*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lần này không phải là kiểu nức nở giả tạo mà đúng là khóc thất thanh thật, dáng vẻ thảm thiết kế tuy không đẹp lắm, nhưng sự đau thương phát ra từ tận đáy lòng vẫn làm Triệu Miên Trạch rung động
Hắn ta bước tới dìu nàng ta, ngữ điệu không rõ là thất vọng, buồn bã hay vô lực:
“Về trước đi, đợi nàng nghĩ thông suốt rồi ta sẽ sai người đón nàng” Hắn ta nói xong thì thu tay về, không nhìn nàng ta mà phất tay áo định bỏ đi
“Ngươi đủ lông đủ cánh rồi nhỉ!”
Một giọng nói già nua kèm theo tiếng ho khan vọng vào từ cửa Nguyên Lâm Đường
Tuy hơi khàn nhưng lại vô cùng mạnh mẽ, cực kỳ uy nghiêm, chỉ cần vừa mới nghe được hai chữ thì chỉ trong chớp mắt,2những người vốn đang im lặng trên sảnh đồng loạt quỳ xuống hô to:
“Bệ hạ thánh an!” Triệu Miên Trạch thoáng sững sờ, vội vàng quỳ xuống
“Tôn nhi tham kiến hoàng gia gia”
Hồng Thái Để lạnh mặt “hừ” một tiếng, dưới ánh đèn vàng, mái tóc hoa râm lóe lên tia sáng nghiêm nghị lạnh lùng
Ông ta bước rất chậm, được Thôi Anh Đạt dìu đi, không nhìn Hạ Sơ Thất, cũng không để ý đến Triệu Miên Trạch bước lên dìu mình, ông ta hất tay hắn ta ra, ngồi xuống ghế ngay giữa điện
Sau đó đi theo vào điện còn có Vương Tiểu Thuận và Đặng Hoằng bị Cấm Vệ Quân áp giải đi lúc nãy
Xem ra sắp có biến hóa mới rồi đây
Ai nấy đều nghiêm mặt, đứng yên lặng
Không gian trong điện rất lớn, dường như có7một ngọn gió lạnh thổi qua
Hồng Thái Để ho khan vài tiếng, nhìn Triệu Miên Trạch đang đứng trước mặt, đáy mắt bỗng hóa lạnh lùng
“Hôm nay trẫm đến đây không ngờ lại được xem một màn kịch hay
Đường đường là trữ quân Đại Yến, lại vì một nữ tử mà làm ra chuyện khinh suất thể này
Hoàng thái tôn, rốt cuộc ngươi để mặt mũi của ta ở đâu? Để mặt mũi liệt tổ liệt tông Triệu gia ta ở đâu?”
“Hoàng gia gia, chuyện không phải như thế” Triệu Miên Trạch hơi gục đầu xuống
“Còn muốn nói giúp ả ta?” Hồng Thái Để than thở, ánh mắt lạnh lẽo, “Nửa đêm nửa hôm quấy nhiễu cả cung không yên, trẫm còn tưởng rằng ngươi sắp xét xử một vụ án công chính ra sao
Miên Trạch, người làm trẫm thất vọng9quá, xử lý không công bằng thế kia thì sao có thể phục chúng được?” Triệu Miên Trạch thoáng biến sắc, vén tà áo màu vàng trên người, quỳ ngay xuống đất, “Hoàng gia gia bớt giận, không phải tốn nhi vì tư tình bất chấp luật lệ, mà chuyện này thật sự không có liên quan đến Hạ Sở” “Không liên quan đến ả?” Hồng Thái Đế thấy hắn ta kém cỏi như thế thì giọng nói càng sắc bén hơn, “Ta thấy người vẫn chưa lên ngôi báu mà đã bắt đầu lún sâu vào mỡ sắc, mê muội lẩm cẩm, hồ đồ hơn cả lão hồ đồ như trẫm đây” Ông ta nổi cơn thịnh nộ, chỉ vào mặt Triệu Miên Trạch chửi mắng vài câu, nhìn lướt qua những người đang quỳ trong điện, ho khan rồi5an ủi Hạ Vấn Thu yếu đuối: “May mà thái tốn phi sai người mới trẫm đến
