*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đại quân lại một lần nữa lên đường
Thiểu nên thịt chân không cưỡi ngựa, cậu ta cực kỳ yêu quý mà chỉnh sửa chiếc lồng chim trên người con ngựa đen, rồi lại yêu thương vuốt ve nó, khập khiễng đi theo sau lưng Trần Đại Ngưu
Bên cạnh hắn, người phụ nữ mặt rỗ và người đàn ông mặt đen đi theo
Ánh mắt Trần Đại Ngưu liếc ba người bọn họ, rất nhiều lời muốn nói dâng lên cổ họng, nhưng y vẫn không nói gì, chỉ đi chậm lại.
Kịch vui trên đường đã kết thúc.
Nhưng dân chúng chỉ cảm thấy việc này quái dị, vẫn còn đang nghị luận sôi nổi
“Ồ! Định An hầu này quả nhiên là gần gũi với dân chúng...”
“Đúng vậy, thằng nhóc kia thật là may mắn.”
“Như thế này cũng được sao? Ai mà ngờ được chứ, liệu2có thể nhận được bạc hay không?”
Chăm chú nhìn đoàn người đi xa, trong đám đông chen chúc có hai người đàn ông đội mũ rộng vành, mặc quần áo vải thô liếc nhau rồi khẽ gật đầu
Một người đề thấp vành mũ, nhanh chóng đi vào trong con ngõ nhỏ nơi đầu phố, người kia tiếp tục đi theo đoàn người
Người đàn ông đội mũ rộng vành đẩy cánh cửa sân cũ kĩ, bên trong có mấy người đàn ông cao lớn đang đi tới đi lui, người nào cũng cầm vũ khí trên tay, xem ra cũng không phải dân chúng bình
thường.
Gã lách mình vào bên trong, chắp tay vái vào người đang ngồi.
“Tào thiên hộ, đã tìm được người!” Chờ tới khi gã kể lại một màn trên đường xong, người đàn ông trung niên kia lại chỉ vuốt chòm9râu dê, nhìn thoáng qua một cách lạnh lùng, “Nhìn rõ ràng là nàng ta sao?” Người đàn ông đội mũ rộng vành nói, “Vâng, ti chức và Tôn Ngũ đều rất chắc chắn
Mặc dù nàng ta đã cải trang vô cùng tốt, nhưng ở đại doanh Mạc Bắc, ta và nàng ta đã ở chung hơn một năm, cho dù nàng ta có hóa thành tro, ta cũng có thể nhận ra..
Hơn nữa, còn có con ngựa đen kia, cũng rất giống tọa giá của Tấn vương.” Nghe được lời này, Tào thiên hộ lập tức tỉnh táo lại tinh thần, ngồi ngay ngắn lại:
“Thật thế sao?”
“Có lẽ đúng là con ngựa kia..
Tào thiên hộ, Định An hầu cũng nhận ra nàng ta
Nếu không, sao y lại tùy tiện hứa hẹn bồi thường cho một người đàn bà điêu ngoa chứ?” “Vậy6thì kỳ quái, sao nàng ta lại đơn độc tới tìm Định An hầu?” Tào thiên hộ có vẻ lo lắng, người đàn ông đội mũ rộng vành kia hơi khựng lại, rồi lại cười một tiếng, “Định An hầu là bộ hạ cũ của Tấn vương, giao tình rất sâu
Theo ti chức thấy, nếu như không phải để đánh lạc hướng, thì hẳn là nàng ta..
muốn mượn lực về kinh.”
“Hừ! Cho dù là vì cái gì cũng đều không liên quan đến ta và ngươi.” Tào thiên hộ cười lạnh một tiếng, nhưởng cao lông này, liếc nhìn người đàn ông đội mũ rộng vành, “Chúng ta chỉ cần nhớ kĩ một điều, nếu như nàng ta còn sống trở về, ta và người..
đều phải chết.”
“Tào thiên hộ...”
“Đi bố trí đi!”
“Vâng.”
Tia nắng cuối cùng rơi xuống bị màn đêm nuốt trọn
Mây đen0đầy trời, dường như sắp mưa
Từ lúc lập xuân đến nay, trời còn chưa đổ mưa lần nào, người người đều đang mong ngóng cơn mưa xuân đầu năm, nhưng mưa chậm chạp không đến, thời tiết âm u khiến cho lòng người ủ dột.
