*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau đó nàng trao đổi ánh mắt với Giáp Nhất, rồi xoay người lên ngựa, vỗ mạnh vào lưng ngựa, cướp hai bó đuốc trên đường, xông thẳng lên đài điểm tướng.
“Nước sôi đến, nước sôi đến, tránh đường, nước sôi không chịu trách nhiệm đâu!”
Khua bó đuốc hộ “nước sôi đến”, hiệu quả cực tốt
Trên giáo trường, các binh sĩ đang chen lẫn nhau, họ vội vàng chừa ra một đường, còn nàng và Giáp Nhất lao nhanh lên đài điểm tưởng
Hạ Sơ Thất không xuống ngựa, trong tiếng bàn tán ồn ào của các tướng sĩ, một tay nàng ghìm cương ngựa, một tay giơ bó đuốc lên cao, ngẩng đầu ưỡn ngực nhìn họ đầy lạnh lùng.
“Chư vị, im lặng một chút, ta có lời muốn nói.” Nàng xông vào khiến2mọi người giật mình, ai nấy cũng đều đồng loạt nhìn tới
Bỏ qua những ánh mắt lạnh lẽo kia, nàng cười không biết ngại ngùng là gì
“Ai tung lời đồn trong doanh rằng Tấn vương không về nữa? Ta còn ở đây, sao ngài không về nữa chứ?” Chuyện nàng và Tấn vương có mối quan hệ tốt” đã không còn là bí mật trong Kim Vệ Quân
Giờ đây nàng trở về, khua chiêng giống trồng reo hò trên đài điểm tướng, khiến phe theo Tấn hoan hô mừng rỡ, còn phe phản Tấn thì gào thét, châm chích mỉa mai.
“Ngươi là cái thá gì? Một tên nam nhân chỉ biết dựa vào sắc đẹp của mình, có tư cách gì đứng đó nói chuyện chứ?”
“Ông đây chỉ biết dùng sắc đẹp?” Hạ Sơ9Thất nhìn sang
Đó là một tên Chỉ huy sứ, chức vụ cực cao, tên là Thẩm Kinh Bính, là tướng quân lãnh binh của năm quân doanh mới được điều đến Kim Vệ Quân sau đợt binh biển, ngày thường hai người thường xuyên gặp nhau, gã là một người cực kỳ khiêm tốn lễ độ, lúc nào gặp nàng cũng sẽ nở nụ cười
Hôm nay công khai đối đầu gây khó dễ nàng như vậy, tất nhiên là có nguyên do.
“Thẩm tướng quân nói ta như thế, thật sự đã quá đề cao ta rồi
Nhưng chuyện nào ra chuyện nấy, ngươi dựa vào gì nói Tấn vương điện hạ bỏ mặc người trong doanh chứ? Ngài ấy đi Ấm Sơn, chẳng phải là đích thân đi vận chuyển lương thảo đấy sao? Nếu6không quan tâm, ngài ấy cần gì phải dấn thân vào việc này, việc gì phải đi xa như thế?”
Thẩm Kinh Bính khịt mũi khinh bỉ, “Hừ! Đừng xem các huynh đệ trong doanh là kẻ ngốc, triều đình bỏ mặc chúng ta, chắc chắn đã liệt chúng ta vào phe cánh của Tấn vương
Nếu không phải, vì sao lương thảo của triều đình không được vận chuyển thẳng đến Mạc Bắc mà lại bị Ngụy quốc công giữ lại tại Ấm Sơn? Vì sao mấy tháng trời vẫn chưa phát lương bổng của đại doanh Mạc Bắc? Các huynh đệ đánh trận vì điều gì, chẳng phải vì lương bổng, lấp đầy bụng, cả nhà không đối đầy sao? Giờ đây số lương thực còn lại trong doanh cùng lắm cũng chỉ có0thể cầm cự được nửa tháng, nếu Tấn vương không mang lương thảo về, chẳng lẽ bắt mọi người phải chết tại đây chắc?” Hạ Sơ Thất nhìn gã, “Hết rồi?”
Gã sững người khó hiểu, Hạ Sơ Thất bỗng nhiên bật cười
“Nói tới nói tui, chẳng phải cũng chỉ vì tiền thôi ư?” Nàng hừ một tiếng, nháy mắt với Giáp Nhất.
