*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nam nhân mình thương nhớ lại để một người phụ nữ khác mang thai con của hắn
Mặc dù nàng không sẵn sàng thừa nhận điều này, nhưng khi bị Nguyễn Hữu nhắc nhở như vậy, nàng không thể dối gạt bản thân được nữa, đây quả thực là một sự đau khổ.
Ngăn cảm xúc không trào lên, một hồi lâu sau, nàng mới thở ra.
“Hai người bọn họ tâm đầu ý hợp, ân ân ái ái như vậy thì chuyện Sở Thất mang thai cũng không phải chuyện lạ
Ta và Sở Thất từng nói chuyện với nhau rồi, ta là bằng hữu của nàng ấy, ta sẽ không bao giờ phá hoại tình cảm của nàng ấy và Tân vương
Cho nên, chuyện hai3người bọn họ có con, ta chỉ muốn chúc phúc cho bọn họ, ta còn vui vẻ nữa, ta...”
“Nàng vẫn còn tự lừa mình dối người vậy sao?” Nguyễn Hữu cười lạnh, ngắt lời nàng, bàn tay ôm chặt eo nàng, hắn ta đột nhiên cúi đầu sát xuống gương mặt nàng, hơi thở nóng rực phun trên mặt Ô Nhân Tiêu Tiêu, dùng một ngón tay vuốt ve chiếc cằm tinh tế của nàng, nói bằng giọng nói mang theo sự lên án mạnh mẽ.
“õ Nhân, nàng căn bản chưa từng hết hy vọng, nàng lừa được Sở Thất, lừa được chính nàng nhưng nàng không gạt được ta
Trong thâm tâm của nàng nghĩ thế nào ư? Ha ha, nàng đang chờ1đợi hôn lễ của nàng và Triệu Tôn, nàng đang chờ để được gả vào phủ Tấn vương, nàng đang chờ để trở thành vương phi của thúc ấy, thậm chí nàng còn đang chờ một ngày nào đó, cuối cùng hắn sẽ bị nàng làm cho cảm động, từ đó hắn sẽ thích nàng, yêu nàng...” Mỗi câu nói của hắn ta là một lần Ô Nhân Tiêu Tiêu biển sắc.
Trong lòng mỗi người đều chứa vài thứ âm u nào đó
Ô Nhân Tiêu Tiêu quả thực là thật lòng muốn chúc phúc cho Triệu Tôn và Sở Thất bởi nàng cảm nhận được chân tình của bọn họ
Nhưng cũng bởi Triệu Tôn vì Sở Thất mà làm hết thảy mọi thứ,6những chuyện hắn để tâm, cố gắng, những chuyện sinh tử không rời mà hắn từng làm, tất cả mới khiến tình cảm của nàng đối với hắn càng ngày càng sâu, càng lúc càng nhiều đến nỗi khó có thể tự kiềm chế..
Nhưng mỗi câu nói của Nguyễn Hữu hôm nay cũng giống như đang cứa vào da thịt của nàng, gặm nhấm máu thịt của nàng khiến nàng như ngạt thở, không thể chịu đựng nổi
Bởi vì tất cả những gì hắn ta nói đều đúng, nàng đúng là có vọng tưởng, cũng có mong đợi
Nàng biết mình không nên làm vậy, nhưng tâm tình nàng lại hoàn toàn không chịu sự khống chế của bản thân.
“Nàng căn bản cũng rất4để tâm tới chuyện Sở Thất mang thai, đúng không?” Nguyên Hữu bóp chặt cằm nàng, buộc nàng phải ngẩng đầu lên đối mặt với mình, giọng điệu không cho phép nàng kháng cự, không không cho phép nàng cứ mãi thu mình một cách ngốc nghếch trong cái mai rùa mà nàng tự xây nên: “õ Nhân, nàng không nhịn được mà coi mình là Tấn vương phi, biểu hiện hôm nay của nàng quá mức rõ ràng như vậy, đến ta còn nhìn ra được, nàng nghĩ rằng Sở Thất sẽ không nhìn ra ư?”
Trong tại ô Nhân Tiêu Tiêu đột nhiên vang lên một tiếng “ẩm”, hai tai nàng đỏ bừng vì thẹn thùng
Không biết là do xấu hổ hay3hổ thẹn, nàng không muốn ở trước mặt Nguyên Hữu thêm chút nào nữa, dù chỉ một chớp mắt thôi cũng không muốn
Nàng sợ Nguyên Hữu, không chỉ sợ hắn ta sẽ vạch trần những sự thật mà nàng không muốn để lộ ra ánh sáng, mà còn sợ ánh mắt dường như có thể nhìn thấy mọi thứ của hắn ta
Hắn ta dường như có thể nhìn thấy toàn bộ con người nàng, thấy cả những điều mà nàng không muốn để ai biết được.
