*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Điểm này, nàng dám khẳng định
Nhưng với nàng mà nói, dù qua bao nhiêu năm, thứ nàng nhớ rõ ràng nhất là công tử áo đỏ lúc mới gặp trong rừng cây ở Thanh Cương
Dáng người quyến rũ như lửa, gương mặt đẹp đến kinh người, đó là màn bắt đầu sớm nhất của hắn ta trong vô số lần xuất hiện đầy hoa lệ trên sân khấu
“Nàng khóc ư?” Hắn ta hỏi.
Hạ Sơ Thất bị Giáp Nhất ôm chặt cứng, lúc này mới có phản ứng, tuy nàng không khóc nhưng hai mắt lại ướt át, cảnh vật nhìn thấy rất mơ hồ, thật sự cực kỳ mất mặt
Mà nam nhân mặc áo đỏ trước mặt nàng dường như lại rất thỏa mãn với sự thất thổ đó, không2thèm để ý đến bàn tay kia đã bị phể bỏ chưa, hắn chỉ cười nhìn nàng, khóe môi cong lên.
“Còn cười được à?” Nàng nhíu chặt mày, “Ngươi cố gắng chịu đựng, chờ ra khỏi phòng tử rồi, ta sẽ băng bó cho ngươi.” Đông Phương Thanh Huyền hơi ngẩng đầu, bất chấp mồ hôi lạnh đang nhỏ xuống như mưa từ trên trán, cũng bất chấp sự đau đớn ở tay, đôi con ngươi màu hổ phách nhạt được bao phủ bởi một màu sắc ấm áp
“Đừng kích động, làm nổi dục niệm.” “Ta..” Đầu óc nàng đau tới mức sắp nổ tung lên rồi
Tuy rằng nàng đang cảm thấy kỳ quái tại sao mình cũng bị trúng thuốc nhưng lại không nổi điên như những người khác,9nhưng trong lòng nàng cũng không muốn thật sự xảy ra chuyện, làm liên lụy người khác
Vì thế, nàng ngậm chặt miệng, giữ vững tâm lý
Nàng không biết qua bao lâu thời gian, cũng không biết sóng gió trên bàn cờ trong đình Uyên Ương, lại càng không biết mồ hôi lạnh trên trán Triệu Tôn còn dày đặc hơn cả Đông Phương Thanh Huyền
Nàng chỉ có thể yên lặng cầu nguyện, vừa quan sát sắc mặt tái nhợt của Đông Phương Thanh Huyền, vừa an ủi Giáp Nhất đã rơi vào điên cuồng, trong lòng không ngừng lặp đi lặp lại câu cầu mong Triệu Thập Cửu “mau mau phá cục”
Đột nhiên, “phịch” một tiếng, Giáp Nhất vốn dĩ vẫn đang ôm lấy nàng đột nhiên tụt xuống.
“Giáp Nhất!”
Nàng6chỉ nghĩ là chân hắn ta bị mềm nhũn ra mà thôi
Nhưng ai ngờ, rồng đá không phun nước nữa, cái đáy hồ chứa nước chỉ cao đến hông như đột nhiên có ánh sáng, khiến cho thân mình Giáp Nhất đang ngâm trong hồ đột nhiên sụt xuống
Nếu không phải Giáp Nhất đang ôm lấy Hạ Sơ Thất, có khi cả người đã hoàn toàn rơi vào trong đó rồi.
“Ông chủ Giáp, ngươi bám chặt ta!” Hạ Sơ Thất kinh hãi biển sắc, một bàn tay túm chặt hắn ta, một bàn tay bám chặt vào đầu rồng đá
“Ông chủ Giáp, ngươi mau bám vào rồng đá đi, ta sắp ngã xuống rồi!”
“A Sở..