Nếu không, còn không biết tên nghiệp chướng này còn làm ra bao nhiêu chuyện mất mặt nữa! Miên Trạch, phu thê phải yêu thương kính trọng lẫn nhau, lát nữa người phải chịu khó an ủi thái tôn phi, đừng để nó phải chịu tủi thân nữa”
Một cầu dường như vô ý kia của Hồng Thái Đế, chẳng khác gì biến thành ngọn cỏ cuối cùng đè chết lạc đà, cũng đè nặng lên trái tim Triệu Miên Trạch
Cả người hắn ta cứng đờ, liếc nhìn Hạ Vấn Thu, ánh mắt lạnh lùng kia khiến khuôn mặt in dấu nước mắt của nàng ta bỗng trở nên tái nhợt
“Miên Trạch, thiếp”
Nàng ta chưa bao giờ thấy Triệu Miên Trạch nhìn mình với ánh mắt3như thế, cho dù là khi hắn ta đòi viết hưu thư cũng không hề giống như thế này
Nhưng giờ đây, hắn ta dường như rất muốn xé xác nàng ta, ánh mắt ấy như vạn tiễn xuyên tâm, nàng ta đau đến mức siết chặt tay áo, cúi đầu xuống đầy tội nghiệp
Nàng ta muốn giải thích, nhưng lại không có cách nào giải thích được
Nàng ta không hề hiểu được rằng, đối với một nam nhân kiêu ngạo giống Triệu Miên Trạch mà nói, bị nữ nhân của mình tính kể vào giờ phút quan trọng, tìm người duy nhất trong thiên hạ này có thể đè đầu hắn ta, rồi lại khiến hắn bị bẽ mặt trước mặt mọi người, rốt cuộc có bao nhiêu lúng túng, bao nhiêu bị thương đây
Nàng ta càng không biết rằng, chính bởi hành động tùy hứng hết lần này đến lần khác của mình, đã đẩy Triệu Miên Trạch ra càng ngày càng xa
Triệu Miên Trạch thu tầm mắt lại, không nhìn nàng ta nữa, chỉ nói: “Hoàng gia gia, những ngày qua Hạ Sở đều ở trong điện Sở Từ không hề ra ngoài, người trong điện cũng không qua lại với người khác
Tổn Chính Nghiệp thì lại là lão thần đi theo Thập Cửu thúc, nhân phẩm đoan chính, tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện hồ đồ này
Còn Vương Tiểu Thuận, Đặng Hoằng, cung cấp lời khai ăn ý không hề có chút sơ hở nào, ngược lại lại làm người ta thấy nghi ngờ”
Hắn ta thoáng dừng lại, liếc nhìn góc váy của Hạ Sơ Thất, giọng nói hơi trầm xuống, “Nếu như Hạ Sở có ý muốn hại hài tử của tôn nhi thì trực tiếp kêu Tôn Chính Nghiệp đổi thuốc là được
Với kinh nghiệm của Vương Tiểu Thuận, nếu Tôn Chính Nghiệp có động tay động chân thì gã cũng không nhìn ra được
Chuyện đơn giản thế này, ông ta cần gì phải sai người khác làm? Há chẳng phải tăng nguy hiểm hay sao? Tôn Chính Nghiệp không ngốc, Hạ Sở càng không ngốc
Hoàng gia gia, chuyện này có quá nhiều điểm nghi vấn, tình tiết không chặt chẽ
Rõ ràng là kế một đá ném hai chim của kẻ đứng sau, vừa có thể hại hài tử của tôn nhi, vừa có thể trừ khử Hạ Sở
Vì thế, tôn nhi cho rằng nên thẩm tra lại, áp giải hai người kia vào đại lao Hình bộ, tra khảo nghiêm ngặt, thể nào bọn chúng cũng sẽ chịu khai ra”
“Câm miệng!”
