Hạ Sơ Thất hừ một tiếng như có như không, “Nhìn dáng vẻ của ta giống như đang căng thẳng ư?”
Triệu Miên Trạch không trả lời, yết hầu di chuyển lên xuống, vẫn nhìn2nàng chằm chằm, “Đang trách ta ư?” “Lời này từ đâu mà ra?”
“Hạ Sở.” Triệu Miên Trạch cau mày, “Ta tìm nàng rất vất vả.”
Nếu không phải biết được chuyện lúc trước của hắn và8Hạ Sở, chắc chắn Hạ Sơ Thất sẽ cho rằng hắn nhớ nhung bản thân quá lâu. Sự đau thương và buồn bã trong lời nói của hắn chân thật đến mức khiến nàng không6thể đọc được nội tâm thật sự của hắn. Nhưng cho dù như thế nào, nàng có thể thừa nhận chuyện này ư? Thừa nhận rồi, giữa nàng và Triệu Tôn làm gì còn khả3năng nữa? Nàng nhếch môi, cười rất kỳ quái, “Điện hạ, ta thật sự không hiểu ngài đang nói gì.” “Nàng hiểu.” Triệu Miên Trạch nhìn ánh mắt nửa trào phúng nửa mỉa mai của5nàng, hắn do dự một lát, lấy một chiếc túi hương từ trong ngực ra, “Cái này là của nàng nhỉ?”
Hạ Sơ Thất nhìn thấy thứ kia, sửng sốt. Nàng còn nhớ khi còn ở huyện Thanh Cương, lần đầu tiên Đông Phương Thanh Huyền thẩm vấn nàng, thứ hắn ta lấy ra chính là chiếc túi hương này. Lúc đó, hắn ta muốn bắt nàng thừa nhận thân phận, nhưng sau đó túi hương bị hắn ta cầm đi, từ đó nàng không còn nhìn thấy nó nữa. Giờ đây túi hương lại nằm trong tay Triệu Miên Trạch, chỉ có một lý do có thể giải thích được: Đông Phương Thanh Huyền đã cho Triệu Miên Trạch và nói cho hắn biết về thân phận thật sự của nàng, muốn ép nàng vào tròng.
Để tiện! Tên gay Đông Phương! Nghĩ đến chuyện này, trong lòng nàng thấy hơi khó chịu. Hắn ta không đồng ý giữ bí mật cho nàng thì đừng hứa với nàng. Vì sao rõ ràng tối hôm đó hắn ta đã hứa rồi, sao cuối cùng lại làm ra chuyện này chứ?
Nàng âm thầm nghiến răng, khẽ cười, “Thật ngại quá, ta không biết.”
Triệu Miên Trạch nhìn nàng, mỉm cười, “Không biết cũng không sao, ta biết là được. Túi hương này là do nàng thêu, vốn dĩ định tặng cho ta, nhưng sau đó... ta lại trả cho nàng, nàng bèn đeo nó suốt trên người.” “Cho nên? Ngài muốn thế nào?”
Hạ Sơ Thất cười mỉa mai, nhếch môi nhìn hắn. Triệu Miên Trạch không trả lời ngay, hắn chỉ nhét túi hương vào ngực một cách rất cẩn thận, sau đó mới ngẩng đầu lên, “Hạ Sở, chuyện này ta vẫn chưa bẩm báo với hoàng gia gia, nàng cứ yên tâm đi.”
Hạ Sơ Thất lại kinh ngạc. Vì sao hắn làm như thế?
“Hạ Sở.” Triệu Miền Trạch lại gọi tên nàng, sự dịu dàng trên khuôn mặt tuấn tú kia trộn lẫn với làn sương mờ trong vườn hoa, khiến cả người hắn trông không chân thật, “Chuyện trước đây là lỗi của ta, mà nàng cũng có lỗi. Nếu bây giờ nàng đã trở về rồi, hai chúng ta mỗi người lùi một bước, được không? Những chuyện mà nàng làm... ta có thể xem như không hề hay biết, nàng theo ta trở về đi.”
