*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Từ sau khi Sơn Hải Quan bị quân Bắc Địch chiếm lĩnh, triều đình không còn truyền tin đến nữa. Quân đội Đại Yến đóng trú trên thảo nguyên Tích Lâm Quách Lặc như bị dạt vào một hòn đảo biệt lập giữa đại dương, không ai ngó ngàng gì tới, nhưng người nào người nấy đều biết chuyện lương thảo bị thiêu hủy. Vì thế, những ngày qua, bầu không khí trong doanh trại cực kỳ nặng nề, cực kỳ kỳ lạ. Mỗi ngày các binh sĩ gặp nhau, ai nấy dường như đều có tâm sự, không còn giống như lúc trước nữa.
Những lời đồn bên ngoài, cuối cùng cũng truyền vào trong doanh trại. Nhiều binh sĩ trong quân Bắc phạt đã đi theo Triệu Tôn một khoảng thời gian. Nhưng mười lăm vạn đại2quân, trong con số mười lăm vạn chắc chắn có người này người kia. Đã có một vài người lén bàn luận những lời không hay về Triệu Tôn, Hạ Sơ Thất lăn lộn trong quân doanh, nàng nghe hết đấy, nhưng chỉ có thể xem như không nghe thấy gì, càng không dám nói cho Triệu Tôn biết. Nếu hắn biết chắc chắn sẽ rất đau lòng.
Và hiện tại, nàng cũng không quản được những việc đó nữa. Ngoại trừ đi ngắm tuyết lớn từ ngày này qua ngày khác, giờ đây nàng chỉ thấy lo lắng một việc duy nhất. Chứng đau đầu của Triệu Tôn lại tái phát rồi.
Lần đau đầu này đến rất hung hãn, dữ dội hơn nhiều so với bất kỳ những lần nào trước đây. Tuy hắn vẫn im lặng, không8kêu đau, nhưng suốt mười ngày qua, đêm nào hắn cũng không ngủ được, trong mắt giăng đầy tơ máu, nàng nhìn mà thấy đau lòng không thôi. Nguyên nhân bệnh tái phát là do hắn suy nghĩ quá nhiều. Nói thẳng ra là tâm bệnh. Trong mười ngày qua, hắn quả thật quá trầm mặc. Cáp Tát Nhĩ không đến quấy rối, quân doanh không cần chiến đấu. Suốt cả ngày, hắn bận thanh trừng quân kỷ, chỉnh đốn binh lính, kiểm tra gốc gác binh sĩ, làm việc nghiêm túc hơn ngày thường, nhìn vào trông cứ như không có gì xảy ra, nhưng Hạ Sơ Thất biết, hắn khác với ngày thường, còn cụ thể khác ở chỗ nào, nàng không miêu tả được. Giờ đây hắn che giấu rất sâu, rất khó suy đoán,6hoặc nói rằng trong lòng hắn có chôn vùi một cây gai. Loại gai chỉ cần chạm vào sẽ thấy đau đớn.
Đại thảo nguyên hiện giờ thiếu thốn trăm bề, nguồn lương thảo bị chặt đứt, thậm chí trong trời tuyết mênh mông thế này không có nơi nào có thể săn bắn, cho dù là người có năng lực sinh tồn dã ngoại giỏi đến thế nào đi chăng nữa, gặp trúng thời tiết này, gặp trúng nơi này đều cảm thấy nóng như lửa đốt. Thế nhưng điều khiến nàng cảm thấy nhảm nhí nhất là, không có thành chỉ của triều đình, đại quân không thể tự ý nhổ lều rời khỏi thảo nguyên Mạc Bắc, ít ra chưa đến lúc chết đói, họ vẫn phải phục tùng mệnh lệnh.
Quân lệnh như núi. Nàng hiểu.
Nhưng3nàng không biết rốt cuộc Triệu Tôn suy nghĩ thế nào. Trong ấn tượng của nàng, hắn là một người có chủ kiến, cũng là một người cực kỳ đen tối, rất ít khi rơi vào trạng thái bị động thể này. Giờ đây, vì sao lại thế? “A Thất, nàng đang làm gì vậy?” Bỗng có tiếng nói truyền đến, ngắt quãng mạch suy nghĩ của nàng. Hạ Sơ Thất vừa xoay đầu lại nhìn thì thấy Triệu Tôn đang đội gió tuyết bước vào. Trái tim nàng bỗng thấy ấm áp, nở nụ cười, nhào đến như hệt một chú chim vui vẻ, hớn hở phải hết hoa tuyết trên vai hắn, kéo tay hắn đặt bên môi, hà hơi nóng vào, cười híp mắt nói với hắn.