Triệu Miên Trạch suy luận hợp tình hợp lý, nhưng rõ ràng là Hồng Thái Để không cho hắn ta có cơ hội giải thích
Ông ta đập mạnh xuống bàn rồi tuôn một chuỗi những câu hỏi sắc bén, “Hoàng thái tôn, nhân chứng vật chứng đều có, thế mà người còn bào chữa cho hung thủ hại chết cốt nhục của mình
Với năng lực quan sát của ngươi, sao trẫm có thể tin ngươi có thể đứng đầu thiên hạ, có thể quản lý một nước, có thể mưu lợi cho dân, có thể làm giàu giang Sơn Đại Yến ta?”
Những lời này rất nặng nề
Chỉ cần Triệu Miên Trạch không ngốc là có thể nghe ra mấu chốt ẩn chứa trong ấy
Mọi người trong điện cũng thắt tim lại, nghe mà thấy kinh hoàng
Lần này lão hoàng đế nổi trận lôi đình thật rồi, nếu hoàng thái tôn còn vì một nữ tử mà tiếp tục tranh chấp với ông ta, nói không chừng còn có nguy cơ mất chiếc mũ “trữ quân”
Không ai nói gì, trong điện một lần nữa lại chìm vào im lặng
Hai nấy đều ngoan ngoãn cúi đầu, im lặng như tờ
Ánh mắt Triệu Miên Trạch lạnh lẽo, hắn không cử động gì thêm
Thấy hắn ta vẫn còn biết cân nhắc hơn thua, Hồng Thái Để hài lòng thở phào, cuối cùng chuyển tầm mắt lên người Hạ Sơ Thất, “Điều nữ độc ác, không xứng làm thê tử của tôn nhi trẫm
Người đâu, mang ả” Nói đến đây, có một giọng nói quen thuộc vang lên trong đầu ông ta, giọng nói ấy nói rằng “Phụ hoàng, nhi thần không thể không có nàng ấy, cũng không cần thêm bất kỳ người khác
Giờ đây dâng binh phù lên, hãy cho phép nhi thần dẫn theo nàng ấy đi lên phía Bắc bảo vệ biên cương”
Con tim đau nhói, ông ta cau mày, nhìn khuôn mặt mang theo nụ cười lạnh nhạt của Hạ Sơ Thất, bỗng thấy do dự
“Hạ thị, ngươi có nhận tội không?” Hạ Sơ Thất mỉm cười, “Không có tội để nhận”
Mặt mày Hồng Thái Đế khó chịu, “Chỉ cần người nhận tội, trẫm sẽ tha ngươi một mạng” “Nhận tội rồi thì còn mạng gì nữa? Thế chẳng khác nào oan uổng chết người ư?” Hạ Sơ Thất như cười như không, nhìn chằm chằm lão hoàng đế với mái tóc hoa râm đang ở ngay trước mặt - lão già có quyền lực nhất Đại Yến, người cha lão Thập Cửu cực kỳ yêu khi bé, và cực kỳ hận sau này, nhưng chàng không thể không vì một lời khen của ông ta để rồi phải rời xa mẹ ruột, rời xa cố hương hết lần này đến lần khác, dùng máu thịt của mình chống đỡ mũi dao sắc bén
“Muốn giết muốn chém cứ việc! Nhận tội ư, mơ đi!” Nàng nói rất vui sướng, môi cũng nở nụ cười
Hồng Thái Để nhìn nàng, lòng bàn tay rỉ mồ hôi
Trong suốt cuộc đời mấy chục năm qua, ông ta chưa bao giờ do dự lần nào
Ngày ấy tại đình Yêu Nguyệt trong phủ Tấn Vương, khi Triệu Thập Cửu giao binh phù cho ông ta, nói rằng hắn không hề có ham muốn chiếm đoạt giang sơn, hắn bằng lòng lấy một chữ “hiểu” đi đến Bắc Bình, bảo vệ biên cương Đại Yến
Nguyện cả đời chinh chiến báo quốc, đổi lấy nàng
Ngày hôm ấy, trong Noãn Các tại cung Càn Thanh, lúc lão Thập Cửu và ông ta chơi cờ đặt cược sinh tử của nàng, lão Tam bất hiếu kia dẫn Cẩm Quân đến bức cung
Lão Thập Cửu nói với ông ta rằng, lão Tam mưu đồ giang sơn, còn hắn chỉ mưu đồ một nữ nhân
Một lúc lâu sau, ông ta nhắm đôi mắt ngấn lệ
Khi mở ra, ông ta dời tầm mắt, khéo léo che đậy sự đau thương bên trong
Ông ta là một đế vương, ông ta phải an bang định quốc, không thể vì một chút tư tình mà để lại hậu họa
“Lôi xuống, đánh chết!”