Theo hắn về?
Hạ Sơ Thất gõ đầu mình, đoán xem đầu óc tên này có phải bị úng nước hay không? Ban đầu nói bỏ là bỏ, bây giờ lại nói nhẹ nhàng là muốn nàng trở về? Nói thật ra, nếu đổi lại là Hạ Sở ngây thơ si tình của lúc trước, thấy Triệu Miên Trạch tình ý chân thành tha thiết như thế, e rằng đã cảm động nhào vào lòng hắn khóc rống tổ khổ rồi. Nhưng Hạ Sơ Thất là ai chứ?
Trời sinh ra là một người có lòng dạ sắt đá, cả đời này khinh thường nhất là bọn phụ bạc.
“Điện hạ, tuy ta không phải là Hạ Sở, nhưng chuyện của ngài và Hạ Sở ta lại biết rất rõ. Vì thế, ta nói thẳng, mong điện hạ có thể nghe lọt tai, có vài thứ nếu đã bỏ lỡ thì tức là đã lỡ. Trên đời này, thứ không thể cứu vãn nhất chính là quá khứ. Mẹ nó, ai ăn no rảnh hơi, cả đời đều ở đó đợi người trở về chứ?”
“Hạ Sở...”
Sở cái quần chứ Sở. Không hiểu tiếng người à?
Hạ Sơ Thất chửi thầm, nhưng trên mặt vẫn duy trì vẻ đoan trang, “Được rồi, điện hạ, ta phải đi đây. Ngài định nói với hoàng thượng cũng được, định làm thế nào cũng được, đó là chuyện của ngài, ta sắp trở thành Tấn vương phi rồi, hy vọng ngài đừng làm ra chuyện gì ảnh hưởng đến tình cảm thúc chất.” Nói xong nàng đứng dậy, xoay đầu rời đi.
Triệu Miên Trạch sửng sốt, nắm chặt cổ tay nàng, “Hạ Sở!” Hạ Sơ Thất cúi đầu nhìn tay hắn, nàng cười, hất cằm lên, nói với vẻ mỉa mai: “Muốn làm gì đây? Cướp người à?”
Triệu Miên Trạch nhìn chằm chằm vào đôi mắt khép hờ của nàng, “Ta sẽ không cho phép nàng gả cho Thập Cửu thúc.” “Dựa vào cái gì?” Hạ Sơ Thất hất cao cằm. “Nàng là thê tử của ta.”
Thế tử? Trong lòng Hạ Sơ Thất thấy xót xa. Nhưng nàng biết, cảm xúc này không phải đến từ nàng, sự bất an tuôn trào từ tận sâu trong tâm khảm đều là vì Hạ Sở. Nhắm mắt lại, nàng bình tâm xuống, mới nắm ngược lấy tay của Triệu Miên Trạch, trong ánh mắt nghi hoặc của hắn, dùng từng ngón tay một, từ từ cay tay hắn ra, nàng mím môi cười khẽ.
“Điện hạ si tình thật, chỉ có điều không biết nếu ta là Hạ Sở thật, mà ngài lại bảo ta là thế tử của ngài, vậy Thu Nhi của ngài làm sao đây?” Triệu Miền Trạch hơi khó xử, “Nàng là thế, Thu Nhi... chỉ có thể là thiếp, ta cũng chỉ đành có lỗi với nàng ấy.”
“Chậc” một tiếng, Hạ Sơ Thất cười phá lên, “Được rồi, may mà ta không phải là Hạ Sở, nếu không nghe thấy câu này thì chắc ta bị tức chết mất. Nhìn ta làm gì? Ta chỉ đùa với ngài thôi. Điện hạ, ngài nghĩ xem, ngài cần gì phải cố chấp như thế, tình cảm của ngài và trắc phu nhân tốt như thế, hai người ân ân ái ái, chẳng phải sẽ sống đến bạc đầu ư? Cần gì phải phá hỏng nó như vậy?”
