*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hắn nói nàng vừa gây vừa nhỏ lại vừa nói nhiều, ngay cả lúc ngủ thiếp đi rồi vẫn còn nghiến răng, như là một con chuột chút chít
Nàng liền châm chọc hắn, nói thế mà hắn lại đi thích một con chuột, còn làm chuyện đó với con chuột, không phải là người đần thì cũng là người điên
Hắn nói nàng tham tài háo sắc, nàng nói như thể mới đạt được ước muốn, chiếm được cả tài lẫn sắc
Nàng còn không biết xấu hổ hơn cả hắn, nói chuyện không kiêng nể gì cả,
mỗi lần hắn nói không lại nàng, hắn lại hôn nàng, dùng cách thức của đàn ông để trừng phạt nàng
Nàng giãy giụa không được, liền lớn tiếng mắng2hắn là đồ hư đốn
Trong lòng nàng hắn rất xấu xa
Nhưng cái từ hư đốn này, bình thường phụ nữ cũng sẽ không tùy tiện dùng để nói đàn ông
Hư đốn, hư đốn, đây là một cách xưng hô cực kỳ tình cảm.
Nàng nghĩ, đây là sự thật
Đây là một tên hư đốn sắp cùng nàng đi xuống Hoàng tuyền
Lúc trước khi tới Hoàng tuyền, mỗi ngày bọn họ đều muốn coi nó như là cả một cuộc đời để mà sống
Thế nên chưa từng có một ngày nào có ý nghĩa giống thế này
Thường thì mỗi một ngày trước đây, bọn họ đều có quá nhiều ham muốn
Chỉ có giờ phút này bọn họ mới trở nên thuần túy như vậy
Trong tất cả9những ham muốn của họ chỉ còn lại có nhau
Ngoại trừ nhau ra, họ không còn có gì khác nữa.
Tuy Hạ Sơ Thất không sợ chết, nhưng nàng lại sợ Triệu Tôn chết
Tận trong đáy lòng, nàng thầm cảm thấy may mắn, nàng nghĩ, nếu như nàng thật sự chết đi, nói không chừng còn có thể trở về, trở lại thời đại mà nàng thuộc về
Nhưng nếu như Triệu Thập Cửu mà chết, vậy thì hắn sẽ đi đâu? Một nam nhân như hắn, không nên bị chôn vùi trong lòng đất này, bị bóng tối vĩnh viễn vùi lấp, ngay cả lăng mộ cũng là của người khác.
Sau một lần hoàn hảo tới sức cùng lực kiệt, hai người cố hết sức6bò tới một khu đất bằng nhô cao ở lầu Hồi Quang Phản Chiểu
Không khí oi bức đến nỗi gần như khiến cho người ta phát cuồng, nhưng tại nơi này, lại có một cơn gió nhẹ đến nỗi không thể nhẹ hơn thổi qua
Đối với bọn họ mà nói, đây là sự hưởng thụ xa xỉ
Bốn phía tối đen như mực, không thấy rõ được cái gì
Hạ Sơ Thất cố hết sức mang hai khối dạ minh châu từ trong thạch thất, sau đó ngồi ở giữa khu đất này, nhìn minh châu lấp lóe, nhìn sương mù lan tràn, nàng dựa thân thể vào người Triệu Tôn, mỉm cười nói với hắn, “Gia..
có đẹp không?”
“Đẹp.”
“Chàng vui sướng không?”
“Có.”
Nàng nuốt nước bọt, cố0gắng bỏ qua cảm giác đói bụng khiến nàng choáng váng hoa mắt, nàng quay mặt sang nhìn Triệu Tôn không chớp mắt, trong con ngươi thoáng hiện lên sự tiếc nuối, “Triệu Thập Cửu, chàng nói xem, thật sự không nghĩ ra được cách nào sao?”
