*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hình như nàng cũng thấy mệt, không nhìn hắn ta nữa, kéo chiếc đệm phía sau lưng hắn qua, không hề khách sáo lót dưới bả vai bị thương của mình, không xem mình là người ngoài, cũng không xem hắn là trữ quân, hành động này lại khiến mặt mày Triệu Miên Trạch ẩm dần, tâm trạng bỗng trở nên vui vẻ.
“Nàng nghỉ ngơi một lát đi, đến rồi ta sẽ gọi nàng.”
Hạ Sơ Thất “ừ” một tiếng, dường như đang trả lời, lại giống như không trả lời
Giữ khoảng cách với hắn ta như xa như gần, đây mới chính là kiểu hiệu quả nàng muốn
Nếu vừa về kinh đã nói ngay với hắn ta rằng nàng đã quên Triệu Tôn, muốn2trở về ở bên hắn, muốn gả cho hắn ta như Hạ Sở của trước đây, hắn ta tin được chắc? Không đời nào.
Chỉ có thế này mới là trạng thái mà nàng nên có.
Nàng im lặng nhắm mắt lại, không dám nhìn con phố vừa quen vừa lạ này
Bởi vì quen, nên mới sợ
Bởi vì lạ, nên cũng thấy sợ hãi
Cho dù có vô số người xung quanh, nhưng nàng lại cảm thấy chỉ có một mình mình chìm nổi giữa nơi biển sâu
Khi xe kiểu dừng lại, nàng tưởng đã đến Đông cung, nhưng mở rèm nhìn ra thì mới chỉ đến Đông Hoa Môn
“Hoàng thái tốn điện hạ!” Ở phía trước không xa, có một giọng nói quen thuộc vang lên.
Phía9ngoài Đông Hoa Môn có vô số người vây quanh cả trong và ngoài, một nhóm nam nam nữ nữ đang quỳ ngay lối ra vào
Đi đầu là một người ngồi trên xe lăn bằng gỗ, khuôn mặt già nua ngập tràn về kích động, giọng nói nghẹn ngào, người đó không ai khác chính là “ảnh để” Hạ Đình Đức
Trong số những người quỳ bên cạnh gã, có kẻ mà nàng biết như Hạ Thường, Hạ Diễn, và thêm một vài gia nô tỳ nữ trong phủ Ngụy quốc công
Xem ra Ngụy quốc công đã huy động toàn bộ lực lượng trong phủ đến rồi đây.
Hạ Đình Đức định làm trò gì đây?
Nàng cảnh giác, nhưng không nói gì, chỉ thấy Triệu Miên6Trạch giơ tay lên
“Ngụy quốc công vẫn chưa khỏi hẳn, sao không ở trong phủ tĩnh dưỡng? Ngươi đang định làm gì đây?”
Hạ Đình Đức kêu một tên nô bộc đẩy mình tiến lên phía trước, vẻ mặt ngập tràn sự cảm động và vui mừng, trong ánh mắt khó hiểu của mọi người, gã chấp tay nói, “Điện hạ, thứ cho lão thần hai chân không tiện, không thể hành lễ.” “Không sao, Ngụy quốc công có gì cứ nói thẳng.” “Điện hạ, hôm nay lão thần đến là định đích thân đón Tiểu Thất về phủ.”
Mặt mày Triệu Miên Trạch thoáng trầm xuống, dường như không nghe rõ vậy, “Ngươi nói gì?”
Hạ Đình Đức trả lời với ngữ điệu vui mừng, “Điện0hạ, Tiểu Thất rời khỏi phủ từ năm thứ hai mươi ba, đến nay đã tròn bốn năm chưa về
Trong bốn năm qua, lão phu tìm kiếm trong vô vọng, ăn ngủ không yên, chỉ cảm thấy có lỗi với sự ủy thác trước lúc lâm chung của đại ca
May mà ông trời có mắt, điện hạ đã tìm được Tiểu Thất, lão phu quả thật thấy cảm kích không thôi, nên mới dẫn theo cả nhà lớn bé hơn hai trăm người đến chờ ở đây
Ngoại trừ đến đón Tiểu Thất về ra, cũng là vì muốn cảm tạ điện hạ.” Gã nói một tràng dài những lời chân thành tha thiết.