Giọng ông ta rất khàn, tâm trạng cũng không được tốt
Nhưng miệng vàng đã mở, mệnh lệnh đã ban, cục diện đã thành hình
Cùng với tiếng hít sâu kinh ngạc của mọi người, đại nội thị vệ vốn đã chuẩn bị xong từ sớm, lập tức xông vào muốn kéo Hạ Sơ Thất đi
“Khoan đã!” Cuối cùng Triệu Miên Trạch đã không thể nhịn được nữa, đứng dậy xông lên, dang hai tay ra, chặn ngay trước mặt Hạ Sơ Thất, xoay đầu lại nhìn Hồng Thái Đế, “Hoàng gia gia, sao người có thể võ đoán như thế?” Ánh mắt của Hồng Thái Đế bỗng trở nên rét buốt
Con trai đã thể, cháu trai cũng thế, đây chẳng phải học thụy loạn quốc thì là gì? Đờm dâng lên cổ họng, ông ta ho dữ dội, xua tay:
“Ý trẫm đã quyết! Lôi xuống!” “Hoàng gia gia!” Triệu Miên Trạch khàn giọng, hai mắt đỏ ngầu, “Đừng ép cháu phải hận người!”
“Hận trẫm?” Hồng Thái Đế suýt chút nữa bị tức chết, nhưng giọng nói lại dịu xuống, “Miên Trạch, có một ngày rồi cháu sẽ hiểu thôi, trẫm là vì muốn tốt cho cháu”
Triệu Miên Trạch tức giận bật cười, “Cháu đường đường là nam nhi bảy thước, nếu ngay cả nữ tử mình yêu thương mà cũng không bảo vệ được, không chỉ uổng là nam nhân, càng không xứng làm trữ quân một nước
Ngôi vị trữ quân này, không có cũng chẳng sao” “Được lắm! Đồ nghiệp chướng này, hôm nay trẫm sẽ cho cháu toại nguyện”
Thấy hai ông cháu tranh cãi gay gắt như vậy, Hạ Sơ Thất biết nội dung đã đến phần cao trào
Tránh việc Triệu Miên Trạch vì chuyện này thật sự chọc giận hoàng đế, mất đi ngôi trữ vị, để rồi phá hỏng đại kế phục thù của mình, nàng cười nhẹ, giơ tay lên ngăn hắn ta lại, “Hoàng thái tôn không cần cầu xin cho ta làm gì! Hoàng đế muốn kẻ nào chết, kẻ đó dám không chết hay sao? Cho dù là có kẻ vu oan, cố ý gài bẫy, rắp tâm mưu hại thì ta cũng không thể không chết”
Nàng lạnh lùng ngẩng đầu lên, hiếm khi nghiêm túc quan sát Triệu Miên Trạch
Mắt hắn ta đỏ ngầu, chứa đựng sự tức giận mà nàng chưa từng nhìn thấy bao giờ, không còn giống với dáng vẻ công tử nho nhã như ngày thường nữa
Nàng mỉm cười, không biết là vì sự si tình của Hạ Sở, hay vì câu bênh vực lúc nãy của hắn ta mà dịu giọng xuống
Lần này không phải là kiểu nức nở giả tạo mà đúng là khóc thất thanh thật, dáng vẻ thảm thiết kế tuy không đẹp lắm, nhưng sự đau thương phát ra từ tận đáy lòng vẫn làm Triệu Miên Trạch rung động
Hắn ta bước tới dìu nàng ta, ngữ điệu không rõ là thất vọng, buồn bã hay vô lực:
“Về trước đi, đợi nàng nghĩ thông suốt rồi ta sẽ sai người đón nàng” Hắn ta nói xong thì thu tay về, không nhìn nàng ta mà phất tay áo định bỏ đi
“Ngươi đủ lông đủ cánh rồi nhỉ!”