Cần gì ư? Triệu Miên Trạch nhìn nàng, không biết nên trả lời thế nào.
Hạ Sơ Thất cười xòa, “Được rồi, ta đi đây, để tránh bị người khác thấy lại nói lung tung.”
“Đứng lại!” Triệu Miên Trạch cố chấp nắm chặt nàng. “Sao nào? Muốn động võ?” Hạ Sơ Thất cười lạnh. Ánh mắt Triệu Miên Trạch lạnh lùng, trong lòng phẫn nộ. Hắn rất hận, nhưng cũng không biết mình hận cái gì, bàn tay còn lại của hắn siết chặt lại, các khớp tay trắng bệch, “Trừ phi, nàng đích thân nói với hoàng thượng... nàng muốn hủy hôn.”
Chó chết! Nếu nàng đích thân đi nói, vậy không phải hủy hôn sự giữa nàng và Triệu Miên Trạch, mà là hủy hôn sự với Triệu Tôn. Nhìn tên nam tử dịu dàng như ngọc nho nhã lễ độ trước mắt này, trong lòng Hạ Sơ Thất thấy rất bực bội, nhưng trên mặt vẫn cười tươi.
“Được thôi, cái này dễ làm.” Sắc mặt Triệu Miên Trạch dịu xuống, nhưng trên môi nàng vẫn giữ nụ cười mỉa mai.
“Trừ phi ta chết, ngài vác thi thể của ta vào, hì hì...”
“Nàng... đừng ép ta.”
“Ép ngài thì sao nào?” Hạ Sơ Thất nói rất nhẹ nhàng, nhưng trong lòng lại hồi hộp như trống vỗ, “Có giỏi thì ngài làm như thể đi, cử giết ta cho xong.”
Triệu Miên Trạch nhìn nàng một lúc lâu, mới nói một cách yếu ớt: “Nếu ta có thành ý cưới nàng, nàng cũng không chịu ư?”
“Xin lỗi nhé...” Hạ Sơ Thất ngẩng đầu, trong mắt toàn là ý cười, “Ta là Cảnh Nghi quận chúa là, Tấn vương phi tương lai, là hoàng thẩm của ngươi, đây là chuyện không thể nào thay đổi được, điện hạ tỉnh lại đi có được không?” Vẻ mặt của Triệu Miên Trạch rất xấu xí, “Nàng sẽ không được như ý muốn đâu.” “Ngươi nói thật buồn cười.” Hạ Sơ Thất khẽ nhếch khóe môi lên, xấu xa nói, “Điện hạ phải lòng ta à? Hay là thiếu nữ nhân? Đáng tiếc, cho dù ngươi phải lòng ta, ta cũng chưa chắc đã thích ngươi đâu. Ta không thích vòng vo, nói thẳng ra vậy. Ta hận ngươi, ta ghét ngươi, ta thấy ngươi là thấy kinh tởm, kêu ta gả cho ngươi á, kiếp sau đầu thai chuyển kiếp ngươi cũng không có cơ hội đó đâu. Hiểu chưa?” Mặt mày Triệu Miên Trạch tối sầm xuống, nắm chặt tay nàng, “Hạ Sở, nàng hận ta đến thế ư?” Hắn càng ngày càng không hiểu được nữ nhân này, chẳng phải nàng rất thích hắn ư? Chẳng phải việc gì nàng cũng có thể làm vì hắn ư? Vì sao bây giờ hắn đã cho nàng cơ hội rồi nàng lại không chịu chứ? Càng nghĩ càng tức giận, sự căm hận trong lòng hắn dâng trào, cảm thấy kinh tởm, căm ghét. Căm ghét hành vi tự cho là đúng của nàng, căm ghét sự hơn người của nàng, căm ghét nhất cử nhất động của nàng, căm ghét tất cả mọi thứ của nàng. Thậm chí căm ghét luôn má lúm đồng tiền xuất hiện khi nàng cười. Hắn căm ghét rất nhiều thứ, cuối cùng lại phát hiện ra, chỗ hắn ghét nhất chính là... nàng ghét hắn.