“Sở Thất sẽ không giống ngươi! Nàng ấy hiểu ta.” Nàng đỏ mắt, muốn đẩy Nguyễn Hữu ra để bỏ chạy nhưng lại bị hắn ta ôm lại
“Ô Nhân Tiêu Tiêu, nàng đủ rồi đó!” Nguyễn Hữu níu cổ tay nàng, kéo nàng lại, giữ chặt nàng ở trên tường, dưới ánh đèn dầu, đôi mắt hẹp dài đa tình của hắn ta phảng phất như được gắn thêm hai lưỡi dao vô cùng sắc bén, ánh nhìn mang theo sự bén nhọn hoàn toàn không giống với Nguyễn Hữu Luôn cà lơ phất phơ như bình thường.
“Con mẹ nó ta đang nhắc nhở nàng đấy! Đó là bởi ta cảm thấy xấu hổ thay nàng, ta thấy nàng đáng thương, ta không muốn nàng cứ được một tấc lại muốn tiến một thước, hết lần này đến lần khác khiêu chiến sức chịu đựng của ta!” “Ta khiêu chiến ngươi?” Ô Nhân Tiêu Tiêu tức giận nhưng không có chỗ nào để phát tiết, “Nguyễn Hữu, ta chưa từng muốn chọc giận ngươi, là người đang ép ta! Ta luôn muốn hỏi người một câu, người thực sự muốn phải giết chết ta thì người mới cam tâm sao?” Nguyễn Hữu nhíu mày, nghĩ đến tình cảm mà nàng dành cho Triệu Tôn thì không hiểu sao lại bùng nổ tức giận: “Đừng có trách ta không nhắc nhở nàng, nếu nàng cứ một mực dây dưa trong quan hệ giữa hai người bọn họ, đến lúc đó, người bức tử nàng không phải ta mà chính là nàng đó! Ta không thể hiểu nổi, trên đời này có biết bao nhiêu nam nhân như vậy, sao nàng cứ muốn tìm thúc ấy chứ?”
“Bởi vì hắn đáng giá!” Ô Nhân Tiêu Tiêu cười lạnh, “Hắn là nam nhân ưu tú nhất trên thế gian này, trong lòng ta, chỉ có nam nhân như vậy mới đáng để nữ tử yêu mến, phó thác đời mình cho hắn
Không sai, ta hâm mộ Sở Thất, nhưng ta cũng không muốn phá hoại tình cảm của bọn họ, ta tới quán rượu Như Hoa này là vì muốn yểm hộ cho hắn...” Nói đến đây, cổ họng nàng nghẹn lại, cánh mũi chua xót: “Không lẽ, ngay cả chuyện ta thẩm thích một người cũng không được hay sao? Ta lặng lẽ để hắn trong lòng cũng không được hay sao?” “Không được!” Nguyễn Hữu nói như chém đinh chặt sắt
“Tại sao?” Ô Nhân Tiêu Tiêu hét lên
“Nàng để hắn trong lòng, vậy nàng để ta ở chỗ nào?” Nguyễn Hữu tức giận phun ra một câu như vậy nhưng chợt cảm thấy lời này có gì đó không ổn nên lại đùa cợt nhếch môi và giải thích: “Ta đã là nam nhân của nàng, nếu nàng vẫn cứ nhớ thương hắn như vậy thì chính là không tuân theo đạo làm vợ, nàng định để mặt mũi của ta ở chỗ nào?”
Nhân Tiêu Tiêu rũ mắt xuống, im lặng một lát rồi ngẩng đầu cười lạnh
“Cảm tạ tiểu công gia đã để mắt tới ta
Vậy ngươi nói đi, ngươi muốn ta làm thế nào?”
Nguyễn Hữu ngẩn ra, nhíu mày
Nàng đột nhiên nói lời này khiến hắn ta thấy hơi khó xử
Rốt cuộc là hắn ta muốn như thế nào đây? Kỳ thực bản thân hắn ta cũng chưa từng nghĩ tới.
“Ô Nhân Tiêu Tiêu, ta chưa từng thích bất cứ người con gái nào.” Hắn ta suy nghĩ một chút rồi nhìn chằm chằm vào gương mặt xinh đẹp của nàng, xoa cằm nàng, trầm giọng nói: “Vì thế nên, ta muốn thử một lần, thử với nàng một lần.”