Giáp Nhất hiểu ý, gật đầu, đặt các túi tiền trên lưng ngựa xuống
Mở từng cái ra, tất cả các thử ở bên trong nằm chất đống trên đài, Dưới ánh lửa, hoàng kim lấp lánh ánh vàng, bạch ngân lập lòe phát sáng, và còn đủ các loại châu báu trang sức tinh xảo, làm đám tướng sĩ lóa hết cả mắt.
Trên giáo trường, tiếng hít sâu vang lên liên tục
Hạ Sơ7Thất cười khan, “Tiền có tác dụng gì? Sống không thể mang đến chết không thể mang đi, làm gì quan trọng được bằng tình cảm? Con người nếu chết rồi, không tiêu hết tiền, tức tối biết bao nhiêu?”
Nghe nàng nói như thế, khóe môi Giáp Nhất khẽ co giật
Nàng chẳng để ý đến, nói tiếp: “Chư vị đã nhìn thấy rõ rồi đó, đây có phải là tiền không, có phải là tiền hay không?” Thẩm Kinh Bính cực kỳ kinh ngạc, “Sao người lại có nhiều tiền như vậy?” Hạ Sơ Thất nhếch khóe môi, cười hề hề, “ông đây nghèo đến mức chỉ còn lại tiền thôi
Yên tâm, đây chẳng qua chỉ là số ít, mang tới cho mọi người mở mang tầm mắt.” Các tướng sĩ dưới đài điểm tướng, đừng nói là binh lính bình thường, ngay cả nhiều tham tướng phó tướng cũng chưa bao giờ thấy nhiều kim ngân châu báu chất đống trước mặt mình như vậy
Nghe nàng nói như thế, bên dưới bỗng nhiên im lặng, chỉ có ánh lửa cuốn đi màn đêm, tỏa ra luồng sương mù dày đặc, khiến con người ta cảm thấy lạnh lẽo.
Hạ Sơ Thất cười lạnh
Xem ra kim tiền vẫn là thứ có sức hấp dẫn, cũng là thứ có sức thuyết phục nhất
Nàng hằng giọng, đau lòng liếc nhìn đống tiền kia, nghiêm mặt nói: “Chư vị huynh đệ, nói thật với các ngươi vậy, sổ bạc kia là Tấn vương điện hạ kêu ta cầm về trước để xoa dịu mọi người.” Vừa nghe đến Triệu Tôn, bên dưới lại bắt đầu nhỏ giọng bàn tán, nhưng Hạ Sơ Thất lại kéo dài giọng, nói một một chữ “nhưng”, “Nhưng số bạc này của điện hạ không phải để cho không, chỉ cho huynh đệ nhà mình, không cho hạng tiểu nhân
Bây giờ, những ai tin Tấn vương điện hạ trong sạch thì đứng bên trái giáo trường, muốn đầu quân cho Ngụy quốc công thì đứng bên phải
Những ai trung lập thì đứng ở giữa.” Mọi người nhìn nhau đầy ngơ ngác, một lúc sau, vẫn do Thẩm Kinh Bính lên tiếng hỏi
“Vì sao chúng ta lại phải nghe lời ngươi?”
“Bởi vì ta có cách giải quyết tranh chấp hoàn hảo! Chắc Thẩm tướng quân cũng không muốn gây lớn chuyện đến mức máu chảy thành sống đâu nhỉ, đến lúc đó, chỉ có thể đem một đồng thi thể đến cho Ngụy quốc công thôi.” Thẩm Kinh Bình kinh ngạc, “Ngươi muốn thế nào?”
Ha Sơ Thất nhìn lướt qua rừng người trên giáo trường, hiểm khi nghiệm mặt, những giọng nói vẫn mang theo ý cười, “Rất đơn giản, những ai tin Tấn vương điện hạ, lát nữa ta sẽ kết toán kim ngân, chia đều cho mỗi người
Những ai muốn đầu quân cho Ngụy quốc công, cổng doanh trại đang mở, xin cứ tự nhiên, không tiền
Những ai trung lập...”
Nàng ngân dài, cười tà quái.
“Ông đây ghét nhất hạng cỏ đầu tường ngã hai bên, giết hết không tha.” Dáng vẻ của nàng cực kỳ bất chấp lý lẽ, ngông cuồng dũng mãnh, đừng thấy nàng yếu đuối mỏng manh, nhưng tính tình lại cực kỳ tàn nhẫn
Có điều tuy đã nói như thế, thể nào cũng có người không phục.
