*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Từ đầu đến cuối, vị hoàng tử có năng lực lãnh đạo nhất của Đại Yển này vẫn luôn bình tĩnh lãnh đạm, ung dung cao quý, tuy không lớn tiếng nhưng câu nào câu nấy thấm sâu vào lòng người
“Các vị tướng sĩ đều nghe thấy nội dung thánh chỉ của điện Văn Hoa, cũng hiểu ý của Ngụy quốc công rồi nhỉ? Nói ra quả thật rất tổn thương tình cảm.” “Hoàng thái tốn và bổn vương có tình thúc chất, nhưng từ khi hắn lên điện Văn Hoa xử lý chính vụ thì cắt đứt nguồn lương thảo của quân Bắt Phạt, gắn rất nhiều tội danh cho ta
Giờ đây lại vu cáo ta lén thả Cáp Tát Nhĩ vào Sơn2Hải Quan, giá họa ta có mưu đồ thông địch phản quốc
Nếu chuyện này mà còn có thể nhẫn nhịn được thì còn chuyện nào không thể nhịn! Bổn vương sẽ dâng tấu chương, xin bệ hạ đối trữ quân.”
“Bổn vương cho rằng, nhị hoàng tử Tấn vương Triệu Cấu là con của Trương hoàng hậu, khiêm tốn nhân nghĩa, vốn đã có tiếng hiển minh
Người làm vua, nếu nhân hậu khoan dung thì sẽ được dân chúng yêu mến, Tấn vương là người thích hợp nhất, nếu chư vị có ý thì hãy ký tên in dấu tay trên vạn ngôn thư của bổn vương rồi cùng trình lên kinh sư để bệ hạ định đoạt.” Câu nói vừa rồi hệt như sét9đánh giữa trời quang
Triệu Tốn nói xong, mọi người trong doanh đều im lặng
Một là không ai ngờ rằng hắn sẽ trực tiếp lên án Triệu Miền Trạch
Hai là không ai ngờ hắn sẽ ép Hồng Thái Để đổi trữ quân
Ba là không ai ngờ hắn lại không yêu cầu bệ hạ lập mình làm trữ quân, mà lại chọn Tần Vương Triệu Cấu
Triệu Tôn là người quỷ kế sâu xa khó dò, không ai có thể hiểu được hắn.
Một lúc lâu sau, Hạ Đình Đức cười lạnh, “Ngôi vị trữ quân liên quan đến xã tắc, đổi trữ quân chẳng khác gì lung lay gốc rễ quốc gia, Tấn vương điện hạ dựa vào gì mà lại có thể hống hách võ đoán6như thế?” Triệu Tôn vẫn bất động, vóc người cao ngất hệt như một vị thần cao quý, chỉ nhìn gã đẩy hững hờ, “Ngụy quốc công không đánh vào Sơn Hải Quan, mà tự ý dẫn binh đến m Sơn, là tội thứ nhất
Mượn danh điện Văn Hoa, thông đồng với Bắc Địch hãm hại bổn vương, là tội thứ hai
Bốn vương cho rằng, hiện tại người nên cầu phúc cho mình, chứ đừng xía vào chuyện này nữa.”
Hạ Đình Đức thẩy hắn sắp trở mặt nên cũng chẳng để ý nữa, gả cười âm hiểm
“Tấn vương muốn lão phu ngậm miệng, nhưng hai mươi vạn đại quân của lão phu lại không ngậm miệng được.”
Hai mươi vạn người ở đây, thật ra0là muốn ổ đông hiếp ít, ép Triệu Tôn đầu hàng
Nhưng Triệu Tôn lại chẳng quan tâm, hắn đáp lời, hệt như đang tán gẫu vậy, “Ngụy quốc công muốn lý do, bổn vương sẽ cho ngươi lý do
Hoàng thái tôn bất nhân bất nghĩa, bổn vương không phục, tướng sĩ Kim Vệ Quân của ta cũng không phục
Hai ngày trước đây, đại quân Nguyễn Hữu đã chiếm được Sơn Hải Quan, công hãm Mật Vân Thuận Nghĩa, chỉ cần bổn vương hạ lệnh thì sẽ có thể tiến vào Bắc Bình
Toàn khu vực Liêu Đông đã rơi vào tay Định An hầu
Giờ đây, toàn bộ phía bắc Đại Yến đều nằm trong tay của bổn vương, nếu thảnh thượng không chịu đổi trữ7quân...”