Một giọng nói già nua kèm theo tiếng ho khan vọng vào từ cửa Nguyên Lâm Đường
Tuy hơi khàn nhưng lại vô cùng mạnh mẽ, cực kỳ uy nghiêm, chỉ cần vừa mới nghe được hai chữ thì chỉ trong chớp mắt,2những người vốn đang im lặng trên sảnh đồng loạt quỳ xuống hô to:
“Bệ hạ thánh an!” Triệu Miên Trạch thoáng sững sờ, vội vàng quỳ xuống
“Tôn nhi tham kiến hoàng gia gia”
Hồng Thái Để lạnh mặt “hừ” một tiếng, dưới ánh đèn vàng, mái tóc hoa râm lóe lên tia sáng nghiêm nghị lạnh lùng
Ông ta bước rất chậm, được Thôi Anh Đạt dìu đi, không nhìn Hạ Sơ Thất, cũng không để ý đến Triệu Miên Trạch bước lên dìu mình, ông ta hất tay hắn ta ra, ngồi xuống ghế ngay giữa điện
Sau đó đi theo vào điện còn có Vương Tiểu Thuận và Đặng Hoằng bị Cấm Vệ Quân áp giải đi lúc nãy
Xem ra sắp có biến hóa mới rồi đây
Ai nấy đều nghiêm mặt, đứng yên lặng
Không gian trong điện rất lớn, dường như có7một ngọn gió lạnh thổi qua
Hồng Thái Để ho khan vài tiếng, nhìn Triệu Miên Trạch đang đứng trước mặt, đáy mắt bỗng hóa lạnh lùng
“Hôm nay trẫm đến đây không ngờ lại được xem một màn kịch hay
Đường đường là trữ quân Đại Yến, lại vì một nữ tử mà làm ra chuyện khinh suất thể này
Hoàng thái tôn, rốt cuộc ngươi để mặt mũi của ta ở đâu? Để mặt mũi liệt tổ liệt tông Triệu gia ta ở đâu?”
“Hoàng gia gia, chuyện không phải như thế” Triệu Miên Trạch hơi gục đầu xuống
“Còn muốn nói giúp ả ta?” Hồng Thái Để than thở, ánh mắt lạnh lẽo, “Nửa đêm nửa hôm quấy nhiễu cả cung không yên, trẫm còn tưởng rằng ngươi sắp xét xử một vụ án công chính ra sao
Miên Trạch, người làm trẫm thất vọng9quá, xử lý không công bằng thế kia thì sao có thể phục chúng được?” Triệu Miên Trạch thoáng biến sắc, vén tà áo màu vàng trên người, quỳ ngay xuống đất, “Hoàng gia gia bớt giận, không phải tốn nhi vì tư tình bất chấp luật lệ, mà chuyện này thật sự không có liên quan đến Hạ Sở” “Không liên quan đến ả?” Hồng Thái Đế thấy hắn ta kém cỏi như thế thì giọng nói càng sắc bén hơn, “Ta thấy người vẫn chưa lên ngôi báu mà đã bắt đầu lún sâu vào mỡ sắc, mê muội lẩm cẩm, hồ đồ hơn cả lão hồ đồ như trẫm đây” Ông ta nổi cơn thịnh nộ, chỉ vào mặt Triệu Miên Trạch chửi mắng vài câu, nhìn lướt qua những người đang quỳ trong điện, ho khan rồi5an ủi Hạ Vấn Thu yếu đuối: “May mà thái tốn phi sai người mới trẫm đến
Nếu không, còn không biết tên nghiệp chướng này còn làm ra bao nhiêu chuyện mất mặt nữa! Miên Trạch, phu thê phải yêu thương kính trọng lẫn nhau, lát nữa người phải chịu khó an ủi thái tôn phi, đừng để nó phải chịu tủi thân nữa”
