Hạ Sơ Thất vốn không hề mang lòng tốt mà đến nên không chịu nổi chuyện đám người này cảm động đến rơi nước mắt, chỉ khách sáo một hồi. Nhưng lúc Lan tú tài đi rồi, Hạ Sơ Thất bỗng thấp giọng nói với Phạm Tòng Lương, “Phạm đại nhân, có câu này không biết Sở mỗ có nên nói hay không.”
Phạm Tòng Lương chắp tay thi lễ, “Xin Sở thái y cứ nói.” Hạ Sơ Thất nhếch môi, hất hàm ra hiệu về hướng Lan tú tài đi, “Cách đây mấy ngày, Sở mỗ nghe được mấy chuyện thú vị. Cô vợ Lưu Thị của Mã bộ khoái ở nha môn của Phạm đại nhân hình như... với cậu con rể thứ ba của ông... ha ha...”
Phạm Tòng Lương “a” một tiếng, “Có chuyện này sao?” Hạ Sơ Thất ho nhẹ, bất đắc dĩ sờ mũi, “Lưu Thị và con gái ông thân thiết, ở quê của Sở mỗ, những mối quan hệ thế này được gọi là bạn thân. Có câu, tình yêu không có lỗi, lỗi ở bạn thân! Ha ha ha... Phạm đại nhân, Sở mỗ cáo từ đây, ông cứ coi như ta nhiều chuyện thôi nhé.”
Nói đến đây là đủ, nàng nói dai lại thành nói dại. Lưu Thị kia sàm sỡ Lan Đần nhà nàng, nàng đánh lại một cứ như vậy là đủ rồi. Mặc kệ Phạm Tòng Lương có tin hay không thì dù sao cũng phải nể cái mặt này của nàng, vì nó đại diện cho cái mặt vàng của Triệu Tôn. Nói thẳng ra là, hôm nay nàng đến huyện nha này, một là bán y thuật, hai là “cáo mượn oai hùm”.
Như thế, bước đầu “gậy ông đập lưng ông” trong “bờ lan” của nàng cũng đạt được mục đích mong muốn rồi.
Nhưng thuốc thì không thể có tác dụng chỉ trong một lần được. Chuyện tiếp theo, phải chờ hai ngày nữa khi bệnh tình của Phạm Thị đỡ hơn lại tiếp tục vẫn chưa muộn.
cầm một trăm lượng tiền thù lao vơ vét được của Phạm Tòng Lương, ngồi trên cỗ xe lừa, nàng thong dong ngâm nga hát trở về trạm dịch, cảm nhận làn gió nhẹ phất phơ, Bạc của quan tham, ngu gì không lấy? Huống chi Triệu Tôn cũng bảo nàng “tự mình giải quyết”, chẳng phải tức là “tùy cơ ứng biến sao”? Một mũi tên trúng hai đích, sao nàng lại không làm?
Khi xe lừa còn chưa tới trạm dịch thì từ xa nàng đã thấy một chiếc xe ngựa với tạo hình khác lạ đang chạy nhanh vào bên trong.
Nhìn chữ cái trên lá cờ bay phấp phới, Hạ Sơ Thất hốt hoảng “Cẩm y thân quân, Chỉ huy sứ!”
Hạ Sơ Thất đã được Mai Tử phổ cập khá nhiều kiến thức về Cẩm Y Vệ này. Tổng kết lại thì chỉ có mấy chữ đơn giản: Trâu bò, biến thái, cực kỳ trâu bò, cực kỳ biến thái. Nhưng từ trước đến nay, Hạ Sơ Thất vẫn là người “eo buộc con chuột chết mà cũng dám đi săn”. Huống hồ, trong trạm dịch còn có Triệu Tôn, cấp trên của nàng nữa, trời không sập nối được. Vừa vào trạm dịch, Hạ Sơ Thất đã nghe thấy tiếng người nói ầm ĩ bên trong. Từng chiếc xe ngựa nối đuôi nhau chạy vào. Xem ra không chỉ có một mình Đông Phương Thanh Huyền đến. Lúc nàng bị gọi đi hầu hạ thì đã là tiệc tối vào giờ Thân rồi. Vác cơ thể cứng ngắc, nàng cùng đám nô bộc bể các món ăn lạ lùng hiểm quý, được nấu nướng tinh tế nối đuôi nhau vào Thực Hương hiên, nơi thiết đãi tiệc. Trong Thực Hương hiên, rượu ngon món ngon được bày khắp nơi, nhiệt độ ấm áp bao phủ khắp nơi, đâu còn cái vẻ lạnh lẽo của mùa đông khắc nghiệt nữa.
