều còn đang nhìn mấy đứa trẻ thổi sáo lưu ly, thuận miệng đồng ý.
“Cầm giúp ta. Lát nữa ta quay lại tìm muội.” Hạ Sơ Thất nhét cái túi trong tay vào lòng Cố A Kiều rồi lao nhanh ra ngoài. Đến khi Cố A Kiều quay đầu lại thì đã không còn thấy ai nữa.
Hạ Sơ Thất nghĩ... ăn lộc của vua, thì phải giúp vua gánh bớt ưu phiền.
Người đó lén nấp trong góc quan sát mấy đứa trẻ, linh cảm mách bảo nàng rằng tên này có vấn đề.
Trên đời này không có chuyện trùng hợp như thế, nói không chừng gã có liên quan đến chuyện “truyền bá đồng dao”. Nếu nàng tìm được manh mối cùng xem như là giúp Triệu Tôn một chuyện lớn, có hy vọng lấy lại chiếc gương.
Quả nhiên, người đó hệt như kẻ trộm, vòng qua con phố vải, đến cầu đá chỗ sông đào bảo vệ thành, rồi chạy vào trong rừng rậm. Mặc dù đang là mùa đông những cây cối ở vùng Tây Nam vẫn còn rậm rạp xanh ngắt, rất dễ che giấu hành tung. Hạ Sơ Thất bám theo một đoạn mà vẫn chưa bị phát hiện.
Càng vào sâu trong rừng, người đó càng chạy nhanh, nàng vẫn bám theo với khoảng cách vừa phải.
Rất nhanh, nàng đã dừng lại, trong rừng có khoảng mười mấy người đàn ông ăn mặc giống người đó. Đứng đối diện bọn họ là năm sáu thanh niên mặc áo gấm màu xanh biếc cùng một kiểu dáng. Nàng không dám tới gần thêm chút nữa, chỉ nấp sau một cái cây to, nghiêng người ra nhìn.
“Xong chưa?” Có người hỏi. “Tất cả đều xong rồi.”
“Các ngươi thì sao?” “Cũng xong rồi.”
Trong chớp mắt, hệt như hiệu ứng điện ảnh, chỉ thấy ánh đau lướt qua, đâm ngang mười mấy cơ thể đang cúi đầu.
Máu văng tung tóe, tiếng hét thảm thiết không đến một lát liền im bặt... Giết người diệt khẩu? Hạ Sơ Thất híp mắt lại, tim đập thình thịch. Ánh đao lóe mắt, máu đỏ kia trông thấy mà giật mình! Mười mấy người đang sống đã trở thành mười mấy thi thể chỉ trong chớp mắt. Giết người xong, mấy người còn lại quỳ một chân dưới đất, ôm quyền hành lễ, cung kính chào: “Đại đô đốc!” Lúc này, một người đàn ông mặc áo thêu mãng xà màu đỏ thẫm, thắt lưng giắt vỏ đao màu đen từ trong rừng đi ra, tà áo tung bay, đôi mắt phượng hẹp dài lạnh kinh người. Màu đỏ của áo, màu đỏ của môi, màu đỏ dưới đất làm nổi bật làn da như bạch ngọc thượng hạng, đẹp đến mức làm tất cả mọi thứ xung quanh như nhạt màu.
Yêu nghiệt!
Quá yêu nghiệt! Kiếp trước và kiếp này, Hạ Sơ Thất Kiếp đã gặp rất nhiều đàn ông đẹp trai, nhưng không có ai sánh được một phần vạn của người này. “Chết hết rồi sao?” Hắn hỏi. Giọng nói nhẹ nhàng, hòa nhã như đóa hoa tươi đẹp nở vào tháng ba, lại phảng phất như tiếng thì thầm bên tại của người tình.
Có điều... nàng phải trơ mắt nhìn hắn ta dùng một tư thế tao nhã, rút cây đao bên hông ra, bình tĩnh cắt từng cái đầu trên các thi thể xuống, rồi dùng khăn trắng lau vết máu trên tay.
Con mẹ nó! Hạ Sơ Thất làm bác sĩ, từng thấy máu, từng thấy người chết, nhưng chưa từng thấy cảnh tượng giết người hờ hững tuyệt đẹp thế này bao giờ. Đẹp đến đáng sợ! Cảm giác như đao kia, máu kia là một dịch bệnh lan tràn vào ngũ tạng lục phủ của nàng, bóp cứng cổ họng của nàng. Nàng không có dũng cảm đi chịu chết vì Triệu Tôn. Sau lưng ướt đẫm mồ hôi, nàng nép toàn bộ cơ thể ra sau thân cây, yên lặng cầu nguyện đám ôn thần đó đi mau một chút.
Nhưng người đàn ông mặc áo đỏ thẫm lại từng bước đi lại chỗ nàng, dáng vẻ đẹp đẽ không có từ ngữ nào có thể hình dung được, màu đỏ nhỏ giọt xuống từ cây đao lấp lánh, tạo nên một vẻ đẹp biến thái.
Máu!
Nàng như nghe được tiếng rơi của từng giọt máu. Nàng mím chặt môi, từ từ mò tay vào trong ngực.
“Cạch!”
Một tia sáng lạnh bay thẳng tới chỗ nàng. Nàng lăn ra khỏi chỗ, không nói một câu dư thừa nào, dứt khoát chạy đi.
“Đúng là một con thỏ tinh ranh!”
Giọng nói dịu dàng như gió xuân lọt vào tai Hạ Sơ Thất. Sau đó, một bóng dáng màu đỏ bay lên nhanh như tên bắn, tốc độ nhanh đến nỗi không cho nàng chạy thêm bước nào. Hắn kéo eo nàng một cái, đè nàng vào một thân cây to.
