*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Triệu Tồn không trả lời, cũng không nhìn nàng, mà chắp tay trước ngực đầy thành kính, quỳ gối trước tượng Phật vàng nhỏ, vững giọng thể.
“Trên có trời cao, dưới có đất dày, xin Phật vàng làm người mai mối, chứng giám cho chúng ta
Ta và Sở Thất tình đầu ý hợp, hôm nay xin kết làm phu thê
Từ đây, phu thê đồng tâm, cùng sống cùng chết
Nếu vi phạm lời thế này thì trời tru đất diệt, vĩnh viễn không được siêu sinh.”
Dứt lời, hắn nghiêm túc dập đầu ba lần, lại nhìn sang nàng, “Tới lượt nàng.”
“Ổ?” Hạ Sơ Thất nhìn hắn, cảm thấy thằng nhãi này cực kỳ cổ hủ, nhưng cũng chẳng còn cách nào, nàng đành2phải tự biên soạn vài câu, “Trên có trời cao, dưới có đất dày, hôm nay Sở Thất ta tự nguyện gả cho Triệu Tôn làm thế, dù trong thuận cảnh hay nghịch cảnh, dù giàu có hay bần cùng, dù khỏe mạnh hay bệnh tật, dù còn trẻ hay về già, ta nguyện cùng chàng cùng hội cùng thuyền, cùng chung hoạn nạn, không rời không bỏ cho đến thời khắc cuối cùng của cuộc đời ta
Còn nữa, kiếp sau nếu được đầu thai chuyển thế, ta vẫn muốn gả cho chàng làm thế, dù là thuận cảnh hay nghịch cảnh, dù giàu có hay bần cùng, dù khỏe mạnh hay bệnh tật, dù còn trẻ hay về già...”
“A Thất!”
Triệu Tôn9thấy nàng lặp lại vài lần, có lẽ sợ nàng thể đến kiếp sau, kiếp sau sau nữa, rồi lại kiếp sau sau sau nữa thì đau đầu ngắt lời nàng, cúi người cầm hai cái chén vàng lên, thấp giọng nói, “Không có kiệu hoa, không có giá y, không có nến đỏ, không có bà mai..
Đêm động phòng hoa chúc này, ta lấy máu làm rượu, coi như lễ hợp cần
Mặt khác, nếu có kiếp sau, ta sẽ bồi thường cho nàng.”
“Được, không được quỵt nợ đấy.” Hạ Sơ Thất cười nói xong, thấy hắn dùng dao găm cắt cổ tay, máu tươi lập tức chảy vào trong chén vàng, đỏ tươi chói mắt, đỏ đến mức khiến nàng thấy6sống mũi cay cay, cũng không khách khí cầm lấy con dao của mình, cắt một đường nông trên cổ tay mình, “Dùng máu làm rượu hợp cẩn, đúng là rất cao minh.”
Hành động của hai người đều hơi điên cuồng
Hạ Sơ Thất nhỏ máu, cảm thấy các tế bào trong người đều đang sôi trào, đối với chuyện sẽ chết sau ba ngày nữa, nàng hoàn toàn chẳng sợ hãi một chút nào
“Xong, cụng ly!”
Nàng cười tủm tỉm nhìn hắn, bổn mắt nhìn nhau, hai cánh tay giao nhau, rót máu trong chén vào miệng, “Từ đây, chúng ta đã thực sự là phu thê rồi chứ?”
Hắn vuốt ve tóc nàng, cười khẽ, “Ừ
Chúng ta đã là phu thê.” Tuy Hạ0Sơ Thất cảm thấy lắm lúc Triệu Thập Cửu vô cùng cổ hủ, nhưng có một nghi thức “trang trọng” thế này, cho dù trời cao đất dày không nhìn thấy thì chính nàng cũng thấy an lòng rồi
“Vậy sau này thiếp nên gọi chàng là gì?” Nàng hỏi
“Cái gì cũng được.” Hắn đáp.
“Phu quân”
“Lang quân?”
“Hay là gọi..