Đông Phương Thanh Huyền vẫn mặc một bộ đồ màu đỏ, trông vừa đẹp vừa cao quý, hấp dẫn lòng người, xuất sắc đến mức khiến mấy tên quan lại ngồi cạnh hắn ta trở nên xấu xí không chịu được.
Nhưng... ngồi trước mặt tên yêu ma Đông Phương xinh đẹp đó lại là Triệu Tôn. Khi thể của hắn lạnh lùng cao quý, tư thế nghiêm nghị vốn có, lanh lẹ như chim ưng, hung ác như lang sói, khí chất vương giả bấm sinh càng khiến hắn trở nên xuất chúng hơn người.
“Tiểu nô.”
Hạ Sơ Thất bê khay, đang định lui ra thì lại chợt nghe Triệu Tôn gọi.
“Qua đây, rót rượu cho gia.”
“Vâng.”
Dùng những tư thế lễ nghi vẫn còn lạ lẫm, Hạ Sơ Thất từ từ đến cạnh Triệu Tôn, không nhìn bất cứ ai, nhưng vẫn cảm nhận được vô số ánh mắt đổ dồn về phía mình. Trong số những ánh mắt đấy, có một ánh mắt lóng lánh như làn nước thu, chính là của tên yêu nghiệt Đông Phương Thanh Huyền kia.
Hạ Sơ Thất đứng lại, híp mắt nhìn lại hắn ta.
Đông Phương Thanh Huyền mỉm cười thu ánh mắt lại, từ tốn mở miệng, “Thanh Huyền vốn không muốn đến Thanh Cương, làm phiền điện hạ tĩnh dưỡng. Nhưng ta nhận được một phong thư từ Hoàng trưởng tôn
Kinh thành, sai ta tìm kiếm người vợ chưa cưới trước đây của ngài ấy, nên ta bèn đi dạo quanh xem thế nào.”
Hạ Sơ Thất cúi gằm mặt.
Quái lạ, nghe thấy câu này, nàng chợt cảm thấy tim như bị ai đốt lửa. Cảm giác này không giống như của nàng mà lại như của cơ thể này, đau đến mức khiến nàng phải thở gấp, đưa tay ôm ngực. Nhưng đợi nàng cẩn thận cảm nhận lại thì chẳng thấy đau nữa, cơn đau đó đã biến mất không chút dấu vết. Chẳng lẽ là do thường xuyên phải chịu đói? Hay là dạ dày khó chịu?
Ở bên này, nàng nghĩ mãi mà không ra. Còn ở một bên khác, hai trai đẹp kia đã đổi đề tài, dáng vẻ khách sáo dối trá khiến Hạ Sơ Thất nghe mà buồn cười. Đã đến một chân trời khác, một tình huống khác, nhưng vẫn hóa khách sáo này quả thật ngàn năm không thay đổi.