“Ngươi dựa vào gì đòi quyết định chuyện sống chết của bọn ta?” “Dựa vào cái này...”
Hạ Sơ Thất giơ cao bó đuốc trong tay, một chuỗi tiếng “keng keng” vang lên
Không ai ngờ được rằng các đội viên của đội đặc nhiệm Gai Đỏ vừa mới được thành lập kia xếp hàng ngay ngắn, tay cầm súng ống và đại bác dụng hai bên điểm tướng đài, uy phong lẫm liệt
Trong tiếng gió Bắc gào rít, họ tôn lên vẻ oai hùng của Hạ Sơ Thất, cứ như nàng ta mới là Đại tướng quân vương của đại doanh Mạc Bắc.
Những người kia kinh hãi, “Ngươi dám động võ?”.
Hạ Sơ Thất nhìn lên giáo trường, “Đúng, động võ
Vậy các người động hay không động?” Giọng nói nửa đùa nửa thật của nàng vừa dứt, trên giáo trường phe bên Tấn vương cũng bắt đầu rục rịch
Họ di chuyển về bên trái, đồng thời xếp hàng cực kỳ ngay ngắn.
Ngược lại, phe phản Tấn lại gào thét, bắt đầu xúi giục gây chuyện, “Các huynh đệ, đấng nam nhi chúng ta vì sao lại phải nghe lời của một tên tạp chủng bất âm bất dương, không rõ là đực hay cái kia? Đại bác thì có là gì? Chúng ta không sợ chết, cho dù có chết thì cũng là ma của Đại Yến, không thể đi theo Tấn vương làm bọn tay sai của thát tử Bắc Địch được.”
Hạ Sơ Thất giơ đuốc lên, như cười như không, “Nếu mọi người không đồng ý giải tán, thật ra ta vẫn còn một cách hay hơn, vừa có thể giúp các huynh đệ thống nhất ý kiến, vừa không gây tổn thương hòa khí
Cách này gọi là bỏ phiếu bầu
Vẫn giống như hiện tại, ai ủng hộ Tấn vương đứng bên trái, ủng hộ Ngụy quốc công thì đứng bên phải, bên nào nhiều người hơn, chúng ta sẽ nghe theo phe bên đó
Còn về số bạc trên đài điểm tướng, cũng chỉ phát cho người theo phe Tấn vương điện hạ, như thể vừa công bằng công chính lại vừa hợp lý, mọi người không có ý kiến gì chứ?”
“Vậy còn phe trung tập thì sao?” “Phe trung lập thì phải theo phe giành chiến thắng
Nếu quả thật không đồng ý, muốn đi thì đi, muốn ở thì ở, trời phải đổ cơn mưa, nữ tử phải gả chồng, không lo được nhiều như thế.” Trên giáo trường lại trở nên ồn ào sôi nổi
Nhưng bên di chuyển, vẫn chỉ có phe theo Tấn
Hạ Sơ Thất cười lạnh, nói lớn, “Xem ra mọi người đều ủng hộ Tấn vương nhỉ, ta thấy bên phải chẳng có mấy ai
Vì để công bằng, ta cho thời hạn một nén hương, sau đó bắt đầu điểm số.” Người theo phe phản Tấn trao đổi ánh mắt với nhau.
Số người của họ vốn đã chiếm ưu thế, không cần phải sợ phe theo Tấn
Tuy họ không muốn nghe lời Hạ Sơ Thất, nhưng lúc này không hành động, e rằng sẽ bị nàng lợi dụng, để rồi bị bắt thóp, đắc tội với phe trung lập, không tiện hành sự
Hơn nữa, cách của nàng quả thật có lý, như thể có thể giúp họ bớt đi không ít phiền phức
Dần dà, có người bắt đầu di chuyển về bên phải
Có người mở đầu nên tốc độ được đẩy nhanh
Khi so sánh số người, sao phe phản Tấn chịu yếu thể hơn chứ? Nhìn đám người đông như kiến di chuyển trên giáo trường, sống lưng Hạ Sơ Thất chảy đầy mồ hôi lạnh, tim đập thình thịch” liên hồi, nhưng sắc mặt vẫn trông rất bình tĩnh, chỉ thỉnh thoảng trao đổi ánh mắt với vài người thuộc phe theo Tân,
Thời gian một nén hương trôi qua rất nhanh, cứ như đang chơi trò điểm binh, đám đông từ ồn ào hỗn loạn giờ đây đã bắt đầu bình tĩnh trở lại.