Động tác của Giáp Nhất hơi cứng lại, dường như có một giây tỉnh táo lại0khi nghe nàng hét lên chói tai như thế
Đột nhiên, hắn ta dùng sức đẩy nàng lên phía đỉnh đầu, giúp thân mình nghiêng lệch của nàng ngồi trở về vị trí, nhưng hắn ta dùng sức như vậy nên khiến cho tốc độ chìm xuống của mình càng nhanh hơn
“Giáp Nhất!” Hạ Sơ Thất muốn tủm chặt lấy hắn ta, nhưng động tác này lại làm nàng chìm xuống theo hắn ta luôn
“A Thất...” Triệu Tôn ở trong đình đột nhiên quay đầu lại
“Sở Thất!” Cùng lúc đó, chỉ nghe thấy một tiếng xẹt qua, một bóng hình nhanh chóng nhào sang, chân treo trên người rồng đá ở vị trí khôn, một bàn tay túm chặt lấy người nàng, dùng sức nhấc nâng lên.
“Đông Phương Thanh Huyền!” Hạ7Sơ Thất túm Giáp Nhất, lại bị Đông Phương Thanh Huyền túm, ba người xấu thành một hàng
Mà tay trái Đông Phương Thanh Huyền vừa rút từ trong miệng rồng đá ra, máu chảy đầm đìa khiến người ta nhìn mà thấy kinh hãi
Hơn nữa, chỉ có tay phải dùng sức nên rốt cuộc hắn ta vẫn không kéo nổi sức nặng của hai người, thấy Hạ Sơ Thất sắp sửa rơi xuống đáy ao, Giáp Nhất ở bên dưới lại đột nhiên gạt tay nàng ra.
“Giáp Nhất!”
Hạ Sơ Thất hét lên một tiếng.
Nhưng Giáp Nhất không trả lời nàng, trong hồ nào còn có ai nữa chứ?
“Ông chủ Giáp! Giáp Nhất!” Vị trí Chẩn và Cẩn thiếu người, rồng đá mất đi người khống chế, run lên mấy cái, sau đó tất cả bắt đầu chìm xuống đáy hồ
Xung quanh đều vang lên tiếng hét.
“Cơ quan sắp khởi động lại rồi!”
“Mau ngăn rồng đá lại, để tránh chúng trở về vị trí cũ!” “Ta không chịu nổi nữa rồi!” “Điện hạ, ván cờ sắp giải xong chưa?” Triệu Tôn trước sau không trả lời, hắn không có lực để trả lời
Phá giải ván cờ là quan trọng nhất, không phá được ván cờ thì tất cả mọi người đều phải chết, đó chỉ là vấn đề sớm muộn mà thôi
“Các ngươi mau lui ra khỏi phạm vi đình Uyên Ương trước đi.” Hạ Sơ Thất nói với những người khác, lại nhìn Đông Phương Thanh Huyền, “Ngươi đừng kéo ta nữa, ngươi mau buông tay ra rồi chạy trốn đi.” Sắc mặt Đông Phương Thanh Huyền thay đổi, đột nhiên nhảy xuống hồ, bế nàng lên, ném về phía bờ hồ
Còn chính bản thân hắn ta thì lại nhanh chóng chìm xuống
“Đông Phương Thanh Huyền!”
Hạ Sơ Thất kêu lên một tiếng sợ hãi, gần như chấn động màng nhĩ mọi người
Nhưng nước hồ căn bản không cho người ta có khả năng nổi lên, giống như rơi vào đầm lầy, lòng bàn chân như rơi trong không trung nên người không có chỗ để thu thể về
Hắn tựa như bị một con quái vật túm chặt chân, chìm vào trong nước với tốc độ cực nhanh
“Ầm!” Từ trong đình Uyên Ương truyền ra một tiếng nổ vang thật lớn
Hạ Sơ Thất nhìn về phía đó với vẻ mặt tái nhợt, hơi thở căng thẳng, vội vàng chạy qua
“Triệu Thập Cửu? Đông Phương Thanh Huyền?” “A Thất cẩn thận!” Một âm thanh truyền ra từ trong đình Uyên Ương
Không đợi Hạ Sơ Thất tới gần, trong đình Uyên Ương có một bóng người vọt ra rất nhanh
Một thần chiến giáp màu đen tựa như thiên thần giáng lâm, lướt nhanh như gió, trong tiếng nổ vang rung trời, hắn nhanh nhẹn hướng tới Đông Phương Thanh Huyền đang ở trong hổ, xách hắn ta lên, ném mạnh về phía bên cạnh Hạ Sơ Thất.