“Hạ Sở..” Cổ họng hắn nghẹn lại, nói khẽ: “Ta chưa bao giờ muốn gây khó dễ cho nàng, chuyện trước đây ta đã nói là ta có lỗi, nhưng nàng thì sao? Nàng làm thế nào? Dựa vào gì mà nàng lại hận ta?”
Hạ Sơ Thất hất cằm, “Ta hận ngươi ư?” “Nàng hận. Ánh mắt của nàng nói cho ta biết, nàng hận ta.” Hạ Sơ Thất liếc nhìn hắn, nụ cười càng tươi hơn, “Thế à? Thế thì chứng minh điện hạ có quá nhiều chỗ đáng hận rồi. Đầu óc ta không muốn hận người, nhưng lại không thể nào quản được mắt mình. Thế này... đừng nói cũng có tội đấy nhé?” Sắc mặt Triệu Miên Trạch lúc trắng lúc xanh. Nhìn vẻ mặt đắc chí của nàng, trong lòng hắn lại cảm thấy căm ghét.
Căm ghét nàng, càng căm ghét bản thân hắn. Căm ghét bản thân bị nàng sỉ nhục không đáng một xu, vậy mà lại không đành lòng rời đi, vẫn còn muốn ôm nàng vào lòng. Đây là kiểu nữ nhân như thế nào đây?
Triệu Miền Trạch căm hận nàng, hắn nói, “Không cần biết thế nào, ta cũng sẽ không buông tha cho nàng đâu.”
Nàng trợn trắng mắt, cười khinh thường, “Được thôi, vậy thì người đừng buông tha cho ta. Ngươi đi nói với toàn thiên hạ, đích thể do hoàng đế ban cho ngươi bị Thập Cửu thúc của ngươi kéo lên giường rồi, ngươi đi nói với hoàng thượng đi, nói với ngài là người muốn cưới ta, muốn cưới nữ nhân đã từng ngủ với Thập Cửu thúc của ngươi. Vả lại, ta đảm bảo người người cưới về chỉ sẽ là một cái xác chết. Nhưng ta chết rồi, ta không chắc Triệu Thập Cửu sẽ làm gì đâu, giang sơn của người vẫn còn có thể ngồi vững chứ? Đi đi, ngươi đi đi chứ.”
Triệu Miên Trạch nhìn nàng, ánh mắt đầy hận thù, “Hạ Sở!”
Hạ Sơ Thất cười khẽ, từ từ giơ ngón cái lên, rồi cong xuống.
“Triệu Miên Trạch, đồ hèn nhát, có ngon thì người cướp đi!” Ánh mắt của Triệu Miên Trạch tóe lửa. Hắn nghĩ nữ nhân này là người hắn luôn cảm thấy chán ghét, là người hắn không cần. Để nàng mắng chửi đi, chỉ cần nàng mắng chửi thậm tệ hơn một chút, hắn sẽ có thể xoay người bỏ đi rồi. Nàng muốn gả cho Thập Cửu thúc thì kệ nàng, sau này cả thiên hạ đều là của hắn, hắn muốn một ả tiện nữ như thế này làm gì?
Nhưng hắn lại không hề buông tay, thậm chí chân còn bước gần thêm một bước. Triệu Miên Trạch năm mười mấy tuổi rất ghét Hạ Sở, Triệu Miền Trạch năm hai mươi mốt tuổi càng ghét Sở Thất. Không biết bắt đầu từ lúc nào, hắn lại bắt đầu quan tâm đến bộ dạng khiến người khác cảm thấy ghét bỏ kia của nàng.