Thiên Lộc đi.” Hạ Sơ Thất học theo giọng điệu cà lơ phất phơ của Nguyễn Hữu, giọng nói trầm ổn giá thành tiếng nam nhân, nói như một công cụ non, tự cảm thấy mua vui trong khổ cực cũng có cái thú vị riêng
Nhưng Triệu Tổn thấy dáng vẻ hoàn thiện hỉ địa của nàng thì thở dài một tiếng, kéo nàng ôm7vào trong ngực, “A Thất, kiếp sau ta nhất định sẽ gặp nàng sớm hơn, cưới nàng sớm hơn.”
“Được, đừng thương tâm
Hai chúng ta cứ làm việc đời này nên làm trước đi đã rồi hãy nói tới kiếp sau có được không?”
“Đáng tiếc, chỉ còn có ba ngày.”
Hạ Sơ Thất cười, ánh mắt có một tầng hơi nước chuyển động, “Chuyện này chàng không hiểu rồi, có người sống một ngày cũng dài như một đời, có người sống cả đời cũng chỉ bằng một ngày
Nếu một ngày là một đời, chúng ta có ba ngày, vậy chính là tam sinh tam thế rồi.”
Logic này đúng kiểu Hạ Sơ Thất, điển hình của việc cưỡng từ đoạt lý
Đuôi lông mày của Triệu Tôn nhưởng lên, khuỷu tay cong lại càng chặt hơn, “Phải.” Hạ Sơ Thất cười, thuận thể nhảy lên ôm lấy cổ hắn, rúc vào trong ngực hắn, cắm hếch lên cao, mang theo tinh thần thấy chết không sờn, “Vậy thì, tân lang quan à, chàng còn đang đợi cái gì thế?” Nàng “gấp không chờ nổi”, không giống người thường làm cho tâm tình của Triệu Tôn sáng sủa hơn không ít
Ôm chặt lấy nàng, hắn cúi đầu, nhìn nàng một cái rồi đột nhiên nghiệm mặt hỏi, “A Thất, nàng có nhớ hai chúng ta đã quen nhau bao lâu rồi không?” “Hơn hai năm phải không?”
“Hai năm, hai tháng lẻ ba ngày” Hắn nói chính xác thời gian.
Hạ Sơ Thất hơi ngạc nhiên, nhếch môi, vẻ mặt rất phong phú, nửa ngày cũng không khép miệng lại được, “Giỏi quá, còn nhớ rõ cả cái này nữa sao?” Nàng nhón chân, hôn lên cằm hắn một cái, vui vẻ khen ngợi hắn, lại nghe thấy hẳn hỏi, “Vậy nàng có biết ta đã nhịn bao lâu rồi không?”
Hạ Sơ Thất bật cười, “Bao lâu cơ?”
Thần sắc Triệu Tôn hơi ủ rũ, “Hai năm lẻ một tháng.” Hạ Sơ Thất nhướng mày, “Không phải đấy chứ? Chàng định nói là ngay ở huyện Thanh Cương mà chàng đã mơ ước tới mỹ mạo và tài năng, trí tuệ và nhân phẩm của bổn cô nương đây ư?”
“Mỹ mạo và tài năng, trí tuệ và nhân phẩm?” Triệu Tôn hờ hững hỏi lại, gật đầu nghiêm túc, “Phải, vẫn luôn mơ ước, chưa bao giờ thay đổi
Có phải A Thật cảm thấy rất kiêu ngạo không?” Hạ Sơ Thất cười vui vẻ, “Đại ca à, không phải kiêu ngạo, mà là cảm thấy chàng ngốc
Chẳng phải là chàng tự làm tự chịu sao? Còn nữa, hai năm đẩy, hai chúng ta chẳng phải đã lãng phí rất nhiều thời gian tốt đẹp sao? Chàng nhìn chàng đi, chết mới thấy tiếc thì không còn kịp nữa rồi.”
“Giờ nàng là thê tử của ta, tất nhiên không cần đợi nữa.”
“Khó mà làm được
Chàng không muốn chờ, nhưng thiếp lại muốn đợi đấy.” Hạ Sơ Thất nhịn lâu rồi, hôm nay cuối cùng cũng có thể nở mày nở mặt, tất nhiên muốn nhân lúc này tìm lại mặt mũi của mình, “Điện hạ à, chuyện này để thiếp từ từ suy nghĩ, không vội.”