Có một bộ phận đứng bên trái
Có một bộ phận đứng bên phải
Đa số những người còn lại vẫn đứng ở giữa
Trung lập là một cách giữ mình thông minh, cũng là lựa chọn của đa số
Bước chân di chuyển từ từ dừng lại, trên giáo trường rộng lớn, ranh giới rõ ràng, vừa nhìn đã thấy số người theo phe Ngụy quốc công nhiều hơn số người ủng hộ Triệu Tôn
Nhìn thấy kết quả này, các tướng sĩ bắt đầu bàn luận, nhưng ai nấy cũng đều không hẹn mà cùng nhìn về phía Hạ Sơ Thất
Nàng cũng nhìn xuống phía dưới
Trong phe phản Tấn có mười mấy tướng lĩnh có phẩm cấp cực cao, điều này khiến nàng khiếp sợ.
Thấy phe mình chiếm ưu thế, Thẩm Kinh Bính cười khiêu khích, “Hiện tại còn gì để nói nữa?”
“Vậy phải điểm số mới biết được.” Hạ Sơ Thất cười lạnh, sau đó vung cây đuốc trong tay lên
“Người theo phe trung lập, phiền đếm số người giùm!” Nghe thấy giọng của nàng, Văn thư kinh lịch Châu Văn Trách, người vốn đang đứng im ở chính giữa gật đầu với nàng, y dẫn theo mười mấy binh sĩ thân tín bắt đầu đếm số người bên phe phản Tấn, một phó tướng khác là Phạm Hồng Thủy thì dẫn người đếm bên trái.
Trên giáo trường vẫn luôn có tiếng rù rì bàn luận
Hạ Sơ Thất đứng im bất động, nhìn Châu Văn Trách đang đếm sĩ số
Lúc này, nàng đã bái phục tên hồ ly đen tối Triệu Thập Cửu kia sát đất.
Sau đó nàng trao đổi ánh mắt với Giáp Nhất, rồi xoay người lên ngựa, vỗ mạnh vào lưng ngựa, cướp hai bó đuốc trên đường, xông thẳng lên đài điểm tướng.
“Nước sôi đến, nước sôi đến, tránh đường, nước sôi không chịu trách nhiệm đâu!”
Khua bó đuốc hộ “nước sôi đến”, hiệu quả cực tốt
Trên giáo trường, các binh sĩ đang chen lẫn nhau, họ vội vàng chừa ra một đường, còn nàng và Giáp Nhất lao nhanh lên đài điểm tưởng
Hạ Sơ Thất không xuống ngựa, trong tiếng bàn tán ồn ào của các tướng sĩ, một tay nàng ghìm cương ngựa, một tay giơ bó đuốc lên cao, ngẩng đầu ưỡn ngực nhìn họ đầy lạnh lùng.
“Chư vị, im lặng một chút, ta có lời muốn nói.” Nàng xông vào khiến2mọi người giật mình, ai nấy cũng đều đồng loạt nhìn tới
Bỏ qua những ánh mắt lạnh lẽo kia, nàng cười không biết ngại ngùng là gì
“Ai tung lời đồn trong doanh rằng Tấn vương không về nữa? Ta còn ở đây, sao ngài không về nữa chứ?” Chuyện nàng và Tấn vương có mối quan hệ tốt” đã không còn là bí mật trong Kim Vệ Quân
Giờ đây nàng trở về, khua chiêng giống trồng reo hò trên đài điểm tướng, khiến phe theo Tấn hoan hô mừng rỡ, còn phe phản Tấn thì gào thét, châm chích mỉa mai.
“Ngươi là cái thá gì? Một tên nam nhân chỉ biết dựa vào sắc đẹp của mình, có tư cách gì đứng đó nói chuyện chứ?”
