Nàng nói với cái dáng vẻ như thế, sao Triệu Miên Trạch chịu tin được?
Nhìn bóng dáng đi xa của nàng, đôi mắt Triệu Miên Trạch lúc sáng lúc tối, tầm nhìn như mọc rễ, mãi đến khi bóng dáng ấy biến mất ở cuối con đường, hắn vẫn không có cách dời tầm mắt mình đi được.
Chớp mắt đã đến mười tám tháng ba.
Thanh Hoa quận chúa là thiếp, những suy cho cùng vẫn là quận chúa nên tuy không có hiệu hỉ, nhưng2vẫn có một chiếc kiệu bình thường, không có tiếng trống kèn náo nhiệt, nhưng vẫn có vài kiệu phu; không tổ chức hôn lễ long trọng, nhưng vẫn có những tiếng chúc mừng. Thế nên dù cho Trần Đại Ngưu không thích, nhưng quà mừng của các công chúa đại thần, ngày đó vẫn cứ tràn vào phủ Định An Hầu. Hạ Sơ Thất cũng tới. Nàng tới cùng với Thành quốc công phu nhân.
Khi họ đến thì trong định viện bày tiệc rượu8của phủ Định An Hầu đã ngồi đây khách khứa, trong buổi tiệc có tiếng trò chuyện của nam nhân, pha lẫn với tiếng trẻ con khóc nháo, thật ra cũng được xem là náo nhiệt. Tuy mọi người đều biết hôn sự này có nghĩ là gì, nhưng cũng không thể không nể mặt Đông cung, không thể không nể mặt lão hoàng đế, người uống rượu hỉ cũng kéo theo người nhà đến. Cả bằng hữu trong quân doanh của Trần Đại Ngưu6cũng tụ tập trong hầu phủ chúc mừng y. Hạ Sơ Thất nhìn một vòng, không thấy Triệu Tôn, nhưng lại nhìn thấy Nguyên tiểu công gia và vài nam tử nhìn giống như hoàng thân quốc thích tụ tập một chỗ uống rượu, chắc là do vài người họ có tướng mạo không tồi, khiến các cô nương chưa xuất giá ngồi ở bàn gia quyển nữ đều đồng loạt nhìn về phía họ.
Hạ Sơ Thất cười thầm. Ca ca này của nàng, đi3đến đâu cũng phong lưu, nhưng lại không chịu gánh trách nhiệm, không biết tương ai có thể thu phục được trái tim của hắn ta đây. Ngồi vào chỗ, Thành quốc công phu nhân trò chuyện với vài mệnh phụ khác. Hạ Sơ Thất nhìn khắp xung quanh, cuối cùng cũng tìm được Trần Đại Ngưu trong đám người.
Trong nhà có hỷ sự, nhưng y không những không cho Thanh Hoa quận chúa mặc hỉ phục mà bản thân y cũng không mặc lễ5phục của tân lang, dáng vẻ phong trần bụi bặm giống hệt như vừa mới trở về từ quân doanh, bộ quân trang trên người trông rất anh dũng khí khái, nhưng trên cánh tay phải lại buộc một mảnh vải đen trông không phù hợp, trên mặt cũng không có niềm vui “rước dâu động phòng hoa chúc”. Lúc y tiếp đãi khách khứa đến chúc mừng thì dáng vẻ buồn bã không vui, tinh thần không tập trung, trông vô cùng miễn cưỡng, trên mặt không hề có nụ cười nào.
“Đến rồi đến rồi, tân nương đến rồi.”
Theo sau tiếng hô lớn vui vẻ, cửa hầu phủ vang lên tiếng pháo nổ giòn giã.
“Bốp bốp bốp..” Trong tiếng pháo, một chiếc kiệu nhỏ trắng được khiêng vào từ cửa hông của Hầu Phủ, đến cửa vòng của đình viện mới dừng lại. Không có đội ngũ đón dâu, không có tam thư lục lễ, Thanh Hoa quận chúa được bốn kiệu phu khiêng vào, đi theo chỉ có một nha đầu thiếp thân của nàng ta.
