Trên đường đến thôn Kim Sa huyện Vọng Tùng, đội ngũ rước linh cữu chiều muộn vừa gào khóc vừa 1 rải vàng mã tấu nhạc buồn suốt đường đi, trên quan tài quấn cờ lớn, trầy trật bước trên con đường lầy lội.
“Sống chết do trời, cỏ hoang lấp bãi tha ma, cuộc đời vốn khổ, rời đi đừng bị thương...” Người xướng bài phúng điếu cố gắng hoàn thành chức trách. Hễ xướng là gió lạnh gào thét dữ dội hơn. Tiếng khóc bên ngoài2réo rắt thê thảm. Dưới đáy quan tài lắc lư dữ dội, Hạ Sơ Thất từ từ tỉnh lại. Nhưng tay chân nàng bị trói chặt, miệng bị chặn kín, trông hệt như cái bánh chưng, chỉ cử động được mỗi cái đầu.
Nàng nghiêng đầu, liên tục dùng miệng bị khăn chặn kín ma sát vào trên quan tài, cọ cọ liên hồi. Cũng không biết mất bao lâu khăn bịt miệng cuối cùng cũng lỏng ra. Nàng từ từ nhổ ra, há miệng hít thở, nhìn8chằm chằm bóng tối trước mắt, chật hẹp, không có ánh sáng.
Nàng cái gì cũng không nhìn thấy rõ, nhưng Hạ Sơ Thất có thể tưởng tượng được, một cô gái nằm trong chỗ hở dưới đáy quan tài, bị trói chặt như trói gà, là hình ảnh bi thảm cỡ nào.
Miệng được tự do, nhưng nàng không kêu lên, vẫn nằm im bất động, lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
Lúc bấy giờ, trời càng tối đen, người khiêng quan tài không hề phát hiện bất thường6trong đó.
Thật ra những người rước linh cữu này hoàn toàn không giả dối, thật sự trong nhà có mẹ chết, xui xẻo làm sao mà lại bị Cẩm Y Vệ gây khó dễ. Đoàn người này đều là người trong thôn, dưới sự đe dọa lợi dụng của Cẩm Y Vệ, ai dám không nghe?
Hạ Sơ Thất nhắm mắt lại.
Mẹ cái tên Đông Phương Thanh Huyền kia chứ! Đây là tình cảnh bị sâu nhất kể từ sau khi nàng bị dìm lồng heo ở thôn3Lưu Niên. Ngày thường, Triệu Tôn dù hay bắt bẻ nàng, nghiêm khắc với nàng, trêu chọc nàng, nhưng ít ra nàng cũng không cần phải lo cho cái mạng nhỏ này. Nhưng tên ẻo lả Đông Phương kia là kẻ quá biến thái. Ai biết lúc nào tự dưng hắn nổi khùng, vẽ vài đường lên mặt nàng, hoặc chặt đứt tay chân nàng thành người gậy chứ?
“Mau nhìn!” Bên ngoài quan tài vốn đang tấu nhạc buồn thê thảm, đột nhiên có tiếng la hét5hoảng sợ ầm ĩ, át cả tiếng nhạc sầu thảm, kéo theo tiếng hét đó là hàng loạt âm thanh khác.
Vù... vì
Ào... ào ào
Ầm... bịch... Tiếng nước ào ạt chảy xiết chỉ có trong phim thảm họa mới có thể nghe thấy đang đồng loạt hướng tới.
Hạ Sơ Thất cả kinh, chẳng lẽ hai ngày nay mưa to, sạt lở đất rồi? Nàng nghiêng tai lắng nghe, cũng chẳng biết rốt cuộc đã có chuyện gì. Nhạc đưa đám ngưng bặt, bài phúng điếu bị cắt ngang. Tiếp sau đó là tiếng kêu la thất thanh đáng sợ hơn cả.
“Là lũ quét... lũ quét đến!” “Không, không phải lũ quét. Hình như là vỡ đập Tiền Giang rồi!” “Vỡ đập rồi! Chạy nhanh đi...”