“Ta đang kê thuốc cho chàng.” Hắn xoa đầu5nàng, “Vất vả rồi.”
“Không vất vả”. Hạ Sơ Thất nhón chân, nghiêng đầu qua lại, quan sát sắc mặt của hắn, “Hôm nay có đỡ đau đầu hơn không?” “Ừ, đỡ hơn rồi.” “Mới lạ ấy!” Hạ Sơ Thất trừng mắt với hắn, “Con người chàng đó, không biết yêu thương bản thân mình gì hết.” Nàng nói xong, kéo hắn qua ngồi xuống chiếc ghế đã được bọc đệm êm, sau đó đặt hai tay hắn vào lòng nàng, để hắn thấy ấm áp một chút, rồi giơ tay ra xoa trán giúp hắn.
“Chàng yên tâm, trời không tuyệt đường người, chúng ta sẽ nghĩ ra cách thôi.”
Triệu Tôn kéo nàng ngồi lên đùi mình, ôm lấy eo nàng, một nụ hôn vương trên mắt nàng. Mỗi của hắn lạnh băng, nhưng giọng nói lại cực kỳ ấm áp. “A Thất, gia sẽ không để cho nàng phải chịu khổ mãi đâu.” “Lại nói những lời ngốc nghếch rồi, ai khổ chứ? Những ngày qua mà khổ á? Ta cảm thấy vui lắm cơ.” Hạ Sơ Thất cười khẽ, vòng hai tay ra sau cổ, ôm chặt lấy hắn, bỗng nhiên nhớ đến chuyện của mình, vội vàng lấy một tấm chăn mỏng khoác lên người hắn, dặn dò hắn nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lúc, còn nàng thì lấy phương thuốc ra, tìm Tôn Chính Nghiệp bốc thuốc, rồi đi đến nhà bếp nấu thuốc mới bưng bát thuốc vào trong lều.
“Này, chàng lại đọc sách à? Sao không nghe lời của ta?” Nàng hừ một tiếng, đặt bát thuốc lên bàn, chống eo, giật lấy cuốn sách trên tay hắn, giả vờ tức giận trừng mắt lên với hắn, sau đó mới chu môi ra bưng bát thuốc lên thổi nguội, rồi đặt lên tay hắn.
“Mau uống thuốc.” “Ôi! A Thất trở thành bà quản gia rồi.” Hắn trêu ghẹo nàng một câu, rồi “ục ục” uống sạch bát thuốc.
Hạ Sơ Thất hài lòng, nửa dỗ dành nửa lừa gạt kéo hắn nằm xuống giường, rồi cởi y phục ra cho hắn, đốt lò lên, xong xuôi mới dựa người vào đầu giường, dời đầu hắn qua, vừa mát xa đầu cho hắn, vừa trò chuyện.
Hắn thiếu ngủ trầm trọng.
Lần nào nàng mở mắt ra, hắn cũng đều đã tỉnh. Vì thế trong bát thuốc hắn uống lúc nãy, nàng cố tình cho thêm một vài vị thuốc an thần. Không lâu sau, thuốc phát huy tác dụng, hắn không còn nói gì nữa, dựa đầu vào lòng nàng, nhịp thở đều đặn, nhưng lông mày vẫn nhíu chặt vào nhau.
“Chàng đó, đúng là có mệnh phải hao tâm tổn trí mà!” Hạ Sơ Thất buông tay xuống, cúi đầu hôn hắn. “Ngủ thật ngon, mọi chuyện rồi sẽ qua.” Nàng đắp chăn cho hắn, cầm một chiếc ghế con ngồi canh chừng trước cửa lều. Hắn đã quá mệt mỏi, rất cần nghỉ ngơi. Nàng không thể để cho người khác đến quấy rầy hắn. Khi Tôn Chính Nghiệp đến, nàng đang nhắm mắt lim dim, suy nghĩ xem phải làm thế nào mới có thể tìm được chút thức ăn ngon trên thảo nguyên để tẩm bổ cho Triệu Thập Cửu.
“Tiểu Tề, điện hạ đâu?” Trần Cảnh hào hứng đi tới, hoa tuyết trên vai vẫn chưa tan, nhìn thấy Hạ Sơ Thất ngồi trước cửa lều như thần giữ cửa, y sửng sốt trong chốc lát, “Điện hạ ngủ rồi à?”