Nơi có rượu thì sẽ có đồ ăn. Nơi có đàn ông thì sẽ có phụ nữ. Để thiết đãi Đại đô đốc Đông Phương, Triệu Tôn hiếm khi gọi ca kĩ đến góp vui. Lúc các cô gái xinh đẹp lả lướt vào hiện thì đám đông đang lao xao liền trở nên chăm chú. Các cô gái đều được lựa chọn kĩ lưỡng, nhan sắc xinh đẹp là điều dĩ nhiên, đàn ca sáo nhị cũng cực kỳ giỏi. Trong phút chốc, tay áo phất lên bay múa, tiếng ca hát dập dềnh, đẹp đẽ, bồng bềnh, đúng là hình ảnh xinh đẹp muốn hút máu đàn ông. Các quan lại đến đây đều có phẩm cấp cao nhưng lại không ai nói đến chuyện quan trường, chỉ mải ăn uống, bầu không khí cũng coi như vui vẻ. Bất giác đã qua ba tuần rượu. Đông Phương Thanh Huyền nheo đôi mắt phượng, đột nhiên phất áo bào đỏ, đứng dậy mời rượu Triệu Tôn.
“Điện hạ, lần này Thanh Huyền đến vội vàng, không chuẩn bị lễ, nhưng lại phiền điện hạ dù đang bệnh vẫn khoản đãi nhiệt tình, quả thật khiến ta băn khoăn. Ta muốn tặng cho điện hạ một bức tranh thêu do Thái tử phi tặng trước khi ta rời kinh, mong điện hạ đừng chê nhé.”.
Thái tử phi? Chẳng phải là muội muội ruột của hắn ta, cô gái vốn được ban hôn cho Triệu Tôn trong truyền thuyết đó sao?
Trong lòng Hạ Sơ Thất nghĩ vậy bèn vô thức liếc qua đó. Tên yêu nghiệt Đông Phương kia nheo đôi mắt như
mang làn nước mùa xuân nhìn về phía Triệu Tôn. Cái yêu khi không nói lên lời kia khiến nàng nhìn mà thấy cả người tê dại. Nghe nói hai huynh muội Đông Phương rất giống nhau, nếu muội muội hắn ở đây, có lẽ đã hớp mất linh hồn bé nhỏ của Triệu Tôn đi rồi cũng nên.
Tim Hạ Sơ Thất đập thình thịch”, nàng không khỏi xấu hổ thay Triệu Đê Tiện. Khuôn mặt lạnh lẽo vạn năm không đổi của Triệu Tôn chợt hiện vẻ khác thường. “Đông Phương đại nhân cứ đùa, đã là Thái tử phi tặng cho ngươi, thì sao bổn vương có thể cướp đoạt được?” Đông Phương Thanh Huyền nhếch môi, ống tay áo đỏ thẫm lướt qua như áng mây, giữ tay áo, uống cạn rượu trong ly.
“Đã tặng ta rồi thì do ta quyết định. Người đâu, dâng quà tặng điện hạ.”
Hai người một hỏi một đáp, nhìn thì sóng yên biển lặng, nhưng đám quan lại và tùy từng nghe lại hiểu được, chỉ cảm thấy không khí gượng gạo, nhưng lại không thể không che đậy cẩn thận từng li từng tí, giả vờ như không biết gì cả. Hai tên Cẩm Y Vệ nhanh chóng nâng một chiếc hộp dài được điêu khắc tinh xảo bằng gỗ đào lên.
Xem ra là một món đồ tốt. Nắp hộp vừa mở thì có một mùi hương có Chi Lan lan tỏa nhè nhẹ trong không khí. “Soạt!” Một bức tranh thêu dài khoảng một mét bảy, rộng khoảng tám mươi phân được trải ra trước mặt mọi người.