Lúc này, cả đình Uyên Ương và rồng đá đều đồng thời chìm xuống.
Các cột nước bắn lên cao, giống như mưa to tầm tã không ngừng trút xuống.
Trong thời gian ngắn, mặt đất đình Uyên Ương cũng đồng thời chìm xuống dưới.
Đã không có nồng đá, Triệu Tổn căn bản không thể nào mượn lực, tốc độ chìm xuống rất nhanh.
“Thiên Lộc!”
Đồng Phương Thanh Huyền xoay người tại chỗ, sắc mặt đỏ lên, nhìn thẳng vào hắn, “Ai cần ngươi cứu, ai cần người dùng mạng cứu chứ hả?”
“Ta không muốn nàng ấy nợ ngươi một mạng.” “Triệu Thập Cửu!” Hạ Sơ Thất nhào tới
Đông Phương Thanh Huyền thấy nàng không muốn sống thì muốn kéo nàng lại, nhưng tay trái bị thương nên không tiện cho lắm, đành phải giơ chân ra quét ngang một cái khiến nàng vấp ngã, sau đó xoay người, dùng bàn tay chống xuống đất, đè chặt nàng xuống dưới người, “Không cho đi, nàng muốn chết à?”
“Ngươi cút ngay!”
Hạ Sơ Thất quát lên một tiếng, dữ tợn như một con thủ cái bị thương
“Ta không cút được!” “Khốn kiếp! Triệu Thập Cửu, Triệu Tôn!” Trái tim Hạ Sơ Thất đau đớn tan nát, cổ họng chợt có vị tanh ngọt, nàng đẩy mạnh Đông Phương Thanh Huyền ra, muốn đứng lên
Nàng còn chưa đứng được dậy thì đã phun ra một ngụm máu tươi từ trong miệng.
“A Thất...”
Triệu Tôn kêu một tiếng rồi lại không nói nữa
“Triệu Thập Cửu!” Sắc mặt Hạ Sơ Thất trắng bệch, đôi mắt đỏ đậm như máu.
Cả người Triệu Tôn đã chìm xuống, chỉ còn đầu vẫn ló trên mặt nước
Hắn lẳng lặng nhìn nàng, trước sau như một, bình tĩnh cao quý, “A Thất, cơ quan đã bị phá rồi, mọi người cứ mở cửa rồi rời khỏi hoàng lăng đi thôi
Sau này, phải sống cho tốt.” Cổ họng Hạ Sơ Thất nghẹn lại
Triệu Thập Cửu chưa từng nói lời nào êm tai, thế mà lúc này cũng chỉ có một câu “phải sống cho tốt”, không hề có từ ngữ kinh thiên động địa hay đẹp đẽ nào, ấy vậy mà lại thành cọng rơm đè chết con lạc đà.
“Ta không cho chàng vứt bỏ ta!” Hạ Sơ Thất hét lên thất thanh, tê tâm liệt phế, mắt đỏ lên, nhìn về phía người đàn ông đã bị nhấn chìm, nước mắt như mưa, cuối cùng nhìn hắn chìm hẳn xuống dưới
Nàng giãy giụa, tựa như bị một lực lượng thật lớn lôi kéo, đột ngột bẻ tay Đông Phương Thanh Huyền đang ôm mình ra, lao về phía đình Uyên Ương đã chìm xuống
“Triệu Thập Cửu, ta nói rồi, chết cũng phải chết chung với chàng, làm ma cũng phải quấn lấy chàng, chàng đừng có mơ tránh thoát khỏi ta!” Nàng nhảy xuống không một chút do dự, rơi xuống nước làm vang lên một tiếng “ùm” thật lớn.
“Hạ Sở!”
Đông Phương Thanh Huyền kêu lớn tên nàng.