“Ca! Mẹ, mẹ vẫn còn ở trong quan tài trong quan tài... “Chạy nhanh đi, Tam nhi, không kịp nữa rồi!” Hạ Sơ Thất nghe tiếng hoảng loạn, khắp nơi đều là âm thanh hỗn loạn. Đám người vừa rồi khóc thương thảm thiết vì mẹ chết gần như không chần chừ, chỉ lo chạy trốn giữ mạng. Người sống dĩ nhiên quan trọng hơn người chết. Ngay cả mẹ ruột mà bọn họ còn chẳng quan tâm nữa thì lấy đâu ra mà lo lắng đến Hạ Sơ Thất?
“Nhanh, nhanh mang nàng ta ra... Quan tài cách chúng ta không xa.”
Cẩm Y Vệ cải trang đi theo đột nhiên gào to trong cơn giận dữ của lũ.
“Không được, Mã Thiên Hộ, không kịp đâu! Quan tài đóng đinh chết rồi, mau chạy đi...”
“Không được, Dương Lão Nhị, quay lại!”
“Mã Thiên Hộ, chạy mau đi...”
“Mẹ kiếp, lệnh Đại Đô đốc mà ngươi cũng dám... Vương Tam, nhanh lên!” “Mã Thiên Hộ, chạy đi...”
Tiếng chửi, tiếng nói chuyện bên ngoài nhanh chóng bị tiếng gào thét của cơn lũ bao phủ. Nhưng người của Cẩm Y Vệ hình như vẫn chưa đi. Hạ Sơ Thất vẫn cảm nhận được tiếng “bang bang” khi quan tài bị cạy. Song, dưới bầu trời tối mờ, cơn lũ lớn như ác càn quét cuốn tất cả đi xa, nhà cửa cây cối bị lũ nhấn chìm, nỗi sợ hãi đã chiến thắng trách nhiệm. Người sắp chết đến nơi thì nhiệm vụ cũng chỉ là phù du. Hai tên Cẩm Y Vệ liếc nhau, không hẹn mà cùng bỏ chạy. “Các ngươi con mẹ nó... Quay lại!”
Ẩm... ào... Vù... m...
Tiếng gió, tiếng nước, tiếng đập... Cơn lũ như mãnh thú, thế nước dời núi lấp biển.
Hạ Sơ Thất nghiêng tai lắng nghe động tĩnh bên ngoài, đập mạnh đầu vào quan tài, cao giọng gọi to: “Này! Cẩm Y Vệ của Sát Thiên Đao! Tụi bây con mẹ nó quay lại cạy quan tài ra cho ông đây chạy nữa chứ!” Đương nhiên, không ai đáp lại nàng.
Nhìn quan tài tối thui, nàng chợt bật cười. Mẹ nó, chết mà cũng kéo thi thể làm đệm lưng, vận cứt chó gì đây? Kiểu chết ly kì này cũng thật bi thảm quá! Hạ Sơ Thất từ từ nhắm mắt lại. Biết đâu, tỉnh lại, nàng vẫn trong biệt thự của nhà Chiêm Sắc, cầm chiếc gương soi tới soi lui. Biết đâu, khi nàng mở mắt, phát hiện tất cả con mẹ nó chỉ là mơ. “Chủ tử, không thể qua đó. Có lũ quét...”
Tiếng thét the thé hơn cả tiếng vịt đực, hoàn toàn thay đổi vì lo lắng và sợ hãi, nhưng lại làm Hạ Sơ Thất thấy quen tai. Là Trịnh Nhị Bảo?
Triệu Tôn đến rồi?
“Gia!”
“Điện hạ, điện hạ! Mau! Giữ chặt điện hạ!” “Các ngươi chạy mau! Không được lại đây!”
Tiếng la sau còn gấp hơn tiếng la trước, cùng tiếng gào thét dữ tợn của cơn lũ như dã thú, khiến tim Hạ Sơ Thất vẫn nằm trong quan tài tối thui sắp nhảy lên tận cổ họng rồi. Trong tình huống thế này mà Triệu Tôn vẫn dám tới cứu nàng? “Rầm...”