Bức tranh thêu này làm từ gấm Tứ Xuyên, đường thêu tuyệt đẹp, không giống những tác phẩm bình thường, thủ pháp thêu theo kiểu Mặc Vận, hoa văn sinh động. Trên bức tranh thêu cảnh non xanh nước biếc, có hoa có trăng, từng đường kim mũi chỉ đều y như thật. Những nhân vật trong tranh hoặc cày ruộng, hoặc dệt vải, bổ củi, đọc sách. Bên trong còn có chim bay, thú chạy, có tôm cá, hoa cỏ, từng chi tiết nhỏ gộp lại thành một bức tranh toàn cảnh. Giữa bức tranh có tám chữ to được dùng lụa thêu lên:
“Thiên hạ thái bình, mưa thuận gió hòa” Người đến dự tiệc đều ngơ ngẩn một lúc lâu rồi mới thán phục, tấm khắc khen không dứt lời. “Thái tử phi thêu thùa giỏi thật!” “Một bức tranh thêu lớn thế này phải tốn biết bao công sức, thời gian chứ?” “Ấy, Hoàng đại nhân, ngài không hiểu sao? Bức tranh thêu tay đẹp, nhưng còn chưa đẹp bằng ý câu kia. Thiên hạ thái bình, mưa thuận gió hòa tức là gì? Chẳng phải là giang sơn Đại Yến ta vĩnh viễn trường tồn, trăm họ an cư lạc nghiệp, vạn dân hưởng thái bình đó sao? Thái tử phi không chỉ giỏi thêu thùa mà còn có tấm lòng nhân hậu chứa cả thiên hạ nữa.” Hạ Sơ Thất cũng vừa ngắm vừa cảm thán không dứt. Xem ra muội muội Đông Phương này quả thật là cô gái đẹp cả tài lẫn nết. Chỉ tiếc là một cô gái như thế lại phải lấy thái tử Triệu Chá đã ngoài bốn mươi, đúng là phí của giới. Nhưng nàng biết, tuy rằng phe phái trong triều định hiện giờ rất nhiều, nhưng một khi Thái tử băng hà thì chỉ có ba người có khả năng kế vị.
Một là Hoàng trưởng tôn Triệu Miên Trạch.
Hai là Tam điện hạ, Ninh Vương Triệu Tích.
Còn một người nữa, dĩ nhiên là Tấn Vương tay nắm trong binh, Triệu Tôn. Thế cục Đại Yến hiện nay gió nổi mây cuốn. Bè phái của Triệu Miên Trạch và Triệu Tích đấu đá nhau một sống một còn, chỉ có Triệu Tôn thì vẫn chưa có động tĩnh gì. Giờ đây, hai huynh muội Đông Phương theo phe Triệu Miên Trạch lại tặng bức tranh thêu này cho Triệu Tôn vào lúc nhạy cảm thế này là có ý gì?
Tiếng khen ngợi trong phòng vang lên không dứt, chỉ có Triệu Tôn vẫn không hề đổi sắc mặt, điềm nhiên như không, ánh mắt bình lặng, chỉ gọi Trịnh Nhị Bảo bằng giọng không để lộ cảm xúc:
“Nhận lấy đi, đa tạ ý tốt của Đông Phương đại nhân.” Ánh mắt của Đông Phương Thanh Huyền đầy vui vẻ, trông vô cùng xinh đẹp, “Nào nào nào, vì thiên hạ thái bình, mưa thuận gió hòa, Thanh Huyền xin kính điện hạ một ly.”
“Hạ quan cũng xin kính một ly.”
Đám quan lại ngồi dưới cũng đón ý hùa theo.
Hạ Sơ Thất đang suy nghĩ ý đồ của hai huynh muội Đông Phương và bức tranh thêu kia, thỉnh thoảng lại lén liếc nhìn Triệu Tôn, chỉ thấy hắn ngồi ngay ngắn trên ghế chủ tọa. Dù không trò chuyện cười đùa, nhưng trông hắn cũng chẳng toát lên vẻ xa cách, cứ như chuyện “thái tử phi và bức tranh thêu” kia chẳng ảnh hưởng gì đến hắn cả.
Bữa tiệc này phải đến giờ Dậu mới tàn, các quan lại lục tục ra về. Đông Phương Thanh Huyền cũng đứng lên theo, mỉm cười liếc nhìn Hạ Sơ Thất đứng sau lưng Triệu Tôn: “Điện hạ, Thanh Huyền vẫn còn một yêu cầu quá đáng.”
“Đông Phương đại nhân cứ nói.” Triệu Tôn lạnh lùng đáp.