Triệu Miên Trạch không trả lời, yết hầu di chuyển lên xuống, vẫn nhìn2nàng chằm chằm, “Đang trách ta ư?” “Lời này từ đâu mà ra?”
“Hạ Sở.” Triệu Miên Trạch cau mày, “Ta tìm nàng rất vất vả.”
Nếu không phải biết được chuyện lúc trước của hắn và8Hạ Sở, chắc chắn Hạ Sơ Thất sẽ cho rằng hắn nhớ nhung bản thân quá lâu. Sự đau thương và buồn bã trong lời nói của hắn chân thật đến mức khiến nàng không6thể đọc được nội tâm thật sự của hắn. Nhưng cho dù như thế nào, nàng có thể thừa nhận chuyện này ư? Thừa nhận rồi, giữa nàng và Triệu Tôn làm gì còn khả3năng nữa? Nàng nhếch môi, cười rất kỳ quái, “Điện hạ, ta thật sự không hiểu ngài đang nói gì.” “Nàng hiểu.” Triệu Miên Trạch nhìn ánh mắt nửa trào phúng nửa mỉa mai của5nàng, hắn do dự một lát, lấy một chiếc túi hương từ trong ngực ra, “Cái này là của nàng nhỉ?”
Hạ Sơ Thất nhìn thấy thứ kia, sửng sốt. Nàng còn nhớ khi còn ở huyện Thanh Cương, lần đầu tiên Đông Phương Thanh Huyền thẩm vấn nàng, thứ hắn ta lấy ra chính là chiếc túi hương này. Lúc đó, hắn ta muốn bắt nàng thừa nhận thân phận, nhưng sau đó túi hương bị hắn ta cầm đi, từ đó nàng không còn nhìn thấy nó nữa. Giờ đây túi hương lại nằm trong tay Triệu Miên Trạch, chỉ có một lý do có thể giải thích được: Đông Phương Thanh Huyền đã cho Triệu Miên Trạch và nói cho hắn biết về thân phận thật sự của nàng, muốn ép nàng vào tròng.
Để tiện! Tên gay Đông Phương! Nghĩ đến chuyện này, trong lòng nàng thấy hơi khó chịu. Hắn ta không đồng ý giữ bí mật cho nàng thì đừng hứa với nàng. Vì sao rõ ràng tối hôm đó hắn ta đã hứa rồi, sao cuối cùng lại làm ra chuyện này chứ?
Nàng âm thầm nghiến răng, khẽ cười, “Thật ngại quá, ta không biết.”
Triệu Miên Trạch nhìn nàng, mỉm cười, “Không biết cũng không sao, ta biết là được. Túi hương này là do nàng thêu, vốn dĩ định tặng cho ta, nhưng sau đó... ta lại trả cho nàng, nàng bèn đeo nó suốt trên người.” “Cho nên? Ngài muốn thế nào?”
Hạ Sơ Thất cười mỉa mai, nhếch môi nhìn hắn. Triệu Miên Trạch không trả lời ngay, hắn chỉ nhét túi hương vào ngực một cách rất cẩn thận, sau đó mới ngẩng đầu lên, “Hạ Sở, chuyện này ta vẫn chưa bẩm báo với hoàng gia gia, nàng cứ yên tâm đi.”
Hạ Sơ Thất lại kinh ngạc. Vì sao hắn làm như thế?
“Hạ Sở.” Triệu Miền Trạch lại gọi tên nàng, sự dịu dàng trên khuôn mặt tuấn tú kia trộn lẫn với làn sương mờ trong vườn hoa, khiến cả người hắn trông không chân thật, “Chuyện trước đây là lỗi của ta, mà nàng cũng có lỗi. Nếu bây giờ nàng đã trở về rồi, hai chúng ta mỗi người lùi một bước, được không? Những chuyện mà nàng làm... ta có thể xem như không hề hay biết, nàng theo ta trở về đi.”