Hơn hai trăm người sau lưng gã cũng đồng loạt khấu đầu.
“Ta7hoàng thái tốn điện hạ tìm được Thất tiểu thư, điện hạ thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!”
Cái cảnh “cảm ân” chân thành này, cộng thêm màn khẩu đầu đã thu hút không ít người đến xem
Hạ Sơ Thất cảm thấy rất khôi hài, cong khóe môi trắng bệch, nhưng không nói gì.
Quả nhiên là người lăn lộn trong chốn quan trường mấy chục năm
Hạ Đình Đức dùng chiêu này cực kỳ thâm độc
Đầu tiên, không cần biết Hạ sở có phải là đích thể được ngự tứ cho Triệu Miên Trạch hay không, Hạ Sở còn chưa chính thức gả cho hắn, giờ đây nàng ta đã về, Ngụy quốc công muốn đón chất nữ về nhà cũng là chuyện đương nhiên
Thứ hai, khuê nữ vẫn chưa được gả đi, nếu Triệu Miên Trạch cưỡng ép mang về Đông cung thì không hề phù hợp cả về tình lẫn về lý.
Chỉ cần vào phủ Ngụy quốc công, đồng nghĩa với việc đã lọt vào hang ổ của gã, đến lúc đó gã muốn xử lý nàng thế nào mà chẳng được? Cho dù Triệu Miên Trạch có là hoàng thái tôn thì cũng không thể can dự quá nhiều vào việc nhà trong phủ của người khác
Huống gì, Triệu Miên Trạch vừa mới lên ngôi trữ vị, căn cơ chưa vững, còn phía Hạ Đình Đức thì bè cánh đã hùng hậu, tay nắm binh quyền, trong lòng gã chắc chắn Triệu Miên Trạch sẽ không dám vì một nữ nhân mà trở mặt với gã.
Gã đang đánh liều, gây khó dễ cho Triệu Miên Trạch
Lão già này, thể lực càng lớn thì càng ngông cuồng hơn.
Con tim nàng thấy hơi rét buốt, nhưng trên mặt lại chẳng có vẻ gì là hoang mang, chỉ nhìn Triệu Miền Trạch với vẻ mặt tái nhợt yếu ớt, thậm chí còn nở một nụ cười nhạt trào phúng
Trong nụ cười đó chứa đựng kiểu thái độ xem kịch hay và một sự chế nhạo “ngươi chẳng qua cũng chỉ như thế”.
Nàng cũng đang ép Triệu Miên Trạch
Bởi vì nàng không thể về, nếu về phủ Ngụy quốc công rồi thì sao có thể trả thù được chứ? Bốn phía im lặng như tờ, tầm mắt của trăm ngàn người đều hướng về một mình Triệu Miên Trạch
“Ngụy quốc công khách sáo rồi.” Triệu Miên Trạch rất bình tĩnh, “Thất tiểu thư là chính thể do bệ hạ ban cho bổn cung, hôn sự đã được định khi phụ mẫu nàng ấy vẫn còn trên cõi đời này
Tìm nàng ấy là chuyện bổn cung nên làm, nào cần các ngươi đến cảm tạ? Đứng dậy hết đi.”
“Tạ điện hạ.”