Một cầu dường như vô ý kia của Hồng Thái Đế, chẳng khác gì biến thành ngọn cỏ cuối cùng đè chết lạc đà, cũng đè nặng lên trái tim Triệu Miên Trạch
Cả người hắn ta cứng đờ, liếc nhìn Hạ Vấn Thu, ánh mắt lạnh lùng kia khiến khuôn mặt in dấu nước mắt của nàng ta bỗng trở nên tái nhợt
“Miên Trạch, thiếp”
Nàng ta chưa bao giờ thấy Triệu Miên Trạch nhìn mình với ánh mắt3như thế, cho dù là khi hắn ta đòi viết hưu thư cũng không hề giống như thế này
Nhưng giờ đây, hắn ta dường như rất muốn xé xác nàng ta, ánh mắt ấy như vạn tiễn xuyên tâm, nàng ta đau đến mức siết chặt tay áo, cúi đầu xuống đầy tội nghiệp
Nàng ta muốn giải thích, nhưng lại không có cách nào giải thích được
Nàng ta không hề hiểu được rằng, đối với một nam nhân kiêu ngạo giống Triệu Miên Trạch mà nói, bị nữ nhân của mình tính kể vào giờ phút quan trọng, tìm người duy nhất trong thiên hạ này có thể đè đầu hắn ta, rồi lại khiến hắn bị bẽ mặt trước mặt mọi người, rốt cuộc có bao nhiêu lúng túng, bao nhiêu bị thương đây
Nàng ta càng không biết rằng, chính bởi hành động tùy hứng hết lần này đến lần khác của mình, đã đẩy Triệu Miên Trạch ra càng ngày càng xa
Triệu Miên Trạch thu tầm mắt lại, không nhìn nàng ta nữa, chỉ nói: “Hoàng gia gia, những ngày qua Hạ Sở đều ở trong điện Sở Từ không hề ra ngoài, người trong điện cũng không qua lại với người khác
Tổn Chính Nghiệp thì lại là lão thần đi theo Thập Cửu thúc, nhân phẩm đoan chính, tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện hồ đồ này
Còn Vương Tiểu Thuận, Đặng Hoằng, cung cấp lời khai ăn ý không hề có chút sơ hở nào, ngược lại lại làm người ta thấy nghi ngờ”
Hắn ta thoáng dừng lại, liếc nhìn góc váy của Hạ Sơ Thất, giọng nói hơi trầm xuống, “Nếu như Hạ Sở có ý muốn hại hài tử của tôn nhi thì trực tiếp kêu Tôn Chính Nghiệp đổi thuốc là được
Với kinh nghiệm của Vương Tiểu Thuận, nếu Tôn Chính Nghiệp có động tay động chân thì gã cũng không nhìn ra được
Chuyện đơn giản thế này, ông ta cần gì phải sai người khác làm? Há chẳng phải tăng nguy hiểm hay sao? Tôn Chính Nghiệp không ngốc, Hạ Sở càng không ngốc
Hoàng gia gia, chuyện này có quá nhiều điểm nghi vấn, tình tiết không chặt chẽ
Rõ ràng là kế một đá ném hai chim của kẻ đứng sau, vừa có thể hại hài tử của tôn nhi, vừa có thể trừ khử Hạ Sở
Vì thế, tôn nhi cho rằng nên thẩm tra lại, áp giải hai người kia vào đại lao Hình bộ, tra khảo nghiêm ngặt, thể nào bọn chúng cũng sẽ chịu khai ra”
“Câm miệng!”