Trong viện tử bỗng trở nên yên ắng. Tiếng cười đùa lúc nãy giờ đã biến mất, tiếng nói chuyện cũng lắng xuống. Chiếc kiệu lắc lư, tiểu nha đầu bước lên kéo rèm, Triệu Như Na hơi khom người, một chân bước ra khỏi kiệu. Không có áo cưới đỏ, không có khăn trùm đầu đỏ, nàng ta mặc trên người một bộ đồ tang màu trắng, đầu đội khăn tang
màu trắng, ngay cả giày cũng là màu trắng, không có thêu một đóa hoa nào, một sợi dây thừng mỏng buộc chặt quanh eo, khuôn mặt nàng ta trắng bệch, không hề thoa bất kỳ phấn son nào, một con người yếu ớt, cứ như giây tiếp theo sẽ ngã xuống vậy. Hạ Sơ Thất cảm thấy đồng cảm với nàng ta. Nếu là nàng thì nàng chắc sẽ đến phá hỏng hết nhỉ? Nhưng Thanh Hoa quận chúa chỉ hơi cúi đầu, mím môi, không nói gì, trên mặt cũng không có quá nhiều biểu cảm bị thương. Nàng ta từ từ đi vào chính đường dưới dẫn sự dẫn đường của một bà bà. Nạp thiếp không như cưới vợ, không cần bái thiên địa, không cần lạy phụ mẫu, càng không cần phu thê đối bái, chỉ cần kính tra cho chính thật là xem như lễ thành.
“Kính trà cho phu nhân!”
Ở giữa chính đường, có bày một bàn thờ. Trên bàn thờ là bài vị của Lương thị, người vợ chưa xuất giá của Trần Đại Ngưu.
Trước bài vị, có ba nén hương đang cháy. Khói hương bốc nghi ngút, Thanh Hoa quận chúa quỳ xuống cửa chính đường. Năm xưa lão hoàng đế từng hạ chỉ đơn giản hóa các loại nghi lễ phức tạp, cho nên hiện tại không quá thịnh kiểu đại lễ như “ba quỳ chín lạy”. Nhưng không thể không nói, kiểu lễ nghi cực kỳ chính thức này Triệu Như Na vẫn làm rất tốt, hai đầu gối khép chặt, quỳ xuống, hai tay đặt úp xuống đất, dập đầu thật mạnh, ngẩng lên, lạy một cái, ngẩng lên, lại lạy một cái nữa. Lạy xong đứng dậy, nàng ta nhìn tấm bài vị ấy chứ không nhìn người khác, được nha đầu dìu đỡ, nàng ta bước về trước ba bước, quỳ xuống với tư thế như lúc nãy, rồi tiến hành đại lễ khẩu đầu một lần nữa.
Bốn phía yên lặng, không ai lên tiếng nói gì.
Đại đa số mọi người đều chỉ có một vẻ mặt “xem kịch hay”. Trong lòng Hạ Sơ Thất không được bình tĩnh lắm, nàng nhìn Trần Đại Ngưu, thấy y cau mày. Lễ kính trà xong xuôi, Triệu Như Na được người khác dẫn xuống sắp xếp chỗ ở, buổi tiệc trở về với trạng thái bình thường. Ngoại trừ tiếng cảm thán thổn thức của các gia quyến nữ thì phía các nam binh, đám huynh đệ của Trần Đại Ngưu lại hưng phấn vừa uống rượu vừa cười đùa, giọng nói ai nấy đều rất lớn tiếng, vô cùng ồn ào. “Tướng quân, quận chúa xinh đẹp quá!”. “Nào nào nào, Đại Ngưu, uống thêm vài ly, một lát nữa tiện vào động phòng.” Trong tiếng cười đùa của họ, Trần Đại Ngưu không hó hé câu nào, không từ chối bất kỳ ai, kính rượu thì uống, cứ như đang giận hờn ai vậy, cạn từ bát này đến bát khác, rượu chảy vào áo giáp cũng không quan tâm, vẻ mặt tối tăm.
Hạ Sơ Tất bỗng cảm thấy không thể nuốt nổi. Nàng nhìn Quốc công phu nhân đang trò chuyện rất hăng say, lấy lý do lén rời đi, rồi dẫn theo Thanh Lam đi đến hậu viện nơi dành cho trắc phu nhân của hầu phủ. Từng thấy Ta thị tự sát, từng thấy Triệu Tử Nguyệt tự sát, nàng phát hiện phụ nữ ở thời đại này, khi rơi vào cảnh vấn đề không có cách giải quyết, họ đều sẽ dùng một chiều như nhau: tự sát. Nàng không thể trơ mắt ra nhìn một cô nương rơi vào kết cục như vậy được.