Hạ Sơ Thất gật đầu, không tiện nói với Trần Cảnh rằng là nàng “ép buộc” hắn phải đi ngủ.
“Trần đại ca, xảy ra chuyện gì vậy?”
Mặt mày Trần Cảnh hiếm khi vui vẻ, là niềm vui lâu ngày không gặp.
“Trinh sát vừa nghe ngóng được tin tức, Sơn Hải Quan xảy ra chuyện rồi.”
Mặc kệ là Sơn Hải Quan hay Gia Dự Quan, trong đầu Hạ Sơ Thất lúc này không có khái niệm gì khác nhau. Nàng nhướng mày, cảm thấy không hứng thú lắm, hỏi một cách lười nhác, “Chuyện gì, tường thành sập rồi à?” “Chuyện còn lớn hơn sập tường thành.” Nụ cười trên mặt Trần Cảnh vẫn còn, “Tuy quân Bắc Địch cố gắng phong tỏa tin tức, nhưng lời đồn vẫn truyền ra ngoài. Nghe nói Cáp Tát Nhĩ trượt chân rơi xuống từ thành lâu của Sơn Hải Quan, bị thương nặng, đến giờ vẫn hôn mê bất tỉnh. Nhưng theo trinh sát của chúng ta do thám được, nghe nói không phải là trượt chân mà là vì một nữ nhân mà nhảy thành tự tử.”
“Hả? Nhảy lầu tự sát!” Hạ Sơ Thất nổi lên ít hứng thú, “Trần đại ca, mau kể cho ta nghe với.” “Tình hình cụ thể vẫn chưa rõ. Nhưng hiện tại Cáp Tát Nhĩ trọng thương hôn mê, triều đình đã điều hai mươi vạn đại binh từ quan nội đến phủ Bắc Bình. Đến lúc đó, họ và Hữu tướng quân sẽ phối hợp cả bên trong và ngoài, quân Bắc Địch không có Cáp Tát Nhĩ, chẳng phải sẽ bị chúng ta gói lại như gói sủi cảo ư?”
“Xời!” Hạ Sơ Thất trợn trắng mắt, “Có liên quan gì đến chúng ta?” Trần Cảnh hơi sững sờ, rồi bật cười, “Liên quan lớn ấy chứ, Sơn Hải Quan bị phá, đường được thông, chúng ta không cần bị kẹt lại ở đây nữa.” Nhìn dáng vẻ háo hức của Trần Cảnh, Hạ Sơ Thất không tiện đả kích y, chuyện này vốn không hề đơn giản như thế. Không phải cứ Sơn Hải Quan thông rồi, đường sá thông rồi thì lương thảo có thể được vận chuyển đến đây. Mười hai bộ lạc của Mạc Bắc xuất thần nhập quỷ, cướp được một lần, chẳng lẽ không thể cướp lần hai ư? Nếu triều đình có lòng, lẽ nào lại bắt Triệu Tôn bị vây lại ở đây?
Nhưng nghĩ lại, những ngày qua Triệu Tôn ngã bệnh, suốt ngày buồn bực, tin Cáp Tát Nhĩ “tự sát”, về tình về lý thì đúng là một chuyện tốt phấn chấn lòng quân. “Đúng, nên chúc mừng, tối nay làm chút gì đó ngon vào.” Nàng hưng phấn vỗ vào đùi, quyết định vui vẻ một trận.
Nhưng hôm nay tuyết lớn vây kín, vì tiết kiệm lương thực, bữa ăn của các tướng sĩ trong quân giảm thành một ngày hai bữa, làm gì còn cái gì ngon lành nữa? Trần Cảnh nhìn nàng đầy thắc mắc, trong ánh mắt hiện lên ba chữ “ăn cái rắm”.
“Yên tâm, có Sở Thất ta ở đây thì không thể thiếu lương thực được.”
Nàng vui vẻ búng tay, cười híp mắt nhìn Trần Cảnh, “Trần đại ca, huynh ở đây trông chừng điện hạ, tuyệt đối không cho ai quấy rầy người. Huynh biết đấy, những ngày qua ngài ấy không ngủ được, kỳ này phải để cho ngài ấy ngủ đủ giấc, ta đi một lát rồi về.”
Nàng đội nón lông cáo lên, muốn chạy ra ngoài nhưng lại bị Trần Cảnh cản lại. “Không được, người đi đâu đấy?”