Hạ Sơ Thất còn chưa kịp nghĩ nhiều, một cú đâm như gần kề cái chết đập tới. Nàng cảm thấy toàn bộ quan tài như bị sóng đẩy ra xa, rồi rung lắc liên hồi. Đầu Hạ Sơ Thất đập vào vách quan tài khiến mắt nàng nổ đom đóm.
Nàng đoán, quan tài bị lũ đánh trôi rồi. Đúng lúc này, đột nhiên có tiếng “bịch” của vật nặng rơi xuống ở trên đầu. Quan tài bị chấn động mạnh, hơi chìm xuống, giống như lập tức sẽ rơi vào trong cơn sóng mạnh và bị cuốn trôi. Hiển nhiên, có người lao xuống bám vào quan tài.
Là Triệu Tôn sao? Nàng nghĩ.
Quả nhiên, giọng nói trầm trầm của Triệu Tôn chợt vang lên ở phía trên: “Sở Thất!”
Lưỡi chợt trượt ra, vành mắt Hạ Sở Thất nóng lên: “Ta ở đây. Này, ta ở trong này.”
Nàng không biết hắn có nghe thấy giọng mình không, một lúc lâu không thấy hắn đáp, nàng lại dùng đầu đập mạnh vào quan tài. Nhưng rất nhanh chóng, lại có dòng nước xiết cuốn nàng và quan tài ra xa, rồi quấn vào cơn lũ kinh hoàng.
Mỗi lần sóng cuốn là một lần va đập mạnh, Hạ Sơ Thất bị đập đến váng cả đầu, hoa mắt.
Nàng kêu to: “Này, ngươi nghĩ cách kéo ta ra ngoài đã, trong này bắt đầu thấm nước rồi, lát nữa thôi ta sẽ chết đuối mất.”
Bên ngoài không có tiếng gì. Không, phải nói là không có tiếng của Triệu Tôn. Tiếng sóng gào thét của cơn lũ rất ồn. Sóng cuốn quan tài đụng vào cây cối, đập vào tảng đá, vang lên tiếng “rầm rầm” đáng sợ. Mỗi lần như quất mạnh vào tim nàng.
Hạ Sơ Thất không dám tưởng tượng đến cảnh bên ngoài, chỉ gọi: “Này, Triệu Tôn! Ngươi sao rồi?”
Nàng đập đầu lên, nhưng hắn vẫn không đáp lại.
Trong lòng nàng không kìm được nghĩ, chẳng lẽ hắn cũng bị lũ cuốn đi rồi?
Về nguyên tắc thì Hạ Sơ Thất là người tốt. Nghĩ đến khả năng đó, trong lòng nàng càng luống cuống. Nghĩ bụng sắp chết mà còn gánh nợ một mạng, cổ họng nàng như bị nhét đầy rơm, tiếng gọi ra cũng thê lương hơn.
“Triệu Tôn? Này, Triệu Tôn! Ngươi nói chuyện đi. Nói chuyện đi!”
“Gào cái quái gì? Câm miệng!” Tiếng quát to lạnh lùng đột nhiên vang lên bên trên khiến nàng thở phào nhẹ nhõm.
“Ông đây sợ người chết, không ai trả gương cho ta. Sợ ngươi còn đến chỗ Diêm Vương tham quan, sẵn tiện nói ta thiếu mạng người, thì chẳng phải ta phải xuống âm tào địa phủ bồi thường tiền cho ngươi sao?”
Triệu Tôn không phản ứng với câu nói gợi đòn của nàng, một lúc lâu sau mới trầm giọng nói: “Nhẫn nại chút đi.”
Quan tài này quả thật làm bằng gỗ, nhưng bên ngoài bọc lớp sắt, đinh đóng lại quá chặt, chém nửa buổi cũng chẳng rơi ra. Vả lại tình huống hiện giờ cũng không như bình thường, lũ quét ngay kế bên đã nguy hiểm đến tính mạng rồi, nói gì đến chuyện nghĩ cách cạy nắp quan tài?
Hạ Sơ Thất có thể tưởng tượng được chỗ khó của Triệu Tôn.