“Ông đây chỉ biết dùng sắc đẹp?” Hạ Sơ9Thất nhìn sang
Đó là một tên Chỉ huy sứ, chức vụ cực cao, tên là Thẩm Kinh Bính, là tướng quân lãnh binh của năm quân doanh mới được điều đến Kim Vệ Quân sau đợt binh biển, ngày thường hai người thường xuyên gặp nhau, gã là một người cực kỳ khiêm tốn lễ độ, lúc nào gặp nàng cũng sẽ nở nụ cười
Hôm nay công khai đối đầu gây khó dễ nàng như vậy, tất nhiên là có nguyên do.
“Thẩm tướng quân nói ta như thế, thật sự đã quá đề cao ta rồi
Nhưng chuyện nào ra chuyện nấy, ngươi dựa vào gì nói Tấn vương điện hạ bỏ mặc người trong doanh chứ? Ngài ấy đi Ấm Sơn, chẳng phải là đích thân đi vận chuyển lương thảo đấy sao? Nếu6không quan tâm, ngài ấy cần gì phải dấn thân vào việc này, việc gì phải đi xa như thế?”
Thẩm Kinh Bính khịt mũi khinh bỉ, “Hừ! Đừng xem các huynh đệ trong doanh là kẻ ngốc, triều đình bỏ mặc chúng ta, chắc chắn đã liệt chúng ta vào phe cánh của Tấn vương
Nếu không phải, vì sao lương thảo của triều đình không được vận chuyển thẳng đến Mạc Bắc mà lại bị Ngụy quốc công giữ lại tại Ấm Sơn? Vì sao mấy tháng trời vẫn chưa phát lương bổng của đại doanh Mạc Bắc? Các huynh đệ đánh trận vì điều gì, chẳng phải vì lương bổng, lấp đầy bụng, cả nhà không đối đầy sao? Giờ đây số lương thực còn lại trong doanh cùng lắm cũng chỉ có0thể cầm cự được nửa tháng, nếu Tấn vương không mang lương thảo về, chẳng lẽ bắt mọi người phải chết tại đây chắc?” Hạ Sơ Thất nhìn gã, “Hết rồi?”
Gã sững người khó hiểu, Hạ Sơ Thất bỗng nhiên bật cười
“Nói tới nói tui, chẳng phải cũng chỉ vì tiền thôi ư?” Nàng hừ một tiếng, nháy mắt với Giáp Nhất.
Giáp Nhất hiểu ý, gật đầu, đặt các túi tiền trên lưng ngựa xuống
Mở từng cái ra, tất cả các thử ở bên trong nằm chất đống trên đài, Dưới ánh lửa, hoàng kim lấp lánh ánh vàng, bạch ngân lập lòe phát sáng, và còn đủ các loại châu báu trang sức tinh xảo, làm đám tướng sĩ lóa hết cả mắt.
Trên giáo trường, tiếng hít sâu vang lên liên tục
Hạ Sơ7Thất cười khan, “Tiền có tác dụng gì? Sống không thể mang đến chết không thể mang đi, làm gì quan trọng được bằng tình cảm? Con người nếu chết rồi, không tiêu hết tiền, tức tối biết bao nhiêu?”
Nghe nàng nói như thế, khóe môi Giáp Nhất khẽ co giật
Nàng chẳng để ý đến, nói tiếp: “Chư vị đã nhìn thấy rõ rồi đó, đây có phải là tiền không, có phải là tiền hay không?” Thẩm Kinh Bính cực kỳ kinh ngạc, “Sao người lại có nhiều tiền như vậy?” Hạ Sơ Thất nhếch khóe môi, cười hề hề, “ông đây nghèo đến mức chỉ còn lại tiền thôi
Yên tâm, đây chẳng qua chỉ là số ít, mang tới cho mọi người mở mang tầm mắt.” Các tướng sĩ dưới đài điểm tướng, đừng nói là binh lính bình thường, ngay cả nhiều tham tướng phó tướng cũng chưa bao giờ thấy nhiều kim ngân châu báu chất đống trước mặt mình như vậy
Nghe nàng nói như thế, bên dưới bỗng nhiên im lặng, chỉ có ánh lửa cuốn đi màn đêm, tỏa ra luồng sương mù dày đặc, khiến con người ta cảm thấy lạnh lẽo.