Hắn không nói tiếp nữa.
Nhưng nói và không nói, không còn quan trọng nữa, vì ai cũng hiểu
Không cần biết ở triều đại nào, có binh có đất có vũ khí là có thể tranh giành với đời, huống hồ gì Triệu Tôn lại có tài dụng binh như thần, chiếm cứ khu vực miền Bắc quan trọng, tiền có thể Nam hạ kinh sư đoạt vị, lùi có thể xưng bá vùng quan ngoại, nếu gặp binh lính với Nguyễn Hữu và Trần Đại Ngưu, khí thể sẽ mạnh như hổ
Cộng thêm mối uy hiếp từ Bắc Địch và nước Cao Thương, đến lúc đó triều đình Đại Yến địch vấy bốn bể, cho dù có dùng tài lực cả nước chống lại Triệu Tôn thì chưa chắc đã phân được thắng bại.
Quan trọng nhất là, bất kể thắng hay thua, kết quả sau đó là triều đình sẽ tổn thất nặng nề
Hạ Đình Đức thấy lạnh sống lưng, lạnh mặt hỏi ngược lại: “Tấn vương muốn ép triều đình vào khuôn khổ?” Triệu Tôn nhìn gã chằm chằm, hơi nhướng mày lên, “Ngươi có thể hiểu như thế? Trời lạnh buốt, trán Hạ Đình Đức lại đổ đầy mồ hôi lạnh, gã cười lạnh, bỗng nhiên phất tay áo quát lên, “Tấn vương nói năng lung tung, xằng bậy
Ngài nói chắc chắn như thế, vậy lão phu hỏi ngài một cấu, ngài có chứng cứ chứng minh lão phu mượn danh điện Văn Hoa để cấu kết với Bắc Địch không?”
Triệu Tốn vẫn chưa lên tiếng thì lại có một giọng nói mềm mại trong veo vang lên từ phía cổng dại doanh.
“Chứng cử tất nhiên là có.”
Cùng với sự xuất hiện của giọng nói kia, Triệu Tôn xoay đầu lại nhìn, quả nhiên nhìn thấy một bóng dáng nhỏ nhắn quen thuộc
Nàng mặc nam trang sải bước đi đầu, mái tóc dài tung bay, tư thể bước đi không hề đoan trang như bậc khuê nữ mà lại vững vàng thận trọng
Cho dù hai người cách nhau rất xa, nhưng trong đêm tuyết thế này, hắn dường như có thể nhìn thấy khuôn mặt phấn khởi của nàng.
Cùng lúc đó, một người đàn ông mặc chiến giáp đen, đi sát theo sau nàng, hắn dẫn theo một nhóm Cẩm Y Vệ nghênh ngang kiêu ngạo, mỉm cười đến gần, lên tiếng đá xéo: “Đêm hôm khuya khoắt, các người có hứng thú thế kia, bổn tọa cũng đến góp vui” Thấy Đông Phương Thanh Huyền xuất hiện, khuôn mặt đang rét căm căm của Hạ Đình Đức bỗng dễ chịu xuống một chút
“Đại đô đốc từ phương xa đến, lão phu không thể nghênh tiếp từ xa, thứ lỗi thứ lỗi!” Đông Phương Thanh Huyền cười nhẹ, nhìn khắp một vòng, cất tiếng nói cực kỳ êm tai, “Ngụy quốc công không cần đa lễ, bổn tọa không có sở thích gì khác, chỉ thích xem hô đánh hộ giết, nếu máu chảy thành công thì càng đẹp
Chi bằng các người tiếp tục đi nhỉ?” Hạ Sơ Thất thấy hắn ta vừa tới là liền chào hỏi Hà lão quỷ bèn lườm hắn ta, làm gì có thể dễ dàng cho phép gã ta đánh trống lảng chứ?