Trong tiếng kiếm chém “keng keng” vào quan tài và tiếng rít gào của cơn lũ quét, Hạ Sơ Thất khẽ mở miệng, định bụng an ủi người kia, nhưng miệng bị rách do vừa rồi ma sát đẩy khăn vải ra khiến nàng đau đớn hít hà một tiếng. Nàng bèn vội ngậm chặt miệng lại.
“Sặc nước rồi sao?” Triệu Tôn ở bên ngoài hỏi.
Qua khe hở hắn chém ra được, nước lũ ập vào, quả thật đã gần tới lỗ tai nàng rồi. Nhưng nàng nói với hắn thì có ích gì? Hạ Sơ Thất giấy người, cố gắng duỗi cổ lên cao, cười đáp: “Đừng vội, ngươi cứ từ từ chém. Ta ở đây rất thoải mái, có ma nữ bầu bạn.”
“Keng... keng... keng...” Tiếng kiếm sắc bén va chạm vào quan tài.
“Ầm... ầm...ầm... ầm... bang...” Tiếng lũ liên tục ập vào, nâng quan tài đâm vào chướng ngại trên đường đi, phát ra tiếng gào thét.
Tốc độ nước cuốn rất nhanh, quan tài càng dạt ra xa, nước lũ tràn vào càng ngày càng nhiều.
Nước đã sắp ngập lên đỉnh đầu nàng rồi.
Nghĩ đến thi thể của bà già ở bên trên, dạ dày Hạ Sơ Thất quặn lên. Nàng rất muốn giục Triệu Tôn nhanh lên, nhưng dù sao hắn cũng vì cứu nàng mà xông tới, an toàn của hắn càng quan trọng. Hạ Sơ Thất hít sâu, nín thở, cổ duỗi cao như hươu cao cổ, im lặng chờ đợi. “Thư thái vậy sao?” Bên trên lại vang lên tiếng nói lãnh đạm của Triệu Tôn.
Cảm giác tóc cũng phiêu phiếu trong nước, Hạ Sơ Thất nín thở. “Cũng được, rất thoải mái!” Nàng vốn định ủng hộ tinh thần hắn. Nhưng vừa nghe thế thì hắn lại ngừng thật, nói chậm rãi: “Vậy gia đi trước, ngươi cứ ở trong mà thư thái.”
“Này này này!”
“Sống chết do trời, cỏ hoang lấp bãi tha ma, cuộc đời vốn khổ, rời đi đừng bị thương...” Người xướng bài phúng điếu cố gắng hoàn thành chức trách. Hễ xướng là gió lạnh gào thét dữ dội hơn. Tiếng khóc bên ngoài2réo rắt thê thảm. Dưới đáy quan tài lắc lư dữ dội, Hạ Sơ Thất từ từ tỉnh lại. Nhưng tay chân nàng bị trói chặt, miệng bị chặn kín, trông hệt như cái bánh chưng, chỉ cử động được mỗi cái đầu.
Nàng nghiêng đầu, liên tục dùng miệng bị khăn chặn kín ma sát vào trên quan tài, cọ cọ liên hồi. Cũng không biết mất bao lâu khăn bịt miệng cuối cùng cũng lỏng ra. Nàng từ từ nhổ ra, há miệng hít thở, nhìn8chằm chằm bóng tối trước mắt, chật hẹp, không có ánh sáng.
Nàng cái gì cũng không nhìn thấy rõ, nhưng Hạ Sơ Thất có thể tưởng tượng được, một cô gái nằm trong chỗ hở dưới đáy quan tài, bị trói chặt như trói gà, là hình ảnh bi thảm cỡ nào.
Miệng được tự do, nhưng nàng không kêu lên, vẫn nằm im bất động, lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
Lúc bấy giờ, trời càng tối đen, người khiêng quan tài không hề phát hiện bất thường6trong đó.
Thật ra những người rước linh cữu này hoàn toàn không giả dối, thật sự trong nhà có mẹ chết, xui xẻo làm sao mà lại bị Cẩm Y Vệ gây khó dễ. Đoàn người này đều là người trong thôn, dưới sự đe dọa lợi dụng của Cẩm Y Vệ, ai dám không nghe?
Hạ Sơ Thất nhắm mắt lại.