Triệu Tôn nhíu mày, tay hắn nắm vào vai nàng, “Nơi này cách mặt đất quá sâu, toàn bộ thạch lâu ngoại trừ những cột đá chống đỡ đang không ngừng lún xuống thì chẳng có gì khác, không thể leo lên
Hôm nay...” Hắn dời mắt, nhìn về phía vách đá lấp ló trong sương mù, “Ước chừng lại lún xuống hơn mấy trượng.”
Tốc độ thạch lâu lún xuống thực ra cũng không tính là nhanh, người ở7trong nếu như không cảm nhận một cách cẩn thận thì căn bản là không phát hiện được
Chỉ có nhiệt độ là khác biệt, thân thể có thể trải nghiệm được
Nhiệt độ lúc này, so với lúc nàng tỉnh dậy càng thêm nóng bức, cảm giác tựa như cả người đều đang ở trong nước sôi, sương mù kia khiến cho quần áo của bọn họ hầu như không khó được.
“Gia, chàng nhìn vách đá đối diện có phải là xê dịch một chút hay không?”
Hắn quay đầu, nhìn chằm chằm vách đá đối diện, nói, “Đúng, toàn bộ thạch lâu đang lún xuống, mà vách đá thì bất động, vì như thế nên nhìn qua thấy vách đá giống như cũng đang chuyển động.” Nàng liếc hắn một cái, “Không ngờ là gia cũng hiểu được vật tham chiếu.” “Vật tham chiếu?” Hắn nhìn nàng không hiểu, nàng thè lưỡi, đang chuẩn bị giải thích thì đột nhiên sững lại, nheo mắt nhìn rồi chỉ hướng vách đá đối diện, “Gia, chàng mau nhìn kìa.” Lẩu Hồi Quang Phản Chiểu đang chìm xuống, nhưng trong mười mấy canh giờ trước đây, cảnh tượng vách đá bổn phía chưa từng có thay đổi gì thì lúc này, tựa như vì thạch lâu lún xuống tới mức độ nhất định, khi khu đất và vách đá xê dịch, trên vách đá lại xuất hiện một khối bia đá hình chữ nhật.
Nàng cầm lấy dạ minh châu, nhìn vào những chữ khắc trên đó.
“Kim ngọc mãn đường, tài phủ đầy kho, không thể giữ, không thể dùng, không thể làm gì
Tính toán tỉ mỉ thì đã qua hai ngày
Lại qua tiếp mười hai canh giờ, toàn bộ lẩu Hồi Quang Phản Chiểu sẽ chìm xuống hồ nước sôi
Đến lúc để lại di ngôn rồi.” Để lại di ngôn? Lời nên nói đều đã nói xong
Còn có thể nói gì nữa? Hơn nữa, để lại di ngôn thì ai có thể đọc được? Hạ Sơ Thất nhìn tấm bia đá kia, mối hơi nhếch lên
“Bà là đồ phụ nữ ác độc.”
Nàng mắng một câu trầm thấp, nhưng đây là lần đầu tiên trong đời này nàng cảm thấy bất lực mà mắng chửi người khác
Bởi vì người nàng đang mắng đã sớm là người thiên cổ, vĩnh viễn không thể nào nghe thấy
Hơn nữa, người ta đề phòng kẻ trộm mộ..
Hình như nàng cũng gần giống như kẻ trộm mộ rồi còn gì? Nuốt một ngụm nước bọt, nàng cố nén cảm giác đói bụng, nhìn Triệu Tôn cười nói.
“Gia, nói một chút nghe thử.” “Nói cái gì?”
Nàng hắng giọng cho trơn họng rồi cười một tiếng trầm thấp, nói, “Di ngôn.” Triệu Tôn vòng tay ôm nàng vào trong ngực, ôm thật chặt, “Ta không có di ngôn.”
“Hả? Vì sao?”