Bọn họ đỡ đầu gối từ từ đứng dậy, Hạ Đình Đức đang đắc ý thì lại nghe Triệu Miên Trạch nói tiếp, “Vốn dĩ bổn cung muốn đưa Thất tiểu thư về phủ Ngụy quốc công, nhưng không may, Thất tiểu thư bị kẻ gian ám hại trên đường, vết thương cực kỳ nghiêm trọng, giờ đây song thân của nàng ấy đều đã mất, với tư cách là vị hôn phu, bổn tọa phải làm tròn trách nhiệm chăm sóc, vả lại thái y trong cung có y thuật cao minh, để nàng ấy nhập cung tĩnh dưỡng là tiện nhất, chẳng lẽ Ngụy quốc công không muốn Thất tiểu thư nhận được sự chữa trị càng tốt hơn ư?” “Điện hạ, tuyệt đối không thể được!” Hạ Đình Đức kinh ngạc, cứ như là đang lo lắng cho chất nữ vậy, “Lão phu biết điện hạ muốn tốt cho Tiểu Thất, nhưng Tiểu Thất chưa xuất giá, không thể không nghe theo phép tắc của tổ tông!” “Ngụy quốc cổng nói gì vậy?” Triệu Miên Trạch nhướng mày, bỗng nhiên nắm lấy tay Hạ Sơ Thất, siết chặt như thể vỗ về, rồi mới chậm rãi lên tiếng, “Bổn cung đã có chính thất, hiện tại Thất tiểu thư đi theo ta cũng chỉ làm trắc thất mà thôi, vốn dĩ đã không cần mối mại đại lễ gì, sau này kêu Lễ bộ bổ sung thủ tục sau là được.”
“Điện hạ, việc này..
việc này vẫn không được ổn thỏa...” “Ngụy quốc công cảm thấy không được ổn thỏa, là cho rằng Thất tiểu thư không phải là chính thể của bổn cung, không được cưới hỏi đàng hoàng, nên cảm thấy thiệt cho nàng ấy? Nếu là như thế, thì cũng phải đợi bổn cung đi xin chỉ hưu thế mới được, dù sao ta và Thất tiểu thư quả thật là đã có hôn ước từ trước...”
Câu này mềm cứng vừa phải, khiến Hạ Đình Đức nghẹn cứng họng
Nếu không phải là chính thể, hắn ta đường đường là hoàng tôn, dẫn theo một tỳ thiếp mà thôi, cũng chẳng có gì sai trái
Nếu cứ nhất quyết nhấn mạnh về thân phận, thì Hạ Đình Đức há chẳng phải đang tát vào mặt mình đấy ư?
Trán nổi đầy gân xanh, Hạ Đình Đức dịu giọng lại, “Điện hạ nói có lý, nhưng Tiểu Thất là khuê nữ con nhà đàng hoàng, không thể vào Đông cung một cách không danh không phận như thế
Tốt xấu gì điện hạ cũng phải có một lễ nghi chính thức mới hợp với quy tắc được.” “Ngụy quốc công, bổn cung chỉ nói đùa với người mà thôi.” Triệu Miên Trạch cười nhẹ, nhưng giọng nói vẫn ẩn chứa sự bực bội, “Hôn ước của ta và Thất tiểu thư đã được định từ khi còn bé, sao có thể giữ nàng ấy lại mà không mối mai không sính lễ chứ? Hiện tại ta đưa nàng ấy về cung dưỡng thương, cũng chỉ để làm bạn với Thu Nhi mà thôi
Tỷ muội họ vốn đã thân thiết, muội muội ở chỗ tỷ tỷ có chỗ nào không ổn? Gia pháp nào của tổ tông quy định không được làm như thế?”
Hạ Đình Đức sững sờ, không ngờ hắn ta lại lấy Hạ Vấn Thu ra làm lá chắn, “Vâng, tỷ muội chúng có quan hệ thân thiết, những suy cho cùng Tiểu Thất vẫn còn là khuê nữ, khó tránh sẽ bị người ta nói ra nói vào, vì danh tiết của Tiểu Thất, điện hạ vẫn nên...”
“Nguy quốc công không cần phải nói thêm nữa, ý ta đã quyết như thế!” Triệu Miên Trạch ngắt lời gã, cảm thấy cực kỳ mất kiên nhẫn, “Đợi vết thương của Thất tiểu thư khỏi hẳn, đích thân ta sẽ đưa nàng ấy về phủ Nguy quốc công
Đến lúc đó, chuyện mối mai cưới hỏi vẫn phải nhờ Nguy quốc công thu xếp giùm
Yên tâm, không thiếu chỗ để thúc phụ như người ra sức đầu, không cần phải nôn nóng như thế, để tránh người không biết lại tưởng rằng Nguy quốc công nóng lòng muốn giết người diệt khẩu, xóa sạch quan hệ với vụ án của Tào Chí Hành” Hắn nói điềm đạm uyển chuyển, chữ nào chữ nấy gai góc bén nhọn
Hạ Đình Đức bấu chặt xe lăn, nghẹn họng không nói được gì.