So với cảnh tượng náo nhiệt bên ngoài, hậu viện rất yên tĩnh. Trần Đại Ngưu thân là hầu gia, lại là nhân vật có quyền thế trong đương triều, nhưng hậu viện lại không hề có tỳ thiếp nào khác, hôm nay trong phủ có việc, hậu viện càng yên tĩnh khác thường. Chẳng mất nhiều thời gian, dưới sự dẫn đường của một bà bà, cuối cùng Hạ Sơ Thất cũng tìm được viện tử của Triệu Như Na. Nhưng khi vừa vào phòng, nàng ngớ hết cả người.
Triệu Như Na mặc một bộ đồ trắng, đang dựa người vào đầu giường, cầm một quyển sách trong tay, điềm tĩnh đọc sách, ngoại trừ nét u buồn hững hờ kia ra thì trông chẳng khác gì so với ngày thường. Không hề có cảnh tượng suy nghĩ không thông suốt đòi tự sát như nàng đã tưởng tượng.
Khâm phục thật! Thời này mà có cô nương nào có thể làm được như thế, xem như xuất chúng lắm rồi. Trong lúc Hạ Sơ Thất đang ngơ ngác, tiểu nha đầu lên tiếng gọi, “Quận chúa, Cảnh Nghi quận chúa đến thăm người.” Triệu Như Na dường như vừa hồi thần lại từ trong sách, nàng ta ngẩng đầu lên nhìn Hạ Sơ Thất, gật đầu cảm kích, rồi nhìn tiểu nha đầu kia, khẽ trách mắng, “Lục Nhi, trong hầu phủ không có quận chúa, sau này gọi ta là trắc phu nhân.”
Lục Nhi thấy hơi tủi thân cho chủ tử nhà mình, nàng ta chu môi cúi đầu xuống. “Vâng thưa quận... trắc phu nhân” Triệu Như Na thở phào, hành lễ với Hạ Sơ Thất. “Thiếp thân tham kiển Cảnh Nghi quận chúa.”
Nhìn Triệu Như Na trong bộ dạng thế này, Hạ Sơ Thất cảm thấy không có gì cần nói nữa. Phải nói là, những lời kiểu như an ủi một nữ tử bị sỉ nhục tích cực dũng cảm lạc quan hướng đến tương lai mà nàng chuẩn bị lúc trước, hiện tại chẳng còn cần thiết nữa. Nàng ta là một nữ nhân thông minh thông suốt, trong lòng chắc sớm đã có chủ ý riêng, nàng ta chắc chắn sẽ để cho bản thân sống thật tốt. “Đã ăn chưa?” Hạ Sơ Thất mỉm cười, chỉ nói câu này.
“Vẫn chưa.” Triệu Như Na cũng cười, “Không có khẩu vị.”
“Không có khẩu vị cũng phải ăn, hôm nay cơm canh trong hầu phủ rất thịnh soạn.”
“Vâng, lát nữa sẽ ăn.” Triệu Như Na nhìn nàng với vẻ mặt dịu dàng, cả khuôn mặt trái xoan xinh đẹp trong tiều tụy đi không ít, dù có cố gắng thể nào cũng không thể che giấu được sự cô đơn trong đôi mắt, “Cảnh Nghi quận chúa, chuyện hôm đó, cảm ơn người.”
“Không cần khách sáo, mọi người đều là nữ nhân, ta hiểu ngươi. Được rồi, nương ta đang đợi ta ở bên ngoài, ta đi trước đây, nhớ ăn cơm đó. Mặc kệ là lúc nào, không có chuyện nào quan trọng bằng chuyện ăn cơm.”
Hạ Sơ Thất nói xong, đi nhanh ra ngoài.
Có vài chuyện nói đến đây là được, nói quá nhiều, sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của người khác.
Ra khỏi phủ Định An Hầu, trời đã tối mịt. Trên đường, Thành quốc công phu nhân cứ xuýt xoa về cuộc hôn nhân hoang đường này, Hạ Sơ Thất biết bà là một người ăn chay niệm Phật, là người thiện tâm, nên cũng chỉ cười an ủi.
Xe ngựa chạy vào phủ quốc công, Hạ Sơ Thất từ biệt Thành quốc công phu nhân, bó chặt áo khoác chống lạnh trên người, ngẩng đầu lên nhìn tiểu lâu Cảnh Nghị Uyển tối đen. Trong tiếng “sột soạt” của lá chuối, nàng đi được một quãng, bỗng dưng ngừng lại, liếc mắt nhìn Tinh Lam và Mai Tử.