Mẹ cái tên Đông Phương Thanh Huyền kia chứ! Đây là tình cảnh bị sâu nhất kể từ sau khi nàng bị dìm lồng heo ở thôn3Lưu Niên. Ngày thường, Triệu Tôn dù hay bắt bẻ nàng, nghiêm khắc với nàng, trêu chọc nàng, nhưng ít ra nàng cũng không cần phải lo cho cái mạng nhỏ này. Nhưng tên ẻo lả Đông Phương kia là kẻ quá biến thái. Ai biết lúc nào tự dưng hắn nổi khùng, vẽ vài đường lên mặt nàng, hoặc chặt đứt tay chân nàng thành người gậy chứ?
“Mau nhìn!” Bên ngoài quan tài vốn đang tấu nhạc buồn thê thảm, đột nhiên có tiếng la hét5hoảng sợ ầm ĩ, át cả tiếng nhạc sầu thảm, kéo theo tiếng hét đó là hàng loạt âm thanh khác.
Vù... vì
Ào... ào ào
Ầm... bịch... Tiếng nước ào ạt chảy xiết chỉ có trong phim thảm họa mới có thể nghe thấy đang đồng loạt hướng tới.
Hạ Sơ Thất cả kinh, chẳng lẽ hai ngày nay mưa to, sạt lở đất rồi? Nàng nghiêng tai lắng nghe, cũng chẳng biết rốt cuộc đã có chuyện gì. Nhạc đưa đám ngưng bặt, bài phúng điếu bị cắt ngang. Tiếp sau đó là tiếng kêu la thất thanh đáng sợ hơn cả.
“Là lũ quét... lũ quét đến!” “Không, không phải lũ quét. Hình như là vỡ đập Tiền Giang rồi!” “Vỡ đập rồi! Chạy nhanh đi...”
“Ca! Mẹ, mẹ vẫn còn ở trong quan tài trong quan tài... “Chạy nhanh đi, Tam nhi, không kịp nữa rồi!” Hạ Sơ Thất nghe tiếng hoảng loạn, khắp nơi đều là âm thanh hỗn loạn. Đám người vừa rồi khóc thương thảm thiết vì mẹ chết gần như không chần chừ, chỉ lo chạy trốn giữ mạng. Người sống dĩ nhiên quan trọng hơn người chết. Ngay cả mẹ ruột mà bọn họ còn chẳng quan tâm nữa thì lấy đâu ra mà lo lắng đến Hạ Sơ Thất?
“Nhanh, nhanh mang nàng ta ra... Quan tài cách chúng ta không xa.”
Cẩm Y Vệ cải trang đi theo đột nhiên gào to trong cơn giận dữ của lũ.
“Không được, Mã Thiên Hộ, không kịp đâu! Quan tài đóng đinh chết rồi, mau chạy đi...”
“Không được, Dương Lão Nhị, quay lại!”
“Mã Thiên Hộ, chạy mau đi...”
“Mẹ kiếp, lệnh Đại Đô đốc mà ngươi cũng dám... Vương Tam, nhanh lên!” “Mã Thiên Hộ, chạy đi...”
Tiếng chửi, tiếng nói chuyện bên ngoài nhanh chóng bị tiếng gào thét của cơn lũ bao phủ. Nhưng người của Cẩm Y Vệ hình như vẫn chưa đi. Hạ Sơ Thất vẫn cảm nhận được tiếng “bang bang” khi quan tài bị cạy. Song, dưới bầu trời tối mờ, cơn lũ lớn như ác càn quét cuốn tất cả đi xa, nhà cửa cây cối bị lũ nhấn chìm, nỗi sợ hãi đã chiến thắng trách nhiệm. Người sắp chết đến nơi thì nhiệm vụ cũng chỉ là phù du. Hai tên Cẩm Y Vệ liếc nhau, không hẹn mà cùng bỏ chạy. “Các ngươi con mẹ nó... Quay lại!”
Ẩm... ào... Vù... m...
Tiếng gió, tiếng nước, tiếng đập... Cơn lũ như mãnh thú, thế nước dời núi lấp biển.