Trước khi phụ trợ Triệu Miên Trạch đoạt ngôi trữ vị, gã luôn cho rằng hắn ta là kẻ dễ khống chế, cộng thêm việc hắn yêu thích con gái của gã nên càng dễ kiểm soát hơn
Với gã, chỉ cần đợi lão hoàng đế băng hà, giang sơn Đại Yến này, Hạ Đình Đức gã xưng đệ nhị thì còn kẻ nào dám xưng đệ nhất? Hóa ra Triệu Miên Trạch chưa bao giờ là quả hồng mềm
Xem ra, rốt cuộc kẻ nào lợi dụng kẻ nào, vẫn còn chưa biết được
Một ngụm máu tươi suýt chút nữa đã phun ra ngoài, nhưng lại bị gã nuốt ngược trở vào, cuối cùng Hạ Đình Đức cũng đành chịu thua.
“Nếu điện hạ đã nói như thế, lão phu bất tài nào đâu dám nhận
Ngày sau mong điện hạ hãy cố gắng chăm sóc Tiểu Thất.”
Triệu Miên Trạch gật đầu, “Đó là điều đương nhiên
Ngụy quốc công, Thất tiểu bị trọng thương, bổn cung không nói thêm với người nữa
Ngươi đang mang bệnh, tốt nhất là hãy về nhà tĩnh dưỡng, tránh để lại di chứng gì.”
“Vâng thưa điện hạ.”
Nhìn thấy Hạ Đình Đức cúi đầu đầy bất lực, Hạ Sơ Thất thấy hơi kinh hoàng, nàng liếc nhìn tới, chỉ thấy Triệu Miền Trạch nhếch khóe môi nở một nụ cười, rồi khôi phục lại dáng vẻ ôn hòa như ngày thường, nhìn trông chẳng hề như đang bất mãn, trái tim nàng bỗng thấy lạnh toát
Nghĩ đến việc Hồng Thái Đế có thể chọn trúng Triệu Miền Trạch làm trữ quân trong số nhiều hoàng tử hoàng tôn như thế, ngoại trừ thiên vị ra, e rằng cũng vì nhận định hắn ta không phải là người tầm thường nhỉ?
Có khi hắn ta không hề khoan dung hiền hậu như mọi người hay nói
Ít ra hắn và cha hắn, có cách đối nhân xử thế khác nhau
“Điện hạ, Đông Phương đại nhân đến!”
Một giọng bẩm báo the thé vang lên, Đông Hoa Môn vốn đã náo nhiệt này càng thêm huyên náo
Tiếp sau đó, một chuỗi tiếng vó ngựa vọng ra từ bên trong, luồng không khí xung quanh cũng càng ngày càng bị đè nén
Hạ Sơ Thất siết chặt tay, ngẩng đầu lên nhìn thì thấy có một người bước ra khỏi Đông Hoa Môn, hắn ta cưỡi trên lưng một con ngựa trắng, áo đỏ quyến rũ, tư thế bất phàm, như cười như không, dưới sự vây bọc của một đám Cẩm Y Vệ.
“Chúc mừng điện hạ, có được giai nhân.” “Đại đô đốc có chuyện gì gấp mà chạy đến đây thể?” Triệu Miên Trạch cười hỏi
Đông Phương Thanh Huyền nhảy xuống ngựa, hành lễ với Triệu Miên Trạch, không hề nhìn Hạ Sơ Thất đang ở bên cạnh
Hắn ta rũ mắt, tầm nhìn dừng lại trên đôi giày đế mỏng có hoa văn nhã nhặn của nàng, nhướng mày, nở nụ cười cực kỳ yêu nghiệt.
“Cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là Thanh Huyền nghe nói cả nhà Ngụy quốc công đến xin dẫn Hạ thất tiểu thư về phủ
Thần chợt nghĩ đến chuyện của Tào Chỉ Hành, sợ sẽ phát sinh thêm rắc rối...”