Dịch trạm Đại Ninh
Trời bên ngoài âm u, trong phòng khách lại sáng bừng đèn đuốc
Trần Đại Ngưu mặc áo giáp, nhìn thiếu niên chân thọt đang ngồi bên cạnh ngoạm từng miếng thịt lớn, uống từng ngụm rượu to, đôi mắt hơi nóng lên.
“Ăn từ từ, ăn xong còn nữa...”
Thoáng nhìn ánh mắt đồng tình của y, Hạ Sơ Thất đột nhiên cười:
“Hơn một năm không gặp, tính tình hầu gia vẫn sảng khoái như cũ, ta thích lắm
Yên tâm, ta đã tìm tới cửa, đương nhiên sẽ không khách khí với hầu gia
Nhưng mà nhắc đến mới7nói, cơm nước nơi này của hầu gia quả thật là không tệ
Ai, những ngày này, đi đường từ Ấm Sơn tới đây, đã rất lâu không được ăn uống ngon thế này, cũng đã lâu không được...” Lặc lắc chén rượu trong tay, ánh mắt nàng mơ hồ, “Cũng đã lâu không được uống rượu.”
Trần Đại Ngưu mím chặt môi, nhìn nàng, không nói gì
Nàng cũng không quan tâm y nghĩ gì, chỉ cười, rượu vào cổ họng đều biến thành nỗi tương tự
Rượu là rượu gạo, cũng không mạnh, nhưng vừa vào cổ thì lại giống như thiếu đốt nàng khiến nàng không nhịn được mà ho khan, vừa ho vừa cười:
“Ta nhớ lần trước uống rượu chung với chàng
Một cái chớp mắt, vậy mà chàng đã rời đi lâu như vậy...”
“Sở Thất” Trần Đại Ngưu nghẹn lời, giọng nói cũng khàn lại, “Ngươi có biết, hoàng thái tôn bày thiên la địa võng để tìm ngươi không? Cẩm Y Vệ cũng dính dáng vào, trước mắt người có tính toán gì?” Hạ Sơ Thất để chén rượu xuống, ôm hai đầu gối, liếc mắt nhìn y, trên mặt treo một nụ cười
Những Trần Đại Ngưu nhìn thể nào cũng thấy nụ cười này của nàng cực kỳ chướng mắt
Khác hoàn toàn với vẻ xán lạn, tùy tâm khi xưa
Cho dù nàng cười sung sướng đến mức nào, y cũng cảm thấy bầu trời u ám
“Sở Thất, ngươi đừng chỉ nhìn ta rồi cười, ngươi mau nói gì đi.”
Hạ Sơ Thất nhẹ nhàng cười một tiếng, lại nhấp một ngụm rượu, rồi duỗi cái lưng mệt mỏi, “Đúng thế, ta biết hắn đang tìm ta
Hôm nay ngồi ở đây, ta cũng muốn hỏi một câu, Định An hầu có muốn đưa ta về dâng cho hắn hay không? Như thế thì có thể được công lao.”
Trần Đại Ngưu đặt mạnh bát rượu xuống, siết chặt tay, “Ngươi coi ta thành dạng người gì? Điện hạ đối với ta ân trọng như núi, ta đều ghi tạc trong lòng
Nếu không có điện hạ, ta bây giờ còn không biết là đã chết ở cái xó xỉnh trong núi rồi, còn không có cả người nhặt xác.” “Đại Ngưu ca, ta đùa thôi mà, huynh tức giận thật đấy à?” Hạ Sơ Thất vẫn cười
Ánh mắt Trần Đại Ngưu nóng lên, “Muội không cần sợ hãi, cho dù là liều cái chức quan bỏ đi này, dù là liều luôn cả cái mạng này của ta, ta nhất định sẽ bảo vệ muội chu toàn.” Nghe y nói vậy, Hạ Sơ Thất nở nụ cười, cảm thấy thân thể ấm áp, cực kỳ dễ chịu, “Thế hầu gia định sắp xếp ta thế nào?”