Nàng cười lạnh, nhếch môi đầy khinh thường, “Đừng nói nhảm nữa, chẳng phải Ngụy quốc công muốn chứng cứ hay sao? Nếu ta nói trên tay ta có chứng cứ hoàng thái tôn sai khiến Tạ Quốc Nguyên - thủ tướng Sơn Hải Quan cố ý cho Cáp Tát Nhĩ nhập quan, sau đó giết Tạ Quốc Nguyền diệt khẩu, thậm chí bao gồm văn thư qua lại giữa điện Vãn Hoa và Cáp Tát Nhĩ, cùng với các tội chứng hoàng thái tôn cố ý hãm hại Tấn vương, thì Ngụy quốc công có bằng lòng ký tên lăn đầu tay trên vạn tín thư, tấu trình thỉnh cầu triều đình đổi trữ quân hay không?”
Khi Cáp Tát Nhĩ vào Sơn Hải Quan, Tạ Quốc Nguyên tự sát vì thủ thành bất lực là chuyện ai ai cũng biết, nhưng giờ đây nàng lại nói..
là do hoàng thái tôn giết người diệt khẩu, và còn chứng cứ để chứng minh hoàng thái tốn hãm hại Tấn vương.
Câu nói này dấy lên một làn sóng lớn
Đòn này cực kỳ có tác dụng với Hạ Đình Đức
Tất nhiên, chứng cứ của nàng cũng không phải là giả
Đi A Ba Ca chữa bệnh cho Cáp Tát Nhĩ, rồi tương kế tựu kế “bán” biểu tỷ cho y, ngoại trừ nhận được không ít kim ngân châu báu ra, nàng còn kiếm được một vài thứ có ích.
Hạ Đình Đức hừ lạnh, gã bị ép đến nước này rồi, cũng xem như vẫn còn khá bình tĩnh
“Có chứng cứ gì, cứ lấy ra rồi hẵng nói.” Nhìn vị nhị thúc của nhà mình, Hạ Sơ Thất cười, “Chứng cứ tất nhiên phải trình lên điện Phụng Thiên cho hoàng đế xem, sao có thể cho người xem được? Yên tâm, chỉ cần thánh thượng nhìn thấy vật chứng, chỉ e rằng ngôi vị của hoàng thái tôn sẽ không còn vững nữa
Vì thế, ta khuyến Ngụy quốc công dừng nói thay cho hắn ta nữa
Đến lúc đó, có thể hoàng thái tôn giữ được tính mạng nhưng người thì chưa chắc đã được may mắn như thế đâu
Kết cục của tiền Ngụy quốc công thể nào, chẳng lẽ ngươi đã quên rồi?” Vài chữ tiền Ngụy quốc công rót vào trong tai, sắc mặt Hạ Đình Đức tái nhợt, ánh mắt trở nên sâu hơn
“Ngươi là cái thá gì? Có tư cách gì mà nói như thế với lão phu?”
“Ta là cái thá gì?” Hạ Sơ Thất hỏi ngược lại, bỗng nhiên bật cười chế nhạo, “Ngụy quốc công ngươi là gì thì ta là thứ đó, chẳng lẽ ngươi không biết?” Câu này có hàm ý rất thấm sâu
Người nào hiểu tất nhiên sẽ hiểu, hai người cùng họ cùng hàng, tất nhiên là cùng một thứ
Nhưng người không hiểu, lại thấy mụ mị cả đầu óc
Mặt mày Hạ Đình Đức đã tái này còn tái hơn, dưới ánh mắt chèn ép độc ác của nàng, gã lại chẳng dám mở mồm đáp trả, càng chẳng dám đòi chứng cứ nữa
Gã chỉ cau mày, né tránh ánh mắt kia, nhìn về phía Triệu Tôn, nở nụ cười mập mờ.