“Bởi vì không có tiếc nuối.” Hắn nói, người nào muốn lưu lại di ngôn là vì có quá nhiều quyến luyến đổi với thế giới này, cho nên không bỏ được
Vì thế tới lúc rời khỏi thế giới này mới có thiện ngôn vạn ngữ muốn nói
Hắn không có di ngôn, cũng vì không có gì tiếc nuối.
Ánh mắt nàng hơi sáng lên, cơ thể tha thiết dựa vào hắn, “Chàng thật sự buông xuống được sao? Hoàng đổ bá nghiệp của chàng còn chưa bắt đầu, chàng còn chưa đạt được sơn hà cẩm tú mà? Chàng còn chưa nhìn thấy con của chàng ra đời nữa.”
Đuôi lông mày của Triệu Tôn hơi nhếch lên, cúi đầu hôn lên trán nàng
“Có thể tử như thế này, còn cầu mong gì nữa? Những chuyện khác, chỉ như mây bay mà thôi.”
“Triệu Thập Cửu...” Nàng nghẹn ngào, không thể phát ra thanh âm gì, “Còn lại mười hai canh giờ, chúng ta nói một chút chuyện cũ đi? Nghe người ta nói, dưới ánh sáng của dạ minh châu, người sắp chết mà nói hết chuyện đã xảy ra trong đời thì đến lúc đầu thai, Diêm Vương gia sẽ sắp xếp cho đầu thai vào một nhà tốt, có tiền có thế, ít phải chịu tội.”
“Nghe ai nói?”
Chính là ta.”
Khóe miệng Triệu Tổn hơi run rẩy, “Nếu như không gặp được người muốn gặp, vậy thì đầu thai vào nhà tốt còn có ý nghĩa gì? Hơn nữa, nhà tốt có tiêu chuẩn thế nào? Hoàng gia có tốt hay không? Giàu hay không giàu? Có quyền thế hay không có quyền thế?”
Câu hỏi này quá sắc sảo, Hạ Sơ Thất sững người, mỉm cười, “Vậy thì chàng cứ giữ chặt tay ta, khi chúng ta tới cầu Nại Hà, sẽ có thể cùng nhau đánh Mạnh Bà bất tỉnh, cướp tiền của bà ta, sau đó không uống canh Mạnh Bà, như thể sẽ không quên mất nhau
Dù cho có đầu thai, chân trời góc biến, ta cũng có thể lại tìm được chàng.”
“Được.” Bàn tay ẩm ướt của Triệu Tôn giữ chặt nàng, mười ngón tay của hai người đan xen vào nhau, nắm thật chặt, nhìn nhau thật sâu, trong ánh mắt của hai người không có một chút tiếc nuối nào
Hai người dựa vào nhau, lại là một hổi im lặng
Hoàn cảnh nơi này cực kỳ tồi tệ
Thiếu nước, thiếu ăn, lại thêm nhiệt độ cao nóng bức, rất dễ dàng khiến cho người ta suy sụp
Cũng may Hạ Sơ Thất từng trải qua huấn luyện lính đặc công, tổ chất thân thể mặc dù không tính là vô cùng tốt, nhưng trên phương diện tinh thần thì vẫn còn tốt
Còn Triệu Tôn thì được huấn luyện từ nhỏ, võ nghệ cao cường, hai người lại có tình yêu chống đỡ, so với người bình thường mà nói thì mặc dù cũng suy yếu nhưng tinh thần vẫn còn tồn tại
Một hồi lâu sau, Hạ Sơ Thất xoa xoa mồ hôi trên trán, đột nhiên thở dài một hơi, dụi đầu vào bả vai của hắn.
“Triệu Thập Cửu, thiếp không phải là Hạ Sở
Chàng biết không?” Đây là bí mật trong nội tâm nàng
Vốn tưởng rằng hắn sẽ kinh ngạc, nhưng hắn lại nói thản nhiên, “Ta biết.” Nàng suy nghĩ hồi lâu rồi hơi cong môi cười yếu ớt, “Mặc dù ta không phải Hạ Sở, nhưng lại là Hạ Sở, chàng biết không?” Hắn nhìn nàng, ánh mắt rất u tối, “Ta biết.”