Hình như nàng cũng thấy mệt, không nhìn hắn ta nữa, kéo chiếc đệm phía sau lưng hắn qua, không hề khách sáo lót dưới bả vai bị thương của mình, không xem mình là người ngoài, cũng không xem hắn là trữ quân, hành động này lại khiến mặt mày Triệu Miên Trạch ẩm dần, tâm trạng bỗng trở nên vui vẻ.
“Nàng nghỉ ngơi một lát đi, đến rồi ta sẽ gọi nàng.”
Hạ Sơ Thất “ừ” một tiếng, dường như đang trả lời, lại giống như không trả lời
Giữ khoảng cách với hắn ta như xa như gần, đây mới chính là kiểu hiệu quả nàng muốn
Nếu vừa về kinh đã nói ngay với hắn ta rằng nàng đã quên Triệu Tôn, muốn2trở về ở bên hắn, muốn gả cho hắn ta như Hạ Sở của trước đây, hắn ta tin được chắc? Không đời nào.
Chỉ có thế này mới là trạng thái mà nàng nên có.
Nàng im lặng nhắm mắt lại, không dám nhìn con phố vừa quen vừa lạ này
Bởi vì quen, nên mới sợ
Bởi vì lạ, nên cũng thấy sợ hãi
Cho dù có vô số người xung quanh, nhưng nàng lại cảm thấy chỉ có một mình mình chìm nổi giữa nơi biển sâu
Khi xe kiểu dừng lại, nàng tưởng đã đến Đông cung, nhưng mở rèm nhìn ra thì mới chỉ đến Đông Hoa Môn
“Hoàng thái tốn điện hạ!” Ở phía trước không xa, có một giọng nói quen thuộc vang lên.
Phía9ngoài Đông Hoa Môn có vô số người vây quanh cả trong và ngoài, một nhóm nam nam nữ nữ đang quỳ ngay lối ra vào
Đi đầu là một người ngồi trên xe lăn bằng gỗ, khuôn mặt già nua ngập tràn về kích động, giọng nói nghẹn ngào, người đó không ai khác chính là “ảnh để” Hạ Đình Đức
Trong số những người quỳ bên cạnh gã, có kẻ mà nàng biết như Hạ Thường, Hạ Diễn, và thêm một vài gia nô tỳ nữ trong phủ Ngụy quốc công
Xem ra Ngụy quốc công đã huy động toàn bộ lực lượng trong phủ đến rồi đây.
Hạ Đình Đức định làm trò gì đây?
Nàng cảnh giác, nhưng không nói gì, chỉ thấy Triệu Miên6Trạch giơ tay lên
“Ngụy quốc công vẫn chưa khỏi hẳn, sao không ở trong phủ tĩnh dưỡng? Ngươi đang định làm gì đây?”
Hạ Đình Đức kêu một tên nô bộc đẩy mình tiến lên phía trước, vẻ mặt ngập tràn sự cảm động và vui mừng, trong ánh mắt khó hiểu của mọi người, gã chấp tay nói, “Điện hạ, thứ cho lão thần hai chân không tiện, không thể hành lễ.” “Không sao, Ngụy quốc công có gì cứ nói thẳng.” “Điện hạ, hôm nay lão thần đến là định đích thân đón Tiểu Thất về phủ.”
Mặt mày Triệu Miên Trạch thoáng trầm xuống, dường như không nghe rõ vậy, “Ngươi nói gì?”
Hạ Đình Đức trả lời với ngữ điệu vui mừng, “Điện0hạ, Tiểu Thất rời khỏi phủ từ năm thứ hai mươi ba, đến nay đã tròn bốn năm chưa về
Trong bốn năm qua, lão phu tìm kiếm trong vô vọng, ăn ngủ không yên, chỉ cảm thấy có lỗi với sự ủy thác trước lúc lâm chung của đại ca
May mà ông trời có mắt, điện hạ đã tìm được Tiểu Thất, lão phu quả thật thấy cảm kích không thôi, nên mới dẫn theo cả nhà lớn bé hơn hai trăm người đến chờ ở đây
Ngoại trừ đến đón Tiểu Thất về ra, cũng là vì muốn cảm tạ điện hạ.” Gã nói một tràng dài những lời chân thành tha thiết.