“Điện hạ, chuyện tối nay lão phu đắc tội rồi
Nhưng làm thần tử, chẳng có gì sai khi làm việc theo ý của triều đình
Nếu điện hạ đã có thủ dụ của thánh thường, những chuyện còn lại, lão phu không tiện nhúng tay vào
Các từ, đêm tối gió lạnh, điện hạ nên nghỉ ngơi sớm đi.”
Hạ Sơ Thất nhếch môi cười lạnh
Việc gã lập tức xóa sạch quan hệ với Triệu Miến Trạch này quả thật chẳng hề có chút khí phách gì
Chắc hẳn năm xưa gã cũng buông tay bỏ rơi Hạ Đình Cản như thế nhỉ? Thất Hạ Đình Đức muốn thoát thân, Triệu Tôn lại giơ tay lên một cách lạnh lùng
“Ngụy quốc công xin dừng bước.” Hạ Đình Đức xoay dầu, thần sắc hơi lúng túng, “Điện hạ vẫn còn có việc?” Triệu Tôn lạnh lùng nhìn gã, cầm một bản cam kết gom lương thực do chính tay Hạ Đình Đức viết từ trên tay Trần Cảnh, vẻ mặt bình tĩnh, giọng nói cũng không bén nhọn, nhưng khi thể lại bức người, “Chuyện thương thảo, vẫn mong Ngụy quốc công thực hiện như đã hứa.” Hạ Đình Đức nheo mắt, ánh mắt âm u.
“Tất nhiên.”
Nói xong gã xoay đầu nhìn phó tướng đang đứng bên hông, Trương Lập, chuyện này giao lại cho ngươi xử lý.”
“Vâng.”
Đánh xong một trận buồn cười, vấn đề lương thảo cũng kết thúc suôn sẻ, thấy Hạ Đình Đức nén lửa giận rời đi, nhưng bỗng có một bóng người khỏe như chim yến, lao nhanh ra từ giữa đám đông, lướt qua như một tia chớp, cây dao găm sắc bén lóe sáng, Hạ Đình Đức bèn kinh hô lên
Vùng cổ lạnh toát, cơn đau nhói tim làm gã trợn hai mắt lên, cổ chảy máu xối xả, cộng thêm dáng vẻ kinh hoàng của gã trông cực kỳ khủng bố dữ tợn
“Một dạo này là bài học dành cho ngươi
Lần sau còn dám xuất ngôn sỉ nhục điện hạ thì sẽ không chỉ bắt người chảy ít máu thế này đâu, mà thanh dao này sẽ đâm vào cổ họng, tiễn người đi gặp Diêm Vương.”
Là Trần Cảnh.
Y dám cứa Hạ Đình Đức một dao trước mặt mọi người?
Trong ánh mắt chăm chú của những người đang ngây dại, y cất dao găm lại, không nói thêm một câu nào nữa, cũng không nhìn Hạ Đình Đức, mà chỉ lẳng lặng trở về bên cạnh Triệu Tôn, vẻ mặt bình tĩnh như thể lúc nãy chẳng hề cứa cổ người ta vậy.
Cảnh tượng vừa rồi xảy ra cực kỳ nhanh, những người có mặt ở đây gần như không ai phản ứng lại kịp.
Khuôn mặt của Triệu Tôn không có cảm xúc, lạnh lùng như sắt, rõ ràng là ngầm chấp nhận hành vi của Trần Cảnh.
Hạ Sơ Thất hơi há miệng ra, bái phục vũ lực của Trần Cảnh, nhưng lại không nói nên lời
Đông Phương Đại đô đốc lạnh mắt đứng nhìn, khóe môi hơi nhếch lên, nở nụ cười cực kỳ quyến rũ.
Còn vùng cổ của Hạ Đình Đức vẫn chảy máu không ngừng, ánh mắt gã vừa kinh hãi vừa phẫn nộ, nó lóe lên tia sáng màu máu
Ngón tay gã run lên chỉ về phía Triệu Tôn, mang theo nỗi hận và hoảng sợ, nhưng lại không thể thốt ra được một chữ nào.