Nàng không quay đầu lại, cũng không có cơ hội quay đầu lại
Dùng tư thái liều chết ngụp xuống, đầu chìm vào trong nước
Trong phòng tử, cơ quan vẫn đang chấn động kịch liệt, y như một ông già đang phát ra những tiếng “khục khục” kéo dài hơi tàn, cảnh tượng trong phòng tử cũng không ngừng biến ảo
Nơi trước đó còn có núi non, có nước, có hồ, có đình đầy mỹ lệ, chỉ trong nháy mắt đã biến mất trước mặt Đông Phương Thanh Huyền với tốc độ không thể tưởng tượng được.
Rồng đá, đình Uyên Ương, hồ vây quay đình, toàn bộ đều không thấy.
Nếu không phải có ba người đã biến mất trước mặt mọi người, lúc này nhất định hắn ta sẽ nghĩ hết thảy những gì xảy ra trước đó đều là ảo giác
Phòng tử vẫn là phòng tử
Cửa đá đã mở ra, cửa thông sang đường sống cũng xuất hiện
Dần dần, âm thanh cơ quan hoạt động cũng biến mất hoàn toàn
Chỉ có vị trí vốn dĩ trước đó là đình Uyên Ương giờ lại xuất hiện một tấm bia đá khắc chữ
Lúc này, người kiến tạo lăng không làm khó người khác nữa, trực tiếp viết bằng chữ Hán
“Chúc mừng người đã phá được ván cờ, độc này là bách mị sinh, trong hai canh giờ nếu không phải hít vào nữa thì độc sẽ tự tiêu
Nếu ngươi có lòng thì thắp cho lão tặc nhà ta ba nén hương trên đàn tế ở phòng khai rồi hãy đi đi.” Đông Phương Thanh Huyền không động đậy, lẳng lặng ngây người hồi lâu, hắn ta dùng tay phải chống đất, chậm rãi đứng lên
Mà tay trái của hắn ta đã không thể nào nhấc lên nổi nữa
Nhìn quanh bốn phía, trừ hắn ta ra, không còn một ai tỉnh táo.
Phòng tử vẫn cứ là phòng tử.
Không còn gì khác.
Điểm này, nàng dám khẳng định
Nhưng với nàng mà nói, dù qua bao nhiêu năm, thứ nàng nhớ rõ ràng nhất là công tử áo đỏ lúc mới gặp trong rừng cây ở Thanh Cương
Dáng người quyến rũ như lửa, gương mặt đẹp đến kinh người, đó là màn bắt đầu sớm nhất của hắn ta trong vô số lần xuất hiện đầy hoa lệ trên sân khấu
“Nàng khóc ư?” Hắn ta hỏi.
Hạ Sơ Thất bị Giáp Nhất ôm chặt cứng, lúc này mới có phản ứng, tuy nàng không khóc nhưng hai mắt lại ướt át, cảnh vật nhìn thấy rất mơ hồ, thật sự cực kỳ mất mặt
Mà nam nhân mặc áo đỏ trước mặt nàng dường như lại rất thỏa mãn với sự thất thổ đó, không2thèm để ý đến bàn tay kia đã bị phể bỏ chưa, hắn chỉ cười nhìn nàng, khóe môi cong lên.
“Còn cười được à?” Nàng nhíu chặt mày, “Ngươi cố gắng chịu đựng, chờ ra khỏi phòng tử rồi, ta sẽ băng bó cho ngươi.” Đông Phương Thanh Huyền hơi ngẩng đầu, bất chấp mồ hôi lạnh đang nhỏ xuống như mưa từ trên trán, cũng bất chấp sự đau đớn ở tay, đôi con ngươi màu hổ phách nhạt được bao phủ bởi một màu sắc ấm áp
“Đừng kích động, làm nổi dục niệm.” “Ta..” Đầu óc nàng đau tới mức sắp nổ tung lên rồi
Tuy rằng nàng đang cảm thấy kỳ quái tại sao mình cũng bị trúng thuốc nhưng lại không nổi điên như những người khác,9nhưng trong lòng nàng cũng không muốn thật sự xảy ra chuyện, làm liên lụy người khác
Vì thế, nàng ngậm chặt miệng, giữ vững tâm lý
Nàng không biết qua bao lâu thời gian, cũng không biết sóng gió trên bàn cờ trong đình Uyên Ương, lại càng không biết mồ hôi lạnh trên trán Triệu Tôn còn dày đặc hơn cả Đông Phương Thanh Huyền
Nàng chỉ có thể yên lặng cầu nguyện, vừa quan sát sắc mặt tái nhợt của Đông Phương Thanh Huyền, vừa an ủi Giáp Nhất đã rơi vào điên cuồng, trong lòng không ngừng lặp đi lặp lại câu cầu mong Triệu Thập Cửu “mau mau phá cục”
Đột nhiên, “phịch” một tiếng, Giáp Nhất vốn dĩ vẫn đang ôm lấy nàng đột nhiên tụt xuống.