Hơn hai trăm người sau lưng gã cũng đồng loạt khấu đầu.
“Ta7hoàng thái tốn điện hạ tìm được Thất tiểu thư, điện hạ thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!”
Cái cảnh “cảm ân” chân thành này, cộng thêm màn khẩu đầu đã thu hút không ít người đến xem
Hạ Sơ Thất cảm thấy rất khôi hài, cong khóe môi trắng bệch, nhưng không nói gì.
Quả nhiên là người lăn lộn trong chốn quan trường mấy chục năm
Hạ Đình Đức dùng chiêu này cực kỳ thâm độc
Đầu tiên, không cần biết Hạ sở có phải là đích thể được ngự tứ cho Triệu Miên Trạch hay không, Hạ Sở còn chưa chính thức gả cho hắn, giờ đây nàng ta đã về, Ngụy quốc công muốn đón chất nữ về nhà cũng là chuyện đương nhiên
Thứ hai, khuê nữ vẫn chưa được gả đi, nếu Triệu Miên Trạch cưỡng ép mang về Đông cung thì không hề phù hợp cả về tình lẫn về lý.
Chỉ cần vào phủ Ngụy quốc công, đồng nghĩa với việc đã lọt vào hang ổ của gã, đến lúc đó gã muốn xử lý nàng thế nào mà chẳng được? Cho dù Triệu Miên Trạch có là hoàng thái tôn thì cũng không thể can dự quá nhiều vào việc nhà trong phủ của người khác
Huống gì, Triệu Miên Trạch vừa mới lên ngôi trữ vị, căn cơ chưa vững, còn phía Hạ Đình Đức thì bè cánh đã hùng hậu, tay nắm binh quyền, trong lòng gã chắc chắn Triệu Miên Trạch sẽ không dám vì một nữ nhân mà trở mặt với gã.
Gã đang đánh liều, gây khó dễ cho Triệu Miên Trạch
Lão già này, thể lực càng lớn thì càng ngông cuồng hơn.
Con tim nàng thấy hơi rét buốt, nhưng trên mặt lại chẳng có vẻ gì là hoang mang, chỉ nhìn Triệu Miền Trạch với vẻ mặt tái nhợt yếu ớt, thậm chí còn nở một nụ cười nhạt trào phúng
Trong nụ cười đó chứa đựng kiểu thái độ xem kịch hay và một sự chế nhạo “ngươi chẳng qua cũng chỉ như thế”.
Nàng cũng đang ép Triệu Miên Trạch
Bởi vì nàng không thể về, nếu về phủ Ngụy quốc công rồi thì sao có thể trả thù được chứ? Bốn phía im lặng như tờ, tầm mắt của trăm ngàn người đều hướng về một mình Triệu Miên Trạch
“Ngụy quốc công khách sáo rồi.” Triệu Miên Trạch rất bình tĩnh, “Thất tiểu thư là chính thể do bệ hạ ban cho bổn cung, hôn sự đã được định khi phụ mẫu nàng ấy vẫn còn trên cõi đời này
Tìm nàng ấy là chuyện bổn cung nên làm, nào cần các ngươi đến cảm tạ? Đứng dậy hết đi.”
“Tạ điện hạ.”