Ánh mắt của Đông Phương Thanh Huyền lấp lánh, nụ cười tươi rực rỡ vô cùng. “Hôm ấy trong thành, ta đã trùng hợp gặp được một gã sai vặt của ngài. Tuy người đó không có vóc người tuyệt sắc, nhưng lại hợp khẩu vị của Thanh Huyền. Ta muốn xin điện hạ người này, để giải nỗi cô đơn đêm dài.”
rn
Phạm Tòng Lương chắp tay thi lễ, “Xin Sở thái y cứ nói.” Hạ Sơ Thất nhếch môi, hất hàm ra hiệu về hướng Lan tú tài đi, “Cách đây mấy ngày, Sở mỗ nghe được mấy chuyện thú vị. Cô vợ Lưu Thị của Mã bộ khoái ở nha môn của Phạm đại nhân hình như... với cậu con rể thứ ba của ông... ha ha...”
Phạm Tòng Lương “a” một tiếng, “Có chuyện này sao?” Hạ Sơ Thất ho nhẹ, bất đắc dĩ sờ mũi, “Lưu Thị và con gái ông thân thiết, ở quê của Sở mỗ, những mối quan hệ thế này được gọi là bạn thân. Có câu, tình yêu không có lỗi, lỗi ở bạn thân! Ha ha ha... Phạm đại nhân, Sở mỗ cáo từ đây, ông cứ coi như ta nhiều chuyện thôi nhé.”
Nói đến đây là đủ, nàng nói dai lại thành nói dại. Lưu Thị kia sàm sỡ Lan Đần nhà nàng, nàng đánh lại một cứ như vậy là đủ rồi. Mặc kệ Phạm Tòng Lương có tin hay không thì dù sao cũng phải nể cái mặt này của nàng, vì nó đại diện cho cái mặt vàng của Triệu Tôn. Nói thẳng ra là, hôm nay nàng đến huyện nha này, một là bán y thuật, hai là “cáo mượn oai hùm”.
Như thế, bước đầu “gậy ông đập lưng ông” trong “bờ lan” của nàng cũng đạt được mục đích mong muốn rồi.
Nhưng thuốc thì không thể có tác dụng chỉ trong một lần được. Chuyện tiếp theo, phải chờ hai ngày nữa khi bệnh tình của Phạm Thị đỡ hơn lại tiếp tục vẫn chưa muộn.
cầm một trăm lượng tiền thù lao vơ vét được của Phạm Tòng Lương, ngồi trên cỗ xe lừa, nàng thong dong ngâm nga hát trở về trạm dịch, cảm nhận làn gió nhẹ phất phơ, Bạc của quan tham, ngu gì không lấy? Huống chi Triệu Tôn cũng bảo nàng “tự mình giải quyết”, chẳng phải tức là “tùy cơ ứng biến sao”? Một mũi tên trúng hai đích, sao nàng lại không làm?
Khi xe lừa còn chưa tới trạm dịch thì từ xa nàng đã thấy một chiếc xe ngựa với tạo hình khác lạ đang chạy nhanh vào bên trong.
Nhìn chữ cái trên lá cờ bay phấp phới, Hạ Sơ Thất hốt hoảng “Cẩm y thân quân, Chỉ huy sứ!”
Hạ Sơ Thất đã được Mai Tử phổ cập khá nhiều kiến thức về Cẩm Y Vệ này. Tổng kết lại thì chỉ có mấy chữ đơn giản: Trâu bò, biến thái, cực kỳ trâu bò, cực kỳ biến thái. Nhưng từ trước đến nay, Hạ Sơ Thất vẫn là người “eo buộc con chuột chết mà cũng dám đi săn”. Huống hồ, trong trạm dịch còn có Triệu Tôn, cấp trên của nàng nữa, trời không sập nối được. Vừa vào trạm dịch, Hạ Sơ Thất đã nghe thấy tiếng người nói ầm ĩ bên trong. Từng chiếc xe ngựa nối đuôi nhau chạy vào. Xem ra không chỉ có một mình Đông Phương Thanh Huyền đến. Lúc nàng bị gọi đi hầu hạ thì đã là tiệc tối vào giờ Thân rồi. Vác cơ thể cứng ngắc, nàng cùng đám nô bộc bể các món ăn lạ lùng hiểm quý, được nấu nướng tinh tế nối đuôi nhau vào Thực Hương hiên, nơi thiết đãi tiệc. Trong Thực Hương hiên, rượu ngon món ngon được bày khắp nơi, nhiệt độ ấm áp bao phủ khắp nơi, đâu còn cái vẻ lạnh lẽo của mùa đông khắc nghiệt nữa.