Ô Nhân Tiêu Tiêu ngây người, “Chẳng lẽ..
người luôn thích..
nam nhân.” “Ta...” Nguyễn Hữu dở khóc dở cười, đột nhiên chớp chớp mắt, nhìn chằm chằm vào nàng rồi nghiêm túc nói: “Đúng, ta thích nam nhân, thích nam nhân như Thiên Lộc, vì vậy nên ta không vui khi nàng thích thúc ấy!”
ô Nhân Tiếu Tiếu không ngờ rằng sẽ nhận được đáp án thể này, thấy hắn ta nói chuyện nghiêm túc như vậy thì có chút bất đắc dĩ, không biết phải nhìn hắn ta thế nào, không biết thật giả thể nào, chỉ đột nhiên giật mình, thì ra Nguyễn Hữu luôn ngăn cản nàng như vậy là bởi vì hắn ta cũng giống nàng, cả hai đều là những người yêu mà không thành” nên trong lòng mới có cảm giác đồng bệnh tương liên, thể là thở dài yếu ớt.
“Vậy thì ngươi cũng thật đáng thương!”
“Nếu vậy nàng có thể yêu người đáng thương như ta không?” Nguyễn Hữu vừa cười nói vừa vuốt ve mặt nàng.
Nhìn khuôn mặt buồn rầu hơi cứng lại của nàng, trong lòng Nguyễn Hữu lại nở hoa
Hắn ta phát hiện khi mình nói thích Triệu Tôn, cô nương này không chỉ không tỏ vẻ ghét bỏ mà thậm chí khi hắn ta tới gần cũng không tiếp tục trốn tránh thì vui mừng
Hắn ta thuận theo tư tưởng của nàng, đành thở dài rồi nói đùa cùng nàng: “Chắc hẳn lúc nãy nàng cũng nghe thấy rồi đó, ta thích Thiên Lộc từ rất lâu rồi, thậm chí bản thân còn không tiếc kiếp sau sẽ trở thành phụ nữ để được gả cho thúc ấy
Ô Nhân, tâm tư của hai ta tương tự như nhau đó.”
Nam nhân mình thương nhớ lại để một người phụ nữ khác mang thai con của hắn
Mặc dù nàng không sẵn sàng thừa nhận điều này, nhưng khi bị Nguyễn Hữu nhắc nhở như vậy, nàng không thể dối gạt bản thân được nữa, đây quả thực là một sự đau khổ.
Ngăn cảm xúc không trào lên, một hồi lâu sau, nàng mới thở ra.
“Hai người bọn họ tâm đầu ý hợp, ân ân ái ái như vậy thì chuyện Sở Thất mang thai cũng không phải chuyện lạ
Ta và Sở Thất từng nói chuyện với nhau rồi, ta là bằng hữu của nàng ấy, ta sẽ không bao giờ phá hoại tình cảm của nàng ấy và Tân vương
Cho nên, chuyện hai3người bọn họ có con, ta chỉ muốn chúc phúc cho bọn họ, ta còn vui vẻ nữa, ta...”
“Nàng vẫn còn tự lừa mình dối người vậy sao?” Nguyễn Hữu cười lạnh, ngắt lời nàng, bàn tay ôm chặt eo nàng, hắn ta đột nhiên cúi đầu sát xuống gương mặt nàng, hơi thở nóng rực phun trên mặt Ô Nhân Tiêu Tiêu, dùng một ngón tay vuốt ve chiếc cằm tinh tế của nàng, nói bằng giọng nói mang theo sự lên án mạnh mẽ.
“õ Nhân, nàng căn bản chưa từng hết hy vọng, nàng lừa được Sở Thất, lừa được chính nàng nhưng nàng không gạt được ta
Trong thâm tâm của nàng nghĩ thế nào ư? Ha ha, nàng đang chờ1đợi hôn lễ của nàng và Triệu Tôn, nàng đang chờ để được gả vào phủ Tấn vương, nàng đang chờ để trở thành vương phi của thúc ấy, thậm chí nàng còn đang chờ một ngày nào đó, cuối cùng hắn sẽ bị nàng làm cho cảm động, từ đó hắn sẽ thích nàng, yêu nàng...” Mỗi câu nói của hắn ta là một lần Ô Nhân Tiêu Tiêu biển sắc.