Từ đầu đến cuối, vị hoàng tử có năng lực lãnh đạo nhất của Đại Yển này vẫn luôn bình tĩnh lãnh đạm, ung dung cao quý, tuy không lớn tiếng nhưng câu nào câu nấy thấm sâu vào lòng người
“Các vị tướng sĩ đều nghe thấy nội dung thánh chỉ của điện Văn Hoa, cũng hiểu ý của Ngụy quốc công rồi nhỉ? Nói ra quả thật rất tổn thương tình cảm.” “Hoàng thái tốn và bổn vương có tình thúc chất, nhưng từ khi hắn lên điện Văn Hoa xử lý chính vụ thì cắt đứt nguồn lương thảo của quân Bắt Phạt, gắn rất nhiều tội danh cho ta
Giờ đây lại vu cáo ta lén thả Cáp Tát Nhĩ vào Sơn2Hải Quan, giá họa ta có mưu đồ thông địch phản quốc
Nếu chuyện này mà còn có thể nhẫn nhịn được thì còn chuyện nào không thể nhịn! Bổn vương sẽ dâng tấu chương, xin bệ hạ đối trữ quân.”
“Bổn vương cho rằng, nhị hoàng tử Tấn vương Triệu Cấu là con của Trương hoàng hậu, khiêm tốn nhân nghĩa, vốn đã có tiếng hiển minh
Người làm vua, nếu nhân hậu khoan dung thì sẽ được dân chúng yêu mến, Tấn vương là người thích hợp nhất, nếu chư vị có ý thì hãy ký tên in dấu tay trên vạn ngôn thư của bổn vương rồi cùng trình lên kinh sư để bệ hạ định đoạt.” Câu nói vừa rồi hệt như sét9đánh giữa trời quang
Triệu Tốn nói xong, mọi người trong doanh đều im lặng
Một là không ai ngờ rằng hắn sẽ trực tiếp lên án Triệu Miền Trạch
Hai là không ai ngờ hắn sẽ ép Hồng Thái Để đổi trữ quân
Ba là không ai ngờ hắn lại không yêu cầu bệ hạ lập mình làm trữ quân, mà lại chọn Tần Vương Triệu Cấu
Triệu Tôn là người quỷ kế sâu xa khó dò, không ai có thể hiểu được hắn.
Một lúc lâu sau, Hạ Đình Đức cười lạnh, “Ngôi vị trữ quân liên quan đến xã tắc, đổi trữ quân chẳng khác gì lung lay gốc rễ quốc gia, Tấn vương điện hạ dựa vào gì mà lại có thể hống hách võ đoán6như thế?” Triệu Tôn vẫn bất động, vóc người cao ngất hệt như một vị thần cao quý, chỉ nhìn gã đẩy hững hờ, “Ngụy quốc công không đánh vào Sơn Hải Quan, mà tự ý dẫn binh đến m Sơn, là tội thứ nhất
Mượn danh điện Văn Hoa, thông đồng với Bắc Địch hãm hại bổn vương, là tội thứ hai
Bốn vương cho rằng, hiện tại người nên cầu phúc cho mình, chứ đừng xía vào chuyện này nữa.”
Hạ Đình Đức thẩy hắn sắp trở mặt nên cũng chẳng để ý nữa, gả cười âm hiểm
“Tấn vương muốn lão phu ngậm miệng, nhưng hai mươi vạn đại quân của lão phu lại không ngậm miệng được.”
Hai mươi vạn người ở đây, thật ra0là muốn ổ đông hiếp ít, ép Triệu Tôn đầu hàng
Nhưng Triệu Tôn lại chẳng quan tâm, hắn đáp lời, hệt như đang tán gẫu vậy, “Ngụy quốc công muốn lý do, bổn vương sẽ cho ngươi lý do
Hoàng thái tôn bất nhân bất nghĩa, bổn vương không phục, tướng sĩ Kim Vệ Quân của ta cũng không phục
Hai ngày trước đây, đại quân Nguyễn Hữu đã chiếm được Sơn Hải Quan, công hãm Mật Vân Thuận Nghĩa, chỉ cần bổn vương hạ lệnh thì sẽ có thể tiến vào Bắc Bình
Toàn khu vực Liêu Đông đã rơi vào tay Định An hầu
Giờ đây, toàn bộ phía bắc Đại Yến đều nằm trong tay của bổn vương, nếu thảnh thượng không chịu đổi trữ7quân...”