Đông Phương Thanh Huyền vẫn mặc một bộ đồ màu đỏ, trông vừa đẹp vừa cao quý, hấp dẫn lòng người, xuất sắc đến mức khiến mấy tên quan lại ngồi cạnh hắn ta trở nên xấu xí không chịu được.
Nhưng... ngồi trước mặt tên yêu ma Đông Phương xinh đẹp đó lại là Triệu Tôn. Khi thể của hắn lạnh lùng cao quý, tư thế nghiêm nghị vốn có, lanh lẹ như chim ưng, hung ác như lang sói, khí chất vương giả bấm sinh càng khiến hắn trở nên xuất chúng hơn người.
“Tiểu nô.”
Hạ Sơ Thất bê khay, đang định lui ra thì lại chợt nghe Triệu Tôn gọi.
“Qua đây, rót rượu cho gia.”
“Vâng.”
Dùng những tư thế lễ nghi vẫn còn lạ lẫm, Hạ Sơ Thất từ từ đến cạnh Triệu Tôn, không nhìn bất cứ ai, nhưng vẫn cảm nhận được vô số ánh mắt đổ dồn về phía mình. Trong số những ánh mắt đấy, có một ánh mắt lóng lánh như làn nước thu, chính là của tên yêu nghiệt Đông Phương Thanh Huyền kia.
Hạ Sơ Thất đứng lại, híp mắt nhìn lại hắn ta.
Đông Phương Thanh Huyền mỉm cười thu ánh mắt lại, từ tốn mở miệng, “Thanh Huyền vốn không muốn đến Thanh Cương, làm phiền điện hạ tĩnh dưỡng. Nhưng ta nhận được một phong thư từ Hoàng trưởng tôn
Kinh thành, sai ta tìm kiếm người vợ chưa cưới trước đây của ngài ấy, nên ta bèn đi dạo quanh xem thế nào.”
Hạ Sơ Thất cúi gằm mặt.
Quái lạ, nghe thấy câu này, nàng chợt cảm thấy tim như bị ai đốt lửa. Cảm giác này không giống như của nàng mà lại như của cơ thể này, đau đến mức khiến nàng phải thở gấp, đưa tay ôm ngực. Nhưng đợi nàng cẩn thận cảm nhận lại thì chẳng thấy đau nữa, cơn đau đó đã biến mất không chút dấu vết. Chẳng lẽ là do thường xuyên phải chịu đói? Hay là dạ dày khó chịu?
Ở bên này, nàng nghĩ mãi mà không ra. Còn ở một bên khác, hai trai đẹp kia đã đổi đề tài, dáng vẻ khách sáo dối trá khiến Hạ Sơ Thất nghe mà buồn cười. Đã đến một chân trời khác, một tình huống khác, nhưng vẫn hóa khách sáo này quả thật ngàn năm không thay đổi.
Nơi có rượu thì sẽ có đồ ăn. Nơi có đàn ông thì sẽ có phụ nữ. Để thiết đãi Đại đô đốc Đông Phương, Triệu Tôn hiếm khi gọi ca kĩ đến góp vui. Lúc các cô gái xinh đẹp lả lướt vào hiện thì đám đông đang lao xao liền trở nên chăm chú. Các cô gái đều được lựa chọn kĩ lưỡng, nhan sắc xinh đẹp là điều dĩ nhiên, đàn ca sáo nhị cũng cực kỳ giỏi. Trong phút chốc, tay áo phất lên bay múa, tiếng ca hát dập dềnh, đẹp đẽ, bồng bềnh, đúng là hình ảnh xinh đẹp muốn hút máu đàn ông. Các quan lại đến đây đều có phẩm cấp cao nhưng lại không ai nói đến chuyện quan trường, chỉ mải ăn uống, bầu không khí cũng coi như vui vẻ. Bất giác đã qua ba tuần rượu. Đông Phương Thanh Huyền nheo đôi mắt phượng, đột nhiên phất áo bào đỏ, đứng dậy mời rượu Triệu Tôn.