Hạ Sơ Thất nghiêng tai lắng nghe động tĩnh bên ngoài, đập mạnh đầu vào quan tài, cao giọng gọi to: “Này! Cẩm Y Vệ của Sát Thiên Đao! Tụi bây con mẹ nó quay lại cạy quan tài ra cho ông đây chạy nữa chứ!” Đương nhiên, không ai đáp lại nàng.
Nhìn quan tài tối thui, nàng chợt bật cười. Mẹ nó, chết mà cũng kéo thi thể làm đệm lưng, vận cứt chó gì đây? Kiểu chết ly kì này cũng thật bi thảm quá! Hạ Sơ Thất từ từ nhắm mắt lại. Biết đâu, tỉnh lại, nàng vẫn trong biệt thự của nhà Chiêm Sắc, cầm chiếc gương soi tới soi lui. Biết đâu, khi nàng mở mắt, phát hiện tất cả con mẹ nó chỉ là mơ. “Chủ tử, không thể qua đó. Có lũ quét...”
Tiếng thét the thé hơn cả tiếng vịt đực, hoàn toàn thay đổi vì lo lắng và sợ hãi, nhưng lại làm Hạ Sơ Thất thấy quen tai. Là Trịnh Nhị Bảo?
Triệu Tôn đến rồi?
“Gia!”
“Điện hạ, điện hạ! Mau! Giữ chặt điện hạ!” “Các ngươi chạy mau! Không được lại đây!”
Tiếng la sau còn gấp hơn tiếng la trước, cùng tiếng gào thét dữ tợn của cơn lũ như dã thú, khiến tim Hạ Sơ Thất vẫn nằm trong quan tài tối thui sắp nhảy lên tận cổ họng rồi. Trong tình huống thế này mà Triệu Tôn vẫn dám tới cứu nàng? “Rầm...”
Hạ Sơ Thất còn chưa kịp nghĩ nhiều, một cú đâm như gần kề cái chết đập tới. Nàng cảm thấy toàn bộ quan tài như bị sóng đẩy ra xa, rồi rung lắc liên hồi. Đầu Hạ Sơ Thất đập vào vách quan tài khiến mắt nàng nổ đom đóm.
Nàng đoán, quan tài bị lũ đánh trôi rồi. Đúng lúc này, đột nhiên có tiếng “bịch” của vật nặng rơi xuống ở trên đầu. Quan tài bị chấn động mạnh, hơi chìm xuống, giống như lập tức sẽ rơi vào trong cơn sóng mạnh và bị cuốn trôi. Hiển nhiên, có người lao xuống bám vào quan tài.
Là Triệu Tôn sao? Nàng nghĩ.
Quả nhiên, giọng nói trầm trầm của Triệu Tôn chợt vang lên ở phía trên: “Sở Thất!”
Lưỡi chợt trượt ra, vành mắt Hạ Sở Thất nóng lên: “Ta ở đây. Này, ta ở trong này.”
Nàng không biết hắn có nghe thấy giọng mình không, một lúc lâu không thấy hắn đáp, nàng lại dùng đầu đập mạnh vào quan tài. Nhưng rất nhanh chóng, lại có dòng nước xiết cuốn nàng và quan tài ra xa, rồi quấn vào cơn lũ kinh hoàng.
Mỗi lần sóng cuốn là một lần va đập mạnh, Hạ Sơ Thất bị đập đến váng cả đầu, hoa mắt.
Nàng kêu to: “Này, ngươi nghĩ cách kéo ta ra ngoài đã, trong này bắt đầu thấm nước rồi, lát nữa thôi ta sẽ chết đuối mất.”
Bên ngoài không có tiếng gì. Không, phải nói là không có tiếng của Triệu Tôn. Tiếng sóng gào thét của cơn lũ rất ồn. Sóng cuốn quan tài đụng vào cây cối, đập vào tảng đá, vang lên tiếng “rầm rầm” đáng sợ. Mỗi lần như quất mạnh vào tim nàng.
Hạ Sơ Thất không dám tưởng tượng đến cảnh bên ngoài, chỉ gọi: “Này, Triệu Tôn! Ngươi sao rồi?”