Triệu Tốn nhìn nàng như nhìn quái vật, “Nàng chắc không?”
“Chắc.”
“Không sợ gia đổi ý?”
“Hối hận thì cứ hối hận thôi, chẳng phải dù sao cũng..
a!”
Nàng còn chưa nói xong, đột nhiên thấy eo bị siết chặt, thân mình đột nhiên nhẹ bẫng
Con người hắn tối sầm, hắn bế nàng lên, không nói một lời nào, mặc kệ để nàng đấm tay đá chân loạn xạ, đi về căn phòng đá chứa đầy vàng bạc kia.
“Triệu Thập Cửu, chàng không thể nói lý sao?”
“Không nói.” Hắn trả lời vô cùng dứt khoát.
Hơi nước vẫn bốc lên mù mịt, nhẹ như bụi đất mênh mông, mang theo mùi hương kỳ diệu của “bách mị sinh”, khiến toàn bộ bóng ma tử vong hóa thành hư không khiến Hạ Sơ Thất chỉ cảm thấy trong căn phòng đá tráng lệ huy hoàng này tràn đầy lãng mạn, nước sôi làm không gian ẩm ướt mà ấm áp, khắp phòng đều sáng lên ánh vàng ánh bạc, còn rực rỡ hơn cả hoa chúc..
Nhưng nhìn hết thảy những ảo cảnh làm người ta say mê này, Hạ Sơ Thất lại có cảm giác không thật, nàng giật mình rùng mình một cái.
“Lạnh à?” Hắn hỏi.
Nàng lắc đầu, sau đó lại cúi đầu
“Không lạnh, là sợ
Gia, có thể không cần làm không?” “Không thể
Đã muộn rồi, sợ cũng vô dụng”
Trước nay đều toàn là nàng chơi xấu, rốt cuộc cũng đến lượt hắn nổi lên rồi.
Hạ Sơ Thất nhìn dáng vẻ vội vàng của hắn thì ngây người ra
Hoàn toàn khác xa với những suy nghĩ chủ động ra trận trước đó của nàng, vừa vào trong phòng, hắn liền vội vã ấn nàng lên một cái bình phong được chế tạo tinh xảo từ vàng ròng, nụ hôn tới như vũ bão, hai tay siết chặt eo nàng, hơi thở như ngọn lửa liếm lên cân cổ nàng, dũng mãnh và mạnh bạo y như khi hẳn công thành chiếm đất, khống chế được nàng dễ như trở bàn tay, cuối cùng đẩy ngã luôn cả bình phong đúc bằng vàng khắc hình chim muông hoa lá xuống đất, cũng cởi sạch xiêm y nửa ướt trên người nàng luôn.
“Triệu Thập Cửu.”
Trái tim Hạ Sơ Thất hơi co thắt lại, chưa bao giờ nàng hoảng loạn như thế này, sự sợ hãi ập đến ào ào như thủy triều
Nhưng cuối cùng, không thể chống lại được sự mạnh mẽ của hắn, thân mình nàng dần dần mềm lại, sự giãy giụa và kháng cự nhanh chóng biến thành hai tiếng thở dài thỏa mãn mơ hồ
Một nhẹ một nặng, phảng phất như sự chờ đợi kết hợp cuối cùng cũng được viên mãn sau cả ngàn năm.
“A Thất...”
“Ưm.” Nàng thấp giọng nghẹn ngào, “Cuối cùng thiếp cũng là người của chàng rồi.” “Phải, nàng vĩnh viễn là của ta, chỉ có thể là người của ta.” “Khốn kiếp, sao chàng mạnh bạo thế? Không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả.” “Ta..
lần sau sẽ chú ý.” “Còn có lần sau sao? Ưm.” Hạ Sơ Thất cao giọng mắng hắn
Tiếng thốt kinh ngạc chậm rãi biển thành tiếng rên rỉ và nghẹn ngào.