“Chuyện hôm nay muội quá lỗ mãng, muốn bạc mà lại dùng phương pháp như vậy sao? Chắc hẳn chẳng mấy chốc nữa bọn chúng cũng sẽ nhận được tin tức, phái người tới đây.” Trần Đại Ngưu nhíu mày rồi lại nói, “Hơn nữa, cho dù có tranh thoát được lần này thì muội cử phiêu bạt ở bên ngoài cũng cực kỳ không yên ổn, sớm muộn cũng sẽ rơi vào trong tay của bọn chúng
Không bằng thế này, sáng sớm ngày mai, theo ta xuôi Nam, đi thuyền tiến vào Thanh Châu
Tốc độ nhanh thì có thể đến trước khi người của triều đình tới, Thanh Châu là quê ta, ta sẽ sắp xếp cho muội.”
“Thể thì không ổn.” Hạ Sơ Thất nhướng mày nói.
“Có gì không ổn?” Trần Đại Ngưu khó hiểu nhìn nàng.
“Nếu để cho Thanh Hoa quận chúa biết được, nàng ấy còn tưởng rằng hầu gia huynh nuôi vợ bé, thể chẳng phải sẽ ảnh hưởng đến tình cảm của hai người sao?” Hạ Sơ Thất nở nụ cười trêu chọc, cười đầy thâm ý
Trần Đại Ngưu là người thật thà chân chất, nhưng cũng không ngốc
Biết nàng có ý khác, y thở dài một hơi, “Chuyện này muội không cần lo lắng quá nhiều, Thanh Hoa không phải là người như vậy
Thực ra ta cũng cảm thấy nàng ấy bị kẹt ở giữa thật khó xử, dù sao đó cũng là ca ca ruột thịt của nàng ấy
Cho nên, chuyện này, ta không muốn nói cho nàng ấy biết.” Hạ Sơ Thất hơi nheo mắt lại, nhìn Trần Đại Ngưu đang nói rất thành khẩn
“Như thế thì đa tạ hầu gia.” “Ai! Muội lúc nào cũng khách khí như vậy sao?” Trần Đại Ngưu thở một hơi thật dài, thấy dáng vẻ nàng vẫn cười, cảm thấy xa cách không ít, giọng điệu cũng nặng nề hơn, “Muội yên tâm nghỉ ngơi trong doanh trại, chờ khi đến Thanh Châu, ta sẽ sắp xếp cho muội.”
“Được.”
Nói xong một chữ này, Hạ Sơ Thất lại khẽ cười một tiếng, rũ mắt xuống mà nhìn chén rượu
“Quận chúa là một cô nương tốt, Đại Ngưu ca, huynh phải biết quý trọng
Duyên phận là thứ rất kỳ quái, còn một ngày thì phải sống tốt một ngày
Đừng học theo ta, lúc cười thì không cười cho sảng khoái, lúc khóc thì lại không biết khóc thế nào
Nơi nào cũng nóng, chỉ có trong lòng là lạnh.”
Uống rượu xong, Trần Đại Ngưu phái Chu Thuận tới, để gã sắp xếp chỗ ở cho ba người Hạ Sơ Thất, chỉ nói là vừa gặp mấy người đây đã thấy hợp ý, hơn nữa còn đều là đồng hương phủ Thanh Châu nên chuẩn bị dẫn theo xuôi Nam
Có hầu gia lên tiếng, người bên dưới tuy có suy đoán nhưng cũng không tiện nói nhiều, cũng không có ai nói linh tinh gì cả
Trong chuồng ngựa của dịch trạm lúc buổi đêm, Hạ Sơ Thất hơi khom người, đưa cỏ khô thơm ngon tới trước mặt Đại Điểu, nhìn nó ăn ngon lành, khóe môi nàng cũng nở nụ cười
“Mã ca, những ngày này đã cực khổ cho mày rồi
Khi chàng còn sống, chắc mày chưa từng phải chịu những khổ sở này đúng không? Không cần phải sợ, chàng không có ở đây, ta cũng sẽ chăm sóc cho mày thật tốt
Khi mày ăn no rồi thì tiểu gia ta sẽ đích thân tắm rửa cho mày.”
Giáp Nhất yên lặng bê thùng nước đến, nàng cầm bàn chải lên bắt đầu chà xát.