Trong hai năm qua, nàng đã từng thỉnh thoảng đứt quãng nói với hắn rất nhiều điều khác lạ, cho tới tận bây giờ hắn vẫn không hỏi tới, cũng không hỏi vì sao nàng lại hiểu được những điều đó
Nàng cho là hắn không nhận ra nàng khác biệt với người thời đại này, nhưng hóa ra hắn biết tất cả mọi chuyện.
Nàng nói, “Vì sao chàng không hỏi?”
Hắn đáp, “Nàng chính là nàng, không có gì cần phải hỏi.” Nàng đột nhiên cười khẽ một tiếng
Tiếng cười này là tiếng cười phát ra từ đáy lòng, “Vậy chàng có bị hù dọa hay không? Ta thậm chí còn không thuộc về thế giới này, Triệu Thập Cửu, còn nhớ những thứ ta đã từng kể với chàng không? Ở thế giới kia phát triển hơn xa so với thế giới này
Hệ thống chiếu sáng của chúng ta dùng điện, không cần lửa, chúng ta đi lại bằng xe, không cần ngựa
Chúng ta chiến tranh không cần đao kiếm, không cần máy ném đá, thậm chí cũng không cần cung nỏ hay thuốc nổ
Trên trời chúng ta có máy bay ném bom, mặt đất có xe tăng, trên biển có tàu chiến, tác chiến cự ly xa thì có đạn đạo, có hải lục không quân, thậm chí có bom nguyên tử, dù cho có là tường thành kiên cố thì cũng chỉ để trang trí mà thôi..
Tại thế giới kia, nhân loại không chỉ có thể bay trên trời, mà còn có thể lặn xuống biển, còn có thể thăm dò vũ trụ...”
Lẳng lặng nghe xong, hắn hỏi: “Thế giới kia của nàng, tốt như vậy sao?”
Nàng lắc đầu, khẽ cười một tiếng, “Không, không tốt đẹp gì hết.” Hắn hơi ngây ra, “Vì sao không tốt?”
Nàng nhìn hắn, ánh mắt như thu thủy, vô cùng chăm chú, mỗi chữ mỗi câu đều cực kỳ chậm, “Bởi vì ở thế giới kia của ta không có một người đàn ông nào tên là Triệu Tổn
Cho nên, ta vẫn thích thế giới này của chàng hơn.” Thân thể hẳn hơi cứng lại, ánh mắt nóng bỏng như dán chặt vào đôi môi của nàng
Cuối cùng hắn thở dài một hơi rối vòng tay ra sau ôm sát lấy nàng vào trong ngực, lúc gọi tên của nàng, giọng nói của hắn khàn khàn như thiểu nước
“A Thất..
Ta biết đáp lại nàng như thế nào đây?” Đáp lại nàng như thế nào ư? Mười hai canh giờ sau, nơi này sẽ không còn cái gì cả
Ngay cả một ngụm nước, một miếng cơm cũng đều là hy vọng xa vời
Thời điểm bất lực nhất của một người đàn ông chính là như thế này đấy
Muốn tặng cho người phụ nữ của mình toàn bộ thế giới nhưng lại không đáp ứng được cho nàng những nhu cầu sinh tồn cơ bản nhất
Nàng ngẩng đầu lên, dường như hiểu được tâm trạng của hắn, nhẹ nhàng cắn vào cái cằm của hắn rồi khàn giọng nói, “Gia, nói một chút chuyện của chàng đi? Ta cũng không biết người đàn ông của ta là một người thế nào
Hoặc nói cho ta nghe vì để kiếp sau có thể đầu thai được vào một nhà tốt, có thể có càng nhiều tiền rồi có đi khắp thế gian tìm ta.” Hắn nhẹ nhàng mấp máy mối, mồ hôi trên trán dường như càng dày đặc hơn.