Theo hắn về?
Hạ Sơ Thất gõ đầu mình, đoán xem đầu óc tên này có phải bị úng nước hay không? Ban đầu nói bỏ là bỏ, bây giờ lại nói nhẹ nhàng là muốn nàng trở về? Nói thật ra, nếu đổi lại là Hạ Sở ngây thơ si tình của lúc trước, thấy Triệu Miên Trạch tình ý chân thành tha thiết như thế, e rằng đã cảm động nhào vào lòng hắn khóc rống tổ khổ rồi. Nhưng Hạ Sơ Thất là ai chứ?
Trời sinh ra là một người có lòng dạ sắt đá, cả đời này khinh thường nhất là bọn phụ bạc.
“Điện hạ, tuy ta không phải là Hạ Sở, nhưng chuyện của ngài và Hạ Sở ta lại biết rất rõ. Vì thế, ta nói thẳng, mong điện hạ có thể nghe lọt tai, có vài thứ nếu đã bỏ lỡ thì tức là đã lỡ. Trên đời này, thứ không thể cứu vãn nhất chính là quá khứ. Mẹ nó, ai ăn no rảnh hơi, cả đời đều ở đó đợi người trở về chứ?”
“Hạ Sở...”
Sở cái quần chứ Sở. Không hiểu tiếng người à?
Hạ Sơ Thất chửi thầm, nhưng trên mặt vẫn duy trì vẻ đoan trang, “Được rồi, điện hạ, ta phải đi đây. Ngài định nói với hoàng thượng cũng được, định làm thế nào cũng được, đó là chuyện của ngài, ta sắp trở thành Tấn vương phi rồi, hy vọng ngài đừng làm ra chuyện gì ảnh hưởng đến tình cảm thúc chất.” Nói xong nàng đứng dậy, xoay đầu rời đi.
Triệu Miên Trạch sửng sốt, nắm chặt cổ tay nàng, “Hạ Sở!” Hạ Sơ Thất cúi đầu nhìn tay hắn, nàng cười, hất cằm lên, nói với vẻ mỉa mai: “Muốn làm gì đây? Cướp người à?”
Triệu Miên Trạch nhìn chằm chằm vào đôi mắt khép hờ của nàng, “Ta sẽ không cho phép nàng gả cho Thập Cửu thúc.” “Dựa vào cái gì?” Hạ Sơ Thất hất cao cằm. “Nàng là thê tử của ta.”
Thế tử? Trong lòng Hạ Sơ Thất thấy xót xa. Nhưng nàng biết, cảm xúc này không phải đến từ nàng, sự bất an tuôn trào từ tận sâu trong tâm khảm đều là vì Hạ Sở. Nhắm mắt lại, nàng bình tâm xuống, mới nắm ngược lấy tay của Triệu Miên Trạch, trong ánh mắt nghi hoặc của hắn, dùng từng ngón tay một, từ từ cay tay hắn ra, nàng mím môi cười khẽ.
“Điện hạ si tình thật, chỉ có điều không biết nếu ta là Hạ Sở thật, mà ngài lại bảo ta là thế tử của ngài, vậy Thu Nhi của ngài làm sao đây?” Triệu Miền Trạch hơi khó xử, “Nàng là thế, Thu Nhi... chỉ có thể là thiếp, ta cũng chỉ đành có lỗi với nàng ấy.”
“Chậc” một tiếng, Hạ Sơ Thất cười phá lên, “Được rồi, may mà ta không phải là Hạ Sở, nếu không nghe thấy câu này thì chắc ta bị tức chết mất. Nhìn ta làm gì? Ta chỉ đùa với ngài thôi. Điện hạ, ngài nghĩ xem, ngài cần gì phải cố chấp như thế, tình cảm của ngài và trắc phu nhân tốt như thế, hai người ân ân ái ái, chẳng phải sẽ sống đến bạc đầu ư? Cần gì phải phá hỏng nó như vậy?”