Hạ Sơ Thất mỉm cười, nhìn vào mắt y. “Yên tâm, sơn nhân ắt có diệu kế”
Từ sau khi Sơn Hải Quan bị quân Bắc Địch chiếm lĩnh, triều đình không còn truyền tin đến nữa. Quân đội Đại Yến đóng trú trên thảo nguyên Tích Lâm Quách Lặc như bị dạt vào một hòn đảo biệt lập giữa đại dương, không ai ngó ngàng gì tới, nhưng người nào người nấy đều biết chuyện lương thảo bị thiêu hủy. Vì thế, những ngày qua, bầu không khí trong doanh trại cực kỳ nặng nề, cực kỳ kỳ lạ. Mỗi ngày các binh sĩ gặp nhau, ai nấy dường như đều có tâm sự, không còn giống như lúc trước nữa.
Những lời đồn bên ngoài, cuối cùng cũng truyền vào trong doanh trại. Nhiều binh sĩ trong quân Bắc phạt đã đi theo Triệu Tôn một khoảng thời gian. Nhưng mười lăm vạn đại2quân, trong con số mười lăm vạn chắc chắn có người này người kia. Đã có một vài người lén bàn luận những lời không hay về Triệu Tôn, Hạ Sơ Thất lăn lộn trong quân doanh, nàng nghe hết đấy, nhưng chỉ có thể xem như không nghe thấy gì, càng không dám nói cho Triệu Tôn biết. Nếu hắn biết chắc chắn sẽ rất đau lòng.
Và hiện tại, nàng cũng không quản được những việc đó nữa. Ngoại trừ đi ngắm tuyết lớn từ ngày này qua ngày khác, giờ đây nàng chỉ thấy lo lắng một việc duy nhất. Chứng đau đầu của Triệu Tôn lại tái phát rồi.
Lần đau đầu này đến rất hung hãn, dữ dội hơn nhiều so với bất kỳ những lần nào trước đây. Tuy hắn vẫn im lặng, không8kêu đau, nhưng suốt mười ngày qua, đêm nào hắn cũng không ngủ được, trong mắt giăng đầy tơ máu, nàng nhìn mà thấy đau lòng không thôi. Nguyên nhân bệnh tái phát là do hắn suy nghĩ quá nhiều. Nói thẳng ra là tâm bệnh. Trong mười ngày qua, hắn quả thật quá trầm mặc. Cáp Tát Nhĩ không đến quấy rối, quân doanh không cần chiến đấu. Suốt cả ngày, hắn bận thanh trừng quân kỷ, chỉnh đốn binh lính, kiểm tra gốc gác binh sĩ, làm việc nghiêm túc hơn ngày thường, nhìn vào trông cứ như không có gì xảy ra, nhưng Hạ Sơ Thất biết, hắn khác với ngày thường, còn cụ thể khác ở chỗ nào, nàng không miêu tả được. Giờ đây hắn che giấu rất sâu, rất khó suy đoán,6hoặc nói rằng trong lòng hắn có chôn vùi một cây gai. Loại gai chỉ cần chạm vào sẽ thấy đau đớn.
Đại thảo nguyên hiện giờ thiếu thốn trăm bề, nguồn lương thảo bị chặt đứt, thậm chí trong trời tuyết mênh mông thế này không có nơi nào có thể săn bắn, cho dù là người có năng lực sinh tồn dã ngoại giỏi đến thế nào đi chăng nữa, gặp trúng thời tiết này, gặp trúng nơi này đều cảm thấy nóng như lửa đốt. Thế nhưng điều khiến nàng cảm thấy nhảm nhí nhất là, không có thành chỉ của triều đình, đại quân không thể tự ý nhổ lều rời khỏi thảo nguyên Mạc Bắc, ít ra chưa đến lúc chết đói, họ vẫn phải phục tùng mệnh lệnh.
Quân lệnh như núi. Nàng hiểu.
Nhưng3nàng không biết rốt cuộc Triệu Tôn suy nghĩ thế nào. Trong ấn tượng của nàng, hắn là một người có chủ kiến, cũng là một người cực kỳ đen tối, rất ít khi rơi vào trạng thái bị động thể này. Giờ đây, vì sao lại thế? “A Thất, nàng đang làm gì vậy?” Bỗng có tiếng nói truyền đến, ngắt quãng mạch suy nghĩ của nàng. Hạ Sơ Thất vừa xoay đầu lại nhìn thì thấy Triệu Tôn đang đội gió tuyết bước vào. Trái tim nàng bỗng thấy ấm áp, nở nụ cười, nhào đến như hệt một chú chim vui vẻ, hớn hở phải hết hoa tuyết trên vai hắn, kéo tay hắn đặt bên môi, hà hơi nóng vào, cười híp mắt nói với hắn.