Bọn họ đỡ đầu gối từ từ đứng dậy, Hạ Đình Đức đang đắc ý thì lại nghe Triệu Miên Trạch nói tiếp, “Vốn dĩ bổn cung muốn đưa Thất tiểu thư về phủ Ngụy quốc công, nhưng không may, Thất tiểu thư bị kẻ gian ám hại trên đường, vết thương cực kỳ nghiêm trọng, giờ đây song thân của nàng ấy đều đã mất, với tư cách là vị hôn phu, bổn tọa phải làm tròn trách nhiệm chăm sóc, vả lại thái y trong cung có y thuật cao minh, để nàng ấy nhập cung tĩnh dưỡng là tiện nhất, chẳng lẽ Ngụy quốc công không muốn Thất tiểu thư nhận được sự chữa trị càng tốt hơn ư?” “Điện hạ, tuyệt đối không thể được!” Hạ Đình Đức kinh ngạc, cứ như là đang lo lắng cho chất nữ vậy, “Lão phu biết điện hạ muốn tốt cho Tiểu Thất, nhưng Tiểu Thất chưa xuất giá, không thể không nghe theo phép tắc của tổ tông!” “Ngụy quốc cổng nói gì vậy?” Triệu Miên Trạch nhướng mày, bỗng nhiên nắm lấy tay Hạ Sơ Thất, siết chặt như thể vỗ về, rồi mới chậm rãi lên tiếng, “Bổn cung đã có chính thất, hiện tại Thất tiểu thư đi theo ta cũng chỉ làm trắc thất mà thôi, vốn dĩ đã không cần mối mại đại lễ gì, sau này kêu Lễ bộ bổ sung thủ tục sau là được.”
“Điện hạ, việc này..
việc này vẫn không được ổn thỏa...” “Ngụy quốc công cảm thấy không được ổn thỏa, là cho rằng Thất tiểu thư không phải là chính thể của bổn cung, không được cưới hỏi đàng hoàng, nên cảm thấy thiệt cho nàng ấy? Nếu là như thế, thì cũng phải đợi bổn cung đi xin chỉ hưu thế mới được, dù sao ta và Thất tiểu thư quả thật là đã có hôn ước từ trước...”
Câu này mềm cứng vừa phải, khiến Hạ Đình Đức nghẹn cứng họng
Nếu không phải là chính thể, hắn ta đường đường là hoàng tôn, dẫn theo một tỳ thiếp mà thôi, cũng chẳng có gì sai trái
Nếu cứ nhất quyết nhấn mạnh về thân phận, thì Hạ Đình Đức há chẳng phải đang tát vào mặt mình đấy ư?
Trán nổi đầy gân xanh, Hạ Đình Đức dịu giọng lại, “Điện hạ nói có lý, nhưng Tiểu Thất là khuê nữ con nhà đàng hoàng, không thể vào Đông cung một cách không danh không phận như thế
Tốt xấu gì điện hạ cũng phải có một lễ nghi chính thức mới hợp với quy tắc được.” “Ngụy quốc công, bổn cung chỉ nói đùa với người mà thôi.” Triệu Miên Trạch cười nhẹ, nhưng giọng nói vẫn ẩn chứa sự bực bội, “Hôn ước của ta và Thất tiểu thư đã được định từ khi còn bé, sao có thể giữ nàng ấy lại mà không mối mai không sính lễ chứ? Hiện tại ta đưa nàng ấy về cung dưỡng thương, cũng chỉ để làm bạn với Thu Nhi mà thôi
Tỷ muội họ vốn đã thân thiết, muội muội ở chỗ tỷ tỷ có chỗ nào không ổn? Gia pháp nào của tổ tông quy định không được làm như thế?”
Hạ Đình Đức sững sờ, không ngờ hắn ta lại lấy Hạ Vấn Thu ra làm lá chắn, “Vâng, tỷ muội chúng có quan hệ thân thiết, những suy cho cùng Tiểu Thất vẫn còn là khuê nữ, khó tránh sẽ bị người ta nói ra nói vào, vì danh tiết của Tiểu Thất, điện hạ vẫn nên...”
“Nguy quốc công không cần phải nói thêm nữa, ý ta đã quyết như thế!” Triệu Miên Trạch ngắt lời gã, cảm thấy cực kỳ mất kiên nhẫn, “Đợi vết thương của Thất tiểu thư khỏi hẳn, đích thân ta sẽ đưa nàng ấy về phủ Nguy quốc công
Đến lúc đó, chuyện mối mai cưới hỏi vẫn phải nhờ Nguy quốc công thu xếp giùm
Yên tâm, không thiếu chỗ để thúc phụ như người ra sức đầu, không cần phải nôn nóng như thế, để tránh người không biết lại tưởng rằng Nguy quốc công nóng lòng muốn giết người diệt khẩu, xóa sạch quan hệ với vụ án của Tào Chí Hành” Hắn nói điềm đạm uyển chuyển, chữ nào chữ nấy gai góc bén nhọn
Hạ Đình Đức bấu chặt xe lăn, nghẹn họng không nói được gì.