Hắn không nói tiếp nữa.
Nhưng nói và không nói, không còn quan trọng nữa, vì ai cũng hiểu
Không cần biết ở triều đại nào, có binh có đất có vũ khí là có thể tranh giành với đời, huống hồ gì Triệu Tôn lại có tài dụng binh như thần, chiếm cứ khu vực miền Bắc quan trọng, tiền có thể Nam hạ kinh sư đoạt vị, lùi có thể xưng bá vùng quan ngoại, nếu gặp binh lính với Nguyễn Hữu và Trần Đại Ngưu, khí thể sẽ mạnh như hổ
Cộng thêm mối uy hiếp từ Bắc Địch và nước Cao Thương, đến lúc đó triều đình Đại Yến địch vấy bốn bể, cho dù có dùng tài lực cả nước chống lại Triệu Tôn thì chưa chắc đã phân được thắng bại.
Quan trọng nhất là, bất kể thắng hay thua, kết quả sau đó là triều đình sẽ tổn thất nặng nề
Hạ Đình Đức thấy lạnh sống lưng, lạnh mặt hỏi ngược lại: “Tấn vương muốn ép triều đình vào khuôn khổ?” Triệu Tôn nhìn gã chằm chằm, hơi nhướng mày lên, “Ngươi có thể hiểu như thế? Trời lạnh buốt, trán Hạ Đình Đức lại đổ đầy mồ hôi lạnh, gã cười lạnh, bỗng nhiên phất tay áo quát lên, “Tấn vương nói năng lung tung, xằng bậy
Ngài nói chắc chắn như thế, vậy lão phu hỏi ngài một cấu, ngài có chứng cứ chứng minh lão phu mượn danh điện Văn Hoa để cấu kết với Bắc Địch không?”
Triệu Tốn vẫn chưa lên tiếng thì lại có một giọng nói mềm mại trong veo vang lên từ phía cổng dại doanh.
“Chứng cử tất nhiên là có.”
Cùng với sự xuất hiện của giọng nói kia, Triệu Tôn xoay đầu lại nhìn, quả nhiên nhìn thấy một bóng dáng nhỏ nhắn quen thuộc
Nàng mặc nam trang sải bước đi đầu, mái tóc dài tung bay, tư thể bước đi không hề đoan trang như bậc khuê nữ mà lại vững vàng thận trọng
Cho dù hai người cách nhau rất xa, nhưng trong đêm tuyết thế này, hắn dường như có thể nhìn thấy khuôn mặt phấn khởi của nàng.
Cùng lúc đó, một người đàn ông mặc chiến giáp đen, đi sát theo sau nàng, hắn dẫn theo một nhóm Cẩm Y Vệ nghênh ngang kiêu ngạo, mỉm cười đến gần, lên tiếng đá xéo: “Đêm hôm khuya khoắt, các người có hứng thú thế kia, bổn tọa cũng đến góp vui” Thấy Đông Phương Thanh Huyền xuất hiện, khuôn mặt đang rét căm căm của Hạ Đình Đức bỗng dễ chịu xuống một chút
“Đại đô đốc từ phương xa đến, lão phu không thể nghênh tiếp từ xa, thứ lỗi thứ lỗi!” Đông Phương Thanh Huyền cười nhẹ, nhìn khắp một vòng, cất tiếng nói cực kỳ êm tai, “Ngụy quốc công không cần đa lễ, bổn tọa không có sở thích gì khác, chỉ thích xem hô đánh hộ giết, nếu máu chảy thành công thì càng đẹp
Chi bằng các người tiếp tục đi nhỉ?” Hạ Sơ Thất thấy hắn ta vừa tới là liền chào hỏi Hà lão quỷ bèn lườm hắn ta, làm gì có thể dễ dàng cho phép gã ta đánh trống lảng chứ?