Nàng đập đầu lên, nhưng hắn vẫn không đáp lại.
Trong lòng nàng không kìm được nghĩ, chẳng lẽ hắn cũng bị lũ cuốn đi rồi?
Về nguyên tắc thì Hạ Sơ Thất là người tốt. Nghĩ đến khả năng đó, trong lòng nàng càng luống cuống. Nghĩ bụng sắp chết mà còn gánh nợ một mạng, cổ họng nàng như bị nhét đầy rơm, tiếng gọi ra cũng thê lương hơn.
“Triệu Tôn? Này, Triệu Tôn! Ngươi nói chuyện đi. Nói chuyện đi!”
“Gào cái quái gì? Câm miệng!” Tiếng quát to lạnh lùng đột nhiên vang lên bên trên khiến nàng thở phào nhẹ nhõm.
“Ông đây sợ người chết, không ai trả gương cho ta. Sợ ngươi còn đến chỗ Diêm Vương tham quan, sẵn tiện nói ta thiếu mạng người, thì chẳng phải ta phải xuống âm tào địa phủ bồi thường tiền cho ngươi sao?”
Triệu Tôn không phản ứng với câu nói gợi đòn của nàng, một lúc lâu sau mới trầm giọng nói: “Nhẫn nại chút đi.”
Quan tài này quả thật làm bằng gỗ, nhưng bên ngoài bọc lớp sắt, đinh đóng lại quá chặt, chém nửa buổi cũng chẳng rơi ra. Vả lại tình huống hiện giờ cũng không như bình thường, lũ quét ngay kế bên đã nguy hiểm đến tính mạng rồi, nói gì đến chuyện nghĩ cách cạy nắp quan tài?
Hạ Sơ Thất có thể tưởng tượng được chỗ khó của Triệu Tôn.
Trong tiếng kiếm chém “keng keng” vào quan tài và tiếng rít gào của cơn lũ quét, Hạ Sơ Thất khẽ mở miệng, định bụng an ủi người kia, nhưng miệng bị rách do vừa rồi ma sát đẩy khăn vải ra khiến nàng đau đớn hít hà một tiếng. Nàng bèn vội ngậm chặt miệng lại.
“Sặc nước rồi sao?” Triệu Tôn ở bên ngoài hỏi.
Qua khe hở hắn chém ra được, nước lũ ập vào, quả thật đã gần tới lỗ tai nàng rồi. Nhưng nàng nói với hắn thì có ích gì? Hạ Sơ Thất giấy người, cố gắng duỗi cổ lên cao, cười đáp: “Đừng vội, ngươi cứ từ từ chém. Ta ở đây rất thoải mái, có ma nữ bầu bạn.”
“Keng... keng... keng...” Tiếng kiếm sắc bén va chạm vào quan tài.
“Ầm... ầm...ầm... ầm... bang...” Tiếng lũ liên tục ập vào, nâng quan tài đâm vào chướng ngại trên đường đi, phát ra tiếng gào thét.
Tốc độ nước cuốn rất nhanh, quan tài càng dạt ra xa, nước lũ tràn vào càng ngày càng nhiều.
Nước đã sắp ngập lên đỉnh đầu nàng rồi.
Nghĩ đến thi thể của bà già ở bên trên, dạ dày Hạ Sơ Thất quặn lên. Nàng rất muốn giục Triệu Tôn nhanh lên, nhưng dù sao hắn cũng vì cứu nàng mà xông tới, an toàn của hắn càng quan trọng. Hạ Sơ Thất hít sâu, nín thở, cổ duỗi cao như hươu cao cổ, im lặng chờ đợi. “Thư thái vậy sao?” Bên trên lại vang lên tiếng nói lãnh đạm của Triệu Tôn.
Cảm giác tóc cũng phiêu phiếu trong nước, Hạ Sơ Thất nín thở. “Cũng được, rất thoải mái!” Nàng vốn định ủng hộ tinh thần hắn. Nhưng vừa nghe thế thì hắn lại ngừng thật, nói chậm rãi: “Vậy gia đi trước, ngươi cứ ở trong mà thư thái.”
“Này này này!”
/1583
|