Trước khi phụ trợ Triệu Miên Trạch đoạt ngôi trữ vị, gã luôn cho rằng hắn ta là kẻ dễ khống chế, cộng thêm việc hắn yêu thích con gái của gã nên càng dễ kiểm soát hơn
Với gã, chỉ cần đợi lão hoàng đế băng hà, giang sơn Đại Yến này, Hạ Đình Đức gã xưng đệ nhị thì còn kẻ nào dám xưng đệ nhất? Hóa ra Triệu Miên Trạch chưa bao giờ là quả hồng mềm
Xem ra, rốt cuộc kẻ nào lợi dụng kẻ nào, vẫn còn chưa biết được
Một ngụm máu tươi suýt chút nữa đã phun ra ngoài, nhưng lại bị gã nuốt ngược trở vào, cuối cùng Hạ Đình Đức cũng đành chịu thua.
“Nếu điện hạ đã nói như thế, lão phu bất tài nào đâu dám nhận
Ngày sau mong điện hạ hãy cố gắng chăm sóc Tiểu Thất.”
Triệu Miên Trạch gật đầu, “Đó là điều đương nhiên
Ngụy quốc công, Thất tiểu bị trọng thương, bổn cung không nói thêm với người nữa
Ngươi đang mang bệnh, tốt nhất là hãy về nhà tĩnh dưỡng, tránh để lại di chứng gì.”
“Vâng thưa điện hạ.”
Nhìn thấy Hạ Đình Đức cúi đầu đầy bất lực, Hạ Sơ Thất thấy hơi kinh hoàng, nàng liếc nhìn tới, chỉ thấy Triệu Miền Trạch nhếch khóe môi nở một nụ cười, rồi khôi phục lại dáng vẻ ôn hòa như ngày thường, nhìn trông chẳng hề như đang bất mãn, trái tim nàng bỗng thấy lạnh toát
Nghĩ đến việc Hồng Thái Đế có thể chọn trúng Triệu Miền Trạch làm trữ quân trong số nhiều hoàng tử hoàng tôn như thế, ngoại trừ thiên vị ra, e rằng cũng vì nhận định hắn ta không phải là người tầm thường nhỉ?
Có khi hắn ta không hề khoan dung hiền hậu như mọi người hay nói
Ít ra hắn và cha hắn, có cách đối nhân xử thế khác nhau
“Điện hạ, Đông Phương đại nhân đến!”
Một giọng bẩm báo the thé vang lên, Đông Hoa Môn vốn đã náo nhiệt này càng thêm huyên náo
Tiếp sau đó, một chuỗi tiếng vó ngựa vọng ra từ bên trong, luồng không khí xung quanh cũng càng ngày càng bị đè nén
Hạ Sơ Thất siết chặt tay, ngẩng đầu lên nhìn thì thấy có một người bước ra khỏi Đông Hoa Môn, hắn ta cưỡi trên lưng một con ngựa trắng, áo đỏ quyến rũ, tư thế bất phàm, như cười như không, dưới sự vây bọc của một đám Cẩm Y Vệ.
“Chúc mừng điện hạ, có được giai nhân.” “Đại đô đốc có chuyện gì gấp mà chạy đến đây thể?” Triệu Miên Trạch cười hỏi
Đông Phương Thanh Huyền nhảy xuống ngựa, hành lễ với Triệu Miên Trạch, không hề nhìn Hạ Sơ Thất đang ở bên cạnh
Hắn ta rũ mắt, tầm nhìn dừng lại trên đôi giày đế mỏng có hoa văn nhã nhặn của nàng, nhướng mày, nở nụ cười cực kỳ yêu nghiệt.
“Cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là Thanh Huyền nghe nói cả nhà Ngụy quốc công đến xin dẫn Hạ thất tiểu thư về phủ
Thần chợt nghĩ đến chuyện của Tào Chỉ Hành, sợ sẽ phát sinh thêm rắc rối...”
/1583
|