“Điện hạ, lần này Thanh Huyền đến vội vàng, không chuẩn bị lễ, nhưng lại phiền điện hạ dù đang bệnh vẫn khoản đãi nhiệt tình, quả thật khiến ta băn khoăn. Ta muốn tặng cho điện hạ một bức tranh thêu do Thái tử phi tặng trước khi ta rời kinh, mong điện hạ đừng chê nhé.”.
Thái tử phi? Chẳng phải là muội muội ruột của hắn ta, cô gái vốn được ban hôn cho Triệu Tôn trong truyền thuyết đó sao?
Trong lòng Hạ Sơ Thất nghĩ vậy bèn vô thức liếc qua đó. Tên yêu nghiệt Đông Phương kia nheo đôi mắt như
mang làn nước mùa xuân nhìn về phía Triệu Tôn. Cái yêu khi không nói lên lời kia khiến nàng nhìn mà thấy cả người tê dại. Nghe nói hai huynh muội Đông Phương rất giống nhau, nếu muội muội hắn ở đây, có lẽ đã hớp mất linh hồn bé nhỏ của Triệu Tôn đi rồi cũng nên.
Tim Hạ Sơ Thất đập thình thịch”, nàng không khỏi xấu hổ thay Triệu Đê Tiện. Khuôn mặt lạnh lẽo vạn năm không đổi của Triệu Tôn chợt hiện vẻ khác thường. “Đông Phương đại nhân cứ đùa, đã là Thái tử phi tặng cho ngươi, thì sao bổn vương có thể cướp đoạt được?” Đông Phương Thanh Huyền nhếch môi, ống tay áo đỏ thẫm lướt qua như áng mây, giữ tay áo, uống cạn rượu trong ly.
“Đã tặng ta rồi thì do ta quyết định. Người đâu, dâng quà tặng điện hạ.”
Hai người một hỏi một đáp, nhìn thì sóng yên biển lặng, nhưng đám quan lại và tùy từng nghe lại hiểu được, chỉ cảm thấy không khí gượng gạo, nhưng lại không thể không che đậy cẩn thận từng li từng tí, giả vờ như không biết gì cả. Hai tên Cẩm Y Vệ nhanh chóng nâng một chiếc hộp dài được điêu khắc tinh xảo bằng gỗ đào lên.
Xem ra là một món đồ tốt. Nắp hộp vừa mở thì có một mùi hương có Chi Lan lan tỏa nhè nhẹ trong không khí. “Soạt!” Một bức tranh thêu dài khoảng một mét bảy, rộng khoảng tám mươi phân được trải ra trước mặt mọi người.