Nàng cười lạnh, nhếch môi đầy khinh thường, “Đừng nói nhảm nữa, chẳng phải Ngụy quốc công muốn chứng cứ hay sao? Nếu ta nói trên tay ta có chứng cứ hoàng thái tôn sai khiến Tạ Quốc Nguyên - thủ tướng Sơn Hải Quan cố ý cho Cáp Tát Nhĩ nhập quan, sau đó giết Tạ Quốc Nguyền diệt khẩu, thậm chí bao gồm văn thư qua lại giữa điện Vãn Hoa và Cáp Tát Nhĩ, cùng với các tội chứng hoàng thái tôn cố ý hãm hại Tấn vương, thì Ngụy quốc công có bằng lòng ký tên lăn đầu tay trên vạn tín thư, tấu trình thỉnh cầu triều đình đổi trữ quân hay không?”
Khi Cáp Tát Nhĩ vào Sơn Hải Quan, Tạ Quốc Nguyên tự sát vì thủ thành bất lực là chuyện ai ai cũng biết, nhưng giờ đây nàng lại nói..
là do hoàng thái tôn giết người diệt khẩu, và còn chứng cứ để chứng minh hoàng thái tốn hãm hại Tấn vương.
Câu nói này dấy lên một làn sóng lớn
Đòn này cực kỳ có tác dụng với Hạ Đình Đức
Tất nhiên, chứng cứ của nàng cũng không phải là giả
Đi A Ba Ca chữa bệnh cho Cáp Tát Nhĩ, rồi tương kế tựu kế “bán” biểu tỷ cho y, ngoại trừ nhận được không ít kim ngân châu báu ra, nàng còn kiếm được một vài thứ có ích.
Hạ Đình Đức hừ lạnh, gã bị ép đến nước này rồi, cũng xem như vẫn còn khá bình tĩnh
“Có chứng cứ gì, cứ lấy ra rồi hẵng nói.” Nhìn vị nhị thúc của nhà mình, Hạ Sơ Thất cười, “Chứng cứ tất nhiên phải trình lên điện Phụng Thiên cho hoàng đế xem, sao có thể cho người xem được? Yên tâm, chỉ cần thánh thượng nhìn thấy vật chứng, chỉ e rằng ngôi vị của hoàng thái tôn sẽ không còn vững nữa
Vì thế, ta khuyến Ngụy quốc công dừng nói thay cho hắn ta nữa
Đến lúc đó, có thể hoàng thái tôn giữ được tính mạng nhưng người thì chưa chắc đã được may mắn như thế đâu
Kết cục của tiền Ngụy quốc công thể nào, chẳng lẽ ngươi đã quên rồi?” Vài chữ tiền Ngụy quốc công rót vào trong tai, sắc mặt Hạ Đình Đức tái nhợt, ánh mắt trở nên sâu hơn
“Ngươi là cái thá gì? Có tư cách gì mà nói như thế với lão phu?”
“Ta là cái thá gì?” Hạ Sơ Thất hỏi ngược lại, bỗng nhiên bật cười chế nhạo, “Ngụy quốc công ngươi là gì thì ta là thứ đó, chẳng lẽ ngươi không biết?” Câu này có hàm ý rất thấm sâu
Người nào hiểu tất nhiên sẽ hiểu, hai người cùng họ cùng hàng, tất nhiên là cùng một thứ
Nhưng người không hiểu, lại thấy mụ mị cả đầu óc
Mặt mày Hạ Đình Đức đã tái này còn tái hơn, dưới ánh mắt chèn ép độc ác của nàng, gã lại chẳng dám mở mồm đáp trả, càng chẳng dám đòi chứng cứ nữa
Gã chỉ cau mày, né tránh ánh mắt kia, nhìn về phía Triệu Tôn, nở nụ cười mập mờ.