“Ta đang kê thuốc cho chàng.” Hắn xoa đầu5nàng, “Vất vả rồi.”
“Không vất vả”. Hạ Sơ Thất nhón chân, nghiêng đầu qua lại, quan sát sắc mặt của hắn, “Hôm nay có đỡ đau đầu hơn không?” “Ừ, đỡ hơn rồi.” “Mới lạ ấy!” Hạ Sơ Thất trừng mắt với hắn, “Con người chàng đó, không biết yêu thương bản thân mình gì hết.” Nàng nói xong, kéo hắn qua ngồi xuống chiếc ghế đã được bọc đệm êm, sau đó đặt hai tay hắn vào lòng nàng, để hắn thấy ấm áp một chút, rồi giơ tay ra xoa trán giúp hắn.
“Chàng yên tâm, trời không tuyệt đường người, chúng ta sẽ nghĩ ra cách thôi.”
Triệu Tôn kéo nàng ngồi lên đùi mình, ôm lấy eo nàng, một nụ hôn vương trên mắt nàng. Mỗi của hắn lạnh băng, nhưng giọng nói lại cực kỳ ấm áp. “A Thất, gia sẽ không để cho nàng phải chịu khổ mãi đâu.” “Lại nói những lời ngốc nghếch rồi, ai khổ chứ? Những ngày qua mà khổ á? Ta cảm thấy vui lắm cơ.” Hạ Sơ Thất cười khẽ, vòng hai tay ra sau cổ, ôm chặt lấy hắn, bỗng nhiên nhớ đến chuyện của mình, vội vàng lấy một tấm chăn mỏng khoác lên người hắn, dặn dò hắn nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lúc, còn nàng thì lấy phương thuốc ra, tìm Tôn Chính Nghiệp bốc thuốc, rồi đi đến nhà bếp nấu thuốc mới bưng bát thuốc vào trong lều.
“Này, chàng lại đọc sách à? Sao không nghe lời của ta?” Nàng hừ một tiếng, đặt bát thuốc lên bàn, chống eo, giật lấy cuốn sách trên tay hắn, giả vờ tức giận trừng mắt lên với hắn, sau đó mới chu môi ra bưng bát thuốc lên thổi nguội, rồi đặt lên tay hắn.
“Mau uống thuốc.” “Ôi! A Thất trở thành bà quản gia rồi.” Hắn trêu ghẹo nàng một câu, rồi “ục ục” uống sạch bát thuốc.
Hạ Sơ Thất hài lòng, nửa dỗ dành nửa lừa gạt kéo hắn nằm xuống giường, rồi cởi y phục ra cho hắn, đốt lò lên, xong xuôi mới dựa người vào đầu giường, dời đầu hắn qua, vừa mát xa đầu cho hắn, vừa trò chuyện.
Hắn thiếu ngủ trầm trọng.
Lần nào nàng mở mắt ra, hắn cũng đều đã tỉnh. Vì thế trong bát thuốc hắn uống lúc nãy, nàng cố tình cho thêm một vài vị thuốc an thần. Không lâu sau, thuốc phát huy tác dụng, hắn không còn nói gì nữa, dựa đầu vào lòng nàng, nhịp thở đều đặn, nhưng lông mày vẫn nhíu chặt vào nhau.
“Chàng đó, đúng là có mệnh phải hao tâm tổn trí mà!” Hạ Sơ Thất buông tay xuống, cúi đầu hôn hắn. “Ngủ thật ngon, mọi chuyện rồi sẽ qua.” Nàng đắp chăn cho hắn, cầm một chiếc ghế con ngồi canh chừng trước cửa lều. Hắn đã quá mệt mỏi, rất cần nghỉ ngơi. Nàng không thể để cho người khác đến quấy rầy hắn. Khi Tôn Chính Nghiệp đến, nàng đang nhắm mắt lim dim, suy nghĩ xem phải làm thế nào mới có thể tìm được chút thức ăn ngon trên thảo nguyên để tẩm bổ cho Triệu Thập Cửu.
“Tiểu Tề, điện hạ đâu?” Trần Cảnh hào hứng đi tới, hoa tuyết trên vai vẫn chưa tan, nhìn thấy Hạ Sơ Thất ngồi trước cửa lều như thần giữ cửa, y sửng sốt trong chốc lát, “Điện hạ ngủ rồi à?”