Triệu Miên Trạch suy luận hợp tình hợp lý, nhưng rõ ràng là Hồng Thái Để không cho hắn ta có cơ hội giải thích
Ông ta đập mạnh xuống bàn rồi tuôn một chuỗi những câu hỏi sắc bén, “Hoàng thái tôn, nhân chứng vật chứng đều có, thế mà người còn bào chữa cho hung thủ hại chết cốt nhục của mình
Với năng lực quan sát của ngươi, sao trẫm có thể tin ngươi có thể đứng đầu thiên hạ, có thể quản lý một nước, có thể mưu lợi cho dân, có thể làm giàu giang Sơn Đại Yến ta?”
Những lời này rất nặng nề
Chỉ cần Triệu Miên Trạch không ngốc là có thể nghe ra mấu chốt ẩn chứa trong ấy
Mọi người trong điện cũng thắt tim lại, nghe mà thấy kinh hoàng
Lần này lão hoàng đế nổi trận lôi đình thật rồi, nếu hoàng thái tôn còn vì một nữ tử mà tiếp tục tranh chấp với ông ta, nói không chừng còn có nguy cơ mất chiếc mũ “trữ quân”
Không ai nói gì, trong điện một lần nữa lại chìm vào im lặng
Hai nấy đều ngoan ngoãn cúi đầu, im lặng như tờ
Ánh mắt Triệu Miên Trạch lạnh lẽo, hắn không cử động gì thêm
Thấy hắn ta vẫn còn biết cân nhắc hơn thua, Hồng Thái Để hài lòng thở phào, cuối cùng chuyển tầm mắt lên người Hạ Sơ Thất, “Điều nữ độc ác, không xứng làm thê tử của tôn nhi trẫm
Người đâu, mang ả” Nói đến đây, có một giọng nói quen thuộc vang lên trong đầu ông ta, giọng nói ấy nói rằng “Phụ hoàng, nhi thần không thể không có nàng ấy, cũng không cần thêm bất kỳ người khác
Giờ đây dâng binh phù lên, hãy cho phép nhi thần dẫn theo nàng ấy đi lên phía Bắc bảo vệ biên cương”
Con tim đau nhói, ông ta cau mày, nhìn khuôn mặt mang theo nụ cười lạnh nhạt của Hạ Sơ Thất, bỗng thấy do dự
“Hạ thị, ngươi có nhận tội không?” Hạ Sơ Thất mỉm cười, “Không có tội để nhận”
Mặt mày Hồng Thái Đế khó chịu, “Chỉ cần người nhận tội, trẫm sẽ tha ngươi một mạng” “Nhận tội rồi thì còn mạng gì nữa? Thế chẳng khác nào oan uổng chết người ư?” Hạ Sơ Thất như cười như không, nhìn chằm chằm lão hoàng đế với mái tóc hoa râm đang ở ngay trước mặt - lão già có quyền lực nhất Đại Yến, người cha lão Thập Cửu cực kỳ yêu khi bé, và cực kỳ hận sau này, nhưng chàng không thể không vì một lời khen của ông ta để rồi phải rời xa mẹ ruột, rời xa cố hương hết lần này đến lần khác, dùng máu thịt của mình chống đỡ mũi dao sắc bén
“Muốn giết muốn chém cứ việc! Nhận tội ư, mơ đi!” Nàng nói rất vui sướng, môi cũng nở nụ cười
Hồng Thái Để nhìn nàng, lòng bàn tay rỉ mồ hôi
Trong suốt cuộc đời mấy chục năm qua, ông ta chưa bao giờ do dự lần nào
Ngày ấy tại đình Yêu Nguyệt trong phủ Tấn Vương, khi Triệu Thập Cửu giao binh phù cho ông ta, nói rằng hắn không hề có ham muốn chiếm đoạt giang sơn, hắn bằng lòng lấy một chữ “hiểu” đi đến Bắc Bình, bảo vệ biên cương Đại Yến
Nguyện cả đời chinh chiến báo quốc, đổi lấy nàng
Ngày hôm ấy, trong Noãn Các tại cung Càn Thanh, lúc lão Thập Cửu và ông ta chơi cờ đặt cược sinh tử của nàng, lão Tam bất hiếu kia dẫn Cẩm Quân đến bức cung
Lão Thập Cửu nói với ông ta rằng, lão Tam mưu đồ giang sơn, còn hắn chỉ mưu đồ một nữ nhân
Một lúc lâu sau, ông ta nhắm đôi mắt ngấn lệ
Khi mở ra, ông ta dời tầm mắt, khéo léo che đậy sự đau thương bên trong
Ông ta là một đế vương, ông ta phải an bang định quốc, không thể vì một chút tư tình mà để lại hậu họa
“Lôi xuống, đánh chết!”