“Hai người các ngươi không cần đi theo ta nữa. Trời không còn sớm nữa, đi nghỉ ngơi đi.”
Nàng là một người dễ tính lười biếng, không hề ra vẻ với kẻ dưới, Tinh Lam và Mai Tử đã quen với điều này rồi, họ cũng chẳng nói gì nhiều, đáp một tiếng “vâng” rồi đồng loạt lui xuống. Hạ Sơ Thất xách theo đèn lồng nhận lấy từ trong tay Mai Tử, tiếp tục đi vào trong. Vừa đẩy cửa phòng ra, một bóng đen lướt tới như một cơn gió, ôm lấy eo nàng cúi đầu hôn nàng. “Có đáng ghét hay không? Chàng đường đường là vương gia mà lại bắt chước làm hái hoa tặc ư?” Cổ của Hạ Sơ Thất bị gặm ngứa ngáy, miệng cười quyến rũ, một tay xách lồng đèn, một tay vắt lên cổ hắn, ôm chặt rồi hôn hắn. Hai người thở hổn hển, hô hấp nặng nhẹ khác nhau, mãi một lúc sau hắn mới thỏa mãn, ôm nàng ngồi xuống mép giường, thắp nến lên. “Sao A Thất biệt là gia đến rồi?”
Hạ Sơ Thất ngẩng cao đầu, khuôn mặt trông hơi đắc ý. “Ta ngửi thấy mùi cầm thú trên người chàng.” Triệu Tôn cười khẽ, nhéo mũi nàng, “xằng bậy! Nàng là chó à?” Hạ Sơ Thất trừng mắt nhìn hắn, kéo mạnh vai hắn về phía người nàng, “Ta không phải là chó, ta là mèo.” Triệu Tôn không ngồi vững, ngã lên người nàng, thuận thể đè nàng xuống giường. Hai người nhìn nhau, trong mắt tràn ngập ý cười, một lúc lâu sau, hắn giơ tay lên vuốt tóc nàng. “Chuyện của Tử Nguyệt, ta bẩm lên với phụ hoàng rồi.”
Nhìn bóng dáng đi xa của nàng, đôi mắt Triệu Miên Trạch lúc sáng lúc tối, tầm nhìn như mọc rễ, mãi đến khi bóng dáng ấy biến mất ở cuối con đường, hắn vẫn không có cách dời tầm mắt mình đi được.
Chớp mắt đã đến mười tám tháng ba.
Thanh Hoa quận chúa là thiếp, những suy cho cùng vẫn là quận chúa nên tuy không có hiệu hỉ, nhưng2vẫn có một chiếc kiệu bình thường, không có tiếng trống kèn náo nhiệt, nhưng vẫn có vài kiệu phu; không tổ chức hôn lễ long trọng, nhưng vẫn có những tiếng chúc mừng. Thế nên dù cho Trần Đại Ngưu không thích, nhưng quà mừng của các công chúa đại thần, ngày đó vẫn cứ tràn vào phủ Định An Hầu. Hạ Sơ Thất cũng tới. Nàng tới cùng với Thành quốc công phu nhân.
Khi họ đến thì trong định viện bày tiệc rượu8của phủ Định An Hầu đã ngồi đây khách khứa, trong buổi tiệc có tiếng trò chuyện của nam nhân, pha lẫn với tiếng trẻ con khóc nháo, thật ra cũng được xem là náo nhiệt. Tuy mọi người đều biết hôn sự này có nghĩ là gì, nhưng cũng không thể không nể mặt Đông cung, không thể không nể mặt lão hoàng đế, người uống rượu hỉ cũng kéo theo người nhà đến. Cả bằng hữu trong quân doanh của Trần Đại Ngưu6cũng tụ tập trong hầu phủ chúc mừng y. Hạ Sơ Thất nhìn một vòng, không thấy Triệu Tôn, nhưng lại nhìn thấy Nguyên tiểu công gia và vài nam tử nhìn giống như hoàng thân quốc thích tụ tập một chỗ uống rượu, chắc là do vài người họ có tướng mạo không tồi, khiến các cô nương chưa xuất giá ngồi ở bàn gia quyển nữ đều đồng loạt nhìn về phía họ.