Hắn nói nàng vừa gây vừa nhỏ lại vừa nói nhiều, ngay cả lúc ngủ thiếp đi rồi vẫn còn nghiến răng, như là một con chuột chút chít
Nàng liền châm chọc hắn, nói thế mà hắn lại đi thích một con chuột, còn làm chuyện đó với con chuột, không phải là người đần thì cũng là người điên
Hắn nói nàng tham tài háo sắc, nàng nói như thể mới đạt được ước muốn, chiếm được cả tài lẫn sắc
Nàng còn không biết xấu hổ hơn cả hắn, nói chuyện không kiêng nể gì cả,
mỗi lần hắn nói không lại nàng, hắn lại hôn nàng, dùng cách thức của đàn ông để trừng phạt nàng
Nàng giãy giụa không được, liền lớn tiếng mắng2hắn là đồ hư đốn
Trong lòng nàng hắn rất xấu xa
Nhưng cái từ hư đốn này, bình thường phụ nữ cũng sẽ không tùy tiện dùng để nói đàn ông
Hư đốn, hư đốn, đây là một cách xưng hô cực kỳ tình cảm.
Nàng nghĩ, đây là sự thật
Đây là một tên hư đốn sắp cùng nàng đi xuống Hoàng tuyền
Lúc trước khi tới Hoàng tuyền, mỗi ngày bọn họ đều muốn coi nó như là cả một cuộc đời để mà sống
Thế nên chưa từng có một ngày nào có ý nghĩa giống thế này
Thường thì mỗi một ngày trước đây, bọn họ đều có quá nhiều ham muốn
Chỉ có giờ phút này bọn họ mới trở nên thuần túy như vậy
Trong tất cả9những ham muốn của họ chỉ còn lại có nhau
Ngoại trừ nhau ra, họ không còn có gì khác nữa.
Tuy Hạ Sơ Thất không sợ chết, nhưng nàng lại sợ Triệu Tôn chết
Tận trong đáy lòng, nàng thầm cảm thấy may mắn, nàng nghĩ, nếu như nàng thật sự chết đi, nói không chừng còn có thể trở về, trở lại thời đại mà nàng thuộc về
Nhưng nếu như Triệu Thập Cửu mà chết, vậy thì hắn sẽ đi đâu? Một nam nhân như hắn, không nên bị chôn vùi trong lòng đất này, bị bóng tối vĩnh viễn vùi lấp, ngay cả lăng mộ cũng là của người khác.
Sau một lần hoàn hảo tới sức cùng lực kiệt, hai người cố hết sức6bò tới một khu đất bằng nhô cao ở lầu Hồi Quang Phản Chiểu
Không khí oi bức đến nỗi gần như khiến cho người ta phát cuồng, nhưng tại nơi này, lại có một cơn gió nhẹ đến nỗi không thể nhẹ hơn thổi qua
Đối với bọn họ mà nói, đây là sự hưởng thụ xa xỉ
Bốn phía tối đen như mực, không thấy rõ được cái gì
Hạ Sơ Thất cố hết sức mang hai khối dạ minh châu từ trong thạch thất, sau đó ngồi ở giữa khu đất này, nhìn minh châu lấp lóe, nhìn sương mù lan tràn, nàng dựa thân thể vào người Triệu Tôn, mỉm cười nói với hắn, “Gia..
có đẹp không?”
“Đẹp.”
“Chàng vui sướng không?”
“Có.”
Nàng nuốt nước bọt, cố0gắng bỏ qua cảm giác đói bụng khiến nàng choáng váng hoa mắt, nàng quay mặt sang nhìn Triệu Tôn không chớp mắt, trong con ngươi thoáng hiện lên sự tiếc nuối, “Triệu Thập Cửu, chàng nói xem, thật sự không nghĩ ra được cách nào sao?”