Trước đó vài ngày, vì tránh né triều đình tìm kiếm, bộ yên ngựa cùng với trang phục và phụ kiện thủ công tinh xảo trên người Đại Điểu cũng bị nàng vứt bỏ, giờ người nó vô cùng bẩn
Cọ rửa sạch sẽ cho nó xong, nhìn nó thoải mái phát ra tiếng phì phì trong mũi, dường như tinh thần tăng cao không ít, nàng cũng rất dễ chịu.
“Tốt, thật là đẹp trai!” Nàng vỗ vỗ đầu Đại Điểu, quay đầu nhìn người máy” Giáp Nhất
“Truyền tin tức ra ngoài chưa?”
“Rồi.” Giáp Nhất nghiệm mặt, “Cho dù không truyền, hôm nay người náo loạn trên đường tạo ra động tĩnh lớn như thế..
Cho dù là Triệu Miền Trạch, Đông Phương Thanh Huyền, hay là Hạ Đình Đức, chắc hẳn cũng đều hiểu rằng ngươi muốn đi cùng Định An hẩu.”
“Đúng vậy, đây chẳng phải là ta sợ lỡ như họ không biết sao?” Nàng hờ hững liếc hắn ta một cái, mỉm cười, “Ngươi đi ngủ trước đi, tối nay có lẽ là không có chuyện gì đâu.” “Sao ngươi biết?” Giáp Nhất nhìn nàng, thái độ không vui cho lắm
“Người của Hạ Đình Đức, nếu như nhìn thấy ta đi chung với Định An hầu, thế nào cũng phải cân nhắc một chút rồi mới ra tay đúng không? Hoặc có thể nói là, tìm một biện pháp an toàn hơn để ra tay?” Nàng cười, thầy Đại Điểu nằm xuống bên trên đồng cỏ khô thoải mái ăn thì cũng ngồi xuống, tựa vào người Đại Điểu, gác một chân lên
“Ông chủ Giáp, ngươi sợ không?” “Sợ cái gì?” Giáp Nhất ngồi bên cạnh nàng
“Sợ không quay đầu lại được.” “Đầu ở chỗ nào?” Hắn ta hừ lạnh
“Thực ra ngươi có thể lựa chọn con đường khác, hiện tại vẫn còn kịp.”
“Ta đã sớm không còn đường nào có thể đi rồi.”
Đại quân lại một lần nữa lên đường
Thiểu nên thịt chân không cưỡi ngựa, cậu ta cực kỳ yêu quý mà chỉnh sửa chiếc lồng chim trên người con ngựa đen, rồi lại yêu thương vuốt ve nó, khập khiễng đi theo sau lưng Trần Đại Ngưu
Bên cạnh hắn, người phụ nữ mặt rỗ và người đàn ông mặt đen đi theo
Ánh mắt Trần Đại Ngưu liếc ba người bọn họ, rất nhiều lời muốn nói dâng lên cổ họng, nhưng y vẫn không nói gì, chỉ đi chậm lại.
Kịch vui trên đường đã kết thúc.
Nhưng dân chúng chỉ cảm thấy việc này quái dị, vẫn còn đang nghị luận sôi nổi
“Ồ! Định An hầu này quả nhiên là gần gũi với dân chúng...”
“Đúng vậy, thằng nhóc kia thật là may mắn.”
“Như thế này cũng được sao? Ai mà ngờ được chứ, liệu2có thể nhận được bạc hay không?”
Chăm chú nhìn đoàn người đi xa, trong đám đông chen chúc có hai người đàn ông đội mũ rộng vành, mặc quần áo vải thô liếc nhau rồi khẽ gật đầu
Một người đề thấp vành mũ, nhanh chóng đi vào trong con ngõ nhỏ nơi đầu phố, người kia tiếp tục đi theo đoàn người
Người đàn ông đội mũ rộng vành đẩy cánh cửa sân cũ kĩ, bên trong có mấy người đàn ông cao lớn đang đi tới đi lui, người nào cũng cầm vũ khí trên tay, xem ra cũng không phải dân chúng bình
thường.
Gã lách mình vào bên trong, chắp tay vái vào người đang ngồi.