Hạ Sơ Thất cười lạnh
Xem ra kim tiền vẫn là thứ có sức hấp dẫn, cũng là thứ có sức thuyết phục nhất
Nàng hằng giọng, đau lòng liếc nhìn đống tiền kia, nghiêm mặt nói: “Chư vị huynh đệ, nói thật với các ngươi vậy, sổ bạc kia là Tấn vương điện hạ kêu ta cầm về trước để xoa dịu mọi người.” Vừa nghe đến Triệu Tôn, bên dưới lại bắt đầu nhỏ giọng bàn tán, nhưng Hạ Sơ Thất lại kéo dài giọng, nói một một chữ “nhưng”, “Nhưng số bạc này của điện hạ không phải để cho không, chỉ cho huynh đệ nhà mình, không cho hạng tiểu nhân
Bây giờ, những ai tin Tấn vương điện hạ trong sạch thì đứng bên trái giáo trường, muốn đầu quân cho Ngụy quốc công thì đứng bên phải
Những ai trung lập thì đứng ở giữa.” Mọi người nhìn nhau đầy ngơ ngác, một lúc sau, vẫn do Thẩm Kinh Bính lên tiếng hỏi
“Vì sao chúng ta lại phải nghe lời ngươi?”
“Bởi vì ta có cách giải quyết tranh chấp hoàn hảo! Chắc Thẩm tướng quân cũng không muốn gây lớn chuyện đến mức máu chảy thành sống đâu nhỉ, đến lúc đó, chỉ có thể đem một đồng thi thể đến cho Ngụy quốc công thôi.” Thẩm Kinh Bình kinh ngạc, “Ngươi muốn thế nào?”
Ha Sơ Thất nhìn lướt qua rừng người trên giáo trường, hiểm khi nghiệm mặt, những giọng nói vẫn mang theo ý cười, “Rất đơn giản, những ai tin Tấn vương điện hạ, lát nữa ta sẽ kết toán kim ngân, chia đều cho mỗi người
Những ai muốn đầu quân cho Ngụy quốc công, cổng doanh trại đang mở, xin cứ tự nhiên, không tiền
Những ai trung lập...”
Nàng ngân dài, cười tà quái.
“Ông đây ghét nhất hạng cỏ đầu tường ngã hai bên, giết hết không tha.” Dáng vẻ của nàng cực kỳ bất chấp lý lẽ, ngông cuồng dũng mãnh, đừng thấy nàng yếu đuối mỏng manh, nhưng tính tình lại cực kỳ tàn nhẫn
Có điều tuy đã nói như thế, thể nào cũng có người không phục.
“Ngươi dựa vào gì đòi quyết định chuyện sống chết của bọn ta?” “Dựa vào cái này...”
Hạ Sơ Thất giơ cao bó đuốc trong tay, một chuỗi tiếng “keng keng” vang lên
Không ai ngờ được rằng các đội viên của đội đặc nhiệm Gai Đỏ vừa mới được thành lập kia xếp hàng ngay ngắn, tay cầm súng ống và đại bác dụng hai bên điểm tướng đài, uy phong lẫm liệt
Trong tiếng gió Bắc gào rít, họ tôn lên vẻ oai hùng của Hạ Sơ Thất, cứ như nàng ta mới là Đại tướng quân vương của đại doanh Mạc Bắc.
Những người kia kinh hãi, “Ngươi dám động võ?”.
Hạ Sơ Thất nhìn lên giáo trường, “Đúng, động võ
Vậy các người động hay không động?” Giọng nói nửa đùa nửa thật của nàng vừa dứt, trên giáo trường phe bên Tấn vương cũng bắt đầu rục rịch
Họ di chuyển về bên trái, đồng thời xếp hàng cực kỳ ngay ngắn.
Ngược lại, phe phản Tấn lại gào thét, bắt đầu xúi giục gây chuyện, “Các huynh đệ, đấng nam nhi chúng ta vì sao lại phải nghe lời của một tên tạp chủng bất âm bất dương, không rõ là đực hay cái kia? Đại bác thì có là gì? Chúng ta không sợ chết, cho dù có chết thì cũng là ma của Đại Yến, không thể đi theo Tấn vương làm bọn tay sai của thát tử Bắc Địch được.”