“Giáp Nhất!”
Nàng6chỉ nghĩ là chân hắn ta bị mềm nhũn ra mà thôi
Nhưng ai ngờ, rồng đá không phun nước nữa, cái đáy hồ chứa nước chỉ cao đến hông như đột nhiên có ánh sáng, khiến cho thân mình Giáp Nhất đang ngâm trong hồ đột nhiên sụt xuống
Nếu không phải Giáp Nhất đang ôm lấy Hạ Sơ Thất, có khi cả người đã hoàn toàn rơi vào trong đó rồi.
“Ông chủ Giáp, ngươi bám chặt ta!” Hạ Sơ Thất kinh hãi biển sắc, một bàn tay túm chặt hắn ta, một bàn tay bám chặt vào đầu rồng đá
“Ông chủ Giáp, ngươi mau bám vào rồng đá đi, ta sắp ngã xuống rồi!”
“A Sở..
Động tác của Giáp Nhất hơi cứng lại, dường như có một giây tỉnh táo lại0khi nghe nàng hét lên chói tai như thế
Đột nhiên, hắn ta dùng sức đẩy nàng lên phía đỉnh đầu, giúp thân mình nghiêng lệch của nàng ngồi trở về vị trí, nhưng hắn ta dùng sức như vậy nên khiến cho tốc độ chìm xuống của mình càng nhanh hơn
“Giáp Nhất!” Hạ Sơ Thất muốn tủm chặt lấy hắn ta, nhưng động tác này lại làm nàng chìm xuống theo hắn ta luôn
“A Thất...” Triệu Tôn ở trong đình đột nhiên quay đầu lại
“Sở Thất!” Cùng lúc đó, chỉ nghe thấy một tiếng xẹt qua, một bóng hình nhanh chóng nhào sang, chân treo trên người rồng đá ở vị trí khôn, một bàn tay túm chặt lấy người nàng, dùng sức nhấc nâng lên.
“Đông Phương Thanh Huyền!” Hạ7Sơ Thất túm Giáp Nhất, lại bị Đông Phương Thanh Huyền túm, ba người xấu thành một hàng
Mà tay trái Đông Phương Thanh Huyền vừa rút từ trong miệng rồng đá ra, máu chảy đầm đìa khiến người ta nhìn mà thấy kinh hãi
Hơn nữa, chỉ có tay phải dùng sức nên rốt cuộc hắn ta vẫn không kéo nổi sức nặng của hai người, thấy Hạ Sơ Thất sắp sửa rơi xuống đáy ao, Giáp Nhất ở bên dưới lại đột nhiên gạt tay nàng ra.
“Giáp Nhất!”
Hạ Sơ Thất hét lên một tiếng.
Nhưng Giáp Nhất không trả lời nàng, trong hồ nào còn có ai nữa chứ?
“Ông chủ Giáp! Giáp Nhất!” Vị trí Chẩn và Cẩn thiếu người, rồng đá mất đi người khống chế, run lên mấy cái, sau đó tất cả bắt đầu chìm xuống đáy hồ
Xung quanh đều vang lên tiếng hét.
“Cơ quan sắp khởi động lại rồi!”