“Điện hạ, chuyện tối nay lão phu đắc tội rồi
Nhưng làm thần tử, chẳng có gì sai khi làm việc theo ý của triều đình
Nếu điện hạ đã có thủ dụ của thánh thường, những chuyện còn lại, lão phu không tiện nhúng tay vào
Các từ, đêm tối gió lạnh, điện hạ nên nghỉ ngơi sớm đi.”
Hạ Sơ Thất nhếch môi cười lạnh
Việc gã lập tức xóa sạch quan hệ với Triệu Miến Trạch này quả thật chẳng hề có chút khí phách gì
Chắc hẳn năm xưa gã cũng buông tay bỏ rơi Hạ Đình Cản như thế nhỉ? Thất Hạ Đình Đức muốn thoát thân, Triệu Tôn lại giơ tay lên một cách lạnh lùng
“Ngụy quốc công xin dừng bước.” Hạ Đình Đức xoay dầu, thần sắc hơi lúng túng, “Điện hạ vẫn còn có việc?” Triệu Tôn lạnh lùng nhìn gã, cầm một bản cam kết gom lương thực do chính tay Hạ Đình Đức viết từ trên tay Trần Cảnh, vẻ mặt bình tĩnh, giọng nói cũng không bén nhọn, nhưng khi thể lại bức người, “Chuyện thương thảo, vẫn mong Ngụy quốc công thực hiện như đã hứa.” Hạ Đình Đức nheo mắt, ánh mắt âm u.
“Tất nhiên.”
Nói xong gã xoay đầu nhìn phó tướng đang đứng bên hông, Trương Lập, chuyện này giao lại cho ngươi xử lý.”
“Vâng.”
Đánh xong một trận buồn cười, vấn đề lương thảo cũng kết thúc suôn sẻ, thấy Hạ Đình Đức nén lửa giận rời đi, nhưng bỗng có một bóng người khỏe như chim yến, lao nhanh ra từ giữa đám đông, lướt qua như một tia chớp, cây dao găm sắc bén lóe sáng, Hạ Đình Đức bèn kinh hô lên
Vùng cổ lạnh toát, cơn đau nhói tim làm gã trợn hai mắt lên, cổ chảy máu xối xả, cộng thêm dáng vẻ kinh hoàng của gã trông cực kỳ khủng bố dữ tợn
“Một dạo này là bài học dành cho ngươi
Lần sau còn dám xuất ngôn sỉ nhục điện hạ thì sẽ không chỉ bắt người chảy ít máu thế này đâu, mà thanh dao này sẽ đâm vào cổ họng, tiễn người đi gặp Diêm Vương.”
Là Trần Cảnh.
Y dám cứa Hạ Đình Đức một dao trước mặt mọi người?
Trong ánh mắt chăm chú của những người đang ngây dại, y cất dao găm lại, không nói thêm một câu nào nữa, cũng không nhìn Hạ Đình Đức, mà chỉ lẳng lặng trở về bên cạnh Triệu Tôn, vẻ mặt bình tĩnh như thể lúc nãy chẳng hề cứa cổ người ta vậy.
Cảnh tượng vừa rồi xảy ra cực kỳ nhanh, những người có mặt ở đây gần như không ai phản ứng lại kịp.
Khuôn mặt của Triệu Tôn không có cảm xúc, lạnh lùng như sắt, rõ ràng là ngầm chấp nhận hành vi của Trần Cảnh.
Hạ Sơ Thất hơi há miệng ra, bái phục vũ lực của Trần Cảnh, nhưng lại không nói nên lời
Đông Phương Đại đô đốc lạnh mắt đứng nhìn, khóe môi hơi nhếch lên, nở nụ cười cực kỳ quyến rũ.
Còn vùng cổ của Hạ Đình Đức vẫn chảy máu không ngừng, ánh mắt gã vừa kinh hãi vừa phẫn nộ, nó lóe lên tia sáng màu máu
Ngón tay gã run lên chỉ về phía Triệu Tôn, mang theo nỗi hận và hoảng sợ, nhưng lại không thể thốt ra được một chữ nào.
/1583
|