Cần gì ư? Triệu Miên Trạch nhìn nàng, không biết nên trả lời thế nào.
Hạ Sơ Thất cười xòa, “Được rồi, ta đi đây, để tránh bị người khác thấy lại nói lung tung.”
“Đứng lại!” Triệu Miên Trạch cố chấp nắm chặt nàng. “Sao nào? Muốn động võ?” Hạ Sơ Thất cười lạnh. Ánh mắt Triệu Miên Trạch lạnh lùng, trong lòng phẫn nộ. Hắn rất hận, nhưng cũng không biết mình hận cái gì, bàn tay còn lại của hắn siết chặt lại, các khớp tay trắng bệch, “Trừ phi, nàng đích thân nói với hoàng thượng... nàng muốn hủy hôn.”
Chó chết! Nếu nàng đích thân đi nói, vậy không phải hủy hôn sự giữa nàng và Triệu Miên Trạch, mà là hủy hôn sự với Triệu Tôn. Nhìn tên nam tử dịu dàng như ngọc nho nhã lễ độ trước mắt này, trong lòng Hạ Sơ Thất thấy rất bực bội, nhưng trên mặt vẫn cười tươi.
“Được thôi, cái này dễ làm.” Sắc mặt Triệu Miên Trạch dịu xuống, nhưng trên môi nàng vẫn giữ nụ cười mỉa mai.
“Trừ phi ta chết, ngài vác thi thể của ta vào, hì hì...”
“Nàng... đừng ép ta.”
“Ép ngài thì sao nào?” Hạ Sơ Thất nói rất nhẹ nhàng, nhưng trong lòng lại hồi hộp như trống vỗ, “Có giỏi thì ngài làm như thể đi, cử giết ta cho xong.”
Triệu Miên Trạch nhìn nàng một lúc lâu, mới nói một cách yếu ớt: “Nếu ta có thành ý cưới nàng, nàng cũng không chịu ư?”
“Xin lỗi nhé...” Hạ Sơ Thất ngẩng đầu, trong mắt toàn là ý cười, “Ta là Cảnh Nghi quận chúa là, Tấn vương phi tương lai, là hoàng thẩm của ngươi, đây là chuyện không thể nào thay đổi được, điện hạ tỉnh lại đi có được không?” Vẻ mặt của Triệu Miên Trạch rất xấu xí, “Nàng sẽ không được như ý muốn đâu.” “Ngươi nói thật buồn cười.” Hạ Sơ Thất khẽ nhếch khóe môi lên, xấu xa nói, “Điện hạ phải lòng ta à? Hay là thiếu nữ nhân? Đáng tiếc, cho dù ngươi phải lòng ta, ta cũng chưa chắc đã thích ngươi đâu. Ta không thích vòng vo, nói thẳng ra vậy. Ta hận ngươi, ta ghét ngươi, ta thấy ngươi là thấy kinh tởm, kêu ta gả cho ngươi á, kiếp sau đầu thai chuyển kiếp ngươi cũng không có cơ hội đó đâu. Hiểu chưa?” Mặt mày Triệu Miên Trạch tối sầm xuống, nắm chặt tay nàng, “Hạ Sở, nàng hận ta đến thế ư?” Hắn càng ngày càng không hiểu được nữ nhân này, chẳng phải nàng rất thích hắn ư? Chẳng phải việc gì nàng cũng có thể làm vì hắn ư? Vì sao bây giờ hắn đã cho nàng cơ hội rồi nàng lại không chịu chứ? Càng nghĩ càng tức giận, sự căm hận trong lòng hắn dâng trào, cảm thấy kinh tởm, căm ghét. Căm ghét hành vi tự cho là đúng của nàng, căm ghét sự hơn người của nàng, căm ghét nhất cử nhất động của nàng, căm ghét tất cả mọi thứ của nàng. Thậm chí căm ghét luôn má lúm đồng tiền xuất hiện khi nàng cười. Hắn căm ghét rất nhiều thứ, cuối cùng lại phát hiện ra, chỗ hắn ghét nhất chính là... nàng ghét hắn.