“Mau ngăn rồng đá lại, để tránh chúng trở về vị trí cũ!” “Ta không chịu nổi nữa rồi!” “Điện hạ, ván cờ sắp giải xong chưa?” Triệu Tôn trước sau không trả lời, hắn không có lực để trả lời
Phá giải ván cờ là quan trọng nhất, không phá được ván cờ thì tất cả mọi người đều phải chết, đó chỉ là vấn đề sớm muộn mà thôi
“Các ngươi mau lui ra khỏi phạm vi đình Uyên Ương trước đi.” Hạ Sơ Thất nói với những người khác, lại nhìn Đông Phương Thanh Huyền, “Ngươi đừng kéo ta nữa, ngươi mau buông tay ra rồi chạy trốn đi.” Sắc mặt Đông Phương Thanh Huyền thay đổi, đột nhiên nhảy xuống hồ, bế nàng lên, ném về phía bờ hồ
Còn chính bản thân hắn ta thì lại nhanh chóng chìm xuống
“Đông Phương Thanh Huyền!”
Hạ Sơ Thất kêu lên một tiếng sợ hãi, gần như chấn động màng nhĩ mọi người
Nhưng nước hồ căn bản không cho người ta có khả năng nổi lên, giống như rơi vào đầm lầy, lòng bàn chân như rơi trong không trung nên người không có chỗ để thu thể về
Hắn tựa như bị một con quái vật túm chặt chân, chìm vào trong nước với tốc độ cực nhanh
“Ầm!” Từ trong đình Uyên Ương truyền ra một tiếng nổ vang thật lớn
Hạ Sơ Thất nhìn về phía đó với vẻ mặt tái nhợt, hơi thở căng thẳng, vội vàng chạy qua
“Triệu Thập Cửu? Đông Phương Thanh Huyền?” “A Thất cẩn thận!” Một âm thanh truyền ra từ trong đình Uyên Ương
Không đợi Hạ Sơ Thất tới gần, trong đình Uyên Ương có một bóng người vọt ra rất nhanh
Một thần chiến giáp màu đen tựa như thiên thần giáng lâm, lướt nhanh như gió, trong tiếng nổ vang rung trời, hắn nhanh nhẹn hướng tới Đông Phương Thanh Huyền đang ở trong hổ, xách hắn ta lên, ném mạnh về phía bên cạnh Hạ Sơ Thất.
Lúc này, cả đình Uyên Ương và rồng đá đều đồng thời chìm xuống.
Các cột nước bắn lên cao, giống như mưa to tầm tã không ngừng trút xuống.
Trong thời gian ngắn, mặt đất đình Uyên Ương cũng đồng thời chìm xuống dưới.
Đã không có nồng đá, Triệu Tổn căn bản không thể nào mượn lực, tốc độ chìm xuống rất nhanh.
“Thiên Lộc!”
Đồng Phương Thanh Huyền xoay người tại chỗ, sắc mặt đỏ lên, nhìn thẳng vào hắn, “Ai cần ngươi cứu, ai cần người dùng mạng cứu chứ hả?”
“Ta không muốn nàng ấy nợ ngươi một mạng.” “Triệu Thập Cửu!” Hạ Sơ Thất nhào tới
Đông Phương Thanh Huyền thấy nàng không muốn sống thì muốn kéo nàng lại, nhưng tay trái bị thương nên không tiện cho lắm, đành phải giơ chân ra quét ngang một cái khiến nàng vấp ngã, sau đó xoay người, dùng bàn tay chống xuống đất, đè chặt nàng xuống dưới người, “Không cho đi, nàng muốn chết à?”
“Ngươi cút ngay!”
Hạ Sơ Thất quát lên một tiếng, dữ tợn như một con thủ cái bị thương
“Ta không cút được!” “Khốn kiếp! Triệu Thập Cửu, Triệu Tôn!” Trái tim Hạ Sơ Thất đau đớn tan nát, cổ họng chợt có vị tanh ngọt, nàng đẩy mạnh Đông Phương Thanh Huyền ra, muốn đứng lên
Nàng còn chưa đứng được dậy thì đã phun ra một ngụm máu tươi từ trong miệng.
“A Thất...”