Trước thời điểm này, nàng và hắn từng có nhiều lần tiếp xúc thân mật, nhưng cơ bản toàn là nàng chủ động trêu chọc hắn, hắn rất ít khi có hành vi chạm vào vùng cấm
Ở trong ấn tượng của nàng, Triệu Thập Cửu luôn ung dung cao quý, ngoài một lần thất thô sau khi uống rượu bia thì chưa từng thấy hằn lỗ mãng, điên cuồng thể này
Nàng khép hờ mắt, thấy hơi nóng lên.
Có lẽ, giờ khắc này, hắn cũng như nàng, đều đang tính toán thời gian còn thừa, muốn ở bên bờ chết chóc tuyệt vọng này, nhấm nháp ly rượu ngon cuối cùng
Dùng danh nghĩa tình yêu, dùng tình yêu chân thành, nhất định phải thăm dò kịch liệt như thế này mới có thể tìm thấy từ trên người đối phương lý do để sống đến thời khắc cuối cùng.
“Triệu Thập Cửu, Triệu Thập Cửu.”
Nàng gọi tên hắn, vẻ mặt đau đớn, đau tới mức muốn lùi bước.
Hẳn không đáp lại nàng, hơi thở càng nặng nề, khống chế thân mình nàng, cười nhẹ một tiếng như có như không, trấn an nàng như trấn an một chú cún con, “A Thất đừng sợ.” Hắn không cho nàng một chút cơ hội nhúc nhích nào, rồi lại cho nàng một chút không gian để giãy giụa cho thoải mái, mặc kệ cho nàng dùng tay đấm hắn.
“Triệu Thập Cửu, ta khó chịu, khó chịu chết đi được!”
Uống cho một kho kiến thức lý thuyết nhưng lại chưa từng thực hành lần nào, nàng đỏ mặt tía tại, không biết làm sao nên chỉ có thể nhắm nghiền hại mắt, thậm chí còn không biết tại sao lại muốn gọi tên hắn lặp đi lặp lại như thế
Nàng nghĩ, có lẽ là do bách mị sinh.
Triệu Tồn không trả lời, cũng không nhìn nàng, mà chắp tay trước ngực đầy thành kính, quỳ gối trước tượng Phật vàng nhỏ, vững giọng thể.
“Trên có trời cao, dưới có đất dày, xin Phật vàng làm người mai mối, chứng giám cho chúng ta
Ta và Sở Thất tình đầu ý hợp, hôm nay xin kết làm phu thê
Từ đây, phu thê đồng tâm, cùng sống cùng chết
Nếu vi phạm lời thế này thì trời tru đất diệt, vĩnh viễn không được siêu sinh.”
Dứt lời, hắn nghiêm túc dập đầu ba lần, lại nhìn sang nàng, “Tới lượt nàng.”
“Ổ?” Hạ Sơ Thất nhìn hắn, cảm thấy thằng nhãi này cực kỳ cổ hủ, nhưng cũng chẳng còn cách nào, nàng đành2phải tự biên soạn vài câu, “Trên có trời cao, dưới có đất dày, hôm nay Sở Thất ta tự nguyện gả cho Triệu Tôn làm thế, dù trong thuận cảnh hay nghịch cảnh, dù giàu có hay bần cùng, dù khỏe mạnh hay bệnh tật, dù còn trẻ hay về già, ta nguyện cùng chàng cùng hội cùng thuyền, cùng chung hoạn nạn, không rời không bỏ cho đến thời khắc cuối cùng của cuộc đời ta
Còn nữa, kiếp sau nếu được đầu thai chuyển thế, ta vẫn muốn gả cho chàng làm thế, dù là thuận cảnh hay nghịch cảnh, dù giàu có hay bần cùng, dù khỏe mạnh hay bệnh tật, dù còn trẻ hay về già...”
“A Thất!”
Triệu Tôn9thấy nàng lặp lại vài lần, có lẽ sợ nàng thể đến kiếp sau, kiếp sau sau nữa, rồi lại kiếp sau sau sau nữa thì đau đầu ngắt lời nàng, cúi người cầm hai cái chén vàng lên, thấp giọng nói, “Không có kiệu hoa, không có giá y, không có nến đỏ, không có bà mai..