Triệu Tôn nhíu mày, tay hắn nắm vào vai nàng, “Nơi này cách mặt đất quá sâu, toàn bộ thạch lâu ngoại trừ những cột đá chống đỡ đang không ngừng lún xuống thì chẳng có gì khác, không thể leo lên
Hôm nay...” Hắn dời mắt, nhìn về phía vách đá lấp ló trong sương mù, “Ước chừng lại lún xuống hơn mấy trượng.”
Tốc độ thạch lâu lún xuống thực ra cũng không tính là nhanh, người ở7trong nếu như không cảm nhận một cách cẩn thận thì căn bản là không phát hiện được
Chỉ có nhiệt độ là khác biệt, thân thể có thể trải nghiệm được
Nhiệt độ lúc này, so với lúc nàng tỉnh dậy càng thêm nóng bức, cảm giác tựa như cả người đều đang ở trong nước sôi, sương mù kia khiến cho quần áo của bọn họ hầu như không khó được.
“Gia, chàng nhìn vách đá đối diện có phải là xê dịch một chút hay không?”
Hắn quay đầu, nhìn chằm chằm vách đá đối diện, nói, “Đúng, toàn bộ thạch lâu đang lún xuống, mà vách đá thì bất động, vì như thế nên nhìn qua thấy vách đá giống như cũng đang chuyển động.” Nàng liếc hắn một cái, “Không ngờ là gia cũng hiểu được vật tham chiếu.” “Vật tham chiếu?” Hắn nhìn nàng không hiểu, nàng thè lưỡi, đang chuẩn bị giải thích thì đột nhiên sững lại, nheo mắt nhìn rồi chỉ hướng vách đá đối diện, “Gia, chàng mau nhìn kìa.” Lẩu Hồi Quang Phản Chiểu đang chìm xuống, nhưng trong mười mấy canh giờ trước đây, cảnh tượng vách đá bổn phía chưa từng có thay đổi gì thì lúc này, tựa như vì thạch lâu lún xuống tới mức độ nhất định, khi khu đất và vách đá xê dịch, trên vách đá lại xuất hiện một khối bia đá hình chữ nhật.
Nàng cầm lấy dạ minh châu, nhìn vào những chữ khắc trên đó.
“Kim ngọc mãn đường, tài phủ đầy kho, không thể giữ, không thể dùng, không thể làm gì
Tính toán tỉ mỉ thì đã qua hai ngày
Lại qua tiếp mười hai canh giờ, toàn bộ lẩu Hồi Quang Phản Chiểu sẽ chìm xuống hồ nước sôi
Đến lúc để lại di ngôn rồi.” Để lại di ngôn? Lời nên nói đều đã nói xong
Còn có thể nói gì nữa? Hơn nữa, để lại di ngôn thì ai có thể đọc được? Hạ Sơ Thất nhìn tấm bia đá kia, mối hơi nhếch lên
“Bà là đồ phụ nữ ác độc.”
Nàng mắng một câu trầm thấp, nhưng đây là lần đầu tiên trong đời này nàng cảm thấy bất lực mà mắng chửi người khác
Bởi vì người nàng đang mắng đã sớm là người thiên cổ, vĩnh viễn không thể nào nghe thấy
Hơn nữa, người ta đề phòng kẻ trộm mộ..
Hình như nàng cũng gần giống như kẻ trộm mộ rồi còn gì? Nuốt một ngụm nước bọt, nàng cố nén cảm giác đói bụng, nhìn Triệu Tôn cười nói.
“Gia, nói một chút nghe thử.” “Nói cái gì?”
Nàng hắng giọng cho trơn họng rồi cười một tiếng trầm thấp, nói, “Di ngôn.” Triệu Tôn vòng tay ôm nàng vào trong ngực, ôm thật chặt, “Ta không có di ngôn.”
“Hả? Vì sao?”