“Tào thiên hộ, đã tìm được người!” Chờ tới khi gã kể lại một màn trên đường xong, người đàn ông trung niên kia lại chỉ vuốt chòm9râu dê, nhìn thoáng qua một cách lạnh lùng, “Nhìn rõ ràng là nàng ta sao?” Người đàn ông đội mũ rộng vành nói, “Vâng, ti chức và Tôn Ngũ đều rất chắc chắn
Mặc dù nàng ta đã cải trang vô cùng tốt, nhưng ở đại doanh Mạc Bắc, ta và nàng ta đã ở chung hơn một năm, cho dù nàng ta có hóa thành tro, ta cũng có thể nhận ra..
Hơn nữa, còn có con ngựa đen kia, cũng rất giống tọa giá của Tấn vương.” Nghe được lời này, Tào thiên hộ lập tức tỉnh táo lại tinh thần, ngồi ngay ngắn lại:
“Thật thế sao?”
“Có lẽ đúng là con ngựa kia..
Tào thiên hộ, Định An hầu cũng nhận ra nàng ta
Nếu không, sao y lại tùy tiện hứa hẹn bồi thường cho một người đàn bà điêu ngoa chứ?” “Vậy6thì kỳ quái, sao nàng ta lại đơn độc tới tìm Định An hầu?” Tào thiên hộ có vẻ lo lắng, người đàn ông đội mũ rộng vành kia hơi khựng lại, rồi lại cười một tiếng, “Định An hầu là bộ hạ cũ của Tấn vương, giao tình rất sâu
Theo ti chức thấy, nếu như không phải để đánh lạc hướng, thì hẳn là nàng ta..
muốn mượn lực về kinh.”
“Hừ! Cho dù là vì cái gì cũng đều không liên quan đến ta và ngươi.” Tào thiên hộ cười lạnh một tiếng, nhưởng cao lông này, liếc nhìn người đàn ông đội mũ rộng vành, “Chúng ta chỉ cần nhớ kĩ một điều, nếu như nàng ta còn sống trở về, ta và người..
đều phải chết.”
“Tào thiên hộ...”
“Đi bố trí đi!”
“Vâng.”
Tia nắng cuối cùng rơi xuống bị màn đêm nuốt trọn
Mây đen0đầy trời, dường như sắp mưa
Từ lúc lập xuân đến nay, trời còn chưa đổ mưa lần nào, người người đều đang mong ngóng cơn mưa xuân đầu năm, nhưng mưa chậm chạp không đến, thời tiết âm u khiến cho lòng người ủ dột.
Dịch trạm Đại Ninh
Trời bên ngoài âm u, trong phòng khách lại sáng bừng đèn đuốc
Trần Đại Ngưu mặc áo giáp, nhìn thiếu niên chân thọt đang ngồi bên cạnh ngoạm từng miếng thịt lớn, uống từng ngụm rượu to, đôi mắt hơi nóng lên.
“Ăn từ từ, ăn xong còn nữa...”
Thoáng nhìn ánh mắt đồng tình của y, Hạ Sơ Thất đột nhiên cười:
“Hơn một năm không gặp, tính tình hầu gia vẫn sảng khoái như cũ, ta thích lắm
Yên tâm, ta đã tìm tới cửa, đương nhiên sẽ không khách khí với hầu gia
Nhưng mà nhắc đến mới7nói, cơm nước nơi này của hầu gia quả thật là không tệ
Ai, những ngày này, đi đường từ Ấm Sơn tới đây, đã rất lâu không được ăn uống ngon thế này, cũng đã lâu không được...” Lặc lắc chén rượu trong tay, ánh mắt nàng mơ hồ, “Cũng đã lâu không được uống rượu.”
Trần Đại Ngưu mím chặt môi, nhìn nàng, không nói gì
Nàng cũng không quan tâm y nghĩ gì, chỉ cười, rượu vào cổ họng đều biến thành nỗi tương tự
Rượu là rượu gạo, cũng không mạnh, nhưng vừa vào cổ thì lại giống như thiếu đốt nàng khiến nàng không nhịn được mà ho khan, vừa ho vừa cười:
“Ta nhớ lần trước uống rượu chung với chàng
Một cái chớp mắt, vậy mà chàng đã rời đi lâu như vậy...”