Đêm động phòng hoa chúc này, ta lấy máu làm rượu, coi như lễ hợp cần
Mặt khác, nếu có kiếp sau, ta sẽ bồi thường cho nàng.”
“Được, không được quỵt nợ đấy.” Hạ Sơ Thất cười nói xong, thấy hắn dùng dao găm cắt cổ tay, máu tươi lập tức chảy vào trong chén vàng, đỏ tươi chói mắt, đỏ đến mức khiến nàng thấy6sống mũi cay cay, cũng không khách khí cầm lấy con dao của mình, cắt một đường nông trên cổ tay mình, “Dùng máu làm rượu hợp cẩn, đúng là rất cao minh.”
Hành động của hai người đều hơi điên cuồng
Hạ Sơ Thất nhỏ máu, cảm thấy các tế bào trong người đều đang sôi trào, đối với chuyện sẽ chết sau ba ngày nữa, nàng hoàn toàn chẳng sợ hãi một chút nào
“Xong, cụng ly!”
Nàng cười tủm tỉm nhìn hắn, bổn mắt nhìn nhau, hai cánh tay giao nhau, rót máu trong chén vào miệng, “Từ đây, chúng ta đã thực sự là phu thê rồi chứ?”
Hắn vuốt ve tóc nàng, cười khẽ, “Ừ
Chúng ta đã là phu thê.” Tuy Hạ0Sơ Thất cảm thấy lắm lúc Triệu Thập Cửu vô cùng cổ hủ, nhưng có một nghi thức “trang trọng” thế này, cho dù trời cao đất dày không nhìn thấy thì chính nàng cũng thấy an lòng rồi
“Vậy sau này thiếp nên gọi chàng là gì?” Nàng hỏi
“Cái gì cũng được.” Hắn đáp.
“Phu quân”
“Lang quân?”
“Hay là gọi..
Thiên Lộc đi.” Hạ Sơ Thất học theo giọng điệu cà lơ phất phơ của Nguyễn Hữu, giọng nói trầm ổn giá thành tiếng nam nhân, nói như một công cụ non, tự cảm thấy mua vui trong khổ cực cũng có cái thú vị riêng
Nhưng Triệu Tổn thấy dáng vẻ hoàn thiện hỉ địa của nàng thì thở dài một tiếng, kéo nàng ôm7vào trong ngực, “A Thất, kiếp sau ta nhất định sẽ gặp nàng sớm hơn, cưới nàng sớm hơn.”
“Được, đừng thương tâm
Hai chúng ta cứ làm việc đời này nên làm trước đi đã rồi hãy nói tới kiếp sau có được không?”
“Đáng tiếc, chỉ còn có ba ngày.”
Hạ Sơ Thất cười, ánh mắt có một tầng hơi nước chuyển động, “Chuyện này chàng không hiểu rồi, có người sống một ngày cũng dài như một đời, có người sống cả đời cũng chỉ bằng một ngày
Nếu một ngày là một đời, chúng ta có ba ngày, vậy chính là tam sinh tam thế rồi.”
Logic này đúng kiểu Hạ Sơ Thất, điển hình của việc cưỡng từ đoạt lý
Đuôi lông mày của Triệu Tôn nhưởng lên, khuỷu tay cong lại càng chặt hơn, “Phải.” Hạ Sơ Thất cười, thuận thể nhảy lên ôm lấy cổ hắn, rúc vào trong ngực hắn, cắm hếch lên cao, mang theo tinh thần thấy chết không sờn, “Vậy thì, tân lang quan à, chàng còn đang đợi cái gì thế?” Nàng “gấp không chờ nổi”, không giống người thường làm cho tâm tình của Triệu Tôn sáng sủa hơn không ít
Ôm chặt lấy nàng, hắn cúi đầu, nhìn nàng một cái rồi đột nhiên nghiệm mặt hỏi, “A Thất, nàng có nhớ hai chúng ta đã quen nhau bao lâu rồi không?” “Hơn hai năm phải không?”