Hạ Sơ Thất giơ đuốc lên, như cười như không, “Nếu mọi người không đồng ý giải tán, thật ra ta vẫn còn một cách hay hơn, vừa có thể giúp các huynh đệ thống nhất ý kiến, vừa không gây tổn thương hòa khí
Cách này gọi là bỏ phiếu bầu
Vẫn giống như hiện tại, ai ủng hộ Tấn vương đứng bên trái, ủng hộ Ngụy quốc công thì đứng bên phải, bên nào nhiều người hơn, chúng ta sẽ nghe theo phe bên đó
Còn về số bạc trên đài điểm tướng, cũng chỉ phát cho người theo phe Tấn vương điện hạ, như thể vừa công bằng công chính lại vừa hợp lý, mọi người không có ý kiến gì chứ?”
“Vậy còn phe trung tập thì sao?” “Phe trung lập thì phải theo phe giành chiến thắng
Nếu quả thật không đồng ý, muốn đi thì đi, muốn ở thì ở, trời phải đổ cơn mưa, nữ tử phải gả chồng, không lo được nhiều như thế.” Trên giáo trường lại trở nên ồn ào sôi nổi
Nhưng bên di chuyển, vẫn chỉ có phe theo Tấn
Hạ Sơ Thất cười lạnh, nói lớn, “Xem ra mọi người đều ủng hộ Tấn vương nhỉ, ta thấy bên phải chẳng có mấy ai
Vì để công bằng, ta cho thời hạn một nén hương, sau đó bắt đầu điểm số.” Người theo phe phản Tấn trao đổi ánh mắt với nhau.
Số người của họ vốn đã chiếm ưu thế, không cần phải sợ phe theo Tấn
Tuy họ không muốn nghe lời Hạ Sơ Thất, nhưng lúc này không hành động, e rằng sẽ bị nàng lợi dụng, để rồi bị bắt thóp, đắc tội với phe trung lập, không tiện hành sự
Hơn nữa, cách của nàng quả thật có lý, như thể có thể giúp họ bớt đi không ít phiền phức
Dần dà, có người bắt đầu di chuyển về bên phải
Có người mở đầu nên tốc độ được đẩy nhanh
Khi so sánh số người, sao phe phản Tấn chịu yếu thể hơn chứ? Nhìn đám người đông như kiến di chuyển trên giáo trường, sống lưng Hạ Sơ Thất chảy đầy mồ hôi lạnh, tim đập thình thịch” liên hồi, nhưng sắc mặt vẫn trông rất bình tĩnh, chỉ thỉnh thoảng trao đổi ánh mắt với vài người thuộc phe theo Tân,
Thời gian một nén hương trôi qua rất nhanh, cứ như đang chơi trò điểm binh, đám đông từ ồn ào hỗn loạn giờ đây đã bắt đầu bình tĩnh trở lại.
Có một bộ phận đứng bên trái
Có một bộ phận đứng bên phải
Đa số những người còn lại vẫn đứng ở giữa
Trung lập là một cách giữ mình thông minh, cũng là lựa chọn của đa số
Bước chân di chuyển từ từ dừng lại, trên giáo trường rộng lớn, ranh giới rõ ràng, vừa nhìn đã thấy số người theo phe Ngụy quốc công nhiều hơn số người ủng hộ Triệu Tôn
Nhìn thấy kết quả này, các tướng sĩ bắt đầu bàn luận, nhưng ai nấy cũng đều không hẹn mà cùng nhìn về phía Hạ Sơ Thất
Nàng cũng nhìn xuống phía dưới
Trong phe phản Tấn có mười mấy tướng lĩnh có phẩm cấp cực cao, điều này khiến nàng khiếp sợ.
Thấy phe mình chiếm ưu thế, Thẩm Kinh Bính cười khiêu khích, “Hiện tại còn gì để nói nữa?”
“Vậy phải điểm số mới biết được.” Hạ Sơ Thất cười lạnh, sau đó vung cây đuốc trong tay lên
“Người theo phe trung lập, phiền đếm số người giùm!” Nghe thấy giọng của nàng, Văn thư kinh lịch Châu Văn Trách, người vốn đang đứng im ở chính giữa gật đầu với nàng, y dẫn theo mười mấy binh sĩ thân tín bắt đầu đếm số người bên phe phản Tấn, một phó tướng khác là Phạm Hồng Thủy thì dẫn người đếm bên trái.
Trên giáo trường vẫn luôn có tiếng rù rì bàn luận
Hạ Sơ Thất đứng im bất động, nhìn Châu Văn Trách đang đếm sĩ số
Lúc này, nàng đã bái phục tên hồ ly đen tối Triệu Thập Cửu kia sát đất.
/1583
|