“Hạ Sở..” Cổ họng hắn nghẹn lại, nói khẽ: “Ta chưa bao giờ muốn gây khó dễ cho nàng, chuyện trước đây ta đã nói là ta có lỗi, nhưng nàng thì sao? Nàng làm thế nào? Dựa vào gì mà nàng lại hận ta?”
Hạ Sơ Thất hất cằm, “Ta hận ngươi ư?” “Nàng hận. Ánh mắt của nàng nói cho ta biết, nàng hận ta.” Hạ Sơ Thất liếc nhìn hắn, nụ cười càng tươi hơn, “Thế à? Thế thì chứng minh điện hạ có quá nhiều chỗ đáng hận rồi. Đầu óc ta không muốn hận người, nhưng lại không thể nào quản được mắt mình. Thế này... đừng nói cũng có tội đấy nhé?” Sắc mặt Triệu Miên Trạch lúc trắng lúc xanh. Nhìn vẻ mặt đắc chí của nàng, trong lòng hắn lại cảm thấy căm ghét.
Căm ghét nàng, càng căm ghét bản thân hắn. Căm ghét bản thân bị nàng sỉ nhục không đáng một xu, vậy mà lại không đành lòng rời đi, vẫn còn muốn ôm nàng vào lòng. Đây là kiểu nữ nhân như thế nào đây?
Triệu Miền Trạch căm hận nàng, hắn nói, “Không cần biết thế nào, ta cũng sẽ không buông tha cho nàng đâu.”
Nàng trợn trắng mắt, cười khinh thường, “Được thôi, vậy thì người đừng buông tha cho ta. Ngươi đi nói với toàn thiên hạ, đích thể do hoàng đế ban cho ngươi bị Thập Cửu thúc của ngươi kéo lên giường rồi, ngươi đi nói với hoàng thượng đi, nói với ngài là người muốn cưới ta, muốn cưới nữ nhân đã từng ngủ với Thập Cửu thúc của ngươi. Vả lại, ta đảm bảo người người cưới về chỉ sẽ là một cái xác chết. Nhưng ta chết rồi, ta không chắc Triệu Thập Cửu sẽ làm gì đâu, giang sơn của người vẫn còn có thể ngồi vững chứ? Đi đi, ngươi đi đi chứ.”
Triệu Miên Trạch nhìn nàng, ánh mắt đầy hận thù, “Hạ Sở!”
Hạ Sơ Thất cười khẽ, từ từ giơ ngón cái lên, rồi cong xuống.
“Triệu Miên Trạch, đồ hèn nhát, có ngon thì người cướp đi!” Ánh mắt của Triệu Miên Trạch tóe lửa. Hắn nghĩ nữ nhân này là người hắn luôn cảm thấy chán ghét, là người hắn không cần. Để nàng mắng chửi đi, chỉ cần nàng mắng chửi thậm tệ hơn một chút, hắn sẽ có thể xoay người bỏ đi rồi. Nàng muốn gả cho Thập Cửu thúc thì kệ nàng, sau này cả thiên hạ đều là của hắn, hắn muốn một ả tiện nữ như thế này làm gì?
Nhưng hắn lại không hề buông tay, thậm chí chân còn bước gần thêm một bước. Triệu Miên Trạch năm mười mấy tuổi rất ghét Hạ Sở, Triệu Miền Trạch năm hai mươi mốt tuổi càng ghét Sở Thất. Không biết bắt đầu từ lúc nào, hắn lại bắt đầu quan tâm đến bộ dạng khiến người khác cảm thấy ghét bỏ kia của nàng.
/1583
|