“Hai năm, hai tháng lẻ ba ngày” Hắn nói chính xác thời gian.
Hạ Sơ Thất hơi ngạc nhiên, nhếch môi, vẻ mặt rất phong phú, nửa ngày cũng không khép miệng lại được, “Giỏi quá, còn nhớ rõ cả cái này nữa sao?” Nàng nhón chân, hôn lên cằm hắn một cái, vui vẻ khen ngợi hắn, lại nghe thấy hẳn hỏi, “Vậy nàng có biết ta đã nhịn bao lâu rồi không?”
Hạ Sơ Thất bật cười, “Bao lâu cơ?”
Thần sắc Triệu Tôn hơi ủ rũ, “Hai năm lẻ một tháng.” Hạ Sơ Thất nhướng mày, “Không phải đấy chứ? Chàng định nói là ngay ở huyện Thanh Cương mà chàng đã mơ ước tới mỹ mạo và tài năng, trí tuệ và nhân phẩm của bổn cô nương đây ư?”
“Mỹ mạo và tài năng, trí tuệ và nhân phẩm?” Triệu Tôn hờ hững hỏi lại, gật đầu nghiêm túc, “Phải, vẫn luôn mơ ước, chưa bao giờ thay đổi
Có phải A Thật cảm thấy rất kiêu ngạo không?” Hạ Sơ Thất cười vui vẻ, “Đại ca à, không phải kiêu ngạo, mà là cảm thấy chàng ngốc
Chẳng phải là chàng tự làm tự chịu sao? Còn nữa, hai năm đẩy, hai chúng ta chẳng phải đã lãng phí rất nhiều thời gian tốt đẹp sao? Chàng nhìn chàng đi, chết mới thấy tiếc thì không còn kịp nữa rồi.”
“Giờ nàng là thê tử của ta, tất nhiên không cần đợi nữa.”
“Khó mà làm được
Chàng không muốn chờ, nhưng thiếp lại muốn đợi đấy.” Hạ Sơ Thất nhịn lâu rồi, hôm nay cuối cùng cũng có thể nở mày nở mặt, tất nhiên muốn nhân lúc này tìm lại mặt mũi của mình, “Điện hạ à, chuyện này để thiếp từ từ suy nghĩ, không vội.”
Triệu Tốn nhìn nàng như nhìn quái vật, “Nàng chắc không?”
“Chắc.”
“Không sợ gia đổi ý?”
“Hối hận thì cứ hối hận thôi, chẳng phải dù sao cũng..
a!”
Nàng còn chưa nói xong, đột nhiên thấy eo bị siết chặt, thân mình đột nhiên nhẹ bẫng
Con người hắn tối sầm, hắn bế nàng lên, không nói một lời nào, mặc kệ để nàng đấm tay đá chân loạn xạ, đi về căn phòng đá chứa đầy vàng bạc kia.
“Triệu Thập Cửu, chàng không thể nói lý sao?”
“Không nói.” Hắn trả lời vô cùng dứt khoát.
Hơi nước vẫn bốc lên mù mịt, nhẹ như bụi đất mênh mông, mang theo mùi hương kỳ diệu của “bách mị sinh”, khiến toàn bộ bóng ma tử vong hóa thành hư không khiến Hạ Sơ Thất chỉ cảm thấy trong căn phòng đá tráng lệ huy hoàng này tràn đầy lãng mạn, nước sôi làm không gian ẩm ướt mà ấm áp, khắp phòng đều sáng lên ánh vàng ánh bạc, còn rực rỡ hơn cả hoa chúc..
Nhưng nhìn hết thảy những ảo cảnh làm người ta say mê này, Hạ Sơ Thất lại có cảm giác không thật, nàng giật mình rùng mình một cái.
“Lạnh à?” Hắn hỏi.
Nàng lắc đầu, sau đó lại cúi đầu
“Không lạnh, là sợ
Gia, có thể không cần làm không?” “Không thể
Đã muộn rồi, sợ cũng vô dụng”
Trước nay đều toàn là nàng chơi xấu, rốt cuộc cũng đến lượt hắn nổi lên rồi.