“Sở Thất” Trần Đại Ngưu nghẹn lời, giọng nói cũng khàn lại, “Ngươi có biết, hoàng thái tôn bày thiên la địa võng để tìm ngươi không? Cẩm Y Vệ cũng dính dáng vào, trước mắt người có tính toán gì?” Hạ Sơ Thất để chén rượu xuống, ôm hai đầu gối, liếc mắt nhìn y, trên mặt treo một nụ cười
Những Trần Đại Ngưu nhìn thể nào cũng thấy nụ cười này của nàng cực kỳ chướng mắt
Khác hoàn toàn với vẻ xán lạn, tùy tâm khi xưa
Cho dù nàng cười sung sướng đến mức nào, y cũng cảm thấy bầu trời u ám
“Sở Thất, ngươi đừng chỉ nhìn ta rồi cười, ngươi mau nói gì đi.”
Hạ Sơ Thất nhẹ nhàng cười một tiếng, lại nhấp một ngụm rượu, rồi duỗi cái lưng mệt mỏi, “Đúng thế, ta biết hắn đang tìm ta
Hôm nay ngồi ở đây, ta cũng muốn hỏi một câu, Định An hầu có muốn đưa ta về dâng cho hắn hay không? Như thế thì có thể được công lao.”
Trần Đại Ngưu đặt mạnh bát rượu xuống, siết chặt tay, “Ngươi coi ta thành dạng người gì? Điện hạ đối với ta ân trọng như núi, ta đều ghi tạc trong lòng
Nếu không có điện hạ, ta bây giờ còn không biết là đã chết ở cái xó xỉnh trong núi rồi, còn không có cả người nhặt xác.” “Đại Ngưu ca, ta đùa thôi mà, huynh tức giận thật đấy à?” Hạ Sơ Thất vẫn cười
Ánh mắt Trần Đại Ngưu nóng lên, “Muội không cần sợ hãi, cho dù là liều cái chức quan bỏ đi này, dù là liều luôn cả cái mạng này của ta, ta nhất định sẽ bảo vệ muội chu toàn.” Nghe y nói vậy, Hạ Sơ Thất nở nụ cười, cảm thấy thân thể ấm áp, cực kỳ dễ chịu, “Thế hầu gia định sắp xếp ta thế nào?”
“Chuyện hôm nay muội quá lỗ mãng, muốn bạc mà lại dùng phương pháp như vậy sao? Chắc hẳn chẳng mấy chốc nữa bọn chúng cũng sẽ nhận được tin tức, phái người tới đây.” Trần Đại Ngưu nhíu mày rồi lại nói, “Hơn nữa, cho dù có tranh thoát được lần này thì muội cử phiêu bạt ở bên ngoài cũng cực kỳ không yên ổn, sớm muộn cũng sẽ rơi vào trong tay của bọn chúng
Không bằng thế này, sáng sớm ngày mai, theo ta xuôi Nam, đi thuyền tiến vào Thanh Châu
Tốc độ nhanh thì có thể đến trước khi người của triều đình tới, Thanh Châu là quê ta, ta sẽ sắp xếp cho muội.”
“Thể thì không ổn.” Hạ Sơ Thất nhướng mày nói.
“Có gì không ổn?” Trần Đại Ngưu khó hiểu nhìn nàng.
“Nếu để cho Thanh Hoa quận chúa biết được, nàng ấy còn tưởng rằng hầu gia huynh nuôi vợ bé, thể chẳng phải sẽ ảnh hưởng đến tình cảm của hai người sao?” Hạ Sơ Thất nở nụ cười trêu chọc, cười đầy thâm ý
Trần Đại Ngưu là người thật thà chân chất, nhưng cũng không ngốc
Biết nàng có ý khác, y thở dài một hơi, “Chuyện này muội không cần lo lắng quá nhiều, Thanh Hoa không phải là người như vậy
Thực ra ta cũng cảm thấy nàng ấy bị kẹt ở giữa thật khó xử, dù sao đó cũng là ca ca ruột thịt của nàng ấy
Cho nên, chuyện này, ta không muốn nói cho nàng ấy biết.” Hạ Sơ Thất hơi nheo mắt lại, nhìn Trần Đại Ngưu đang nói rất thành khẩn
“Như thế thì đa tạ hầu gia.” “Ai! Muội lúc nào cũng khách khí như vậy sao?” Trần Đại Ngưu thở một hơi thật dài, thấy dáng vẻ nàng vẫn cười, cảm thấy xa cách không ít, giọng điệu cũng nặng nề hơn, “Muội yên tâm nghỉ ngơi trong doanh trại, chờ khi đến Thanh Châu, ta sẽ sắp xếp cho muội.”