Trong lòng mỗi người đều chứa vài thứ âm u nào đó
Ô Nhân Tiêu Tiêu quả thực là thật lòng muốn chúc phúc cho Triệu Tôn và Sở Thất bởi nàng cảm nhận được chân tình của bọn họ
Nhưng cũng bởi Triệu Tôn vì Sở Thất mà làm hết thảy mọi thứ,6những chuyện hắn để tâm, cố gắng, những chuyện sinh tử không rời mà hắn từng làm, tất cả mới khiến tình cảm của nàng đối với hắn càng ngày càng sâu, càng lúc càng nhiều đến nỗi khó có thể tự kiềm chế..
Nhưng mỗi câu nói của Nguyễn Hữu hôm nay cũng giống như đang cứa vào da thịt của nàng, gặm nhấm máu thịt của nàng khiến nàng như ngạt thở, không thể chịu đựng nổi
Bởi vì tất cả những gì hắn ta nói đều đúng, nàng đúng là có vọng tưởng, cũng có mong đợi
Nàng biết mình không nên làm vậy, nhưng tâm tình nàng lại hoàn toàn không chịu sự khống chế của bản thân.
“Nàng căn bản cũng rất4để tâm tới chuyện Sở Thất mang thai, đúng không?” Nguyên Hữu bóp chặt cằm nàng, buộc nàng phải ngẩng đầu lên đối mặt với mình, giọng điệu không cho phép nàng kháng cự, không không cho phép nàng cứ mãi thu mình một cách ngốc nghếch trong cái mai rùa mà nàng tự xây nên: “õ Nhân, nàng không nhịn được mà coi mình là Tấn vương phi, biểu hiện hôm nay của nàng quá mức rõ ràng như vậy, đến ta còn nhìn ra được, nàng nghĩ rằng Sở Thất sẽ không nhìn ra ư?”
Trong tại ô Nhân Tiêu Tiêu đột nhiên vang lên một tiếng “ẩm”, hai tai nàng đỏ bừng vì thẹn thùng
Không biết là do xấu hổ hay3hổ thẹn, nàng không muốn ở trước mặt Nguyên Hữu thêm chút nào nữa, dù chỉ một chớp mắt thôi cũng không muốn
Nàng sợ Nguyên Hữu, không chỉ sợ hắn ta sẽ vạch trần những sự thật mà nàng không muốn để lộ ra ánh sáng, mà còn sợ ánh mắt dường như có thể nhìn thấy mọi thứ của hắn ta
Hắn ta dường như có thể nhìn thấy toàn bộ con người nàng, thấy cả những điều mà nàng không muốn để ai biết được.
“Sở Thất sẽ không giống ngươi! Nàng ấy hiểu ta.” Nàng đỏ mắt, muốn đẩy Nguyễn Hữu ra để bỏ chạy nhưng lại bị hắn ta ôm lại
“Ô Nhân Tiêu Tiêu, nàng đủ rồi đó!” Nguyễn Hữu níu cổ tay nàng, kéo nàng lại, giữ chặt nàng ở trên tường, dưới ánh đèn dầu, đôi mắt hẹp dài đa tình của hắn ta phảng phất như được gắn thêm hai lưỡi dao vô cùng sắc bén, ánh nhìn mang theo sự bén nhọn hoàn toàn không giống với Nguyễn Hữu Luôn cà lơ phất phơ như bình thường.
“Con mẹ nó ta đang nhắc nhở nàng đấy! Đó là bởi ta cảm thấy xấu hổ thay nàng, ta thấy nàng đáng thương, ta không muốn nàng cứ được một tấc lại muốn tiến một thước, hết lần này đến lần khác khiêu chiến sức chịu đựng của ta!” “Ta khiêu chiến ngươi?” Ô Nhân Tiêu Tiêu tức giận nhưng không có chỗ nào để phát tiết, “Nguyễn Hữu, ta chưa từng muốn chọc giận ngươi, là người đang ép ta! Ta luôn muốn hỏi người một câu, người thực sự muốn phải giết chết ta thì người mới cam tâm sao?” Nguyễn Hữu nhíu mày, nghĩ đến tình cảm mà nàng dành cho Triệu Tôn thì không hiểu sao lại bùng nổ tức giận: “Đừng có trách ta không nhắc nhở nàng, nếu nàng cứ một mực dây dưa trong quan hệ giữa hai người bọn họ, đến lúc đó, người bức tử nàng không phải ta mà chính là nàng đó! Ta không thể hiểu nổi, trên đời này có biết bao nhiêu nam nhân như vậy, sao nàng cứ muốn tìm thúc ấy chứ?”