“Còn muốn chạy sao... hửm?” Lời của hắn bỗng nhiên khựng lại.
Hạ Sơ Thất rất chắc chắn rằng lúc hắn ta nhìn thấy khuôn mặt nàng, đôi mắt màu hổ phách kia đã sửng sốt khoảng hai giây. “Ồ, ngươi thế mà còn sống thật?”
Hắn ta nở nụ cười, nụ cười như hòa tan mùi máu tươi nồng nặc.
Hạ Sơ Thất liểm môi dưới, cảm thấy cổ họng hơi khô. Nàng là quân y của bộ đội đặc công, đã từng tham gia diễn tập quân sự, đã từng tham gia cứu viện động đất, đã từng gặp vô số cảnh chết chóc nên không e ngại chuyện chém giết. Nhưng cái kiểu âm u tà ác này vẫn khiến nàng run lên. “Ngươi biết ta?” Hắn nheo mắt lại, từ từ nở nụ cười, “Hơn một năm trước, bản tọa từng điều tra một vụ án lớn ở kinh sư...” Hạ Sơ Thất vô thức cụp mắt xuống, ánh mắt rơi vào kim bài treo bên eo hắn, ba chữ “Cẩm Y Vệ” đập vào mắt nàng.
Thảo nào!
Áo thêu mãng xà màu đỏ thẫm, thanh đao Tú Xuân hẹp dài, mỏng tanh, người được xưng là Đại đô đốc. Hắn là chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ trong truyền thuyết, thủ lĩnh của đội quân có quyền tự ý bắt bớ, tra tấn và xử quyết phạm nhân quân sự sao? “Ngươi vẫn cứ ngu ngốc như vậy!”
Giọng điệu lười biếng mang theo một chút châm chọc, một thanh đao Tú Xuân tượng trưng cho thân phận kề sát cổ của nàng. Với vẻ ngoài ma mị như hoa như ngọc, hắn ta mạnh mẽ đè nàng vào thân cây, khiến nàng không thể nhúc nhích được nữa.
Lòng căng thẳng, Hạ Sơ Thất cười giả lả nói: “Thay đổi một bộ áo khác, suýt nữa không nhận ra ngươi rồi.” Hắn cau mày lại, “Làm khó người phải nhớ tới bản tọa.” “Đương nhiên rồi, cách tỏ tình của người vẫn đầy ý thơ như vậy. À phải rồi, mẹ ngươi biết chưa?”
Hắn ngẩn ra, “Cái gì?”
Hạ Sơ Thất mở to đôi mắt trong veo vô tội nhìn hắn.
“Ngươi hiểu mà, ta đẹp như vậy, vẫn luôn khiến cho người ta phải nhớ thương. Được rồi, chuyện đã đến nước này, ta cũng không từ chối nữa. Yêu tinh, nói xem, người đang bán nghệ hay bán thân?” Tên yêu nghiệt kia nhướng mày, cơ thể cao to nghiêng về trước một chút, cúi đầu nhìn thẳng vào mắt nàng.
“Giả ngây giả dại? Hay là đổi tính đổi nết thật?” “Lời thoại của ngươi vẫn khiêm tốn như vậy. Muốn ăn bớt thì cứ nói, cần gì phải vậy chứ?” Hạ Sơ Thất rất tò mò thân thế của cơ thể này, nhưng cảnh đẫm máu vừa rồi làm nàng không thể thăm dò ý tứ trong lời nói của hắn ta được, đành phải vòng vo giả vờ ngớ ngẩn. Vì nàng biết, nhiệm vụ quan trọng nhất lúc này là... chạy trốn.
“Thất tiểu thư...”
Ba chữ vừa thốt ra thì đột nhiên “vèo” một tiếng, một mũi tên từ trong rừng bay tới. Hắn quyết đoán nghiêng đầu, buông lỏng tay. Hạ Sơ Thất không biết người nào đang giúp nàng, nhưng vẫn thừa dịp cái mũi tên lông vũ kia bay đến, nở nụ cười gian xảo, bàn tay nhỏ véo ngực hắn một cái, rồi thuận thế đấy hắn ra.
“Người đẹp, lần sau lại đùa tiếp nhé!” Một nắm bột trắng xóa tung lên không, có người hô lên: “Đại đô đốc, cẩn thận có độc!” Hạ Sơ Thất vắt chân lên cổ mà chạy, còn đắc ý cười to, “Con trai ngốc, ở đây mới có độc này, nếm thử lựu đạn của bà đi!”
Bùm! Trong mây mù bỗng hiện ra một đốm lửa, nổ tung tóe.
Một đám Cẩm Y Vệ lấy tay áo bịt lại miệng mũi, lao nhanh ra bên ngoài cánh rừng. Đến khi mây mù tản hết thì đâu còn người ở đó nữa. Người đàn ông mặc áo thêu mãng xà đỏ thẫm nhìn về hướng huyện Thanh Cương, từ từ đi lại gốc cây lúc nãy, rút mũi tên ra nhìn, nở nụ cười hết sức quyến rũ.
“Thì ra Thất tiểu thư nhà họ Hạ đi theo hắn? Chuyện ngày càng vui rồi đây.”
Hạ Sơ Thất chạy như bay về Hồi Xuân đường. Bên trong không có nhiều người chẩn bệnh hốt thuốc lắm, hai cha con Cổ A Kiều đều đang bận rộn. Nàng cũng không nhiều lời, chỉ nói cảm ơn rồi cầm túi của mình chạy về trạm dịch.
Gặp chuyện thế này, nàng chỉ muốn gặp một người... là Triệu Tôn.
rn
/1583
|