“Được.”
Nói xong một chữ này, Hạ Sơ Thất lại khẽ cười một tiếng, rũ mắt xuống mà nhìn chén rượu
“Quận chúa là một cô nương tốt, Đại Ngưu ca, huynh phải biết quý trọng
Duyên phận là thứ rất kỳ quái, còn một ngày thì phải sống tốt một ngày
Đừng học theo ta, lúc cười thì không cười cho sảng khoái, lúc khóc thì lại không biết khóc thế nào
Nơi nào cũng nóng, chỉ có trong lòng là lạnh.”
Uống rượu xong, Trần Đại Ngưu phái Chu Thuận tới, để gã sắp xếp chỗ ở cho ba người Hạ Sơ Thất, chỉ nói là vừa gặp mấy người đây đã thấy hợp ý, hơn nữa còn đều là đồng hương phủ Thanh Châu nên chuẩn bị dẫn theo xuôi Nam
Có hầu gia lên tiếng, người bên dưới tuy có suy đoán nhưng cũng không tiện nói nhiều, cũng không có ai nói linh tinh gì cả
Trong chuồng ngựa của dịch trạm lúc buổi đêm, Hạ Sơ Thất hơi khom người, đưa cỏ khô thơm ngon tới trước mặt Đại Điểu, nhìn nó ăn ngon lành, khóe môi nàng cũng nở nụ cười
“Mã ca, những ngày này đã cực khổ cho mày rồi
Khi chàng còn sống, chắc mày chưa từng phải chịu những khổ sở này đúng không? Không cần phải sợ, chàng không có ở đây, ta cũng sẽ chăm sóc cho mày thật tốt
Khi mày ăn no rồi thì tiểu gia ta sẽ đích thân tắm rửa cho mày.”
Giáp Nhất yên lặng bê thùng nước đến, nàng cầm bàn chải lên bắt đầu chà xát.
Trước đó vài ngày, vì tránh né triều đình tìm kiếm, bộ yên ngựa cùng với trang phục và phụ kiện thủ công tinh xảo trên người Đại Điểu cũng bị nàng vứt bỏ, giờ người nó vô cùng bẩn
Cọ rửa sạch sẽ cho nó xong, nhìn nó thoải mái phát ra tiếng phì phì trong mũi, dường như tinh thần tăng cao không ít, nàng cũng rất dễ chịu.
“Tốt, thật là đẹp trai!” Nàng vỗ vỗ đầu Đại Điểu, quay đầu nhìn người máy” Giáp Nhất
“Truyền tin tức ra ngoài chưa?”
“Rồi.” Giáp Nhất nghiệm mặt, “Cho dù không truyền, hôm nay người náo loạn trên đường tạo ra động tĩnh lớn như thế..
Cho dù là Triệu Miền Trạch, Đông Phương Thanh Huyền, hay là Hạ Đình Đức, chắc hẳn cũng đều hiểu rằng ngươi muốn đi cùng Định An hẩu.”
“Đúng vậy, đây chẳng phải là ta sợ lỡ như họ không biết sao?” Nàng hờ hững liếc hắn ta một cái, mỉm cười, “Ngươi đi ngủ trước đi, tối nay có lẽ là không có chuyện gì đâu.” “Sao ngươi biết?” Giáp Nhất nhìn nàng, thái độ không vui cho lắm
“Người của Hạ Đình Đức, nếu như nhìn thấy ta đi chung với Định An hầu, thế nào cũng phải cân nhắc một chút rồi mới ra tay đúng không? Hoặc có thể nói là, tìm một biện pháp an toàn hơn để ra tay?” Nàng cười, thầy Đại Điểu nằm xuống bên trên đồng cỏ khô thoải mái ăn thì cũng ngồi xuống, tựa vào người Đại Điểu, gác một chân lên
“Ông chủ Giáp, ngươi sợ không?” “Sợ cái gì?” Giáp Nhất ngồi bên cạnh nàng
“Sợ không quay đầu lại được.” “Đầu ở chỗ nào?” Hắn ta hừ lạnh
“Thực ra ngươi có thể lựa chọn con đường khác, hiện tại vẫn còn kịp.”
“Ta đã sớm không còn đường nào có thể đi rồi.”
/1583
|