Triệu Tôn kêu một tiếng rồi lại không nói nữa
“Triệu Thập Cửu!” Sắc mặt Hạ Sơ Thất trắng bệch, đôi mắt đỏ đậm như máu.
Cả người Triệu Tôn đã chìm xuống, chỉ còn đầu vẫn ló trên mặt nước
Hắn lẳng lặng nhìn nàng, trước sau như một, bình tĩnh cao quý, “A Thất, cơ quan đã bị phá rồi, mọi người cứ mở cửa rồi rời khỏi hoàng lăng đi thôi
Sau này, phải sống cho tốt.” Cổ họng Hạ Sơ Thất nghẹn lại
Triệu Thập Cửu chưa từng nói lời nào êm tai, thế mà lúc này cũng chỉ có một câu “phải sống cho tốt”, không hề có từ ngữ kinh thiên động địa hay đẹp đẽ nào, ấy vậy mà lại thành cọng rơm đè chết con lạc đà.
“Ta không cho chàng vứt bỏ ta!” Hạ Sơ Thất hét lên thất thanh, tê tâm liệt phế, mắt đỏ lên, nhìn về phía người đàn ông đã bị nhấn chìm, nước mắt như mưa, cuối cùng nhìn hắn chìm hẳn xuống dưới
Nàng giãy giụa, tựa như bị một lực lượng thật lớn lôi kéo, đột ngột bẻ tay Đông Phương Thanh Huyền đang ôm mình ra, lao về phía đình Uyên Ương đã chìm xuống
“Triệu Thập Cửu, ta nói rồi, chết cũng phải chết chung với chàng, làm ma cũng phải quấn lấy chàng, chàng đừng có mơ tránh thoát khỏi ta!” Nàng nhảy xuống không một chút do dự, rơi xuống nước làm vang lên một tiếng “ùm” thật lớn.
“Hạ Sở!”
Đông Phương Thanh Huyền kêu lớn tên nàng.
Nàng không quay đầu lại, cũng không có cơ hội quay đầu lại
Dùng tư thái liều chết ngụp xuống, đầu chìm vào trong nước
Trong phòng tử, cơ quan vẫn đang chấn động kịch liệt, y như một ông già đang phát ra những tiếng “khục khục” kéo dài hơi tàn, cảnh tượng trong phòng tử cũng không ngừng biến ảo
Nơi trước đó còn có núi non, có nước, có hồ, có đình đầy mỹ lệ, chỉ trong nháy mắt đã biến mất trước mặt Đông Phương Thanh Huyền với tốc độ không thể tưởng tượng được.
Rồng đá, đình Uyên Ương, hồ vây quay đình, toàn bộ đều không thấy.
Nếu không phải có ba người đã biến mất trước mặt mọi người, lúc này nhất định hắn ta sẽ nghĩ hết thảy những gì xảy ra trước đó đều là ảo giác
Phòng tử vẫn là phòng tử
Cửa đá đã mở ra, cửa thông sang đường sống cũng xuất hiện
Dần dần, âm thanh cơ quan hoạt động cũng biến mất hoàn toàn
Chỉ có vị trí vốn dĩ trước đó là đình Uyên Ương giờ lại xuất hiện một tấm bia đá khắc chữ
Lúc này, người kiến tạo lăng không làm khó người khác nữa, trực tiếp viết bằng chữ Hán
“Chúc mừng người đã phá được ván cờ, độc này là bách mị sinh, trong hai canh giờ nếu không phải hít vào nữa thì độc sẽ tự tiêu
Nếu ngươi có lòng thì thắp cho lão tặc nhà ta ba nén hương trên đàn tế ở phòng khai rồi hãy đi đi.” Đông Phương Thanh Huyền không động đậy, lẳng lặng ngây người hồi lâu, hắn ta dùng tay phải chống đất, chậm rãi đứng lên
Mà tay trái của hắn ta đã không thể nào nhấc lên nổi nữa
Nhìn quanh bốn phía, trừ hắn ta ra, không còn một ai tỉnh táo.
Phòng tử vẫn cứ là phòng tử.
Không còn gì khác.
/1583
|