Hạ Sơ Thất cười thầm. Ca ca này của nàng, đi3đến đâu cũng phong lưu, nhưng lại không chịu gánh trách nhiệm, không biết tương ai có thể thu phục được trái tim của hắn ta đây. Ngồi vào chỗ, Thành quốc công phu nhân trò chuyện với vài mệnh phụ khác. Hạ Sơ Thất nhìn khắp xung quanh, cuối cùng cũng tìm được Trần Đại Ngưu trong đám người.
Trong nhà có hỷ sự, nhưng y không những không cho Thanh Hoa quận chúa mặc hỉ phục mà bản thân y cũng không mặc lễ5phục của tân lang, dáng vẻ phong trần bụi bặm giống hệt như vừa mới trở về từ quân doanh, bộ quân trang trên người trông rất anh dũng khí khái, nhưng trên cánh tay phải lại buộc một mảnh vải đen trông không phù hợp, trên mặt cũng không có niềm vui “rước dâu động phòng hoa chúc”. Lúc y tiếp đãi khách khứa đến chúc mừng thì dáng vẻ buồn bã không vui, tinh thần không tập trung, trông vô cùng miễn cưỡng, trên mặt không hề có nụ cười nào.
“Đến rồi đến rồi, tân nương đến rồi.”
Theo sau tiếng hô lớn vui vẻ, cửa hầu phủ vang lên tiếng pháo nổ giòn giã.
“Bốp bốp bốp..” Trong tiếng pháo, một chiếc kiệu nhỏ trắng được khiêng vào từ cửa hông của Hầu Phủ, đến cửa vòng của đình viện mới dừng lại. Không có đội ngũ đón dâu, không có tam thư lục lễ, Thanh Hoa quận chúa được bốn kiệu phu khiêng vào, đi theo chỉ có một nha đầu thiếp thân của nàng ta.
Trong viện tử bỗng trở nên yên ắng. Tiếng cười đùa lúc nãy giờ đã biến mất, tiếng nói chuyện cũng lắng xuống. Chiếc kiệu lắc lư, tiểu nha đầu bước lên kéo rèm, Triệu Như Na hơi khom người, một chân bước ra khỏi kiệu. Không có áo cưới đỏ, không có khăn trùm đầu đỏ, nàng ta mặc trên người một bộ đồ tang màu trắng, đầu đội khăn tang
màu trắng, ngay cả giày cũng là màu trắng, không có thêu một đóa hoa nào, một sợi dây thừng mỏng buộc chặt quanh eo, khuôn mặt nàng ta trắng bệch, không hề thoa bất kỳ phấn son nào, một con người yếu ớt, cứ như giây tiếp theo sẽ ngã xuống vậy. Hạ Sơ Thất cảm thấy đồng cảm với nàng ta. Nếu là nàng thì nàng chắc sẽ đến phá hỏng hết nhỉ? Nhưng Thanh Hoa quận chúa chỉ hơi cúi đầu, mím môi, không nói gì, trên mặt cũng không có quá nhiều biểu cảm bị thương. Nàng ta từ từ đi vào chính đường dưới dẫn sự dẫn đường của một bà bà. Nạp thiếp không như cưới vợ, không cần bái thiên địa, không cần lạy phụ mẫu, càng không cần phu thê đối bái, chỉ cần kính tra cho chính thật là xem như lễ thành.
“Kính trà cho phu nhân!”
Ở giữa chính đường, có bày một bàn thờ. Trên bàn thờ là bài vị của Lương thị, người vợ chưa xuất giá của Trần Đại Ngưu.
Trước bài vị, có ba nén hương đang cháy. Khói hương bốc nghi ngút, Thanh Hoa quận chúa quỳ xuống cửa chính đường. Năm xưa lão hoàng đế từng hạ chỉ đơn giản hóa các loại nghi lễ phức tạp, cho nên hiện tại không quá thịnh kiểu đại lễ như “ba quỳ chín lạy”. Nhưng không thể không nói, kiểu lễ nghi cực kỳ chính thức này Triệu Như Na vẫn làm rất tốt, hai đầu gối khép chặt, quỳ xuống, hai tay đặt úp xuống đất, dập đầu thật mạnh, ngẩng lên, lạy một cái, ngẩng lên, lại lạy một cái nữa. Lạy xong đứng dậy, nàng ta nhìn tấm bài vị ấy chứ không nhìn người khác, được nha đầu dìu đỡ, nàng ta bước về trước ba bước, quỳ xuống với tư thế như lúc nãy, rồi tiến hành đại lễ khẩu đầu một lần nữa.