Bức tranh thêu này làm từ gấm Tứ Xuyên, đường thêu tuyệt đẹp, không giống những tác phẩm bình thường, thủ pháp thêu theo kiểu Mặc Vận, hoa văn sinh động. Trên bức tranh thêu cảnh non xanh nước biếc, có hoa có trăng, từng đường kim mũi chỉ đều y như thật. Những nhân vật trong tranh hoặc cày ruộng, hoặc dệt vải, bổ củi, đọc sách. Bên trong còn có chim bay, thú chạy, có tôm cá, hoa cỏ, từng chi tiết nhỏ gộp lại thành một bức tranh toàn cảnh. Giữa bức tranh có tám chữ to được dùng lụa thêu lên:
“Thiên hạ thái bình, mưa thuận gió hòa” Người đến dự tiệc đều ngơ ngẩn một lúc lâu rồi mới thán phục, tấm khắc khen không dứt lời. “Thái tử phi thêu thùa giỏi thật!” “Một bức tranh thêu lớn thế này phải tốn biết bao công sức, thời gian chứ?” “Ấy, Hoàng đại nhân, ngài không hiểu sao? Bức tranh thêu tay đẹp, nhưng còn chưa đẹp bằng ý câu kia. Thiên hạ thái bình, mưa thuận gió hòa tức là gì? Chẳng phải là giang sơn Đại Yến ta vĩnh viễn trường tồn, trăm họ an cư lạc nghiệp, vạn dân hưởng thái bình đó sao? Thái tử phi không chỉ giỏi thêu thùa mà còn có tấm lòng nhân hậu chứa cả thiên hạ nữa.” Hạ Sơ Thất cũng vừa ngắm vừa cảm thán không dứt. Xem ra muội muội Đông Phương này quả thật là cô gái đẹp cả tài lẫn nết. Chỉ tiếc là một cô gái như thế lại phải lấy thái tử Triệu Chá đã ngoài bốn mươi, đúng là phí của giới. Nhưng nàng biết, tuy rằng phe phái trong triều định hiện giờ rất nhiều, nhưng một khi Thái tử băng hà thì chỉ có ba người có khả năng kế vị.
Một là Hoàng trưởng tôn Triệu Miên Trạch.
Hai là Tam điện hạ, Ninh Vương Triệu Tích.
Còn một người nữa, dĩ nhiên là Tấn Vương tay nắm trong binh, Triệu Tôn. Thế cục Đại Yến hiện nay gió nổi mây cuốn. Bè phái của Triệu Miên Trạch và Triệu Tích đấu đá nhau một sống một còn, chỉ có Triệu Tôn thì vẫn chưa có động tĩnh gì. Giờ đây, hai huynh muội Đông Phương theo phe Triệu Miên Trạch lại tặng bức tranh thêu này cho Triệu Tôn vào lúc nhạy cảm thế này là có ý gì?
Tiếng khen ngợi trong phòng vang lên không dứt, chỉ có Triệu Tôn vẫn không hề đổi sắc mặt, điềm nhiên như không, ánh mắt bình lặng, chỉ gọi Trịnh Nhị Bảo bằng giọng không để lộ cảm xúc:
“Nhận lấy đi, đa tạ ý tốt của Đông Phương đại nhân.” Ánh mắt của Đông Phương Thanh Huyền đầy vui vẻ, trông vô cùng xinh đẹp, “Nào nào nào, vì thiên hạ thái bình, mưa thuận gió hòa, Thanh Huyền xin kính điện hạ một ly.”
“Hạ quan cũng xin kính một ly.”
Đám quan lại ngồi dưới cũng đón ý hùa theo.
Hạ Sơ Thất đang suy nghĩ ý đồ của hai huynh muội Đông Phương và bức tranh thêu kia, thỉnh thoảng lại lén liếc nhìn Triệu Tôn, chỉ thấy hắn ngồi ngay ngắn trên ghế chủ tọa. Dù không trò chuyện cười đùa, nhưng trông hắn cũng chẳng toát lên vẻ xa cách, cứ như chuyện “thái tử phi và bức tranh thêu” kia chẳng ảnh hưởng gì đến hắn cả.
Bữa tiệc này phải đến giờ Dậu mới tàn, các quan lại lục tục ra về. Đông Phương Thanh Huyền cũng đứng lên theo, mỉm cười liếc nhìn Hạ Sơ Thất đứng sau lưng Triệu Tôn: “Điện hạ, Thanh Huyền vẫn còn một yêu cầu quá đáng.”
“Đông Phương đại nhân cứ nói.” Triệu Tôn lạnh lùng đáp.
Ánh mắt của Đông Phương Thanh Huyền lấp lánh, nụ cười tươi rực rỡ vô cùng. “Hôm ấy trong thành, ta đã trùng hợp gặp được một gã sai vặt của ngài. Tuy người đó không có vóc người tuyệt sắc, nhưng lại hợp khẩu vị của Thanh Huyền. Ta muốn xin điện hạ người này, để giải nỗi cô đơn đêm dài.”
rn
/1583
|