Hạ Sơ Thất nhìn dáng vẻ vội vàng của hắn thì ngây người ra
Hoàn toàn khác xa với những suy nghĩ chủ động ra trận trước đó của nàng, vừa vào trong phòng, hắn liền vội vã ấn nàng lên một cái bình phong được chế tạo tinh xảo từ vàng ròng, nụ hôn tới như vũ bão, hai tay siết chặt eo nàng, hơi thở như ngọn lửa liếm lên cân cổ nàng, dũng mãnh và mạnh bạo y như khi hẳn công thành chiếm đất, khống chế được nàng dễ như trở bàn tay, cuối cùng đẩy ngã luôn cả bình phong đúc bằng vàng khắc hình chim muông hoa lá xuống đất, cũng cởi sạch xiêm y nửa ướt trên người nàng luôn.
“Triệu Thập Cửu.”
Trái tim Hạ Sơ Thất hơi co thắt lại, chưa bao giờ nàng hoảng loạn như thế này, sự sợ hãi ập đến ào ào như thủy triều
Nhưng cuối cùng, không thể chống lại được sự mạnh mẽ của hắn, thân mình nàng dần dần mềm lại, sự giãy giụa và kháng cự nhanh chóng biến thành hai tiếng thở dài thỏa mãn mơ hồ
Một nhẹ một nặng, phảng phất như sự chờ đợi kết hợp cuối cùng cũng được viên mãn sau cả ngàn năm.
“A Thất...”
“Ưm.” Nàng thấp giọng nghẹn ngào, “Cuối cùng thiếp cũng là người của chàng rồi.” “Phải, nàng vĩnh viễn là của ta, chỉ có thể là người của ta.” “Khốn kiếp, sao chàng mạnh bạo thế? Không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả.” “Ta..
lần sau sẽ chú ý.” “Còn có lần sau sao? Ưm.” Hạ Sơ Thất cao giọng mắng hắn
Tiếng thốt kinh ngạc chậm rãi biển thành tiếng rên rỉ và nghẹn ngào.
Trước thời điểm này, nàng và hắn từng có nhiều lần tiếp xúc thân mật, nhưng cơ bản toàn là nàng chủ động trêu chọc hắn, hắn rất ít khi có hành vi chạm vào vùng cấm
Ở trong ấn tượng của nàng, Triệu Thập Cửu luôn ung dung cao quý, ngoài một lần thất thô sau khi uống rượu bia thì chưa từng thấy hằn lỗ mãng, điên cuồng thể này
Nàng khép hờ mắt, thấy hơi nóng lên.
Có lẽ, giờ khắc này, hắn cũng như nàng, đều đang tính toán thời gian còn thừa, muốn ở bên bờ chết chóc tuyệt vọng này, nhấm nháp ly rượu ngon cuối cùng
Dùng danh nghĩa tình yêu, dùng tình yêu chân thành, nhất định phải thăm dò kịch liệt như thế này mới có thể tìm thấy từ trên người đối phương lý do để sống đến thời khắc cuối cùng.
“Triệu Thập Cửu, Triệu Thập Cửu.”
Nàng gọi tên hắn, vẻ mặt đau đớn, đau tới mức muốn lùi bước.
Hẳn không đáp lại nàng, hơi thở càng nặng nề, khống chế thân mình nàng, cười nhẹ một tiếng như có như không, trấn an nàng như trấn an một chú cún con, “A Thất đừng sợ.” Hắn không cho nàng một chút cơ hội nhúc nhích nào, rồi lại cho nàng một chút không gian để giãy giụa cho thoải mái, mặc kệ cho nàng dùng tay đấm hắn.
“Triệu Thập Cửu, ta khó chịu, khó chịu chết đi được!”
Uống cho một kho kiến thức lý thuyết nhưng lại chưa từng thực hành lần nào, nàng đỏ mặt tía tại, không biết làm sao nên chỉ có thể nhắm nghiền hại mắt, thậm chí còn không biết tại sao lại muốn gọi tên hắn lặp đi lặp lại như thế
Nàng nghĩ, có lẽ là do bách mị sinh.
/1583
|