“Bởi vì không có tiếc nuối.” Hắn nói, người nào muốn lưu lại di ngôn là vì có quá nhiều quyến luyến đổi với thế giới này, cho nên không bỏ được
Vì thế tới lúc rời khỏi thế giới này mới có thiện ngôn vạn ngữ muốn nói
Hắn không có di ngôn, cũng vì không có gì tiếc nuối.
Ánh mắt nàng hơi sáng lên, cơ thể tha thiết dựa vào hắn, “Chàng thật sự buông xuống được sao? Hoàng đổ bá nghiệp của chàng còn chưa bắt đầu, chàng còn chưa đạt được sơn hà cẩm tú mà? Chàng còn chưa nhìn thấy con của chàng ra đời nữa.”
Đuôi lông mày của Triệu Tôn hơi nhếch lên, cúi đầu hôn lên trán nàng
“Có thể tử như thế này, còn cầu mong gì nữa? Những chuyện khác, chỉ như mây bay mà thôi.”
“Triệu Thập Cửu...” Nàng nghẹn ngào, không thể phát ra thanh âm gì, “Còn lại mười hai canh giờ, chúng ta nói một chút chuyện cũ đi? Nghe người ta nói, dưới ánh sáng của dạ minh châu, người sắp chết mà nói hết chuyện đã xảy ra trong đời thì đến lúc đầu thai, Diêm Vương gia sẽ sắp xếp cho đầu thai vào một nhà tốt, có tiền có thế, ít phải chịu tội.”
“Nghe ai nói?”
Chính là ta.”
Khóe miệng Triệu Tổn hơi run rẩy, “Nếu như không gặp được người muốn gặp, vậy thì đầu thai vào nhà tốt còn có ý nghĩa gì? Hơn nữa, nhà tốt có tiêu chuẩn thế nào? Hoàng gia có tốt hay không? Giàu hay không giàu? Có quyền thế hay không có quyền thế?”
Câu hỏi này quá sắc sảo, Hạ Sơ Thất sững người, mỉm cười, “Vậy thì chàng cứ giữ chặt tay ta, khi chúng ta tới cầu Nại Hà, sẽ có thể cùng nhau đánh Mạnh Bà bất tỉnh, cướp tiền của bà ta, sau đó không uống canh Mạnh Bà, như thể sẽ không quên mất nhau
Dù cho có đầu thai, chân trời góc biến, ta cũng có thể lại tìm được chàng.”
“Được.” Bàn tay ẩm ướt của Triệu Tôn giữ chặt nàng, mười ngón tay của hai người đan xen vào nhau, nắm thật chặt, nhìn nhau thật sâu, trong ánh mắt của hai người không có một chút tiếc nuối nào
Hai người dựa vào nhau, lại là một hổi im lặng
Hoàn cảnh nơi này cực kỳ tồi tệ
Thiếu nước, thiếu ăn, lại thêm nhiệt độ cao nóng bức, rất dễ dàng khiến cho người ta suy sụp
Cũng may Hạ Sơ Thất từng trải qua huấn luyện lính đặc công, tổ chất thân thể mặc dù không tính là vô cùng tốt, nhưng trên phương diện tinh thần thì vẫn còn tốt
Còn Triệu Tôn thì được huấn luyện từ nhỏ, võ nghệ cao cường, hai người lại có tình yêu chống đỡ, so với người bình thường mà nói thì mặc dù cũng suy yếu nhưng tinh thần vẫn còn tồn tại
Một hồi lâu sau, Hạ Sơ Thất xoa xoa mồ hôi trên trán, đột nhiên thở dài một hơi, dụi đầu vào bả vai của hắn.
“Triệu Thập Cửu, thiếp không phải là Hạ Sở
Chàng biết không?” Đây là bí mật trong nội tâm nàng
Vốn tưởng rằng hắn sẽ kinh ngạc, nhưng hắn lại nói thản nhiên, “Ta biết.” Nàng suy nghĩ hồi lâu rồi hơi cong môi cười yếu ớt, “Mặc dù ta không phải Hạ Sở, nhưng lại là Hạ Sở, chàng biết không?” Hắn nhìn nàng, ánh mắt rất u tối, “Ta biết.”