Bốn phía yên lặng, không ai lên tiếng nói gì.
Đại đa số mọi người đều chỉ có một vẻ mặt “xem kịch hay”. Trong lòng Hạ Sơ Thất không được bình tĩnh lắm, nàng nhìn Trần Đại Ngưu, thấy y cau mày. Lễ kính trà xong xuôi, Triệu Như Na được người khác dẫn xuống sắp xếp chỗ ở, buổi tiệc trở về với trạng thái bình thường. Ngoại trừ tiếng cảm thán thổn thức của các gia quyến nữ thì phía các nam binh, đám huynh đệ của Trần Đại Ngưu lại hưng phấn vừa uống rượu vừa cười đùa, giọng nói ai nấy đều rất lớn tiếng, vô cùng ồn ào. “Tướng quân, quận chúa xinh đẹp quá!”. “Nào nào nào, Đại Ngưu, uống thêm vài ly, một lát nữa tiện vào động phòng.” Trong tiếng cười đùa của họ, Trần Đại Ngưu không hó hé câu nào, không từ chối bất kỳ ai, kính rượu thì uống, cứ như đang giận hờn ai vậy, cạn từ bát này đến bát khác, rượu chảy vào áo giáp cũng không quan tâm, vẻ mặt tối tăm.
Hạ Sơ Tất bỗng cảm thấy không thể nuốt nổi. Nàng nhìn Quốc công phu nhân đang trò chuyện rất hăng say, lấy lý do lén rời đi, rồi dẫn theo Thanh Lam đi đến hậu viện nơi dành cho trắc phu nhân của hầu phủ. Từng thấy Ta thị tự sát, từng thấy Triệu Tử Nguyệt tự sát, nàng phát hiện phụ nữ ở thời đại này, khi rơi vào cảnh vấn đề không có cách giải quyết, họ đều sẽ dùng một chiều như nhau: tự sát. Nàng không thể trơ mắt ra nhìn một cô nương rơi vào kết cục như vậy được.
So với cảnh tượng náo nhiệt bên ngoài, hậu viện rất yên tĩnh. Trần Đại Ngưu thân là hầu gia, lại là nhân vật có quyền thế trong đương triều, nhưng hậu viện lại không hề có tỳ thiếp nào khác, hôm nay trong phủ có việc, hậu viện càng yên tĩnh khác thường. Chẳng mất nhiều thời gian, dưới sự dẫn đường của một bà bà, cuối cùng Hạ Sơ Thất cũng tìm được viện tử của Triệu Như Na. Nhưng khi vừa vào phòng, nàng ngớ hết cả người.
Triệu Như Na mặc một bộ đồ trắng, đang dựa người vào đầu giường, cầm một quyển sách trong tay, điềm tĩnh đọc sách, ngoại trừ nét u buồn hững hờ kia ra thì trông chẳng khác gì so với ngày thường. Không hề có cảnh tượng suy nghĩ không thông suốt đòi tự sát như nàng đã tưởng tượng.
Khâm phục thật! Thời này mà có cô nương nào có thể làm được như thế, xem như xuất chúng lắm rồi. Trong lúc Hạ Sơ Thất đang ngơ ngác, tiểu nha đầu lên tiếng gọi, “Quận chúa, Cảnh Nghi quận chúa đến thăm người.” Triệu Như Na dường như vừa hồi thần lại từ trong sách, nàng ta ngẩng đầu lên nhìn Hạ Sơ Thất, gật đầu cảm kích, rồi nhìn tiểu nha đầu kia, khẽ trách mắng, “Lục Nhi, trong hầu phủ không có quận chúa, sau này gọi ta là trắc phu nhân.”
Lục Nhi thấy hơi tủi thân cho chủ tử nhà mình, nàng ta chu môi cúi đầu xuống. “Vâng thưa quận... trắc phu nhân” Triệu Như Na thở phào, hành lễ với Hạ Sơ Thất. “Thiếp thân tham kiển Cảnh Nghi quận chúa.”