“Bởi vì hắn đáng giá!” Ô Nhân Tiêu Tiêu cười lạnh, “Hắn là nam nhân ưu tú nhất trên thế gian này, trong lòng ta, chỉ có nam nhân như vậy mới đáng để nữ tử yêu mến, phó thác đời mình cho hắn
Không sai, ta hâm mộ Sở Thất, nhưng ta cũng không muốn phá hoại tình cảm của bọn họ, ta tới quán rượu Như Hoa này là vì muốn yểm hộ cho hắn...” Nói đến đây, cổ họng nàng nghẹn lại, cánh mũi chua xót: “Không lẽ, ngay cả chuyện ta thẩm thích một người cũng không được hay sao? Ta lặng lẽ để hắn trong lòng cũng không được hay sao?” “Không được!” Nguyễn Hữu nói như chém đinh chặt sắt
“Tại sao?” Ô Nhân Tiêu Tiêu hét lên
“Nàng để hắn trong lòng, vậy nàng để ta ở chỗ nào?” Nguyễn Hữu tức giận phun ra một câu như vậy nhưng chợt cảm thấy lời này có gì đó không ổn nên lại đùa cợt nhếch môi và giải thích: “Ta đã là nam nhân của nàng, nếu nàng vẫn cứ nhớ thương hắn như vậy thì chính là không tuân theo đạo làm vợ, nàng định để mặt mũi của ta ở chỗ nào?”
Nhân Tiêu Tiêu rũ mắt xuống, im lặng một lát rồi ngẩng đầu cười lạnh
“Cảm tạ tiểu công gia đã để mắt tới ta
Vậy ngươi nói đi, ngươi muốn ta làm thế nào?”
Nguyễn Hữu ngẩn ra, nhíu mày
Nàng đột nhiên nói lời này khiến hắn ta thấy hơi khó xử
Rốt cuộc là hắn ta muốn như thế nào đây? Kỳ thực bản thân hắn ta cũng chưa từng nghĩ tới.
“Ô Nhân Tiêu Tiêu, ta chưa từng thích bất cứ người con gái nào.” Hắn ta suy nghĩ một chút rồi nhìn chằm chằm vào gương mặt xinh đẹp của nàng, xoa cằm nàng, trầm giọng nói: “Vì thế nên, ta muốn thử một lần, thử với nàng một lần.”
Ô Nhân Tiêu Tiêu ngây người, “Chẳng lẽ..
người luôn thích..
nam nhân.” “Ta...” Nguyễn Hữu dở khóc dở cười, đột nhiên chớp chớp mắt, nhìn chằm chằm vào nàng rồi nghiêm túc nói: “Đúng, ta thích nam nhân, thích nam nhân như Thiên Lộc, vì vậy nên ta không vui khi nàng thích thúc ấy!”
ô Nhân Tiếu Tiếu không ngờ rằng sẽ nhận được đáp án thể này, thấy hắn ta nói chuyện nghiêm túc như vậy thì có chút bất đắc dĩ, không biết phải nhìn hắn ta thế nào, không biết thật giả thể nào, chỉ đột nhiên giật mình, thì ra Nguyễn Hữu luôn ngăn cản nàng như vậy là bởi vì hắn ta cũng giống nàng, cả hai đều là những người yêu mà không thành” nên trong lòng mới có cảm giác đồng bệnh tương liên, thể là thở dài yếu ớt.
“Vậy thì ngươi cũng thật đáng thương!”
“Nếu vậy nàng có thể yêu người đáng thương như ta không?” Nguyễn Hữu vừa cười nói vừa vuốt ve mặt nàng.
Nhìn khuôn mặt buồn rầu hơi cứng lại của nàng, trong lòng Nguyễn Hữu lại nở hoa
Hắn ta phát hiện khi mình nói thích Triệu Tôn, cô nương này không chỉ không tỏ vẻ ghét bỏ mà thậm chí khi hắn ta tới gần cũng không tiếp tục trốn tránh thì vui mừng
Hắn ta thuận theo tư tưởng của nàng, đành thở dài rồi nói đùa cùng nàng: “Chắc hẳn lúc nãy nàng cũng nghe thấy rồi đó, ta thích Thiên Lộc từ rất lâu rồi, thậm chí bản thân còn không tiếc kiếp sau sẽ trở thành phụ nữ để được gả cho thúc ấy
Ô Nhân, tâm tư của hai ta tương tự như nhau đó.”
/1583
|