Trong hai năm qua, nàng đã từng thỉnh thoảng đứt quãng nói với hắn rất nhiều điều khác lạ, cho tới tận bây giờ hắn vẫn không hỏi tới, cũng không hỏi vì sao nàng lại hiểu được những điều đó
Nàng cho là hắn không nhận ra nàng khác biệt với người thời đại này, nhưng hóa ra hắn biết tất cả mọi chuyện.
Nàng nói, “Vì sao chàng không hỏi?”
Hắn đáp, “Nàng chính là nàng, không có gì cần phải hỏi.” Nàng đột nhiên cười khẽ một tiếng
Tiếng cười này là tiếng cười phát ra từ đáy lòng, “Vậy chàng có bị hù dọa hay không? Ta thậm chí còn không thuộc về thế giới này, Triệu Thập Cửu, còn nhớ những thứ ta đã từng kể với chàng không? Ở thế giới kia phát triển hơn xa so với thế giới này
Hệ thống chiếu sáng của chúng ta dùng điện, không cần lửa, chúng ta đi lại bằng xe, không cần ngựa
Chúng ta chiến tranh không cần đao kiếm, không cần máy ném đá, thậm chí cũng không cần cung nỏ hay thuốc nổ
Trên trời chúng ta có máy bay ném bom, mặt đất có xe tăng, trên biển có tàu chiến, tác chiến cự ly xa thì có đạn đạo, có hải lục không quân, thậm chí có bom nguyên tử, dù cho có là tường thành kiên cố thì cũng chỉ để trang trí mà thôi..
Tại thế giới kia, nhân loại không chỉ có thể bay trên trời, mà còn có thể lặn xuống biển, còn có thể thăm dò vũ trụ...”
Lẳng lặng nghe xong, hắn hỏi: “Thế giới kia của nàng, tốt như vậy sao?”
Nàng lắc đầu, khẽ cười một tiếng, “Không, không tốt đẹp gì hết.” Hắn hơi ngây ra, “Vì sao không tốt?”
Nàng nhìn hắn, ánh mắt như thu thủy, vô cùng chăm chú, mỗi chữ mỗi câu đều cực kỳ chậm, “Bởi vì ở thế giới kia của ta không có một người đàn ông nào tên là Triệu Tổn
Cho nên, ta vẫn thích thế giới này của chàng hơn.” Thân thể hẳn hơi cứng lại, ánh mắt nóng bỏng như dán chặt vào đôi môi của nàng
Cuối cùng hắn thở dài một hơi rối vòng tay ra sau ôm sát lấy nàng vào trong ngực, lúc gọi tên của nàng, giọng nói của hắn khàn khàn như thiểu nước
“A Thất..
Ta biết đáp lại nàng như thế nào đây?” Đáp lại nàng như thế nào ư? Mười hai canh giờ sau, nơi này sẽ không còn cái gì cả
Ngay cả một ngụm nước, một miếng cơm cũng đều là hy vọng xa vời
Thời điểm bất lực nhất của một người đàn ông chính là như thế này đấy
Muốn tặng cho người phụ nữ của mình toàn bộ thế giới nhưng lại không đáp ứng được cho nàng những nhu cầu sinh tồn cơ bản nhất
Nàng ngẩng đầu lên, dường như hiểu được tâm trạng của hắn, nhẹ nhàng cắn vào cái cằm của hắn rồi khàn giọng nói, “Gia, nói một chút chuyện của chàng đi? Ta cũng không biết người đàn ông của ta là một người thế nào
Hoặc nói cho ta nghe vì để kiếp sau có thể đầu thai được vào một nhà tốt, có thể có càng nhiều tiền rồi có đi khắp thế gian tìm ta.” Hắn nhẹ nhàng mấp máy mối, mồ hôi trên trán dường như càng dày đặc hơn.
/1583
|