Hạ Sơ Thất gật đầu, không tiện nói với Trần Cảnh rằng là nàng “ép buộc” hắn phải đi ngủ.
“Trần đại ca, xảy ra chuyện gì vậy?”
Mặt mày Trần Cảnh hiếm khi vui vẻ, là niềm vui lâu ngày không gặp.
“Trinh sát vừa nghe ngóng được tin tức, Sơn Hải Quan xảy ra chuyện rồi.”
Mặc kệ là Sơn Hải Quan hay Gia Dự Quan, trong đầu Hạ Sơ Thất lúc này không có khái niệm gì khác nhau. Nàng nhướng mày, cảm thấy không hứng thú lắm, hỏi một cách lười nhác, “Chuyện gì, tường thành sập rồi à?” “Chuyện còn lớn hơn sập tường thành.” Nụ cười trên mặt Trần Cảnh vẫn còn, “Tuy quân Bắc Địch cố gắng phong tỏa tin tức, nhưng lời đồn vẫn truyền ra ngoài. Nghe nói Cáp Tát Nhĩ trượt chân rơi xuống từ thành lâu của Sơn Hải Quan, bị thương nặng, đến giờ vẫn hôn mê bất tỉnh. Nhưng theo trinh sát của chúng ta do thám được, nghe nói không phải là trượt chân mà là vì một nữ nhân mà nhảy thành tự tử.”
“Hả? Nhảy lầu tự sát!” Hạ Sơ Thất nổi lên ít hứng thú, “Trần đại ca, mau kể cho ta nghe với.” “Tình hình cụ thể vẫn chưa rõ. Nhưng hiện tại Cáp Tát Nhĩ trọng thương hôn mê, triều đình đã điều hai mươi vạn đại binh từ quan nội đến phủ Bắc Bình. Đến lúc đó, họ và Hữu tướng quân sẽ phối hợp cả bên trong và ngoài, quân Bắc Địch không có Cáp Tát Nhĩ, chẳng phải sẽ bị chúng ta gói lại như gói sủi cảo ư?”
“Xời!” Hạ Sơ Thất trợn trắng mắt, “Có liên quan gì đến chúng ta?” Trần Cảnh hơi sững sờ, rồi bật cười, “Liên quan lớn ấy chứ, Sơn Hải Quan bị phá, đường được thông, chúng ta không cần bị kẹt lại ở đây nữa.” Nhìn dáng vẻ háo hức của Trần Cảnh, Hạ Sơ Thất không tiện đả kích y, chuyện này vốn không hề đơn giản như thế. Không phải cứ Sơn Hải Quan thông rồi, đường sá thông rồi thì lương thảo có thể được vận chuyển đến đây. Mười hai bộ lạc của Mạc Bắc xuất thần nhập quỷ, cướp được một lần, chẳng lẽ không thể cướp lần hai ư? Nếu triều đình có lòng, lẽ nào lại bắt Triệu Tôn bị vây lại ở đây?
Nhưng nghĩ lại, những ngày qua Triệu Tôn ngã bệnh, suốt ngày buồn bực, tin Cáp Tát Nhĩ “tự sát”, về tình về lý thì đúng là một chuyện tốt phấn chấn lòng quân. “Đúng, nên chúc mừng, tối nay làm chút gì đó ngon vào.” Nàng hưng phấn vỗ vào đùi, quyết định vui vẻ một trận.
Nhưng hôm nay tuyết lớn vây kín, vì tiết kiệm lương thực, bữa ăn của các tướng sĩ trong quân giảm thành một ngày hai bữa, làm gì còn cái gì ngon lành nữa? Trần Cảnh nhìn nàng đầy thắc mắc, trong ánh mắt hiện lên ba chữ “ăn cái rắm”.
“Yên tâm, có Sở Thất ta ở đây thì không thể thiếu lương thực được.”
Nàng vui vẻ búng tay, cười híp mắt nhìn Trần Cảnh, “Trần đại ca, huynh ở đây trông chừng điện hạ, tuyệt đối không cho ai quấy rầy người. Huynh biết đấy, những ngày qua ngài ấy không ngủ được, kỳ này phải để cho ngài ấy ngủ đủ giấc, ta đi một lát rồi về.”
Nàng đội nón lông cáo lên, muốn chạy ra ngoài nhưng lại bị Trần Cảnh cản lại. “Không được, người đi đâu đấy?”
Hạ Sơ Thất mỉm cười, nhìn vào mắt y. “Yên tâm, sơn nhân ắt có diệu kế”
/1583
|