Giọng ông ta rất khàn, tâm trạng cũng không được tốt
Nhưng miệng vàng đã mở, mệnh lệnh đã ban, cục diện đã thành hình
Cùng với tiếng hít sâu kinh ngạc của mọi người, đại nội thị vệ vốn đã chuẩn bị xong từ sớm, lập tức xông vào muốn kéo Hạ Sơ Thất đi
“Khoan đã!” Cuối cùng Triệu Miên Trạch đã không thể nhịn được nữa, đứng dậy xông lên, dang hai tay ra, chặn ngay trước mặt Hạ Sơ Thất, xoay đầu lại nhìn Hồng Thái Đế, “Hoàng gia gia, sao người có thể võ đoán như thế?” Ánh mắt của Hồng Thái Đế bỗng trở nên rét buốt
Con trai đã thể, cháu trai cũng thế, đây chẳng phải học thụy loạn quốc thì là gì? Đờm dâng lên cổ họng, ông ta ho dữ dội, xua tay:
“Ý trẫm đã quyết! Lôi xuống!” “Hoàng gia gia!” Triệu Miên Trạch khàn giọng, hai mắt đỏ ngầu, “Đừng ép cháu phải hận người!”
“Hận trẫm?” Hồng Thái Đế suýt chút nữa bị tức chết, nhưng giọng nói lại dịu xuống, “Miên Trạch, có một ngày rồi cháu sẽ hiểu thôi, trẫm là vì muốn tốt cho cháu”
Triệu Miên Trạch tức giận bật cười, “Cháu đường đường là nam nhi bảy thước, nếu ngay cả nữ tử mình yêu thương mà cũng không bảo vệ được, không chỉ uổng là nam nhân, càng không xứng làm trữ quân một nước
Ngôi vị trữ quân này, không có cũng chẳng sao” “Được lắm! Đồ nghiệp chướng này, hôm nay trẫm sẽ cho cháu toại nguyện”
Thấy hai ông cháu tranh cãi gay gắt như vậy, Hạ Sơ Thất biết nội dung đã đến phần cao trào
Tránh việc Triệu Miên Trạch vì chuyện này thật sự chọc giận hoàng đế, mất đi ngôi trữ vị, để rồi phá hỏng đại kế phục thù của mình, nàng cười nhẹ, giơ tay lên ngăn hắn ta lại, “Hoàng thái tôn không cần cầu xin cho ta làm gì! Hoàng đế muốn kẻ nào chết, kẻ đó dám không chết hay sao? Cho dù là có kẻ vu oan, cố ý gài bẫy, rắp tâm mưu hại thì ta cũng không thể không chết”
Nàng lạnh lùng ngẩng đầu lên, hiếm khi nghiêm túc quan sát Triệu Miên Trạch
Mắt hắn ta đỏ ngầu, chứa đựng sự tức giận mà nàng chưa từng nhìn thấy bao giờ, không còn giống với dáng vẻ công tử nho nhã như ngày thường nữa
Nàng mỉm cười, không biết là vì sự si tình của Hạ Sở, hay vì câu bênh vực lúc nãy của hắn ta mà dịu giọng xuống
/1583
|