Nhìn Triệu Như Na trong bộ dạng thế này, Hạ Sơ Thất cảm thấy không có gì cần nói nữa. Phải nói là, những lời kiểu như an ủi một nữ tử bị sỉ nhục tích cực dũng cảm lạc quan hướng đến tương lai mà nàng chuẩn bị lúc trước, hiện tại chẳng còn cần thiết nữa. Nàng ta là một nữ nhân thông minh thông suốt, trong lòng chắc sớm đã có chủ ý riêng, nàng ta chắc chắn sẽ để cho bản thân sống thật tốt. “Đã ăn chưa?” Hạ Sơ Thất mỉm cười, chỉ nói câu này.
“Vẫn chưa.” Triệu Như Na cũng cười, “Không có khẩu vị.”
“Không có khẩu vị cũng phải ăn, hôm nay cơm canh trong hầu phủ rất thịnh soạn.”
“Vâng, lát nữa sẽ ăn.” Triệu Như Na nhìn nàng với vẻ mặt dịu dàng, cả khuôn mặt trái xoan xinh đẹp trong tiều tụy đi không ít, dù có cố gắng thể nào cũng không thể che giấu được sự cô đơn trong đôi mắt, “Cảnh Nghi quận chúa, chuyện hôm đó, cảm ơn người.”
“Không cần khách sáo, mọi người đều là nữ nhân, ta hiểu ngươi. Được rồi, nương ta đang đợi ta ở bên ngoài, ta đi trước đây, nhớ ăn cơm đó. Mặc kệ là lúc nào, không có chuyện nào quan trọng bằng chuyện ăn cơm.”
Hạ Sơ Thất nói xong, đi nhanh ra ngoài.
Có vài chuyện nói đến đây là được, nói quá nhiều, sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của người khác.
Ra khỏi phủ Định An Hầu, trời đã tối mịt. Trên đường, Thành quốc công phu nhân cứ xuýt xoa về cuộc hôn nhân hoang đường này, Hạ Sơ Thất biết bà là một người ăn chay niệm Phật, là người thiện tâm, nên cũng chỉ cười an ủi.
Xe ngựa chạy vào phủ quốc công, Hạ Sơ Thất từ biệt Thành quốc công phu nhân, bó chặt áo khoác chống lạnh trên người, ngẩng đầu lên nhìn tiểu lâu Cảnh Nghị Uyển tối đen. Trong tiếng “sột soạt” của lá chuối, nàng đi được một quãng, bỗng dưng ngừng lại, liếc mắt nhìn Tinh Lam và Mai Tử.
“Hai người các ngươi không cần đi theo ta nữa. Trời không còn sớm nữa, đi nghỉ ngơi đi.”
Nàng là một người dễ tính lười biếng, không hề ra vẻ với kẻ dưới, Tinh Lam và Mai Tử đã quen với điều này rồi, họ cũng chẳng nói gì nhiều, đáp một tiếng “vâng” rồi đồng loạt lui xuống. Hạ Sơ Thất xách theo đèn lồng nhận lấy từ trong tay Mai Tử, tiếp tục đi vào trong. Vừa đẩy cửa phòng ra, một bóng đen lướt tới như một cơn gió, ôm lấy eo nàng cúi đầu hôn nàng. “Có đáng ghét hay không? Chàng đường đường là vương gia mà lại bắt chước làm hái hoa tặc ư?” Cổ của Hạ Sơ Thất bị gặm ngứa ngáy, miệng cười quyến rũ, một tay xách lồng đèn, một tay vắt lên cổ hắn, ôm chặt rồi hôn hắn. Hai người thở hổn hển, hô hấp nặng nhẹ khác nhau, mãi một lúc sau hắn mới thỏa mãn, ôm nàng ngồi xuống mép giường, thắp nến lên. “Sao A Thất biệt là gia đến rồi?”
Hạ Sơ Thất ngẩng cao đầu, khuôn mặt trông hơi đắc ý. “Ta ngửi thấy mùi cầm thú trên người chàng.” Triệu Tôn cười khẽ, nhéo mũi nàng, “xằng bậy! Nàng là chó à?” Hạ Sơ Thất trừng mắt nhìn hắn, kéo mạnh vai hắn về phía người nàng, “Ta không phải là chó, ta là mèo.” Triệu Tôn không ngồi vững, ngã lên người nàng, thuận thể đè nàng xuống giường. Hai người nhìn nhau, trong mắt tràn ngập ý cười, một lúc lâu sau, hắn giơ tay lên vuốt tóc nàng. “Chuyện của Tử Nguyệt, ta bẩm lên với phụ hoàng rồi.”
/1583
|